Phần 9
– Cậu chính là Đinh Trường Sinh, còn gọi là Đinh Nhị Cẩu?
Một người đàn ông mang kính râm đen, chặn đường Đinh Nhị Cẩu ở ủy ban thôn khi hắn vừa bước ra khỏi cửa…
– Đúng vậy, chú là ai, có chuyện gì không?
– Không có chuyện gì, đây là có một người nhờ tôi giao cho cậu một vật, mời cậu mở ra nhìn xem!
Ông Long quan sát Đinh Nhị Cẩu, ông thật sự là không nghĩ ra tại sao cô chủ lại phải đem một trăm vạn đồng đưa cho tên nhóc này.
– Đây là cái gì?
Đinh Nhị Cẩu chưa từng thấy qua chi phiếu, nhưng nhìn đến trên tờ chi phiếu có ghì vài con số, phía trước là một số một, tiếp theo sau là các số không.
– Đây là chi phiếu, một trăm vạn đồng, nó là của cậu đấy, cầm lấy đến ngân hàng là có thể đổi thành tiền mặt.
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, hắn chợt nhớ tới người phụ nữ bị giam cầm ở thôn Lô Gia Lĩnh, xem ra cô ấy đã về đến nhà, quả nhiên là một người thủ tín.
– Còn có thư tín khác hoặc là lời nhắn gì không chú?
Đây là điều Đinh Nhị Cẩu trong lòng mong mỏi, hắn mặc dù biết chắc là không thể nào, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi thăm một chút về Dương Phụng Tê.
– Không có gì nữa, chỉ có tấm chi phiếu này.
– Được rồi, tôi đã biết.
Ông Long tò mò nhìn tên nhóc này, trong lòng rất là kỳ quái, trong tay tự nhiên cầm lấy được một trăm vạn đồng từ trên trời rơi xuống, trên nét mặt lại thản nhiên, không có điều gì kích động, thật sự là không hiểu nổi tên nhóc này cùng cô chủ là quan hệ như thế nào, hắn lắc đầu, định rời đi khỏi.
– Chú ơi, chậm đã, tôi còn có chuyện muốn hỏi thăm!
Khi Đinh Nhị Cẩu gọi lại, ông Long trong lòng thở dài, ông đời này giết quá nhiều người, nhưng là đây là ý của cô chủ, nếu hắn tò mò hỏi về cô chủ, chính mình chỉ có cách giết hắn đi, nắm đấm của hắn chợt co lại.
– Còn có chuyện gì?
– Chú, thấy chú giống như là người thường ở lăn lộn ở bên ngoài xã hội, chắc chắn chú kiến thức rộng rãi, có hay không một loại kính mắt có thể nhìn thấu bài của đối phương, tôi có xem qua trên tivi, thấy họ có thể nhìn thấu qua lá bài…
Chú Long trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thì ra tên nhóc này định bài bạc gian lận.
– Cậu muốn vật này để làm gì?
– Không có việc gì, chính là hỏi thăm qua một chút, tôi cảm thấy có thứ này, chơi bài rất tốt.
– Tôi quay trở về, có thể cho gửi ra cho cậu, hơn nữa còn là kính sát tròng, đeo vào người khác sẽ nhìn không thấy!
– Vậy thì tốt quá, chuyện này đối với tôi rất quan trọng, cám ơn chú!
– Người trẻ tuổi, có tiền cũng không thể là đi đánh bạc, huống chi là bài bạc gian lận, cẩn thận khi bị bọn chúng phát hiện ra, bọn họ móc mắt của cậu đó.
– Không có sao đâu, tôi chỉ dùng một lần rồi thôi, không có việc gì đâu.
Ông Long lắc đầu xoay người rời khỏi đây, chuyến đi này nhiệm vụ hoàn thành coi như thuận lợi thành công…
…
Phòng làm việc của bí thư ở ủy ban trấn, Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng ngồi đối diện nhau, hai người đều không nói gì, ai cũng không muốn mở miệng trước. Nguyên nhân chính là ngày hôm qua ở trên ủy ban huyện, có cuộc họp về kinh tế.
Trấn Lâm Sơn thật đặc biệt, mặc dù kêu trấn Lâm Sơn, nhưng lại kêu là chủ tịch xã mà không gọi chủ tịch thị trấn, nguyên nhân chính là mấy năm trước ở đây muốn bỏ xã sửa lại là trấn, nhưng xét duyệt đến xét duyệt đi, do tổng sản lượng kinh tế không thể đi lên, nên chỉ có thể kêu là xã, nhưng tên trấn Lâm Sơn đã vang ra bên ngoài, dân chúng theo thói quen kêu là trấn Lâm Sơn chứ không chịu đổi lại.
Năm nay cuộc họp toàn huyện về kinh tế vừa mở, trấn Lâm Sơn lại là thứ hạng thứ nhất … đếm ngược, câu chuyện từ xã lên thành thị trấn coi như là vô vọng.
– Ông Bằng, tôi suy tính, chúng ta cũng không thể tiếp tục để trấn Lâm Sơn như vầy, nếu cứ tiếp tục hai người chúng ta thật sự sẽ chết già ở trấn Lâm Sơn không ngóc đầu nổi rồi!
