Phần 34
Gần tháng nay chị Hằng và Luận không có điều kiện để gần nhau, hắn cũng thỉnh thoảng đưa sếp về nhà rồi vội vã chào chị đi, chứ không còn vui vẻ vồn vã như trước đây nữa. Nghe đâu chuyện ở cơ quan ông Trung đang gặp nhiều trắc trở vì bầu bán trong đảng ủy, phe cánh tranh giành nên không khéo kỳ này ông Trung sẽ văng khỏi cấp ủy và như thế chức viện trưởng cũng khó mà tồn tại nỗi.
Bữa cơm nhà cũng thưa dần và ông Trung dành thời gian để chạy chức cho mình yên ổn nên hầu như ông phải tiếp đãi khách liên miên và Luận cũng vì vậy mà chẳng còn thời gian quan hệ với chị. Bởi lúc nào ông Trung cũng cần hắn đón đưa hết nơi này đến chỗ khác để lo lót.
Dường như chị Hằng nhận biết điều ấy nên chị cũng giảm bớt ham muốn gần gũi với cả hai người đàn ông của mình. Chị mong mọi chuyện êm xuôi để chị còn có cơ hội gần Luận dầu phải chấp nhận lén lút. Chị cũng không hiểu vì sao ngày chị càng cảm thấy cần Luận đến như thế? Hầu như ngày nào chị cũng nghĩ đến hắn, chị cố kìm nén bản thân để không quá lộ liễu với hắn và quan trọng là không để chồng phát hiện.
Nhưng mọi cố gắng chịu đựng của chi Hằng cũng không lâu được, những âm ỉ đòi hỏi của thân xác người đàn bà vào tuổi hồi xuân làm chị xốn xang khó chịu nhất là mỗi khi nhìn thấy cảnh ướt át trên phim Hàn mà chị vẫn luôn theo dõi mỗi khi đi làm chiều về. Chị mải mê loại tình cảm này mất rồi, chuyện ngoại tình trên phim cũng làm chị rạo rực khó tả khi thấy cảnh hai người hôn nhau. Chị mong Luận sẽ đến bồi đắp thiếu thốn cho chị, chị mong và nghỉ về Luận, từ một gã lái xe trở thành một người tình lúc nào chẳng hay. Nếu không bị phát hiện chuyện xấu xa kia với Tuấn ở rẫy chắc chị vẫn nhìn Luận với ánh mắt coi thường, nhưng giờ chị thấy mình đã lầm về người đàn ông này. So với Tuấn thì Luận hơn về nhiều mặt ngay cả cái buồi của Luận cũng to hơn và cái kiểu làm tình cũng sướng hơn.
Hóa ra trông bề ngoài không chính xác là thế, chị Hằng có cảm tình với Luận hơn so với Tuấn. Tuy cũng vụng trộm như nhau, nhưng Luận biết cách kiềm chế, biết cách dìu người đàn bà đi đến cùng với cuộc chơi, chính vì vậy mà chị bị nghiện mất vì lối chơi của Luận. Chị sống trong đam mê của dục vọng và không ngờ nhận được nhiều thú vị nhất.
Biết bao lần ngoại tình tại nhà cả hai đều phải thậm thò tranh thủ vì lo lắng, nhưng lần nào cũng làm chị lên đỉnh hết, chỉ riêng Luận như không muốn lén lút như thế này mãi, nhiều lần hắn tìm cách ép chị vào phòng vợ chồng chị để quan hệ, nhưng chị luôn từ chối vì chị còn chút lương tâm để tự hổ thẹn với chồng, ít ra chị không muốn nơi riêng tư duy nhất này có sự lang chạ của thân xác người đàn ông khác trên cái giường này.
Mặc dầu Luận cố gắng năn nỉ nhưng chị cũng chỉ chìu hắn khoản kia dưới bếp hay chân cầu thang quen thuộc mà thôi. Có một lần Luận tìm cách gạ chị lên phòng con gái chị bỏ trống để chơi, nhưng hắn cũng không sao lay chuyển được ý chị. Chị cũng muốn hắn và chị có thời gian quan hệ thoải mái hơn nhưng chưa lần nào có được.
