Chương 3 – Phần 113
Tuy Trương Nhụy trong nội tâm có chút mâu thuẫn, nhưng ở trên bàn rượu vẫn bất động thanh sắc hướng về Đinh Nhị Cẩu cô phô bày mị lực của người đàn bà.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn luôn cành giác cho rằng Trương Nhụy cùng Thành Công nhất định là có liên hệ nào đó, cho nên hắn chọn lựa biện pháp kính nhi viễn chi, ngươi tới ta liền tránh, ngươi đi, ta cũng không ngăn, đến đúng lúc này Trương Nhụy mới hiểu được Thành Công nói thực là không sai, thằng tiểu tử này trơn trượt như cá chạch, không dễ nắm được…
Buổi tối sau khi tan tiệc rượu, Đinh Nhị Cẩu nói mình còn có việc, từ chối khéo lời mời của Thành Công ngủ lại, cũng không cần người ta tiễn đưa, hắn một mình đứng tại bên ven đường đón xe taxi.
Lúc mới bắt đầu Đinh Nhị Cẩu không có chú ý phía sau, mãi đến khi có một lần xe đang dừng đợi đèn đỏ, Đinh Nhị Cẩu trong lúc vô tình nhìn thấy phía sau có một chiếc màu đỏ giáp xác trùng, mượn ánh đèn đường, hắn thoáng quay nhìn người lái xe hình như là Trương Nhụy.
Người đàn bà này muốn làm cái gì? Vì sao lại đi theo mình, chẳng lẽ là ý định của Thành Công? Nhưng khi tại trên bàn rượu mình cũng đã tỏ ý rất rõ ràng rồi, nếu là người đàn bà của Thành Công, hắn sẽ không có chuyện động đến.
Bởi vì hắn có một sự áy náy ân hận đến giờ phút này vẫn không thể nào nguôi ngoai…….
Đó là chuyện của La Tử Hàm vợ của Nhị Đản bạn thân của hắn, ngày đó khi đang còn là một tên du thủ du thực chìm trong bóng đêm, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hắn đã bước ra ngoài ánh sáng, có tiền rủng rỉnh trong túi, có một chút chức vụ nhỏ bé, nhưng đối với dân thôn miền quê của hắn là đã quá thành tựu rồi…
Một bước lên mây, tuổi còn quá trẻ khiến hắn đầu óc một thoáng ngông cuồng, hắn tự cho là mình bây giờ có thể làm được tất cả theo ý thích của mình, lúc xảy ra mối quan hệ thân xác với La Tử Hàm vợ của Nhị Đản, hắn cứ nghĩ rằng sẽ dùng tiền bồi đắp cho Nhị Đản là xong, nào ngờ, thời gian trôi qua, suy nghĩ mỗi ngày trưởng thành hơn, kinh nghiệm đường đời càng tích lũy thì sự hối hận áy náy về thế thái nhân tình với Nhị Đản càng lớn chứ không hề phôi pha, khi mỗi lần hắn nghĩ đến La Tử Hàm, trong nháy mắt thì lòng của hắn chợt đau đớn, hắn biết… hắn không thể cự tuyệt được sự hấp dẫn của nàng, nhưng hắn nhất định là phải dập lửa ong bướm, không hiểu tại sao hắn lại thường nghĩ đến chuyện đã trôi qua? Bởi vì hắn biết tình cảm của bạn hắn Nhị Đản dành cho La Tử Hàm, hắn tự nhủ trong lòng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện xâm nhập vào thế giới riêng tư của La Tử Hàm nữa, bởi vì đơn giản, hắn chỉ muốn mãi mãi là bằng hữu với Nhị Đản, cũng là để còn có cơ hội bù đắp lại cho người bạn này về lỗi lầm đã qua của hắn….
– Anh tài xế, cứ tiếp tục chạy về phía trước.
Vốn đã sắp đến chỗ ở của Phó Phẩm Ngàn, nhưng nhìn thấy Trương Nhụy hình như đang theo dõi, hắn lại thay đổi chủ ý, kêu xe chạy để đem sự chú ý của Trương Nhụy dẫn chạy rời xa về phía thành Tây.