– Tôi cũng không có cách nào khác, dù sao tình huống nơi này chính là như vậy, tái phát triển để có thể phát triển làm sao được, nếu không có tài nguyên, muốn kêu gọi đầu tư ai dám vào đầu tư.
– Vậy cũng không thể tiếp tục như thế này, ông là chủ tịch xã, chủ quản chính là kinh tế, xã chúng ta không phát triển đi lên, tôi cũng có trách nhiệm liên quan, nhưng chủ yếu trách nhiệm chính vẫn là ông chịu.
Điền Gia Lượng trong lòng không thoải mái, cho nên nói chuyện có chút gắt gỏng.
– Ý ông là sao ? Bộ tôi chẳng lẽ không muốn xã mình phát triển kinh tế lên, ông Lượng, nếu ông muốn có thể phát triển kinh tế của xã trong hoàn cảnh này, ông cũng là người ở trấn Lâm Sơn, ông nói tôi nghe một chút, ông đã làm được gì, mà nói tôi, ông dựa vào cái gì nói tôi?
Khấu Đại Bằng không chút nào yếu thế.
Hai người ở trong phòng làm việc to tiếng với nhau, trở lại trong văn phòng, Khấu Đại Bằng đùng đùng đi đến ngồi trên sofa, thở hổn hển dáng điệu như là con gà trống mới vừa đá xong.
– Chú, ai chọc giận chú vậy, để đứa cháu này thay chú cho hắn một bài học.
– Biến, cậu tới đây làm gì, kiếm nơi nào mát mẻ thì đến đó chơi đi!
Khấu Đại Bằng vừa thấy là Đinh Nhị Cẩu ngó dáo dác vào trong, cả người giận không chỗ phát tiết, nên trút lên người hắn.
– Chú … giận quá tổn thương tim đó, tôi đến là báo cho chú một tin tốt nha, chuyện đó đã giải quyết xong rồi.
– Chuyện gì?
Khấu Đại Bằng bực mình nói.
Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn trước sau, sau đó đóng cửa lại, đến gần Khấu Đại Bằng nói nhỏ:
– Chú, sao chú mau quên quá như vậy, chuyện của chị Ngạc Như.
– Hả…? Giải quyết xong?
– Vâng, xong rồi! Bất quá tôi còn có một tin tức tốt nữa, muốn nói cho chú biết, chú mà nghe xong nhất định rất vui mừng.
– Chuyện gì?
– Chuyện về bí thư Điền Gia Lượng đấy, chú có muốn nghe hay không?
Làm người ai cũng có tham vọng, trước kia Đinh Nhị Cẩu chỉ muốn tìm một chỗ kiếm miếng cơm ăn qua ngày là mừng rồi, từ lúc ông Long đưa tới một trăm vạn đồng, nội tâm của hắn bắt đầu đã thay đổi xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bởi vì hắn trước sau gì cũng quên không được cái ngày rời khỏi thôn Bàng Tử Dục, vào cái buổi sáng sớm đứng trên chân núi la lên câu nói: hắn muốn tương lai cuộc sống sau này sẽ đứng lên trên mọi người trong thôn…
Hắn không nghĩ nữa Dương Phụng Tê là ai, hắn ngỡ rằng sẽ quên người phụ nữ này này, tuy rằng hắn luôn luôn ở trong lòng như đem người phụ nữ này làm tình nhân trong mộng, hắn có thể không cần cô còn trinh trắng, hắn cũng không cần cô đã có con, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện là mình không quên được cô, hắn không thể không suy nghĩ đến, tuy rằng hắn không có biểu hiện ra ngoài! Nhưng khi nghĩ đến ông Long với cặp mắt lạnh lùng, hắn nhịn không được rùng mình ớn lạnh.
Có tiền cũng không nhất định có địa vị, đây là Trung Quốc mấy ngàn năm nay sự thật, từ cổ đại, thương nhân có tiền, nhưng là địa vị lại so ra kém nhất còn thua cả người làm nông, tuy rằng hiện tại Trung Quốc có rất nhiều phú ông, giàu có! Tiền của bọn họ rất nhiều, nhưng sẽ không biết một ngày nào đó tiền tài trước mặt đều đã bị lột sạch không còn một đồng, cho nên có tiền nhiều cũng không phải là có sức mạnh. Với số tiền này, hắn sẽ khởi đầu bằng bậc thang bước đầu tiên lên trời cao.
Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ như vậy, vì thế hắn bắt đầu nghĩ tới đầu tư, chuyện đầu tư của hắn không phải là buôn bán, mà là đầu tư về nhân tình.
– Cậu nói cái gì, bí thư Điền, người nào là bí thư Điền?
Khấu Đại Bằng ngạc nhiên không có quay đầu lại nhìn hắn.
– Còn có người nào là bí thư Điền khác nữa,
Đinh Nhị Cẩu dùng ngón tay ngón tay chỉ trên lầu có phòng của bí thư Điền.
– Cậu vẫn còn nhỏ, không cần gây chuyện, ông ta cũng không phải là người có thể chọc nổi.
Khấu Đại Bằng gương mặt bực bội, vừa mới bị Điền Gia Lượng lên lớp, vẫn còn đang đang khó chịu trong lòng.
