Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 1

Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 1

Phần 47

Viên Phương đứng sát phía sau lưng Điền Thanh Như, bỗng nhiên trên người Điền Thanh Như cái mùi đặc hữu của đàn bà, cái mùi từ dịch nhờn âm hộ thoang thoảng bay ra khiến cho mũi hắn ngưa ngứa một chút, suýt chút nữa là bị nhảy mũi ra, ai cũng biết chồng của Điền Thanh Như là một cán bộ trên thành phố Bạch Sơn, nhưng chưa có ai đã từng thấy qua, đôi khi mọi người cũng nghi ngờ, người đàn ông kia có thật tồn tại hay không?
Thấy Điền Thanh Như vẫn đứng lặng im như suy nghĩ xuất thần về điều gì đó, hai bàn tay chống trên thành cửa sổ hơi thấp, cái mông từ phía sau hơi vễnh lên, dưới cái váy ôm sát bờ mông nẩy nở, làn vải bị kéo căng ra, cái váy như bị co lại, cao hơn quá cặp đùi trắng như bông bưởi.

Viên Phương giả vờ nhẹ nhàng ngồi xuống chỉnh lại dây giày, một màn trước mắt khiến cho Viên Phương một hồi thất kinh, đánh chết Viên Phương cũng không nghĩ ra nhìn thấy bên trong cái quần lót trắng của Điền Thanh Như mỏng như trong suốt, màu đen đám lông chặt chẽ vây quanh cái âm hộ tròn tròn như cái bánh bao, chính giữa khe hở miệng nhỏ âm đạo hơi khẽ giương ra lẳng lặng như chờ đợi, ngay cửa ra vào trên miệng âm đạo tựa hồ có một chút dịch nhờn thấm ra, loang lổ trên đáy cái quần lót mỏng, cỡ bằng đầu ngón tay cái, cái mùi mà hắn vừa rồi ngửi được, làm suýt bị hắt xì hơi là từ nơi giữa háng Điền Thanh Như thoang thoảng bay ra lúc âm đạo tiết ra dịch nhờn, Viên Phương dưới háng dương vật như nhận được mệnh lệnh đứng nghiêm dựng thẳng lên, trong đầu hắn đang tưởng tượng thấy dương vật của mình cắm tới trung gian chính giữa khe hở cái miệng nhỏ âm đạo của Điền Thanh Như, Viên Phương như thở không ra hơi, ngẩng đầu lên chứng kiến Điền Thanh Như khuôn mặt hồng hồng, lại nhớ tới khe hở cửa âm đạo tiết ra dịch nhờn thấm ướt dưới đáy quần, trong lòng âm thầm phỏng đoán:
– Chẳng lẽ cô ấy đang suy nghĩ về chuyện… ấy!

Nhìn kỹ Điền Thanh Như bờ môi mọng đỏ, thoa phớt qua lớp son môi, trong nội tâm thở dài một tiếng:





– Trời ơi! Đàn bà ơi đàn bà, trên dưới có hai cái miệng nhỏ, làm hại chết người!

Dù sao hắn cũng không dám ngồi lâu, nên khẽ đứng dậy, lên tiếng thật nhỏ, như sợ đánh động suy nghĩ của Điền Thanh Như.

– Thủ trưởng, giờ tính như thế nào?

– Vậy ý cậu là muốn thế nào, tiếp tục lưu giữ hắn, cậu không có chứng cớ! Nếu hắn không đi kiện cáo cậu tra tấn bức cung, thì cậu còn may mắn, tôi đã nói với cậu, sau này đi ra bên ngoài cẩn thận một chút, tuy rằng bề ngoài Đinh Trường Sinh không thể trêu chọc vào cậu, không có nghĩa là ở sau lưng cậu, hắn không hạ thủ, chúng ta làm công tác kiểm sát, đã đắc tội không ít người! Cậu đúng ra không nên đối đầu với hắn! Đúng rồi, cậu có biết trước kia Đinh Trường Sinh là làm nghề gì không?

– Hắn làm gì?

– Hừ, trước đây, ở trong thôn hắn là một tên côn đồ, lén lút, ăn bữa trước, không có bữa sau, thường xuyên đi ra ngoài xin cơm, cậu suy nghĩ xem, hắn lăn lộn cho tới ngày hôm nay đã được tình trạng tốt như thế này, hắn có quý trọng cuộc sống như hiện tại không? Nếu bây giờ, có ai với ý định hủy hoại cuộc sống này của hắn, thì hắn có thể hay không liều mạng để bảo vệ cuộc sống bây giờ, hả?

Điền Thanh Như nói những lời này, cơ bản đều là thật.

– Thật không nhìn ra, thằng này này số mệnh tốt thật!

Viên Phương chậc chậc chậc chậc lưỡi nói.

Khấu Đại Bằng rót chén nước trà cho Đinh Nhị Cẩu, nhìn khuôn mặt hắn có vết bầm tím, Khấu Đại Bằng cũng biết, tại viện kiểm sát đã bị đánh khống ít! Bà ngoại ơi, mối quan hệ của Hoắc Lã Mậu quen biết là thế nào mà Đinh Nhị Cẩu thê thảm thế, không phải Hoắc Lã Mậu đã từng nói là có chị vợ làm phó trưởng viện kiểm sát sao?

– Sao rồi? Đã bị đập một trận?

– Má nó, có một gã họ Viên chó đẻ, là nó đã ra tay đánh, nếu kéo dài thêm một ngày, chắc cháu chết oan ức, không còn đường trở về…

Đinh Nhị Cẩu còn muốn nói tiếp tục, thì nữ chủ nhiệm văn phòng đảng ủy lần trước hắn đã gặp,đẩy cửa đi vào.

– Chủ tịch, đã xảy ra chuyện lớn!

Người phụ nữ lúc này, ngay cả lời nói cũng vô cùng hoảng hốt.

– Xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệch, Khấu Đại Bằng biết rằng đã có chuyện không nhỏ xảy ra.

– Dân trong thôn Lê Viên vận chuyển lê ra huyện, trên đường đi đã xảy ra tai nạn, một chiếc xe rơi xuống vách núi rồi, chết ba người, bọn họ bây giờ đem xác người chết đến đây!

– Bọn họ đang ở đâu?

Vừa nghe đến thôn Lê Viên, Đinh Nhị Cẩu trong đầu liền choáng váng, quả nhiên dù lo lắng trước, vẫn xảy ra chuyện.

– Họ..đang đứng ở…trước sân ủy ban!

Người phụ nữ nói lắp bắp.

– Bí thư Điền có biết chưa?

Khấu Đại Bằng xanh mặt, kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước sân ủy ban thị trấnđang tụ tập một đám người, Khấu Đại Bằng hỏi chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương đang đứng bên cạnh run rẫy.

– Bí thư Điền không có ở đây, đã đi lên trên huyện rồi!

Khấu Đại Bằng liền vội vã gọi điện thoại, nhưng bây giờ không biết nên gọi cho ai, nếu gọi cho Điền Gia Lượng, chắc chắn vị bí thư này sẽ không trở về ngay, với lại giờ cũng còn chưa có biết rõ tình huống, thì biết báo nội dung gì bây giờ.

