Phần 3
Nãy giờ thọc tay vô lưng quần chị mò thám hiểm cái điểm G ở ngã ba háng, tôi đã mường tượng phần nao con lạch của chị cũng thuộc vào hạng bự tổ nái, nhưng vẫn chưa hình dung một cách chắc chắn được.
Đến lúc nhìn ra, chao ui, nó bự chi là bự, nói lớn gần bằng cái bánh tráng thì nghe ngoa ngoắt, nhưng nếu vị nào đã từng ở Sài Gòn thường ăn loại bánh phồng khoai cỡ nhỏ trét đường thì đúng y chang. Bởi nó chè bè chiếm gọn nguyên chiều rộng của háng và lùm lùm có ngọn lên tận phía trên, sát gần rún.
Của đó mà đem ngâm dấm rỉ rả ăn 3 ngày Tết kéo dài suốt tháng Giêng cũng chưa hết, càng ngấm càng giòn, càng nhai càng nghe rau ráu. Các cụ đừng cho là tui nịnh bợ chị chủ nhà mà tán phét lung tung, nhưng nếu quý cụ thay tui đứng nhìn, chắc cũng không khỏi hít hà, xiết răng xiết lợi.
Xưa rày, tôi nghe người ta đồn mấy bà chị vú lớn thì cái gì cũng lớn, tui ít tin. Nhưng nhìn bà chị đây tui nghiệm ra các cụ mình phán hổng câu nào thấy trật. Mặt chị bành bạnh, hai tai chảy dài, cặp vú thênh thang, cái bụng như miền đồng bằng trung du Bắc Việt, thì làm sao của nợ của chị nó hổng to theo, để xứng tầm và triển khai bề thế của nó.
Bởi vậy nên tôi hít hà liên tục, như người cắn phải trái ớt cay, cay mà sướng. Chị thấy tôi châm hẩm thì hỏi: Bộ anh ăn hổng tiêu hả. Tôi ế độ và có hơi bực bực nên gắt: Sáng giờ ăn mẹ gì đâu mà hổng tiêu, tại thấy đồ nghề của bà nên muốn bắt thèm ên.
Chị rệu rạo cười, vừa như lý thú, vừa như ghẹo trêu tôi: Tưởng gì mà xị mặt ra, chứ thèm thì làm đại cái đi cho nó nhẹ người. Tôi nghĩ là chị đoán tôi bú vú chưa đã nên dễ dãi ô kê thao, tôi phải nặn nọt mãi mới ra câu ra cú: Tui bú sữa đủ rồi, tui thèm là thèm cái khác kia.
Chị co rúm lại mà cười, rung rinh cả 2 vú và chỗ gồ gồ nơi háng cũng loạc xoạc rung theo. Chị ép hai giò cái phẹc, một chút khí phọt ra, kèm theo một cái bong bóng lấp ló nơi miệng lỗ. Tôi cáu nên nạt: Bộ thấy tui ghiền nghệt mặt, sướng lắm sao mà cười đùng đùng, rung nhà rung cửa, vú vê bướm cò nháo nhào lên hết.
Biết là tôi nổi khùng, chị lấy phía mặt sau bàn tay bưng che miệng ngăn tiếng cười rinh rich, rồi nhỏ nhẹ giọng nói với tôi: Em biết anh thèm cái gì rồi nên khích bác để anh mần đại, chớ đâu phải em chê trách gì anh đâu. Ngặt là anh chưa rõ nên xi nẹc, cự em tùm lum, chớ em đâu có hỗn mà chọc anh.
Tới lúc này tôi mới nhận ra sao chị ngọt ngào với tôi quá ể. Chị thay tiếng em, tiếng cậu, liệng đại nó đi hùi nào, để một hai giờ kêu tôi là anh, ngon ơ. Tôi còn làm bộ khệnh khạng hỏi mắc hỏi mỏ chớ nào đã chịu lăn vô đâu. Tôi phân bua với chị: Nói giỡn thui, chớ ai lợi dụng phá chị nổi cơn rồi làm đại, sau này chị hồi tâm lại chê là tui lợi dụng, ể mình lắm.
Chị tuênh toang cãi lý: Ai nói anh lợi dụng hùi nào. Anh phá tui nẫu người ra, tui cũng thèm chớ bộ, hổng lẽ tui kêu mời anh như nhắc nhủ chồng. Tôi sướng cái lỗ nhĩ phải biết, như vậy là coi như chị chấp thuận cho tui đi nhờ một chuyến đò miễn phí. Tôi run lên vì cảm động, nhắm tịt mắt lại để chiêm nghiệm mấy món linh tinh chị đang hiến dâng.
Chị tưởng tôi giận ngang nên nhắc tới nhắc lui: Mần đi chớ, sao nhắm tịt mắt lại vậy. Để gián tiếp trả lời, tôi dùng cả hai bàn tay thay nhau xoa vòng vòng nơi hai múi thịt và móc móc vô sâu cái khe. Chị cục cựa mình, hai giò xắc thuốc và chà lên chà xuống chịu đựng.