Chị lại nghĩ đến cái rẫy nơi có căn nhà cấp bốn kia tha hồ mà địt, nhưng lại ngại vợ chồng Tuấn nên chị lại thôi không nghĩ đến nữa. Chuyện của chị và Tuấn đến nay chỉ có Luận là biết thôi, nên bây giờ chị cũng không muốn gây thêm rắc rối khi phải để hai người đàn ông này chạm mặt nhau nữa.
Cũng đã lâu chưa đi lên thăm rẫy, hôm qua chị báo chồng cho xe để chở chị đi viếng chùa và sẵn tiện thăm rẫy luôn và ông Trung đã đồng ý để Luận đưa chị đi. Chị cũng không ngờ chồng chị lại nhanh chóng lo lắng cho vợ đến thế, vì mấy lần trước ông đã từng đề nghị nhưng chị lại từ chối không thích đi với Luận vì sợ hắn dở trò, nhưng lần này ông Trung cũng không buồn hỏi vợ về sự thay đổi hơi đột ngột khi vợ chủ động nhờ Luận chở đi như thế này.
Ông đâu có ngờ rằng đã gần nửa năm nay vợ mình và thằng lái xe đã lén lút đi lại với nhau ở chính căn nhà của mình mà ông chả hay biết, lần này bỗng dưng lại trở thành điều kiện tốt cho hai kẻ gian dâm thoải mái quan hệ bên ngoài.
Đúng như dự tính của chị và Luận cũng chỉ mong chờ có ngày như thế này nên lúc vừa đón vợ sếp trước cổng hắn đã khéo léo chủ động mời chị lên ngồi ghế trên chứ không như mọi lần chị chỉ thích ngồi ghế sau:
– Nào chị lên ngồi ghế trên cùng em đi chị!
Hắn vừa nói vừa lấm lét nhìn quanh khu nhà chị, buổi sáng thứ bảy vắng lặng ông Trung còn muốn ngủ sau khi tiễn vợ và khép cổng khóa lại. Chị bước vào trong xe nhìn hắn mắt tình tứ như quá hiểu nhau:
– Liệu cái mồm… nói bé thôi…
Lần này thì chị muốn lên ngồi băng trước với Luận, dọc đường hắn dạn dĩ nói chuyện cùng chị vì chưa bao giờ thích như thế này:
– Lâu quá chị nhỉ?
– Lâu là lâu như thế nào ý muốn gì đó hả?
– Thì lâu mình chưa được… làm cái nhá…
– Liệu hồn lo mà lái xe đi… đồ…
– Đồ gì? Chị định nói xấu thằng em à?
– Ừ… ghét…
– Thì cứ nói em nghe nào…
– Đồ lái xe (chị trêu hắn cười)
– Chị khỏi phải hỏi nữa…
Hắn cười to vừa ôm ghì cái vô lăng liếc nhìn chị, ánh mắt thèm muốn khiến chị Hằng cũng chút xao xuyến. Thỉnh thoảng hắn cho tay sờ lên đùi chị vừa nắn vừa bóp làm chị thích thú nhưng cũng làm chị ái ngại không an toàn chạy xe, chị gở tay hắn ra:
– Thôi chú lo lái xe đi… kể chuyện tiếp đi nào… bỏ cái tay hư này ra đi nào…
– Chị yên tâm đi em chạy xe mấy mươi năm rồi kia mà…
– Thôi để lúc khác chị chìu…
– Lúc khác là lúc nào nữa…
– Thì thì lúc nào rảnh chị gọi chú… khéo lo…
– Lát nữa thôi chị nhé… dễ gì có dịp ngon như thế này chị nhá?
– Thôi đi chú… lúc khác đi… để chị lên chùa xin cho ông Trung công việc…
– Em cũng mong ảnh giữ được cái ghế viện trưởng… để mà…
Luận ngưng giữa chừng định nói thêm chuyện hai người còn được lén lút với nhau, nhưng hắn đọc được tâm trạng của chị lúc này là đang lo lắng cho chồng, nên hắn cũng đành im lặng chờ chị lên tiếng.