– Chú, cháu nói là thật, hãy nghe đã.
Đinh Nhị Cẩu đem tại câu chuyện tại thôn Lô Gia Lĩnh vào buổi tối nhìn thấy bí thư Điền và người phụ nữ kể cho Khấu Đại Bàng nghe.
– Hả? Cậu nói là sự thật?
Khấu Đại Bằng nheo mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, qua ánh mắt này làm Đinh Nhị Cẩu không tránh khỏi sợ hãi, giờ hắn mới nghỉ tới hôm nay, việc này làm hơi vội rồi, mặc dù mình là hảo tâm, nhưng hắn quên mất, ngày trước chủ tịch xã Khấu Đại Bằng cũng đã từng làm chuyện tương tự như vậy, cũng bị chính mình..bắt gặp! Vì sao mỗi lần lãnh đạo làm chuyện “ ấy “ như vậy, đều bị bị mình bắt gặp, suy ra là lãnh đạo làm gì cũng bị hắn..dò xét!!!
– Chú, cháu đối với chú trung thành và tận tâm đấy, việc này với ai, cháu đều không có nói.
– Cậu có chắc chắn chuyện bí thư Điền là sự thật?
– Đương nhiên là thật sự, cháu thề…
– Được rồi… được rồi, bất quá chú rất ngạc nhiên, vì sao lãnh đạo làm chút gì chuyện xấu, đều bị cậu gặp phải, cậu có phải là cố ý canh rình lãnh đạo?
– Chú nói câu này oan uổng cháu lắn à, cháu chính là vì muốn tốt cho chú, sau này chú có thể lên chức ở trấn Lâm Sơn, cháu theo chú về sau toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, cháu sẽ làm con chó cho chú, chú muốn cháu cắn ai, cháu sẽ cắn người đó.
Đinh Nhị Cẩu nịnh nọt nói.
– Nhóc, chuyện vậy mà cũng nghĩ ra được, có tương lai, làm rất tốt, chú sẽ không bạc đãi cháu.
– Hi hi, cháu nghe lời chú.
– Ai, đúng rồi, chuyện cô Điền, cháu giải quyết thế nào?
Lúc này Khấu Đại Bằng đã xưng hô thân thiết với Đinh Nhị Cẩu rồi.
– Chú, câu nói này của cháu chú sẽ không thích nghe, nhưng cháu phải nói, chú nghe xong đừng nóng giận.
Đinh Nhị Cẩu nhìn nhìn sắc mặt của Khấu Đại Bằng..
Khấu Đại Bằng gật gật đầu, không nói gì.
– Biểu thúc, trong giai đoạn này cơ hội chú như mặt trời ban trưa, cháu cảm thấy chú nếu có thể lên làm bí thư trấn Lâm Sơn, ít nhất có thể ở trên huyện, chú sẽ có vị trí, cháu tuy rằng không biết chú và chị Ngạc Như xảy ra chuyện gì, nhưng cháu cho rằng nếu lâu nay chị ấy không tới tìm chú, chú cũng tương kế tựu kế, không cần đi trêu chọc tìm kiếm chị Ngạc Như làm gì, chuyện nhỏ không nhẫn nhịn sẽ bị loạn chuyện lớn đó, chú nếu có muốn hướng sự nghiệp về phía trước thăng tiến, sau này những người phụ nữ lo gì kiếm không ra, cháu nói lời khó nghe, dù sao chính là ý tứ này.
Khấu Đại Bằng sửng sốt một hồi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt chăm chú nhín hắn, quên cả trong tay điếu thuốc đang cháy, đến khi độ nóng chạm vào da tay, ông mới tỉnh táo hồi phục tinh thần lại.
– Nhóc, được lắm, không tệ, cháu nói không sai, đời người lớn nhất là sự nghiệp không ai qua được, không thể cùng tình nhân chia đều như nhau được, ha.. ha.. ha, Đinh Nhị Cẩu, rất tốt, chú đã lâu không có cùng ai như vậy tán gẫu vui như vậy, đêm nay theo chú về nhà uống vài chén.
Khấu Đại Bằng đang hưng phấn, vì thế rủ Đinh Nhị Cẩu về nhà ông ta chơi.
– Ai da, vậy thì tốt quá, cháu cũng chưa từng gặp qua thím, sau khi tan tầm cháu tới tìm chú.
Đinh Nhị Cẩu chào rồi đi ra ngoài, Khấu Đại Bằng nhìn chằm chằm trần nhà căn phòng rồi lẩm bẩm,
“ Điền Gia Lượng, ông chớ có trách tôi, muốn trách thì trách ông số mệnh không tốt, đi gian dâm với vợ người khác bị một tên du thủ du thực nhìn thấy, ông thật sự là tiêu rồi.”
Nhớ lại, hắn không khỏi cho là vận khí của mình cảm thấy may mắn, Đinh Nhị Cẩu sư dụng hắn cũng tốt lắm, thật đúng người, ông lại nghĩ đến, mình sau này có lên chức nếu thuận lợi, đôi khi thật đúng là không thể thiếu một tay chân, thân tín có thủ đoạn hạ lưu như thế, vì vậy, ông ta đối với Đinh Nhị Cẩu hứng thú lại tăng lên một phần…
…
– Cậu có ý gì?
