Phần 2
Nãy giờ mảng lo cố thọt bàn tay vô lưng quần ngoài của chị để độp con sò dấu ở trỏng, tôi đâu có để ý gì. Đến khi cả bàn tay tôi xòe hết cỡ úm và tém gọn cái hang cua ở giữa háng chị, tôi mới nhận ra nỗi nhức nhức ở nửa cánh tay trước của tôi.
Tôi rất khó khăn để bụm nguyên cái chỗ nhạy cảm nên lục bục như con heo bị sặc bột. Bấy giờ tôi mới hiểu ra chị quá kỹ nên cột xiết chết cái sợi dây lưng quần nên tôi mới bị ngăn trở như thế. Tôi hỏi chị mắc gì mà chị xiềng cứng ngắc lưng quần vô cắc cớ như vậy.
Chị ỏn ẻn trả lời: Thì ở nhà một thân một mình phải phòng bị chớ anh. Tôi mắc mỏ hỏi luôn: Còn tui đây chi, bộ chị sợ tui hiếp chị hả. Chị chủ nhà lại mất thêm một phen giảng giải: Tui đâu có sợ anh, trái lại còn mừng khi thấy anh đèo đẹo ở một bên nữa. Nhưng mà đàn bà con gái tụi tui phải e dè, nhiều khi trông gà hóa cuốc, thấy cha nội nào lại tưởng là anh, rồi nó đè nó mần té bẹ, bể rúi bể rụi ráo nạo, chỉ thiệt thân.
Tôi vẫn chưa hết tò mò: Thì chừng đó chị kêu tui, mắc gì cột thít như vầy, hễ mắc tiểu làm sao lột kịp. Và chưa chi tôi đã chặn đầu chặn đuôi chị: Phải rồi, chị ngại tui mới lớn, thèm bất tử, vô mần thịt chị chớ gì.
Chị chối bây chối bải: Hổng phải đâu, anh đừng nghi oan em tội nghiệp. Nhưng mà tại vì lui hui có hai mẹ con nên nhiều đêm nằm lành lạnh cũng nhớ nhớ. Tôi chặn lời chị gạn hỏi: Chị nhớ nhớ cái gì mà phải nai nịt như đi oánh giặc.
Chị cười khan có vẻ khổ sở: Cột buộc chặt như vậy cũng tức bụng lắm chớ anh, nhưng thà chắc ăn hơn phải ân hận. Còn tui nhớ là nhớ nếu có người cho mình gối đầu tay và úm ấm thì mình yên tâm ngủ thẳng một giấc, khỏi lo toan gì hết.
Đến lượt tôi cười khì khì trêu chọc chị: Sự việc dễ ợt dzị mà cũng nén chi cho khổ. Rồi tôi giỡn chơi nói năng cà tửng kiểu xi cà oe: Lúc đó mà chị cất tiếng kêu là tui vô úm chị liền. Chị ngước mắt lên nhìn tôi sâu thẳm như dò ý và như thầm gạn: Thiệt hun đó, cha nội?
Tự nhiên tôi tếu táo như nghe ra câu hỏi, nên trả lời ngon ơ: Thiệt chớ, tui cũng dzị! Lắm khi nằm một mình, lạnh teo gân, cũng muốn có ai ôm sưởi ấm cho mãn ý. Chợt tôi nghe chị kêu thỏ thẻ: Ui, nhột em, anh mò mò làm em rạo rực và nóng người lên hết trơn nè.
Tới lúc này tôi mới thấy tôi đang ham hố quá đỗi. Cả cái cùi tay tôi đang ịn giữa con sò và day, ngoáy cật lực. Chị thùn người xuống, mông lủi ra phía sau, hai tay đu lấy cánh tay tôi mà kêu liên tục: Ngứa, sướng, nứng, đã quá anh!
Tôi ù đặc lỗ tai nên càng gồng cùi tay ngoáy, chà, lết, xủi tợn. Chị như bị dòng điện cao thế châm nhằm nên rên rỉ tùm lum, trong khi thay vì hất tay tôi ra thì chị lại níu chặt và đút sâu vào háng mình. Thiệt lạ lùng các bà, kêu y ỷ mà lại muốn bị phá nát toét chỗ đó mới kỳ. Tôi hiểu ra của báu trời dành cho phụ nữ vỏn vẹn chỉ có chút nị, bởi thế khi các mợ sướng thì ngô nghe có nhiều cách nũng nịu và đóng kịch rất hay.
