Phần 2
Quán Nhật Hạ nằm đầu một con hẻm lớn, không quá ồn ào nhưng cũng không quá vắng vẻ. Phong cách của quán cũng thế, khá thoáng mát nhưng chỗ ngoài lại khá kín đáo và riêng tư. Tùng cố ý đến trễ, khi đến thì Loan đã ngồi và gọi nước rồi. Nó ngồi vào bàn, nhìn Loan cười cười…
Loan không chịu nổi điệu cười của Tùng, nàng thấy một nỗi bất an dâng lên từ trong bụng… Bất giác người nàng trở nên cứng đờ…
– Loan ra lâu chưa?
– Cũng chưa lâu lắm Tung à, Loan chờ được mà…
– Ừ, nước ở quán này uống cũng ngon lắm…
Loan im lặng, nàng có thiết tha gì uống đâu. Nàng lo lắng về những bức ảnh kia, nếu lộ ra thì… Nhưng nàng cũng đoán ra Tùng chưa phát tán chúng. Vì bản thân, nàng cắn răng nói:
– Mấy bức ảnh kìa, Tùng làm sao có được…
– Đương nhiên là Tùng tự chụp – Tùng không vòng vo…
Loan cũng không bất ngờ lắm, nàng đoán được. Nhưng nàng thực không hiểu Tùng chụp chúng khi nào…
– Làm sao Tùng chụp được…
– Tùng biết, tối qua Loan đang đọc sách, sau đó…
– Sau đó thế nào – Loan chồm người lên, nàng muốn biết mình đã bị hãm hiếp như thế nào?
– Sau đó Loan thành người đàn bà của Tùng – Tùng nhún vai…
– Khốn nạn… – Loan giơ tay tát một phát vào má Tùng, làm má nó đỏ ửng.
Tùng vuốt má, cười cười…
– Loan biết hậu quả khi chọc giận Tùng chứ…
– Thế… giờ Tùng muốn gì? – Loan đã bình tĩnh trở lại…
– Đương nhiên la muốn như tối qua – Tùng nheo mắt nhìn Loan…
– Quá đáng! – Loan giận dữ…
– Loan không có quyền giận dữ, ở đây Tùng mới là người quyết định. Nếu Loan không chịu…
Loan cúi mặt, nàng gần như hoảng loạn. Nàng hiểu rõ ý của Tùng, nếu nàng không chịu, thì Tùng sẽ tung ảnh ra. Khi đó nàng mất mặt, mà mẹ nàng làm ở trường cũng không thoát khỏi tai tiếng…
– Nhưng… một lần thôi có được không Tùng?
– Không, cho tới khi nào Tùng không thích nữa…
– Tùng… quá đáng…
– Nếu không thì thôi vậy, Tùng về…
Tùng nhấc mông lên, bỗng Loan níu tay Tùng lại. Cô nhìn nó bằng ánh mắt khẩn khoản, tuyệt vọng. Ánh mắt yếu đuối ấy thật là khơi gợi dục vọng của một con đực! Tùng cũng hơi mềm lòng…
– Được rồi, nhưng Tùng không được để ai biết nhé…
– Đương nhiên rồi!
– Hứa nhé!
Tùng bật cười. Nhưng nó cũng nói: “Ừ, hứa” rồi lại ngồi vào ghế.
Nó đưa tay vuốt vuốt má Loan, cô định đẩy ra nhưng lại thôi, để mặc nó vuốt. Được thể, nó vuốt má cô, cô cũng để mặc. Tùng rất thích biểu hiện của Loan, nó vuốt vuốt môi cô nói:
– Loan hợp tác lắm, Tùng thích thái độ vậy…
– Loan biết làm sao được…
– Vậy giờ mình làm chuyện đó nhé – Tùng nháy mắt…
– Tại… đây hả, Tùng điên à?
– Không, ở nhà Loan chứ!
Cánh cổng mở, Loan dắt chiếc xe đạp điện vào, theo sau là Tùng. Tối qua nó đã vào cổng này, chỉ là không đường đường chính chính mà leo vào, nghĩ tới mấy cọc thép nhọn hoắt ở cổng suýt chọc vào cu mình tối qua mà Tùng thót cả dái. Lúc ấy dục vọng thiêu đốt, nó có để ý đâu. Giờ nghĩ lại nếu xẩy chân 1 cái thì nguyên cọc nhọn chọc vào cu mình rồi. Nghĩ tới đây Tùng vừa sợ vừa buồn cười, nó tự cười híc híc.
Nghe tiếng cười, Loan tưởng Tùng cười vì sắp được làm chuyện đó với mình, làm nàng xấu hổ quá. Nàng chua xót quay qua nói với Tùng:
– Sắp được thỏa mãn nên Tùng cười vui sướng nhỉ…
– Đâu có. Tùng nhớ lại cảnh tối qua trèo vào cổng, mà nay được Loan mở thôi.
