Phần 40
Sau khi cha cởi áo, Tiểu Đình nhìn đồng hồ ở cửa và phát hiện thời gian tôi đi làm về không còn bao lâu nữa. Nàng cắn răng và bắt đầu lấy đồ vật từ trong túi ra, hình như là dược vật linh tinh. Nàng cầm một que khử trùng nhúng vào thuốc để bắt đầu sát trùng vết thương trên vai của ba chồng, vết thương kia chính là vết cắn mà nàng cắn đêm qua, mặc dù nó đã thành sẹo nhưng mặt trên vẫn thấy rõ là có máu.
Tiểu Đình có chút lo lắng trong khi xử lý vết thương cho ba chồng, thậm chí còn coi vị trí trên cổ tay ông bị nàng cào tối hôm qua. Sau khi điều trị, nàng băng bó vết thương, có tổng cộng 6 vết xước ở hai cổ tay và 2 vết cắn trên vai. Sau khi sứt thuốc xong, nàng lấy ra một miếng thạch cao lớn khác, nhưng tầm nhìn của video bị hạn chế, tôi không thể đọc rõ chữ. Nàng đặt miếng thạch cao lên vai ông.
“Hãy đeo hai cái găng cổ tay bảo vệ này vào. Nếu Kim Thành có hỏi, ông nói rằng ông đã vô tình duỗi cổ tay trong hai ngày qua nên các cơ bắp đã bị căng. Miếng thạch cao trên vai là để điều trị viêm quanh vai, ông hãy nói là viêm quanh vai tái phát, nói tóm lại, tôi không muốn ảnh phát hiện bất kỳ dấu vết nào!” Sau khi Tiểu Đình dán thạch cao cho ba chồng xong, bọc hai cổ tay bằng găng nhựa cứng cho ông, đó là loại bông đàn hồi bảo vệ cổ tay làm ra, trước kia khi tôi học trung học chơi bóng rổ thường xuyên mang theo.
Thật không ngờ Tiểu Đình có thể dùng cách này để che đậy dấu vết, có thể nói là liền mạch. Đầu tiên, cánh tay ba chồng vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên việc dùng găng bảo vệ cổ tay để che giấu vết căng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, cha luôn có tật xấu viêm quanh vai, đó là do hồi trẻ ông quá mức làm việc, về già mỗi khi trời mưa thời tiết râm mát, đều bị hành. Phải nói rằng suy nghĩ của nàng rất chu đáo “tùy theo điều kiện thời điểm”.
Lúc Tiểu Đình nói chuyện với ba chồng vẫn chú ý trọng điểm, không có một từ dư thừa, trong quá trình nói chuyện vẫn rất lạnh lùng, không nghe được một chút cảm xúc nào. Nghe xong câu đó, trên mặt ông có chút chua xót nhưng cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, ông chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
“Tôi chỉ không muốn để Kim Thành phát hiện ra mọi chuyện, ông đừng có suy nghĩ lung tung!” Sau khi xử lý hết thảy mọi thứ cho ba chồng, Tiểu Đình cầm túi xách trở lại phòng ngủ, lúc nắm tay nắm cửa, nàng đưa lưng về phía ông đột nhiên lạnh lùng nói.
Nghe những lời này của con dâu, ba chồng không khỏi cắn chặt môi dưới, trên mặt đau khổ đến cực hạn. Tiểu Đình nói những lời này là biểu thị cho ông “tôi xử lý vết thương cho ông, là vì không muốn để cho chồng tôi phát hiện dấu vết của hai người tối hôm qua, chứ không phải vì quan tâm đến ông!” Đây rõ ràng là không để cho ông “tự mình đa tình”, đây cũng là biểu hiện muốn ông triệt để giữ khoảng cách. Nghe lời nói “tuyệt tình” của nàng như vậy, có thể hình dung được nỗi đau trong lòng của ông.
Nhìn đến đây, tôi không khỏi xót xa và thương cảm cho cha, suy cho cùng, ông chỉ là một lão nhân bình dị với con dao trên đầu, có bao nhiêu người đã gục ngã dưới lớp váy hạt lựu của phụ nữ, còn cha tôi, chỉ là một người đàn ông chất phát mà thôi. Qua rất nhiều “sắp đặt” và “thúc đẩy” của tôi, liệu ông có thể giữ vững không bị sa ngã không? Tất cả những chuyện này không phải đều do cái tay đẩy sau lưng ông của tôi tạo thành sao? Ông có gì sai? Chỉ có thể nói ông có sai lầm, nhưng không phải sai lầm chính, những sai lầm mà ông mắc phải bất cứ người đàn ông bình thường nào về mặt sinh lý cũng bị, ông càng không ngoại lệ vì con dâu quá xinh đẹp của mình.
Mặc dù tôi rất có lỗi, thông cảm và yêu thương cha tôi nhưng tôi không vì nỗi đau như ông mà mất đi suy nghĩ bình thường. Tiểu Đình là vì để che dấu vết mà làm tất cả những điều này cho ba chồng sao? Tôi thấy không hoàn toàn đúng, bởi vì nếu chỉ để che dấu vết, nàng chỉ cần đeo bảo vệ cổ tay cho ông và đắp thuốc chữa viêm quanh vai cho ông là hoàn toàn có tác dụng thực tế, không cần phải khử trùng và thêm một lớp dán bên trong, những chi tiết nhỏ này, hoàn toàn có thể thấy được nàng vẫn quan tâm đến ba chồng! Dù sao những vết thương này là do nàng tạo thành, đồng thời ông cũng là ba chồng và là trưởng bối của nàng, nàng đã làm trưởng bối của mình bị thương như vậy, một chút áy náy nàng cũng không có sao? Mặt khác, trải qua cuộc giao tiếp sâu sắc tối hôm qua, vị trí của ba chồng trong lòng nàng có phải cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa hay không?
