Phần 91
Mang thai? Hai chữ này so với “quan hệ tình dục hậu môn” càng thêm chói tai. Ban đầu, tôi nghĩ rằng hai người đã đột phá giới hạn quan hệ qua đường hậu môn, đọc xong nhật ký tôi biết căn bản quan hệ tình dục qua đường hậu môn không có phát sinh, nhưng khả năng mang thai lại làm cho tôi cảm giác được nỗi đau và sự hành hạ. Ngừng kinh nguyệt sau bốn mươi ngày, có thực sự mang thai không?
Cho đến nay, tôi luôn quá tin tưởng vào vòng tránh thai, nhưng liệu nó có thực sự hiệu quả 100% không? Nếu tôi phải lựa chọn giữa việc mang thai và quan hệ tình dục qua đường hậu môn, tôi thà chọn quan hệ tình dục qua đường hậu môn…
Tôi thở gấp hơn và dồn dập hơn, như thể cơn suyễn của tôi sắp thiếu oxy. Tôi lấy tay che ngực và cảm thấy lạnh buốt khắp người, như thể tôi mất đi toàn bộ nhiệt độ cơ thể cùng một lúc. Tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy vào lúc này. Tôi kiểm soát cảm xúc của mình, cố gắng kiểm soát chúng. Tôi không ngừng nhắc nhở và tự an ủi mình trong lòng: Bây giờ chưa có chắc chắn, tôi phải bình tĩnh, ít nhất cũng phải biết vòng tránh thai có thể tránh 100% được không.
Tôi điều chỉnh nhịp thở của tôi, tâm lý không ngừng tự an ủi bản thân mình và hy vọng tất cả mọi thứ có thể chỉ là báo động giả. Sau khi đóng nhật ký của Tiểu Đình, tôi mở trang web với bàn tay run run và bắt đầu tìm kiếm kiến thức liên quan đến vòng tránh thai. Trong lòng tôi cầu nguyện, vòng tránh thai không có vấn đề là rơm cứu mạng cuối cùng của tôi, chắc chắn sẽ không xảy ra tai nạn gì. Chỉ là thực tế cho tôi một đòn nặng nề, kết quả tìm kiếm cho tôi phát hiện, ngay cả khi mang vòng tránh thai, cũng có tiền lệ thất bại và mang thai.
Thì ra quả thật có khả năng Tiểu Đình mang thai, tâm tình của tôi lúc này không cách nào hình dung được, một tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ. Lúc này tôi kích động và thống khổ, ngoại trừ mẫu thân qua đời, đây là lần mãnh liệt nhất.
Hai tay tôi đang giữ chặt màn hình máy tính, bởi vì nếu không, tôi sợ sẽ ngã quỵ trên sàn nhà, tôi chỉ hận không thể đặt ngón tay vào màn hình hiển thị. Màn hình máy tính bị tôi bóp phát ra âm thanh “kẹt kẹt” như thể nó sẽ bị đè bẹp bởi người sắp mất kiểm soát như tôi vào lúc này.
Tôi vịn màn hình máy tính, như thể đây là điểm tựa duy nhất của cơ thể tôi, đầu gục xuống vô lực, tôi hít một hơi dài, cảm giác mồ hôi nhễ nhại trên mặt, như thể sắp ngất đi bất cứ lúc nào. Mà lúc này tôi cố gắng để duy trì thanh tỉnh và thân thể cân bằng.
Cha và Tiểu Đình sẽ dần dần thu liễm và cắt đứt mối quan hệ ấm áp và mọi thứ sẽ trở lại trạng thái như trước kia, nhưng nếu nàng thực sự mang thai, liệu mọi chuyện có trở lại như xưa không? Nếu nàng mang thai, đứa trẻ này rốt cuộc là của ai? Của tôi? Hay của cha?
Tôi còn trẻ, có thể khả năng sống di chuyển tinh trùng chắc chắn cao hơn cha, xét về xác suất mang thai thì xác suất đứa bé là của tôi so với ông nhiều hơn. Nhưng nghĩ ở một góc độ khác, lượng xuất tinh của ông lớn hơn của tôi rất nhiều, khi tôi nghĩ đến cảnh tinh dịch đặc sệt màu trắng tinh của ông chảy ra từ âm đạo của Tiểu Đình, số lượng tinh trùng của ông nhiều hơn tôi nhiều, tôi nghĩ tới điểm này, nó có thể bù đắp tỷ lệ tinh trùng sống sót của ông.
