Phần 9
Sáng hôm sau, tôi đang cùng ăn sáng với Mẹ thì con Trâm từ trên lầu chạy sòng sọc xuống rồi nó xà đến mà ôm chầm lấy tôi từ sau lưng vừa ríu rít cười:
– Em cảm ơn anh Ba.
Mẹ giật mình, trách nó:
– Con gái gì mà không ý tứ chút nào! Như con nít 10 tuổi không bằng.
Rồi Mẹ tò mò tiếp:
– Cái gì mà phải cảm ơn anh Ba con ồn ào như vậy?
Con Trâm cười hì hì:
– Dạ, hôm qua ảnh cho con một món quà vô giá…
– Món gì vậy?
– Bí mật giữa con và ảnh mà Mẹ!
Tôi kéo con Trâm ra góc mà nói:
– Mày phải ý tứ một chút chứ! Lỡ để Mẹ biết thì chết cả đám!
Thấy nó vẫn cười, như không thèm để ý đến câu nói của tôi, tôi tiếp:
– Bây giờ mày đã đủ kiến thức để tự bay nhảy rồi, từ nay mày tự lo liệu đó, tao không muốn dính líu gì đến chuyện của mày nữa. Tao nói thật là sợ mày luôn đó.
Con Trâm thì thầm vào tai tôi:
– Một lần nữa, em cảm ơn anh hết mình. Tối hôm qua… anh đã cho em bay tuốt lên 9 tầng mây.
– Bây giờ mày nên “đào tạo” thắng bồ của mày để nó phục vụ cho mày nhe.
Chuyện con Trâm được gác qua bên, tuần còn lại trước khi tôi ra đi là tuần để tôi toàn tâm toàn ý với chị Hai.
Ngày nào chị cũng bồng con gái qua nhà Mẹ cho tôi được nâng niu nó một lúc rồi chị giao nó cho Mẹ giữ trước khi kín đáo đến nhà nghỉ gặp tôi.
Chưa bao giờ trong đời, tôi được hưởng một hạnh phúc toàn diện như vậy: Chị Hai là một người phụ nữ tuyệt vời. Chị đã phải trải qua bao nhiêu năm tháng mới có được cơ hội để phát huy những gì đẹp đẻ nhất trong chị từ lĩnh vực con người đến lĩnh vực tình dục. Chị nói với tôi là phải gặp được tôi chị mới nhận ra mình là một người đàn bà thật sự với những đam mê, những ước vọng, những tiềm năng tràn đầy.
Chị nói:
– Tại sao mình lại là chị em? Chị thèm được là một người phụ nữ bình thường để được làm vợ của em, để được chăm sóc em, yêu thương em. Không có em là chị không sống được đâu.
Tôi cảm động hôn khắp người chị. Tôi lấy con cặc mà chà lên toàn thân của chị, từ tay chân đến gương mặt, mái tóc mà nói:
– Như vậy, cả người chị đã bị nhiễm mùi của em, chị thuộc về em hoàn toàn rồi đó nhe. Chị không được biết bất cứ người đàn ông nào khác.
Tôi còn lấy cây son môi của chị mà viết lên mu lồn nhẵn thín của chị tên của tôi “Hiếu” mà cười:
– Đây là cấm địa, không ai được xâm nhập, ngoại trừ em.
Tôi tiếp:
– Em cực kỳ mê cái lồn nhẵn nhụi như vầy… hay là chị đừng để lông mọc lại, cứ giữ cho nó nhẵn nhụi? Chị làm như vậy nhe?
Chị Hai cười dễ dãi:
– Nếu em thích thì chị sẽ làm như em muốn.
Cả tuần đó, dù là không được đụ chị nhưng ngày nào tôi cũng được bú lồn chị và cũng được chị bú cặc. Hạnh phúc của chúng tôi thật trọn vẹn, không một gợn mây.
Sau đó ít lâu, một sự cố hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra: Chị Hai biết được là anh Quân chồng chị có vợ lẽ. Chị đòi làm lớn chuyện và anh Quân vì là công chức nên sợ bị kỷ luật của Nhà Nước. Anh xuống nước, tìm đủ mọi cách để tránh phiền phức có hại cho đường công danh sự nghiệp của anh. Chị Hai cho phép anh theo người vợ bé của anh nhưng bắt anh phải để lại căn nhà và chịu chu cấp cho hai mẹ con chị. Chị không muốn giữ liên lạc gì với anh nữa.