Nước khí thi nhau ọc đùn ra, có dây có nhợ, tôi phải lấy một tay banh bên mép và móc ngón trỏ vô vét, cạo sạch bớt lớp màng đóng lần xần. Bây chừ thì cái miệng hang méo lệch và tôi nhìn cái khoảng đỏ lè nhấp nhô với một cục lình xình như đánh nhịp.
Tôi khảy nhè nhẹ, cái hột lật bật thun giãn nơi đầu ngón tay. Tôi nghịch ấn dìm xuống, nhưng vừa thả ngón tay thì nó bật lên nhanh như chớp, tôi cười hục hục. Chị quáng quàng hỏi dồn: Anh thấy cái gì mà có vẻ vui tận mạng dzị?
Tôi cố gượm lời để tả cho chính xác. Hay nhen, cái cồi nó mọc lơ lửng mà nhạy phải biết. Anh ấn vô thì nó ngoan ngoãn lặn theo mà anh buông tay là nó trồi lên, còn xón cả khí ra nữa. Tôi nghe chị điểm điểm: Tưởng gì, vậy mà làm em hết hồn, tưởng đâu ở trỏng có mụt có nhọt gì nữa chớ.
Thâm tâm tôi muốn cúi xuống hôn và mút bú lên cái sẹo một hồi, nhưng lại sợ, hổng biết chị đã được ai mần như vậy chưa, lỡ còn lạ lẫm lại la rầy tôi. Nên tôi chỉ dùng ngón tay búng khảy và gợn gợn tựa người mơn mớ rong mớ rêu bám quanh cái cổ chai cho sạch.
Chị rùng mình liên tiếp, nói rổn rảng đánh nhịp theo trò nghịch của tôi: Ui! Sướng anh, nứng anh, gãi tới quá anh. Tôi như cua rơ được cho nước nên gò đầu gò cổ móc, rút, rỉa, chà, xới và cà, giạt, vỗ te te, làm chị hất cái mông lên xoành xoạch.
Tôi nghịch rền rền, chị xàng hông, lắc háng và nhon nhỏn kêu từng chặp: Em nứng cào cấu rồi anh, nắc em chút đi, để em sướng tuột dên tội nghiệp. Khí ọc ào ào, nhuốm ướt mấy ngón tay tôi, hai vú hổn hển thở dồn dập và vồng lên sụp xuống coi thiệt đã.
Tôi còn cố trả giá nữa chớ: Đó tại chị muốn tôi làm chị đó nghe, sau đừng đổ thừa mà tui mắc vạ oan. Chị cũng lầu bầu theo: Nắc thì nắc đại cho rồi, chần chừ làm em nôn và nứng thấy mẹ. Coi bộ chị tưởng có mình chị nứng thôi sao! Tôi cũng “nắng cực” từ nãy giờ cớ bộ! Nhưng tại vì còn ngại chút xíu vì xưa rày vẫn tự nhận mình là phận em út, một điều chị, hai điều em, bây giờ tự ên nhảy lên bụng bả cưỡi còn hích hác nữa coi hổng được.
Cho nên tôi gạt ngang: Hay là mình mần như vầy đủ rồi, đừng ép tui mà! Chị đã lên cơn chạy rần rần lên óc đời nào ưng nên hăm he tui: Anh có nắc tui hôn, hay là muốn tui la om sòm lên là anh định hiếp tui để anh tù rục xương cho biết mặt.
Tôi nổi cục tự ái to đùng nên thách đố ngon lành: Ờ muốn la làng xóm thì la đi, thử coi ai xấu mặt cho biết. Nhìn thấy chị nuốt ực ực cục nghẹn, tôi biết chị nực cành hông, nhưng có lẽ còn nghĩ thương tình thằng em mới lớn, ngu ơi là ngu, nên chị nhẫn nại giảng cho tôi mở lỗ nhĩ ra.
Chị xẳng rẳng hỏi tôi: Giờ tui la, người ta đổ xô vô đây, rành rành người ta thấy cha còn quần đùi nguyên xi mà tui thì bầy bầy như dzầy, hỏi người ta tin anh hay tin tui chớ! Hổng lẽ người ta cũng tính như anh là lột tui ra rồi mò, rồi vọc và nhìn ên là chấm dứt?
Tôi điếng hồn nên nói rột rẹc: Ờ héng, ờ héng. Và tôi gãi đầu gãi tay lia lịa. Tôi phải trấn an, câu giờ chị: Được rồi, để tôi mần, đừng la toáng lên nữa! Chị còn há mõm nhá xèng tôi mới tức, nhưng ai biểu ngu chi ráng chịu nên tôi câm miệng sò lơ.