Tất cả những điều này chỉ có tôi đoán được, chứ lúc này chắc cha chất phát không nghĩ nhiều như vậy. Sau khi ông cúi đầu thương tâm một hồi rồi ngẩng đầu nhắm chặt hai mắt, mím môi cứng rắn chặn lại nước mắt trong mí mắt, cuối cùng không để cho nước mắt chảy ra. Ông dùng tạp dề lau khóe mắt, rồi thỉnh thoảng ngoáy mũi, bắt đầu đeo găng cổ tay, mặc áo và tạp dề vào, rồi vào trong bếp tiếp tục làm. Lúc này tôi mới phát hiện cha tôi rất đáng thương…
Sau khi Tiểu Đình trở về phòng ngủ, nàng không quan tâm ba chồng đang làm gì, chỉ lục lọi trong tủ quần áo. Cuối cùng lấy ra một bộ đồ ngủ đã lâu không mặc. Đó là một bộ đồ ngủ rất bảo thủ với tay áo và cổ áo che kín, chỉ mặc vào mùa đông, lúc này nàng đã lục ra và mặc nó. Trong quá trình nàng thay đồ, tôi phát hiện ra nhiều dấu hickey trên nửa người trên của nàng vẫn còn tồn tại, mặc dù nó đã mờ đi rất nhiều, đó là do ba chồng để lại vào đêm qua. Nàng mặc bộ đồ ngủ bảo thủ này, là để che đi những vết hôn này.
Sau khi thay đồ xong, Tiểu Đình ngồi đờ đẫn trên giường trong phòng ngủ, gần như cách một phút nàng coi thời gian trên điện thoại, có lẽ nàng biết cách thời gian đối mặt với tôi càng lúc càng gần. Cha đặt thức ăn lên bàn, sau đó cũng trở lại phòng ngủ của mình, nằm úp mặt xuống giường không thấy rõ biểu hiện của ông lúc này. Mọi thứ trong nhà đều mang áp lực đến cực điểm.
Tôi nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở, cuối cùng cũng phải đối mặt, tôi xoa xoa cơ mặt căng cứng, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Trên đường, thậm chí trên xe buýt, tôi đã suy nghĩ về mọi thứ khi về đến nhà, tôi không ngừng suy nghĩ về những chiến lược để đối phó. Trong vô thức, tôi đi đến trước cửa nhà, tôi đứng ngoài cửa với chìa khóa trong tay, nhưng không dám tra vào ỗ khóa, tôi do dự.
Ngập ngừng hồi lâu, tôi lấy hết dũng khí cho mình, đang lúc tôi do dự thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông. Nhìn thấy ID người gọi là Tiểu Đình, hẳn là sau giờ tôi vẫn chưa về đến nhà, cho nên nàng lo lắng mới gọi điện hỏi. Khi điện thoại đổ chuông, tôi biết mình không thể do dự nữa, tôi không bật điện thoại, mở cửa. Cảnh trong nhà đập vào mắt tôi, tôi thấy Tiểu Đình đang chạy về phía tôi trong bộ đồ ngủ mùa đông bảo thủ. Không giống như trước đây, lần này nàng trực tiếp nhảy vào vòng tay tôi và ôm tôi thật chặt.
“Có chuyện gì vậy, em yêu?” Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng tôi vẫn bình tĩnh, dịu dàng hỏi Tiểu Đình, đồng thời, mắt của tôi tuần tra trong phòng khách, không có cha, ông vẫn còn trong phòng ngủ? Chưa ra ngoài?
“Không có gì, chỉ là em nhớ anh quá, chồng à.” Tiểu Đình run giọng nói, thậm chí còn hơi nức nở.
“Chỉ có một ngày một đêm không gặp mà đã nhớ anh rồi sao? Ngốc.” Tôi nhẹ đẩy Tiểu Đình ra, sau đó ôn nhu vuốt ve tóc nàng, trên người nàng vẫn còn mang theo mùi thơm sữa tắm lưu lại tối hôm qua. Tiểu Đình lau nhẹ khóe mắt, sau đó bắt đầu giúp tôi thay giày và cởi âu phục.
“Đúng vậy, tối hôm qua, không biết tại sao, em rất nhớ anh a, hìhì.” Tiểu Đình cười vui tươi nói với tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy đó là một nụ cười gượng gạo, mặc dù nàng đã cố tình che dấu, nhưng dù có che dấu như thế nào cũng không thể tự nhiên bằng nụ cười từ nội tâm.
“Bố đâu rồi?” Tôi làm bộ tự nhiên nghi hoặc hỏi, trong khi nhìn quanh phòng khách.
“Ồ… À… bố bị viêm vai, cơ thể đang khó chịu, ở trong phòng ngủ.” Nghe câu hỏi của tôi, Tiểu Đình chuẩn bị đem âu phục của tôi treo lên, tay đột nhiên chấn động, bộ âu phục thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, lúc nàng nói, giọng nói hơi run.
“Ồ, vậy à, để anh đi gặp bố.” Tôi giả vờ trả lời một cách tự nhiên, trong khi đi tới phòng ngủ của cha. Trong quá trình này, tôi dùng dư quang quan sát Tiểu Đình, phát hiện thân thể nàng càng run dữ dội hơn và rõ ràng, có lẽ nàng sợ tôi phát hiện ra dấu vết.