Điền Ngạc Như nhìn xem trước mặt một đống thuốc bổ nên hỏi Đinh Nhị Cẩu.
– Chị Ngạc Như, tôi hiểu tất cả chuyện, chị không cần làm khổ chính mình nữa, thuốc bổ này đây là tiền của tôi mua, không có liên quan đến bất cứ người nào khác, phụ nữ ở cữ rất quan trọng, nhất là mới vừa xảy thai, dễ bị di chứng về sau lắm.
Đinh Nhị Cẩu trên khuôn mặt rất bình thường, chỉ có sự quan tâm lo lắng.
– Cậu…. biết cái gì?
Điền Ngạc Như nhìn Đinh Nhị Cẩu, cô muốn biết từ trong ánh mắt của hắn nhìn đoán ra thứ gì khác, nhưng làm cô thất vọng, Đinh Nhị Cẩu không lộ ra bất cứ một điều gì cả.
– Chị Ngạc Như! Chuyện xảy ra như thế nào tôi cũng không cần biết, tôi chỉ biết đây là chuyện nên làm.
– Cậu nên làm, chuyện gì mà là cậu nên làm, Đinh Nhị Cẩu, cậu nghỉ là muốn mua mấy thứ này coi như là xong chuyện với tôi à?
Điền Ngạc Như cười lạnh nói.
– Chị Ngạc Như, chị nói cái gì như là tôi tính toán với chị vậy, lúc nào tôi cũng nghĩ đến chị với điều tốt nhất mà. Chị muốn gì tôi cũng làm theo.
Đinh Nhị Cẩu nói lời này có điểm dối trá, nhưng là làm đàn ông muốn người phụ nữ vui lòng là phải như thế đấy.
– Thật sự?
– Thật.
Điền Ngạc Như đứng lên, nhìn chung quanh trong phòng tiếp khách, thấy không có bất kỳ người nào, cô vỗ vỗ mặt của Đinh Nhị Cẩu.
– Chị muốn, lúc nào chị gọi thì cậu sẽ đến.
Nói xong, Điền Ngạc Như cầm lấy chìa khóa phòng mình ở trong ngăn kéo, lắc lắc cái mông gợi cảm mê người đi ra ngoài.
Đinh Nhị Cẩu trợn tròn hai mắt nhìn, hắn không nghĩ ra vì sao Điền Ngạc Như lại chọn hắn, hắn thấy Điền Ngạc Như tuy rằng đã ngoại tình qua với Khấu Đại Bàng nhưng chuyện cũng đã qua rồi, cô đang có một công việc tốt, hơn nữa người chồng cô cũng không tệ, thật sự là không nghĩ ra là vì sao.
Bà nội nó! Coi như xong rồi, mình xem như bị cột vào trên giường với đàn bà này, chuyện này làm sao cho ổn thỏa đây, ngẫm lại Hoắc Lữ Mậu bên hông thường xuyên có khẩu súng, Đinh Nhị Cẩu không khỏi rùng mình.
Trước khi tan sở, hắn đi lên thị trấn, ở đây duy nhất có một nhà tiệm bán vàng bạc, hắn ghé vào mua một sợi dây chuyền, mất hơn bốn ngàn đồng, hắn chưa có nghĩ tới một trăm vạn đồng nên sử dụng như như thế nào cho hiệu quả đây, nhưng hiện tại điều hắn biết, chút đầu tư này là hợp lý đấy, cho nên mua biếu vợ của Khấu Đại Bằng sợi dây chuyền, hắn một chút cũng không xót tiền, tốn ra số tiền này, sẽ có một ngày có thể ở trên người Khấu Đại Bằng hắn sẽ thu lợi lại được gấp mười, gấp trăm lần hơn thế.
– Chú, chú là chủ tịch xã, sao lại có căn nhà như thế này ở đây?
Sau khi tan tầm, Đinh Nhị Cẩu cùng Khấu Đại Bằng trở về nhà ông ta, nhưng sau khi xuống xe, vừa thấy chỗ ở Khấu Đại Bằng, thật là có điểm không tương xứng với chức vụ của một chủ tịch xã, căn nhà quá bình thường, khoảng sân nhỏ, nhà ngói ba gian, bên trong hầu như không có bất kỳ trang hoàng gì, rất là mộc mạc.
– Đây là nhà mướn, nhà của chú ở trến thị trấn.
Khấu Đại Bằng nói.
– Đã trở về rồi à, chuẩn bị mau một chút, rồi ăn cơm.
Phía sau nhà bếp bước ra một người phụ nữ, vừa nhìn thấy cô, Đinh Nhị Cẩu không khỏi muốn mắng Khấu Đại Bằng, vì sao ở bên ngoài lại tìm người đàn bà khác.
Khi bóng dáng của người phụ nữ xuất hiện, nhìn qua tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, sắc mặt xinh đẹp trắng nõn nà với làn da trơn nhẵn, nhìn qua phong thái biết ngay là một phụ nữ đàng hoàng, cô trên thân mặc cái áo dày màu hồng bó sát, dưới thân một là cái váy màu đen, đôi chân tuy mang dép lê cũng không che giấu được dáng người cao cao, trước ngực bầu vú vun đầy ra hết mức, sức quyến rũ của người đàn bà thành thục hiện ra hết không bỏ sót nơi nào trên cơ thể, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy cô, trong lòng hắn liền run lên.
