Phần 42
Lý Thiết Cương vì Đinh Trường Sinh cũng thật sự là làm liều, thể diện mặt già cũng bỏ qua, cho nên lúc Lương Văn Tường lại lần nữa nhìn thấy Lý Thiết Cương, thì liền biết không có chuyện tốt.
– Ông nói tiểu tử này làm việc có chuẩn mực ư? Không có khả năng gây thêm cho chúng ta phiền toái gì à, vị trí Kiểm soát trưởng rất trọng yếu, đối với địa phương có tác dụng giám sát, đưa vào trong tay hắn, ông có thể yên tâm sao?
Lương Văn Tường hỏi.
Lý Thiết Cương lắc lắc đầu, nói:
– Lương bí thư, vị trí Kiểm soát trưởng này là rất trọng yếu, nhưng nếu muốn để cho ai nắm, vẫn là câu nói kia, vô luận bất kỳ vị trí nào, đặt ở vào trong tay người có bổn sự, thì có thể đem chuyện làm vô cùng tốt, nhưng nếu đặt vào ở trong tay một người cứ mặc kệ không có làm gì, giống như là Trần Đông, mấy năm qua đã làm được cái gì rồi? Ăn hối lộ làm trái pháp luật, còn có thành kỷ ủy Kim Lập Quân, trong nhà có vài thứ kia, đủ nhà bọn họ ăn được mấy đời rồi, tôi đã phái người đi đến Hồ Châu kê biên tài sản của Trần Đông, không biết có thể còn tìm ra được cái gì đến, Lương bí thư, tôi chỉ cần người làm được việc a.
– Tôi minh bạch ý tứ của ông, chỉ là có chút bận tâm.
– Lương bí thư…
Lý Thiết Cương gặp Lương Văn Tường có chút do dự, biết mình nếu không kiên trì, Đinh Trường Sinh cũng rất có khả năng nắm không được cái vị trí này, mình cũng đã hứa hẹn với hắn, nếu thuyết phục Lương Văn Tường bên này không thành, thì mình như thế nào đối với Đinh Trường Sinh bàn giao?
– Lương bí thư, ông nói Đinh Trường Sinh tiểu tử này là thanh đao tốt, ông có công nhận không?
Lý Thiết Cương hỏi.
– Đúng vậy a, hắn là một thanh hảo đao, như vậy đi… ông gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đến đây một chuyến, tôi muốn cùng hắn nói chuyện một chút, hắn làm trưởng phòng chống tham nhũng, phía trên còn có Kiểm soát trưởng quản hắn, vậy mà hắn còn có thể gây ra đến động tĩnh lớn như vậy, nếu như hắn làm Kiểm soát trưởng, đem Hồ Châu quậy cho tan nát hết thì làm sao bây giờ?
Lương Văn Tường lo lắng nói.
– Lương bí thư, hắn có quậy tan nát thì cứ để cho quậy, không có biện pháp, nếu chúng ta muốn làm việc theo nguyên tắc, có thối nát thì phải tiêu trừ…
Lý Thiết Cương nói như đinh chém sắt nói.
Lương Văn Tường lắc lắc đầu, nói:
– Ông Lý à, ông là bí thư tỉnh kỷ ủy, chống thành phần thối nát kia là chức trách sở tại của ông, tôi hỏi ông, ngày xưa Tưởng Giới Thạch có biết hay không những người bên dưới nhúng chàm? Khẳng định là biết, nhưng cũng không có biện pháp nào, bởi vì nếu ai cũng nắm lên, thì sẽ còn ai mà làm việc?
– Lương bí thư, hiện tại không phải là giống như ngày xưa đó, chúng ta là…
– Tôi biết ý tứ của ông, tuy bây giờ chúng ta không phải là giống như thời kỳ đó, nhưng người thì giống người, ông cũng là lão kỷ ủy lâu năm rồi, hãy cẩn thận suy nghĩ, người không có bổn sự thì sẽ không có quyền lực, người không có quyền lực thì làm sao mà tham ô nhận hối lộ được? Ông trông coi tỉnh kỷ ủy, tôi trong coi một tỉnh, nếu điều tra hết tất cả, ông có dám nói là trong tuyến của chúng ta không có thành phần thối nát không? Không có khả năng là toàn bộ đều trong sạch không có thành phấn thối nát, vậy thì phát triển kinh tế còn cần hay không?
Lương Văn Tường khuôn mặt u sầu nói.
Đối với lần giải thích này của Lương Văn Tường, Lý Thiết Cương cảm thấy rất bất đắc dĩ, tuy rằng ông không đồng ý với lời nói của Lương Văn Tường, nhưng đây là nói đúng sự thật (… đoạn này nói chính trị nhiều, nên không đưa vào…)
– Thôi quên chuyện này đi, ông trở về nói với hắn, tôi muốn cùng hắn nói chuyện.
Lương Văn Tường nói.
