Phần 89
Thời gian từ từ đến giờ tan sở, tất cả đồng nghiệp của tôi đều rời khỏi công ty, toàn bộ công ty chỉ còn lại một mình tôi, cảnh tượng này quen thuộc cỡ nào, bắt đầu từ đêm đầu tiên tạo cơ hội cho hai người. Tôi gọi một phần đồ ăn mang đi, ăn no bụng mới có thể lực và sức đề kháng.
Đang lúc tôi ăn cơm thì tiếng chuông quen thuộc “Vợ ơi, vợ ơi, anh yêu em” lúc này vang lên, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Tiểu Đình gọi tới, trong lòng hiện lên một tia an ủi. Vừa lúc nghĩ đến việc nàng có gọi điện cho mình hay không, trong lòng mình vẫn có chút khẩn trương, khi nàng gọi tới giờ khắc này, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Chắc nàng đã đi làm về, nghe tin tôi không về nhà sau giờ làm tối nay.
“Ừm…” Nhận điện thoại, tôi đơn giản đáp một tiếng, thanh âm rất bình thản, nhưng so với mấy ngày trước, ấm áp hơn một chút, chứ không còn cộc cằn nữa.
“Chồng à, nghe bố… bố nói tối nay anh làm thêm giờ, anh ăn cơm chưa? Có muốn em mang đồ ăn cho anh không?” Ở bên kia đầu dây Tiểu Đình ủy khuất nói, giọng điệu thận trọng, nhưng trong lời nói tràn ngập lo lắng.
“Không cần, tôi đang ăn, tôi đã gọi đồ ăn mang đi…” Tiểu Đình ở đầu dây bên kia có cảm giác tôi không còn lãnh đạm như trước nữa khi nói.
“Vậy chồng đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút.” Có lẽ Tiểu Đình nghe ra sự ấm áp đã lâu không có trong lời nói của tôi, hoặc cũng có thể nàng sợ làm chậm trễ công việc của tôi nên vội vàng cúp máy.
Sau khi ăn no, tôi cắm khóa máy tính và mở phần mềm video. Chỉ là lúc này đột nhiên tôi do dự, tôi có nên xem đoạn video phát lại đêm đó trước không? Hay là xem giám sát thời gian thực tại nhà trước? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là xem giám sát trong nhà trước, một là xem hai người có giao tiếp gì không, hai là tôi muốn xem hai người có thừa dịp tôi không về nhà đêm nay, cơ hội hiếm có vẫn mây mưa với nhau như trước, kế hoạch chấn nhiếp của tôi rốt cuộc có hiệu quả hay không.
Tôi đặt thời gian giám sát video vào lúc Tiểu Đình tan sở. Sau khi nàng đi làm về, cha đã chuẩn bị cơm tối, có thể nhìn ra, ông vẫn không yên lòng, tựa hồ như tâm sự nặng nề. Đợi đến khi nàng vào nhà, ông nhìn thoáng qua nàng, trong mắt mang theo u buồn và bất lực. Sau khi nàng về đến nhà, cha nói cho nàng biết tin tối nay tôi không về nhà ăn cơm. Lúc này tôi thấy nàng vừa vào cửa đột nhiên sửng sốt, dựa theo quá khứ, buổi tối tôi tăng ca, tôi nhất định gọi điện nói với nàng chứ không phải nói với cha. Nhưng tối nay tôi làm thêm giờ mà không gọi cho nàng.
Sau khi nghe được tin từ miệng cha mang đến cho nàng, Tiểu Đình đang mang dép lê ở cửa đột nhiên dừng lại, một chân còn nhấc lên không, trong ánh mắt nàng đờ đẫn, phảng phất như mất đi tất cả màu sắc. Cuối cùng dưới sự nhắc nhở của cha, nàng mới phục hồi tinh thần lại. Lúc hai người ăn cơm, không có bất kỳ trao đổi nào, nàng vẫn ngẩn người, có lẽ lúc này nàng cũng không biết được mùi vị của bữa ăn tối nay, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Mà cha, nhìn nàng có vẻ do dự muốn nói lại thôi.
“Con, gần đây con và Kim Thành có gì đó không đúng sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cha cũng phun ra lời nói trong tâm của mình, hỏi chuyện lo lắng trong lòng mình. Dù sao đêm nay tôi không có ở nhà, cũng hiếm khi hai người có cơ hội nói chuyện riêng.
“Hả? A… không… không có gì… gần đây công ty của ảnh xảy ra chuyện, tâm tình không được tốt thôi…” Suy nghĩ của Tiểu Đình đột nhiên bị cha cắt ngang, nàng đáp lại cũng không có đầu mối.