Cách tấm cưả sổ bằng kính,Đinh Nhị Cẩu thấy năm, sáu người nâng lên một cái băng ca, có ba cái băng ca dùng vải trắng che lại, xem ra đó là ba người chết.

Bảo vệ ủy ban vội vàng đóng cánh cửa lớn ủy ban lại,thôn dân càng ngày đến càng đông, trong tay mọi người cầm các loại xẻng hoặc gậy gộc, đồng thanh la lên:

– Đã có người chết tại vì con đường, yêu cầu chính phủ sửa đường cho dân!

Bây giờ thì mục đích của dân thôn Lê Viên rất rõ ràng, muốn yêu cầu chính phủ sửa đường, bởi vì đường đi trên núi chật hẹp không dễ đi, thôn Lê Viên hầu như hàng năm đều phát sinh chuyện xe rơi người chết, giờ đây sở dĩ bọn họ phản ứng mãnh liệt như vậy, nguyên nhân là vừa rồi, trên thị trấn đối với thôn Lê Viên, khi lê bán không được thì cũng mặc kệ không lãnh đạo nào quan tâm đến, lúc này đây khó khăn lắm mới bán được một ít, thì lại xảy ra tai nạn như vậy, sự bất mãn trong lòng dân chúng lâu nay, bộc phát bùng nổ.

– Chú, để cháu đi ra xem thử như thế nào!

Đinh Nhị Cẩu quay đầu nhìn thoáng qua Khấu Đại Bằng, lúc này ông đang rối trí đi qua đi lại trong phòng.

– Cháu đi ra ngoài có giải quyết được gì, bộ cháu có thể giúp bọn họ sửa đường sao? Không được, để chú gọi điện thoại cho Hoắc Lã Mậu, kêu ông ta mang mấy cảnh sát trong đồn đến để duy trì trật tự.

Khấu Đại Bằng đầu óc đang rối như tơ vò, nên hướng ai báo cáo bây giờ đây, chuyện này phải giải thích như thế nào với các lãnh đạo cho thích hợp?

Đinh Nhị Cẩu lại nhìn qua Tần Nga Hương, người phụ nữ này vẫn còn ở trong phòng, vì thế hắn đi đến bên cạnh Khấu Đại Bằng, nhỏ giọng nói:

– Chú, không thể gọi cho cảnh sát đến làm náo loạn thêm, cảnh sát đến đây cũng không giải quyết được vấn đề, với tình hình bây giờ, cháu thấy tai nạn đã xảy ra, lãnh đạo ở trên chưa có ai đến hỏi thăm, chia buồn, mà lại đưa cảnh sát tới, mâu thuẫn của thôn dân với mình sẽ nhanh chóng trở nên gay gắt, chú hiện là lãnh đạo cao nhất ở trấn Lâm Sơn lúc này, nếu xảy ra chuyện, khi cấp trên truy cứu trách nhiệm, thì hậu quả chú gánh hết, chú sẽ bị khép tội là xử trí bất lực!

Đinh Nhị Cẩu phân tích rất là hợp lý, trình độ lý luận khá tốt, xem ra những tờ báo mà hắn từng xem qua,cũng không uổng công ngồi đọc!

– Vậy cháu tính xem, nên làm cái gì bây giờ?

Nói xong câu này, Khấu Đại Bằng mồ hôi xuất đầy trên trán, đây đúng là vấn đề hắn lo lắng, tên khốn kiếp Điền Gia Lượng này, đương nhiên là chuồn mất rồi.

– Làm sao bây giờ? Chú cho chủ nhiệm Tần triệu tập tất cả các lãnh đạo hiện còn ở lại thị trấn, cùng nhau ngồi bàn tính, đến lúc đó, có gì cần hình thành nghị quyết thì cũng là do tập thể quyết định, cho dù bí thư Điền trở về, có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể sửa lại nghị quyết được, đó là do tập thể lãnh đạo cùng nhau nhận trách nhiệm mà.

– Haha, thằng nhóc này, nếu không làm quan chức nhà nước thì thật sự đáng tiếc!

Khấu Đại Bằng không phải là không có tâm cơ, chỉ vì lúc này là người trong cuộc, bị sốt ruột, nóng nảy nên đầu óc không sáng suốt mà thôi, Đinh Nhị Cẩu trầm tỉnh là bởi vì hắn là người ngoài cuộc, cho dù trời có sập đi nữa, cũng cùng không có quan hệ gì lớn đến với hắn, nếu nói về trách nhiệm của chủ nhiệm khu vực, thì hắn mới vừa nhận chức không đến một tuần, thì mắc đi lo chuyện bán lê, lúc trở về lại bị viện kiểm sát mang đi, cho nên vấn đề trách nhiệm không đáng kể gì cả, do đó Đinh Nhị Cẩu mới có đầy đủ sự sáng suốt nghĩ kế giùm cho Khấu Đại Bằng.

Đinh Nhị Cẩu chỉnh sữa lại quần áo của mình gọn gàng, khập khễnh đi xuống lầu, hướng về cánh cửa lớn của ủy ban bước thẳng đến.

– Bác mở cửa giùm cho cháu đi ra bên ngoài!

Đinh Nhị Cẩu đưa cho ông lão bảo vệ một điếu thuốc, sau khi nhìn ra sân, đánh giá tình huống bên ngoài, thì mới mở cửa ra.

– Chuyện gì thế này, chủ nhiệm Lưu Hương Lê đâu rồi?

Đinh Nhị Cẩu nghiêm trang hỏi với mọi người, nhưng thật ra không có bao nhiêu người dân trong thôn biết mặt hắn, Đinh Nhị Cẩu mới vừa đến thôn Lê Viên, chỉ ở qua một ngày đã mang theo Lưu Hương Lê đi Thượng Hải tìm mối bán lê rồi.

– Cậu là ai, biến đi, chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của thị trấn, chúng tôi chỉ muốn lãnh đạo có một lời giải thích công bằng cho dân trong thôn Lệ Viên, chủ nhiệm thôn của chúng tôi đi lên huyện, vẫn chưa về!

– Đòi hỏi cái gì thì cứ nói ra? Tôi chính chủ nhiệm khu vực của mọi người ở trong thôn, tôi đã về và đang đứng ở đây này.

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Thôn chúng tôi mới chết ba người đàn ông, đều là trụ cột trong gia đình, hôm nay bọn họ chết rồi, vợ con của bọn họ sẽ lâm vào cảnh khốn cùng, ở trên thị trấn lâu nay cứ hứa sẽ sửa đường, sửa đường, nhưng đến bây giờ thôn Lê Viên cũng không có được xếp vào kế hoạch sửa đường ở trên thị trấn, tôi là kế toán trong thôn, năm trước con trai tôi mang vợ nó đi thăm nhà cha vợ, cũng đến ngay cái vực ở hốc núi rơi xuống mất mạng, không trở về nữa, con đường này, nếu hôm nay không có lời hứa tu sữa thỏa đáng, dân trong thôn Lê Viên một bước cũng không rời khỏi cửa của ủy ban thị trấn đâu!

