Phần 71
Tiểu Đình mặc váy cưới cùng với cha, cả hai người tổ chức hôn lễ trong nhà thờ. Mối quan hệ già trẻ này được nhiều người chúc phúc và cảm thông, được người thân, bạn bè chúc phúc, trong khi tôi ngồi kín khán phòng bên dưới nhà thờ, nghe tiếng nhạc mừng đám cưới và tiếng vỗ tay của khách dự.
“KHÔNG!” Tôi muốn hướng về phía bọn họ hét to lên, nhưng tiếng hét của tôi không át được tiếng âm nhạc hôn lễ và những lời chúc phúc của khách. Tôi thấy hai người nhìn nhau trìu mến trong bộ váy cưới, đeo nhẫn cưới cho nhau và cuối cùng, với sự chúc phúc của mục sư, hai người đã hoàn thành hôn lễ và trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp, mà tôi chỉ có thể ngồi ở góc dưới không người rơi lệ, tim tôi như bị dao cắt, không kìm được nước mắt chảy xuống…
“Vợ, vợ, anh yêu em, A Di Đà Phật phù hộ cho em, cầu cho em thân thể tốt, khỏe mạnh và xinh đẹp mải mải…” Tôi đang mơ màng thì bị tiếng điện thoại di động bên tai đánh thức. Tôi mở mắt ra, từ trong giấc mộng giải thoát. Cơ thể tôi lúc này ướt đẫm mồ hôi, tôi cố gắng tỉnh táo gượng dậy. Khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi thấy mình đang ngủ trong khách sạn, hóa ra là một giấc mơ, một giấc mơ khiến cho tôi đau lòng. Tôi mơ thấy Tiểu Đình rời bỏ tôi và tổ chức hôn lễ hạnh phúc với cha và sống hạnh phúc với nhau. May mắn thay, đây chỉ là một giấc mơ không phải là hiện thực.
Thông qua giấc mơ này, làm cho tâm tư vốn yên tâm của tôi đột nhiên dấy lên gợn sóng. Ban đầu vốn là tôi tác hợp cho hai người đến với nhau, tôi muốn để hai người tận hưởng niềm vui tình dục. Tôi luôn cảm thấy rất nhẹ nhõm, vì tôi không nghĩ rằng mình sẽ mất Tiểu Đình. Chỉ là giấc mơ này đã cho tôi một hồi chuông cảnh tỉnh và thông qua những sự kiện đêm qua, tim tôi đã bắt đầu dao động.
Tối hôm qua Tiểu Đình đã làm tình với ba chồng nhiều như thể nàng đã sa vào cuộc, mặc dù nàng có tâm lý muốn trả thù tôi và sự kích thích của rượu, nhưng sự phóng túng chân thành của nàng chiếm tỷ lệ bao nhiêu phần trăm đây? Cha cũng đã từ từ buông thả và bắt đầu tận tình hưởng thụ tình dục và sự dịu dàng mà nàng mang lại cho ông, nhưng liệu ông có hoàn toàn lún sâu vào hay không? Ông có bị lạc trong đó? Và cuối cùng sẽ đánh cắp trái tim Tiểu Đình bất kể quan hệ cha con với tôi sao? Tất cả điều này dường như đã bắt đầu không còn chắc chắn nữa, từ đây tôi sẽ đi về đâu?
Lúc này tôi mới nhớ tới điện thoại di động ở bên gối, vừa rồi chỉ vì tôi suy nghĩ lung tung mà không kết nối điện thoại di động được. Sau khi ngừng đổ chuông, nó lại vang lên ngay lập tức. Tôi lắc lắc đầu để những suy nghĩ kia tan biến khỏi đầu tôi, sáng sớm ai lại gọi tôi như vậy? Khi tôi nhìn ID người gọi, trái tim tôi lập tức căng thẳng, chính là Tiểu Đình gọi. Chắc nàng đã nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ của tôi sáng nay, thời gian bây giờ là hơn 6 giờ, là lúc nàng thức dậy để rửa mặt và ăn sáng để chuẩn bị đi làm. Có lẽ nàng vừa mới thức dậy khỏi vòng tay của ba chồng đúng không?
Tôi cầm điện thoại di động, lúc bắt máy tôi không biết phải giải thích như thế nào với Tiểu Đình, sau khi nàng tỉnh rượu có còn giận tôi không? Nàng sẽ tha thứ cho tôi chứ? Hay là nàng sẽ hỏi tội tôi qua điện thoại? Chuyện gì đến cũng phải đến, với tâm trạng căng thẳng tôi bắt máy. Điện thoại được kết nối nhưng bên kia chỉ có tiếng thở đều đều, không có bất kỳ tiếng nói nào, hai người chúng tôi dường như không dám mở miệng nói chuyện trước.
“Chồng, anh dậy chưa?” Cuối cùng vẫn là Tiểu Đình mở miệng nói trước, giọng nói của nàng mệt mỏi cũng có chút buồn, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở yếu ớt. Dù thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hơn nữa nàng không thể nào “tuyên án tử” với tôi chỉ vì tôi quên ngày sinh của nàng, lời nói và cảm xúc của nàng nằm trong dự liệu của tôi.
“A… Anh vừa mới dậy…” Tôi muốn hỏi về cuộc điện thoại tối hôm qua, tuy rằng tôi biết nguyên nhân nhưng theo lẽ thường tôi vẫn nên hỏi một chút, nhưng miệng tôi lại không nói ra lời, tựa hồ như bởi vì thương tâm và đuối lý, mình không cách nào mở miệng được.
“Chồng, em xin lỗi anh… hu hu…” Có lẽ Tiểu Đình đã nghe được sự mệt mỏi và khổ sở của tôi từ trong điện thoại, nàng bắt đầu khóc qua điện thoại, hơn nữa còn hướng tôi xin lỗi. Theo lý mà nói hẳn là tôi phải hướng nàng xin lỗi mới đúng, hơn nữa nàng nói xin lỗi xong vì sao lại khóc? Đột nhiên tôi cảm thấy rất bối rối.
…”Chồng, anh… anh… chắc tối hôm qua anh chờ đến khuya phải không?” Tiểu Đình ngừng khóc, ở đầu dây bên kia nằng nặc hỏi thăm tôi, xem ra nàng muốn giải thích với tôi về tối hôm qua tại sao nàng không trả lời điện thoại. Nhưng nàng sẽ giải thích nó như thế nào? Nàng vốn oán giận tôi, sáng nay đột nhiên nằng nặc hỏi thăm tôi, còn mang theo giọng điệu xin lỗi, điều này khiến cho tôi hơi bối rối.
“Ừ, anh đã đợi đến khuya và gọi cho em rất nhiều lần, nhưng em không bắt máy, bà xã, tất cả đều là lỗi của anh, hãy tha thứ cho anh được không?” Tôi mượn cơ hội này nhanh chóng xin lỗi nàng để bù đắp sai lầm của mình.
“Không… không… chồng, anh không có lỗi, chính là em có lỗi, em không dám không tin anh, không dám trách anh, anh đã vì em mà làm nhiều như vậy, em còn trách anh. Chồng, cảm ơn anh, em rất thích món quà của anh!” Tôi chưa kịp nói xong, Tiểu Đình đã háo hức đoạt lời vội vàng giải thích và cảm ơn tôi. Chờ đã, món quà? Món quà nào mà nàng thích? Tôi không có tặng quà cho nàng! Bộ não của tôi còn bối rối hơn, não của tôi bắt đầu ngắn mạch.
…”Em thật phiền phức, lại trêu đùa anh như thế này làm hại anh khổ một ngày một đêm. Tuy nhiên, hiện tại vợ anh đang rất hạnh phúc. Hóa ra chồng em không có quên ngày sinh nhật của em và cho em một cái bất ngờ đột ngột.” Tiểu Đình tiếp tục nói với tôi. Tuy nhiên, vì mạch não của tôi bị đoản nên tôi chưa trả lời, lúc này tôi vẫn chưa thoát khỏi sự nghi hoặc trong đầu của mình.
…”Chồng ơi, sáng nay em thu dọn chăn ga gối nệm mới thấy món quà, tối hôm qua cũng không thấy dưới gối, em tưởng anh đã quên sinh nhật của em nên giận dỗi mà tắt tiếng điện thoại để phạt anh. Không ngờ anh gọi nhiều như vậy còn thức khuya để chờ, đợi anh về vợ sẽ bù đắp cho anh nha?” Tiểu Đình vẫn không để tôi nói, còn tưởng rằng tôi còn giận chuyện tối hôm qua nàng không nghe điện thoại của tôi, nàng vội vàng giải thích, tuy rằng tôi biết đây là lời nói dối. Dưới gối… món quà… Lúc này linh quang trong đầu tôi chợt lóe lên, Tiểu Đình tìm thấy một món quà dưới gối, chẳng lẽ là… Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhưng tôi không chắc lắm.
“Anh không giận đâu, chỉ là anh quá mệt. Được rồi vợ à, nếu em thích món quà là được rồi, anh đi tắm rồi đi làm, công việc quá bận rộn. Chúng ta nói sau về chuyện này nhé.” Vì tôi không rõ tình huống nên tôi quyết định chấm dứt cuộc điện thoại với Tiểu Đình trước, để biết rõ sự việc không làm lớn chuyện, miễn cho cuối cùng mồi lừa không đúng miệng ngựa, nháo ra một con ô long lớn thì thảm. Chắc hẳn là có điều gì đã xảy ra, tôi sẽ xem giám sát để tìm hiểu sự thật.
Tôi cúp điện thoại và nhìn đồng hồ, chúng tôi tập hợp lúc 8 giờ, còn một tiếng rưỡi nữa, thời gian cũng đủ, cùng lắm thì không ăn điểm tâm. Tôi không rửa mặt, thậm chí ngay cả quần áo cũng không mặc, tôi vội vàng lấy máy tính xách tay ra mở màn hình giám sát trong nhà phát lại, tôi ấn định thời gian giám sát vào lúc tôi đang ngủ.
Trong hình, cha đang ôm Tiểu Đình, hai người đều mệt mỏi ngủ say, trải qua chuyện sáng nay, lần này tôi tinh tế quan sát kỹ biểu tình của ông. Tuy rằng ông có bộ dáng ngủ say, nhưng lông mày của ông đôi khi run run và đôi khi má ông cử động một chút. Tôi biết biểu tình của ông từ khi tôi còn là một đứa bé, tôi biết ông không có ngủ vào lúc này, mà chỉ nhắm mắt suy nghĩ. Tôi đã quá quen với vẻ mặt trầm ngâm của cha tôi. Tôi bấm chuột tua nhanh, chừng nửa tiếng sau đã gần 5 giờ sáng.
Tôi nhìn thấy lúc này, cha khẽ thở dài yên lặng, sau đó nhẹ nhàng buông Tiểu Đình ra từ từ đứng dậy. Sau đó ông xoay người ngồi xuống bên giường, quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hàm chứa yêu thương và trìu mến.
Sau khi nhìn chăm chú Tiểu Đình một hồi, cha quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia kiên định. Ông nhẹ nhàng kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, rồi lấy trong đó ra một hộp quà được đóng bọc tinh xảo, bên trong không biết chứa cái gì. Cha cầm hộp quà, xoay người nhẹ đẩy đẩy nàng, như để xác định xem nàng đang ngủ say hay không. Hộp quà này là quà sinh nhật do ông đã chuẩn bị cho nàng, nhưng tại sao tối hôm qua ông không đưa nó cho nàng? Có phải ông chuẩn bị sau khi hai người đại chiến xong mới đưa?
Cha đẩy đẩy Tiểu Đình, dường như nàng đã quá mệt, bĩu môi lầm bầm vài cái, sau đó xoay người vào trong, từ nằm ngửa biến thành nằm nghiêng. Có thể thấy nàng ngủ rất sâu và rất say, tinh dịch trên chăn dưới thân đã khô lại, chỉ còn lại dấu vết trắng đục.
Cha thấy Tiểu Đình còn đang ngủ say, ông thở phào xuống giường, bước ra cửa với cái hộp quà trên tay. Ông sẽ làm gì? Tôi mở hình ảnh phòng khách ra, phát hiện sau khi ông đến phòng khách, ông từ từ đi về phòng ngủ của chúng tôi, bước chân rất nhẹ, như thể sợ sẽ đánh thức nàng đang ngủ rất say. Thấy điểm đến của cha là phòng ngủ của tôi, tôi nhanh chóng bật màn hình trong phòng ngủ của mình và đặt thời gian phát lại phù hợp với phòng khách và phòng ngủ của ông.
Chỉ thấy sau khi cha đến phòng ngủ của tôi, ông không ngừng tuần tra trong phòng, dường như tìm kiếm cái gì, cuối cùng ông tập trung mắt vào chăn trên giường của chúng tôi. Tôi thấy ông đi đến giường, sau đó đặt hộp quà trong tay dưới gối của Tiểu Đình. Sau đó, ông sửa lại chăn ga gối nệm và giữ nguyên trạng thái ban đầu rồi bước ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi, đi vào nhà tắm để giải tỏa rồi trở về phòng ngủ của mình. Lúc này, nàng vẫn đang ngủ say. Sau khi cha trở lại phòng ngủ, nhìn bóng lưng của con dâu, trên mặt ông đột nhiên lộ ra vẻ thoải mái và trìu mến. Lúc này, nàng đang trần truồng, nhìn từ phía sau có thể thấy tấm lưng ngọc mịn màng và cặp mông tròn trịa của nàng, dương vật của ông vừa mới đi tiểu đã bắt đầu ngẩng đầu lên.