– Tối qua, Tùng trèo cổng vào?
– Đương nhiên, vậy mới chiếm đoạt được Loan chứ – Tùng nói trần trụi.
Loan im lặng, nàng vẫn không hiểu tại sao mình đang đọc sách thì trong chớp mắt lại mất trinh được, nàng định bụng lát nữa sẽ hỏi Tùng.
Vào nhà, Tùng đi thẳng vào phòng Loan như thể đây là nhà nó vậy. Loan đành đi theo nó, khúm núm như một con cá sắp lên thớt. Nó ngồi trên giường cười cười, bảo Loan:
– Loan nằm xuống đây đi – nó vừa nói vừa vỗ vỗ tay xuống giường.
Loan im lặng và làm theo lời Tùng. Nàng vừa đặt người xuống, lập tức Tùng ôm lấy nàng như con hổ đói…
– Từ từ Tùng, Loan sợ…
– Có gì đâu, đây đâu phải lần đầu…
– Tối qua Loan có biết gì đâu. Sao Tùng…”ấy” Loan được thế?
– Hà hà, từ từ Loan sẽ biết. Còn bây giờ chiều chuộng Tùng đi.
Loan đã vào đường cùng, nàng không thể kháng cự nếu không danh dự của nàng, mẹ nàng, cả gia đình nàng… Nàng ngoan ngoãn nằm im trong lòng Tùng, dù thân thể có khẩn trương, gồng lên trong vô thức. Tùng đưa tay, cởi nút áo sơmi của Loan. Nhìn tay Tùng cởi từng hạt nút, Loan lo lắng đến thắt cả bụng, nhưng nàng vẫn nằm im. Cởi xong hàng nút, Tùng lột áo ra và quăng vào một góc. Nó nhìn xuống, một thân thể trắng mịn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng nó. Nó liền đưa tay cởi áo ngực Loan quăng ra. Hai bầu vú hiện ra, căng tròn.
Quả thật Loan tuy không cao lắm, nhưng nàng sở hữu vòng eo thon, làn da trắng mịn cùng đôi vú thật săn chắc… Tùng đưa tay xoa xoa vú Loan, nàng thở gấp đến độ có thể nghe thấy trống ngực. Tùng trấn an:
– Không sao đâu, Loan sẽ thích…
Loan vẫn im lặng.
Rồi Tùng đưa tay cởi quần Loan, Loan cũng ngoan ngoãn hẩy mông lên cho Tùng dễ cởi ra. Giờ trên người Loan chỉ còn độc lại chiếc quần màu xanh nhạt, lờ mờ vài cọng lông… Nó đưa tay xoa xoa cái mu lồn của Loan, làm Loan giật thót lên, suýt nữa đẩy nó ra…
– Loan đừng lo, để Tùng làm, Loan chỉ việc nằm im thôi…
Nói rồi nó đưa tay day day lên chỗ mu lồn nhô cao của Loan, tay còn tay xoa xoa bầu ngực săn chắc của nàng, nó cũng cúi xuống liếm tai cô… Những động tác này không khỏi làm Loan bị kích thích, quả thật lần đầu nàng hưởng cảm giác này. Nàng căng cứng người, nàng thấy như có hàng ngàn con kiến bò trong người, ngứa ngáy và hừng hực…
Nhìn biểu hiện của Loan, Tùng cười thầm, cô đang sướng, dù cố gắng tiết chế không biểu hiện ra. Nó tuy mới làm tình một lần, nhưng đã đọc nhiều và biết được những cử chỉ này có nghĩa là gì. Thấy thế, nó càng kích thích tợn hơn, làm Loan căng người…
Nhìn quần lót xanh nhạt đã ướt một mảng, nó liền cho tay vào trong và chà xát. Lớp lông như kêu lạo xạo, nó thọc tay vào lồn nàng, móc móc. Loan hẫy hẫy cái mông trong vô thức.
Rồi nó không chịu được nữa, nó cởi đồ ra, rồi cúi xuống phía lồn Loan, hai tay tách lấy hai chân cô, rồi vục mặt vào… Lưỡi nó liếm một đường dài, làm Loan bật lên một tiếng kêu trong cổ họng, rất nhỏ nhưng đủ để nó nghe. Nó thích chí, liền liếm mạnh hơn, dài hơn, tay day day hột le của nàng. Lần này thì Loan không chịu được nữa, tiếng rên ư… ư… bật ra họng nàng. Lồn Nàng như co thắt, dâm thủy tiết ra nhiều làm ướt cả mũi Tùng.
