Chương 3 – Phần 122
Trong lúc hai lãnh đạo trấn Độc Sơn đang bàn luận vấn đề, thì trưởng ban văn phòng đảng ủy Dương Hòa Bình dẫn người bưng hai tô mì bước vào phòng làm việc của Lương Hà Hoa.
– Hai vị lãnh đạo, để mì ở đâu đây?
Dương Hòa Bình hỏi.
Lúc Lương Hà Hoa nhìn thấy Dương Hòa Bình dẫn người bưng 2 tô mì sợi vào, gương mặt nàng ngạc nhiên, không biết là chuyện gì xảy ra, mình đâu có gọi mì sợi đâu?
– Hì.. vừa rồi em gặp trưởng ban Dương nói là chị cũng vừa về tới văn phòng, tôi nghĩ đến chắc chị cũng chưa có cơm nước gì đâu, nên nhân tiện gọi thêm một tô mì cho chị.
Đinh Nhị Cẩu lúc này biểu hiện đầy đủ ra ra mị lực của một người đàn ông, đừng nhìn là Lương Hà Hoa so với hắn lớn tuổi hơn không ít, về phương diện này, thật ra là vẫn còn thua xa Đinh Nhị Cẩu.
– À…thì ra vậy, cứ để trên bàn trà đi.
Lương Hà Hoa giờ mới biết chuyện gì xảy ra, đương nhiên là không đánh mất hảo ý của Đinh Nhị Cẩu, cho nên nói với Dương Hòa Bình cứ đem mì sợi để ở trên bàn trà giữa hai người.
Đinh Nhị Cẩu sáng sớm đến giờ chưa có ăn được gì, lúc này thật sự đói bụng, cho nên cũng không để ý đến Lương Hà Hoa, nhận lấy tô mì sợi liền quơ lấy đôi đũa bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thảo luận với Lương Hà Hoa về vấn đề tiếp đãi lãnh đạo đến thị sát
Khi ra khỏi cửa Dương Hòa Bình không tin đây là sự thật, chẳng lẽ bây giờ trấn Độc Sơn đã xuất hiện chuyện chủ tịch trấn cùng phó bí thư tề tâm hợp lực? Nếu như nói không phải là vậy, hôm nay Đinh Nhị Cẩu đến gặp Lương Hà Hoa tại văn phòng bàn công việc cùng cùng ăn mì thì tình hình thật sự là quỷ dị.
Y còn thậm chí nghĩ đến chủ tịch Đinh đối với phó bí thư Lương Hà Hoa đã động ý niệm, dù sao chủ tịch Đinh vẫn còn là một thân một mình, đương nhiên là ở sau lưng hắn có tình nhân hay không thì y không biết, nhưng Lương Hà Hoa đã là bông hoa có chủ, có lời đồn nàng cũng là tình nhân của quyền chủ tịch huyện hiện nay là Vu Toàn Phương, những loại chuyện như thế này, thà là tin có, nếu không tin, vạn nhất dẫm lên trên đống cứt chó thì lại hỏng việc, mình phải tìm một cơ hội để nhắc nhở cho chủ tịch Đinh biết, dù sao chủ tịch Đinh này đối với mình cũng là khá tốt.
…
Hạ Minh Tuyên đến trấn Độc Sơn thị sát đi cùng với tân nhiệm bí thư huyện ủy Lâm Xuân Hiểu và chủ tịch huyện Vu Toàn Phương, tuy là Hạ Minh Tuyên cũng không phải là người có thể quyết định tiền đồ của Vu Toàn Phương và Lâm Xuân Hiểu, nhưng tại vì Hạ Minh Tuyên là thường ủy thành phố Bạch Sơn đồng thời là trợ thủ đắc lực cho bí thư thành ủy Đường Bính Khôn, quan trọng nhất ông là là chủ nhiệm phòng tổ chức, nhiệm vụ là quản cán bộ và tuyển chọn, người như ông đi bất cứ ở đâu, đều có những quan lại rất muốn lấy lòng nịnh bợ.
– Hiện tại hai vị lãnh đạo có biết gì nhiều về trấn Độc Sơn? Chốc nữa giới thiệu sơ qua một chút, trấn Độc Sơn này, đây là lần đầu tiên tôi tới, trước giờ chỉ là nghe nói qua, nghe ở đây có một loại cá đặc sản, hình như là rất nổi danh thì phải.
Hạ Minh Tuyên nói ra.
Trên chiếc xe 7 chỗ, ngoài hai gã nhân viên công tác đi cùng và lái xe, chỉ có Hạ Minh Tuyên cùng hai vị lãnh đạo của Huyện Hải Dương.
Lâm Xuân Hiểu đương nhiên chưa biết gì về trấn Độc Sơn, cô nhìn về phía Vu Toàn Phương, vị chủ tịch huyện này liền tranh thủ thời gian bắt đầu giới thiệu về tình huống trấn Độc Sơn.