Cha cúi đầu nhìn xuống dương vật của mình, sau đó lại nhìn qua Tiểu Đình mệt mỏi ngủ say, với một chút do dự và đau lòng hiện lên trong mắt ông. Cuối cùng ông cũng nhắm mắt lại, từ từ lên giường nằm nghiêng quay lưng về phía nàng. Ông đưa lưng về phía nàng, như vậy sẽ không nhìn thấy cơ thể trần truồng gợi cảm của nàng, điều này sẽ làm giảm từ từ ham muốn tình dục của ông. Tối hôm qua, nàng đã bị giày vò đủ rồi, cha cảm thấy có lỗi với nàng, cũng biết nàng sắp dậy đi làm nên không muốn cùng nàng “tập thể dục” buổi sáng. Nếu như lúc này ông vụng trộm lên giường, sau đó nằm nghiêng từ sau lưng cắm vào nàng, phỏng chừng nàng cũng sẽ không cự tuyệt, đúng không?
Có lẽ cha cũng quá mệt, ông từ từ quay lưng lại với Tiểu Đình và chìm vào giấc ngủ. Khoảng sáu giờ sáng, nàng thức dậy đúng giờ do chức năng của đồng hồ sinh học. Đồng hồ sinh học của nàng rất chính xác, nàng đã quen với việc dậy vào giờ này nên nhất định sẽ thức dậy, cho dù nàng có ngủ muộn hơn và cơ thể mệt mỏi như thế nào đi nữa.
Tiểu Đình tỉnh dậy, mông lung mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt nàng là một tấm rèm khác với phòng ngủ của chúng tôi, trong mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc, có lẽ nàng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tiểu Đình mang theo nghi hoặc quay lại, cuối cùng nhìn thấy ba chồng của mình đang ngủ say, lúc này ông đang trần truồng, mông mọc đầy lông hướng về phía nàng. Cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại, biết lúc này nàng không ở trong phòng ngủ của mình, mà là ngủ trong phòng ngủ của ba chồng cả đêm. Sau khi tỉnh rượu, cuối cùng nàng cũng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tôi thấy lúc này Tiểu Đình hơi sững sờ trợn mắt, nàng đã nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua. Tiểu Đình từ từ cắn môi và nước mắt bắt đầu chảy xuống khóe mắt và trượt xuống má. Sau khi tỉnh dậy, nàng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, sau khi dục vọng qua đi, nàng vẫn cảm thấy tội lỗi và hối hận thật sâu, có lẽ giờ phút này nàng đã tỉnh ngộ.
Tiểu Đình ngồi trên giường của ba chồng nhẹ nhàng khóc nức nở, thời gian trôi qua từng chút một. Dường như biết mình còn ít thời gian phải đi làm, nàng ngừng khóc, lặng lẽ lau nước mắt rồi từ từ di chuyển quanh người ba chồng rồi rời khỏi giường. Động tác của nàng rất nhẹ, nàng nhặt quần lót và váy ngủ của mình lên, trước khi đi còn không quên nhặt tấm chăn dính đầy tinh dịch ở dưới lên.
Tiểu Đình từ từ trở về phòng ngủ, bước chân loạng choạng, xem ra trận giao cấu đêm qua khiến cho cơ thể nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục lại. Tôi phóng to màn hình và thấy rõ môi âm hộ của nàng có vẻ hơi đỏ và sưng lên, điều này cho thấy nàng đã bị ba chồng dằn vặt dữ dội cỡ nào đêm qua.
Tiểu Đình ném chăn vào máy giặt, sau đó tranh từng giây từng phút chạy vào nhà tắm để tắm rửa. Nàng không ngừng rửa sạch âm đạo của mình, mỗi khi đút ngón tay vào âm đạo là có thể đào ra tinh dịch của ba chồng bắn vào đêm qua. Sau khi tắm rửa vội vàng, Tiểu Đình trở lại phòng ngủ của chúng tôi và bắt đầu thay đồ.
Sau khi Tiểu Đình bước ra khỏi phòng ngủ, cha mới mở mắt ra, ông đã lớn tuổi rồi nên ngủ rất nhẹ. Khi nàng tỉnh dậy, ông cũng đã tỉnh lại, nhưng có lẽ vì sợ nàng không dám đối mặt với mình, ông vẫn giả vờ ngủ say, sau khi nàng đi ông mới mở mắt ra, dường như ông cũng nghe được tiếng khóc của nàng vừa rồi. Trong mắt ông hiện lên một phần tự trách, dường như ông đang oán mình vì sao tối hôm qua lại thô lỗ và điên cuồng với nàng như vậy.
Cha vẫn không rời giường, nhắm mắt lại, chỉ là từ má và lông mày có thể thấy được, ông vẫn đang suy nghĩ, nội tâm vẫn không bình tĩnh…