Phần 13
– Hiện tại giá trị gian phòng tại Hồ Châu là bao nhiêu?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không sai biệt lắm tầm bảy, tám vạn a, cũng tùy theo vị trí, chỗ này cũng có nhân viên công vụ ngại xa, nên sau khi được mua liền bán kiếm lãi, giá cả cũng bán được chừng bảy ngàn, mấy ngày hôm trước có một phụ nữ trong viện kiểm sát đem nhà ở đây bán, hình như bán được sáu ngàn tám trăm…
Giang Thiên Hà nói.
– Vậy lúc nhân viên công vụ mua nhà ở đây thì bao nhiêu?
– Một ngàn tám cũng có, hai ngàn cũng có, đắt nhất tầm hai vạn rưỡi, cho nên dân chúng mắng những người lãnh đạo chính phủ thành phố này cũng là có đạo lý.
Giang Thiên Hà nói.
– Không nghĩ tới La bí thư cũng làm cái chuyện này, lấy lòng các cán bộ, nhân viên công vụ, mà đắc tội với dân chúng, hơn nữa, cho dù là nhân viên công vụ, nếu không cho bọn họ mua những căn nhà nội bộ giá trị như thế này, thì bọn họ sẽ không làm việc nữa sao?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không phải là không làm việc, ai cũng không có khả năng buông bỏ chén cơm của mình, nhưng lại làm việc trì trệ, làm cho những cô gắng của lãnh đạo đều bị phá hủy, chị không phải nói dối, trước kia La Bàn Hạ còn làm bí thư thành ủy Hồ Châu, thì cán bộ từ trên xuống dưới nhiệt tình mười phần, chắc em không biết, nhân viên công vụ toàn thành phố đều được phát mười bốn phân, còn hiện tại dưới thời của Để Khôn Thành thì chỉ có mười hai phân thì đã là quá mức, hiện tại cục diện chính trị Hồ Châu thì giống như là một cái đầm nước lặng, chính là ý tứ như vậy.
Giang Thiên Hà nói.
– Um… cái tòa nhà đúng là có chất lượng a…
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn, nói.
– Đúng thế, tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng lâu cũng có thang máy, bên dưới đây có một hoa viên lớn, hoàn cảnh chung quanh tốt, cơm nước xong đi ra ngoài dạo một chút, công viên xây dựng ở trước mặt hồ cũng không tệ…
Đinh Trường Sinh nhìn nàng, nói:
– Em đến đây là để làm việc, chứ không phải đến đây dưỡng lão…
Xem xong nhà, cũng không có thiếu đồ vật gì, tất cả đều chuẩn bị vô cùng tốt.
– Không phải là dưỡng lão mà là ở thoải mái…
– Nơi đây rất tốt, nhưng cách nội thành quá xa, công tác không tiện, để cho em ở trong nội thành tìm một chỗ ở khác đi…
– Đừng a, chị tốn tâm tư vì lãnh đạo mà chuẩn bị, nếu em không ở nơi này, thì Trần kiểm sẽ nói chị hành sự bất lực rồi…
Giang Thiên Hà nói.
Đinh Trường Sinh ngồi tại trên ghế sofa, nhìn nàng, ước chừng nhìn vài phút, làm Giang Thiên Hà có chút ngượng ngùng.
– Đinh trưởng phòng…
Giang Thiên Hà duỗi tay tại trước mặt hắn quơ quơ.
– Em không mù… Giang chủ nhiệm, chúng ta nhận thức cũng đã mấy năm rồi, tuy rằng chúng ta chưa từng có liên hệ qua lại trong công việc, nhưng em vẫn cảm thấy Giang chủ nhiệm là một người làm việc được, chị nói em có thể tin chị được không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Ai ui em nói như vậy làm chị cảm thấy sợ…
Giang Thiên Hà nói đùa.
Đinh Trường Sinh cười cười, nói:
– Em hỏi chị một chuyện, chị có thể không nói, hoặc cũng có thể nói cho em biết, nếu nói thật, thì em vô cùng cảm kích, chị cũng biết em là người mang ơn tất báo, còn không nói, theo tình lý, thì cũng không sao cả, dù sao trước đây chúng ta cũng chưa có làm việc cùng nhau…
Nghe được Đinh Trường Sinh nói những lời này, Giang Thiên Hà có chút hoảng, nói:
– Làm lãnh đạo, nói chuyện đúng là có tài nghệ, Đinh trưởng phòng, cứ nói đi, nếu chị biết, đương nhiên sẽ nói cho em biết.