Trong tình huống mới tôi mới bàn với chị làm cách nào để có được cuộc sống dễ dàng hơn bên cạnh chị. Chị nói:
– Trước sau gì mình cũng phải thú nhận mọi chuyện với Mẹ, mong Mẹ chấp nhận hai đứa mình. Chỉ có như vậy thì mình mới có được phần nào cơ hội để mà sống với nhau.
– Nhưng mà làm sao để Mẹ chấp nhận chị với em?
Chị trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Mình có thể có một chút hy vọng… vì có lần Mẹ đã tâm sự với chị là lúc còn trẻ mẹ đã có một cuộc tình duyên với một người anh họ. Họ dấu diếm gia đình mà quan hệ với nhau. Sau đó người anh họ bị chết trong chiến tranh, chứ nếu không thì không biết hai người sẽ ra sao! Mẹ đã từng làm như vậy thì chắc Mẹ cũng có một cái nhìn về loạn luân anh em không đến nổi quá cứng nhắc. Với lại tính Mẹ hiền từ, bao dung, Mẹ lại rất thương yêu con cái…
Suy đi nghĩ lại, chị Hai và tôi không còn cách nào khác hơn nên đành phải liều mà thôi.
Chờ đến thời cơ thuận lợi nhất chị Hai và tôi run sợ đến tìm Mẹ để thú nhận tất cả mọi việc.
Mẹ im lặng mà nghe… xong Mẹ không nói một lời, bỏ về phòng khóa cửa lại…
Chị Hai và tôi sợ quá cứ lóng ngóng bên ngoài từ sáng đến chiều.
Tối đến, Mẹ mở cửa kêu hai đứa chúng tôi vào phòng.
Chị Hai và tôi khẩn trương đến cùng cực, ngồi im cúi đầu không dám hó hé một tiếng.
Sau cùng, Mẹ thở dài mà nhẹ nhàng nói:
– Mẹ cũng đã đoán ra phần nào cái chuyện tày trời này… chỉ cần nhìn ánh mắt của thằng Hiếu khi nó nhìn chị Hai nó hay là cách mà con Hai chăm sóc cho thằng Hiếu thì Mẹ cũng đã nghi ngờ rồi.
Hai đứa chúng tôi nín thinh, không dám cục cựa…
Mẹ tiếp:
– Chỉ có thằng chồng củ của con Hai là không thấy vì nó vừa đui vừa mù.
Một hồi sau, Mẹ lại tiếp:
– Chuyện đã xảy ra rồi, biết làm sao bây giờ! Chắc là 2 đứa xa nhau quá lâu nên không còn nhận ra nhau là chị em nữa… Mẹ tin vào số phận, định mệnh của con người. Chắc là hai đứa đã có duyên nợ với nhau từ kiếp trước rồi. Hiểu là một chuyện nhưng… xã hội có những khung pháp lý không cho phép hai chị em lấy nhau. Mẹ biết nói gì bây giờ? Thôi 2 đứa về đi, đầu óc của Mẹ rối tung ra đây… để Mẹ suy nghĩ thêm vài ngày nữa.
Chị Hai và tôi riu ríu bước ra khỏi phòng nhưng Mẹ kêu giật lại:
– À mà nè… con bé Xuân… có phải thật là con của thằng Quân hay không?
Chị Hai cúi đầu lí nhí:
– Dạ… nó không phải… là con của anh Quân.
Mẹ lại thở dài:
– Hèn gì… Mẹ sao cứ thấy nó giống thằng Hiếu một cách lạ thường!
Mấy ngày sau, Mẹ lại kêu chị Hai và tôi đến để mà nói chuyện. Mấy ngày trước chị Hai và tôi cứ lo đến ngũ không được, cứ thầm cầu mong là Mẹ sẽ lấy một quyết định thuận lợi cho chúng tôi, vì nếu không thì không biết chúng tôi phải làm sao!
Tôi bàn với chị Hai:
– Nếu Mẹ không cho phép thì hay là… hai chúng mình bỏ đi đến một chỗ nào không ai biết?
Chị lắc đầu:
– Không được đâu! Nếu làm vậy thì còn ai để chăm sóc cho Mẹ sau này? Con Trâm thì không thể nào tin vào nó được.
Khi được Mẹ kêu, hai đứa chúng tôi cực kỳ căng thẳng và lo sợ.
Mẹ biểu chúng tôi ngồi xuống rồi nói:
– Như mẹ đã nói, chuyện đã rồi thì cũng đành chịu mà thôi. Mẹ mà có làm lớn chuyện lên thì cũng không giải quyết được gì mà còn làm rối tung lên thêm. Mẹ thấy hai đứa có vẻ cũng thương yêu nhau hết mình, có phải vậy không?