Một người đàn ông tuổi trung niên nói.

– Con đường này nhất định phải sữa, nhưng cầnphải có sự chuẩn bị, tôi là chủ nhiệm khu vực, mới đến thôn của mọi người, tên là Đinh Trường Sinh, tất cả mọi người gọi tôi là Đinh Nhị Cẩu cũng được, tôi cũng vừa trở về, sau khi đi tìm mối bán lê cho thôn Lệ Viên, bây giờ mọi người không trở về nhà vận chuyển lê đi bán, bộ trong nhà lê đã bán hết sạch rồi hay sao hả? Tôi cũng biết có ba người mới qua đời vì tai nạn, trời đất bao la rộng lớn, người chết thì thương tâm, đau đớn, nhưng từ thật xa mang đến nơi đây có ích lợi gì, ý của tôi là tốt nhất nhanh mau đem họ trở về nhập thổ vi an đi, tôi sẽ ở lại đây…

Đinh Nhị Cẩu còn chưa nói hết câu, thì thấy Lưu Hương Lê người đầy mồ hôi chen vào đám người, sau khi xem những khuôn mặt nằm trên băng ca, ba người đã chết, Lưu Hương Lê ngồi khóc rống lên.

Đinh Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm, bước tới gần, dùng bàn tay vỗ vỗ nhẹ nhàng sau lưng Lưu Hương Lê trấn tỉnh cô lại, rồi nhỏ giọng khuyên bảo.

– Lúc này lửa cháy sát đít rôì, chị lại khóc ầm lên, chẳng khác gì lửa đang cháy, lại đổ thêm dầu vào sao?

– Nín đi, đừng có khóc mà,kiên cường lên, tôi xin chị, bây giờ không phải là lúc chảy nước mắt!

Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Lưu Hương Lê đau khổ cũng xót xa trong lòng, nhưng nếu cô vẫn còn tiếp tục khóc, thôn dân thì lâu nay đang đứng phía sau lưng ủng hộ người đàn bà chủ nhiệm thôn này, bọn họ sẽ dễ bị kích động chỉ cần có người quậy theo một phát, thì cục diện bùng nổ có thể không khống chế, khó mà vãn hồi được, vì thế hắn vội vàng đem Lưu Hương Lê kéo sang một bên.

– Chủ nhiệm Đinh, cậu… cậu đã trở lại, không sao chứ?

Lưu Hương Lê khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, so với gặp lại người thân, còn vui mừng hơn gấp bội, vừa rồi cô ưu tiên đưa lê của thôn dân mang đi bán, còn của nhà cô thì để lại bán sau, cho nên lê trong nhà cô, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn chất đống, cô có tấm lòng thành đối với dân chúng, nhưng bây giờ xảy ra tai họa như thế này, lập tức sự kiên cường, cứng rắn bề ngoài của Lưu Hương Lê bị đánh cho tan nát.

– Tôi không sao, chờ tôi nói xong cái đã, bây giờ đang có một cơ hội rất tốt, tôi hỏi chị, dân thôn Lê Viên có muốn sửa đường không?

– Đương nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn, chồng của tôi, chính là đã bị chết khi đi sửa đường ngay tại cái hốc núi ở bờ vực đó, nhưng tiền đâu mà sửa!

– Tôi đã suy nghĩ ra một cách, hiện tại đã có một cơ hội, chị lập tức đi ra, nói cho mọi người trong thôn, có thể kêu la, có thể khóc lóc, làm nháo nhào lộn xộn lên, nhưng tuyệt đối đừng tiến vào bên trong ủy ban thị trấn, không thể vượt qua cánh cửa đó, có thấy không, ở bên ngoài cửa,mọi người càng kêu gào to lớn thì càng tốt, chỉ cần đừng phát sinh chuyện ẩu đả đánh người là được, chị nhất định phải đảm bảo được điều này!

– Chủ nhiệm Đinh, ý của cậu là…!

– Muốn sửa đường! Không có tiền, thì lấy gì mà có thuốc nổ phá đá, chúng ta cũng không phải là Ngu Công dời núi, nhân cơ hội này, tôi tìm cách moi lãnh đạo thị trấn mớ tiền, rồi chúng ta trở về lo mà sửa đường!

– Ừ.. tôi hiểu rồi!

– Tôi ở bên trong ủy ban, làm áp lực với lãnh đạo, chị ở bên ngoài trợ giúp tôi, đợi cho thời cơ chín muồi, chị tìm thêm vài người nói chuyện lưu loát, đi vào trong ủy ban đàm phán, chị không cần nói, vì chị là chủ nhiệm thôn cũng là quan chức nhà nước, nhưng người dân thì có thể nói lên nguyện vọng của mình, lãnh đạo thị trấn không dám nặng nhẹ với chị đâu! Hiểu rõ lời nói của tôi chứ!

– Chủ nhiệm Đinh, tôi nhất định làm tốt chuyện này!

– Ha ha, giống như chúng ta đang cùng nhau cấu kết làm việc xấu quá!

Đinh Nhị Cẩu nhìn chung quanh, rồi thấp giọng cười nói.

– Hừ.. cái gì mà cấu kết với nhau làm việc xấu, nói gì khó nghe như vậy, thôi, để tôi đi bàn với mọi người trong thôn!

Nói xong, Lưu Hương Lê mặt đỏ bừng vì xấu hổ,đi về phía dân chúng.

Trong phòng hội nghị của ủy ban thị trấn, mười mấy người đang ngồi, hôm nay cũng đúng dịp, ngoại trừ bí thư đảng ủy Điền Gia Lượng không có ở thị trấn, tất cả lãnh đạo đều có mặt đầy đủ, chủ tịch Khấu Đại Bàng, phó bí thư Vương Bạch Lệ, phó chủ tịch Ngô Bách Quý, chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương, còn có chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Tần Nga Hương, chỉ thiếu thị đội trưởng lực lượng vũ trang không có mặt ở văn phòng.

– Mọi người có ý kiến đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Điền Gia Lượng không có mặt, nên chủ trì hội nghị là Khấu Đại Bằng.

Không có ai dám lên tiếng, ai cũng muốn trốn tránh trách nhiệm, không muốn làm đầu đàn lãnh đạn, dù sao đây là chuyện lớn, quan hệ đến cả trăm người đang đứng ở trước cửa ủy ban, còn mang theo ba người chết, nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ làm thành một sự kiện ầm ĩ lan tỏa khắp nơi, không ai kham nổi trách nhiệm lớn như thế này đâu.

– Phó bí thư Vương, cô nói ý kiến trước đi !

Khấu Đại Bằng chỉa mũi dùi vào Vương Bạch Lệ, người đàn bà này là thân tín của bí thư Điền Gia Lượng, bên đảng ủy, phó bí thư cùng bí thư đảng kết thành liên minh, làm cho Khấu Đại Bằng bên ủy ban thị trấn không ngóc đầu lên nổi, hôm nay bí thư Điền Gia Lượng không có mặt ở đây, Vương Bạch Lệ là một cái bia sống dùng để ngắm tên, cơ hội tốt như thế này, Khấu Đại Bằng đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.

