Chương 3 – Phần 123
Hạ Minh Tuyên rất bất ngờ, vì thông thường mỗi khi nghe tin có lãnh đạo xuống, hầu như từ trước đền giờ, tất cả các thôn đều triệu tập hầu như toàn dân thôn ra đón tiếp…
– Chủ nhiệm Hạ, bây giờ là đang là lúc mấu chốt để chuẩn bị tạo thế cho giống hoa Đỗ Quyên, nên cháu không có tổ chức mọi người tới đón tiếp lãnh đạo, hi vọng chú có thể thông cảm.
Đinh Nhị Cẩu bước nhanh bước xuống xe trước, sau đó thì lần lượt đến lãnh đạo xuống, thì mới giải thích nói.
– Cậu làm như vậy là rất tốt, chú cũng hi vọng về sau cũng phải làm như vậy, chúng ta đến là để xem tình hình phát triển như thế nào, chứ không phải tới là quấy nhiễu dân chúng, cho nên không cần phải tập trung dân đông làm gì, vị này có phải là bí thư chi bộ thôn?
Hạ Minh Tuyên sau khi nghe xong Đinh Nhị Cẩu ở trên xe một phen giải thích khá rỏ ràng, cảm xúc đã khá hơn nhiều.
Một phen giới thiệu xong, Đinh Nhị Cẩu bước lui đến sau lưng các lãnh đạo, giờ mà có nói màu mè hoa lá cành cũng vô dụng, lãnh đạo nhất định là muốn tới giữa gặp dân chúng ở trên cánh đồng, đây mới là xâm nhập đi thị sát, chứ còn ngồi trong phòng làm việc, nghe qua báo cáo, nhìn xem bảng báo cáo nghiên cứu điều tra chỉ là thuần túy lừa mình dối người …
– Lão Vương… thôn này hiện tại có bao nhiêu người vậy?
– Hiện tại ở trong thôn không đến 1000 người, tết âm lịch vừa rồi thì có hơn 2000 người, hầu như đa số người trẻ tuổi thì lại đi ra ngoài làm công, lãnh đạo cũng thấy bận rộn ngoài đồng đều là phụ nữ và lão nhân.
Vương Kiến Quốc nói thật, dẫn theo nhóm người Hạ Minh Tuyên bắt đầu vào từng tấm bạt lớn ở ngoài đồng xem xét.
– À..đây đúng là một cái thôn cũng khá lớn, lão làm bí thư chi bộ chắc rất vất vả a.
Hạ Minh Tuyên cười nói.
– Vâng…đúng vậy, chuyện lớn nhỏ gì cũng đến tay, tôi cũng đã lớn tuổi, lực bất tòng tâm, vì thế rôi đã báo lên đảng ủy trấn rồi, đề nghị năm nay phát triển năm dự bị đảng viên còn trẻ tuổi, từ từ bồi dưỡng, để cho bọn họ trợ thủ trong thôn, tương lai về sau chính là bọn họ.
Vương Kiến Quốc làm như là vô tình nói ra, không ngờ những lời này vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của Hạ Minh Tuyên, là chủ nhiệm phòng tổ chức nên khi nghe sơ qua kế hoạch bồi dưỡng đảng viên của Vương Kiến Quốc ở dưới thôn là ông rất chú ý.
– Lão Vương, ông có ý nghĩ này rất tốt đấy, có thể thử một lần để xem sao.
– Chủ nhiệm Hạ, cả đời này tôi đều sống ở nông thôn, cho nên cũng biết hiện tại nông thôn thiếu cái gì? Đó chính là người dẫn đầu có văn hóa trình độ, tôi cảm thấy mình đã theo không kịp trào lưu của thời đại rồi, muốn nhượng xuất vị trí này, để cho người trẻ tuổi làm, để cho kế hoạch làm vườn trồng hoa có thể phát triển tốt hơn, chúng tôi còn tự thành lập hợp tác xã, tuy tôi làm chủ nhiệm HTX, nhưng chuyện gì cũng không biết, đều là do một tay Triệu Hoa Sinh phó chủ nhiệm làm, hắn so với tôi thì trẻ hơn, vừa hiểu kỹ thuật, lại có văn hóa, tôi cũng đã từng nói với hắn là: “Toàn bộ công lao là của ngươi, nhưng nếu không làm xong, thì tôi sẽ nhận lãnh gánh trách nhiệm, đơn giản vì tôi là đảng viên, là một bí thư chi bộ thôn.“
– Ừ, lão nói những lời này rất được, đảng viên là phải có trách nhiệm
Hạ Minh Tuyên rất tán thành.
