Phần 4
Thấy chị nổi cọc bất tử, tôi cũng ớn da gà luôn. Chỉ sợ chị thét lên thiệt thì đi đời nhà ma cho tôi. Nhưng mà cục tự ái của tôi cũng mạnh lắm chớ, khi không bả chài ngải tôi, đưa tôi vào con đường bí, chớ nào phải tự tôi dụ dỗ bả đâu.
Thế nhưng nói chiện với mấy bà lúc này, phần thiệt thòi luôn thuộc về mình. Nhứt là khi mấy bả nứng cùng nứng cực, nứng tệ nứng hại, thì chân lý chỉ là con số không. Mấy bả mong sao được thỏa mãn cơn khát đang dâng lên óc ách trong huyết quản mấy bả.
Hiểu như vậy nên tôi hổng dám chần chờ lâu hơn nữa. Tôi mau miệng nói cho chị chủ nhà yên bụng: Có đây, có đây, chờ em lột quần một chút, muốn chiến đấu thì phải kè kè súng, kiểm soát đạn đầy đủ, rồi có bấm cò thì đạn mới phá lỗ châu mai chớ!
Chị nghe tôi cà rỡn dzị mà cũng cười ngay được. Chị hòa đồng vào niềm vui của tôi: Ờ thì súng mí ống, nhưng người ta chống giặc cũng phải lẹ lẹ, chớ lần khân như anh giặc nó tấn bộc pha, ém chất nổ, phá tanh bành té bẹ hết lô cốt còn gì.
Chợt chị nhớ ra điều gì nên gắt gỏng hỏi ngược tôi: Sao khi không rồi anh xưng em mí tui, bộ tôi dọa, làm anh điếng nên nói cà lăm hả? Tôi gãi đầu cười xòa: Ờ héng, song tui sợ mại hơi, bà la làng cái rụp thì chết đứt đuôi con nòng nọc tui ra.
Chị lại nói móc nói méo: Đú họ, có gan ăn cướp mà cóc có gan chịu đòn, như vậy mới nghe con gái nó hù thì gan đâu mà bằm đâm nó. Rồi chị xẻn lẻn đưa thẳng hai tay ra vờn tôi: Leo lên bụng em đi, em cưng mà, em làm cho anh sướng mê sướng mệt đã đời.
Tôi lần lượt chiếu tướng của nả ở chị mà đâm háo hức! Cha mẹ ui, hai cái vú sao mà chúng hổn hà hổn hển, sữa lại ứa từng giọt ra, thiên hạ ui, kiểu đó mà lắp cây vít vô, rồi nằm cạp cạp nút, chắc nhớ đời nhớ kiếp. Còn cái sẹo ở giữa háng kia nữa, nó tè le ra như cái hố cái hang, nước gì dính nhơm nhớp và lông, mu gồ ghề, coi bắt nực.
Bất đồ tôi lột rẹc cái sịp, thằng nhỏ bị nhốt cát xô lâu nên bung ra cái ót làm chị giật nảy mình. Chị trố mắt nhìn, trầm trồ lấy tay kịp che miệng để ngăn tiếng kêu sửng sốt “á”. Tôi hơi kiêu hãnh khi thấy thằng em hùng dũng và gân guốc đáo để, chắc là bà chị ưng bụng, nên mới phản ứng xôn xao.
Tôi đứng dạng chưn ra, tay cầm khúc dồi trường măn măn vuốt vuốt, kéo vọc suốt từ trong ra ngoài. Cái đầu rùa thập thò đùn mớ da nhăn nheo theo đà tay nựng. Chị ứ ớ kêu: Chu choa, mèng đéc ui, sao mà nó dễ nể hè.
Càng khoái chí tử, tôi càng vọc ào ào. Cây côn ngắn vỉnh lên vỉnh xuống, coi mòi hung hăng dữ. Chị há cái miệng tròn xoe đớp bóng theo và nuốt ực ực liên tục. Một tay chị bất giác chồm đè lên cái vú bóp chi bóp chít, còn một tay chị thọc vô giữa đùi cà dọc lên dọc xuống ở cái khe trơn lu.