– Nếu chủ tịch Khấu mở lời, thì tôi có ý kiến, chúng ta có thể cùng với thôn dân nói vấn đề phân biệt phải trái, nhưng sẽ không có khả năng hoàn toàn dựa theo ý kiến của bọn họ mà xử lý, nếu lần này thuận theo bọn họ, đến lúc đó dân những thôn khác, nếu có chuyện gì xảy ra đều đến ủy ban thị trấn đòi hỏi, chúng ta sẽ làm sao bây giờ? Chúng ta là đại diện cho chính phủ, cho nhà nước, vì thế tôi cho rằng có thể thương lượng nói chuyện, nhưng việc sửa đường thì không phải là một ngày, hai ngày là xử lý được, không phải ủy ban thị trấn bỏ ít tiền ra, là có thể giải quyết vấn đề sửa đường, cho nên tôi không đồng ý phương án sữa đường cho thôn Lê Viên!

– Tôi có ý kiến!

Chủ nhiệm phòng tổ chức Hướng Cương luôn luôn là một phe với Khấu Đại Bằng, cho nên nghe được Vương Bạch Lệ nói như thế, hắn liền mở miệng ngay:

– Nếu phó bí thư Vương ý kiến đề xuất xử lý như thế, thì tôi đề nghị phó bí thư Vương toàn quyền đứng ra chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, chúng ta sẽ hổ trợ, như thế được không mọi người?

Hướng Cương không thèm lảng tránh ánh mắt của Vương Bạch Lệ đang khó chịu trợn trừng nhìn mình, tự ông ta cũng nhìn chung quanh mọi người một vòng, như là đang trưng cầu ý kiến.

– Trước mắt, sẽ không có người nào chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng nếu bên ngoài vây quanh tụ tập nhiều thôn dân, chúng ta chắc cũng phải nghe nghe ý kiến, nguyện vọng của bọn họ xem như thế nào đã!

Phó chủ tịch Ngô Bách Quý là người trung lập, am hiểu thời thế không nghe theo bên này cũng không bỏ bên kia, cho nên nhìn thấy cuộc họp sắp sửa nóng lên, nên đề nghị ôn hòa.

Khấu Đại Bằng cũng không muốn cứng rắn quá nên dịu giọng:

– Phó chủ tịch nói cũng đúng, vậy chủ nhiệm Tần, cô đi tìm Đinh Trường Sinh kêu hắn lại đây, hắn là chủ nhiệm khu vực các thôn, nói hắn mang theo chủ nhiệm thôn Lê Viên cùng vào đây nói chuyện!

Khấu Đại Bằng vừa dứt lời, thì phía ngoài tiềng ồn ào lộn xộn lớn lên, còn có nghe được có tiếng đập phá ngoài cửa ủy ban, tiếng cửa sắt kêu vang động, tất cả các lãnh đạo thị trấn đều đứng lên, tuôn ra về hướng bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa,bọn họ mọi người trong phòng có vẻ mất bình tĩnh vì sợ hãi rồi.

– Mau đi nhanh lên! Nhanh chút đi !

Tần Nga Hương sợ tới mức đứng yên chết trân không biết làm sao, chợt Khấu Đại Bằng la to thúc giục, cô mới hoảng hốt giựt mình như tỉnh lại, chạy vội ra gọi Đinh Nhị Cẩu.

Chỉ chốc lát sau, Đinh Nhị Cẩu sải bước dài vào phòng họp, đi theo sau lưng là Lưu Hương Lê.

– Đinh Trường Sinh, chuyện gì mới xảy ra vậy, mới vừa còn trật tự thật tốt mà, vì sao bây giờ lại nhốn nháo um sùm?

– Chủ tịch, hồi nãy thân nhân của người chết chưa có tới, hiện tại người nhà họ hàng người chết nghe nói xảy ra chuyện, tụ tập từ thôn Lê Viên chạy đến đây, bọn họ khóc lóc um sùm, dân chúng trong thôn không nhịn nổi, cho nên ồn ào muốn xông vào đây!

– Mau báo cho đồn cảnh sát!

Phó bí thư Vương Bạch Lệ cũng bắt đầu run sợ khi thấy dân chúng đã muốn nổi loạn, cô thầm nghĩ trong ủy ban chỉ có một cánh cửa lớn, chỉ cần cánh cửa bị ngăn chặn lại, tất cả mọi người ở bên trong ủy ban đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát, trước kia khá lâu, trong ủy ban cũng có lần bị đốt cháy chết mấy người, trong lòng Vương Bạch Lệ bắt đầu thấp thỏm, bàng quang bụng dưới tự nhiên căng cứng lên mót tiểu, lổ tiểu dưới âm hộ dường như không kiểm soát được, dưới dám lông đen dày của âm hộ cô đã bắt đầu ướt át vì nước tiểu thấm ra, cô giờ đã sợ đến mức muốn đái ra trong quần.

– Không thể gọi cho cảnh sát bây giờ được, nếu bọn họ đến đây thì tình hình trở nên thêm gay gắt mâu thuẫn với dân chúng, ta cảm thấy duy nhất hiện giờ là cùng thôn dân thảo luận chuyện này, ai muốn cảnh sát đến đây, nếu xảy ra sự cố thương vong con người, người đó có dám chịu trách nhiệm hay không?

Khấu Đại Bằng luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Đinh Nhị Cẩu, cho nên kiên quyết bác bỏ lời đề nghị của Vương Bạch Lệ báo động cho cảnh sát, mà đồn cảnh sát cách ủy ban chưa đến một cây số, phỏng chừng từ đồn cảnh sát sớm đã đã biết có xảy ra chuyện, nhưng không ai biết là Đinh Nhị Cẩu đã gọi điện thoại trước đó cho Hoắc Lã Mậu, nói với ông ta không nên dính vào việc khó xử này, chỉ khi nào hắn gọi điện thoại cho Hoắc Lã Mậu, thì lúc đó hãy đến cũng không muộn.

Nếu Đinh Nhị Cẩu đã nói như vậy, Hoắc Lã Mậu cũng không muốn quàng vào cổ chuyện từ trên trời rơi xuống đầu mình, cho nên mừng rỡ đồng ý nghe theo lời Đinh Nhị Cẩu ngay.

Cuộc trao đổi chóng vánh thông qua giữa Đinh Nhị Cẩu, Lưu Hương Lê và Khấu Đại Bằng, cuối cùng đồng ý để cho vài người dân đại diện cho dân trong thôn vào trong đối thoại, Đinh Nhị Cẩu nhìn về phía Lưu Hương Lê nháy mắt, ra hiệu chuẩn bị mọi việc, Lưu Hương Lê giả vờ làm ra vẻ ủ rủ chẳng đặng đừng, không nhìn ai, bước đi ra ngoài cửa gọi người.

