Phần 26
Đinh Trường Sinh trực tiếp đi đến nhà của Lý Thiết Cương, Lý Thiết Cương cũng đang ở sân chăm sóc mấy chậu hoa, hắn phải gọi điện thoại trước rồi mới được phép vào.
– À… quân tử lan không tệ, sắp nở hoa rồi.
Đinh Trường Sinh vào cổng, nói.
– Ừ… Cho vào một chút phân, bằng không hoa này không nở ra.
Lý Thiết Cương nói.
Đinh Trường Sinh ngồi ghế dựa trong sân, chính mình cầm chén trà rót trà tự uống.
– Có chuyện gì sớm như vậy mà chạy tới đây vậy? Theo từ Hồ Châu đến à?
Lý Thiết Cương hỏi.
– Vâng… tối hôm qua bận rộn suốt một đêm, sáng sớm hôm nay mới vừa đến đây, xe còn đang chờ tại bên ngoài, một chút nữa cháu mới về nhà.
Đinh Trường Sinh nói.
Lý Thiết Cương chấn động, hỏi:
– Tra được cái gì rồi?
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn xung quanh, đem điện thoại của mình mở ra hình chụp đưa đến cho Lý Thiết Cương, sau khi xem xong, Lý Thiết Cương sắc mặt thật không tốt, hỏi:
– Mấy thứ này là của ai?
– Nói lên thì mất mặt, đây là người trong hệ thống nội bộ của chúng ta, đó là trong nhà của Kim Lập Quân phó bí thư kỷ ủy của Hồ Châu, bên khoa công tố của viện kiểm sát có một vụ án, là con của một đại gia ở huyện Đào huyện là nghi phạm hiếp rồi giết một cô gái, trong cốp chiếc xe này với những số tiền kia, chính là hối lộ đưa cho Kim Lập Quân, xe ở trong gara tầng hầm của nhà Kim Lập Quân, mà kiểm soát trưởng viện kiểm sát là Trần Đông chỉ lệnh khoa công tố không nhúng tay vào vụ án này, để cho bên pháp viện kia xử như thế nào thì xử, trưởng khoa công tố không đồng ý, liền bị ngưng chức…
Đinh Trường Sinh nói.
– Kiểm soát trưởng?
Lý Thiết Cương nhìn Đinh Trường Sinh, ý vị thâm trường.
– Lý bí thư, chú đừng cười cháu, chính là cháu có chút ý kiến, cháu chỉ nhận một cái chức vụ nho nhỏ là trưởng phòng chống tham nhũng, tại Hồ Châu này không dậy được bào nhiều tác dụng, ăn ngay nói thật, nếu tay Kiểm soát trưởng cũng dính líu vào vụ án này, thì cháu muốn bổ nhiệm đến cái vị trí này, tác dụng Kiểm soát trưởng còn có thể ra tay được, làm trưởng phòng chống tham nhũng thật sự là chẳng có làm gì được cả, phía trên đầu thìn có Kiểm soát trưởng, lại còn có bên Chánh pháp ủy, mặc dù có chú ở phía sau chống lấy cho cháu, nhưng trời cao hoàng đế xa, bọn hắn dùng chiêu thức gì để đối phó với cháu, thật đúng là khó mà nói, chú phải chiếu cố chu đáo cho cháu a…
Đinh Trường Sinh nói.
– Kiểm soát trưởng, vấn đề này cũng không dễ làm, tôi còn phải đi tìm Lương bí thư để trao đổi…
– Như vậy là như thế nào, cháu đào ra hai gia hỏa này, vẫn có thể còn đào ra thêm người, nhưng Để Khôn Thành bắt ném ra thì không có khả năng, đêm qua có người mời cháu ăn cơm, chú biết là ai không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đừng có thừa nước đục thả câu, nói, là ai?
– An Tĩnh cùng Chu Hồng Kỳ, Chu Hồng Kỳ thì không nói gì, nhưng An Tĩnh trực tiếp liền nói rõ, không muốn cháu trai Để Khôn Thành, Để Khôn Thành là người của hắn, nếu cháu tiếp tục tra, thì coi chừng hậu quả.
Đinh Trường Sinh nói.
– Hắn thật sự là nói như vậy? Để Khôn Thành hỏi.
– Đúng vậy, việc này mà cháu dám cầm lấy lừa chú sao?
Lý Thiết Cương nghe xong sắc mặt thật không tốt, lúc sau mới nói:
– Hiện tại có ít người thật đúng là coi trời bằng nắp vung rồi, nhìn đến cậu phải trường kỳ cắm dùi tại Hồ Châu, không đào ra đồ vật phía dưới, thì không cho phép quay trở về rồi.
Đinh Trường Sinh cười khổ, nói:
– Cháu thì không thành vấn đề, vấn đề là cháu làm quan quá nhỏ, ai nghe theo cháu sao?
– Muốn quan đúng không? Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp cậu chạy quan, cậu cứ đem Hồ Châu khuấy cho long trời lở đất là được.
Lý Thiết Cương nói.