Chị Hai run rẩy mà nói:
– Dạ, tụi con sống không thể thiếu nhau được ạ.
– Ừ Mẹ cũng nhận thấy vậy.
Mẹ trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
– Mà lại còn con bé Xuân nữa chứ! Thật là… Vấn đề là làm cách nào để chuyện này không đến tai bà con thân quyến, đó mới là điều quan trọng.
Nghe đến đây tôi mừng quá. Mẹ mà nói vậy thì Mẹ đã có ý muốn chấp nhận tụi tôi rồi. Chỉ còn có vấn đề làm sao để Mẹ không bị tai tiếng, dị nghị từ phía bà con thân quyến mà thôi.
Tôi rụt rè nói:
– Mẹ à, con có ý kiến…
Rồi tôi đề nghị bảo lãnh cho Mẹ, chị Hai và bé Xuân sang nước ngoài ở với tôi. Tôi sẽ mua một cái nhà đủ lớn để cho Mẹ có không gian riêng rẻ. Như vậy Mẹ vẫn được chị Hai và tôi chăm sóc mà ở nước ngoài sẽ không có ai dòm ngó.
Tôi đã nghĩ đến phương án đó rồi nên tôi đã toan tính rất kỹ càng mọi chuyện. Mỗi năm Mẹ sẽ về Việt Nam thăm bà con tùy theo ý muốn của Mẹ. Từ từ rồi Mẹ cũng sẽ thích nghi với cuộc sống mới. Chị Hai và tôi sẽ làm hết sức để Mẹ được thoải mái.
Nghe tôi nói xong, Mẹ chần chừ vì phương án đó đòi hỏi nhiều thay đổi lớn lao từ phía Mẹ.
Tôi nói thêm:
– Thật ra thì Mẹ chỉ cần ở một thời gian bên đó đến khi nhận được giấy tờ cư trú. Sau đó Mẹ có thể đi đi về về tùy theo ý muốn của Mẹ. Mẹ vẫn giữ căn nhà này mà. Mẹ sẽ ở đâu tùy theo Mẹ. Điều quan trọng là Mẹ sẽ không ở một mình và sẽ được tụi con chăm lo đến già.
Nghe vậy Mẹ có vẻ siêu lòng:
– Mẹ có mối lo nghỉ là Mẹ góa bụa nên sợ là sau này không có ai bên Mẹ khi Mẹ già. Con cái thì còn có gia đình của chúng nó…
Chị Hai nắm tay Mẹ mà nói:
– Có lần Mẹ nói với con là Mẹ không trông chờ gì vào con và con Trâm vì tụi con là con gái. Mà con trai duy nhất thì ở phương xa. Bây giờ nếu Mẹ chấp thuận cách của Hiếu đề ra thì Mẹ được ở với con trai yêu quý rồi còn gì! Mà lại còn có con gái bên cạnh.
Thấy Mẹ tủm tỉm cười, chị Hai và tôi mừng muốn điên lên.
Sau đó tôi mời Mẹ và chị Hai đi ăn cơm tiệm để đánh dấu ngày trọng đại đó.
Nhìn chị Hai và tôi bên nhau Mẹ nghiêm mặt mà nói:
– Dù gì chăng nữa, Mẹ cũng muốn là hai đứa phải giữ gìn ý tứ trước mắt mọi người, nhất là ở Việt Nam, và Mẹ muốn hai đứa vẫn giữ cách xưng hô “chị – em” trước mặt Mẹ.
Chị Hai và tôi cúi đầu vâng dạ.
Đưa Mẹ về nhà xong, hai chúng tôi ra bờ sông dắt tay nhau mà hân hoan đi dạo một lúc trước khi về nhà.
Chúng tôi hạnh phúc quá, không thể nào ngờ là ngày hôm nay được Mẹ gián tiếp công nhận.
Tối hôm đó, để ăn mừng cái ngày trọng đại này, tôi dạy cho chị Hai một cách mới để cùng nhau khẩu dâm: Tôi nằm dưới, chị Hai nằm trên ngược đầu, như vậy chị đặt được lồn lên miệng tôi trong khi chị vẫn được bú tôi một cách thoải mái.
Chị Hai thích lắm.
Chúng tôi rất tâm đầu ý hiệp nên chờ đợi nhau để cùng lúc đạt được cơn sực sướng mà ra khí trong tiếng rên lùng bùng. Dạo sau này chị Hai rất thèm được nuốt khí của tôi.