Tôi mở cửa phòng ngủ của cha, ông đang nằm trên giường, nghiêng mặt quay vào trong giường. Nghe tiếng bước vào phòng của tôi, thân thể ông cũng run lên, dường như ông đang cố gắng kiềm chế.
“Bố, con nghe vợ con nói bố không được khỏe, có vấn đề nghiêm trọng gì không?”
“Ồ, không có gì… chỉ là vai… bị viêm, cơ cổ tay… cơ… cơ bắp bị thương, không sao đâu, dưỡng một chút là tốt thôi.” Có lẽ vì quá mức khẩn trương, Tiểu Đình đã dạy cho ông những lý do, nhất thời ông cũng không có hoàn toàn ghi nhớ câu trả lời nên nói lắp bắp, hơn nữa còn kích động khi nói chuyện.
“Bố, tại sao bố lại run khi nói chuyện? Thật không có gì đáng ngại sao?”
“Không có! Con mau đi ăn cơm đi, bố không khỏe nên không ăn cơm tối.” Cha vẫn như cũ bảo trì tư thế kia, cho dù đang nói chuyện với tôi cũng không quay đầu lại đối mặt.
Tôi đã cố gắng thuyết phục cha ăn cơm, nhưng ông cứng đầu không chịu ăn, vì vậy tôi không còn cách nào khác đành phải trở lại phòng khách và ăn cơm với Tiểu Đình. Hai người sợ tôi phát hiện dấu vết, tôi cũng sợ hai người phát hiện về tôi, vì vậy tôi có ý nghĩ “nói nhiều tất mất”, cho nên tôi đã cố gắng nói càng ít càng tốt.
Trong bữa ăn, Tiểu Đình chậm nhai nuốt với cái miệng nhỏ nông, luôn luôn tao nhã khi ăn, chỉ là trong bữa ăn, nàng để mắt đến tôi, ánh mắt thâm sâu hơn nữa mang theo áy náy thật sâu, như thể nước mắt có thể chảy ra và nhỏ giọt bất cứ lúc nào. Nàng không ngừng gắp thức ăn cho tôi và liên tục hỏi về việc làm của tôi, tựa hồ như hôm nay nàng nói chuyện với tôi vĩnh viễn không hết.
“Chồng ơi, đưa em đi du lịch được không? Chỉ hai chúng ta thôi.” Đột nhiên Tiểu Đình nhẹ giọng nói câu này với tôi. Tôi đang nhai cơm trong miệng, hả lớn miệng ra, thiếu chút nữa cơm trong miệng rơi ra ngoài…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-cha-va-vo.html
Tôi nghĩ đến rất nhiều loại tình huống xuất hiện, nhưng tuyệt đối không ngờ Tiểu Đình lại đột nhiên đề xuất đi du lịch, loại tập kích đột ngột này làm cho đầu óc tôi không kịp phản ứng, tôi há miệng ngây dại.
“Chồng ơi, anh có chuyện sao? Em muốn đi du lịch, anh không cần phải ngạc nhiên như thế này chứ?” Tiểu Đình nhìn thấy tôi ngơ ngác, đột nhiên ngượng ngùng, xấu hổ đỏ mặt hờn dỗi nói.
“A, không… không có, em muốn đi du lịch… được rồi, đợi anh rảnh, nhất định anh sẽ đi cùng với em.” Tôi phản ứng lại, nhanh chóng đáp ứng, để tránh Tiểu Đình nhìn ra khuyết điểm. Tôi cúi đầu, tiếp tục ăn, không biết có phải do cha dụng tâm đặc biệt làm hay không, đồ ăn hôm nay hương vị rất ngon, tựa hồ như mang theo hương vị đặc thù, loại hương vị này gọi là “áy náy”.
“Từ khi kết hôn, chúng ta vẫn chưa từng đi du lịch, vì vậy coi như chúng ta bổ sung tuần trăng mật của mình vậy.” Tiểu Đình nhìn tôi ngấu nghiến ăn, đột nhiên nói một cách dịu dàng và đầy mong đợi.
“Được rồi, chỉ là để bố ở nhà một mình không tốt, dù sao ông cũng chưa khỏi hẳn.” Tôi ngẩng đầu lên, thận trọng nói với Tiểu Đình, trong quá trình này tôi vẫn luôn chú ý biểu tình biến hóa của nàng.
“Không sao đâu, hiện tại thân thể bố rất khỏe.” Đôi mắt Tiểu Đình hiện lên vẻ kinh tởm và tức giận khi nghe nói đến cha, nhưng cảm xúc này chỉ thoáng qua. Thân thể của ông hoàn toàn không có vấn đề gì, quả thật rất tốt, từ “sức chiến đấu” cường hãn tối hôm qua có thể nhìn ra! Chỉ là loại ý nghĩ này tôi không thể biểu đạt ra mà thôi. Những gì Tiểu Đình nói là vô tâm, nhưng tôi nghe lại cố ý.
Đây là kết thúc một bữa ăn tối đặc biệt, không biết có phải là do đồ ăn do cha nấu hay không, Tiểu Đình có vẽ không thích, nên chỉ ăn qua loa, hoàn toàn không phù hợp với lượng cơm thường ngày của nàng. Nhưng tôi không có hỏi tại sao.
Ban đêm, vì tôi đã chú ý hết mọi việc ở nhà cho nên tối nay tôi không cần bật máy tính lên để giám sát, chúng tôi nằm trên giường từ sớm, từ tôi về nhà cha cũng chưa ra khỏi phòng ngủ, đều do Tiểu Đình dọn dẹp bàn và mọi thứ. Nằm trên giường, nàng nghiêng người dựa vào ngực tôi, nằm rất yên tĩnh.
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra hôm nay và tối hôm qua, đột nhiên Tiểu Đình đề nghị muốn đi du lịch là vì sao? Có lẽ vì mặc cảm, muốn một mình bồi thường cho tôi trong thế giới riêng của chúng tôi sao? Cũng có lẽ vì đã trải qua chuyện tối hôm qua, nàng đặc biệt sợ mất tôi, muốn quý trọng mỗi khoảng thời gian chúng tôi ở cùng nhau? Cũng có thể, nàng muốn thông qua chuyến du lịch để giải sầu, quên tất cả những chuyện không vui đã xảy ra tối hôm qua. Có lẽ những kỷ niệm mà ba chồng để lại cho nàng đêm qua, cả đời nàng cũng không thể xóa bỏ hay quên được, nhưng nhờ chuyến du lịch, nàng hy vọng có thể làm phai nhạt cho đến khi nàng quên đi?
Suy nghĩ thật lâu, chúng tôi vẫn không nói chuyện với nhau. Qua lần kích thích tối hôm qua, tình trạng của tôi đã khá lên nhiều, phải nói là phương pháp điều trị này thực sự rất khác biệt, kết quả của lần điều trị này phải nói là một kỳ tích. Chỉ là sau khi so sánh của cha tôi, dương vật nhỏ bé của tôi thì không cách nào chữa được, nó được hình thành từ nhỏ và không thể thay đổi được.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, dương vật của tôi bắt đầu cương lên tới cứng rồi tôi mới biết, ham muốn tình dục chợt dâng lên, tôi muốn mượn tình thú cùng Tiểu Đình ân ái. Dù sao cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi không có quan hệ tình dục. Tôi bắt đầu vuốt tóc nàng, vuốt mông nàng, tay còn lại không nhàn rỗi, vuốt ve cặp vú 34D tràn đầy sức sống của nàng.
“Ừmm…” Theo tôi vuốt ve, Tiểu Đình phát ra một tiếng rên động tình, tiếng rên này không phải giả tạo, nó hoàn toàn xuất phát từ trái tim, hô hấp của chúng tôi càng lúc càng dồn dập. Tôi bắt đầu cởi đồ của nàng, nhưng vừa mới cởi cái cúc đầu tiên của bộ đồ ngủ, nàng đang nhắm mắt hưởng thụ tựa hồ như đột nhiên nhớ tới cái gì, bất ngờ nắm lấy tay tôi, mở mắt ra nhìn tôi thật chặt.
“Có chuyện gì vậy? Em yêu.” Tôi nghi hoặc nhìn Tiểu Đình, chẳng lẽ vì chuyện tối hôm qua đã lưu lại bóng ma ở trong lòng nàng? Đừng nha!
“Không… không có gì, chỉ là hai ngày nay em cảm thấy hơi khó chịu. Mai em đi mua thuốc, hạ thể có chút ngứa.” Tiểu Đình đỏ mặt giải thích, nếu như không phải tôi đã biết sự thật phát sinh tối hôm qua, tôi thật sự bị nàng đánh lừa. Lúc này tôi mới nhớ ra nguyên nhân tại sao nàng lại cự tuyệt tôi, nàng mặc đồ ngủ dày cộp để che đi vết hôn do ba chồng để lại đêm qua trên cơ thể, nếu tôi cởi đồ của nàng thì tất cả dấu vết đều phơi bày ra trước mắt tôi sao? Nghĩ thông suốt điều này, tôi thở phào, may mà đó không phải là một bóng đen tâm lý.
“Xin lỗi ông xã bảo bối nha, chờ hai ngày nữa em khỏe sẽ đối xử tốt với anh, được không?” Thấy tôi ngẩn người suy nghĩ, Tiểu Đình còn tưởng rằng tôi đang giận, nàng vùi mặt vào nách tôi nhẹ nhàng an ủi.
Sau khi nghĩ thông suốt nguyên nhân, tôi không ép Tiểu Đình, mà ôm chặt nàng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Tôi không hỏi nàng tại sao đột nhiên lại thay đồ ngủ dày, bởi vì đồ ngủ này không phù hợp với thời tiết hiện tại, tôi không nên đả thảo kinh xà thì tốt hơn. Có lẽ do tối hôm qua tôi quá mệt và cũng bởi vì tối hôm qua không ngủ một đêm, mọi thứ ở nhà tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, tôi luôn cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má mình, hình như vẫn còn những chất lỏng ấm nóng rơi trên mặt, chỉ là tôi rất mệt, mơ mơ màng màng không tỉnh lại, ngủ một giấc cho đến bình minh. Buổi sáng thức dậy là một ngày đẹp trời, tôi vươn vai, nhìn sang bên cạnh thấy Tiểu Đình đã biến mất, tôi đứng dậy đi đến phòng khách thì thấy nàng đang mang tạp dề chuẩn bị làm điểm tâm.
“Dậy rồi? Chồng à, tối hôm qua anh ngủ có ngon không?” Tiểu Đình ôn nhu ân cần hỏi thăm, lúc này tôi phát hiện cha vẫn còn ở trong phòng ngủ, hình như ông ấy chưa từng ra ngoài.
“Anh ngủ rất ngon, đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy.” Tôi tiếp tục vươn vai ngáp dài.
“Anh thấy thoải mái hả? Ngáy cả đêm, ngược lại làm cho em cả đêm không ngủ được.” Tiểu Đình bĩu môi hờn dỗi nói. Lúc này, tôi phát hiện sắc mặt của nàng có vẻ phờ phạc. Tối hôm qua nàng thực sự không có ngủ, về phần nguyên nhân tại sao thì tôi không biết. Đêm qua tôi ngủ rất ngon.
Thấy cha không có ở trong phòng khách, tôi biết ông chưa thoát khỏi cảm giác tội lỗi và bi thương. Tôi đi tới phòng ngủ của ông, mở cửa ra thì thấy ông đang thất thần dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt đỏ hoe, hình như đêm qua cũng ngủ không ngon. Vừa thấy tôi bước vào, ông vội quay đầu không dám đối diện với tôi.
“Bố, sức khỏe có tốt không? Hôm nay bố có muốn đi bệnh viện khám không?” Nhìn thấy bộ dạng của cha, tôi giả vờ nói tự nhiên, cố tỏ ra quan tâm đến ông.
“Không sao, sức khỏe của bố đã tốt hơn nhiều rồi.” Cha nhìn về phía cuối giường nhẹ nhàng nói, giọng nói lộ ra vẻ mệt nhọc. Tôi tự hỏi liệu thứ thuốc kích dục đó có để lại di chứng gì không.
“Vậy thì dậy ăn sáng đi, tối hôm qua bố cũng không có ăn cơm!”
“Ừ… được rồi.” Cha biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn tránh cũng không phải là biện pháp, ông thở dài xuống giường đi rửa mặt. Không khí trên bàn ăn rất áp lực, hai người thờ ơ liếc nhau khi họ đến bàn, sau đó im lặng ăn cơm.
“Bố, hai ngày nữa con và Tiểu Đình sẽ đi du lịch. Bố có muốn đi cùng chúng con không?” Suy nghĩ hồi lâu, tôi mặc kệ cha có muốn đi hay không, hỏi. Dù sao để ông ở nhà một mình, tôi cảm thấy trong lòng băn khoăn. Làm con cái mà không quan tâm, tôi cũng không qua được cửa ải “hiếu thảo”.
Khi tôi hỏi câu này, rõ ràng hai người đều sửng sốt, tối hôm qua cha ở trong phòng ngủ có thể nghe rõ ràng chúng tôi đối thoại, ông cũng biết Tiểu Đình đã yêu cầu tôi đưa nàng đi du lịch, nhưng không ngờ tôi cũng muốn đưa ông đi cùng, trong mắt ông hiện lên một tia cảm động. Tiểu Đình thì sửng sốt, bởi vì nàng không ngờ tôi không tuân theo ý của nàng, còn muốn mang theo cha, trong mắt nàng hiện lên một tia thất vọng.
Sau khi cha nhìn tôi một cách cảm động, ông cúi đầu nhìn Tiểu Đình từ khóe mắt với hy vọng nàng sẽ chấp thuận, mặc dù trong mắt của ông rất dè dặt, nhưng tôi biết ông cũng đang mong câu trả lời của con dâu. Dựa theo bình thường, nàng sẽ nói: Vâng, bố, chúng ta hãy đi cùng nhau. Chỉ là vào lúc này, nàng cúi đầu ăn cơm, không nhìn tôi hay bố, thái độ đã nói rõ, đó là ý gì.
“Các con đi đi, bố già rồi, chịu không nỗi giày vò, nên ở nhà cho yên tỉnh, chỉ muốn đi gặp Hạo Hạo thôi. Lâu quá không gặp nó, bố nhớ nó quá.” Thấy Tiểu Đình vẫn không tỏ thái độ, trên mặt cha hiện lên sự thất vọng và bi thương thật sâu, nương theo chuyến du lịch này, ông cũng muốn cùng Tiểu Đình đoàn tụ lại với nhau, cho dù sau này hai người không có phát sinh chuyện gì nữa, cho dù chỉ làm ba chồng con dâu bình thường thôi, ông cũng thỏa mãn. Chỉ là nàng không cho ông cơ hội, thậm chí tôi cảm giác được trong mắt ông mơ hồ hiện lên một tia tuyệt vọng, nhưng tôi không biết mình có nhìn lầm không.
Sau khi vô công ty, tôi bắt đầu công việc của ngày hôm nay, cố gắng gấp rút lịch trình làm việc để kịp đi du lịch với Tiểu Đình. Trong khoảng thời gian này, cha tôi đã đón Hạo Hạo trở về, cuộc sống phảng phất trở lại như trước kia, nhưng không có lời đối thoại của hai người, trong nhà tựa hồ như yên tỉnh rất nhiều. Ngoài những lúc cần liên lạc, hai người không có bất kỳ giao tiếp nào khác, thỉnh thoảng giao tiếp rất miễn cưỡng chỉ để che mắt tôi.
Hạo Hạo đã bốn tuổi rồi, Tiểu Đình quyết định gửi nó đến trường mầm non để được giáo dục sớm, tôi không có ý kiến, ở chỗ chúng tôi, bốn tuổi quả thật nên vào trường mầm non. Sau khi tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với bố, ông thoáng tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn tuân theo ý kiến của chúng tôi, gửi nó đến trường mầm non, buổi sáng đi làm hai chúng tôi trực tiếp đưa nó vào trường, buổi tối tan sở nàng sẽ đón nó về, thời gian vừa vặn có thể làm được. Buổi trưa, trường có căng tin cho trẻ ăn trưa, vì vậy cha không cần phải lo, đồng thời cũng giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho ông.
Mỗi ngày thỉnh thoảng tôi vẫn xem video giám sát trong nhà, chỉ là lúc tôi không có ở nhà, Tiểu Đình và ba chồng căn bản không nói chuyện với nhau, nàng vẫn thờ ơ với ông như vậy, cũng không có gì thay đổi, trong lòng tôi có chút lo lắng, không thể cứ tiếp tục như vậy chứ?
Trong khoảng thời gian này, ban ngày cha đều ra ngoài, ngày nào cũng đi cả ngày, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý thuyết, ông ở Cáp Nhĩ Tân quen biết rất ít người, trước kia trừ phi mua đồ ăn thì rất ít khi ra ngoài, bây giờ ra ngoài là nguyên mỗi ngày, rốt cuộc ông ra ngoài để làm gì?
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-cha-va-vo.html
Mặc dù tôi rất nghi ngờ về việc cha ra ngoài chơi hàng ngày, nhưng tôi cũng không có hỏi ông ta, điều đó sẽ tự vạch trần. Lúc tôi đi làm, không nhịn được suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ cha không nhịn được dục vọng muốn đi tìm gái? Hay là… bí mật “hẹn” với Tiểu Đình ở nơi khác? Nhưng những nghi vấn này đều bị tôi phủ nhận, tiền ông dùng đều là của tôi, về già ông không còn nguồn thu nhập nào, làm sao có tiền đi tìm bồ nhí? Phải biết rằng, hiện tại giá cả của gái điếm cũng không rẻ. Cùng con dâu “hẹn” cũng không có khả năng, bởi vì có thể thấy qua màn thể hiện của hai người ở nhà trong những ngày qua, nàng vẫn không có tha thứ cho ông, thậm chí còn không dành cho ông một cái nhìn tốt nào sau lưng tôi.
Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn làm việc hết mình, bởi vì tổng kiểm tra hàng quý của trụ sở công ty tới hoàn thành kiểm tra toàn diện, cho nên trong khoảng thời gian này tôi vẫn chỉnh đốn hạng mục công tác phải kiểm tra, chuyện đi du lịch với Tiểu Đình phải tạm gác lại, chờ tuần tra tổng hợp qua đi, mới có thời gian đi du lịch.
Bất tri bất giác, thời gian một tuần đã trôi qua. Khi tôi về nhà sau khi tan sở, Tiểu Đình đã chuẩn bị bữa ăn tối ở nhà. Có lẽ vì cha phát hiện nàng không thích ăn đồ ăn do ông nấu, cho nên bây giờ đều do nàng nấu cơm tối ở nhà, có vài việc cần hai người làm, nàng cũng cố gắng tránh nói chuyện với ba chồng. Có vẻ như nàng không thể quên được đêm “thất hẹn” của ông tại thời điểm đó, khiến cho mình hoàn toàn mất đi sự trong sạch của mình. Chỉ là theo thời gian, sự “trách cứ” của nàng đối với ông đã vơi đi đôi chút.
Theo lý mà nói, Tiểu Đình đã cho ba chồng quy mô tình dục rất lớn, khẩu dâm, giao cước, vuốt ve v. V, chỉ còn hôn môi và quan hệ tình dục chân chính là điểm giới hạn trong nội tâm của nàng, bởi vì sự tồn tại của tôi, nàng vẫn luôn không chịu cùng ông đột phá, rồi đột nhiên bị ông không tuân thủ “ước định” mà cưỡng ép đoạt đi, cũng khó trách nàng “đổ tội” cho ông. Tôi biết nỗi đau trong lòng vợ tôi cần có thời gian để xoa dịu, cho nên tôi vẫn chưa nghĩ tới kế hoạch cho bước tiếp theo!
“Kim Thành, Tiểu Đình, bố đã tìm được việc làm, ngày mai bố sẽ đi làm sau khi thu dọn đồ đạc.” Cha đang ăn cơm trên bàn, cúi đầu quăn quả bơm với chúng tôi, khiến cho chúng tôi nhất thời như hóa đá.
Cha tìm việc làm? Cha còn tìm việc làm ở độ tuổi này? Cuối cùng tôi cũng biết ông đã làm gì ở ngoài trong khoảng thời gian này, hóa ra ông đi tìm việc làm.
“Bố, bố nói đùa phải không? Ở cái tuổi như bố còn tìm việc làm để làm gì? Với tiền lương của chúng con, đã quá đủ để nuôi gia đình, bố nên ở nhà hưởng an nhàn, sao lại phải ra ngoài làm việc?” Có lẽ tôi đoán được chuyện này, nhưng nghe cha nói sắp sửa lôi thân già đi làm, trong lòng tôi vẫn không khỏi đau xót. Tiểu Đình nghe được, cũng sững sờ, tựa hồ như nàng cũng hiểu được chuyện này, biểu tình của nàng mờ mờ mang theo một tia đau lòng.
“Bố không đùa đâu, hơn nữa bố chưa tới 60 mà, thân thể vẫn còn dẻo dai. Hạo Hạo đã vào trường mầm non rồi, không cần bố chăm coi nữa, bây giờ bố có nhiều thời gian rảnh. Con biết không, bố ở quê cả đời, đột nhiên đến thành phố, thành thật mà nói, sống mấy năm nay rồi, thực sự bố không quen, vẫn thích cuộc sống nông thôn hơn.” Lúc này, cha mới ngẩng đầu cười nói với tôi, tuy rằng ông đang cười, nhưng từ biểu hiện của ông tôi nhìn ra phần bất đắc dĩ và luyến tiếc trong lòng ông.
“Nông thôn? Ý bố là sẽ rời khỏi nhà và sống ở chỗ làm việc? Bố làm việc ở nông thôn à? Bố làm việc gì ở nông thôn?” Nội tâm của tôi tràn ngập nghi hoặc, ngữ khí không khỏi có chút dồn dập.
