Phần 17
– Tốt, địa phương nào thì chị chọn đi, đến lúc đó em sẽ đến, hiện tại em còn có việc phải làm, đến lúc đó chúng ta sẽ liên hệ.
Đinh Trường Sinh rút ngón tay dinh dính chất lỏng từ hạ thể Tiếu Hàn ra, nói vậy cũng xem như là trục khách…
– Cũng không cần phải chọn địa phương nào, cứ đến làng du lịch hồ Thiên Nhất Sắc là được, ch cũng ở tại đó rất gần, chúng ta đến lúc đó bàn lại.
Tiếu Hàn nói.
– Không thành vấn đề, thời gian nào đây?
Tiếu Hàn vừa nói, Đinh Trường Sinh liền biết nàng là có ý gì rồi, người đàn bà này cho đến tận bây giờ vẫn trêu ngươi cùng với mình, nếu đã muốn trêu đùa, lão tử liền trêu đùa với ngươi, nhìn xem ai có thể trêu đùa qua ai?
– Tám giờ tối nay đi, chi chờ ngươi, không gặp không về.
Tiếu Hàn nói.
Lúc tiễn đưa nàng xuống lầu dưới, mắt thấy nàng ly khai viện kiểm sát, Đinh Trường Sinh quay lại phòng làm việc của mình, thì trên đường đi, gặp được An Lôi.
– Nàng là ai vậy?
An Lôi hỏi.
– Một bằng hữu, hôm nay cô nhàn rỗi sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Nhàn rỗi cái gì nha, bên công tố khoa của tôi rất bận rộn, bất quá có chuyện này tôi muốn nói một tiếng với anh, vốn là tôi cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng việc này nếu không nói với anh một chút, thì trong lòng không yên.
An Lôi nói.
Đinh Trường Sinh gật gật đầu, hướng phòng làm việc của mình đi đến, trên đường hai người không nói chuyện, thẳng đến vào văn phòng, An Lôi mới nói:
– Trên tay tôi có vụ án đặc biệt, đó là hiếp dâm xong rồi giết, không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng bên pháp viện truyền đến tin tức, nói là luật sư của kẻ nghi ngờ phạm tội yêu cầu xem xét về tình trạng tâm thần đối với kẻ nghi ngờ phạm tội, ngay từ đầu bên chúng ta không muốn, nhưng hiện tại Trần kiểm gọi điện thoại cho tôi, nói muốn tôi đem vụ án này vừa làm vừa để xuống.
– Vừa làm vừa để xuống là có ý gì?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Rất rõ ràng, vừa làm vừa để xuống chính là muốn vụ án này chúng ta không tham dự vào quá nhiều, pháp viện đang muốn làm xem xét giám định, họ bảo cứ để bên bọn họ làm là được, nếu bên pháp viện xem xét, kết quả chúng ta cũng sẽ biết trước, có khả năng kẻ nghi ngờ phạm tội kia sẽ được trôi qua, bị hiếp rồi giết chết là một cô gái, cứ như vậy cô gái này sẽ chết oan uổng rồi, không có biện pháp, hiện tại chỉ cần là người có tiền có quan hệ, thì có thể tìm tới dạng người giống như Trần kiểm này, tôi phỏng chừng, vụ án này Trần kiểm cũng không nhất định là muốn ép xuống, hắn cũng có thể là làm việc thay cho người khác mà thôi.
An Lôi nói.
– Cô đã làm mấy vụ án giống kiểu như thế này rồi?
Đinh Trường Sinh hỏi.
An Lôi lắc lắc đầu, nói:
– Đây là lần đầu tiên, không có biện pháp, nhìn đến Trần kiểm cũng là bị người khác đè lại, hắn mới ép đến trong khoa của chúng ta, chỉ cần là làm xem xét theo dạng giám định tâm thần này, thì khả năng hung thủ thoát thân rất cao, kẻ nghi ngờ phạm tội có thể được xem xét thành người bệnh tâm thần, thì sẽ trốn thoát trách nhiệm trước pháp luật, trước giờ Hồ Châu chúng ta không có, nhưng nếu vụ án này quả thật làm như vậy, tôi thấy lương tâm của tôi qua không qua, tôi không chỉ một lần đã đến gặp qua kẻ nghi ngờ phạm tội, căn bản hắn không có khả năng là có bệnh tâm thần gì cả…
– Vậy cô định làm như thế nào với vụ án này?
Đinh Trường Sinh hỏi.
An Lôi nhìn nhìn hắn, nói:
– Vụ án này chúng ta chuẩn bị xong rồi, dùng đúng hết trình tự pháp luật, muốn ngăn cản bọn hắn đem một người mang tội giết người thả ra bên ngoài xã hội.
– Cô có nói đây là ý tứ của Trần Đông, vậy tốt nhất là cô hãy làm cho rõ ràng, cho dù là là Trần Đông nhận lấy cứu sống, hay là hắn bất đắc dĩ là bị ép buộc, vụ án này phải thận trọng, hiếp xong rồi giết, so với vụ án giết người còn trầm trọng hơn, một khi làm theo đúng như vậy, dễ dàng sẽ có tiền lệ, cô đem việc này nói cho Trần Đông, bảo hắn làm giấy tờ rồi ký lên, nếu hắn không dám viết, như vậy thì chứng minh vụ án này thật có vấn đề, hắn chẳng qua là nói miệng, về sau có chuyện gì thì sẽ lôi nhóm công tố khoa ra chịu trách nhiệm…
Đinh Trường Sinh nói.