Tùng cũng không chịu được, nó cầm con cu của mình, kê đúng lỗ lồn của Loan, rồi day day trên mép. Vừa day, nó vừa quan sát Loan. Cô đang nhắm mắt, hai má đỏ hồng, cái bụng thót lại. Nó liền đút vào, từ từ… Miệng Loan há ra, không biết vì sướng hay vì đau. Nó nhấp chậm chậm, vừa quan sát nét mặt Loan. Vào được nửa đường, nó liền nhấp mạnh một phát, làm Loan mở mắt ra va rên lên một tiếng to “a… aa… aaaaa”
Thế là xong, nó đã thực sự chiếm hữu được cô bạn lớp trưởng xinh đẹp của mình, người được biết bao đứa con trai thầm mến. Nó đắc ý, cúi xuống hôn môi Loan, ôm lấy thân thể nàng, rồi nhấp…
Cứ thế, nó nhấp liên hồi, nhưng không nhanh và mạnh. Lồn Loan vừa mất trinh nên còn bót quá, làm nó sướng cực độ. Nó sợ nhấp quá sẽ xuất tinh mất. Nó hưởng thụ cảm giác làm tình với một người đủ tri giác, chứ không bất động như tối qua.
Còn Loan, nàng đang trân người dưới những cú nhấp của Tùng. Lồn Nàng vừa bị phá trinh tối qua, nên còn hơi ê ẩm. Nhưng Trung nhấp nhè nhè làm nàng không những không đau mà còn thấy sướng sướng. Đây là cảm giác làm tình nàng thường nghe nói sao? Vượt qua sự ép buộc, nàng thấy sương sướng, rôi thích thích cái cảm giác này…
Tùng không chịu được nữa, nó nhấp ngày càng mạnh, ngày càng nhanh, lút cán. Loan cũng đã dần thích nghi với con cu Tùng, nên cũng không đau đớn gì. Rồi Tùng căng người, nó thấy trong bụng như có một sức ép buộc nó phải đút thật sâu, lút cán và phọt ra…
– A… a… Tùng ra đây, bắn vào Loan đây…
– Ư… ư… ư… – Loan không trả lời, nhưng cú xuất tinh của Tùng làm nàng sướng và rên rỉ. Từ trong tử cung nàng vọt ra một làn nước ấm, bao phủ lấy con cu của Tùng.
Tùng xuất tinh xong, nằm đè lên người Loan rồi vuốt ve cô. Loan để mặt Tùng, nàng vẫn còn sướng từ dư âm cơn cực khoái, lồn nàng co bóp…
Xuất tinh vào lồn Loan xong, Tùng và Loan mệt quá ngủ thiêm thiếp đi, tay Tùng vẫn không quên mò mẫm vú mớm của Loan. Nó tỉnh dậy, cũng là khoảng 5h chiều. Nó thấy Loan vẫn đang ngủ, ánh mắt nó lướt dọc cơ thể nàng, say đắm. Nó đưa tay vuốt dọc thân thể trắng phau của cô, thì cô mở mắt dậy, nhìn nó. Nó nhìn cô, rồi lại nằm đè lên người, kê miệng lên hỏi cô:
– Loan sướng không?
– Không, chả thấy sướng gì – Loan chau mặt…
– Thế lúc nãy lồn ai co bóp cu Tùng quá trời, giật giật rồi xuất nước nhờn ra nữa…
Loan không để Tùng nói hết, đưa tay bụm miệng nó, rồi rúc vào ngực nó xấu hổ. Tùng cười thầm, thuận tay vân vê hai hạt đậu của Loan, chà xát. Nó cúi xuống, vén tóc Loan rồi bảo:
– Loan đẹp quá…
– Đẹp để làm gì… – Loan bất giác nghĩ đến việc bị hiếp…
– Để Tùng yêu! Làm người yêu Tùng nhé!
– Sao cũng được, giờ Loan có còn tự quyết được đâu – Loan buồn tênh, nói giọng thê lương…
– Không, Tùng không muốn làm tình với Loan mà không chiếm được trái tim Loan…
– Thế tối qua…
– Lúc đó là do Tùng… nhất thời ham muốn quá. Chứ Tùng thầm mến Loan từ rất lâu rồi…
Tùng đang nói, bỗng hai tiếng “đing – đoong” vang lên. Loan bỗng quýnh lên:
– Chết rồi mẹ Loan về! Sao đây, chết rồi…
– Không sao, để Tùng lo.
Nó đưa quần áo cho Loan, hôn vội cô một cái rồi nói:
– Loan vào nhà vệ sinh thay đi, lúc thay ra sẽ không thấy Tùng cùng chiếc xe nữa đâu!
– Tùng làm thế nào để mẹ không thấy?