– À mà chú có nghe thấy chuyện gì ở cơ quan về ổng không?
– Em cũng thấy bình thường nhưng nghe đâu sắp tới có ngoài bộ vào thanh tra gì đó.
– Chị cũng hơi lo chú ạ…
– Em cũng lo như chị…
– Vầng…
– Thế lát chị có vào thăm rẫy chứ?
Hắn khéo léo khêu gợi chị chuyện cũ, chị Hằng ỡm ờ trả lời nhát gừng:
– Ừ à mà cũng chưa biết nữa…
– Thôi mình ghé chút kiếm chút quà quê về thành phố chứ chị?
– Mà để đi chùa xong mình vào chợ mua cũng còn sớm mà chị.
– Ừ thế đi nhá…
Lời của hắn đề nghị khiến chị thấy vui hơn khi nhớ đến không khí trong lành và yên bình nơi này. Cũng chính tại nơi này chị dấn sâu vào mối quan hệ xác thịt với Tuấn và giờ là đến tay Luận. Chị cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến chồng và vị trí xã hội của mình sao lại vướng vào chuyện tình ái dễ dàng thế này. Chỉ vì cái tính dâm ngầm của chị hay cái tuổi hồi xuân làm chị hư như thế?
– Viếng chùa xong chú chở chị vào rẫy nhé cũng lâu rồi chưa lên thăm vợ chồng tụi nó…
– Chị cũng còn nhớ đến hắn à?
Tự dưng chị nghe Luận hỏi cái câu mà chị không bao giờ muốn nghe đến nữa, thì ra hắn cũng còn giận và ghen Tuấn với chị. Chị Hằng yên lặng không thèm trả lời hắn. Hắn lầm lì lái xe mắt nhìn xa xăm bất giác chị thấy chút lo âu về thái độ của Luận. Hóa ra hắn cũng biết ghen biết yêu chị thật. Chị thấy lòng rối bời giữa hạnh phúc và lo lắng, chị lãng sang chuyện khác:
– Chú chờ chị viếng chùa lúc nhé à mà còn tiền xài không đấy?
Giọng chị lại ngọt ngào thân thiện với Luận khiến hắn cũng cảm thấy ấm lòng, ngoài chuyện thân xác ra thì con người đàn bà này cũng nhiều tình nghĩa đấy chứ. Chị không điêu ngoa như những bà vợ sếp lớn khác mà hắn được biết. Chị biết cách sống chan hòa và giản dị.
– Em còn tiền mà chị sao chị lại lo cho em nhiều như thế làm em cũng ngại ghê đó!
– Gì đâu mà ngại của chị cũng là là của em cơ mà…
– Thế à chị đáng yêu ghê…
– Thôi khỏi nịnh đây biết hết rồi…
Xe đổ trước cổng chùa, hắn cầm xấp tiền chị đưa rồi nhìn dáng chị nhỏ nha81b đi vào khuôn viên chùa. Hắn thầm cảm ơn chị, người đàn bà biết yêu, biết chiều, lại khé cư xử. Luận suy nghỉ miên man về chị Hằng khi cảm nhận chị càng ngày càng yêu và gắn bó với mình nhiều hơn.
Người đàn bà khi đã yêu thì họ bất chấp tất cả, nhất là biết đánh đúng vào yếu điểm của họ, hắn biết yếu điểm của chị đó là sự thờ ơ của chồng và sự thèm muốn xác thịt của chị đã được hắn bù đắp đúng lúc.
Luận vào quán cà phê đối diện chùa chờ chi, hắn châm thuốc nghĩ đến chuyện trưa nay sau khi thăm chùa sẽ tìm cách đưa chị vào nhà nghỉ đâu đây để địt, vì cũng khá lâu rồi hắn cũng khá bức bí, hắn cũng cười thầm khi nghĩ đến thân hình trắng nõn nà của chị, chắc chị cũng đang thèm như mình?
