Phần 48
Sau khi hoàn thành một loạt các thủ tục như lắp dongle, tôi mở video ở nhà xem.
Tất cả mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, tôi mở video phòng khách và phòng ngủ của tôi trước, chỉ thấy hai nơi này không có bóng dáng của Tiểu Đình, khẳng định cha vẫn còn nằm trong phòng ngủ, như vậy nhất định nàng phải ở trong phòng ngủ của ông. Tôi nhìn lướt qua môi trường văn phòng và thấy không có ai quấy rầy tôi trong thời gian này, tôi mang tâm tình kích động mở màn hình giám sát phòng ngủ của ông.
Tôi thấy cha nằm trên giường, Tiểu Đình đang cho cha ăn, tình huống vẫn bình thường, nhìn thấy điều này nội tâm tôi không khỏi có chút thất vọng. Bây giờ đã qua hai giờ trưa rồi cha mới ăn. Tôi không thấy lạ về điểm này, bởi vì tình huống hiện tại của ông, bữa ăn khẳng định không dựa theo giờ giấc, lúc đói bụng có thể ăn bất cứ lúc nào, hơn nữa hiện tại không chỉ ăn đồ lỏng, mà còn có thể xuống đất đi lại bình thường, chỉ là thân thể vẫn có chút suy yếu, không khỏe như bình thường.
Trong khoảng thời gian sau khi cha tỉnh lại trong bệnh viện, tôi tin rằng không có chuyện gì xảy ra với hai người, bởi vì ban ngày căn bản bọn họ không có cơ hội, hơn nữa bác sĩ y tá tùy thời đều có thể vào phòng bệnh kiểm tra, buổi tối tôi đều đến bệnh viện cùng nàng chăm sóc cho ông. Chỉ đáng tiếc là trong đoạn thời gian đó hai người có nói cái gì hay không tôi cũng không biết, đây cũng là điều tôi đặc biệt muốn biết.
“Được rồi con, bố ăn no rồi.” Tôi đang suy nghĩ thì bị lời nói của cha cắt ngang, chỉ thấy ông ăn vài miếng thì yêu cầu ngừng ăn.
“Bố ăn ít quá! Bây giờ là thời gian để hồi phục, cần ăn nhiều hơn một chút.” Tiểu Đình đặt bát xuống, cầm khăn giấy lau miệng cho ba chồng, nhưng khi khăn giấy sắp đụng tới miệng của ông, lúc đó ông đã dùng tay chặn lại, trên mặt ông hiện lên một chút ngượng ngùng và mất tự nhiên.
“Bố tự làm được, bố còn chưa yếu như vậy, thực tế bố có thể hoàn toàn tự lo cho mình bây giờ.” Cha cầm lấy khăn giấy trong tay Tiểu Đình, bắt đầu tự mình lau miệng. Nhìn ra được, ông có ý từ chối ý tứ của nàng. Sau khi tỉnh lại, tựa hồ như ông đã nghĩ thông suốt cái gì, thái độ của ông đối với nàng dường như trở lại thời điểm chưa có phát sinh bất cứ quan hệ gì.
“Bố vừa mới hồi phục sau cơn bệnh nặng, tốt hơn hết con nên chăm sóc cho bố một thời gian, miễn cho rơi vào bệnh căn.” Bị ông từ chối tựa hồ như đã thành thói quen, Tiểu Đình cũng không có biểu hiện ra bất kỳ bối rối nào, chỉ ôn nhu nhìn ba chồng.
Từ sau khi ba chồng gặp chuyện không may, Tiểu Đình vẫn rất lo lắng cho an nguy của ông, sau khi ông tỉnh lại, nàng đã chăm sóc rất chu đáo cho ông mà không có một chút lảng tránh và thiếu kiên nhẫn nào. Tôi nhìn ra được, đối với ông, Tiểu Đình đã buông bỏ hết khúc mắc, ngược lại nàng chủ động hơn bao giờ hết về bất cứ điều gì về ông.
Thời gian dường như đã đi vào bế tắc, cha nghe xong lời nói của Tiểu Đình, ông không đáp lại mà nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi. Tiểu Đình ném khăn giấy mà ông đã sử dụng vào thùng rác, sau đó ngồi bên cạnh giường nhìn bộ dáng nhắm mắt của ba chồng, trên mặt mang theo dịu dàng và từ ái, giống như một người mẹ đối với đứa con thân yêu nhất của mình! Loại so sánh này tựa hồ như không thích hợp, nhưng sự từ ái lại chưa từng có trong mắt nàng trước đây.
Nhìn bộ dáng ba chồng đang nhắm mắt giả vờ ngủ, trong mắt nàng thoáng hiện lên một nụ cười, giờ phút này Tiểu Đình không hề tỏ ra bất mãn với sự thờ ơ của cha mà ngược lại còn có một chút an ủi.
Thời gian từ từ tĩnh lặng, tựa hồ như cảm giác Tiểu Đình vẫn chưa rời khỏi phòng, cha đang nhắm mắt dưỡng thần không biết phải làm sao, tựa hồ như cũng có chút chột dạ, hô hấp dần dần tăng lên, hai tay âm thầm nắm chặt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi nhìn hai người đang yên lặng, tôi đã nhận ra sau khi cha tỉnh dậy, hai người đã hòa hợp với nhau như thế nào trong bệnh viện. Tôi tin rằng ở trong bệnh viện ban ngày, hẳn là hai người chưa từng nói qua bất kỳ đề tài riêng tư nào, coi trạng thái hiện tại, không có tiến hành giao tiếp ngôn ngữ không bình thường. Sau khi ông tỉnh lại tựa hồ như cũng duy trì khoảng cách mà ông ấy nên có với Tiểu Đình.