– Bí mật. Đó là cách mà tối qua Tùng chiếm lấy thân xác Loan…
Nói đến đây, nó không khỏi ngại ngùng vì đã hiếp dâm Loan tối qua. Nhưng rồi nó đẩy Loan vào nhà vệ sinh, kèm theo câu nói:
– Thay nhanh còn xuống mở cửa cho mẹ Loan nhé! Nhớ về đề nghị làm bạn gái của Tùng đấy…
Khi Loan mặc quần xong, bước ra thì cô đã thấy Tùng mất tích, cô lật đật chạy xuống mở cửa cho mẹ, cũng chả thấy xe của Tùng, Chỉ có mẹ cô đứng trước cửa, đang chờ cô xuống mở. Tùng đã bốc hơi mất rồi!
Đương nhiên, trong lúc Loan thay đồ, Tùng đã niệm câu chú, thời gian ngưng đọng lại để nó có thể ung dung mặc quần áo, xuống dắt xe mở cổng rồi ra về. Trước khi về nó liếc nhìn cô Hồng, mẹ Loan. Bà cũng đẹp, có nét và sắc sảo, nhưng da mặt nhăn quá toàn chân chim, nên không khơi gợi Tùng tí nào. Nó tiếc rẻ, đóng cổng lại rồi bỏ đi. Đạp xe tới một chỗ vắng, nó lại niệm chú, và đạp xe thẳng về nhà…
Sau bữa cơm tối, nó tót lên phòng rồi nhắn tin cho Loan:
– Sao rồi, mẹ Loan không biết gì cả đúng không, hehe…
– Ừ, Loan xuống mở cổng cho mẹ bình thường. Tùng làm sao hay thế?
– Bí mật, hôm nào Tùng sẽ kể.
– Ừ…
– Ừ là sao? Mà Loan nghĩ sao về đề nghị của Tùng?
– Cũng được! Nhưng Tùng phải cố học giỏi, thì ĐH điểm cho cao, Loan không thích bạn trai mình bị nói là học dốt đâu.
Thật vậy, gia đình Loan cũng khá giả. Tuy mẹ chỉ là giáo viên nhưng cha nàng là giám đốc sở Giáo Dục, lo cho nàng không thiếu gì cả. Nàng không cần bạn trai giàu, nàng thích bạn trai học thật giỏi. Phải, với lứa tuổi mộng mơ nay, các nàng đâu có quan tâm bạn trai mình giàu hay không, có hoài bão lớn hay không…
– Đồng ý, nếu học kỳ này Tùng không lọt vào top 5 của Trường thì Tùng sẽ trả tự do cho Loan.
– Vậy nhe, hứa đó – Loan mừng thầm vì nàng tuy học rất giỏi nhưng chật vật lắm mới vào top 10 của trường. Vậy là qua học kỳ này nàng sẽ tự do!
– Vậy sáng mai Tùng qua chở Loan đi học nha, bạn trai mà!
– Ừ.
Tuy ba mẹ là nhà giáo nhưng lại khá thoáng với Loan. Đó là vì ngày xưa ba Loan nghèo, ông ngoại Loan cấm cản mẹ không cho quen ba. Đến nỗi ba Loan phải cùng mẹ “gạo nấu thành cơm” mới xin cưới được. Loan biết được là do các dì kể, chính các dì cũng giúp ba Loan. Thế nên cô mới để cho Tùng qua nhà chở mình.
Sáng sớm, Tùng dậy thật sớm, khác hẳn mọi ngày toàn mẹ nó đập mền cho nó dậy. Xong nó chải chuốt thật đẹp, xịt hương axe thơm phức. Ngồi ăn sáng, ba nó hỏi:
– Làm gì nay nhìn láng cóng thế con trai?
– Dạ lớp con đi duyệt văn nghệ.
Ăn xong nó vội đạp đến nhà Loan, nàng đã đứng đó chờ nó rồi:
– Bạn trai kiểu gì để con gái đứng chờ…
– Tùng phải ăn cơm với nhà – Nó không nổi cáu với Loan, dù rằng bây giờ Loan phải sợ nó trăm bề.
– Thôi đi nhanh đi, trễ học đó.
Thế là Tùng chở vọt đi, Ngồi đằng sau Tùng, Loan thấy mùi thơm nồng nặc, cô hỏi:
– Tùng xịt nước hoa gì thế?
– Bí mật…
– Lúc nào cũng bí mật! Nhưng mà mùi này… nồng quá, Loan ngộp.
Một thoáng xấu hổ trên mặt Tùng, không ngờ cô bạn gái này không chừa nó tí mặt mũi nào. Nó im lặng, đạp tiếp.
– Sao Tùng không nói, giận à?
– Không – nó đáp cộc lốc…
– Con trai đi giận con gái, lêu lêu!
Tùng bật cười vì câu nói ngồ ngộ của Loan. Nó bảo:
– Không giận gì, thật!