– Hay là để tôi nói với hắn, bí thư bận rộn như vậy, hắn còn chưa đủ tư cách.
Lý Thiết Cương nói.
– Được rồi, tôi phải cùng hắn nói chuyện, thì mới có thể biết tiểu tử này có chịu đựng đảm nỗi không, nếu không, thì tôi thật không dám đem cái vị trí này, cứ như vậy vội vàng ấn cho hắn…
Lương Văn Tường nói.
– Vậy để tôi dẫn hắn đến đây…
Lý Thiết Cương nói.
– Không cần, cứ bảo hắn trực tiếp đến gặp tôi là được.
Lương Văn Tường lại lần nữa cự tuyệt hảo ý Lý Thiết Cương, điều này làm cho Lý Thiết Cương không thấy thoải mái.
Rời khỏi phòng làm việc của Lương Văn Tường, Lý Thiết Cương suy nghĩ Lương Văn Tường muốn gặp Đinh Trường Sinh để làm gì, nghe ý kia của Lương Văn Tường, giống như là muốn cùng Đinh Trường Sinh âm thầm nói chuyện riêng, mà không thể có mặt mình ở đây, Lương Văn Tường rốt cuộc muốn cùng Đinh Trường Sinh nói đến chuyện gì?
– Cháu hiện tại phải đi ngay sao?
Đinh Trường Sinh nhận được Lý Thiết Cương gọi điện thoại tới, hỏi.
– Đúng, cậu lập tức về tỉnh, tôi mới vừa từ phòng làm việc của Lương bí thư đi ra, việc tôi nói về vị trí kiểm sát trưởng kia, Lương bí thư có chút do dự, cho nên ông ấy gọi cậu trở về cùng với cậu nói chuyện.
Lý Thiết Cương nói.
– Nói cái gì đây a, nếu không muốn để cho cháu làm, vậy thì tốt quá, cháu cũng không muốn tiếp tục ở tại nơi này làm tiếp công tác rồi, vậy Lý bí thư đem cháu triệu hồi về đi.
Đinh Trường Sinh nói.
– Nói cái gì bậy bạ vậy, cậu mới vừa vặn có chút thành tích, vậy cho là đã xong rồi à?
Lý Thiết Cương hỏi.
– Không phải… chỉ là cháu cảm thấy, hiện nay Hồ Châu là thật không cách nào làm tiếp được, đối thủ của cháu đều quá cường đại, cháu lại không có chút quyền lực nào, vậy thì cháu phải làm như thế nào đây? Lương bí thư nếu không muốn để cho cháu làm, vậy chính là đã có người chọn lựa thích hợp, Lý bí thư, chú cũng không cần phải cùng với người tranh cãi chuyện này nữa, bởi vì cứ làm như vậy, không phải là làm rối loạn kế hoạch của người ta sao? Trần Đông bị nắm, nói không chừng sớm có người nhìn chằm chằm vào cái vị trí này rồi, cho nên, dù là sự tình có đạo lý, nhưng đạo lý cũng không phải là lúc nào đều có thể nói ra, tốt nhất là có những thời điểm không nên nói ra đạo lý, vì không giải quyết được cái gì, cháu đã sớm thấy ra rồi.
Đinh Trường Sinh nói.
– Tôi cho cậu biết, Đinh Trường Sinh… cậu hãy thành thật chạy trở về đến đây, trước tới gặp tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu ít chiêu, lúc đó hãy đi gặp Lương bí thư.
Lý Thiết Cương nói.
Đinh Trường Sinh còn chưa kịp nói thêm gì, bên kia điện thoại liền cúp rồi, Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn nhìn điện thoại, gọi điện thoại kêu An Lôi đặt vé xe, Giang Thiên Hà đi rồi, Đinh Trường Sinh liền đem An Lôi kêu trở về công tác, để cho nàng tạm thời quản lấy văn phòng viện kiểm sát, nếu không, sự tình trong viện kiểm sát liền loạn.
Vốn là Đinh Trường Sinh là muốn Đỗ Sơn Khôi lái xe cùng mình trở về tỉnh, nhưng hiện tại Đỗ Sơn Khôi đang bị Đinh Trường Sinh an bài âm thầm theo lấy Nam Nhã Ninh, Nam Nhã Ninh là một đầu mối cuối cùng, tuy rằng nàng lúc này không nhớ rõ mấy thứ chứng cứ kia để ở chỗ nào rồi, nhưng Đinh Trường Sinh tin rằng nàng nhất định có thể nhớ tới, cho nên tuyệt đối không thể để cho nàng lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
– Em về sau liền thật làm việc ở phòng làm việc này sao?
An Lôi hỏi.
– Trước em cứ tạm thời làm ở đây đi, chờ việc của anh định rồi, sau đó muốn làm gì thì tính sau, bây giờ so với bên khoa công tố thì em thoải mái hơn a.
Đinh Trường Sinh nói.