Trương Nhụy tuy khả năng lái xe không tệ, nhưng so với tài xế xe taxi thì vẫn kém hơn một chút, sau khi bỏ qua Trương Nhụy gần 500m, Đinh Nhị Cẩu chỉ dẫn xe taxi tại đầu đường kế tiếp quẹo vào.
– Anh tài xế, đây là 100 nguyên, sau khi tôi xuống xe, anh đừng dừng lại hoặc là quay đầu, cứ gia tốc chậy thẳng đi phía trước, chạy xe qua đầu đường kế tiếp về sau, thì lúc đó anh muốn chạy đâu cũng được, cám ơn đã hỗ trợ.
Vốn chỉ là có hơn 10 nguyên tiền xe, Đinh Nhị Cẩu cho 100 đồng, lái xe rất là vui vẻ hợp tác, sau khi quẹo vào khúc cua, xe taxi thắng gấp, Đinh Nhị Cẩu nhanh chóng xuống xe chạy về phía hàng cây xanh ven đường, còn xe taxi thì nghênh ngang chạy thẳng rời đi.
Chỉ trong chốc lát, Trương Nhụy lái xe cũng vượt qua khúc ngoặt đuổi theo hướng chạy của chiếc xe taxi, Đinh Nhị Cẩu từ ở bên trong hàng cây xanh chui ra lại đón một chiếc xe taxi khác, hướng về phía nhà của giáo sư Phó Phẩm Ngàn.
Từ trên xe đã cho phát tin nhắn cho Phó Phẩm Ngàn, cô vẫn đang còn thức chấm bài tập học sinh, chỉ có Miêu Miêu là đã ngủ, nghe được tiếng gỏ cửa, Phó Phẩm Ngàn mặc cái váy ngủ khoác lên người thêm một cái áo khoác ra mở cửa cho Đinh Nhị Cẩu.
Từ năm ngoái lần kia thiếu chút nữa thành tựu chuyện tốt, tuy hai người điện thoại tin nhắn không ngừng, nhưng vẫn không có cơ hội gặp mặt, lúc này đây nếu không phải là bị ủy ban kỷ luật thanh tra mời tới TP Bạch Sơn, đoán chừng còn phải qua một thời gian nữa thì mới hội ngộ lại.
Đối với một người đàn bà đã 35 tuổi, có một đứa con gái 13 tuổi mà lại thật giống như là mới trải qua chuyện yêu đương, Đinh Nhị Cẩu mỗi lần nhắn tin hoặc là điện thoại trêu chọc, đã sớm khiến cho Phó Phẩm Ngàn lại một lần nữa đã có tâm tính giống như là cô gái trẻ đang yêu, chính là có chút ngóng nhìn, lại có chút lo lắng….
Một loại rất phức tạp và cảm tình kỳ quái gút mắc, về một phương diện, cô biết rõ Đinh Nhị Cẩu không có khả năng cùng cô kết hôn, bởi vì hai người tuổi tác khác biệt thật sự là quá lớn, nhưng về một phương diện khác cô lại không chùn bước trong tình yêu đã tiếp nhận Đinh Nhị Cẩu lần lượt trùng kích, bởi vì sau khi chồng cô qua đời, chỉ có Đinh Nhị Cẩu là lần lượt giúp cho cô, mang đến trong cuộc sống một cảm giác an toàn, mà đối với một người đã có tuổi tác như Phó Phẩm Ngàn, trong sinh hoạt thì cái cảm giác an toàn càng là trọng yếu nhất, cho nên biết rõ không thể tiến đến lằn ranh cuối cùng trong tình yêu, nhưng Phó Phẩm Ngàn như là uống phải mê dược vậy, thật sâu bị hãm xuống dưới ….
– Muốn tới sao cũng không đến sớm? Khuya khoắt như thế này, nếu chị đã ngủ thì làm sao
Phó Phẩm Ngàn dẫn Đinh Nhị Cẩu mang vào trong phòng ngủ của mình, cô không dám để cho Đinh Nhị Cẩu ngồi trong phòng khách, sợ lại để cho con gái Miêu Miêu trông thấy, con tiểu tinh này cả ngày lẫn đêm cứ tác hợp mình và Đinh Nhị Cẩu, thỉnh thoảng còn nhắc tới Đinh Nhị Cẩu để thăm dò chính mình.