– Tất cả mọi người chú ý, có chuyện gì, từ từ chúng ta trao đổi thẳng thắn với nhau, mọi người cứ vây quanh ở cửa chính ủy ban, đây là quấy nhiễu nơi công cộng, làm trái với luật pháp…

Khấu Đại Bằng cố khuyên bảo, nhưng ông ta đã quên một điều, người mà ông ta đối mặt là dân chúng, bọn họ không cần nghe lời giải thích suông, bọn họ chỉ yêu cầu giải quyết vấn đề, vấn đề không giải quyết, có nói cả ngày cũng không làm nên chuyện gì.

– Thưa Chủ tịch và các vị lãnh đạo đang ngồi ở đây, trong đó có vài vị lãnh đạo tôi cũng đã từng gặp mặt qua, ở trong thôn tôi đang làm kế toán, mấy năm trước, các vị lãnh đạo chắc vẫn còn nhớ chuyện của nhà tôi, vợ chồng con trai tôi cũng đã ngã té rơi vào trong hốc núi chết, hiện tại hai vợ chồng già của tôi rất vất vả kiếm sống qua ngày từ khi con trai mất, xin hỏi vài vị lãnh đạo ở đây, đã có được mấy người lãnh đạo đi đến thôn Lê Viên ? Ai đã từng tới? Các người bận quá không thời gian đi, hay là không dám?

Ông lão kế toán Trần Tuệ hỏi dồn dập, lời nói bóng gió rất rõ ràng, các vị lãnh đạo sợ chết, đường đi đến Lê Viên thôn cũng không dám đi, các người nói con đường hiểm trở kia không có tiền tu sửa, chỉ có thôn dân Lê Viên nếu cần gì thì phải tự rời khỏi núi đi ra ngoài thị trấn gặp mặt lãnh đạo!

– Ông Trần, nói cái gì tầm bậy tầm bạ vậy, giống như chúng tôi rất là sợ chết vậy!

Từ khi một vài thôn dân bước vào, Vương Bạch Lệ tạm thời ổn định lại tinh thần, không còn sợ đến mức mót tiểu nữa, nhưng dù sao cũng đã ẩm ướt bên dưới háng khá khó chịu, lúc này lại tuôn ra câu nói không đúng lúc.

– Phó bí thư Vương, tôi không ý đó, ý tôi nói, nếu các lãnh đạo thường đi trên con đường đó, thì đường kia đã sớm sửa xong, mục đích chúng tôi hôm nay rất rõ ràng, chỉ muốn ủy ban bỏ tiền ra sửa con đường nguy hiểm này, nếu không, chúng tôi đành phải sẽ ở lỳ trước cửa ủy ban, đến khi nào được mới thôi, nơi này đi ra đi vào rất gần và tiện lợi hơn!

Trần Tuệ cũng là một người lọc lõi, khôn ngoan ở trong thôn, cũng không phải là người hiền lành, nói mấy câu làm Vương Bạch Lệ cứng họng, nói không nên lời.

Lưu Hương Lê không tiện lên tiếng, vì nếu nói sẽ mang tiếng xúi giục dân thôn mình gây loạn, Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình nóng lên rồi, hắn nếu không ra mặt, thì Khấu Đại Bằng cũng khó mà giữ được thể diện.

– Các vị lãnh đạo, tôi có thể nói vài câu được không?

Đinh Nhị Cẩu biểu hiện khiêm tốn, giơ tay lên xin ý kiến mọi người

Vương Bạch Lệ và Ngô Bách Quý đối với Đinh Nhị Cẩu không phải là rất quen thuộc, chẳng qua là vì tình hình thôn Lê Viên quá tệ, không ai muốn đến làm chủ nhiệm, nên bọn họ có xem sơ qua lý lịch của Đinh Nhị Cẩu, lúc này Điền Gia Lượng với Khấu Đại Bằng đều đã đã đạt thành hiệp nghị thỏa thuận, cho nên cũng không có ai đưa ra ý kiến gì, đồng ý cho hắn làm chủ nhiệm ở thôn đó, giờ hầu như đã quên mất, không để ý đến sự hiện diện Đinh Nhị Cẩu, hắn lại đột nhiên lại nhô ra.

Hướng Cương nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu, luôn cảm thấy thằng này là lạ khác thường làm sao đó, nhưng trong lúc bất chợt nên ông vẫn không nhìn ra.

– Cứ nói đi, bây giờ là lúc đang thương lượng giải quyết vấn đề, nói thoải mái!

– Vâng, trước mặt các vị lãnh đạo, tôi xin múa rìu qua mắt thợ nói vài lời, là như thế này, tình huống thôn Lê Viên mọi người đều biết, nếu muốn giải quyết vấn đề, thì có hai cách để lựa chọn, một là sửa đường, dĩ nhiên tu sửa con đường như thế nào lát nữa tôi nói, hai là làm một con đường mới thuận tiện hơn, hiện tại quốc gia của chúng ta, rất nhiều địa phương đối với nơi ở tại thâm sơn cùng cốc, giao thông không tiện,đều là áp dụng phương thức này, thà vất vả một lần, mà sử dụng an toàn rất nhiều năm sau, không có ai dùng cách sửa lại những con đường mòn quanh co nguy hiểm nữa rồi!

Đinh Nhị Cẩu lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc đều nhìn hắn, làm con đường mới, thằng này nói chuyện trên trời, chưa nói đến làm con đường mới cần thượng cấp các ngành đồng ý, còn liên lụy đến việc an bài sắp xếp giải tỏa như thế nào cho người dân? Ai mà cho hắn giải quyết vấn đề này, so sánh lại một chút, sửa đường ngược lại trở thành sự tình đơn giản hơn rất nhiều.

Hướng Cương là một lão hồ ly, hắn trầm ngâm nhìn xem các vị lãnh đạo đang nghe Đinh Nhị Cẩu nói huyên thuyên, sự hoài nghi giờ để ý kỹ thì thấy đang xảy ra chút rõ ràng, thằng nhóc này lá gan không nhỏ, dám trêu đùa với những vị lãnh đạo này.

– Làm con đường mới, không cần nói thêm chuyện này nữa, không có cửa đâu!

Khấu Đại Bằng quả quyết cắt đứt ngang lời Đinh Nhị Cẩu.

– Vậy thì tôi quay trở lại chuyện sửa đường, thật ra cũng không cần tốn bao nhiêu tiền, mọi người cứ nghĩ là sửa đường này từ thôn Lê Viên chạy dài đến thị trấn thì quá tốn tiền ,đâu cần phải vậy, đường đi đến thôn Lê Viên cũng chỉ có mấy cây số là hiểm yếu, nguy hiểm chỉ cần chỉnh sửa mấy cây số đó, đường kia vẫn có thể đi, các vị lãnh đạo, nếu hạ quyết tâm sửa đường này, tôi sẽ làm bản cam kết với ủy ban, không sửa được đường, tôi sẽ không rời khỏi thôn Lê Viên, như thế nào được không?