Đối với Vu Toàn Phương mà nói, trấn Độc Sơn thì thật là quá quen thuộc, tuy rằng trấn Độc Sơn cho tới bây giờ Vu Toàn Phương cũng hoàn toàn không có nắm ở trong tay, nhưng ông lại có một phó bí thư đảng uỷ ở đây vừa là tình nhân vừa làm tai mắt, cho nên chỉ cần là ở dưới trấn có chuyện gì phát sinh, cơ hồ rất là khó giấu diếm được ông.
– Chủ nhiệm Hạ, bí thư Lâm… tôi không phải là tự vạch trần việc xấu trong nhà, nhưng trấn Độc Sơn địa phương này thật là rất kỳ lạ, gần đây xuất hiện ra rất nhiều vấn đề, vốn là nguyên chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường bị ban kỷ luật thanh tra huyện song quy (*nhà nước điều tra) rồi sợ tội mà tự sát, gần đây lại là bí thư đảng uỷ Trương Nguyên Phòng chạy trốn đã bị bắt trở về, bây giờ vẫn còn đang ở tại ủy ban kỷ luật thanh tra thành phố, với lại Tôn Quốc Cường cùng Trương Nguyên Phòng đều cùng dính líu rất sâu với bí thư huyện Trịnh Minh Đường hiện cũng đang bị giam giữ, cho nên bây giờ có thể nói trấn Độc Sơn như là cái thùng thủng lỗ chỗ.
Nghe Vu Toàn Phương nói, Lâm Xuân Hiểu đôi lông mày nhíu càng chặt, hừ.. Vu Toàn Phương này, nói ngươi giới thiệu về tình huống trấn Độc Sơn, tại sao lại phải đem toàn các chuyện kết án kéo vào? Làm cái gì vậy? Bỏ than vào mình sao?
– Vậy bây giờ tại trấn Độc Sơn không có đồng chí nào chủ yếu phụ trách sao?
Hạ Minh Tuyên cũng đã từng nghe xảy ra vấn đề tại đây.
– Cũng không phải, bây giờ là chủ tịch trấn là do đồng chí Đinh Trường Sinh phụ trách tất cả công việc.
– Đinh Trường Sinh? Lúc họp sáng nay có phải là xin vắng mặt?
Lâm Xuân Hiểu hỏi, cô nhớ đến lúc họp, lãnh đạo đại diện trấn Độc Sơn là một người nữ.
– Đúng, buổi sáng Đinh Trường Sinh là xin nghỉ, là do phó bí thư đảng uỷ Lương Hà Hoa đi thay, bí thư Lâm trí nhớ thật tốt.
Vu Toàn Phương khen một câu.
– Đồng chí Đinh Trường Sinh này, có phải là trước kia làm thư ký cho chủ tịch huyện Trọng Hải?
Nói tới chỗ này, Lâm Xuân Hiểu làm như là chợt nhớ tới chuyện này, kỳ thật tại ngoại ô thành phố Bạch Sơn trong căn biệt thự, Lâm Xuân Hiểu đã cùng Đinh Nhị Cẩu nào chỉ là đã gặp mặt, còn cùng một chỗ thưởng thức cuộn phim video Trịnh Minh Đường đóng vai chính với cô bé học sinh kia, với lại lúc cô đến Huyện Hải Dương nhận chức bí thư huyện ủy, con gái của bí thư ủy ban thanh tra kỷ luật thành phố là Tư Gia Nghi rõ ràng cũng là gọi điện thoại đề nghị cô chiếu cố giùm một chút Đinh Trường Sinh này, cô thật sự là không hiểu Đinh Trường Sinh đến cùng là có năng lực gì mà có thể cấu kết đến với nhiều người như vậy.
– Đúng rồi hắn làm thư ký cho chủ tịch Trọng trước đây.
Vu Toàn Phương kinh ngạc, Lâm Xuân Hiểu làm sao biết được Đinh Trường Sinh, đúng lúc này lại nhắc tới Trọng Hải, lại khiến cho trong lòng Hạ Minh Tuyên cũng là bồi hồi, lúc ấy cũng là chính ông đem Trọng Hải đưa đến Huyện Hải Dương đấy, nhưng Trọng Hải đã gặp chuyện không may nên phải xuống đài, khiến cho nhà họ Trọng tạm thời đang bị thất bại.
– Phía trước đã đến ủy ban trấn, bọn họ đang đứng nghênh tiếp.
Vu Toàn Phương chỉ vào phía trước một nhóm người nói.
– Được rồi, chúng ta cũng không cần dừng xe lâu, để cho đồng chí Đinh Trường Sinh lên xe đi, những người khác thì không cần đi theo, nhiều người quá cũng không phải là chuyện tốt.