– Vậy thì tốt, sự tình tối hôm qua chị có biết không? Trước không cũng không cần vôi cấp bách trả lời, hãy nghe em nói hết, lúc ấy gian phòng này thì chị đã biết, là do bên văn phòng của chị đặt thuê, thế thì người kỷ ủy là làm sao mà biết? Em nhớ là tối hôm qua chị dốc sức muốn An Lôi đưa em về gian phòng đó, An Lôi khi ấy đúng là không muốn đưa em đấy, hơn nữa văn phòng còn có những người khác khỏe mạnh hơn, vì sao lại tìm An Lôi một cô gái yếu đuối để dìu đỡ em đi đến be6bn khách sạn, có phải là cho rằng chỉ cần là vào gian phòng khách sạn, thì em sẽ cùng An Lôi liền lăn đến trên giường?
Đinh Trường Sinh sắc mặt càng ngày càng khó kham, hỏi.
– Ai ui… đúng là em đã có đáp án phần nào đúng rồi, tối hôm qua chị chỉ là một mảnh hảo tâm muốn em và An Lôi như vậy, rồi sự tình phát triển sau đó thì chị thật không biết gì, tiệc rượu tan thì chị liền về nhà, chị nói đây là thật, không tin em có thể đi hỏi người bên văn phòng.
Giang Thiên Hà có chút khẩn trương nói.
Đinh Trường Sinh chú ý tới nàng mười ngón tay giao nhau, có vẻ có chút đứng ngồi không yên, Đinh Trường Sinh liền đoán được bảy, tám phần.
Đinh Trường Sinh khôi phục lại khuôn mặt bình thường, nói:
– Không có việc gì, không biết thì không sao, chị không biết, nhưng có người nhất định là phải biết, chính là Kim Lập Quân, người kỷ ủy là do lão phái đi, ai cấp lá gan cho lão, ai cấp tin tức cho lão, em cũng có khả năng tra ra rõ.
Nói xong, Đinh Trường Sinh liền mắt nhìn Giang Thiên Hà, nói:
– Tốt lắm, nhà đã xem xong, không tệ, em nhận dù có ở hay không ở, cũng là cảm ơn tâm ý của chị, chúng ta đi thôi.
Nói xong, quay đầu liền bước ra ngoài cửa, Giang Thiên Hà gấp gáp theo ra.
Hai người cũng vào bên trong thang máy, Đinh Trường Sinh nhìn chung bốn mấy bức thang máy phản chiếu bóng người của bọn họ, nói:
– Em mấy năm này đi ra ngoài, lúc không rảnh rỗi cũng suy nghĩ rất nhiều, kỳ thật làm quan chi đạo rất đơn giản, tổng kết ra một điều quan trọng nhất, chính là đứng vào đội nào, chỉ cần là đứng đúng đội, về cơ bản mặt sau sự tình sẽ thoải mái, nhưng một khi nếu đứng sai đội, toàn bộ thoải mái liền đều không có, mà cơ hội đứng vào đội thì có rất nhiều, nhưng lại không phải là mỗi một lần đều là đúng đội…
Giang Thiên Hà mặc dù biết đây là Đinh Trường Sinh là đang làm phép với nàng, nhưng nàng vẫn giả vờ không rõ, sau khi nghe Đinh Trường Sinh nói xong, nàng vỗ tay, nói:
– Nghe vua nói một buổi, bằng ở trong quan trường lăn lộn mười năm a…
Đinh Trường Sinh không có quản đến nàng nữa, lên xe, nhắm mắt không nói gì, mãi cho đến khi xuống xe, Đinh Trường Sinh ngay cả chào hỏi cũng không có, lập tức trở về phòng làm việc của mình, còn Giang Thiên Hà thì vội vã đi đến phòng làm việc Trần Đông.
– Hắn đây là ý gì, cảnh cáo chúng ta sao? Trần Đông hỏi.
– Tôi lúc ấy đã nói cho anh biết rồi, sống chung hòa bình với hắn thì đâu có quan hệ gì, đối với anh, hắn cũng không có khả năng tạo thành cái uy hiếp gì, nhưng anh vẫn không nghe lời, bây giờ đã làm thành chuyện như vậy, làm như thế nào để kết thúc cái việc này, hơn nữa tôi nghe qua lời của hắn nói, ý của hắn sẽ không bỏ qua cái việc này, phía sau là ai đang đâm sau lưng hắn, hắn nhất định tra rõ, đến lúc đó, tôi nhìn xem anh như thế nào cùng hắn ở chung, một tay quân bài tốt bị anh đánh hỏng hết rồi.
Giang Thiên Hà căm giận nói.