“Nhưng… nhưng… có khả năng đêm đó nó phát hiện không?” Cha hỏi ra vấn đề ông lo sợ nhất. Lúc này, sau khi nói ra những lời này, ông chờ câu trả lời của Tiểu Đình. Chỉ thấy bàn tay khẩn trương của ông đang run run, như thể ông không cầm được đũa trên tay.
Tiểu Đình bị những lời này của cha đột nhiên hỏi, chỉ thấy nàng cũng sững sờ ngây dại, đôi môi đỏ mọng khẩn trương khẽ run, vấn đề cha hỏi không phải cũng là vấn đề nàng vẫn lo lắng và nghi hoặc trong lòng hai ngày nay sao? Vốn dĩ nàng không dám nghĩ tới khả năng này, nhưng đột nhiên bị ông hỏi, phảng phất như đâm thủng đạo phòng tuyến cuối cùng trong nội tâm nàng.
“Không biết… con không biết, anh ấy không nói bất cứ điều gì với con. Dù chỉ mới có hai ngày, nhưng ảnh gần như đã hành hạ con đến phát điên rồi. Khi con hỏi, ảnh không nói gì!” Đột nhiên Tiểu Đình buông bát đũa xuống, túm lấy tóc mình, sau đó bắt đầu khóc, có thể thấy rằng lúc này bị cha đâm thủng một tia hy vọng ảo tưởng cuối cùng trong trí tưởng tượng của nàng, cảm xúc của nàng sụp đổ khi nàng không đối mặt với tôi.
Khi cha nhìn thấy bộ dáng này của con dâu, dựa theo trước kia ông sẽ an ủi nàng. Chỉ là lúc này ông nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, ông ngây dại, phảng phất như mất đi linh hồn. Cuối cùng ông nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi và áy náy, cuối cùng lấy tay giữ chặt trán mình, để tránh ngã khỏi bàn ăn vào lúc này. Lúc này hai người, một đang khóc, một đang phiền não, giờ khắc này có lẽ hai người họ mới chân chính lo sợ và hối hận, thứ duy nhất có thể cứu được họ chính là một chút khả năng và ảo tưởng cuối cùng kia.
“Được rồi, bố, đừng lo nữa, có lẽ chúng ta suy nghĩ nhiều thôi, Kim Thành có rất nhiều chuyện phải lo, có lẽ là chịu quá nhiều áp lực. Không nhất định là ảnh đã phát hiện ra chuyện của chúng ta, đừng tự hù mình…” Tiểu Đình ngừng khóc, nhìn thấy bộ dáng ưu sầu lo lắng của ba chồng đến cực điểm, nàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt, lúc này nàng cảm thấy vừa rồi mình mất khống chế, trong lúc vô ý cũng tạo thành phiền phức cho ông, vạn nhất dọa ông sợ, ông ngã bệnh hoặc làm ra chuyện gì ngu ngốc, vậy thì lỗi của nàng sẽ lớn hơn. Nàng không khỏi khuyên ông.
“Chỉ mong là chúng ta suy nghĩ quá nhiều, nếu Kim Thành thật sự phát hiện ra cái gì, đừng có thừa nhận! Bố bất chấp cái mạng già này, cũng không để cho Kim Thành trách con, hết thảy là lỗi của bố, bố không phải là một một cha tốt, vì sao bố lại không cưỡng lại được sự cám dỗ này… Nếu nó thật sự biết chuyện thì bố sẽ dùng cái mạng già này để chuộc tội, bố không cầu nó tha thứ, người cha chó heo này của nó cũng không bằng súc sinh, bố chỉ hy vọng nó có thể tha thứ cho con.” Đột nhiên cha già đi rất nhiều, ông ngẩng đầu lên, ôn nhu nói với Tiểu Đình, trong mắt hiện lên sự kiên định.
“Không không, bố đừng làm chuyện ngu dại, bố đã làm một lần rồi, nếu bố thật sự làm như vậy, chẳng những không đạt được mục đích, còn có thể khiến cho Kim Thành lâm vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn thêm một lần nữa, hơn nữa hiện tại sự tình còn chưa rõ ràng, hai chúng ta không nên ở đây tự hù dọa mình, được không? Vã lại, sự tình cũng không phải lỗi của một mình bố, đều là tạo hóa trêu người, mọi chuyện hết thảy là… hết thảy… đều là… Ài…” Tiểu Đình an ủi ba chồng, tôi xem trong giám sát, hoàn toàn đồng ý với quan điểm của nàng, trước không nói người chủ mưu chuyện này là tôi, lỗi lớn nhất là ở trên người tôi, cho dù thực sự là cha có lỗi, tôi cũng không thể nói con tha cho cha, tôi tuyệt đối không thể để cho ông dùng sinh mệnh để chuộc tội, đối mặt với lỗi lầm và sinh mệnh, lỗi lầm không đáng kể.