– Ừ. Nhưng mà Tùng đừng ăn diện quá, Loan không thích đâu, cứ bình thường là được rồi.
– Bình thường tức là mùi… cơ thể tự nhiên của Tùng đó hả? Loan thích mùi đó hả, haha…
– Quỷ sứ – Loan vừa nói vừa đánh vào eo Tùng, thẹn đỏ mặt…
Chả mấy chốc đến trường. Tùng để Loan đi bộ từ cổng, nó đi gửi xe vào thì cả lớp nhìn nó với ánh mắt kỳ dị. Thấy thằng An – bạn thân nó – cũng nhìn vậy, nó hỏi:
– Sao mọi người nhìn tao kỳ vậy, mày cũng thế?
– Kỳ hổng kỳ. Nay mày chở ai đi học – An vừa nói vừa hất hàm về phía Loan đang ngồi phía trên…
– Chở Loan, bạn gái tao.
– Á đù! Phải hông đó hay là chỉ chở nhờ thôi cha? Mà sao mày cua hồi nào lẹ vậy.
– Bí mật!
– Thì bí mật đó làm cả lớp nhìn mày đó. Mày thấy bao nhiêu người cua Loan mà có được đâu?
Hóa ra là thế. Nó vỗ vỗ vai thằng An:
– Cố lên, cứ theo đuổi rồi sẽ được đền đáp.
– Đền cái cục cứt, tao theo nhỏ Bích cả năm nay, mà đến một câu tử tế nó cũng không nói với tao nữa!
– Đó là do mày ăn ở. Mày cứ theo tao, sẽ lên trình thôi…
Câu này thì thằng An tin, cua được nhỏ Loan thì chắc không phải dạng vừa rồi.
Buổi học tan, nó lại chở Loan về. Lần này thì còn chấn động hơn cả bữa sáng, cả vài thầy cô cũng để ý hai đứa… Tùng mặc kệ, cứ chở và nói chuyện với Loan bình thường. Nó thả Loan ở nhà, mi gió nàng quay đi. Đạp được vài trăm mét, bỗng một đám đứng chặn đường nó. Một thằng đưa tay giữ lấy cổ lái nó:
– Mày là Tùng phải không?
– Hỏi làm gì?
– A thằng nào xạo loz…
Một cái tát thật kêu! Nó tát nhanh quá làm Tùng không kịp né, loạng choạng suýt té.
– Giờ sao Tùng, muốn sống không mạy?
– Sao là sao?
– Lại láo…
Một cái tát nữa, nhưng lần này Tùng né được, nó chỉ xẹt qua má Tùng thôi.
– Dám né hả mậy?
– Tụi mày muốn gì?
– Ai cho mày chở em Loan đi học?
– Nó là bạn gái tao, tao chở đi liên quan gì đến mấy thằng chó tụi mày…
– A thằng này được, hay! Ngon đó con, bữa này cho mày thấy… Dám chở em Loan của tụi anh thì…
Tùng kêu không hay rồi, bị đám 5 – 6 đứa này đánh chắc chết. Bỗng nó nghe thấy tiếng trong đầu:
– Chết sao được mà chết, niệm chú rồi đánh chết tụi nó đi!
Tùng sực nhớ ra. Thế là khi một đứa giơ tay lên, nó liền niệm chú, đánh mỗi đứa vài thoi vào bụng…
Tội nghiệp bọn côn đồ, 5 – 6 thằng đang vây Tùng bỗng nhiên ngã ra, bụng ê ẩm… Tụi nó nhìn nhau, ngơ ngác…
– Sao, giờ muốn đánh tao nữa không mấy thằng chó?
– Lên tụi mày, đánh nó.
Tùng lại niệm… Thế là mặt mỗi đứa lại thêm một vết bầm.
– Tụi bay lên nữa thì không chỉ bị ngoài da đâu nha, gãy tay gãy chân là có thể đó…
– Mày… mày làm gì…
– Tránh ra cho tao đi, mấy thằng hèn ỷ đông hiếp yếu!
Cả đám giang hồ vặt né ra cho Tùng đi. Tùng đi được vài mét, bỗng quay lại:
– À quên…
– Sao… mày muốn gì…
– Tao đánh tụi mày là chỉ tự vệ thôi. Còn hai cái tát lúc nãy chưa tính…
– Mày… định… làm gì? – Không ai dám nhào lên đánh Tùng nữa.
– Cứ để đó, khi nào rảnh tao tìm tụi mày tính sổ. Tụi mày học 12A5 phải không…
Nói rồi Tùng bỏ đi…
Xuất tinh xong, Tùng rút con cu ra, kéo theo một mớ tinh trùng chảy ra từ lồn Loan. Thật là nhiều, Tùng tự đắc chí nhìn dòng tinh của mình, rồi cười thích thú. Loan mơ màng với cơn cực sướng, bỗng thấy Tùng nhìn chỗ kín của mình cười. Cô vội bụm lại, gắt giọng:
– Cười cái gì?