Đinh Nhị Cẩu một tràng nói hùng hồn thuyết phục tuôn ra, với giọng điệu của hắn, làm Khấu Đại Bằng càng hoảng sợ, thằng này, khi nào thì học được cách nổ như pháo rồi, con mẹ nó, đường kia có thể là một ngày, hay hai ngày là dễ dàng sửa xong sao? Ông nhìn Đinh Nhị Cẩu không nháy mắt, nhưng Đinh Nhị Cẩu không hề quan tâm đến.

Lưu Hương Lê cũng là bị kích động, chứ đừng nói chi là Trần Tuệ với mấy thôn dân lớn tuổi khác, xem ra chủ nhiệm Đinh dám cùng các lãnh đạo thị trấn đang tranh luận, trách không được Lưu Hương Lê hiện tại tất cả đều chỉ nghe theo lời Đinh Nhị Cẩu chỉ huy, chính Lưu Hương Lê đã dặn trước, chỉ nhất trí một điều là muốn sửa đường, còn chuyện khác thì kiên quyết không đáp ứng là được.

– Vậy thì Đinh Trường Sinh, nói đi, cậu có điều kiện gì, cứ việc nói!

Vương Bạch Lệ lúc này trước mặt Khấu Đại Bằng liền bày tỏ thái độ, cô cũng muốn mau kết thúc cuộc họp này vì đang khó chịu mùi khai cứ thoang thoảng từ dưới háng bay lên mỗi khi cô cúi đầu thấp xuống, may mà bí mật này chỉ có mình cô biết đến.

– Vâng xin thưa chỉ có ba điều kiện nhỏ:

* Thứ nhất, ủy ban thị trấn trên cấp cho ba mươi vạn tài chính để khởi động công việc.

* Thứ hai, hôm nay thị đội trưởng vũ trang La không có mặt, nhờ các vị lãnh đạo hỗ trợ nói một chút, chỗ của ông ta hàng năm huấn luyện bộ đội đều được cấp thuốc nổ, nhờ thị đội vũ trang cho chúng tôi một số thuốc nổ loại TNT cực mạnh.

* Thứ ba, tôi nhớ được năm kia tại thôn Bàng Tử Dục bị lũ lụt, đất đá trôi đầy, trên huyện điều đến rất nhiều xe giải nguy, đến bây giờ vẫn còn có hai chiếc xe nâng để ở tại doanh trại thị đội không sử dụng đến, hãy cho chúng tôi mượn hai chiếc xe này.

Với ba điều kiện nhỏ này, các vị lãnh đạo nếu đáp ứng, tôi đứng ra phụ trách khuyên những thôn dân trờ về nhà ngay!

Đinh Nhị Cẩu nói một hơi, hắn quan sát nhìn xem vẻ mặt mỗi người một vẻ của các vị lãnh đạo, thầm nghĩ rằng, hiện tại chính mình đang đại diện cho dân thôn Lê Viên đặt điều kiện với ủy ban thị trấn, những lão hồ ly này thế nào cũng cho rằng là hắn ở đứng ở phía sau phá rối, thọc gậy, nhưng giờ thì trong thôn không có ai, có thể đứng ra nhận trách nhiệm chuyện này, bởi vì như vậy nên Đinh Nhị Cẩu đành đứng ra đứng mũi chịu sào.

Không gian trong phòng họp nhất thời trầm mặc lại, nhưng không thể nào im lặng mãi, cho nên Đinh Nhị Cẩu cứ chờ xem những người lãnh đạo quyết định như thế nào, đúng ra hắn hoàn toàn có thể không nhận lấy chuyện rối rắm này, nhưng trải qua khi bị áp giải đến viện kiểm sát, khiến cho hắn hiểu được một điều, vô luận dù có bản lĩnh đến đâu, mà không có quyền lực trước mặt, thì đều bị giẫm đạp lên không có chút kiêng kỵ, nếu không muốn bị người giẫm đạp, bắt buộc mình phải có quyền lực.

Trước kia là không có cơ hội, hiện tại đã có cơ hội này, cơ hội đến để cho mình thi triển bản lĩnh, bước đầu tạo dựng sự nghiệp quyền lực, hắn quyết định đem đặt cược ở thôn Lê Viên này, chỉ có nơi đang có xảy ra chuyện, thì hắn mới có thể hướng về phía trước bước, mới có thể không bị khi người khi dễ, xem thường, mới có thể nắm trong tay vận mệnh của người khác, đây là bài học hắn rút ra được khi ngồi dưới ánh đèn cực nóng của viện kiểm sát hành hạ.

Đối với này ba điều kiện này, hình như là cũng không có gì quá đáng để thương nghị lâu, mấy chục vạn đồng tiền, đối với thị trấn Lâm Sơn mà nói, chưa tệ đếm mức không có nỗi, vấn đề còn lại chỉ là biểu quyết, cho nên khi Khấu Đại Bằng trưng cầu ý của mọi người, cơ hồ không ai đưa ra lời dị nghị phản đối, Vương Bạch Lệ chỉ nói là nên xin ý kiến một chút với bí thư Điền, nhưng không ai để ý đến câu nói của cô, vì thế nên chuyện thôn Lê Viên sửa đường cứ như vậy đã định đoạt xong, Đinh Nhị Cẩu sẽ làm tổng phụ trách, tiền rất nhanh sẽ chuyển vào tài khoản chuyên dụng, số tiền này khi sử dụng phải có bí thư chi bộ đảng tạm thời của thôn Lê Viên là Lưu Hương Lê, và chủ nhiệm khu vực Đinh Nhị Cẩu đồng ý mới được.

Cửa chính trong phòng họp mọi người dần dần tản đi, tuy rằng bên ngoài thi thoảng vẫn nghe giọng khóc nho nhỏ của người nhà đã chết, nhưng cũng may là cuộc phong ba này đã trôi qua, vì là chức vụ thấp nhất nên Đinh Nhị Cẩu ở lại dọn dẹp đi ra sau cùng.

Trong phòng họp còn lại có một mình hắn và phó bí thư Vương Bạch Lệ, trong ánh mắt Vương Bạch Lệ lóe lên một vòng rồi rũ mắt nhẹ nói:

– Cậu khỏi cần dọn dẹp, cứ về trước đi.

Vừa nói vừa đứng dậy đi tới phía đàng sau cửa sổ nhìn xa xa, bóng dáng những người dân quê cuối cùng đang dần khuất trong màn đêm, cuộc họp khi kết thúc thì trời đã tối mịt, giờ đã hơn bảy giờ tối rồi, tại ủy ban không còn một ai nữa ngoài Đinh Nhị Cẩu và ông lão bảo vệ bên ngoài cổng, mà Vương Bạch Lệ vẫn chưa dám trở về nhà.

Đinh Nhị Cẩu ánh mắt trong lúc lơ đãng đã rơi vào trên mặt ghế Vương Bạch Lệ vừa rồi ngồi qua, đột nhiên lông mày hắn nhíu lại, hai mắt trợn lên, khuôn mặt kinh ngạc, mặt bên trên ghế dính một đám chất lỏng còn mới, vì xác định phỏng đoán của mình thật sự, hắn có chút xê dịch thân người quay lưng lại đem mắt giương lên nhìn một chút đến cái mông Vương Bạch Lệ đang đứng ở trước cửa sổ, chỉ thấy bên trên cái quần dài màu xám trắng, thình lình một đóa hoa màu hồng nổi lên làm đẹp nơi khu vực giữa háng, đặc biệt đỏ tươi chói mắt dưới ánh đèn sáng trắng trong phòng họp.