Hạ Minh Tuyên đánh nhịp nói, đã là ý của lãnh đạo như vậy, những người khác còn có thể nói cái gì? Quyết định này làm cho Vu Toàn Phương có chút buồn lòng, cũng may là người ngồi ở trong xe không biết rõ mối quan hệ của ông cùng với phó bí thư đảng ủy Lương Hà Hoa.
Vì thế cho nên xe chỉ ngừng lại ở trước cửa ủy ban trấn có một chút, Vu Toàn Phương đưa đầu ra nói là chỉ cần có một mình chủ tịch trấn Đinh Trường Sinh lên xe, những người khác thì trở lại cơ quan tiếp tục làm việc.
Quyết định này khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn về Lương Hà Hoa đang đứng ở hàng đầu, đương nhiên Lương Hà Hoa cũng cảm nhận được loại ánh mắt này có ý nghĩa là gì, nhưng là hết cách rồi, đây là lãnh đạo quyết định, hơn nữa Lương Hà Hoa cũng biết, đây không phải do Vu Toàn Phương quyết định, nhưng nàng vẫn có một loại cảm giác khó chịu ở trong lòng lan tràn ra, một loại gọi là ganh tị lan tỏa khắp ngũ tạng lục phủ, mà loại dạng này tựa như là có độc tố đấy, nàng cảm thấy ngày hôm nay mặt mũi này chẳng còn gì nữa trước mặt mọi người ở tại ủy ban trấn.
Mới vào lúc trưa nàng và Đinh Nhị Cẩu hai người đàm luận công tác vừa mới tạo dựng lên một ít tín nhiệm, theo quyết định của Hạ Minh Tuyên, cảm tình của nàng đối với Đinh Nhị Cẩu trở nên không còn sót lại một chút gì rồi.
Thật ra đây là Hạ Minh Tuyên có hảo ý, ông ta muốn nâng đỡ Đinh Trường Sinh tăng lên vài phần trọng lượng trong mắt của Lâm Xuân Hiểu và Vu Toàn Phương, dù sao đây cũng là vì mặt mũi của Trọng Hải, nhưng ông không có nghĩ tới, loại phương thức này ngược lại là nổi lên có tác dụng ngược.
– Tiểu Đinh… sáng nay cậu không có đi họp, để tôi giới thiệu cho cậu biết, vị này chính là chủ nhiệm phòng tổ chức thành phố Hạ Minh Tuyên, vị này chính là bí thư huyện Lâm Xuân Hiểu, chúng ta hôm nay đến địa bàn của cậu, cố gắng tiếp đón các lãnh đạo cho tốt đấy.
Vu Toàn Phương cười giới thiệu nói.
Đinh Nhị Cẩu đã từng thấy qua Vu Toàn Phương cùng Lâm Xuân Hiểu, nhưng chưa từng gặp qua chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Hạ Minh Tuyên này, tuy rằng hắn đã gặp qua Trọng Phong Dương chức quan so với Hạ Minh Tuyên còn lớn hơn, nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi trong lòng rất là khẩn trương.
– Xin chào chủ nhiệm Hạ được, chào bí thư Lâm, chủ tịch Vu, đây là lần đầu thấy đến nhiều lãnh đạo như vậy, cho nên..cho nên trong lòng rất lo lắng ah.
– Tiểu Đinh, cậu đừng có khẩn trương, ngồi vào ở ghế phía trước dẫn đường, chúng ta nghe chủ tịch huyện có giới thiệu về khu vực làm vườn trồng hoa thuộc trấn cậu quản lý, nên muốn đi nhìn qua một chút..
Hạ Minh Tuyên chỉ chỉ trước mặt mình một cái chỗ ngồi rồi nói.
– Làm vườn trồng hoa? Nhưng bây giờ chưa có nở hoa, lãnh đạo tới đó đâu có gì để mà xem…
Đinh Nhị Cẩu do dự ấp úng, lại làm cho cho Vu Toàn Phương trong lòng cũng như bị xiết lại, có cảm giác thời gian trước đây thằng này lừa dối mình, bây giờ mình nói ra, đại lãnh đạo muốn xuống xem, thì hắn lại không dám nhận cái thành quả mà hắn đã từng nói về vụ làm vườn hoa.
– Không có nở hoa cũng đâu có sao, chủ nhiệm Hạ cũng không phải đến là để ngắm hoa, mà là tới để thị sát tình hình như thế nào đấy, nhìn xem dân chúng trong thôn có thể dựa vào kế hoạch của cậu để trồng hoa, mà có thể kiếm được tiền để sinh sống hay không, hiểu chưa?
Đúng lúc này Lâm Xuân Hiểu lần nữa cho thấy phong thái nữ cường nhân, bộ dáng kia quả quyết rõ ràng, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm run lên…
– Vâng..vậy thì bắt đầu đi thôi.