Hơn nữa, dương vật của cha dài hơn của tôi rất nhiều, nó dễ dàng xuyên qua miệng tử cung của nàng và xuất tinh sâu vào trong tử cung của nàng. Tổng hợp hai điểm này lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đứa trẻ này rất có thể là của ông, về tổng thể mà xem, tỷ lệ ông làm Tiểu Đình thụ thai có vẻ cao hơn tôi.
Trước khi Tiểu Đình và cha phát sinh quan hệ, hai vợ chồng chúng tôi cũng đã bàn về vấn đề muốn sinh con thứ hai, lúc ấy ông cũng đề nghị chúng tôi sinh đứa thứ hai, dù sao quốc gia cũng đã mở ra chính sách sinh con thứ hai. Chúng tôi đã có một đứa con trai, nàng vẫn luôn muốn có một “nữ nhi”. Dưới gối có một con trai và một con gái, như vậy từ “trẻ em” mới thực sự trọn vẹn. Nếu đứa con thứ hai vẫn là con trai, với thực lực kinh tế của chúng tôi, nuôi hai đứa cũng không có vấn đề gì. Chỉ là lúc ấy sau khi bàn định một chút, đã bị công việc bận rộn của chúng tôi làm gián đoạn, không có chân chính thảo luận cái đề tài này nữa. Bây giờ mong muốn này có thể được thực hiện trong lúc vô tình, nhưng không nghĩ qua nó được thực hiện trong mối quan hệ phi lễ giáo gia đình phức tạp này.
Nếu lần này nàng thật sự mang thai thì làm thế nào đây? Đứa bé có thể nhận được sự mong muốn nó không? Nếu như Tiểu Đình thật sự mang thai, tiểu sinh mệnh thai nghén trong bụng nàng rốt cuộc là con của tôi hay là em của tôi đây?
Tôi ngồi ở bàn làm việc cảm giác mồ hôi chảy dài trên má từng giọt một, tôi nhìn trên bàn làm việc đặt ảnh chụp chung của chúng tôi. Đó là ảnh chụp của hai người khi còn học đại học, trong màn hình hai chúng tôi còn có chút ngây ngô, lúc đó chúng tôi rất hạnh phúc. Nhìn vào màn hình, tôi muốn tìm một chút an ủi? Chỉ là lúc này nhìn thấy Tiểu Đình chỉ làm cho tôi càng thêm thống khổ mà thôi.
Lúc này tôi không biết nên làm cái gì, tôi mở camera giám sát thời gian thực ở nhà, tôi thấy Tiểu Đình vẫn còn nằm trên giường của chúng tôi. Lúc này nàng nằm ngửa. Mặt của nàng tiều tụy rất nhiều, hai ngày nay bị tra tấn tinh thần đến thừa sống thiếu chết, mái tóc vốn mềm mại lúc này phảng phất như mất đi vẻ bóng mượt ban đầu, trông hơi rối bù. Chỉ là có thể tôi cũng sẽ đi vào vết xe đổ của nàng, có thể so với nàng còn thảm hơn.
Ánh mắt của tôi theo camera di chuyển đến bụng Tiểu Đình, bụng nàng vẫn như trước kia, được vòng eo mảnh khảnh vờn quanh, lúc này bụng dưới vẫn bằng phẳng. Bây giờ tôi ước mình có một đôi mắt có chức năng siêu âm B, nhìn xuyên qua bụng nàng, để xem trong bụng phẳng lì của nàng rốt cuộc có thai nghén một sinh mệnh hay không. Nếu như nàng thật sự mang thai, nếu như đến lúc đó không làm bất cứ xử lý gì, như vậy cái bụng bằng phẳng này sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng sinh ra một sinh linh mới…
Đọc xong cuốn nhật ký của Tiểu Đình, làm cho tôi thiếu chút nữa ngã quỵ. Lúc này tôi rất hối hận khi đọc cuốn nhật ký này, tôi tưởng nó làm cho nội tâm thống khổ của tôi giảm bớt một chút. Phải nói rằng, vấn đề này cũng làm cho tôi như bị sét đánh, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho tốt. Hiện tại cảm giác của tôi giống như mình hút thuốc quá nhiều, toàn thân tê dại và căng cứng, như mất hết niềm vui trong người, tinh thần hoảng hốt, không tìm ra được ý nghĩ chân chính trong đầu. Tại sao, tại sao cuộc sống vốn dĩ đang êm đềm lại phải dậy sóng, ông trời… ông đang trừng phạt tôi sao? Phạt tôi vì những suy nghĩ và hành động bừa bãi của tôi? Bây giờ để tôi ăn trái mà tôi đã gieo.