– Chủ nhiệm Hạ, lãnh đạo nói rất đúng, đảng viên là phải có trách nhiệm, mặc dù hợp tác xã là tự đứng ra tổ chức như vậy, nhưng cũng phải tiếp nhận qua sự lãnh đạo của thôn ủy hội, chính là tiếp nhận đảng lãnh đạo, không thể mò mẫm làm bừa, đây là một nguyên tắc không thay đổi được.
Hạ Minh Tuyên kinh ngạc nhìn Vương Kiến Quốc, quay người nói với Lâm Xuân Hiểu cùng Vu Toàn Phương nói:
– Cán bộ cơ sở nông thôn ở huyện các người có tố chất rất cao đấy.
Nhân cơ hội này, Vương Kiến Quốc quay đầu lại nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu khẽ gật đầu, âm thầm giơ ngón tay cái lên, động tác này làm cho Vương Kiến Quốc rất yên tâm.
Hạ Minh Tuyên quay người tiếp tục cùng Vương Kiến Quốc trò chuyện, thỉnh thoảng bước vào trong tấm bạt lớn trao đổi cùng thôn dân Hoàng Thủy Loan, để chứng minh tình huống có đúng như là Vương Kiến Quốc đã báo qua hay không, làm cho Vương Kiến Quốc cảm giác được, người lãnh đạo này không dễ bị lừa, cũng may là khi giới thiệu tình huống ông ta không hề thổi phồng lên mây sinh hoạt của hàng ngày của thôn dân, tất cả ông đều là nói đúng sự thật.
Tuy Đinh Nhị Cẩu đứng ở sau lưng Lâm Xuân Hiểu cùng Vu Toàn Phương, khi hắn âm thầm làm động tác giơ ngón tay cái lên tán thưởng Vương Kiến Quốc hai người không có trông thấy, nhưng hai người đều trông thấy ánh mắt của Vương Kiến Quốc nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, cho nên hai người đều vỡ lẽ đây là do Đinh Nhị Cẩu hướng dẫn cách nói chuyện cho Vương Kiến Quốc, nhưng đây không phải là lúc truy cứu, mà nói thẳng ra, Vương Kiến Quốc nói không có một điểm không sai, thì có thể truy cứu cái gì chứ ?
Đã có nhận thức về chuyện này, hai người đối với Đinh Nhị Cẩu này đã có một nhận thức hoàn toàn mới, tiểu tử này không hổ là đã từng làm thư ký cho chủ tịch huyện trước đó, đầu óc nhanh nhẹn, mấu chốt là còn có thể theo kịp bước chân của lãnh đạo, cái này rất đáng quý, thử hỏi một hạ cấp nếu mỗi lần phối hợp với thượng cấp công tác làm việc, mà hiểu được tâm khảm bên trong của lãnh đạo, thì ai mà có thể không thích một hạ cấp như vậy?
Thời gian dần dần trôi qua, tin tức lãnh đạo cấp trên đến thị sát từ trên cánh đồng truyền ra, mọi người đã từ từ tập trung đến, mọi người khi vây quanh thì cũng đã mệt mỏi, vì vậy ngồi ở ven bờ nghỉ ngơi, có người kiếm đâu ra được mấy cái bàn, ghế, nhưng ngoại trừ Lâm Xuân Hiểu và một vài người phụ nữ, những người khác đều ngồi trên đất, kể cả Hạ Minh Tuyên.
– Lão Vương, tôi thấy đất ở thôn này bỏ hoang rất nhiều, lúc trước tại sao không trồng trọt cái gì, mà giờ thì đã trồng hoa hơn một nửa rồi vậy?
– Vâng, cũng trồng được một nửa rồi, bởi vì lần này bên trên có chính sách ưu đãi, mấy năm trước trên thị trấn cũng có kêu gọi thôn dân trồng qua cây sung, nhưng là trồng rồi thì quả bán không được, đều vứt bỏ, dân chúng còn thâm thụt tiền không ít, nhưng lần này..
– Lần này chúng tôi tin tưởng vào chủ tịch Đinh.
Vương Kiến Quốc còn chưa nói xong, bên cạnh ông ta có một người đàn bà tên là Vương Anh Nga vượt lên phía trước tiếp lời.
– Úi ? Tin tưởng váo chủ tịch Đinh? Vì cái gì?