Lúc cha hôn mê rốt cuộc ông có nghe nàng thổ lộ với ông hay không? Đây là nghi vấn mà tôi vẫn luôn thắc mắc! Có lẽ Tiểu Đình cũng không biết, tôi cảm giác hình như ông đang lảng tránh nàng và nàng cũng cảm nhận được điều đó. Tôi tin rằng trong lúc hôn mê hẳn là ông đã nghe được lời thổ lộ của nàng, mặc dù có thể ông không nghe được toàn bộ…
Dần dần, trong mắt Tiểu Đình hiện lên một tia áy náy, phảng phất như suy nghĩ vừa rồi của tôi, trong đầu nàng cũng có cùng một suy nghĩ. Chỉ thấy trong mắt nàng mang theo hối hận và yêu thương, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay ba chồng, động tác đưa tay cầm nhẹ nhàng lại kiên định, khi nàng chạm vào tay ông, ông chợt run lên, nhưng lại không có giật ra, tùy ý nàng nắm.
Hô hấp của cha càng lúc càng dồn dập, nhưng không mở mắt ra, phảng phất như thật sự ngủ say. Tay kia của Tiểu Đình từ từ vươn về phía hai má ông, sau khi chạm đến vị trí cuối cùng, tay bắt đầu nhẹ nhàng vuốt tóc ông, cảm xúc trong mắt rất là phức tạp, giống như đối với đứa con mà mình từ ái, cũng giống như đối với người yêu!
Cha khẽ run lên, tay còn lại không bị Tiểu Đình nắm, đang nắm chặt ga giường, giống như chịu đựng, nhưng lại không có động tác ngăn cản nào, tùy ý nàng “vuốt ve”.
“Bố, trong khoảng thời gian ở bệnh viện, chúng ta không có giao tiếp sâu sắc, bây giờ con muốn hỏi bố một vấn đề, bố đừng có giả vờ ngủ nữa được không? Chúng ta thừa dịp nói chuyện thẳng thắn đi.” Tiểu Đình thu hồi bàn tay vuốt tóc ba chồng, tay kia còn nắm chặt tay ông, tâm bình khí hòa ôn tồn nói với ông, đồng thời cũng đánh tan việc ông giả vờ ngủ.
“Nói chuyện gì?” Trầm mặc một hồi, cha phát hiện không thể giả bộ nữa, mở miệng nói, nhưng vẫn không mở mắt ra.
“Trước khi bố tỉnh lại, có cảm giác được cái gì không? Bố có nghe con nói gì với bố không?” Dường như Tiểu Đình không muốn lảng tránh nữa, cũng không thấy xấu hổ nữa, tựa hồ như trong giây khắc thổ lộ với ba chồng, những quyết định và sự chuẩn bị đã được thực hiện, hơn nữa có vẻ như rất lâu trước đó nàng đã muốn hỏi ông vấn đề này.
Nghe Tiểu Đình hỏi như vậy, tôi yên tâm, xem ra tôi không có suy đoán sai, ở bệnh viện hai người không có trao đổi sâu sắc gì ở sau lưng tôi, mượn cơ hội về nhà, nàng mới chuẩn bị có một cuộc “hiển thị” với ba chồng trong trạng thái “thanh tỉnh” để tiến hành cuộc “lật bài”.
“A… cái gì… con nói trước khi bố tỉnh dậy? Ồ… bố… bố không có… không cảm giác được a… giống như… nói thế nào đây? Nó giống như đang ngủ… Phải rồi… nó giống như đang ngủ, rồi thức dậy, không có cảm giác gì… Thực ra, con nói gì với bố vậy?” Đột nhiên bị Tiểu Đình hỏi, cha mở hai mắt đang nhắm lại, thân thể vừa mới nhoáng lên một cái. Trong lúc theo dõi tôi rõ ràng cảm nhận được sự bối rối của ông, ngay sau đó ông bắt đầu nói lộn xộn không mạch lạc, lắp bắp giải thích, rõ ràng là biểu hiện chột dạ, lương tâm cắn rứt, hơn nữa lời nói không thành thật.
Chao ôi… cha tôi vẫn quá thật thà, đối mặt với Tiểu Đình căn bản ông không biết nói dối như thế nào, ông đã mất cảnh giác trước mặt nàng, bị nàng đánh trở tay không kịp, người sáng suốt vừa nhìn vào liền biết ông không có nói thật.
“Thật không có bất kỳ cảm giác nào cũng không nghe được lời nói của con?” Nhìn thấy biểu tình của ba chồng, trên mặt nàng hiện lên một biểu tình đã hiểu rõ, đồng thời trong mắt mang theo ranh mãnh tiếp tục truy vấn ông.
“Thật mà… thật không có!” Ánh mắt cha qua lại tránh mắt Tiểu Đình, hoàn toàn không dám đối mặt với nàng, mắt đảo đảo, đây chính là biểu hiện của một người đang nói dối.
Nhận được câu trả lời thiếu chân thành của ba chồng một lần nữa, Tiểu Đình có vẻ hơi khó chịu, nàng có chút giận buông tay đang nắm chặt tay ông ra, dùng hai tay di chuyển đầu của ông sao cho mặt ông đối diện với mặt mình, đồng thời thân thể nàng nghiêng tới trước. Lúc nghiêng người, áp sát khuôn mặt xinh đẹp của mình vào mặt của ba chồng, thậm chí chóp mũi của hai người cũng gần dán vào nhau.
Cha bị hành động đột ngột của Tiểu Đình làm cho choáng váng, không có bất kỳ phản ứng hay phản bác nào, tùy ý nàng chuyển đầu, trong mắt mang theo kinh hoảng nhìn nàng, có chút choáng váng.
“Ông nhìn vào mắt tôi, thật sự không có nghe tôi nói gì sao? Thực sự không có cảm giác bất cứ điều gì?” Thanh âm của Tiểu Đình giống như âm hồn bất tán, văng vẳng bên tai cha và tôi…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-cha-va-vo.html
Tiểu Đình nhìn thẳng vào mặt ba chồng, mặt hai người dán lại rất gần, tôi tin rằng lúc này nhất định cha có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, cũng như mùi hương thơm xông vào mũi. Ánh mắt ông vẫn né tránh, có lẽ ông cũng nhận thấy trong mắt nàng mang theo một loại ma lực đặc thù, chỉ cần đối mặt với hai mắt con dâu, người ta sẽ không kiềm chế được mà nói cho nàng biết hết những tâm ý của mình.