“Đừng có lo, đây không phải là công việc nặng nhọc, rất dễ làm. Chỉ canh giữ cơ sở sản xuất năng lượng gió và cây trồng trên đảo Giang Tâm, giống như một nhân viên canh gác, không có lao động chân tay. Hơn nữa đảo Giang Tâm có phong cảnh tốt, bố có thể trồng một ít rau trên đó, thậm chí nuôi gia súc, làm việc ở đó giống như làm ở nông thôn, bố sẽ rất vui.” Nói đến đây, cuối cùng tôi cũng biết công việc của ông là gì.
Cáp Nhĩ Tân gần sông Tùng Hoa, ở trung tâm sông Tùng Hoa có rất nhiều đảo Giang Tâm, hiện nay nhà nước khuyến khích các dự án xanh vì vậy đã ký hợp đồng với một số người để phát triển năng lượng gió. Trên đảo giang tâm lớn nhỏ có rất nhiều tuabin gió quy mô lớn và một số người đã trực tiếp trồng các loại cây như ngô trên đảo Giang Tâm. Cha đã đến hòn đảo Giang Tâm để làm người canh gác. Quần đảo Giang Tâm này nằm biệt lập với thế giới bên ngoài, chỉ có tàu du lịch đặc biệt mới có thể đến được, phí đường bộ căn cứ vào khoảng cách của đảo Giang Tâm thiết lập.
Tôi cố gắng thuyết phục bố nhưng từ đầu đến cuối ông không buông lỏng, tôi hiểu tính tình của ông, khi ông tỏ ra bướng bỉnh, vừa thối vừa cứng. Theo phương ngữ Đông Bắc của chúng tôi, ông ấy rất bướng bỉnh. Từ đầu đến cuối Tiểu Đình vẫn nhìn tôi và cha thuyết phục đối phương, nàng vẫn không nói gì.
Có lẽ Tiểu Đình đã nghĩ ra nguyên nhân ba chồng muốn bỏ nhà ra đi, mặc dù ông đã “làm tổn thương” nàng nhưng nàng biết lỗi không hoàn toàn ở một mình ông, sau một thời gian dài, có thể nàng sẽ hoàn toàn tha thứ cho ông. Nguyên nhân khiến nàng thờ ơ với ông là nàng chưa nguôi ngoai nỗi lòng của mình. Nhưng khi nghe nói ông quyết định rời khỏi nhà, nàng vẫn rất không nỡ mà nhìn ông, trong mắt hiện lên một tia bối rối, ngay cả bàn tay đang cầm đũa cũng khẽ run lên. Thỉnh thoảng nàng nhìn tôi đầy mong đợi, tôi có thể cảm thấy biểu tình đó của nàng đang mong tôi có thể thuyết phục được ông.
“Bố đã già rồi, hay bất cẩn, nếu như rời khỏi nhà, con và Kim Thành không thể chăm sóc cho bố thật tốt được.” Nhìn tôi vẫn không có khuyên động ba chồng, cuối cùng Tiểu Đình vẫn không nhịn được nhìn ông, bắt đầu thuyết phục ông mặc dù lời nói rất ngắn gọn, nhưng những lời này đối với ông đã đủ rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này nàng chân chính dụng tâm nói câu đầu tiên với ông.
“Các con đừng thuyết phục bố nữa, nếu các con thực sự tốt với bố thì nên ủng hộ bố, bởi vì đây là cuộc sống mà bố muốn, trước kia vì có Hạo Hạo bố không có thời gian và cơ hội, nhưng bây giờ bố đã có thời gian, các con hãy thỏa mãn nguyện vọng này của bố đi.” Sau khi nghe câu nói kia của Tiểu Đình, trong mắt cha hiện lên một tia vui mừng, nhưng không có kinh hỉ, nội tâm ông yếu ớt, có lẽ mấy ngày nay nàng “làm vẻ” đã làm cho tâm ông nguội, sự thuyết phục của nàng còn lâu mới có tác dụng, nếu không hẳn là ông phải kinh hỉ mới đúng.
Cuối cùng chúng tôi không thuyết phục được cha, ngày hôm sau ông bắt đầu thu dọn đồ đạc, tôi đau lòng trợ giúp ông thu thập đồ dùng cần thiết hàng ngày và đồ mềm, Tiểu Đình cũng yên lặng hỗ trợ ở bên cạnh. Bởi vì nàng còn phải đưa đón và chăm sóc cho Hạo Hạo cho nên một mình tôi đưa ông đến đảo Giang Tâm làm việc. Đến nơi đó, tôi phải đi thuyền một mình. Giá thuê thuyền là 50 nhân dân tệ. Đảo Giang Tâm có phong cảnh tú lệ và không khí trong lành.
Mấy ngày nay cha ra ngoài, còn mua cần câu, thời gian rảnh rỗi có thể ở trên đảo câu cá cho qua ngày. Phải nói sinh hoạt trên đảo Giang Tâm này, tôi không khỏi có chút ganh tị, cảm giác hoàn toàn là một loại thế ngoại đào nguyên, trên đảo Giang Tâm này chỉ có một mình cha, phải chịu đựng tịch mịch. Phía trên đảo có một ngôi nhà gạch nhỏ, chỉ có một gian phòng và một cái nhà bếp, ở phía sau phòng còn có một túp lều căn phòng, có vẻ như được sử dụng để đồ lặt vặt. Vì trên đảo chủ yếu phát triển phong điện vì vậy ngôi nhà nhỏ không thiếu điện, cuộc sống sinh hoạt cơ bản cũng có thể đáp ứng được, nhưng phải vào bờ mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Tôi bận rộn đến tối mới trở về nhà, đột nhiên không có cha, tôi cảm thấy vắng vẻ hơn rất nhiều. Ban đêm nằm trên giường, nội tâm tôi tràn đầy hối hận, chẳng lẽ tôi đã làm sai? Tất cả những điều này đều do tôi tạo thành, nếu như không phải vì thỏa mãn phần “tư dục” biến thái kia của mình thì cha đã không rời bỏ tổ ấm này, kéo theo thân thể già nua và sinh hoạt cô độc một mình trên hòn đảo nhỏ này.