Mẹ kiếp! Người phụ nữ này so với Điền Ngạc Như còn muốn hấp dẫn hơn, không biết vì sao Khấu Đại Bằng ở trong nhà có người đàn bà xinh đẹp như vậy lại không cần, còn phải ra bên ngoài léng phéng với Điền Ngạc Như.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ thật sự là cơm nhà không ngon bằng ăn phở bên ngoài sao!
– Đây là thím của cháu phải không? Cháu chào thím.
Đinh Nhị Cẩu phải đè nén ánh mắt mình lại, lễ độ bước đến chào hỏi.
– Thím? Anh Đại Bằng, đây là có chuyện gì, cậu ta là…..
– Hinh Nhã, đây là Đinh Nhị Cẩu, hắn là cháu họ của anh, ở thông Bàng Tử Dục đấy, trước kia không biết, gần đây mới liên lạc với gia đình hắn, hôm nay anh gọi lại nhà cùng chúng ta ăn cơm cho biết mặt.
Khấu Đại Bằng giải thích.
– Hả… vậy sao, mau vào nhà đi.
Triệu Hinh Nhã gật gật đầu, miêng cưới lộ ra hàm răng trắng đều, trông rất đẹp mắt.
– Thím, cháu lần đầu tiên tới đây, cũng không biết biếu thím cái gì, đây là một sợi dây chuyền, cháu tặng cho thím.
– Ưm…. nhóc lấy tiền ở đâu, có phải hay không lại đi trộm?
Khấu Đại Bằng kinh ngạc, ông lại nghĩ đến có thể không phải là Đinh Nhị Cẩu trộm được, mà là Đinh Nhị Cẩu cầm chính năm ngàn đồng tiền của mình đưa cho hắn, lấy mua.
– Sao cháu có thể làm như vậy được nữa! Chú! Đây là khoản tiền cháu dành dụm được tự mua lấy, ngày hôm nay tỏ lòng hiếu kính, cháu mang biểu thím đấy.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu xuất ra sợi dây chuyền đưa cho Khấu Đại Bàng xem.
– Chú! Chú xem thử thím mang vào có hợp không?
Khấu Đại Bằng thầm khen tên nhóc này biết làm người, vì thế cầm lấy sợi dây chuyền mang vào cổ cho Triệu Hinh Nhã.
– Đại Bằng, em xem ra không thích hợp lắm, Nhị Cẩu mới công tác có mấy ngày, mua sợi giây chuyền này cũng nhiều tiền đó, em không thể nhận được.
Triệu Hinh Nhã xem ra có ý từ chối.
– Hắn biếu em cứ lấy đi, Nhị Cẩu không là người ngoài mà em ngại.
Nghe thế Triệu Hinh Nhã đành phải ngượng ngùng đeo sợi dây chuyền vào ở trên cổ, dưới ánh đèn trong phòng, sợi dây chuyền chiếu lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
– Cám ơn cháu, hai người ngồi đi, để thím vào làm cơm.
Dứt lời xong, Triệu Hinh Nhã vội vàng đi xuống bếp.
– Này nhóc, có phải là lấy tiền của chú đi mua sợi dây chuyền?
– Tiền của chú? Tiền gì? Chú, cháu lấy tiền của chú khi nào?
Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói, thấy hắn như thế, càng thêm khiến cho Khấu Đại Bằng nhận định tiến này là của mình hắn lấy mua, bất quá cũng tốt, cuối cùng là tiền về lại nhà mình, vì thế ông cười, giơ tay lên tát nhẹ vào mặt Đinh Nhị Cẩu.
– Thằng nhóc, cháu rất giảo hoạt!
– Ha ha, đều là do chú dạy bảo tốt.
– Hừ, bất quá, chuyện gian dâm của lão Điền phải suy nghĩ thật kỹ một chút, bình thường chuyện như vậy mà phát ra, chắc chắn đối tương đầu tiên lão Điền hoài nghi chính là chú, bởi vì chỉ cần Điền Gia Lượng bị rớt đài, chú là người duy nhất có lợi ích, có điểm khó làm chứ không dễ.
Khấu Đại Bằng vừa lấy tay nhổ cọng lông mũi, vừa nói.
– Việc này chú cứ giao cho cháu, nếu có chuyện xảy ra cũng không quan hệ gì đến chú, nhưng, chuyện này nếu thành công, cháu chỉ có một yêu cầu.
– Yêu cầu gì, sự việc còn chưa có làm mà bắt đầu nói điều kiện.
Khấu Đại Bằng không vui nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
– Cháu không muốn làm cảnh sát nữa, mà cháu muốn vào trong ủy ban hành chính làm, cháu sẽ đi theo chú, có được không?
– Cháu chỉ là tên nhóc, một cái bằng cấp đều không có, đi theo chú, cháu có thể làm được gì?
– Cháu cái gì cũng có thể làm, về phần bằng cấp, đó cũng không phải là chuyện khó, cháu đi lên tỉnh thành mua cái chứng chỉ là xong rồi, cháu biết chúng ta trong huyện thành cũng có rất nhiều người mua bằng cấp vậy.