Tôi vừa xem video vừa hút thuốc, tối nay tôi có rất nhiều thời gian và tôi không quá vội vàng. Bữa tối của hai người kết thúc trong nỗi buồn, cha đi thu dọn bát đũa, Tiểu Đình thì trở về phòng ngủ của chúng tôi. Bữa tối của hai người, trong quá khứ đều tràn ngập ngọt ngào và mập mờ, đây là lần đầu tiên có bầu không khí tiêu cực như hôm nay. Nhìn nỗi lo của hai người trong video, tôi biết, phương pháp cách sơn đã ngưu của tôi đã có tác dụng, không nói trong tương lai, ít nhất là đêm nay, hai người còn có tâm tình mây mưa sao?
Sau khi tôi nhìn Tiểu Đình trở lại phòng ngủ của chúng tôi, tôi bình tĩnh lại một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho nàng. Sau khi cúp điện thoại, nàng không khỏi nở một nụ cười gượng gạo, sau đó chơi điện thoại di động một hồi, chỉ là tâm sự của nàng nặng nề đến mức không bị điện thoại hấp dẫn chút nào. Sau khi chơi điện thoại một hồi, Tiểu Đình mở máy tính lên, sau đó đăng nhập vào diễn đàn kia, có lẽ lúc này những nỗi phiền muộn trong lòng của nàng chỉ có thể tâm sự và phát tiết ở trong nhật ký của diễn đàn.
Trong video, cuốn nhật ký của Tiểu Đình không dài lắm nhưng nàng đã viết rất lâu. Lúc nàng viết, thỉnh thoảng dừng lại một chút, trên mặt mang theo những hồi ức, do dự và đôi khi vật vã và sầu khổ, thậm chí đang lúc viết, nàng nằm tựa trên bàn máy tính nhiều lần để bình tĩnh lại một hồi, sau đó mới có thể tiếp tục viết. Ở phần cuối của cuốn nhật ký, sau khi nàng viết xong, nỗi buồn và u uất trên mặt nàng đã lên đến đỉnh điểm. Tiểu Đình đã viết gì trong cuốn nhật ký này? Nó khiến cho biểu tình của nàng thay đổi rất nhiều, hơn nữa đến cuối cuốn nhật ký, nàng người vô cùng kiên cường lại sụp đổ một lần nữa. Sau khi viết xong nhật ký, nàng bấm xuất bản, sau đó lại tựa trên bàn máy tính bắt đầu khóc, nàng khóc thật lâu.
Chính xác thì nàng đã viết cái gì trong nhật ký này? Tôi cảm thấy cuốn nhật ký của Tiểu Đình phải chứa đựng rất nhiều thứ và bí mật, tôi cảm thấy rất tò mò về cuốn nhật ký này. Sau khi khóc một hồi lâu, nàng nằm trên giường, dường như không còn sức lực để khóc. Nhìn thấy nàng khóc thảm thiết như vậy, trong lòng tôi không khỏi đau khổ, hai ngày qua tôi đã làm tổn thương nàng quá đủ rồi, nội tâm của mình có phải cũng nên cân bằng hay không?
Tiểu Đình vẫn nằm trên giường, tôi mở màn hình phòng ngủ của cha ra, ông cũng nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, có thể thấy ông cũng lo lắng đến cực điểm, có lẽ cũng vì chuyện đêm đó mà tự trách không thôi. Xem ra đêm nay đối với hai người là một đêm mất ngủ, đêm nay cũng sẽ không có chuyện gì đặc biệt phát sinh…
Tôi tắt camera giám sát, hiểu được chuyện hai người đêm nay, giờ phút này tôi không có quá nhiều cảm xúc và suy nghĩ, nói như thế nào đây? Tình tiết trong dự đoán của tôi tương tự như những gì tôi mong đợi, đêm nay hai người không có sự mập mờ cũng nằm trong dự liệu của tôi, hiện tại điều thu hút sự chú ý của tôi nhất là cuốn nhật ký mà nàng đã viết thật lâu, cuối cùng nàng viết xong nhật ký của mình rồi sụp đổ…