– Khuya cái gì, vừa vặn tới để bắt gian.
Đinh Nhị Cẩu vừa cười vừa nói.
– Nói hươu nói vượn, uống nước đi, cả người toàn là mùi rượu.
Phó Phẩm Ngàn đem một ly nước đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
– Không tới đây, em sợ mình đã bị chị quên, rồi sẽ đi tìm người đàn ông khác thì làm sao bây giờ? Dung mạo của chị xinh đẹp như vậy, em đoán ở trường học thế nào cũng có các giáo sư nam tán tỉnh chị.
Đinh Nhị Cẩu bộ dáng làm như đang nghiền ngẫm.
Phó Phẩm Ngàn bằng lòng để Đinh Nhị Cẩu đến gặp còn có một nguyên nhân khác, đó là khi cùng Đinh Nhị Cẩu nói chuyện thì hoàn toàn không có áp lực nào, không cần làm ra vẻ ta đây một bộ dáng kiên cường, có thể đem những điều chân thật nhất của mình biểu hiện ra, không cần như mỗi ngày đứng trước mặt những người khác cùng một chỗ cứ phải mang một cái mặt nạ, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu dạng này, lòng của cô thoáng cái trầm tĩnh lại:
– Có đấy… có rất nhiều, muốn không để chị giới thiệu cho các người quen biết.
– Được a, bất quá em nói cho chị biết, nếu em thấy, các người về sau không thể làm đồng nghiệp với nhau được đâu.
Đinh Nhị Cẩu nghiêm túc nói.
– Vì cái gì.. có ý tứ gì?
– Hừ, buổi tối em sẽ canh đem bọn họ đánh gãy chân, xem bọn họ còn dám đến đây tán tỉnh chị.
– Hừ, càng nói càng ngoa, chẳng lẽ em thành hung thần bảo vệ chị rồi.
Phó Phẩm Ngàn thần thái của một cô gái lộ ra, bắt đầu ngồi trên ghế dựa chấm bài tập, còn Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên đầu giường, vừa uống nước, vừa nâng quai hàm dưới ánh đèn ngắm nhìn mỹ nhân viết chữ.
– Nhìn cái gì, em ngủ trước đi, lát nữa chị qua phòng Miêu Miêu ngủ.
Phó Phẩm Ngàn nhịp tim kịch liệt nhảy lên, mặt cũng đỏ lợi hại, tuy trong lòng suy nghĩ nên làm như thế nào để đánh tan xấu hổ như vậy, nhưng lại tìm không ra một lý do gì thích hợp.
– Những…này bài tập cần phải chấm hết trong đêm nay sao?
– Ừ, ngày mai đến giờ giảng bài.
Phó Phẩm Ngàn trong lòng thất vọng nói ra, cô nào muốn Đinh Nhị Cẩu nhắc chuyện bài tập, hắn cứ thô lỗ ôm cô ném lên giường, như trong phim ảnh diễn cảnh tên côn đồ cưỡng hiếp cũng được, nhưng hắn lại không có làm gì cả, cứ y như là dân quân tử chính hiệu vậy, khiến cho cô không khỏi thầm mắng, thằng này hôm nào ở trong phòng bếp thì như con trâu điên nay sức lực đâu mất hết rồi…
Thế nhưng ý định như vậy còn không có nghĩ xong, cô đã thấy Đinh Nhị Cẩu muốn đứng lên, cô cho rằng Đinh Nhị Cẩu muốn đi ra ngoài, trong nội tâm quýnh lên, quay đầu muốn nói chuyện với Đinh Nhị Cẩu, nào biết được vừa vặn cho Đinh Nhị Cẩu có thời cơ lợi dụng, hắn hai tay nhanh giữ lấy cái đầu cô, lấy tay vén ra mái tóc xỏa che lại khuôn mặt, không có đợi Phó Phẩm Ngàn kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu chiếm lấy cái miệng anh đào của cô.
Phó Phẩm Ngàn hơi sửng sốt, cô thật không ngờ chuyện lại phát triển là kết quả này, Đinh Nhị Cẩu đầu lưỡi đã công phá xâm nhập vào trong miệng cô.