Trời! Vương Bạch Lệ đến kỳ kinh nguyệt rồi, vô tình bị hắn thấy được, trên cái mông đít nở nang nở ra một đóa hoa đỏ tươi, mà cô cũng giống như là chưa hay biết, còn đưa lưng về mình.

Vương Bạch Lệ nếu biết kỳ kinh nguyệt của mình đến, đây chẳng phải là chuyện mắc cỡ chết người, cô cao ngạo như vậy đặc biệt là dạng đàn bà thích thể diện, nếu như bị thấy máu kinh nhuộm đỏ trên cái quần dài, đoán chừng cô sẽ mắc cỡ hóa rồ, bao nhiêu cơn giận sẽ trút lên đầu mình, Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm.

Vương Bạch Lệ vẫn đứng đấy ở trước cửa sổ, trước đó khi cô sợ hãi đến mức muốn té đái, nhưng nước tiểu chỉ rỉ rỉ són ra chút ít mà thôi, nên cô thấy cũng không có gì mà đáng ngại, nhưng Vương Bạch Lệ không ngờ rằng lúc bụng dưới cô căng lên, đó là triệu chứng kinh nguyệt sắp ra mà cô ngộ nhận là mắc tiểu.

Chẳng nghe thấy tiếng bước chân của Đinh Nhị Cẩu rời khỏi phòng, Vương Bạch Lệ liền đổi mặt qua nhìn lại phía sau lưng mình, cô chợt hơi bối rối, khi nhìn thấy hắn hai mắt chăm chăm nhìn mình ở phía sau lưng, đôi lông mày cô nhăn lại, nhìn thẳng hắn, gắt giọng hỏi:

– Đinh Trường Sinh, cậu sao chưa về mà còn ở đây nhìn đi đâu vậy?

Đinh Nhị Cẩu lập tức đem ánh mắt mình dời khỏi người của Vương Bạch Lệ, ma xui quỷ khiến lại ấp a ấp úng nhỏ giọng nhắc nhở:

– Phó bí thư Vương, trên cái ghế có chút..không… không sạch sẽ.

Vương Bạch Lệ đầu óc mơ hồ nhìn hắn một cái, đem ánh mắt chuyển qua cái ghế của mình ngồi lên lúc họp, mới nhìn rõ ở trên có một chút chất lỏng, giờ mới cảm giác được phía dưới của mình ẩm ướt, cô nhìn lên tấm lịch treo tường xem xét ngày, mới biết hôm nay là ngày của mình ra kinh nguyệt rồi. Sáng giờ bởi vì bị những thôn dân làm loạn nên bị ảnh hưởng, trong tâm trí rối rắm, nên đến chuyện sắp có kinh nguyệt cũng quên mất, giờ phát giác kinh nguyệt đến rồi, lập tức cảm giác được không ổn, Vương Bạch Lệ nghiêng nghiêng mặt dùng khóe mắt quét nhìn lướt qua hướng trên mông đít mình, đã nhìn thấy một mảnh tươi đẹp màu đỏ, thật là quá mất mặt, tự nhiên mình để cho một thằng nhóc cấp dưới nhìn thấy được, điều này làm cho Vương Bạch Lệ lập tức xấu hổ cực kỳ, trên gương mặt xinh đẹp trắng noãn lập tức hai gò má ửng lên màu đỏ hồng, cực kỳ lúng túng nói:

– Cậu..cậu.. mau bước ra bên ngoài ngay đi.

Đinh Nhị Cẩu thấy Vương Bạch Lệ trở nên thẹn thùng, liền “ vâng “ một tiếng quay người vội đi ra ngoài, vừa đi ra hai bước, Vương Bạch Lệ đột nhiên từ sau lưng giật ngược gọi hắn lại.

– Phó bí thư Vương, cô có còn dặn dò gì không?

Đinh Nhị Cẩu cố ra vẻ trấn định, làm giống như chưa hề phát hiện ra chuyện gì hỏi.

Vương Bạch Lệ đỏ mặt ngượng ngùng nhìn hắn một cái, lông mày rủ xuống, nhỏ giọng nói:

– Hôm nay nhìn thấy, đừng… đừng nói cho người khác biết.

Nói xong lại thay đổi, quắc mắt nhìn hắn một cái, dùng giọng nói uy hiếp bổ sung:

– Nếu không, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!

Vương Bạch Lệ dưới tình thế cấp bách còn ra vẻ uy hiếp hắn, nhìn về phía cô ngược lại thì có chút khiêu gợi lòng người, khuôn mặt đỏ hồng hồng, ánh mắt nhìn hắn một cái, lại xấu hổ cúi đầu, cho nên Đinh Nhị Cẩu giờ cũng không cần sợ hãi Vương Bạch Lệ uy hiếp mình, hắn mỉm cười nói:

– Phó bí thư Vương cứ yên tâm đi, tôi sẽ không có nhiều chuyện vậy đâu.

– Vậy… vậy cậu đi ra ngoài đi.

Vương Bạch Lệ thẹn thùng liếc mắt nhìn hắn nhỏ giọng nói.

Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Vương Bạch Lệ lộ ra vẻ ngượng ngùng khó giấu, trong lòng âm thầm cười cười đi ra ngoài, Vương Bạch Lệ lúc này đã thấy phía sau cái mông mình, trên quần đã nhuộm hồng cả một mảng lớn, lập tức khẩn trương cực kỳ, dưới háng càng lúc càng ẩm ướt, vậy phải làm sao bây giờ đây? Vương Bạch Lệ Lo lắng lấy ra xắc tay mở ra, lục lọi ở bên trong, đừng nói băng vệ sinh rồi, ngay cả bao khăn giấy cũng không có! Rõ ràng phía dưới mông mình, lại một cỗ làn chất lỏng nóng bỏng tươm ra, nếu là không xử lý kịp, cái quần toàn bộ phần mông sẽ nhuộm đỏ mất.

Vương Bạch Lệ không còn có cách nào khác, dưới tình thế cấp bách ngẩng đầu khuôn mặt lo lắng hướng phía Đinh Nhị Cẩu vừa đi ra, kêu to lên:

– Đinh Trường Sinh, chậm lại chờ một chút.

Đinh Nhị Cẩu sửng sốt, nghĩ thầm lại có chuyện gì nữa đây, quay đầu nhướng đôi lông mày nghi ngờ hỏi:

– Phó bí thư Vương, còn có chuyện gì sao?

Vương Bạch Lệ mặt hồng, ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói:

– Trường Sinh, cậu… cậu giúp tôi một chuyện đi.

– Phó bí thư giúp cô chuyện gì vậy?

Đinh Nhị Cẩu hơi nghi hoặc một chút nhìn Vương Bạch Lệ sẽ nhờ mình hỗ trợ cái gì.