Bởi thế tôi cố dùng thêm mấy đầu ngón tay hơi bẻ cong lên mò vuốt và kéo lê dưới đũng quần sịp của chị để chị càng thêm ngây ngất và nhớ đời. Chu choa, cái bánh bèo nở chình ình, nước nôi láp nháp, kêu lọp xọp, tôi bị lôi cuốn bởi tiếng kêu từ miệng chị và tiếng óc ách của mớ nước bị dồn lõng ba lõng bõng.
Bỗng tôi thấy chị ghếch hết giò này đến giò khác lên kiểu như chó đái và nhấm nhẳng kêu inh ỏi: Nứng quá, em chết mất, anh ui. Tôi vờ như không nghe nên càng cào, móc và nhấn te te, tôi không nhận ra các ngón tay va chạm những gì trong đó mà lúc như sỏi vụn, lúc như chui vô hang sâu và lúc tóe nước ra rần rần hổng ngăn kịp.
Một mặt chị ngả nghiêng, lật bật muốn ngã, một mặt chị hét hết còn nể nang sợ sệt: Em nứng quá rồi, chết đi mất. Em muốn ngộp, anh ui! Cho em nằm ngả ra, hông thì em lăn đùng ra đây bây giờ. Tôi phụ vô hét hòa lên: Để anh giật đứt lưng quần em ra cho đỡ ngộp nghen.
Chị phản đối kịch liệt: Cái lưng quần bó có mắc gì với cái nứng. Mấy ngón tay kìa mới làm chết thẳng cẳng em luôn, anh mà hổng đỡ em ngả ra giường, chắc em thăng cái rột nè. Nói rồi, miệng chị ngáp ngáp như con cá ngão bị quăng lên chỗ cạn, phều phào sắp hết hơi.
Tôi vẫn bụm nguyên con nơi cái lỗ nẻ và lựa thế dìu chị ra cạnh giường. Tôi đỡ chị kềnh ra, hai chưn thòng dưới đất. Chẳng cần hỏi han ý kiến tôi giật bung dây lưng quần chị ra mà dai chắc quá, không sao đứt. Giận dữ tôi ghé luôn răng vào nhay cắn và nhổ phẹc khi cái dây lưng đứt cái phựt.
Chị kêu ứ lên và xạc rộng hai giò ra. Tôi lại chẳng cần hỏi han chi, cứ lẳng lặng lột quần chị rẹc rẹc. Tôi ớ lên khi thấy da nơi hai đùi chị trắng bóc, còn ngon lành hơn chỗ da nơi vú chị. Tôi nghĩ giờ mà ghé miệng xuống ngoạm một phát hẳn sướng tận mạng mà chị cũng thấy lạ nữa là cái chắc.
Thế nhưng cái khoảng tam giác hiển hiện nơi vòng quanh háng chị kịp làm tôi bớt nôn, tạm tha cho ý muốn cắn chỗ da non ở bắp vế chị. Tôi vừa ve vuốt, kéo lết dọc theo cái đường xẻ dọc nơi hang cua của mình vừa nhìn trừng trừng vào cặp vú hổn hển đơm đầy lên xuống.
Tôi như bị thôi miên vì hai tảng thịt đầy u, với cái dáng tròn vành vạnh căng nứt và nung núc sữa. Tôi còn chăm hẳm nhìn cái núm hây hây màu cà phê non bóng lưỡng đang phì phì nhỏ những giọt sữa trắng bóc ra.
Đột nhiên, tôi chép miệng cái chóc, chị nghiêm mặt nhìn tôi dò xét. Một tay tôi mò khoắng chỗ ngã Ba chú Ía của chị, một tay tôi đè bên vú và nặn, bóp hùng hục say sưa. Chị gồng cứng người lên, nách một bên vai cho tôi hả hê chiếm trọn cái vú, cũng như xạng chưn ra và chịu đựng cho tôi mò kinh khiếp ở chỗ cái lỗ ướt mem.
Như phản xạ, tôi ngả người nằm nghiêng bên cạnh chị, giữ thuận bàn tay đang mò ở háng và mớm bàn tay đang vò vú chị, trong khi cái miệng tôi thì áp lần vô bên vú còn để lơi mà há ra tọm ngậm vô bú ột ột như thằng cún.
Chị bị tấn công ba bề giáp công nên quíu thằn lằn. Chị cố xoay sở mà kẹt tùm lum. Chị nhích cao cái vú lên cho tôi nút thì hai giò lại giãy te te vì các ngón tay tôi đang mò bên ngoài lớp sịp làm chị muốn gào toáng lên mới được.
Lần đầu tiên tôi bú vú người mẹ nuôi con. Mùi sữa ngây ngây, nhạt nhạt, béo béo làm tôi hơi lợm giọng lúc đầu vì không quen, nhưng dần dà lại mút mạnh nên sữa ộc ra nuốt hổng kịp, khiến muốn sặc. Chị phải lưu ý dặn dò: Bú từ từ, em có trốn đi đâu mà anh hấp tấp cho khổ. Lỡ bị nghẹn sặc lại khốn, anh bú cho đã đi, em cho đó, đừng lo gì thằng nhóc, em nhiều sữa lắm, nó bú ặc è hổng cạn đâu.
Tôi nghe mà sướng tỉnh người. Nghe đồn đàn ông con trai được bú sữa tươi của các mệ nuôi trẻ sẽ kéo dài thêm tuổi thọ, nên tôi lờ vờ nghĩ từ nay có thêm một nguồn dinh dưỡng nuôi tôi khá tốt. Bởi ôm ấp ý tưởng đó nên vừa bú tôi vừa giụi đầu mũi vào kích thích cái vú khiến nó càng ọp ẹp và sưng phồng nở to lên.
Đã bú, nút, tôi còn nghịch nên thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi vét rà quanh cái quầng làm chị nhột ôm siết cứng tôi lại và nhỏn nhoẻn: Ui, anh bú em cũng sướng nữa. Tôi tin là chị nói thiệt vì mỗi lần tôi dùng răng nhằn nhằn lên đầu núm vú thì nó sần sần như miếng gân và ở dưới mấy ngón tay lại nhầy nhợt vì chất nước tuôn ra ồng ộc.
Chị chủ nhà được một mẻ sướng rụng rời nên líu ríu chập choạng ôm hun tôi ào ào lên trán và nói năng như dỗ trẻ: Cưng, ngoan, rồi em cho ngậm ti và vọc đến thích chán thì thôi. Tôi thầm cảm ơn nghĩa cử hào hiệp của chị nên lây bẩy dùng cả tay, môi lẫn miệng, răng mà khoắng, móc, cắn, lôi, chà, xát, vuốt hết vú đến hang cua của chị.
Có lẽ chị nổi hứng sao đó nên mở lời gạ gẫm tôi: Anh phá quá, sịp em nhầy nhợt hết trơn, giúp em cởi ra để tay anh khó mà em cũng bị lấn cấn nữa. Tôi mừng húm vì trúng ý tôi đang nghĩ và mong muốn như thế.
Tôi tạm thả bàn tay đang mò vú chị ra mà phụ chị lôi cái sịp vướng víu bỏ ra cho rồi. Chị hơi co giò, giở hổng mông lên cho tôi dễ làm. Tôi vừa kéo phăng cái sịp ra khỏi một giò thì chị vội nhón lên chụp úm đáy sịp. Tuy vậy một số giọt lênh láng cũng đã lỏng nhỏng rớt xổ ra, văng lên đùi và mông tôi. Chị xuýt xoa nói: Em xin lỗi, tại anh phá, khí em ra nhiều nên chụp hổng kịp.
Tôi ừ ào cho qua vì còn đang lo thám hiểm coi chỗ cái húm của chị nó tròn méo ra sao. Lông đâu mà nhiều, dầy và cứng còng, dính láp nháp những giọt trắng đục, lem nhem như người rốc mớ bi dăng tin mà chải không lọn nên nham nhở chỗ dầy chỗ mỏng.
Chị nhìn vẻ chưng hửng của tôi thì hỏi dồn: Anh suy nghĩ gì vậy. Có lẽ chị mặc cảm sợ tôi chê. Tôi không nói không rằng chỉ tưởng thưởng chị bằng những cái hôn dồn dập, mút đậm lên vú và xoa móc cặn kẽ vào chỗ nứt của hang sâu.
Chị rúm người lại, lỏn lẻn làm duyên và cái miệng hớt hớt như muốn kêu, nén, rồi sau cùng thì bật lên dòn dã: Em đã quá, sướng cùng khắp thịt da, sụn và gân cốt, anh ui!