Khoảng gần một tiếng sau chị Hằng ra xe vừa đi vừa bảo Luận:
– À lát mình ghé chợ mua cho tụi nó chút gì chứ… chú?
– Ừ chị bảo thì em đi thôi… em chở chị vào chợ luôn nhé…
– Thôi đến chợ em cứ thả chị ngoài chợ để chị tự đi mua cũng được…
Lúc vào chợ để mua đồ chị lại quen đi lối cũ, cái lối vào cái hàng cháo lòng mà mỗi lần lên đây chị và Tuấn thường đi ăn trước khi vào nhà nghỉ để địt. Đang suy nghỉ chị đã nghe cô hàng quen lên tiếng trước:
– Ôi dào người đẹp lâu quá không thấy ghé quán em… thế chú em đâu…
Chị thẹn mặt đỏ ửng nhìn cô chủ nhanh nhảu trả lời:
– Chú ấy về quê rồi…
– Thế à… thôi mua lòng em mang về nhá chị? Cháo lòng hôm nay ngon lắm đấy.
Cái giọng đưa đẩy của cô chủ quán là chị Hằng đâm khó ưa, nhưng chị cũng đành mua vì quá quen rồi, cũng là kỷ niệm với Tuấn, lát nữa gặp Tuấn sẽ thế nào nhỉ? Chị nghỉ vớ vẩn như thế trong khi vẫn không quên dặn chủ quán:
– Ừ được đấy bán cho chị ít mang về đi…
Trong lúc chờ cô chủ bán cháo chị Hằng lòng bồi hồi chợt nhớ đến Tuấn với những lần mây mưa trong khách sạn, bổng chị lại thèm muốn chuyện ấy tợn, chị mong sớm xong việc rồi tìm khách sạn để ân ái cùng Luận, chắc là sướng lắm đây, nghĩ đến đấy thôi mà lòng chị như đang trên mây. Chị xấu hổ với ý nghỉ này vì mình mới từ chùa bước ra chỉ cách đây có bao lâu đâu.
Bên dưới lồn chị như muốn rỉ chút nước ứa ra, cô chủ quan cũng khéo đáo để khi nhìn chị trân trân giữa chợ đồng người:
– Rồi đây người đẹp… làm gì mà ngây người ra thế hả…
– Bao tiền đây cho chị trả nào…
– Có bao nhiêu đâu người đẹp… nhớ ghé quán em đấy nhé chị…
– Rồi, ghé mà…
– Bộ nhớ lắm hả?
Cô chủ như đoán đúng được ý chị bằng đùa dai hơn làm chị thẹn cả người:
– Ơ… hơ… chị đi đây nhé…
Rồi chị quay ra xe Luận đang chờ, không bao lâu sau cả hai đến rẫy, hôm nay đến sớm trời hãy chưa nắng lắm, con chó Tô vẫn quen thuộc ra vẩy đuôi mà chẳng bao giờ sủa với chị Hằng cả. Chị mở cổng đẩy vào rồi đi thẳng xuống nhà kho, chị khẻ mở hé cửa nhìn vào thấy trên giường thằng con của Nguyệt đang nằm ngủ trong cái mùng nhỏ như cái lồng bàn ụp lên. Rồi chị rón rén đi ra sau thấy Nguyệt đang mải giặt đồ, chị tằng hắng lên tiếng:
– Nào làm gì đấy hả Nguyệt?
– A chị mới lên à? Sao chị không báo cho tụi em biết mà đón…
– Khéo báo làm gì, hôm nay chị viếng chùa rồi sẵn tiện ghé rẫy chơi thôi mà…
– Thế chú Trung (chồng chị) đâu?
– Chú gì mà chú gọi bằng anh mới phải…
– Ừ nhỉ xin lỗi chị em quên mất…
– Mà chắc em thấy chồng chị già đấy chứ?
– Ừ hơi hơi thôi chị…
– Già nên em mới gọi là chú chứ gì biết ngay mà…
– Không thật đấy em quen mồm rồi…
– Thôi không nói chuyện đấy nữa… thế Tuấn đâu?
– Ảnh đang làm dưới suối đấy chị.