Buổi tối chờ Tiểu Đình ngủ say, như thường lệ tôi bật video giám sát ở nhà, không có cha, bộ thiết bị này bây giờ có vẻ hơi thừa. Trước khi tôi về nhà, nàng thường ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, sau khi thu dọn nhà cửa và làm xong bữa ăn tối, thậm chí cũng không bật TV. Có khi nàng ngồi cả tiếng đồng hồ không nhúc nhích, không biết suy nghĩ những gì. Chỉ là tâm tình của nàng rất phức tạp, tóm lại là thống khổ và luyến tiếc, đôi khi nàng nhìn vào màn hình gia đình trên tường ở của phòng khách mà ngẩn người. Trong đó có tôi, cha tôi, Tiểu Đình và Hạo Hạo. Bức ảnh này là khi Hạo Hạo được một tuổi, chúng tôi đã cùng nhau chụp.
Có đôi khi, Tiểu Đình dùng hai tay nắm chặt ghế sô pha, hai tay dùng sức lộ ra gân xanh, trên mặt mang theo vẻ tự trách và hối hận, có lẽ khi mất đi nàng mới biết quý trọng. Cha rời đi, đồng thời cũng mang đến cho nàng kích thích thật lớn, có lẽ nàng vẫn không phát hiện nội tâm của mình, cho đến khi ba chồng thực sự ra đi, nàng mới biết trải qua tiếp xúc thân mật với ông, tình cảm của nàng đối với ông đã không chỉ đơn giản như thân tình, vô hình trung có thêm một tia ràng buộc khác, dù sao ông cũng là người đàn ông đã hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Trong những ngày sau đó, tôi thường xuyên cung cấp cho cha một số nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, cố gắng làm cho ông làm việc và sống thoải mái ở đó hơn. Có lẽ vì ông rời khỏi nhà, không có chúng tôi ở bên chăm sóc, cho nên đã gầy đi một chút và vì không có ai để giao tiếp, thậm chí tinh thần của ông cũng bắt đầu sa sút. Hơn nữa vì cuộc sống trên đảo quá tẻ nhạt nên ông đã nhặt những điếu thuốc lá khô đã bỏ nhiều năm, đó là khi ông còn ở quê, là một người nghiện thuốc lá lâu năm gần như không bỏ được thuốc lá, cơ hồ là điếu thuốc không rời tay. Chỉ sau khi đến thành phố, nhất là trong nhà có Hạo Hạo, vì sức khỏe của em bé, ông đã kiên quyết từ bỏ thuốc lá mà ông đã nghiện hơn 30 năm. Không ngờ bây giờ lại hút lại.
Tiểu Đình thường xuyên hỏi tôi xem tình hình ba chồng gần đây như thế nào. Mặc dù nàng hỏi rất tự nhiên và ẩn ý nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của nàng dành cho ông. Mỗi khi tôi nói về tình trạng thể chất và tinh thần của ông, Tiểu Đình đều nhíu mày khi tôi nói với nàng ông đã bỏ thuốc nhiều năm mà bây giờ hút lại, nàng cắn chặt môi dưới, thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình của mình.
Buổi tối lúc tắm, Tiểu Đình che miệng bí mật khóc trong nhà tắm thật lâu, cuối cùng chờ sau khi tôi ngủ say, mới lẻn ra khỏi nhà tắm với đôi mắt sưng đỏ, mà tất cả những điều này đã bị tôi theo dõi trong video giám sát.
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn khổ tư minh tưởng rất nhiều, mỗi lần đi gặp cha, tôi cũng không mất hy vọng thuyết phục ông về nhà, chỉ là mỗi lần đều tranh phong mà về. Có lẽ Tiểu Đình thẹn với ba chồng, nàng chưa từng theo tôi đi thăm ông. Khi nàng nhớ ông, thường ngây ngốc nhìn bức chân dung gia đình trên tường phòng khách trước khi tôi về nhà.
Không lâu sau, sinh nhật của cha đã đến, bởi vì cha đang sống ở đảo Giang Tâm, tôi gọi điện thoại cho ông về nhà để tổ chức sinh nhật, nhưng ông vẫn không chịu về, vì vậy tôi quyết định mua đồ để tổ chức sinh nhật cho ông trên đảo. Vào ngày sinh nhật của ông, lần này Tiểu Đình không trốn tránh, chủ động muốn gặp ba chồng với tôi. Dù sao, vào ngày sinh nhật của ông, nàng không thể tránh được.
Tôi bỏ tiền ra mua hai chai Mao Đài, chuẩn bị sẽ uống một bữa với cha, chúc mừng sinh nhật cho ông, thuận tiện nói chuyện vui vẻ với ông một chút, tranh thủ để cho ông sớm về nhà. Tiểu Đình cũng đã chuẩn bị phần lễ vật cho ba chồng, chỉ là phần lễ vật kia dùng bao bì kiểu cũ bọc lại, tôi không nhìn ra bên trong là cái gì, mà nàng cũng từ chối không cho tôi biết bên trong là gì, chỉ nói với tôi đó là quà sinh nhật tặng cho ông.
Nhìn thấy Tiểu Đình thần bí như vậy, trong lòng tôi không tránh khỏi có chút ngứa ngáy, thần bí quá, đây là món quà gì?