Tôi ngồi trước máy tính, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị và tràn ngập ma lực của Tiểu Đình, trong lòng tôi cũng không khỏi run lên, như thể không chỉ có cha bị nàng thôi miên mà còn có cả tôi, người đang ở xa trong công ty. Trước đây, sao tôi không phát hiện nàng có bộ mặt nghiêm túc như vậy? Kể từ khi nàng phát sinh quan hệ với ba chồng, trong khoảng thời gian này, tôi mới phát hiện trước kia mình còn chưa có hoàn toàn hiểu hết về vợ mình, nàng còn có rất nhiều bộ mặt mà tôi không biết.
Nếu như lúc này đầu bố mạnh mẽ tiến tới trước, liệu ông ấy có thể lập tức tập kích vào môi nàng không? Không biết tại sao lúc này trong đầu tôi lại nảy lên những suy nghĩ vớ vẩn như vậy.
“Trả lời tôi… Hãy nhìn vào mắt tôi!” Thanh âm của Tiểu Đình lại cắt ngang “suy nghĩ lung tung” của tôi, như thể nàng không nghe được câu trả lời, nàng không cam lòng, nàng hỏi lại, giọng điệu rất nghiêm nghị.
“A, bố chỉ nghe… nghe… một phần nhỏ…” Tựa hồ như nhận thấy con dâu đang giận và làm mặt nghiêm, rốt cục ba chồng cũng chịu thua, ngoan ngoãn thừa nhận. Lúc này ông bị nàng bức hỏi có chút khẩn trương, hô hấp bắt đầu dồn dập, hơi thở thậm chí còn thổi bay những lọn tóc trước trán nàng.
“Vậy tại sao hai ngày nay ông lại tránh mặt tôi? Còn muốn lảng tránh không? Chẳng lẽ tôi làm như vậy còn chưa đủ sao?” Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của ba chồng, dường như Tiểu Đình nhẹ người hơn, những lời nói kia của mình cũng không cần lặp lại lần thứ hai.
Nếu như câu trả lời của cha là không, có thể Tiểu Đình sẽ lặp lại những lời kia cho ông một lần nữa hay không? Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút kinh hãi, bởi vì tôi vừa mới vô tình khám phá khe nứt thầm kín trong lòng mình.
Tiểu Đình nhẹ nhàng đặt đầu của ba chồng trở lại vị trí cũ, nhẹ nhàng chỉnh lại cái gối đầu cho ông, giúp ông chải lại mái tóc bạc vừa bị nàng làm rối, sự tức giận trên mặt đã biến mất, có thể nhìn ra được, bộ dáng tức giận vừa rồi của nàng hẳn là giả vờ!
“Bố… bố… ờ…” Cha để nàng sắp xếp lại gối đầu và tóc cho mình, lúng túng không biết phải trả lời như thế nào. Nhìn bộ dáng khẩn trương của ba chồng, trong mắt Tiểu Đình đột nhiên hiện lên một tia không đành lòng, loại cảm xúc này dường như cũng rất hiếm khi xảy ra. Nhìn thấy ông muốn nói gì đó, lại nói không ra lời, nàng lấy tay che miệng ông:
“Bố, con đã nói với bố những gì con nên nói trước khi bố tỉnh dậy. Con không biết bố đã nghe được bao nhiêu hay là lúc bố hôn mê kỳ thật đối với ngoại giới đã nhận thức được mọi thứ, nhưng ở đây con vẫn nói một lần nữa với bố, miễn cho bố không chắc chắn, vẫn cho rằng mình nằm mơ, đúng không?” Tiểu Đình bỏ tay đang chặn miệng ba chồng ra, ngồi thẳng người, ánh mắt vẫn nhìn ông, trên mặt mang theo vẻ đau lòng nói.
Cha không có lời nàng, nhưng trên mặt hiện lên sự bối rối và do dự. Vốn dĩ tại thời điểm đó, ông có thể chủ động một chút, ngược lại ông lại trốn tránh! Trải qua chuyện sinh tử lần này, chẳng lẽ ông còn không nghĩ ra sao? Nếu không có sự hiện diện của tôi, hai người có thể xáp lại với nhau.
“Bố, sau sự việc này, con đã suy nghĩ rất nhiều, con không muốn nói thêm. Bố chỉ cần biết, con hiểu bố, con biết hết những gì bố muốn trong lòng, tất cả những gì bố lo lắng… Nói thật lần này thiếu chút nữa chúng ta đã sinh ly tử biệt, thiên nhân vĩnh viễn cách ly mãi mãi, con nghĩ thông suốt rất nhiều rồi, sau này bố đừng suy nghĩ nữa, con sẽ không bao giờ làm tổn thương bố nữa, chỉ cần bố muốn cái gì, con đều sẽ cho bố. Ngoại trừ rời bỏ Kim Thành gả cho bố ra, mọi chuyện con đều có thể thỏa mãn bố!”
Lúc Tiểu Đình nói ra những lời này, cảm xúc của nàng hoàn toàn khác với lúc nàng nói những lời này trong bệnh viện. Lúc ở bệnh viện, Tiểu Đình chỉ có lo lắng, thậm chí vì không cam tâm nhìn ba chồng hôn mê không biết có tỉnh lại không, nàng nói năng lộn xộn, huống chi lúc ấy ông đang hôn mê, không trực tiếp đối mặt với ông, nàng có thể thoải mái nói gì cũng được. Nhưng khi chân chính biểu đạt lại lời hứa của mình với ba chồng một lần nữa, nàng vẫn lộ ra sự thẹn thùng đặc biệt của nữ nhân. Đương nhiên, cũng có một tia bất đắc dĩ, nếu như ông không xảy ra chuyện này, có lẽ nàng sẽ không đồng ý phát sinh mối quan hệ loạn luân như vậy với ba chồng!
“Con… không, không, bố chưa từng nghĩ tới việc để con rời khỏi Kim Thành, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện có thể cưới… bố thật sự không có nghĩ như vậy, con có thể ở bên bố… bố… đã rất hài lòng rồi, bố đã bị lương tâm cắn rứt… bố không yên lòng… con… con… con…” Nghe Tiểu Đình nói như vậy, cha hốt hoảng đứng dậy giải thích, đầu đầy mồ hôi nhễ nhại…
Tôi ngồi trước máy tính, có một tia không đành lòng, dụng ý của Tiểu Đình là muốn triệt để mở lòng cha tôi, để cho ông mở rộng lòng, đừng kìm lòng khi có chuyện mà nghẹn ở tâm lý. Nhưng tôi không thể giương mầm trợ giúp! Dù sao cha còn chưa khỏi hẳn, bức gấp quá có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay không? Lúc này thậm chí tôi đã nghĩ đến việc gọi điện cho nàng, “cố ý” làm gián đoạn việc trao đổi này của hai người.