Chẳng trách hai ngày nay lúc nào tôi cũng cảm thấy Tiểu Đình thương tâm khổ sở, trong biểu tình tựa hồ như xen lẫn thứ khác, lúc đầu tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không biết tại sao, tôi chỉ cho rằng đó là ảo giác của mình, bây giờ nghỉ lại, hết thảy đều có nguyên nhân. Nhớ tới mấy ngày nay đối với tôi nàng nghe lời răm rắp, thậm chí trong lúc hoảng loạn còn hàm súc quỳ xuống, trong hai ngày này, có lẽ áp lực trong lòng nàng còn lớn hơn tôi nhiều. Lúc này chắc hẳn nàng rất bất lực và tuyệt vọng, chỉ là nàng vẫn luôn mạnh mẽ chịu đựng nó. Cho dù có một tia hy vọng cuối cùng, nàng cũng không từ bỏ mối quan hệ tình cảm của chúng tôi và gia đình này. Đây chính là lý do tôi nên tiếp nhận chuyện này sao?
Nếu như Tiểu Đình thật sự mang thai, đứa nhỏ này có nên để hay không, dù sao cũng không rõ cha của có rốt cuộc là ai. Tôi có thể tha thứ cho nàng phát sinh quan hệ với cha tôi là điểm giới hạn của tôi, nhưng tôi có thể dễ dàng tha thứ cho nàng sinh con với ông không? Để người vợ yêu quý của mình sanh một em trai hoặc em gái cho mình? Những người bị nhiễm “lục thê” có thể đồng ý với vấn đề này, thậm chí sẽ phấn khích hơn, nhưng tôi vẫn giữ được một chút lý trí cuối cùng, vấn đề này làm cho trái tim tôi mâu thuẫn, không thể chấp nhận.
Bình tĩnh… nhất định phải bình tĩnh, bàn tay của tôi run run buông màn hình máy tính, môi tôi cũng run, cả người run lên, thậm chí cái ghế cũng theo cơ thể của tôi run theo, phát ra âm thanh ma sát với sàn nhà. Sau một thời gian ngắn bình tĩnh, tôi để cho bản thân mình hồi phục lại. Tôi lê cơ thể mệt mỏi, đứng dậy đi đến cửa sổ kính suốt của văn phòng, tôi không cảm thấy mệt, nhưng toàn thân lại cảm thấy yếu ớt.
Tôi từ từ đi đến bên cửa sổ và mở rèm, tôi không bật đèn lúc này, dựa vào ánh trăng mờ nhạt, tôi đứng trước cửa sổ kính suốt và châm một điếu thuốc. Lúc này không có rượu, chỉ còn thuốc lá có thể làm cho tôi tạm thời cảm nhận được cảm giác gây mê, mặc dù cảm giác rất nhẹ. Điếu thuốc đang cháy từng chút một, khói bay lơ lửng trước mắt khiến cho suy nghĩ của tôi trở nên ảo giác hơn. Tôi cố gắng trải nghiệm sự thoải mái và niềm vui mà nicotine mang lại cho tôi, thời điểm này làm cho cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng một chút. Mỗi một hơi thuốc tôi hút rất nặng, cũng rất lớn, trong nháy mắt nicotine chảy khắp toàn thân tôi, giúp cơ thể tôi dần dần bình tĩnh lại.
Tôi buộc bản thân mình phải suy nghĩ về vấn đề này một cách hợp lý nhất, tôi không thể mất lý trí, để cho những cảm xúc bốc đồng điều khiển bản thân mình. Dựa vào nicotine và tâm lý chịu áp lực tương đối mạnh mẽ của mình, tôi bắt đầu suy nghĩ, đứng ở góc độ người ngoài cuộc, tưởng tượng lúc này tôi là người ngoài, không phải là chồng của Tiểu Đình. Quyết định cuối cùng của vấn đề này chỉ có thể phụ thuộc vào bản thân nàng, khi nàng xác định mình có thai hay không và khi nàng quyết định muốn đứa con này hay không, nếu đến lúc đó quyết định của nàng không phù hợp với quyết định của tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.
Tiểu Đình không muốn lật bài, vậy tại sao tôi lại không làm như vậy chứ? Nếu như lật bài, tình cảm của chúng tôi nhất định sẽ xuất hiện sứt mẻ, cho dù sau khi lật bài lẫn nhau, có tha thứ cho đối phương, liệu chúng tôi có thể trở lại như xưa không? Cho nên nghĩ tới điều này, tôi cũng không có ý niệm lật bài trong đầu.
Vạn nhất Tiểu Đình mang thai tôi nên làm thế nào? Tôi nên đối xử với nàng như thế nào? Đầu tiên, nếu như tôi vẫn còn yêu nàng, nếu như tôi còn muốn giữ cái gia đình này, thì từ ngày mai tôi phải thay đổi thái độ với nàng, dù sao thì tôi cũng đã biết áp lực trong lòng của nàng rồi, nếu như tôi tiếp tục gây áp lực cho nàng, vạn nhất tinh thần của nàng đột nhiên sụp đổ, làm ra chuyện ngu ngốc, như vậy tôi sẽ hối hận suốt đời. Hai ngày nay tuy rằng tôi rất giận, nhưng tôi lại không thể mất đi nàng, tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ ở trạng thái nào nếu nàng rời bỏ tôi. Cho tới nay, Hạo Hạo và Tiểu Đình chính là động lực để tôi sống và cấm đầu vào việc làm, mất đi một nửa động lực thì nửa đời sau cuộc sống của tôi không thể tưởng tượng được.
Suy cho cùng thì Tiểu Đình vẫn là phụ nữ, khả năng chịu đựng kém hơn đàn ông một chút, trong trường hợp nàng đến đường cùng, tôi mất vợ và con trai tôi mất mẹ, thì ngôi nhà này cũng vậy, còn là ngôi nhà hoàn chỉnh không? Hai ngày nay, tôi dùng biện pháp cách sơn đã ngưu, đã nhận được hiệu quả. Mấy ngày kế tiếp, tôi nên dùng tình yêu và sự bao dung để tác động đến nàng, để cho nàng biết cái gì gọi là “mất mà tìm lại được”, từ đó có thể làm cho nàng chân chính cảm nhận được tấm lòng của tôi và mái ấm này quan trọng như thế nào đối với nàng.
Đi từng bước một, rốt cuộc Tiểu Đình thật sự có thai hay là báo động giả, vẫn chưa xác định được, vẫn còn quá sớm để đưa ra quyết định. Nói tóm lại, lúc này tôi không thể để mất đi lý trí, cho dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng phải để cho sự tình dựa theo phương hướng chính xác nhất mà phát triển, chuyện này không thể đi sai một bước, nếu không có thể “mất cả bàn”.
Có lẽ là tôi đứng mỏi chân, nên xụi lơ ngồi ủ rũ trên ghế mây đãi khách trước cửa sổ. Xem ra đêm nay không về nhà là đúng, ở trong công ty có thể để cho tôi thanh tỉnh một thời gian. Không nhìn thấy Tiểu Đình, không nhìn thấy cha, bản thân vốn thích náo nhiệt hướng ngoại, lúc này lại hưởng thụ sự cô đơn này. Ngón tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, tôi quay đầu lại nhìn, thì ra tàn thuốc đã cháy đến cùng, đầu lọc đã cháy, ngón tay bị phỏng.
Bây giờ phản ứng của mình đã chậm rồi sao? Bị tàn thuốc đốt lâu như vậy mới cảm thấy đau? Tôi dập tắt điếu thuốc này lại châm điếu khác, hút xong lại châm điếu khác. Đêm nay không có rượu thì dùng thuốc lá thay rượu, đêm nay để cho mình mua say cho mình…