Tôi ngắm nghía chán chê thì nói như ra lệnh: Nào ta lên đường. Tôi nhào đại lên giường, đè lún chị xuống mà chúi nhủi đâm loạn đâm xạ. Chị im im coi tôi mần ăn ra sao, bất đồ chị vọt lên cười nắc nẻ, khiến tôi không hiểu mẹ gì hết.
Đâm cáu, tôi hỏi: Đang chơi mà khùng điên gì bà ré lên cười. Chị càng ngặc nghẽo cười hơn, thiếu điều nước mắt, nước mũi chảy ra ớn ợn. Tôi nổi khùng la: Dẹp mẹ nó đi, hổng ưng thì đéo chơi tiếp, nghỉ!
Chị hoảng hồn ôm chặt tôi lại, tôi làm tàng vùng vẫy, chị phải quặp hai giò lên giữ lấy tôi. Thân người chị còn rung rung vì chưa kịp thắng rột cơn cười chưa dứt, nhưng chị cố nén, khiến nó câng câng va chạm khắp thịt da tôi.
Đợi cho tôi xả bớt xì trét, chị mới thủng thẳng tỏ bày ý kiến: Anh làm em bắt cười nôn ruột, em cố kềm mà hổng xong, tại vì anh trầm trầy trầm trật, nhắm mắt nhắm mũi xả, đâm, chém, chọt mà đi lộn mẹ nó đường, anh đâm ào ào xuống nệm chớ có trúng cái lỗ nẻ đâu!
Tôi chuế cật lực nên chống chế: Tại tui muốn diễn tập thử trước, chớ còn tui lạ mẹ gì chỗ đó mà đâm trật. Chị chẳng nói chẳng rằng, mặc tôi ba hoa chi địa, cứ ôm tôi nằm im kháo: Thì giờ anh đâm trúng vô lỗ đi.
Ầm à ầm ào tôi nới lỏng đùi chị ra và xăm xoi đâm lại, cũng trớt quơ trớt quác, lần này chị chỉ dám tủm tỉm sơ sơ. Tôi cà khịa: Sò người ta thênh thang nằm lộ ra phía trên, còn sò bà trốn lu phía dưới nên đâm hoài nó tuột luốt.
Chị có vẻ thấy tội nên thỏa hiệp. Chị lòn tay mò nắm lấy thằng em tôi, ngoáy ngoáy nơi cái vũng lầy mấy lượt rồi nhấn vô thun thút. Tôi tỉnh người khi chạm vào cái ấm ấm trong mình chị, tôi kêu lên tự khen “uoốp”, nhọc bỏ mẹ, giờ nó mới chịu chun vô cho.
Đến lượt chị cũng hả hê nên nhúc nhích người điều chỉnh để cái dùi đâm thấu tận cùng. Chị ôm chầm lấy tôi kêu khe khẽ: Vô lút rồi, em sướng quá anh. Hai bàn tay chị mân mê nơi bả vai tôi như ếm bùa ếm chú và thong thả nhắc nhở tôi: Nắc đi anh, em đang nứng.
Tiếng kêu cộc lốc của chị nghe nhẹ vô cùng vậy mà tôi thấy mát như đang được ăn ly chè thạch nước bông bưởi ở trưa hè nên cũng a tòng với chị: Anh cũng thấy nứng nữa, lần đầu anh mới biết thế nào là cái sướng khi nắc nhau.
Chị nghiễm nhiên coi tôi như một đứa trẻ nên vò đầu tôi nhắn nhủ: Anh đừng nói nhiều, cứ nhẫn nha rút ra rút vô cho sướng, đừng hấp tấp. Anh lắp đầy cái húm em rồi thì em hết còn lo, anh đừng hồi hộp hoặc bung xung, để từ từ em bày cho anh đã đời một bữa.