– Cậu.. giúp tôi đi bên ngoài mua… mua một bao vệ… băng vệ sinh đi!

Vương Bạch Lệ cúi đầu mắc cở ấp a ấp úng nói, trên mặt cảm giác nóng hừng hực như bị phỏng, nghĩ thầm hôm nay thật là mắc cở chết người, trước mặt cấp dưới lại để cho hắn nhìn thấy những thứ…này, mà mình còn phải xuống nước đi đến nhờ hắn giúp chuyện này nữa.

Đinh Nhị Cẩu như trừng to mắt a một tiếng, có chút không muốn đi nói:

– Phó bí thư, chuyện này… không tốt lắm đâu? Tôi là một người nam đi mua băng vệ sinh, chuyện này… nếu bị người quen nhìn thấy, còn không cười đến rụng răng sao!

Đi ra cửa hàng tạp hóa mua băng vệ sinh hắn không cảm thấy mất mặt, quan trọng là chỉ sợ vạn nhất đụng phải người quen, bị người trông thấy một gã đàn ông cầm băng vệ sinh, cái này còn ra thể thống gì đây.

– Vậy… hay là thôi đi, cậu… đi đi.

Vương Bạch Lệ thấy hắn không quá tình nguyện, loại chuyện này mất mặt, miễn cưỡng không được.

Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là không đáp ứng, chẳng qua là cảm thấy một người đàn ông đi mua băng vệ sinh thì không phù hợp, nhưng trông thấy Vương Bạch Lệ bộ dạng ảo não, nghĩ đến cô, tốt xấu gì cũng là lãnh đạo cấp trên của mình, chuyện này nếu là không giúp thì cũng quá bất cận nhân tình, suy tư thoáng qua, hắn quyết định chắc chắn nói:

– Phó bí thư, để tôi đi mua đi.

Vương Bạch Lệ chưa biết tính làm sao, thằng này đã đáp ứng, vì vậy ngẩng đầu có chút mừng rỡ nhìn hắn, đồng thời vừa ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng vừa nói, vừa đưa cho hắn chiếc chìa khóa:

– Cám ơn cậu, làm phiền cậu đi nhanh nhanh một chút và nhân tiện đi lên lầu, ghé qua phòng bí thư Điền, đến sau phòng làm việc là phòng nghỉ, có cái tủ đứng, lấy giùm..quần áo của tôi!

Đinh Nhị Cẩu ừ một tiếng liền xoay người kéo cửa ra đi ra ngoài.

Tại tiệm tạp hóa, trên khay chứa đồ bên trên, thuận tay hắn cầm lên một bao băng vệ sinh liền cúi đầu đi đến thu ngân viên đưa tiền, cũng không dám nhìn cô bé bán hàng, sợ người ta cười hắn.

Hướng đối diện ủy ban thị trấn nhìn, khá tốt bây giờ đã hết giờ làm việc, trên lầu ở bên trong không có người nào, vì vậy nhanh bước chân băng qua đường, cúi đầu nhanh chóng hướng trên lầu, đến phòng làm việc bí thư Điền đi đến.

Đến lầu, Đinh Nhị Cẩu nhìn đông, nhìn tây qua lại, gặp trong hành lang không người, mới nhanh chân đi thẳng tới cửa phòng làm việc bí thư Điền, mở cửa phòng bước vào, đến giờ gắn mới giật mình suy nghĩ, tại sao quần áo của Vương Bạch Lệ lại ở trong phòng của bí thư? Lại thêm một phát hiện động trời…

Hắn như choáng váng khi cánh cửa tủ mở ra, một bộ quần áo của Vương Bạch Lệ nằm hững hờ, với tay cầm lấy, xếp bên dưới làcái quần lót ren màu đỏ hấp dẫn đập vào đôi mắt hắn, dương vật hắn nhanh chóng bành trướng phẫn nộ, bên dưới có cái hộc nhỏ thuận tay hắn kéo ra…

Một vĩ thuốc kích dục dành cho đàn ông đã sử dụng dang dỡ hai viên, cùng với vài ba cái bao cao su, chỉ có khả năng đây là nơi mà phó bí thư Vương cùng bí thư Điền lén lút vụng trộm, và có thể là tính dục của Vương Bạch Lệ quá mạnh nên Điền Gia Lượng phải dùng đến thuốc kích dục mới thỏa mãn được cô.

Khi quay trở lại, chẳng quan tâm gõ cửa hắn liền từ trong khe cửa nghiêng người chen vào, Vương Bạch Lệ tiện tay lại khóa trái cửa lại, quay đầu lại ngay lúc Đinh Nhị Cẩu liền đem băng vệ sinh đưa tới nói:

– Phó bí thư Vương, đây…

Vương Bạch Lệ đỏ mặt mắc cở nhìn hắn một cái, duỗi ra bàn tay thon cầm lấy băng vệ sinh, dáng dấp phong tình làm cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác như làn gió xuân quất vào mặt, tim gan có chút say say.

– Chủ nhiệm Đinh, cám ơn cậu!

Vương Bạch Lệ cảm kích nói ra.

– Phó bí thư, cô khách sáo quá!

Đinh Nhị Cẩu cười cười, thuận tiện rủ xuống ánh mắt nhìn thoáng qua quần của cô, trên mông đít đã bị máu nhuộm đỏ tươi, một mảng rất lớn, nhìn xem Vương Bạch Lệ trước sau lồi lõm, đường cong lộ ra tư thái, Đinh Nhị Cẩu nhịn không được nặng nề nuốt nước miếng một cái, Vương Bạch Lệ xương hông so sánh người bình thường rộng hơn rất nhiều, hai cái bờ mông cũng to lớn hơn người, trong bộ trang phục công sở, vì cái quần của Vương Bạch Lệ ôm bó sát như thế, e rằng cũng phải tốn nhiều khí lực mới nâng lên được trên cái mông đít, đã hình thành nên cái mông siết quá chặt, hậu quả là phía sau khe mông nhìn thấy vô cùng rõ ràng, mé trước mặt cái mu âm hộ cao ngất cũng hiển hiện, đường gân viền đồ lót, hình dạng nhỏ hẹp xem qua là tưởng tượng được ngay.

Đinh Nhị Cẩu biết rõ cô đang vội vã muốn đi thay quần, kê lót băng vệ sinh, liền biết điều nói:

– Phó bí thư, vậy…tôi đây không quấy rầy cô nữa rồi, tôi đi về trước nhé.

– Ừ!

Vương Bạch Lệ mắc cở cười yếu ớt một tiếng, Đinh Nhị Cẩu, liền mở cửa ra đi ra ngoài, Vương Bạch Lệ từ bên trong khóa ngược lại, đi tới trước cửa sổ kéo bức màn kín, thò tay cởi bỏ dây lưng, kéo cái quần lót trắng trên đùi cởi ra, cặp đùi tuyết trắng bên trong đã đỏ thẫm một mản, cô nhíu mày, đem băng vệ sinh mà Đinh Nhị Cẩu giúp cô mua mở ra…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng