Chương 3 – Phần 115
Hai chân của Phó Phẩm Ngàn dùng sức kẹp chặt thân người của hắn, cái đầu khấc của Đinh Nhị Cẩu cọ xát lấy trong thành tử cung, nơi đó vốn lại là chỗ mẫn cảm nhất, cũng là nơi trước kia thường xuyên bị ngứa ngáy mà mỗi lúc lên cơn, cô luôn mong muốn có người đến giúp cho mình thọt vào làm dịu cơn ngứa, cổ miệng tử tung đang dần dần sắp sửa nở hoa…
Phó Phẩm Ngàn cắn răng, một cảm giác giống như là nghẹn nước tiểu co rút nhanh cái âm hộ, ngay cả cái hậu môn nhỏ cũng bắt đầu nhiu nhíu lại từng cơn…
Không cần Phó Phẩm Ngàn kêu ra tiếng, Đinh Nhị Cẩu cũng biết, bên trong âm đạo đã bắt đầu gấp gáp co rút lại, toàn thân cô như cuốn lại, đôi tay giống như người chết chìm ôm thật chặc hắn, sợ nếu buông lỏng, chính mình sẽ không theo kịp cơn sung sướng cực khoái..
Đang lúc Phó Phẩm Ngàn sướng không chịu nổi, đem cái âm hộ hẩy lên hướng về phía trên, thì hắn lại hung hăng đâm dương vật mạnh xuống, dưới sự mãnh liệt dương vật liên tục thọt sâu vào bên trong âm đạo, cửa miệng âm đạo đã mấp máy…..
Bàn tay của hắn bắt càng ngày càng gấp, dương vật đâm vào càng nặng, càng nhanh, Phó Phẩm Ngàn biết hắn cũng đang rất sắp nhanh, cô chuyển mông, lay mạnh, hai chân kẹp thật chặc, thúc cái âm hộ mạnh thêm vào để cho đầu khấc dương vật hung hăng đánh trúng vào cổ miệng tử cung của mình, Phó Phẩm Ngàn đem toàn bộ trận địa đều buông tay giao cho dương vật mặc sức tàn phá chà đạp, cô chỉ cần… chỉ cần..có thể phát tiết kịp lúc là tốt rồi..
Đến rồi…đến rồi… cô có cảm giác là cực khoái sắp đến đây.. ui..ui a…á.!
Đầu khấc lửa nóng cực nhanh như muốn xuyên qua cổ tử cung mai táng bên trong chỗ u sâu, điểm kích tận cùng lạc kích thích thần kinh cực độ, làm cho Phó Phẩm Ngàn chỉ biết phát ra tiếng “ a..á..a..á..” kèm theo là từng làn tinh dịch của hắn dung nhập tràn đầy hoan ái bên trong âm đạo.
Thật muốn chết ! Cơn cực khoái của Phó Phẩm Ngàn đã đến ….
Trong lúc cao trào âm đạo co rút làm cho tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong vuốt lây dương vật của hắn, khiến cho tinh dịch lại phun càng nhiều, kéo dài càng lâu, phụ giúp cho Phó Phẩm Ngàn với cơn cực khoái xoay quanh..rồi lại xoay quanh…
…
Dưới sự uy mãnh bên dưới của Đinh Nhị Cẩu, Phó Phẩm Ngàn cũng cảm nhận được cái kia lửa nóng hùng tinh điên cuồng đang tàn phá lấy tử cung của mình, cái mông to kia của cô đã không nghe theo đầu óc chỉ huy, chỉ biết là sống chết xoay, lúc qua trái lúc chuyển qua phải, gắt gao đè mài dương vật Đinh Nhị Cẩu truy tìm cái sung sướng của sự tiết ra âm tinh.
Lúc Đinh Nhị Cẩu rút cây dương vật ra, miệng âm đạo lúc này mở miệng thay đổi lớn hơn bình thường rất nhiều vì chưa kịp co rút lại, bên trong hồng hồng, thành vách thịt non âm đạo ẩm ướt dinh dính cũng nhìn thấy rõ ràng, đám lông mu âm hộ rối bời tán loạn, dán tại dọc hai bên mép mép ngoài giống như bão táp mới tràn qua ruộng lúa làm nghiêng ngã mạ non.
…
Bởi vì giằng co với nhau cả đêm, lúc đến hừng đông, hai người mới ngủ thật say, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị tiếng động trong phòng khách đánh thức.