– Đâu có cười cái gì đâu… – Tùng giả vờ ngây thơ.
– Xạo, cái mặt hiện lên chữ gian! Mà… của Loan xấu hay đẹp?
– Cái gì của Loan?
– Cái đó đó… – Loan đỏ mặt. Biết thế đã không hỏi.
– Cái đó là cái gì? – Tùng lại càng giả vờ.
– Không biết! Chỉ giỏi ăn hiếp người ta.
Loan cáu, rồi quay mặt đi. Tùng thấy thế, liền ôm cô vào lòng, nựng:
– Giận rồi hả, anh trêu tí thôi mà.
– Thế… nó có đẹp không?
Tùng suýt ngất. Đúng là con gái, giận thì giận nhưng đến chết vẫn muốn biết người tình mình nghĩ mình đẹp hay xấu. Mà không những là hỏi về nhan sắc, vóc dáng mà ngay cả… cái lồn cũng muốn biết!
– Đẹp, đẹp lắm, chật nữa! Suýt nữa hút hết của anh rồi…
Quả thật Tùng không nói dối. Cái lỗ lồn của Loan bé bé, hồng hồng và xinh xinh. Tuy chưa gợi tình như những tuyệt phẩm JAV Tùng từng xem, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào đội ngũ những cái lồn đẹp.
Vừa nói, Tùng vừa đưa tay xuống xoa xoa “cô bé”. Tinh trùng của nó vẫn chưa chảy ra hết, vẫn còn bết ở mép lồn của Loan. Nó cũng hơi ngại ngại khi chạm vào hỗn hợp dâm dục ấy, nhưng rồi mặc kệ.
Vừa nghe Tùng khen cái… lỗ lồn mình, vừa được xoa, Loan sướng lắm. Cô nàng nép vào người Tùng, rên rỉ.
Nhưng Tùng và Loan không làm tiếp cái thứ hai, nó xoa nắn người Loan thêm một lúc, rồi về. Vì Loan sợ đi lâu mẹ mắng, và ba mẹ Tùng cũng sắp về. Thật ra Tùng có thể dừng thời gian để hoan lạc với Loan, nhưng nó vẫn còn ngại cho cô biết về khả năng đặc biệt của mình…
Loan về, Tùng lại ngồi tu luyện bộ tâm pháp mà chiếc vòng truyền cho nó. Quả thật bộ tâm pháp này có ích thật, tập nó làm Tùng thấy thân thể khỏe mạnh hơn nhiều. Tùng cảm giác như bụng mình dần biến thành một kho chứa năng lượng. Càng luyện tập bộ tâm pháp, thì cái kho càng thêm đầy… Nó luyện đến khi trời sẩm tối, bụng nó như không chứa thêm được nữa, thì ngừng. Nó lại đi tắm, lần này thì những giọt mồ hôi đen xì đã giảm hẳn, không còn mùi hôi nữa.
Đêm ấy nó lại tập luyện thâu đêm, nó quá háo hức với sự thay đổi của cơ thể mình. Mãi đến gần sáng nó mới chợp mắt. Đến khi chuông báo thức reo, thì nó tỉnh dậy và đi học. Tính ra nó ngủ chỉ có hơn một tiếng đồng hồ, nhưng lại thấy người thoải mái lắm. Nó vác xe đạp ra, đạp một loáng đã tới nhà Loan để chở cô đi học.
Cứ thế suốt một tuần, cuộc sống của Tùng thật an nhàn. Sáng chở Loan đi học, chiều về tập bộ tâm pháp, tối đến thì rủ Loan đi chơi, đôi khi vào nhà nghỉ, ra bờ hồ hay công viên…
Một tuần trôi qua, Tùng luyện bộ tâm pháp cũng đã quen. Cơ thể nó như cao lớn hơn, da dẻ như trắng sáng thêm, lại thêm giọng nói trầm ổn như chứa đầy nội lực. Các cơ bắp của nó, dưới tác dụng của tâm pháp, đã phát triển không ngừng, săn chắc và cuồn cuộn. Nó cũng không muốn người khác chú ý, nên đi ra ngoài thường mặc áo dài tay. Chỉ có Loan là được chiêm ngưỡng những bắp thịt của nó, được sờ mó và tận hưởng những cú nắc do những bắp thịt ấy mang lại.