Nghe nhắc đến chỗ đấy chị Hằng bổng bần thần người ra khi nhớ đến chuyện đang địt với Tuấn bị Luận bắt gặp. Chị quay sang hỏi chuyện khác:
– Chỉ có mua ít lòng và cháo cho tụi em đây nè…
– Ôi em cảm ơn chị, chị lúc nào cũng khéo thế chứ…
– Có gì đâu nào…
Chị Hằng cũng ngồi xuống ghế gần mái nhà sau chuyện trò tiếp với Nguyệt vì Nguyệt đang dở tay với đống áo quần:
– Nhìn thằng cu trông kháu đấy em nhỉ? Thích ghê đó…
– Vâng cảm ơn chị mà nó cũng hay quấy suốt đêm à.
– Thế à? Thế có đủ sữa cho con bú không mà nó quấy vậy?
– Dư là đằng khác nữa chị à…
– Thế à… nhìn ngực em là chị cũng biết nhiều sữa rồi… mà dư có cho thằng bố nó miếng nào không hả?
Chị Hằng bổng vui miệng nói trêu Nguyệt vừa cười lanh lảnh dưới nhà sau, Nguyệt quay lại lườm chị Hằng:
– Chị cũng biết đùa ghê đấy nhỉ? Em không ngờ chị lại vui tính đến như thế…
– Đùa tí cho vui thôi… chư chuyện vợ chồng tụi em sao chị biết được…
– Eo ôi chị đừng cười em chứ cho em kể luôn cái chuyện kia em cũng mệt với chồng…
– Là thế nào kể cho chị nghe đi. Chị muốn nghe em kể đi…
Tính dâm trong người chị Hằng càng tò mò muốn nghe Nguyệt kể chuyện tế nhị kia, và Nguyệt cũng được dịp mở lòng tâm sự mà không còn ngại ngùng nữa:
– Ôi xấu hổ lắm em không kể được đâu chị à…
– Có ai đâu ngoài hai chị em mình kể đi nào… mày làm chị… khó chịu quá nè… kể đi…
– Số là vừa hết ở cử xong là hắn cứ vồ vập em suốt ngày… cứ hở ra là làm…
– Làm thế nào?
Chị Hằng giả vờ hỏi.
– Thì cái chuyện ấy đó…
– Địt thì nói địt đi còn bày vẻ “chuyện ấy” nữa…
– Eo ôi em không ngờ chị cũng nói tục ghê đấy…
– Già rồi còn gì nữa mà cứ giữ kẻ… em cũng thế chứ lị…
– Nhưng em ngại mồm mấy chữ ấy lắm…
– Thế kể tiếp đi nào…
– Thì chị biết đó hắn như hổ đói vậy…
– Ừ thì cũng đúng thôi… mày ở cữ lâu thì thằng ông nào mà chịu đựng nổi… nhất là tướng như thằng Tuấn chồng mày… nhìn tướng hắn chắc địt sướng lắm nhỉ?
– Ờ ờ thì cũng…
– Sướng thì nói sướng còn giả vờ ỡm ờ nữa…
– Ôi xấu hổ lắm chị à…
– Thế nó làm mạnh bạo lắm sao mà than…
– Cũng bình thường… nhưng làm liên tục cứ thấy rãnh ra là hắn chơi… con khóc cũng mặc…
– Nghe mày kể chị cũng thấy thích thật đấy giá mà chồng chị bằng phân nửa thằng Tuấn…
– Mà em cũng trông tướng tá ông Trung cũng uy ra phết đấy chị?
– Nhìn thấy thế thôi chứ chán phèo đó em không biết thôi… chán lắm…
– Ảnh bệnh hả chị?