– Chết mất, là Miêu Miêu, nếu nó biết thì làm sao bây giờ? Phó Phẩm Ngàn lúc này hoàn toàn quên mất bài tập chưa chấm xong, sau một đêm điên cuồng, bắt đầu đang lo lắng làm thế giải thích với con gái mình, mặc dù mình là một người đàn bà, chuyện như vậy cũng là bình thường, nhưng nếu đối mặt với con gái, Phó Phẩm Ngàn vẫn có cảm giác ngượng ngùng, trong nội tâm lo lắng.
– Sợ cái gì? Miêu Miêu không phải một mực hi vọng em trở thành cha của nó sao?
– Hừ.. nói nhăng gì đấy, Miêu Miêu lúc nào nói muốn em làm cha của nó, chỉ nói bậy.
Phó Phẩm Ngàn muốn rời giường, nhưng lại bị Đinh Nhị Cẩu thoáng cái kéo ngã xuống, ôm thật chặt trong ngực, một tay mò xuống bên dưới cái âm hộ với đám lông đen còn rối bời, hình như là hai bên mép nhỏ đang còn hơi sưng sưng, toàn bộ thân thể cô vẫn là nóng hổi, đêm qua số lần mà Đinh Nhị Cẩu làm như vậy có thể đủ để thỏa mãn cô, đổi một người đàn ông khác chỉ sợ sớm đã quăng mũ cởi giáp rồi, Phó Phẩm Ngàn phảng phất đem để dành bao nhiêu năm sở hữu dục vọng, tất cả kích tình đều trong đêm qua đã tận tình thả ra.
– Nếu không tin gọi Miêu Miêu vào hỏi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Em dám….
Phó Phẩm Ngàn vội che kín miệng Đinh Nhị Cẩu.
– Ừm.. em không nói … không nói nữa.
– Em nghỉ ngơi một chút đi, chị làm điểm tâm sáng, tiết thứ nhất là chị đứng lớp, bài tập còn chưa chấm xong đây này, đều là do em làm huyên náo, nghe lời buông chị ra.
Phó Phẩm Ngàn thoát khỏi Đinh Nhị Cẩu đang ôm ấp dứng dậy mặc vào quần áo.
Nhưng khi cô dọn dẹp xong trên rác rưởi trên đất, mở cửa đi WC toa-lét, thì nhìn thấy Miêu Miêu vẻ mặt sương lạnh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, Phó Phẩm Ngàn chột dạ, không có dám lên tiếng, thẳng vào WC toa-lét, Miêu Miêu mặt lạnh lùng không nói chuyện, nhìn về phòng ngủ phía mẹ, cô bé rất muốn đi vào đem người đàn ông nào đó kia đánh một trận, nhưng cô bé lại sợ chính mình chưa kịp làm gì thì đã bị mẹ đánh ngược, cô muốn gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, nhưng điện thoại di động của Đinh Nhị Cẩu bị tắt, cô bé rất muốn đem chuyện trong nhà xảy ra nói cho chú Đinh biết, nhưng rồi lại sợ sau khi chú Đinh nghe xong, về sau cô bé sẽ không còn được gặp lại chú Đinh nữa, trên thế giới này, ngoại trừ ba cha của cô bé, thì Miêu Miêu biết rõ chỉ có chú Đinh kia là đối với mình tốt nhất, cô bé một mực hi vọng mẹ của mình có thể cùng chú Đinh đến với nhau, nhưng bây giờ rõ ràng mẹ mình đang cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, điều này làm cho cô bé cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng thực chất bên trong cũng đang sợ hãi, sợ hãi mẹ của mình bị người đàn ông này cướp đi.
– Cục cưng, sáng sớm ai chọc giận con vậy hả?
Phó Phẩm Ngàn rửa mặt xong đi vào trên ghế sa lon, muốn nịnh nọt con gái một chút.
Nhưng khi bàn tay của cô tay còn chưa có sờ đến mặt của Miêu Miêu, đã bị Miêu Miêu gạt ra.
– Sao vậy? Mới sáng sớm nổi điên rồi à?
– Ông ta là ai ? Nói cho con biết, ông ta là ai ?
Miêu Miêu chỉ vào phòng ngủ Phó Phẩm Ngàn lớn tiếng hỏi.
– Hắn, hắn là…
– Mẹ đã quên chú Đinh đối với nhà của chúng ta như thế nào rồi, khi cha của con chết, là ai giúp chúng ta? Mẹ…mẹ đã quên ấy ư, con đã nói rồi, chú Đinh ưa thích mẹ…mẹ không biết sao? Còn bây giờ … bây giờ rõ ràng là cùng người khác, còn đem người ta mang vào trong nhà.
Miêu Miêu thoáng cái bạo phát lớn tiếng kêu la với Phó Phẩm Ngàn.