Hạ Minh Tuyên cười hỏi, kỳ thật tình huống căn bản ông nắm được so với hiện tại bây giờ cũng không sai biệt lắm, nhưng đã rất lâu không có giống như ngày hôm nay cùng dân chúng nông thôn mặt đối mặt tán gẫu, tại đây dân tình chất phác, không giống những thị khu, dân chúng kia rất là khôn lanh, tại nơi đó ít khi nào nghe được lời nói thật, bởi vì do là quan viên chuẩn bị trước rất tốt, khi xâm nhập cơ sở đi thị sát, thì dân chúng nơi thị khu thường không hiểu, lại cho rằng lãnh đạo xuống thăm chỉ là làm dáng cho có, cho nên chả ai buồn cho biết sự thật ra sao, khác với nông thôn, không có nhiều sự nói dối như vậy.
– Chủ tịch Đinh có nói, nếu bán không được, thì hắn đều thu mua lại hết sản phẩm.
Vương Anh Nga chỉ vào người Đinh Nhị Cẩu nói ra, lúc này Đinh Nhị Cẩu đang ngồi ở vòng ngoài vòng thứ hai, thoáng cái tất cả ánh mắt mọi người tại chỗ đều nhìn về phía hắn.
– Cái gì? Thím có thể nói rõ ràng hơn chút, đây là ý gì? Cái gì gọi là hắn thu mua hết?
– Lúc mới bắt đầu kêu gọi thôn dân làm vườn trồng hoa, chủ tịch Đinh nói sẽ thành lập hợp tác xã, để cho Triệu Hoa Sinh hướng dẫn mọi người cách trồng các loại hoa và tạo thế, nhưng hoa thì không thể ăn cũng không thể uống, mỗi năm đến mùa hè, đầy khắp núi đồi đều là hoa dại, cho nên dân chúng nông thôn ai cũng không muốn phiêu lưu trồng hoa làm theo kế hoạch này, chủ yếu vẫn là sợ tiền đầu tư vào, trồng xong rồi bán không được, giống như là mấy năm trước trồng cây sung vậy, càng về sau cho heo ăn, heo cũng ngán, chứ đừng có nói chi là các loại hoa này, ngay cả heo cũng không biết ăn…
– Vậy sao về sau vì cái gì mà lại đồng ý trồng cơ chứ?
Hạ Minh Tuyên nhìn qua Lâm Xuân Hiểu cùng Vu Toàn Phương, về chuyện này hai người đều cũng chưa có báo cáo qua cho ông biết, Lâm Xuân Hiểu là ngày đầu tiên đến, thì còn chấp nhận được, nhưng là Vu Toàn Phương vì sao lại cũng không biết, là không có đi thị sát hay là Đinh Trường Sinh không có báo cáo …
– Lúc đó chủ tịch Đinh có nói, mọi người trước mắt cứ trồng đi, hắn và hợp tác xã phụ trách chạy kiếm thị trường tiêu thụ, nếu như đến cuối cùng thị trường vẫn chưa có kiếm ra, hay là thật sự bán không được, chính hắn thu mua lại hết, đề chứng tỏ cam kết hắn cùng chúng tôi ký hợp đồng đây này.
Vương Anh Nga không biết xuất phát từ điều gì, là muốn chứng tỏ đã an tâm vì Đinh Nhị Cẩu hứa hẹn thu mua, nói ra trước mặt lãnh đạo hay là vì mục đích khác, mà từ túi xách bên hông mang ra một cái túi nhựa, bên trong tựu là văn bản Đinh Nhị Cẩu cùng 27 hộ trong thôn ký kết hợp đồng thu mua, vì chuyện này mà làm cho Hạ Minh Tuyên trợn trừng đôi mắt.
– Đến đây, đồng chí Trường Sinh, cậu qua nhìn xem, là chính cậu ký sao?
Hạ Minh Tuyên hướng Đinh Nhị Cẩu vẫy tay hỏi.
Đinh Nhị Cẩu vừa bước qua vừa nói:
– Chủ nhiệm Hạ, đúng vậy, không cần nhìn, là cháu ký đấy, các hương thân thôn Hoàng Thủy Loan không có nói dối đâu.
Những lời này lại làm cho mọi người ở chỗ này đều vỗ tay.
Hạ Minh Tuyên nhìn Đinh Nhị Cẩu, rồi trả lại hợp đồng cho Vương Anh Nga.
– Vậy cả nhà cô đầu tư tổng cộng hết bao nhiêu tiền?
Hạ Minh Tuyên tiếp tục hỏi Vương Anh Nga.
– Nhà của chúng tôi bỏ thêm chẳng là bao nhiêu tiền của mình, đều là đi vay, cũng là chủ tịch Đinh đứng ra làm đảm bảo.
– Là trên ủy ban trấn làm đảm bảo sao?