– Có bệnh gì đâu. Chỉ có bệnh “trên bảo dưới không nghe” thôi… à…
Nguyệt nghe thế bụm miệng cười:
– Ối giời thế thì phí chị nhỉ…
– Đành chịu thôi… nhìn chị thế này chứ có vui sướng gì đâu…
– Mà em nhìn thấy tướng chị còn xuân ra phết đấy… không khéo mấy anh chàng còn mê nữa…
– Già rồi em ơi…
– Chị mà già thì ai mà tin nhìn người khúc nào ra khúc í…
– Nghe em kể mà chị thấy phát thèm đây nè…
– Eo ôi chị khéo lo tướng chị có cả khối anh theo…
– Đâu phải dễ… chết đừng có mà liều… nhịn thôi…
– Nhịn là nhịn thế nào… em như chị là… là…
– Là theo giai à như thằng Thắng chứ gì?
– Ôi em xin lỗi chị mà chị cũng nhắc đến chuyện thằng ấy nữa chí nhá?
– Nghe giọng ỡm ờ thế kia chị nghi mày lắm… thế có còn tòm tem với hắn nữa không?
– Eo ôi chị nói bé thôi em sợ tới già rồi… giờ có chồng còn muốn mệt đâyy nè… còn sức đâu mà…
– Trông tướng mày thì cũng chấp được vài thằng đàn ông mới đủ…
– Chị nói gì mà kinh thế… em xấu hổ lắm chị à em lỡ rồi thôi em xin chị…
– Thế hắn có còn ghé qua rẫy nữa không?
– Cũng đã lâu rồi biệt tin hắn luôn chị ạ!
– Kể mày cũng giỏi nhịn… đấy chứ.
– Là thế nào hả chị?
– Đã nói “ăn quen mà nhịn không quen” ấy, biết chưa?
Chị Hằng nói thẳng như những gì chị cũng đang còn nhớ đến Tuấn mỗi khi vắng, cũng may giờ có Luận chen vào nên chị cũng bớt thiếu thốn chuyện phải nhịn. Bổng Nguyệt lái sang chuyện khác để né tránh chuyện cũ xấu xa của mình:
– Ơ thế chị đi bằng gì lên đây hử?
– Chị nhờ chú Luận lái xe đưa đi…
– Thế à… ừ đi ô tô đỡ vất vả chị nhỉ?
– Ừ giặt xong nhớ xuống gọi chồng em lên ăn trưa cùng với chị nhé!
– Vầng…
Chị Hằng cũng muốn quay xuống dưới suối tìm Tuấn nhưng sợ Luận biết thì sẽ không hay vì dạo này mỗi khi nhắc đến Tuấn chị thấy Luận có tính hay ghen. Chị Hằng bước ra khỏi nhà kho vội lên nhà trên, căn nhà cấp bốn vẫn thường là nơi tụ tập nhậu nhẹt cuối tuần của bạn bè ông Trung chồng chị và cũng là nơi chị và Tuấn mây mưa bao nhiêu lần rồi.
Chị cảm thấy nôn nao khi nhớ lại hình ảnh những lần lén lút cùng Tuấn ở đây, tiếng chân chị bước gần đến khu nhà thì đã thấy Luận đang nằm dài dưới thềm xi măng trước nhà, hắn đang thiu ngủ vì mệt đôi chút, hắn lấy tờ báo đắp lên mặt để che nắng chói, hai chân hắn dạng ra phía dưới hạ bộ u lên khá rõ cái dương vật chĩa sang bên phải đủng quần jean hơi bạc màu mà hắn vẫn thường mặc đi làm.
Chị Hằng nhìn xuống chỗ đấy vừa tra chìa mở cửa nhà, tiếng lạch cạch làm Luận cựa mình, nãy giờ hắn nằm đó có ngủ được đâu hắn đang mong đến giây phút này đây, giây phút mà hắn sẽ cùng chị giao hoan chính tại căn nhà này.
Lẻ ra như bao lần trước đây chỗ nghỉ của thằng tài xế cho chồng chị là chiếc võng mắc ngoài gốc cây cạnh nhà, nhưng giờ thì dường như Luận đã chủ động trong chuyện nằm nghỉ khi hắn biết hôm nay giữa căn nhà này chỉ còn có mỗi mình hắn và người đàn bà dâm loàn kia. Người đàn bà mà hắn đã bao tháng nay đã được hắn chinh phục bằng những lần làm tình lén lút tại nhà sếp mình.