– Ha ha, thằng nhóc có phải cháu điên rồi hay không vậy, việc này đùa giỡn được sao?
Khấu Đại Bằng cảm thấy thằng này này đúng là một nhân tài, can đảm biết tính toán, bất quá khó khăn chính là hắn không có bằng cấp, còn có thêm một điều là còn quá trẻ, trong lòng ông cũng có chút sầu lo.
– Cha mẹ, con đã về.
Ngoài sân một giọng bé gái lanh lãnh vang vọng vào.
– Ai u, con gái của cha đã về, cất đồ nhanh chút quay lại, cha muốn ăn cơm.
Khấu Đại Bằng xoay mặt cười nói.
– Vâng, cha à nhà mình có khách sao?
– Cũng không tính là khách, đây là anh họ của con, tên là Đinh Trường Sinh!
Khấu Đại Bằng giới thiệu.
– Đúng, cũng còn có tên là Đinh Nhị Cẩu, bất quá biệt danh của anh cũng không nhiều lắm, mọi người cũng thường gọi anh là Đinh Nhị Cẩu, tên nào em gọi cũng được!
– Hắc hắc, Đinh Nhị Cẩu, còn có cái tên này, thật sự là hay nha.
Đinh Nhị Cẩu liếc qua Khấu Đại Bằng, rồi lại nhìn một chút cô bé này chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thật sự cô bé không giống Khấu Đại Bằng, mà cô gái này y hệt mẹ nàng, với Triệu Hinh Nhã dáng dấp rất giống, vừa nhìn thấy thì biết ngay là một cô bé rất xinh đẹp còn trong lứa tuổi dậy thì, đừng nhìn thấy hiện tại trên người là bộ đồng phục học sinh bình thường, nếu thay bộ đồng phục học sinh, mặc vào bô quần áo thời trang, nhất định là rất hấp dẫn mê người, trong lòng Đinh Nhị Cẩu đang nghĩ như thế.
– Khấu Oánh Oánh, đừng không lễ phép như vậy, phải kêu kêu là anh họ, hoặc gọi là anh Trường Sinh.
Từ phía sau Triệu Hinh Nhã bưng thức ăn đi ra, nói với cô bé một câu, Đinh Nhị Cẩu mới biết cô bé này tên là Khấu Oánh Oánh.
– Mẹ, con đâu có nói gì sai đâu, là chính bản thân anh ấy nói, có phải hay không anh Nhị Cẩu.
Khấu Oánh Oánh thè lưỡi nói.
– Con bé này xem kìa, có phải là muốn ăn đòn.
Triệu Hinh Nhã sừng sộ lên giáo huấn cô bé, Khấu Oánh Oánh thè lưỡi, làm cái mặt quỷ rồi chạy trở về trong phòng của mình.
– Tiểu Đinh, cháu đừng giận, con bé kia chính là như vậy, không biết lớn nhỏ gì hết.
– Thím, không có việc gì đâu, tất cả mọi người lâu nay đều gọi cháu như thế, cháu cũng đã quên tên gọi đúng của mình rồi, ha ha…
Đinh Nhị Cẩu cười nói với dáng dấp hơi ngây ngô, bộ dáng như vậy khiến cho Triệu Hinh Nhã trong lòng đối này tên nhóc này hảo cảm càng gia tăng thêm vài phần.
– Oánh Oánh có phải học cấp hai ở trên trấn hả thím?
– Đúng vậy, học lớp 9 rồi, sang năm chuẩn bị thi vào cấp ba rồi, mà cả ngày chỉ biết vui chơi, học tập không tốt lắm, thật là đau đầu, trong khi thím của cháu là giáo viên dạy học, cũng không dạy nổi con bé được, thành tích học tập của nó không ổn chút nào.
Khấu Đại Bằng bưng một chén rượu lên, hơi buồn bực nói.
Lúc này Khấu Oánh Oánh đã ra và cùng Triệu Hinh Nhã đều ngồi xuống một bên bàn bên, nghe thấy cha mẹ mình nói xấu mình trước mặt người ngoài làm Khấu Oánh Oánh mất hứng.
– Cha yên tâm đi, con thi lên cấp ba một chút vấn đề đều không có sao, an tâm ăn cơm, uống rượu của cha đi, chuyện của con, cha không cần lo lắng đến.
– Cha của con có thể không lo lắng à, mẹ là giáo viên còn không có dạy cho con học được giỏi, mẹ hiện tại cũng không có mặt mũi đi dạy cho người khác nè.
Triệu Hinh Nhã vừa gắp đồ ăn cho Khấu Oánh Oánh vừa nói.
– A..mọi người có nhường cho con ăn cơm không đây? Ăn cơm đi! A ha! Mẹ, mẹ phát tài sao, sợi dây chuyền này rất đẹp nha, ai mua cho mẹ vậy?
– Con nít đừng nói bậy bạ, ăn cơm của con đi.
Triệu Hinh Nhã mặt đỏ lên, vừa rồi đã quên tháo sợi dây chuyền xuống, để cho ánh mắt con gái nhìn thấy ….