Mọi chuyện xảy ra theo dự định và chị Hai cùng Mẹ và bé Xuân được tôi bảo lãnh sang sống với tôi. Chị Hai bán căn nhà và nhờ số tiền phụ thêm đó mà tôi mua được một căn nhà khá lớn với vườn tược đầy đủ. Tôi cho cất kế cạnh căn nhà chính một căn nhỏ đầy đủ tiện nghi để dành cho Mẹ làm Mẹ rất hài lòng.
Tôi cười mà nói:
– Mẹ may mắn quá, có được vừa con rể vừa con dâu cùng một lúc.
Trong môi trường mới, Mẹ không còn bị áp lực dư luận từ hàng xóm hay bà con nên càng ngày Mẹ càng thoải mái hơn. Mẹ cũng quen với tình huống chị Hai và tôi sống như cặp vợ chồng và với thời gian hai chúng tôi không còn phải ý tứ quá mức trước mặt Mẹ.
Có lần Mẹ tâm sự với chị Hai:
– Nhìn hai đứa con yêu thương nhau, Mẹ không khỏi chạnh lòng nhớ đến mối tình đầu của Mẹ. Mẹ và Cậu đã không có đủ can đảm mà sống đến cùng mối tình loạn luân… Bây giờ nhìn hai chị em con, Mẹ được an ủi phần nào.
Chị Hai bàn với tôi:
– Mẹ cô đơn mà Mẹ vẫn chưa già mà, Mẹ mới có 50 tuổi, em kiếm cách giới thiệu cho Mẹ một người đàn ông nào đó mà em quen, biết đâu Mẹ tìm được người hợp với Mẹ?
– Ý tưởng đó hay lắm! Bên nây, có nhiều người đàn ông cùng lứa tuổi với Mẹ sang đây chung sống với con cái mà cảm thấy bơ vơ lạc loài trong xã hội quá khác biệt về ngôn ngữ, cách sống. Để em dẫn Mẹ đến giao lưu trong những câu lạc bộ người việt xem sao.
Một lần, Mẹ qua nhà chúng tôi mà kiếm món đồ gì đó trong khi hai đứa chúng tôi đang đụ nhau trong phòng mà quên không đóng cửa. Mẹ sững sờ đứng khựng người ra đó mà nhìn hai đứa con của mình đang làm tình một cách ồn ào và tự nhiên. Mẹ lại nghe chị Hai kêu: “Em yêu, đụ chị mạnh hơn nữa đi mà…”. Mẹ vừa xấu hổ vừa kích thích một cách lạ thường, Mẹ không khỏi nhớ lại cái lần độc nhất khi Mẹ trao thân cho người anh họ, anh ta cũng đã nói tục với Mẹ làm Mẹ thích lắm.
Mẹ rón rén trở về phòng mình mà trằn trọc suốt đêm, ngũ không được. Những đè nén, hối thúc của cơ thể, tưởng đâu đã tàn rụi từ lâu, bỗng nhiên lại ào ạt ập trở về làm Mẹ chới với.
Mẹ kể lại cho chị Hai nghe vì dạo sau này Mẹ rất gần gũi với chị, hai mẹ con tâm sự với nhau cả về những đề tài nhạy cảm.
Chị Hai nheo mắt nói với Mẹ:
– Nếu không ngũ được vì chuyện đó thì Mẹ nên tự thủ dâm cho với đi những hối thúc.
Mẹ làm lơ, nhìn sang hướng khác. Nhưng chị nói với tôi là chị tin Mẹ có thủ dâm, có điều Mẹ rất kín đáo nên không bao giờ Mẹ chịu nói ra chuyện đó đâu.
Câu nói của chị Hai làm nổi lên tính tò mò của tôi. Hồi nào giờ tôi rất ưa thích nhìn phụ nữ thủ dâm, đối với tôi đó là những giây phút làm người phụ nữ trở nên cực kỳ đẹp và quyến rũ. Tôi thầm nghĩ nếu được nhìn Mẹ một lần trong giây phút thầm kín đó thì quả là một điều tuyệt vời cho tôi, tôi sẽ có được một cái nhìn toàn vẹn hơn về Mẹ. Tôi lúc nào cũng đặt Mẹ trên môt bục cao và nếu tôi có thêm được cái nhìn khác hơn về Mẹ thì điều đó càng làm tăng thêm sự yêu thương nể vì của tôi đối với Mẹ.
Và rồi một lần nọ điều tôi thầm ao ước đã đến với tôi.