– Khuấy long trời lở đất thì cháu không có đủ bản lĩnh kia, sự tình hiện tại thì sự việc Kim Lập Quân làm sao bây giờ đây? Kỷ ủy có thanh lý môn hộ không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Còn phải nói, tôi phái người đi Hồ Châu tra…
Đinh Trường Sinh lắc lắc đầu, nói:
– Không… không, bí thư… chẳng lẽ đã quên sự tình Quan Thắng Hòa, chuyện này không thể để cho người thứ ba biết, nếu chú tin tưởng cháu, có phái người đi Hồ Châu, nhưng đừng có nói cho bọn họ là đi làm gì, đến lúc thời cơ chín muồi, cháu mang bọn họ đi bắt người, bắt tại chỗ cùng tang chứng, như vậy mới có sức thuyết phục, như thế nào đây?
Lý Thiết Cương nghĩ nghĩ, minh bạch Đinh Trường Sinh lo lắng sự tình để lộ bí mật, cho nên liền đáp ứng Đinh Trường Sinh.
– Vậy được, cháu đi về trước, chú phái ai đi, thì gọi điện thoại cho cháu, đến lúc đó cháu liên hệ bọn họ đi bắt người, trực tiếp mang về tỉnh kỷ ủy, lúc đó muốn thanh lý môn hộ như thế nào, thì đó là sự tình của tỉnh kỷ ủy…
Đinh Trường Sinh nói.
Theo Lý Thiết Cương trong nhà đi ra, Đinh Trường Sinh một thân thoải mái lên xe.
– Đinh cục, đi đâu nữa đây?
– Đi, chạy về phía trước, để tôi dẫn cô đi ăn sáng ở Giang Đô, mới sáng sớm chạy suốt mấy giờ xe, đói chết đi…
Đinh Trường Sinh hỏi.
Đối mặt Đinh Trường Sinh quan tâm, Dương Lộ cảm thấy vui vẻ, bởi vì chỉ cần là Đinh Trường Sinh quan tâm, thì nàng liền có cảm giác được khác với bình thường, Đinh Trường Sinh cũng biết tâm tư của Dương Lộ, tuy rằng nàng đã qua thời kỳ trưởng thành, nhưng hắn vẫn không muốn động vào làm phá vỡ nàng…
Xe ngừng tại bên cạnh đường cái, bọn họ vào một quán nhỏ, hai người vừa ngồi xuống, lão bản liền chào hỏi.
– Loại này là bánh đặc sản Giang Đô, cô phải ăn nhiều vài cái…
Đinh Trường Sinh hướng Dương Lộ giới thiệu.
Lúc này một người d8ang ngồi quay lưng về phía bọn họ, nghe vậy quay đầu, nhìn thấy Đinh Trường Sinh liếc một cái, Đinh Trường Sinh mới đầu không có để ý, khi người này lại lần nữa quay đầu nhìn hắn, hắn nhận ra người này là ai, đó chính là Kha Tử Hoa.
– Cô ăn trước, tôi qua gặp chào hỏi người quen một chút…
Đinh Trường Sinh đối với Dương Lộ nói.
Đinh Trường Sinh đi đến bàn của Kha Tử Hoa ngồi xuống, đối mặt với hắn, Kha Tử Hoa thấy mình bị nhận ra, đơn giản ngẩng đầu nhìn Đinh Trường Sinh.
– Hoa Tử… anh ra lúc nào vậy? Sao không liên hệ với tôi?
Đinh Trường Sinh cười cười, hỏi.
– Cùng cậu liên hệ? Cùng cậu liên hệ thì có chỗ tốt gì? Tôi ngồi mấy năm tù, vừa mới đi ra lại đi tìm cậu, để cậu đem tôi quay trở về ngục giam à?
Kha Tử Hoa sắc mặt phi thường lạnh lùng nói.
– Anh bị vào ngục giam như thế nào đâu có liên quan gì đến tôi đâu, hiện tại Thành Công đang ở tại Hongkong, chỉ là bây giờ không biết có còn ở đó không, nhớ ngày trước ba người chúng ta là huynh đệ, lúc đó thật tốt, hiện tại thì thế nào? Người chạy thì đã chạy, người ngồi tù thì đã ngồi tù, Hoa Tử… tôi từ trước đến giờ vẫn không nghĩ ra, tôi đối với anh không tệ, nhưng vì sao anh lại khắp nơi cứ nhằm vào tôi để đưa tôi vào chỗ chết, anh hãy suy nghĩ một chút, anh đối với tôi làm bao nhiêu việc, có phải tôi đã làm sai cái gì với anh?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Kha Tử Hoa nhìn Đinh Trường Sinh, chua sót cười, nói:
– Ngồi tù là mạng của tôi, sự tình trước kia tôi đã quên, đừng nhắc lại sự tình trước kia với tôi nữa…
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, hỏi:
– Anh và Thành Công hiện tại có liên lạc qua không?
Kha Tử Hoa lắc lắc đầu, nói:
– Tôi không muốn tiếp tục chạm vào, ngồi mấy năm tù như vậy, tôi đã nghĩ kỹ đến cuộc sống của mình rồi…
– Vậy cũng tốt, bất quá nếu anh muốn đi gặp Thành Công, thì tôi có thể giúp anh…
Đinh Trường Sinh nói.