Phần 47
Phim ảnh còn mười mấy phút nữa thì mới kết thúc, khi Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Thạch Mai Trinh, Thạch Mai Trinh vừa nhìn điện thoại là Đinh Trường Sinh gọi đến, nghe xong nhỏ giọng nói:
– Chuyện gì? Em đang trong rạp chiếu phim…
– Anh biết… anh mới trở về, em đang xem rạp chiếu phim nào vậy? Anh đến đón…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ở ngay phụ cận nhà chúng ta, rạp Vạn Đạt, anh tới đó…
– Tốt… đợi một chút tại rạp chiếu phim chờ anh, đến lúc đó chúng ta cùng xem thêm phim.
Đinh Trường Sinh nói.
– Được rồi… phim này gần hết rồi, em ở trong đại sảnh chờ anh…
Đinh Trường Sinh tại bên cạnh đường đón một chiếc taxi, quảng trường có rạp Vạn Đạt cách đây không phải là xa, nhưng nếu đi bộ cũng phải hơn mười phút, cho nên Đinh Trường Sinh quyết định thuê xe đi.
Lúc này, phim đã tan cuộc, Thạch Mai Trinh ôm lấy Thạch Đậu Đậu theo bên trong đi ra, vừa đi còn một bên hướng con giảng giải nội dung của phim vừa rồi, Thạch Đậu Đậu thật cao hứng, ồn ào còn muốn xem lại một lần nữa.
– Được rồi… ba con đang tới, để ba cùng bồi tiếp Đậu Đậu xem phim được không? Chúng ta bây giờ đi ra ngoài đón ba…
– Vâng… đi đón ba… ba đang ở đâu?
– Ngay tại bên ngoài cửa đấy…
Đinh Trường Sinh lúc này đã vào bên trong đại sảnh, vừa mới quan sát, thì tại cửa ra vào trong rạp chiếu phim, hai người kia cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm đám người đi ra, tìm kiếm thân ảnh Thạch Mai Trinh cùng Thạch Đậu Đậu, lúc này, Đinh Trường Sinh ngay trong lúc đảo mắt nhìn, bỗng nhiên thấy từ mở cửa ra vào một trận rối loạn.
Đinh Trường Sinh nhìn sang, phát hiện là một nam, một nữ đang làm cái gì ồn ào, nhưng lại nhìn thấy một nữ nhân ôm lấy đứa bé hướng phía ngoài bước nhanh đi ra ngoài, thời điểm khi Đinh Trường Sinh nhìn về phía nữ nhân bước nhanh đi ra ngoài kia, thì phát hiện nàng trong lòng đang ôm lấy đứa bé đó lại là Thạch Đậu Đậu con gái của mình.
Ngay trong một chớp mắt kia, Đinh Trường Sinh mồ hôi lạnh ứa ra, bước nhanh chạy tới, cuối cùng tại trước cửa thang máy đem nữ nhân kia cản lại.
– Biết tôi là ai không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ba… ba, ba ba…
Thạch Đậu Đậu hướng Đinh Trường Sinh đưa ra hai tay.
Nữ nhân ngây người thoáng cái, Đinh Trường Sinh đã giật Thạch Đậu Đậu từ nơi tay của nữ nhân này…
– Ai… ai… người này bắt lấy con tôi, mọi người giúp tôi, cướp lấy con tôi a…
Đinh Trường Sinh lúc này đang phẫn nộ khi nghe nữ nhân này gào lên, hơn nữa bên kia tiếng Thạch Mai Trinh đang la to truyền đến, Đinh Trường Sinh không có thời gian cùng nữ nhân này dây dưa, liền giơ chân lên hướng về phía ngực nữ nhân này hung hăng đạp tới, nữ nhân này không nghĩ tới Đinh tiên sinh đánh nàng, hơn nữa còn là hạ độc thủ, nàng không có phòng bị, lập tức bị đạp văng ra ngoài xa, đầu đập trúng vào một cây cột, ngất xỉu.
Đinh Trường Sinh ôm lấy đứa bé bước nhanh chạy hướng phía Thạch Mai Trinh, tên nam nhân kia không nghĩ tới việc xảy ra ngoài ý muốn, càng không nghĩ tới Đinh Trường Sinh có thể đánh nhanh như vậy, một cước liền đem mình bị đá trúng bò dậy không nỗi.
– Anh… muốn làm gì?
Nam nhân nhìn Đinh Trường Sinh càng đi càng gần, hỏi.
– Tôi hỏi anh muốn làm gì, anh và cái kia nữ nhân là một đám phải không? Bây giờ cút đi thì tôi sẽ không truy cứu, cút mau…
Đinh Trường Sinh nhìn đến người nam nhân này đang đưa tay đưa về phía trong túi, ý thức được gia hỏa kia trong tay có khả năng là có đồ chơi, cho nên, muốn mau chóng đuổi hắn đi, miễn cho cách hắn đang rất gần làm hại Thạch Mai Trinh.