Hôm nay nó vào lấy nhà xe, để lấy xe chở Loan về. Nhưng nhà xe hôm nay kẹt cứng, vì ai vô ý để một chiếc xe máy ở ngay cổng, lại còn khóa cổ nữa. Nó sợ Loan đợi ở ngoài lâu, thế là nó lại, hai tay nhấc chiếc xe máy để gọn vào một góc. Rồi dắt xe ra dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học. Phải, chiếc xe máy nặng cũng phải một tạ, lại bị khóa cổ thế mà nó nhấc lên như nhấc một chiếc xe đạp… Nhưng hành động của nó đã lọt vào mắt thầy Hùng, thầy thể dục của trường nó. Nó vừa dắt ra khỏi khu gửi xe thì thầy đã lại, hỏi nó:
– Em tên gì, ở lớp nào?
– Dạ em tên Tùng, học lớp 12A1.
– Lớp cô Hồng chủ nhiệm phải không?
– Dạ.
– Em có muốn vào đội kéo co của trường không? Sắp tới Hội Khỏe Phù Đổng, nếu đi thi được giải thì em sẽ được cộng điểm tốt nghiệp đó.
Tùng cười trong bụng. Vài điểm cộng tốt nghiệp với nó không quan trọng. Hơn nữa bộ tâm pháp kỳ diệu mà chiếc vòng truyền cho nó, không phải để đi thi Hội Khỏe Phù Đổng. Nhưng nó không từ chối, mà nói:
– Dạ em bận lắm, sợ không theo lịch tập được đâu.
– Không sao, với sức của em thì không cần tập cũng được, chỉ cần em đi thi là được.
Thầy Hùng đã thấy sức của nó, với con mắt của một giáo viên thể dục, thấy biết người nhấc bổng được chiếc xe máy thì đương nhiên sức lực như thế nào. Chức vụ tổ trưởng tổ giáo viên thể dục đang khuyết. Thầy kiên trì năn nỉ nó vào đội kéo co, vì nếu đội được giải nhất thì đương nhiên thầy sẽ vênh mặt với các giáo viên khác, mà cơ hội vào chức tổ trưởng cũng lớn hơn rất nhiều.
– Dạ, vậy cũng được – Tùng đành nhân nhượng, nó sợ Loan đang đợi bên ngoài.
– Em đưa số điện thoại đi, thầy sẽ gọi em đi tập một buổi. Để biết các bạn trong đội thôi, được không?
– Dạ, sao cũng được thầy.
Nó đọc số mình cho thầy Hùng, rồi lật đật dong xe ra đón Loan về.
Không ngờ ngay chiều hôm ấy, thầy Hùng đã gọi cho nó bảo 4h chiều lên tập với đội. Nó đành đi lên trường tập, dù gì cũng chỉ là một buổi thôi mà.
Tới nơi, nó thấy cả đội đang chia làm 2 kéo với nhau, thầy Hùng thì một bên hò hét, chỉ dạy kỹ thuật. Nó tới, thầy Hùng liền dừng lại:
– Giới thiệu với các em, đây là Tùng lớp 12A1, vừa mới vào đội chúng ta. Có Tùng, chúng ta sẽ chắc suất thắng.
Đáp lại lời giới thiệu của thầy Hùng, là một sự im lặng và bĩu môi vừa vài đứa dành cho Tùng. Trong mắt tụi nó, Tùng vẫn là lính mới.
Buổi tập diễn ra trầm hơn, thầy Hùng vẫn nhiệt tình hò hét một bên, nhưng có vẻ như đội đã hết khí thế…
Cuối buổi tập, cả đội đang ngồi giải lao thì một đứa lại gần Tùng:
– Ê, mày là con cháu thầy Hùng à?
– Không.
– Vậy mà cũng vô đội được. Ở đây toàn đứa bự con, mày vào đội chỉ tổ rách việc, về đi! Nhìn mày đô đấy, nhưng mà không đủ sức đâu!
– Thầy năn nỉ tao vào, chớ không phải tao muốn vào – Tùng đáp lời.
– Nói láo, ai thèm năn nỉ thằng nhỏ con như mày. Ngon ra kéo solo không? Ai thua phải chạy 10 vòng sân trường!
– Không rảnh – Tùng hững hờ.
– Sợ à? Thôi ai thua chạy một vòng thôi, dám không?
– Ít quá, ai thua chạy liên tục một trăm vòng quanh sân trường tao mới cá!
Cả đội cười trước câu nói của Tùng. Tên thách Tùng solo là đội trưởng. Người mập ú nhưng lại rất khỏe, một mình nó chấp hai người trong đội cũng không khó.
– Cũng được – Nó đáp lời.
Thế là sợi dây được căng ra, Tùng nắm sợi dây bằng một tay, tay kia đút vào túi quần, bộ dạng quả thật rất tự tin.
– Tao sẽ cho mày đo sàn – Tên đội trưởng hăm he.