Hạ Minh Tuyên hỏi, ông biết rõ, hiện tại cán bộ cơ sở hương trấn làm công tác động viên người dân rất khó, bởi vì động một chút thì mọi người thường yêu cầu ủy ban phải đứng ra đảm bảo về tiền bạc ứng ra trước, do vậy hiện tại có nhiều ủy ban ở dưới cơ sở bị tồn đọng sổ sách, nợ khó đòi, sổ nợ..v…v.. rất nhiều, đã trở thành một khối u ác tính, ảnh hưởng đến sự vận hành công tác ở dưới các ủy ban cơ sở.
– Thưa không phải, đúng ra cũng không phải là ai đứng ra đảm bảo, là cháu tìm đến một công ty tài chính cho vay, bọn họ hoạt động cũng là theo sự hiệu triệu của nhà nước, đặc biệt nhằm vào nông thôn cho vay tín chấp, không cần đảm bảo, chỉ cần nhìn xem kế hoạch đầu tư có khả thi hay không? Thì có thể giải ngân cho vay, số lượng tiền cũng không phải là lớn, nhưng có thể đủ tài chính để cho nông dân gây dựng bắt đầu khởi nghiệp, công ty tài chính này thí điểm tổng bộ tại Thành phố Bạch Sơn, Huyện Hải Dương có một văn phòng đại diện, cháu cùng giám đốc tổng bộ công ty có nhận thức qua, cho nên xem như là đảm bảo a.
Đinh Nhị Cẩu nói rất tự nhiên.
– Vậy nếu bọn họ sau này trả không được tiền, thì số nợ tiền này có phải tìm đến cậu hay không?
– Dân chúng không trả thì không được, cháu tin tưởng vào bọn họ, thật ra trong những người này, có rất nhiều người tài ba, bọn họ chỉ thiếu chính là một cái đòn bẩy, chỉ là hơi chút nạy ra một chút, bọn họ sẽ phát triển, cái đòn bẩy này là khởi động tài chính, một chút lòng tin này, cháu vẫn phải có.
Hạ Minh Tuyên giống như cũng cảm nhận được sự háo hức lây lan, ông vỗ vỗ bả vai Đinh Nhị Cẩu:
– Nói hay lắm, ở bên trong cơ sở quần chúng, chưa bao giờ thiếu khuyết người tài giỏi.
Hạ Minh Tuyên đến trấn Độc Sơn thôn Hoàng Thủy Loan điều tra thị sát thành công viên mãn, lúc này cũng nhận thấy Hạ Minh Tuyên đối với tương lai sự phát triển tiền của thôn Hoàng Thủy Loan rất là coi trọng, đã vậy Vương Kiến Quốc là người rất khôn nhéo, lúc Hạ Minh Tuyên chẩn bị ra đi, còn tiễn đưa một chút đặc sản quê nhà, ba con cá chép Kim Ti, bỏ trong một cái thùng nước nhỏ.
– Chủ nhiệm Hạ, xin lãnh đạo không nên từ chối, cá này là tự chính mình câu được ở dưới sông, đây không tính là hối lộ lãnh đạo đâu, loại cá chép Kim Ti vàng này chỉ có dưới sông Hoàng Thủy mới có, ngoại trừ loại cá này, địa phương cũng không có đặc sản nào khác.
Vương Kiến Quốc nói rất chân tình, Hạ Minh Tuyên vốn không muốn nhận, nhưng khi nghe Vương Kiến Quốc nói như thế, không tiện từ chối.
– Vậy thì tốt, lão Vương … tôi và lão niên kỷ không sai biệt lắm, trò chuyện rất hợp, hôm nay đã quen biết được thôn của các người, tôi thật tình hi vọng dưới sự dẫn dắt của lão, thôn này sẽ sớm ngày làm giàu nhé.
– Chủ nhiệm Hạ…lãnh đạo yên tâm, chúng tôi đều có lòng tin, hơn nữa, có chủ tịch Đinh ở phía trước che gió che mưa cho chúng tôi, thì còn sợ cái gì, phải không các hương thân?
Vương Kiến Quốc cổ động nói.
Tất cả mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Đứng ở sau lưng Hạ Minh Tuyên, Vu Toàn Phương có chút buồn cười, cái này Vương Kiến Quốc biểu hiện tròn méo như thế nào đều biết, một lão bí thư chi bộ ở nông thôn không có có nhiều va chạm với xã hội, lại cùng với một đại quan có thể chứng tỏ được một vài điều là đã là đáng quý, huống hồ lại tạo nên ấn tượng quá tốt như thế này trong cái cuống họng, rất rõ ràng là hát bài hát, ca tụng Đinh Trường Sinh, biểu diễn có chút thái quá.