“Bố đừng có nóng vội, con hiểu. Tất cả những chuyện này có thể là do ông trời đã định sẵn, chúng ta hãy coi như đây là một loại duyên phận khác đi, chuyện đã xảy ra rồi, nếu chúng ta trốn tránh, chúng ta có thể quay về quá khứ được không? Bố đã hiếp con…” Tiểu Đình nói xong lời cuối cùng, nhịn không được không khỏi thở dài một tiếng, tuy rằng đêm đó làm cho nàng nhớ như in, nhưng cũng từ đêm đó nàng đã hoàn toàn mất đi cấm địa cuối cùng của mình, đồng thời cũng hoàn toàn phản bội tình yêu và lòng trung trinh của mình, khiến cho nàng cảm thấy có lỗi với chồng mình, thậm chí còn khiến cho tinh thần của nàng lúc đó gần như suy sụp.
Có lẽ Tiểu Đình cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề nên đột nhiên nàng bật cười “khúc khích”, nàng cười rất tự nhiên cũng rất tiêu sái, có vẻ như lúc đó nàng thật sự thoát ra khỏi bóng tối! Chỉ là nàng cười nhưng nước mắt lại trào ra. Không biết bởi vì nàng cười ngặt nghẽo, hay là vì trong lòng nàng lúc này vẫn còn mang cảm giác tội lỗi và đau khổ cuối cùng.
Sau khi ba chồng “từ cõi chết sống lại”, Tiểu Đình vẫn luôn biểu hiện rất vui vẻ. Suy cho cùng, không có gì hạnh phúc hơn khi ông tỉnh dậy, nhưng chân chính đối mặt với ông khi ông tỉnh lại, nàng nghĩ đến lời hứa của mình với ông, nghĩ đến chồng mình, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy mâu thuẫn và rối ren.
Nhưng mà, sau khi trải qua quá nhiều chuyện, Tiểu Đình gần như không còn thù oán gì đối với ba chồng, dù sao những gì ông làm, đã thương tổn đến trái tim nàng và phá vỡ phòng tuyến tâm lý của nàng. Hơn nữa tất cả sai lầm cũng không nên đổ cho ông một mình gánh chịu, nàng là một nữ nhân hiền lành, sao nàng có thể không hiểu tất cả những gì ông đã làm cho nàng? Cho dù có trái tim băng giá, cũng bị những hành động này của ông triệt để hòa tan, hơn nữa tôi còn vô tình cho họ một đạo “miễn tử kim bài”!
“Được rồi bố, sau này mình sẽ có nhiều thời gian hơn, bố giữ gìn cơ thể thật tốt, chuyện sau này… chuyện sau này chúng ta hãy nói sau.” Tiểu Đình ngừng cười, quay lưng về phía cha lấy tay lau nước mắt, mặt tươi cười cầm chén đi ra khỏi phòng, để lại ba chồng một mình ngơ ngác nằm trên giường.
Cha còn chưa kịp phản ứng lại những gì vừa xảy ra, trên mặt ông mang theo một tia không thể tin cũng không rõ nguyên nhân, cuối cùng tất cả sự bối rối biến thành một tiếng thở dài thật sâu. Tôi biết sự “tái sinh” của ông nằm ngoài dự liệu của ông, vốn tưởng rằng mình có thể triệt để giải thoát, không nghĩ tới Diêm vương gia cuối cùng cũng không chấp nhận ông, ông tái sinh lần nữa cũng lâm vào trong mâu thuẫn thật sâu, không biết nên lựa chọn ra sao.
Một mặt, cha rất yêu Tiểu Đình, ông có thể chết vì nàng, tình cảm của ông dành cho nàng là hiển nhiên, mặt khác, ông cũng rất thương tôi, từ nhỏ đến lớn, ông đã vì tôi mà hy sinh biết bao nhiêu, căn bản không cách nào biểu đạt bằng lời. Ông nên lựa chọn như thế nào giữa hai khía cạnh?
Tiểu Đình bắt đầu thu dọn bát đũa trong bếp, sau đó dọn dẹp phòng khách, nhìn thời gian ước chừng một giờ đã trôi qua, đã hơn ba giờ chiều, một lát nữa nàng chuẩn bị cơm tối cho tôi.
Văn phòng vẫn rất yên tĩnh, điều này hiếm khi xảy ra đối với tôi. Tôi nhìn vào màn hình giám sát đã khôi phục lại im lặng và chìm sâu vào suy nghĩ. Hai người đã lật bài, là Tiểu Đình chủ động, cha thì bị động, mặc dù cuộc trao đổi này giữa hai người rất đơn giản và ngắn gọn, nhưng nội dung trao đổi của hai người, lại là bản chất của mối quan hệ hiện tại của họ.
Thực lòng mà nói, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn lảng tránh nội tâm của mình, không dám chạm vào vết thương trong lòng mình đêm đó, tôi đã cố gắng khống chế bản thân không muốn nhớ lại tình tiết trong bệnh viện đêm đó, tôi không muốn nhớ lại những lời Tiểu Đình đã nói với cha tôi. Tôi không biết những lời nói kia của nàng rốt cuộc có bao nhiêu là thật lòng, có bao nhiêu là nói dối để cho ông tỉnh lại.
Nhưng có một điểm, lúc chúng tôi đi du lịch và làm tình, trong lúc cao trào trong lòng nàng nghĩ đến ba chồng là thật, điểm này bây giờ tôi có thể khẳng định, bởi vì chúng tôi làm tình đều là phương pháp cố định, cơ hồ không có ý tưởng gì mới, thời gian và độ bền cũng như trước, có đôi khi nàng cao trào, đại đa số lần sẽ không! Có thể dự đoán, lần cao trào đó là do công lao của cha…
Lúc đó Tiểu Đình có một câu mà tôi nhớ nhất: “Kỳ thật lúc đó chỉ cần ông chờ một chút, khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, cổ động bản thân, thậm chí cuối cùng tôi sẽ quyết định tặng nó cho ông, coi như là… chỉ cần ông chờ thêm một thời gian nữa, tôi tin rằng mình sẽ nhịn không được mà chủ động giao cho ông!”
Những lời này có thực sự đúng không? Lúc ấy tôi còn tưởng rằng, nếu như tôi không hạ dược, Tiểu Đình sẽ một mực thủ vững, không có cách nào đột phá. Lúc này tôi phát hiện, tôi không cách nào phán đoán chính xác nội tâm của nàng, nếu như tôi không hạ dược, kết cục của câu chuyện sẽ như thế nào? Thật tiếc vì thời gian không thể quay ngược. Để cho lòng mình có thể thoải mái hơn, tạm thời mình sẽ coi những lời nói đó là nói dối đi.
Mình có nên tạo thêm cơ hội cho hai người nữa không? Tuy rằng lúc cha hôn mê, tôi đã dự định sẽ hoàn toàn buông lỏng nội tâm của mình, không để cho mình có cảm xúc chua xót và ghen tuông, nhưng khi thật sự đối mặt một lần nữa, rốt cuộc mình có thể buông bỏ bản tính tự nhiên hay không? Cái loại khoái cảm cấm kỵ này, hưng phấn và chua xót hai bên luân phiên xen kẽ lẫn nhau, đó chẳng phải là chỗ làm cho mình hưng phấn sao?
Thôi quên đi, cha đã tỉnh lại, tâm nguyện lớn nhất của tôi trong khoảng thời gian này đã được thực hiện, coi như đó là món quà gửi đến cha đang hồi phục sau cơn bệnh hiểm nghèo đi. Cùng lúc thân thể ông hồi phục, hãy để Tiểu Đình cho cha một phần linh dược trị liệu tâm linh một chút đi. Hãy chữa cho cha bằng thuốc tiên!
Tôi quyết định tạo cơ hội cho hai người một lần nữa. Nhưng làm thế nào để tạo cơ hội đây? Lúc này, trong đầu tôi sáng lên, thà chống nắng còn hơn chọn ngày, để tối nay đi. Rèn sắt thừa dịp còn nóng, trong lúc nàng vừa mới lật bài với cha, thừa dịp nàng kiên định nội tâm của mình mà ông còn do dự chưa quyết định, liệu nó có thể thành công không? Hãy thử coi. Với tâm trạng phức tạp và phấn khích, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm số của Tiểu Đình…
“Chồng, có chuyện gì vậy?” Nhìn nàng trong màn hình, bỏ khăn lau nhà xuống nghe điện thoại, tay còn lại mảnh khảnh vuốt mái tóc trước trán.
“Đêm nay anh có việc phải tăng ca ở đơn vị nên sẽ không về nhà, trong lúc cha bệnh, có không ít công việc đã tích góp anh không làm được, thừa dịp cha về nhà, anh thanh lý công việc đã chất một đống, em ở nhà chăm sóc cha chu đáo, có việc gì tùy thời gọi điện thoại cho anh.” Giọng điệu của tôi không cởi mở như tôi tưởng tượng, nhưng tôi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nhưng tay cầm điện thoại liên tục run run trong tay tôi cho biết bao nhiêu mâu thuẫn trong tim tôi.
“Tối nay anh làm thêm giờ à? Uh… à, được rồi, nghỉ sớm đi, đừng làm quá sức, anh có muốn em mang cơm đến cho anh không? Tối nay em vốn chuẩn bị làm cho anh món cá dưa chua yêu thích nhất của anh!” Tiểu Đình nghe tôi muốn tăng ca, có chút sửng sốt, bình thường tôi tăng ca là chuyện rất bình thường, chỉ là đêm nay tôi tăng ca tựa hồ như quá mức “trùng hợp” làm cho nàng ngược lại có chút bất ngờ, nhưng nàng phản ứng ngay lập tức, sau hết nàng đã không quên việc quan tâm đến tôi.
“Không cần mang cơm đến, buổi tối không chỉ có một mình anh tăng ca, lát nữa anh và đồng nghiệp ra ngoài ăn.” Không nói nữa, sắp bắt đầu làm, tạm biệt, yêu em.” Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng nữa, nếu đã sớm quyết định, cũng không nên dây dưa, nếu như lại nghe những lời quan tâm của Tiểu Đình, có thể sẽ khiến cho tôi không nỡ mà dẫn đến chuyện tối nay tan thành nước.
“Thôi đi ông xã, tạm biệt…” Sau khi cha khỏi bệnh, tinh thần của Tiểu Đình đã khôi phục lại trạng thái bình thường, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia, cuối cùng nàng không quên trêu tôi để biểu đạt tình yêu của mình.
Cúp điện thoại, mắt tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chuyện gì sẽ xảy ra tối nay? Nếu không có gì xảy ra đêm nay, chẳng phải là đêm nay tôi ngồi vô ích trên cái băng ghế lạnh lẽo này sao? Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát và suy nghĩ, tôi quan sát biểu hiện của Tiểu Đình. Đêm nay tôi không có ở nhà, liệu nàng có vui mừng với cơ hội tốt như vậy không?
Sau khi Tiểu Đình cúp điện thoại, nàng không hề biểu lộ cảm xúc vui vẻ nào, còn hơi có chút khó chịu thở dài, có lẽ vì đêm nay cơ hội gia đình tụ tập bị phá hỏng. Nàng tiếp tục thu dọn nhà cửa, cái miệng nhỏ xinh không biết lẩm bẩm cái gì.
Đang thu dọn nhà, Tiểu Đình lơ đãng liếc mắt nhìn về phòng ngủ của ba chồng, ánh mắt chợt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Không biết Tiểu Đình đang nghĩ tới cái gì, nàng nhìn cửa phòng ngủ, lông mày hơi nhíu lại, đứng ở phòng khách, nét mặt nàng luôn thay đổi, trong mắt sự do dự và mơ hồ chờ mong, thật lâu không tan đi…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-cha-va-vo.html
Nhìn thấy biểu tình do dự không ngừng biến hóa của Tiểu Đình, tôi biết đêm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì, đối với đêm nay tôi bắt đầu mong chờ càng nhiều hơn, mặc dù tôi sẽ không thể bình tĩnh đối mặt với nó.
Tiểu Đình do dự một hồi rồi lắc lắc đầu mình, mái tóc thật dài hơi hất lên, tựa hồ như muốn ném mớ suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi trong đầu nàng ra ngoài cơ thể. Sau đó, nàng tiếp tục thu dọn nhà…
Tôi nhìn Tiểu Đình tiếp tục thu dọn nhà, không có chuyện gì khác xảy ra, tôi tạm thời tắt màn hình giám sát, lấy tay xoa xoa khuôn mặt căng thẳng, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục việc làm của mình, nhưng trong đầu tôi thỉnh thoảng cứ nghĩ đến mọi thứ sẽ xảy ra ban đêm trong tưởng tượng, điều này làm gián đoạn chuỗi công việc của tôi không biết bao nhiêu lần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến giờ tan sở, các đồng nghiệp chào hỏi từng người một rồi về nhà, ở hành lang văn phòng không ngừng vang vọng tiếng cười của đồng nghiệp, tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ có lúc tan sở là lúc thư thái nhất. Vừa đi vừa nói về tối nay về nhà sẽ ăn cái gì, có nên đi bộ quanh quảng trường để tập thể dục hay không, v. V. Nhìn bóng lưng đồng nghiệp rời đi, tôi không khỏi lắc đầu cười khổ, đêm nay chỉ có một mình tôi lẻ loi trong văn phòng.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, toàn bộ tòa nhà văn phòng chỉ còn lại một mình tôi, xung quanh đều im lặng. Vuốt vuốt cái bụng trống rỗng một chút, không nên để mình quá mức ủy khuất, tôi chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì, nhưng lại sợ bỏ lỡ một màn cảnh sắc ở nhà nên tôi gọi điện cho “City Run”, bảo họ cho tôi một phần Malatang. Đã lâu không ăn loại “đồ ăn vặt” này, kỳ thật tôi vẫn thích ăn Malatang, chỉ là vì thân thể của tôi, Tiểu Đình hạn chế không cho tôi ăn, hôm nay đột nhiên thèm ăn Malatang, chính vì muốn cùng cái loại “nóng bỏng” hiện tại trong lòng hô ứng với nhau.
Chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, Malatang được đưa đến, tôi mở video giám sát ở nhà vừa ăn Malatang vừa xem giám sát. Sự cay nồng của Malatang từ miệng tôi truyền đến toàn thân, giờ phút này trong miệng và trong lòng tôi đều nóng bỏng. Tiểu Đình trong nhà đang nấu cháo dinh dưỡng cho ba chồng, ông yên lặng ngồi xem TV trên ghế sô pha, chỉ là thỉnh thoảng mắt của hai người chạm nhau, mà cha thì bối rối nhìn chỗ khác né tránh, còn nàng so với cha ngược lại tương đối bình tĩnh hơn đối mặt với ông.
Bữa cơm đã chuẩn bị xong, Tiểu Đình múc một chén cháo bưng đến phòng khách muốn đút cho ba chồng ăn, nàng dùng thìa múc một ít cháo, sau đó đưa lên môi thổi nhẹ, miệng tỏa ra mùi thơm từng chút từng chút thổi lạnh cháo dinh dưỡng nóng hổi, sau đó nàng đưa thìa nhỏ đưa đến miệng ông.
“Đừng, Tiểu Đình, lúc này bố tự mình làm được, lần nào cũng để con đút cho bố ăn, bố cảm giác mình thật muốn biến thành một bệnh số!” Cha có chút xấu hổ cự tuyệt, nhưng bây giờ chỉ có ông và Tiểu Đình hai người ở nhà ban đêm, đã thật lâu không có cơ hội này! Cha có chút bối rối tiếp nhận bát từ trong tay nàng, bởi vì quá khẩn trương, lúc tiếp nhận bát cháo, thiếu chút nữa cháo cũng trào ra ngoài.
“Bố vốn là bệnh nhân mà! Được rồi, bố tự ăn đi, con cũng ăn chút gì luôn.” Tiểu Đình mỉm cười, để ba chồng lấy bát từ tay nàng.
Tiểu Đình đi vào nhà bếp múc cho mình một bát cháo, sau đó ngồi trên ghế sô pha với ba chồng, hai người yên lặng ăn cơm và xem TV. Chỉ là hai người đều có tâm sự riêng, lực chú ý tựa hồ như đều đặt ở trên người nhau, có lẽ ông cũng nhận thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, ông hẳn là “sợ”, đồng thời cũng có một tia chờ mong.
Nhìn hai người ăn cháo dinh dưỡng, sau đó lại nhìn đến “đồ ăn vặt” trước mặt mình, tôi muốn tự thưởng cho mình, kết quả vẫn không thể so sánh được với nhà mình, “sớm biết tôi sẽ gọi cái gì khác!” Lúc này tâm lý so sánh của trẻ con lại nổi lên.
Có lẽ cha cảm nhận được đêm nay sẽ không yên tĩnh, hoặc cũng có thể không muốn để cho Tiểu Đình “âm mưu” thành công, sau khi ăn cháo xong, ông lau miệng rồi đứng dậy.
“Tiểu Đình, con từ từ ăn, bố mệt đi nghỉ trước, con cũng đi ngủ sớm đi…” Sau khi cha đứng dậy, không đợi nàng trả lời, liền đi về phòng ngủ của mình, trong lòng hoảng loạn, bước đi có chút bối rối. Nhìn ra lúc này ông vẫn muốn lảng tránh, nếu như lúc này nội tâm ông bình tĩnh, bước chân cũng sẽ không bối rối, không có tiết tấu như vậy.