Chưa gì chị đã banh càng hai bắp đùi ra, hai tay hơi ẩy ngực tôi lên và ngào ngọt dỗ: Em xạng rộng giò ra đó, anh nắc mạnh đi, chừng dăm ba cái thì nghỉ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, có em đỡ anh khỏi lo đổ ập xuống.
Tôi theo lời nên nghiến răng dùng sức chém xả xuống. Chị đưa đà theo, nhưng khéo léo xàng qua xàng lại để tôi đâm được sâu và nhát chém được cừ. Tôi nắc tối tăm mặt mày thì mệt phờ người, chị đỡ tôi nằm ẹp lên ngực chị và dặn: Anh ngậm ti bú sữa em một hồi cho tỉnh rồi nắc tiếp.
Hóa ra chị vô cùng thấu đáo. Chị rành tâm lý của thằng tôi mới lớn lên. Thiệt tình nếu không có chị chắc tôi còn ngây ngô lắm. Tôi say sưa bú và bóp vú chị, cái dùi vẫn nghêu ngao cắm nơi cái lỗ nẻ. Chị lặng im vuốt ve tóc và xoa bờ vai tôi.
Chị lơ đãng hỏi tôi: Lần đầu anh chơi gái hả. Rồi như xót xa cho thân phận tôi, chị xuýt xoa: Chèn ui, con trai như anh mà sao cố chịu đựng dzị. Em nghe nói con trai lâu lâu hổng nắc gái, khí nó tồn lên đầu, học hành mẹ gì được, mà sao anh chịu giỏi vậy.
Bỗng dưng tôi thổn thức kể lể: Thú thiệt, nhiều lúc cũng muốn mà sợ vì thuở giờ có được chơi gái lần nào đâu, sợ mình đút lộn, chúng cười ê mặt. Chị thở dài thườn thượt: Tội chưa, sao hổng hỏi, em chỉ cho.
Lại một phen tôi xuề xòa góp chuyện: Nhiều lúc đêm nằm, thằng nhóc trăn trở cứ ngỏng tếu lên, cũng rần rần khó chịu, muốn mò sang nằm ké rờ mó chút đỉnh cho đỡ mà hổng dám. Chắc là mặt tôi thảm lắm nên chị ngấu nghiến ôm tôi hun chụt chụt và xảnh xẹ: Thì vô đại, em có la làng đâu mà sợ, nằm mình ên lắm khi em cũng bứt rứt muốn có ai ôm cho ấm mà cũng ngại.
Tôi bắt quàng vô giải thích: Đó nọ, bà còn dzị, huống chi tui. Bà từng được ôm được nắc mà còn nhát, tui đang sức trai, gan đâu mà dám làm liều. Chị bải buôi ôn hòa: Được rồi, từ nay lúc nào khó ngủ thì bò vô em, muốn rờ thì rờ, muốn mò thì mò, muốn bóp thì bóp, muốn bú thì bú, muốn cạp thì cạp, em “phơ ri” hết.
Giỡn chơi, tôi ghẹo: Còn như tui muốn nắc chút đỉnh thì cho hun? Chị nói thẳng re: Chút đỉnh gì nữa, đụ thì đụ, ai cấm. Anh đụ anh sướng mà tui cũng sướng theo chớ bộ. Nói rồi chị lắc hông, con sò chị nghiến ầm ào khúc côn làm tôi nhợn. Tôi nhả vú ra và nhổm người dậy, hấp tấp đâm vùi chị chát chúa.
Lần này tôi chủ động, không để chị hướng dẫn. Chị tá hỏa tam tinh nên thích chí kêu ron rỏn: Học bài mau thuộc heng, coi bộ mần ăn khá tới nơi heng. Nắc mạnh vô đi anh, đâm lủng lồn em ra, hổng lo nó bể, nó dai lắm, anh nắc chừng nào lỏng cột sống thì ngưng.