– Em là Oánh oánh đúng không, anh cảm thấy em thực thông minh, có thể là phương pháp học tập chưa đúng cách, nếu để cho anh phụ đạo em mấy tháng, bảo đảm, thi vào trường chuyên cấp ba cũng không có vấn đề!
Đinh Nhị Cẩu vừa thấy Khấu Oánh Oánh chăm chú nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ của Triệu Hinh Nhã, trong lúc đó Triệu Hinh Nhã lúng túng mắc cở, chứng tỏ là Triệu Hinh Nhã cũng không muốn cho con gái biết là sợi dây chuyền từ đâu mà có, nên hắn tìm cách hướng sự chú ý của Khấu Oánh Oánh về phía mình.
– Cái gì, anh nói khoác lác, cái gì mà thi vào trường chuyên cấp 3, nếu anh có thể giúp cho em thi đậu vào trường chuyên cấp ba trên huyện, cha mẹ của em sẽ dập đầu cám ơn anh rồi.
Khấu Oánh Oánh không che đậy miệng nói.
– Cái con bé này, nói chuyện gì đâu không.
Khấu Đại Bằng lúc này cảm thấy không vui lắm, hắn chẳng biết, hôm nay mang tên nhóc này vào nhà là đúng hay sai nữa, bất quá thấy rỏ tên nhóc này muốn lân la kết giao với người nhà của ông, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà khiến cho người nhà của mình đều đối với hắn sinh ra hứng thú.
– Oánh Oánh, em có biết anh trước kia học hành ra sao không?
Đinh Nhị Cẩu gắp thức ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói.
– Học hành ra sao? Chẳng lẽ anh còn là một thiên tài?
– Thiên tài thì anh không dám nhận, trường chuyên cấp ba Hải Dương ở trên huyện chắc em phải biết, ngày trước anh học ở đấy, từ năm lớp mười đến lớp mười hai, anh luôn là đứng đầu lớp, cho đến khi anh nghỉ học đấy, em có thể hỏi thăm một chút ở trên đó, xem anh có nói khoác là hay là không!
Đinh Nhị Cẩu nói thực nghiêm túc, giống như đó là một loại hãnh diện rất đáng được tôn trọng, Triệu Hinh Nhã với Khấu Oánh Oánh đều đình chỉ hết thảy cử động, kinh ngạc nhìn Đinh Nhị Cẩu, mặc dù biết Đinh Nhị Cẩu là một tên du thủ du thực, nhưng đối với Đinh Nhị Cẩu chuyện trước kia, Khấu Đại Bằng cũng là biết rất ít.
– Vậy anh vì sao không đi học tiếp vậy?
Khấu Oánh Oánh yếu ớt hỏi.
– Năm trước có trận sạt lở đất đá do lũ lụt, cha mẹ anh đều gặp nạn, lập tức nhà anh liền tan vỡ không còn chi nữa, cũng không có họ hàng quan tâm đến, cho nên anh phải nghỉ học, nếu không có trận thiên tai xảy ra, anh có thể thi đậu vào đại học dễ dàng đấy, nhưng hiện tại, cái gì cũng không có, ít nhiều gì chú Đại Bằng cũng đang giúp anh, nên anh mới có nơi ăn cơm để mà sống, anh kể chuyện này cũng không dễ nghe lắm đâu, hai tháng trước, anh còn đi khắp hang cùng ngõ hẻm ăn trộm, làm tên du thủ du thực đầu đường xó chợ đấy.
Đinh Nhị Cẩu nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng nhà này ba người không có một ai nghe mà thoải mái trong lòng, Triệu Hinh Nhã sắc mặt rất là thân thiết tình cảm nhìn hắn, còn Khấu Oánh Oánh gương mặt thì như sùng bái hắn, Khấu Đại Bằng cũng là lần đầu tiên nghe hắn kể lại mọi chuyện, bất quá hắn biết Đinh Nhị Cẩu chỉ số thông minh tuyệt đối không thấp, cho nên trong lòng ông càng thêm quyết định muốn bồi dưỡng tên nhóc này một phen, đem hắn trở thành người của mình, vì sĩ đồ tương lai sự nghiệp của mình đấu tranh anh dũng.
– Anh Nhị Cẩu, vậy anh có thời gian dạy em một chút đi, cha mẹ em cứ ngại thành tích của em không thể thi nỗi vào trương chuyên cấp ba, làm em phiền toái chết được, nếu em có thể thi đậu trường chuyên, bọn họ mừng phát điên luôn đó.
Cô bé cũng đang hy vọng hắn giúp được cô.
– Ha ha, chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần chú thím đồng ý, khi nào gọi thì anh sẽ đến, học tập là phải có phương pháp đấy, nhìn em là biết chưa hiểu phương pháp học rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong không thèm nhắc lại, hắn chờ xem Khấu Đại Bằng với Triệu Hinh Nhã tỏ thái độ, thật ra trong lòng hắn tin tưởng, cô bé học như thế nào không trọng yếu, đến lúc đi thi, phương pháp của hắn chính là dùng tiền đút lót thôi, chắc chắn là sẽ giúp cô bé đậu vào trường chuyên cấp ba!!!