Tiểu Đình khẽ “ừm” một tiếng, mắt cũng không nhìn ba chồng, chỉ nhìn chằm chằm vào TV tiếp tục ăn cháo, mãi đến khi ông bước vào phòng ngủ, nàng mới quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng của ông, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc và cười khổ. Có lẽ bộ dáng “nhát gan” này của ông, làm cho nàng cảm giác được rất hài hước, dù sao lúc này biểu hiện của ông lộ ra một loại nhút nhát hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.
Sau khi ăn xong, Tiểu Đình dọn dẹp nhà bếp, bởi vì buổi chiều, trong nhà đã được thu dọn một lần. Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, nàng trở về phòng ngủ. Chẳng lẽ nàng chuẩn bị đi ngủ sao? Không, trải qua nhiều lần như vậy, tôi biết giữa hai người thường sẽ xuất hiện rất nhiều “tình huống bất ngờ”.
Đèn phòng khách đã tắt, sau khi cha trở lại phòng ngủ, yên lặng nằm trên giường, ông cố gắng khống chế hô hấp của mình, cuối cùng hô hấp từ từ trở nên cân xứng, ông nhắm mắt chuẩn bị ngủ, chỉ là ông mở mắt nhìn về cửa phòng mình, ông sợ con dâu đột nhiên tiến vào hay là mong nàng đột ngột tiến vào? Biểu tình của ông thật rối rắm, phải nói là nỗi sợ hãi và sự mong chờ cùng tồn tại. Tin rằng nếu đêm nay Tiểu Đình không chủ động, lấy tình huống trước mắt của ông, ông sẽ không bao giờ chủ động đi tìm nàng.
Sau khi Tiểu Đình trở lại phòng ngủ, nàng chuẩn bị thay đồ ngủ, nhưng vừa cởi thắt lưng của mình nàng liền dừng lại, sau đó thu tay lại, xoay người lấy một cái khăn tắm trong tủ, sau đó đi vào nhà tắm, đêm nay nàng chuẩn bị rửa sạch thân thể của mình sao? Sẵn sàng để cung cấp cho ba chồng một cơ thể sạch sẽ?
Cha đang nhắm mắt trong phòng ngủ, đột nhiên nghe thanh âm Tiểu Đình mở cửa phòng, ông chợt mở to mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng mình, giờ phút này vẽ khẩn trương biểu hiện ở trên mặt ông, đồng thời còn có một tia hoảng loạn. Trải qua nhiều lần như vậy, dường như chỉ có nàng mới có thể khiến cho ông đã gần 60 tuổi còn khẩn trương và bối rối như vậy! Cuối cùng nghe con dâu tiến vào nhà tắm, ông thở phào, sau đó nằm xuống giường, vẻ mặt đầy thư thái, giống như vừa mới trải qua một chuyện kinh tâm động phách gì!
Sau khi Tiểu Đình bước vào nhà tắm, nàng cởi hết quần áo của mình, cơ thể của nàng được phơi bày ra, bộ ngực 34D đầy đặn và tròn trịa săn chắc không hề chảy xệ chút nào, núm vú màu hồng lẳng lặng đứng ở đỉnh ngực, vòng eo mảnh khảnh, rừng rậm đen thưa thớt giữa háng, âm hộ đầy đặn màu hồng, cặp mông trắng vểnh lên với tấm lưng cong hoàn hảo, hai chân thon dài thẳng tắp.
Tiểu Đình mở vòi sen, dòng nước phun ra chảy xuống mái tóc dài của nàng, từ mái tóc chảy xuống bàn chân ngọc, Tiểu Đình ngửa đầu để cho mặt tiếp nhận tia nước phun ra, dường như đang làm rõ suy nghĩ trong đầu mình, tùy ý dòng nước trùng kích. Tôi tin rằng nội tâm nàng lúc này tuyệt đối cũng không bình tĩnh.
Mặc cho vòi sen phun một lúc lâu, Tiểu Đình nhẹ nhàng thanh lý từng tấc da trên người mình, tóc, cổ, má, rồi đến bầu ngực của mình, rồi từ từ tuột xuống thắt lưng, tới bụi cỏ thơm của mình…
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiểu Đình lau khô người, sau đó đứng trước gương soi mà không rời khỏi nhà tắm ngay lập tức. Nàng nhìn qua gương cảm thấy mình khỏa thân cực kỳ gợi cảm, dường như nàng cũng rất tự kỷ. Sau khi nhìn mình trong gương một lúc, nàng bắt đầu tinh nghịch tạo dáng trước gương, hơn nữa tất cả các tư thế POSE đều rất chuyên nghiệp.
Nhìn nàng trong màn hình không ngừng đổi tư thế người mẫu, hạ bộ của tôi cũng không chịu thua kém cứng rắn lên. Tiểu Đình làm việc trong một công ty thiết kế thời trang, thường xuyên phải thử trang phục do mình thiết kế, vì vậy việc làm người mẫu trên sàn catwalk là dễ như ăn vặt đối với nàng, vốn nàng đã có gương mặt thiên sứ và vóc người thần tiên.
Nhìn nàng trong màn hình, trong lòng tôi tràn đầy tự hào, dù sao ai cưới được một vợ vô luận là nhân phẩm hay ngoại hình nổi bật như vậy cũng sẽ tự hào. Chỉ là đêm nay cơ thể quyến rũ mê người này, có thể sẽ được ba chồng nàng thưởng thức! Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cha nằm sấp trên trên cơ thể trần trụi của nàng, dương vật to dài phía dưới không ngừng cắm vào trong âm đạo của nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi không khỏi có một tia thống khổ và chua xót, trải qua tai nạn của cha lần này, tôi vốn tưởng rằng mình đã miễn dịch tư vị này, nhưng loại tư vị phức tạp này vẫn dâng lên trong lòng không mời mà đến, con người thật ích kỷ, thứ mình yêu thích nhất, nếu không phải là phương sách cuối cùng, ai lại muốn chia sẻ với người khác chứ? Huống hồ người vợ mình yêu nhất! Dưới tình huống bình thường, vợ là người duy nhất đối với một người đàn ông.