– Nếu như hắn không ký, cũng đâu có khác biệt gì với ý can thiệp vào thì làm sao bây giờ?
An Lôi hỏi.
– Vậy cô cứ dựa theo trình tự pháp luật mà làm, thẳng đến khi hắn đẩy cô ra thì mới thôi, đây là sự tình liên quan đến mạng người, cô không thể đưa lưng ra cõng lấy cái nồi đen này, cô chịu không nổi đâu…
Đinh Trường Sinh nói.
An Lôi gật gật đầu, nói:
– Tôi minh bạch, để tôi đi hội báo…
An Lôi vừa đi, Đinh Trường Sinh ngồi ở trên ghế dựa, suy nghĩ mấy ngày nay những sự tình mà mình gặp được, thật là làm cho mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới rời đi mới mấy năm này, nơi này quan trường đã thay đổi hoàn toàn…
Ngay trong lúc Đinh Trường Sinh suy nghĩ, thì điện thoại di động của hắn vang lên, hắn quét liếc nhìn, đó là Chu Hồng Kỳ gọi đến.
– A lô… là ai vậy?
Đinh Trường Sinh cố ý hỏi.
– Là chị đây, em không có lưu số điện thoại của chị sao?
Chu Hồng Kỳ nhíu mày hỏi.
– À… là chị à, chuyện gì vậy, em đang làm việc…
– Chị biết là em đang làm việc, chỉ làm chậm trễ em mấy phút thôi, chị muốn hẹn em cùng ăn bữa cơm, có thể chứ?
Chu Hồng Kỳ có chút do dự hỏi.
– Chắc lại là có người nhân cơ hội ăn cơm của chúng ta để xuất hiện phải không? Kỳ thật làm vậy cũng không cần thiết, em ở ngay tại viện kiểm sát, nếu ai có việc, thì cứ trực tiếp đến cơ quan tìm em thì xong rồi, còn phiền toái nhờ chị an bài một bữa ăn như vậy, người cái hẹn mà cứ trùng hợp gặp mặt, có ý tứ sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Được rồi, là hắn muốn gặp em, hai người vẫn chưa từng gặp mặt a, gặp mặt trao đổi thì cũng rất tốt, cũng là bớt đi trong tâm cái gai…
Chu Hồng Kỳ nói.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, hỏi:
– Chị nói tới là ai?
Thật ra thì Đinh Trường Sinh đã đoán được rồi, nàng nói người kia nhất định là An Tĩnh, vừa rồi Tiếu Hàn đã nói, An Tĩnh đã quay trở về, hơn nữa Để Khôn Thành cũng từ Bắc Kinh quay về Hồ Châu để chiêu đãi An Tĩnh, người đại diện cho An Tĩnh tại Hồ Châu là Hứa Gia Minh, dĩ nhiên, còn có Để Khôn Thành, cho nên nếu muốn gặp Đinh Trường Sinh, thì còn có thể là ai?
– An Tĩnh, hắn từ nước ngoài vừa mới trở về, nghe nói em vừa đến đây nhậm chức, nên cao hứng, muốn gặp mặt em một lần, em cũng đã từng tham gia hôn lễ của chúng ta, lúc ấy chưa kịp nói gì, cho nên An Tĩnh muốn cùng ngươi gặp em nói chuyện.
Chu Hồng Kỳ nói.
– Nói chuyện? Ha ha… được rồi, chỗ nào, lúc nào, do bên chị ước định đi, rồi nhắn tin cho em, đúng giờ em đến là được.
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ… hay là chỗ chúng ta lần trước ăn cơm đi a, giữa hồ Thiên Nhất Sắc?
Chu Hồng Kỳ nói.
– Được… em sẽ đến, nếu không có gì khác em cúp điện thoại đây, bên này còn có một số việc hơi bận rộn.
Đinh Trường Sinh nói.
– Rồi… chào nhé…
Chu Hồng Kỳ nhìn về phía An Tĩnh, tay cầm điện thoại…
– Hắn giọng điệu này giống như không phải là hữu hảo, vậy đó là do chính hắn đắc tội với chúng ta, hắn vênh váo sao?
An Tĩnh hỏi.
– Em hy vọng các người đêm nay nói chuyện thật thoải mái, em sẽ không trộn lẫn vào, các người đàm thành cái dạng gì cùng em cũng không có liên quan, ta không muốn chính mình trở thành công cụ bị người lợi dụng, đối với Đinh Trường Sinh mà nói, em làm như vậy đã là không phải bằng hữu với nhau rồi…
Chu Hồng Kỳ nói.
An Tĩnh không gì, sửng sốt một hồi, nói:
– Anh mặc kệ em trước kia cùng hắn có cái gì quan hệ, nhưng hiện tại chúng ta là cùng chung trên một chiếc thuyền, điểm ấy em phải thừa nhận a, chiếc thuyền này nếu bị lật, thì ai cũng chạy không được…