Phần 3
Đoạn tang mẹ.
Tôi thủ thỉ vào tai ông:
– Anh yêu! Em muốn có con. Không có con thì buồn lắm, chồng ạ! Mình đã chót mất đứa đầu rồi…
Ông ôm tôi thật chặt.
– Ngọc ơi! Anh có lỗi với em và có tội với đứa con của chúng mình. Cả tháng nay anh đến bệnh viện phụ sản tìm lại tung tích của con trai chúng mình. Nhưng bất lực bởi sự quản lý hồ sơ, giấy tờ của bệnh viện. Khi anh đưa ra cái tờ cam kết khi trao gửi con, lãnh đạo viện bảo không có bản lưu. Cái bà hộ lý nhận con mình thì đã chết vì tai nạn nên đành chịu…
Tôi nấc lên và đấm thùm thụp vào ngực ông.
– Tại anh, tại anh cả đấy… Con ơi! Con trai của mẹ. Bây giờ con ở đâu, con ơi…
Ông ôm tôi vào lòng, an ủi:
– Anh xin lỗi vợ! Anh sẽ chuộc tội với Ngọc của anh.
Rồi thời gian và công việc cũng làm nguôi ngoai nỗi buồn của hai chúng tôi.
25 tuổi, tôi có chửa. Chồng tôi vui lắm. Ông chiều chuộng tôi như bố chiều con gái, như một chàng trai chiều người yêu và trên hết đúng như một người chồng.
Tôi sinh con gái. Ông hỏi ý kiến tôi về đặt tên cho con. Ông bảo:
– Mẹ là Kim Ngọc thì con là Bảo Ngọc. Ý em sao?
Tôi hiểu ý ông coi vợ như viên ngọc vàng thì coi con quý như viên ngọc gia bảo vậy. Tôi hôn ông biểu thị sự đồng tình.
Nhưng khai sinh cho con sẽ khai như thế nào đây?
Ông bảo:
– Vợ đừng lo! Con mang họ mẹ thì cũng chính là họ của bố rồi. Cứ để trống mục tên bố. Anh đã có chủ ý.
Khi con Bảo Ngọc được 2 tuổi. Một chiều chủ nhật, tôi vừa xong giáo án cho ngày mai thì ông về nhà.
Vừa mở cửa, ông đã hào hứng:
– Vợ ơi! Mình chuyển vào Đà Nẵng nhé. Anh đã giấu em, bán công ty ngoài này và đã đăng ký thành lập công ty mới trong đó rồi. Trụ sở thì dùng tạm ngay nhà mới mua. Rồi tính tiếp.
Tôi ngắm nhìn ông và nhận ra tóc ông đã bạc thêm nhiều quá, da mặt đã có nhiều nếp nhăn hơn so với tuổi 45 của ông. Tôi xót xa thương ông vì tôi, vì mẹ con tôi và cả vì mẹ Ngân nữa đã lấy đi của ông nhiều thứ quá.
Tôi thuần phục:
– Tùy anh! Chồng quyết sao thì vợ cũng nghe.
Thế là vợ chồng tôi thu xếp để Nam tiến.
Vào Đà Nẵng, không hiểu bằng cách nào mà ông đưa tôi tới UBND để làm giấy giá thú.
Tôi run run cầm bút ký tên mình vào cột “Họ, tên, chữ ký của người vợ”: Trần Thị Kim Ngọc, 23 tuổi. Có giấy giá thú rồi, chúng tôi xin làm lại giấy khai sinh cho con bằng việc điền tên bố cho bé Trần Bảo Ngọc, 2 tuổi với tên cha là Trần Ngọc Hưng, 43 tuổi.
Ngày thay đổi giấy khai sinh là ngày chúng tôi ký giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Điều đó có nghĩa là tôi nay đã 25 tuổi, còn bố tôi nay là chồng tôi đã 45. Tôi càng thấy rõ hơn ý nghĩa chữ “Ngọc” gắn với gia đình mình.
Mẹ tôi là Trần Thị Ngọc Ngân, không là ai khác. Đó chính là em gái ruột của bố tôi. Lúc bà có chửa rồi sinh ra tôi thì bà mới 18, còn ông 20. Ông bà tôi xấu hổ với dân làng nên đuổi 2 con và cấm chỉ quay về. Bố mẹ tôi sang tỉnh khác với vai trò vợ chồng trẻ. Làm mọi việc để nuôi tôi lớn, cho tôi ăn học. Tôi mới biết chuyện này đúng ngày giỗ đầu mẹ tôi khi tôi đã giải tỏa sự thèm khát tình dục với bố đẻ mình qua lời ông kể lúc ông ôm nựng tôi như ngày nào còn bé, trong vòng tay bố.
Tôi bỏ nghề giáo và mày mò nuôi thực vật. Tại Trụ sở của Công ty, ông dành cho vợ một căn 2 gian phía sau làm phòng thí nghiệm và gây giống các loại cây, rau giống và hoa, cây cảnh của riêng tôi.
Qua 4 năm, kinh tế của vợ chồng tôi đã vững theo chiều hướng ngày càng phát đạt.
Bé Bảo Ngọc đã vào lớp 1. Con bé giờ nói đặc giọng Đà Nẵng. Nhiều khi phải bảo nó nói chậm lại mới hiểu được.