Đinh Nhị Cẩu căn cứ theo nguyên tắc nói nhiều sẽ hỏng chuyện, lãnh đạo hỏi một câu, hắn đáp một câu, lãnh đạo không hỏi, hắn liền ngồi nhìn phía trước.
– Tiểu Đinh, lúc trước cậu nghĩ như thế nào mà ra kế hoạch làm vườn trồng hoa như thế này?
Sắp đến thôn Hoàng Thủy Loan, từ xa xa đã nhìn thấy toàn bộ cánh đồng tất cả đều là những tấm bạt cản ánh sáng mặt trời để trồng hoa, tuy cao thấp không đều, nhưng khi nhìn thấy quy mô đúng là không nhỏ.
Trước đây vốn chính là những cánh đồng tốt, vì điều mà này làm cho Hạ Minh Tuyên lo lắng, đất này vốn là gieo trồng hoa màu thì rất tốt, nhưng bây giờ lại làm vườn, nói thật, sự biến hóa thay đổi loại giống cây này khiến cho sự hăng hái ban đầu của ông đang hạ thấp xuống, dù Hạ Minh Tuyên không có trải qua những năm đất nước bị thiên tai đói khát, nhưng ông đã từng trải qua cảm giác cầm các loại vé sắp hàng mua lương thực trong thời gian dài, cho nên trong mắt ông, đất đai tốt như thế này mà trồng các loại hoa thật sự quá đáng tiếc.
Lâm Xuân Hiểu cùng Vu Toàn Phương trong nội tâm đều sững sờ, hiển nhiên hai người đều nhìn ra Hạ Minh Tuyên hỏi câu này là từ nguyên nhân nào, nhưng việc này là do Đinh Trường Sinh một tay làm ra đấy, bọn họ không tiện chen vào nói, chỉ đành chờ đợi Đinh Trường Sinh tự trả lời chứng minh.
– Thưa chủ nhiệm Hạ, bây giờ chú thấy được như thế này là đã tốt hơn trước nhiều rồi đấy, lần đầu tiên cháu tới, chỉ có tầm 20% diện tích đất là trồng hoa màu, mà chỉ là một loại cây bắp, tất cả đất đai còn lại đều là cỏ hoang, lúc ấy cháu cũng như chú vậy, cảm giác rất khó chịu, bởi vì cháu cũng là xuất thân từ nông thôn đi ra, không nói dối chú, cháu còn trãi qua qua hai năm phải đi xin cơm của dân thôn để ăn, cháu đương nhiên biết cái cảm giác thiếu ăn là rất khó chịu như thế nào.
Những lời nói này của hắn lại làm cho hạ Minh Tuyên kinh ngạc, không có nghĩ tới Đinh Trường Sinh lại nhìn ra tâm ý của mình, với lại cái cách trả lời của hắn chân thật như vậy, vì thế ông nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
– Lúc ấy cháu tìm đến bí thư chi bộ trong thôn, bí thư nói, những mảnh đất đai kia đã nhiều năm bỏ hoang rồi, thanh niên trai tráng đều đi ra ngoài làm công, với lại chỗ này có rất nhiều mỏ than nhỏ, chỉ cần khai thác than đá 1 tháng là tiền kiếm được bằng trồng trọt hoa màu cả 1 năm, cho nên đâu có ai còn thiết tha gì trồng trọt đâu rồi, lúc mới bắt đầu còn trồng chút ít các thứ rau cỏ để tự mình ăn, càng về sau thì cũng lười trồng, cho nên đất bỏ hoang đầy, gần đây chính quyền bắt đầu chỉnh đốn lại các mỏ than, nên lại có nhiều người đi đến nơi khác xa hơn, lúc ấy cháu mới liền suy nghĩ, có cách nào tìm cây thích hợp có thể sản xuất thu lợi cao hơn đi ra ngoài làm công tiền kiếm, để thu hút dân chúng ở lại quê nhà, nếu được như vậy thì ai mà muốn đi ra ngoài làm công chi nữa? Trong một lần tình cờ, cháu gặp một người chuyên trồng hoa tạo hình là dân ở trong thôn này, ông ta đã từng đi Thượng Hải bán qua hoa Đỗ Quyên đã tạo hình, hơn nữa mặc dù mang theo rất ít, nhưng lại bán được giá cả rất cao, bởi vì ông ta biết cách tạo ra những hình dáng thế hoa độc đáo, cháu liền động viên ông ta dẫn dắt mọi người cùng nhau làm vườn trồng hoa. A… phía trước là lão bí thư chi bộ thôn đang đứng chờ chúng ta đây này.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói vừa chỉ vào phía trước ven đường có vài ba người đang đứng.