Một đường mức được kẻ vội, khu tập náo nhiệt hẳn lên. Thậm chí còn có nhiều học sinh ra sớm hay học thể dục vây lại xem. Một tên trong đội ra làm trọng tài, đếm: “Một, hai, ba…”
Vừa dứt lời, tên đội trưởng đã kéo, làm Tùng suýt ngã bổ về trước. Quả thật nó hơi khinh địch. Nhưng may mà không sao. Nó đứng tấn theo một tư thế trong bộ tâm pháp, mặc cho tên đội trưởng kéo muốn đứt sợi dây, nó vẫn không di chuyển một phân nào.
Bọn kia bắt đầu trố mắt, cả đám học sinh đứng xem không ai kịp hò reo tiếng nào.
Rồi bằng một cái giật mạnh thật nhàn nhã, tên đội trưởng bị kèo về phía Tùng thật mạnh, ngã sấp xuống nền. May mà nền cát, chứ nền bê tông chắc chắn hắn đã bị gãy mũi.
Tùng phủi tay, kêu bạch bạch thật trêu người, nhìn tên đội trưởng đứng dậy.
– Sao, solo lại không?
– Mày… mày…
– Là mày thách tao trước, thằng mập. Đừng tưởng mình là ngon, núi cao còn có núi cao hơn đấy.
– Mày được lắm!
– Được hay không tính sau, mày chạy một trăm vòng sân trường đi.
Tên đội trưởng dù không muốn, nhưng đã hứa trước mặt đông người, sao mà dám nuốt lời. Nhìn bộ dáng ục mịch của hắn chạy, Trung cười đâu cả bụng. Vài học sinh khác đứng xem cũng cười to.
Trong khi đó, trong mắt những đứa đội kéo co và nhiều học sinh nữ, Tùng đã biến thành thần tượng… Tùng ra về, để mặc tên mập chạy xung quanh trường. Được cái tên này cũng thủ tín, nghe nói chạy được gần 30 vòng mới ngã lăn ra, báo hại bác bảo vệ phải dìu vào bệnh xá.
Rất nhiều em gái trong trường đã để ý Tùng từ buổi hôm nay. Tùng không ngờ rằng nhiều em gái sau này làm quen và lên giường với Tùng, chỉ vì đã thấy Tùng buổi chiều nay, thấy cái cách mà nó giật văng tên đội trưởng đi.
Tùng về nhà thì trời đã tối. Nó ăn cơm xong, đang định luyện bộ tâm pháp tiếp thì một chiếc vòng lại lên tiếng:
– Người luyện bộ tâm pháp nữa cũng không ích lợi đâu? Cứ mãi thế thì ngươi cũng chỉ ở tầng thứ nhất thôi.
– Vì sao thế?
– Người thiếu kinh nghiệm thực chiến, lại thiếu căn cơ nên luyện mãi cũng chả mạnh thêm.
– Thế làm thế nào để luyện thêm? Mà tâm pháp có mấy tầng, sao lúc truyền người chả nói gì cả?
– Ngươi có hỏi đâu mà ta nói… Nhưng mà ngươi muốn luyện thêm, thì thật sự cần có kinh nghiệm chiến đấu, vận dụng bộ tâm pháp thật thuần thục. Cái này ngươi phải tự rèn luyện, không ai giúp ngươi được.
– Ngươi làm khó ta quá vậy. Giờ ta đi đâu mà nâng kinh nghiệm thực chiến đây? Giờ mà ra ngoài đánh chém nhau thì bị công an gô cổ…
– Sao ngươi đẹp trai mà ngu quá vậy. Lọt vào tay một chủ nhân như ngươi, quả là bất hạnh cho ta. Ai nói là ngươi phải đi đánh nhau.
– Ngươi vừa mới nói kinh nghiệm thực chiến…
– Bó tay ngươi. Là thế này, ngươi chỉ cần đặt mình vào các tình huống phải vận dụng tâm pháp cực hạn, chứ không cần phải đi đánh nhau. Tất nhiên đánh nhau là cách tăng kinh nghiệm nhanh nhất…
– Nói rõ ra đi, ngươi cứ lập lờ thế ai biết được.
– Như thế này cho nhanh. Ngươi đi ăn cắp một thứ đi. Vật này được bảo vệ nghiêm ngặt, đảm bảo ngươi sẽ phải cố gắng lắm mới lấy được.
– Thứ gì?
– Xá lợi phật tổ ở Xá Lợi Tự.
– Nè, đụng vào tôn giáo là không nên nha. Bên ngoại ta theo phật nhiều lắm đó.
– Ngươi chỉ lấy về vài bữa rồi trả lại thôi, chứ có gì đâu. Hơn nữa nếu lấy được, đảm bảo với ngươi chỉ có lợi mà không có hại. Tu vi ngươi sẽ tăng nhanh lắm…
Nghe tới đây, Tùng không phân vân nữa. Nó cướp lời của chiếc vòng:
– Thế lấy như thế nào?