Tiểu Đình bước ra khỏi nhà tắm với một cái khăn tắm quấn quanh người, nàng tắt đèn đứng ở cửa nhà tắm, sau đó lúc xoay người định quay trở lại phòng ngủ đột nhiên dừng lại, nàng hơi quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ của ba chồng, rồi cúi đầu nhìn cơ thể mình được quấn trong khăn tắm, nàng đặt tay lên trán, như đang nghĩ điều gì và đưa ra quyết định. Một lúc lâu sau, hai tay nàng xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi từ từ trở về phòng ngủ.
Sau khi Tiểu Đình trở lại phòng ngủ, cởi khăn tắm chuẩn bị thay váy ngủ vào, chỉ là lần này nàng lấy ra cái váy ngủ không phải là cái váy màu xanh biếc trước kia, mà là một cái váy ngủ màu hồng phấn mới mua, so với cái váy ngủ màu xanh biếc kia, thì cái này hơi gợi cảm hơn một chút, tuy rằng coi như còn bảo thủ, nhưng sau khi mặc nó vào nàng lơ đãng, vẫn có thể làm cho khe ngực thật sâu của nàng thỉnh thoảng có thể lộ ra. Vạt váy ngủ so với cái váy kia cũng ngắn hơn một chút, vạt váy ngủ kia dài quá đầu gối, mà cái này chỉ tới trên đầu gối, đôi chân thon dài trắng nõn của Tiểu Đình có thể hoàn toàn phơi bày ra trước ánh mắt của người khác.
Tôi không biết Tiểu Đình mua bộ váy ngủ này từ khi nào, mấu chốt là lúc bình thường tôi cũng không quan tâm nàng mua cho mình loại đồ nào, ngay cả đồ của chính tôi cũng do nàng một tay lo liệu. Tôi mặc bao nhiêu đồ, quần, giày dép, nàng đều biết rõ hơn tôi, đồ tôi mua hầu như không vừa vặn. Nàng là nhà thiết kế trang phục không phải là chuyện chơi, sự kết hợp y phục nàng mua cho tôi hoàn toàn có thể làm nổi bật khí chất đàn ông của tôi.
Sau khi thay váy ngủ, Tiểu Đình cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình, nàng nhìn rất cẩn thận, cuối cùng nàng khẽ gật đầu, tựa hồ như đối với bộ đồ ngủ này rất hài lòng. Sau đó nàng xoay người muốn ra khỏi phòng. Nhìn thấy điều này, tim tôi cũng dấy lên, có phải nàng chuẩn bị đi vào phòng ngủ của ba chồng không?
Chỉ là Tiểu Đình vừa mới đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, tay đặt ở trên tay nắm cửa, trong mắt hiện lên vẻ do dự, bàn tay mảnh khảnh không ngừng vuốt mái tóc dài buông xuống của mình, hàm răng dưới cắn môi trên. Bộ dáng này chính là nàng, lúc sảng khoái cắn môi, lúc rối rắm cũng cắn môi, từ chi tiết này có thể phán đoán ra đại khái nội tâm của nàng.
Lúc này tuy rằng Tiểu Đình đã có những quyết định và chuẩn bị nhưng vẫn còn do dự khi thực sự muốn thực hiện. Nàng vẫn do dự, đây cũng là phản ứng bình thường của con người, khi thực sự muốn hiện thực hóa những điều trong tư tưởng, họ sẽ phát hiện cảm giác của mình rất khác với tư tưởng của mình.
Tiểu Đình còn đang do dự, lúc này trong lòng tôi có hai thanh âm khác nhau không ngừng tranh cãi, một là hy vọng lúc này nàng đi đến phòng cha, sau đó bắt đầu hoan ái với ông, thanh âm này đến từ tình tiết lục thê của tôi. Một thanh âm khác lại hy vọng lúc này nàng ở lại trong phòng, không nên đến phòng ba chồng, thanh âm này xuất phát từ lễ giáo xã hội, không muốn trong nội tâm tôi.
Cuối cùng, trong ánh mắt vừa hạnh phúc vừa thất vọng của tôi, Tiểu Đình buông tay nắm cửa ra, sau đó xoay người an tĩnh trở lại nằm trên giường, chỉ là do dự trong mắt nàng vẫn chưa tiêu tan. Lúc này trong hai hình ảnh giám sát, hai người đều nằm ở trong phòng ngủ của mình, nhưng đều không có ngủ, tựa hồ như đang xoa dịu nội tâm của mình, đồng thời thỉnh thoảng họ mở mắt ra nhìn về cửa phòng của mình.
Sau khi Tiểu Đình nằm trằn trọc một hồi, nàng mở mắt lấy tay nhẹ vuốt ve tấm ga giường, lúc này tôi mới phát hiện, tấm ga trải giường không biết đã bị thay từ lúc nào, chính là bộ ga trải giường dính đầy tinh dịch của cha trong đêm họ phát sinh quan hệ trong phòng ngủ của chúng tôi, hôm nay nàng thay bộ ga trải giường này, chẳng lẽ có thâm ý gì sao? Là một loại mật niệm sao?
Một lát sau, Tiểu Đình bắt đầu nằm trên ga giường tựa hồ như đánh mùi gì đó, là đang tìm lại dấu vết và mùi hương của hai người lưu lại đêm đó sao? Trong mắt nàng hiện lên một tia hồi ức mê ly, cuối cùng những hồi ức mê ly từng chút từng chút biến thành dục vọng, sắc mặt của nàng bắt đầu ửng hồng.
“Nhiều đêm, tôi nhớ cảm giác của đêm đó, nghĩ đến cảm giác mà ông cưỡng bức tôi đêm đó, tôi đã thủ dâm, rất dễ đạt đến cao trào, dù sao trải qua một lần của hai ta, tôi cảm nhận được cảm giác mà tôi chưa từng có, chỉ cần nghĩ đến nó, tôi sẽ động tình khó nhịn nổi.” Lúc này tôi mới nhớ tới những gì nàng đã nói với ba chồng đêm đó. Lúc đầu, tôi không rõ câu này có phải là thật hay không, hiện tại xem ra những lời này là những lời thật lòng của nàng, những lời này rất đúng.
Lúc này Tiểu Đình lần theo dấu vết của ga trải giường hẳn là nhớ tới cảnh tượng đêm đó, mà theo nàng nhớ tới đêm đó, cuối cùng nàng cũng bắt đầu cảm thấy động tình.