Có một số việc không phải ngay từ đầu có thể biết được kết thúc ra sao, giống như Đinh Nhị Cẩu đang tiếp cận Khấu Đại Bằng, lúc mới khởi đầu ai cũng không có ý thức được đây là một điều tốt hoặc là xấu, nhưng trên thực tế, hiện tại Đinh Nhị Cẩu đang dần dần tiếp cận Khấu Đại Bằng với người nhà của ông ta.
Khấu Đại Bằng nhìn Khấu Oánh Oánh đang trò chuyện hứng thú với Đinh Nhị Cẩu, trong lòng ông nghĩ, thằng nhóc này thật là có tài, nếu mình bồi dưỡng dạy dỗ hắn tốt một chút, trong tương lai hắn sẽ là người nối nghiệp cho mình.
Đinh Nhị Cẩu đang cùng Khấu Oánh Oánh tán gẫu những chuyện lý thú trong trường học, đương nhiên cũng không tách rời được chuyện học tập để thi vào trường chuyên, phương pháp học tập hắn nói tương rất mới mẻ, mặc dù còn chưa qua kiểm nghiệm thực tiễn, nhưng do đã làm giáo viên, Triệu Hinh Nhã cũng hiểu được có thể thử xem, cho nên Triệu Hinh Nhã đối với Đinh Nhị Cẩu thiện cảm đã tăng lên nhiều, không đơn thuần là chỉ là vì sợi dây chuyền đeo cổ.
Đinh Nhị Cẩu cùng Khấu Đại Bằng lại uống một chút rượu, hàn huyên chút ít về công tác quan hệ nhân sự ở trấn Lâm Sơn, mắt thấy bình rượu đế đã cạn đáy, Khấu Đại Bằng đã ý thức không tỉnh táo lắm, đầu lưỡi bắt đầu hơi líu lại, Đinh Nhị Cẩu mặc dù tỉnh táo hơn nhiều so với Khấu Đại Bằng, nhưng đầu cũng có chút hơi chóng mặt, hắn thò tay cầm chiếc đũa gắp rau, không ngờ thoáng cái trợt tay đem đôi đủa rơi trên mặt đất.
Hắn lắc đầu, cúi người xuống nhặt, lại trong lúc lơ đãng liếc về dưới bàn, Triệu Hinh Nhã một đôi chân mượt mà ưỡn thẳng, đường cong ưu mỹ trắng nõn cặp đùi đẹp, hoàn toàn bạo lộ trong mắt Đinh Nhị Cẩu, cô hai chân có chút khép lại, một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng khoác lên nhẹ lên trên cái váy, bởi vì cái vày màu đen hơi ngắn, chỗ trong háng của cô như ẩn như hiện, vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thiếu chút nữa liền tròng mắt đều trừng ra ngoài.
Đinh Nhị Cẩu xem trong lòng dần dần như bốc hỏa, đầu óc giờ phút này thanh tỉnh lại không ít …
Thấy Đinh Nhị Cẩu ở dưới đáy bàn nhặt đôi đũa, một hồi mà vẫn chưa được, Triệu Hinh Nhã đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức đôi gò má ửng hồng, vội vàng đem đùi khép chặt, lông mày khẽ nhíu lại, nhỏ giọng nhắc nhở:
– Nhị Cẩu đôi đũa đã bẩn, cũng đừng nhặt lên, để thím đi lấy cho cháu một đôi khác.
Vừa nói, Triệu Hinh Nhã đứng lên, đi về phía phòng bếp.
Lúc Triệu Hinh Nhã đứng lên, hai chân có chút tách ra, ngay lập tức, Đinh Nhị Cẩu mắt không chớp nhìn thoáng qua, rốt cục thấy được bên trong cái váy đen bộ mặt thật, đang che giấu âm hộ là cái quần lót màu trắng thật mỏng, mu âm hộ xông ra hướng phía ngoài nổi cao, phảng phất trong đó giống như là một cái bánh bao lớn nhô lên, bị dính chặt trong cái quần lót trắng ngay chính giữa trung gian cái bánh bao trắng là hai mảnh đầy đặn mép lớn của âm hộ, hai bên mép như là sưng phồng lên, nhin thấy cảm giác phi thường đầy nhục cảm, Đinh Nhị Cẩu lập tức tinh thần chấn động, nội tâm không khỏi lớn tiếng hô:
– Trời ơi?!
Triệu Hinh Nhã đi nhanh vào phòng bếp, sắc mặt ửng đỏ tựa ở bên tường, đôi bàn tay nhỏ bé vuốt lên ngực không dứt, miệng tự lầm bầm thầm nói:
– Chẳng biết có đúng không, đối với mình, hắn có ý tưởng khác chứ?
Khi Triệu Hinh Nhã mang đôi đũa quay trở lại ngồi. Trong lúc này, tự nhiên bốn người im lặng, mỗi người đuổi theo mỗi suy nghĩ khác nhau, Đinh Nhị Cẩu cũng đang không ngừng lo lắng…..
Xem ra đêm nay có thu hoạch.
Hắn còn phải chạy về thôn Lô Gia Lĩnh, cho nên cơm nước xong ở nhà Khấu Đại Bằng, hắn cũng không có dám trì hoãn, mượn xe của Khấu Đại Bằng chạy đến thôn Lô Gia Lĩnh.