Không ngờ gia hỏa kia khám phá kế sách Đinh Trường Sinh, lúc Thạch Mai Trinh nhìn thấy Đinh Trường Sinh ôm lấy con, tâm lý lập tức buông lỏng xuống, nàng chân mềm nhũn, lập tức ngồi thụp xuống, làm cho nam nhân kia thừa cơ lợi dụng, lúc này Đinh Trường Sinh cũng không dám đem con giao cho những người khác ôm giùm, sợ nhỡ có đồng bọn của những người này thì làm sao bây giờ?
Quả nhiên, tên gia hỏa này một tay móc ra con dao, đem con dao kê tại trên cổ Thạch Mai Trinh, đám người đứng xem vừa nhìn sự tình nháo đại rồi, nhao nhao tán ra, chỉ có Đinh Trường Sinh ôm lấy đứa nhỏ cùng tên nam nhân này giằng co.
Lúc này rạp chiếu phim đã báo cảnh sát, quảng trường Vạn Đạt thường có người đông đúc, bình thường thì thường có cảnh sát tại bên ngoài tuần tra, đây là khu vực trọng điểm quản lý, cho nên, cảnh sát nghe được thông tin liền nhanh chạy tới hiện trường, chưa tới ba phút.
– Tiên sinh, mời anh rời khỏi nơi này, việc này giao cho cảnh sát xử lý.
Cảnh sát đối với Đinh Trường Sinh nói, Đinh Trường Sinh nhìn nhìn hắn, hỏi:
– Mấy anh thuộc đồn công an nào? Gọi điện thoại cho Vạn Hòa Bình, báo là vợ của Đinh Trường Sinh bị bắt làm con tin, bảo ông ấy có hành động nhanh chóng đi…
Cảnh sát sửng sốt, bọn họ là cảnh sát Giang Đô, đương nhiên biết lão đại của bọn họ là ai, cho nên, lúc Đinh Trường Sinh nói ra tên của lão đại, còn xưng là Đinh Trường Sinh, Đinh Trường Sinh là ai bọn hắn không biết, nhưng Vạn Hòa Bình là ai thì bọn họ biết rõ.
Đinh Trường Sinh thấy tên cảnh sát sững sờ, không muốn cùng hắn dây dưa, một bên nhìn thanh dao đặt ở trên cổ Thạch Mai Trinh, một bên lấy ra điện thoại gọi điện thoại cho Vạn Hòa Bình, lúc này Đinh Trường Sinh lại nhìn thấy nữ nhân mình đạp một cước kia đang giãy giụa bò lên, còn có một tên cảnh sát đang tiến hành giúp đỡ nàng…
– Nữ nhân là đồng lõa, không thể để cho nàng rời đi.
Đinh Trường Sinh đối với cảnh sát bên cạnh nói.
– Alo…
Lúc này điện thoại Vạn Hòa Bình đã tiếp thông, Đinh Trường Sinh không đợi ông hỏi gì, liền nói:
– Ông Vạn, tôi là Đinh Trường Sinh, vợ của tôi Thạch Mai Trinh đang bị người khác bắt lấy làm con tin, hiện đang ở tại quảng trường trong rạp chiếu phim Vạn Đạt, ông phái người nhanh tới…
– Cái gì? Tôi sẽ đi qua.
Vạn Hòa Bình nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Trường Sinh nhìn nam nhân kia, hắn một bên đặt thanh dao ở trên cổ Thạch Mai Trinh, một bên đem Thạch Mai Trinh kéo đi tìm chỗ ẩn nấp.
– Các người có mang theo súng không?
Đinh Trường Sinh hỏi tên cảnh sát tuần tra.
– Có… sao vậy?
– Có súng vì sao không bắn, chẳng lẽ chờ hắn đem vợ của trốn mất, thì mới nổ súng sao?
Đinh Trường Sinh giận dữ nói.
– Có bắn hay không thì không phải là tôi quyết định, cũng không phải là của anh, việc này phải có thượng cấp…
– Hỗn đản, tôi nói cho anh biết, cơ hội tốt như vậy mà anh không nắm chắc, đợi đến lúc vợ của tôi có chuyện gì, đầu tiên là tôi sẽ tính sổ sách với anh đấy…
Đinh Trường Sinh hướng đến cảnh sát phế vật này quát.
– Mẹ… mẹ… con muốn mẹ…
Thạch Đậu Đậu bị Đinh Trường Sinh rống lên dọa sợ, ồn ào khóc đòi mẹ, tên cảnh sát bị Đinh Trường Sinh mắng sắc mặt tái xanh, hắn không phải là không muốn bắn, mà là khả năng bắn của hắn không tốt, cho nên hắn sợ bắn không trúng tội phạm, lại bắn trúng con tin, hoặc sợ bắn không trúng, lúc đó đối phương nổi giận đối với con tin gây ra tổn thương, cho nên đành trơ mắt nhìn Thạch Mai Trinh bị bắt kéo đến nơi có vật cản…
Đinh Trường Sinh đang tự nhắc nhở chính mình, nhất định phải bình tĩnh… bình tĩnh, việc này tuyệt đối không phải là đơn giản, cho nên nhất định phải bình tĩnh, thì mới có thể đem Thạch Mai Trinh cứu ra được, bằng không thì con mình sẽ không còn có mẹ.