Phần 205
Chỉ là còn thiếu bước cuối cùng để tôi mở giao diện điện thoại thì điện thoại của tôi đổ chuông, tôi đặt chuột xuống không nhấp.
Tôi có chút phiền não cầm điện thoại di động, hiện tại tôi rất bận công việc, mỗi ngày đều phải nhận mấy chục cuộc gọi, tùy ý cầm điện thoại di động tôi nhìn qua màn hình. Chỉ là sau khi nhìn qua, trong nháy mắt tôi liền lên tinh thần, người gọi điện là Tiểu Đình, lúc này nàng gọi cho tôi để làm gì?
“Này, chồng còn chưa tan sở à?” Sau khi bắt máy, bên kia truyền đến thanh âm của Tiểu Đình, thanh âm có vẻ rất tự nhiên, nhưng trong lời nói vẫn có một tia khác thường, mang theo vẻ căng thẳng.
“Ồ, chưa, có chuyện gì không?” Tôi nhìn qua đồng hồ, sau một hồi loanh quanh, đã quá giờ để về nhà bình thường, cuộc gọi của nàng quá đột ngột, tôi thuận miệng nói dối, bởi vì tôi chưa xem video giám sát, không biết tình huống trong nhà, cho nên tôi không biết đêm nay mình có nên trở về hay không.
“Chồng à, anh về ăn cơm đi, mấy giờ anh về em đợi anh.” Sau khi nàng nghe những lời của tôi, Tiểu Đình im lặng một lúc, sau đó nàng nói với tôi với một chút cầu khẩn, tuy rằng thanh âm ôn nhu nhưng trong giọng nói ẩn chứa một tia kiên định.
“À, được rồi…” Tôi không biết phải làm gì ở đây. Sau khi nghe những lời của Tiểu Đình, tôi đã đáp ứng. Chờ tôi phản ứng lại, Tiểu Đình ở bên kia đã cúp điện thoại, nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh bận rộn, tôi ngây người, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lúc này tôi cảm thấy may mắn là đã lựa chọn đúng để lắp đặt giám sát, nếu không có giám sát, có lẽ tôi sẽ bỏ lỡ rất nhiều cảnh và sẽ không thể tưởng tượng được rất nhiều thứ.
Sau khi tôi lấy lại tinh thần, vội vàng mặc đồ, thời gian không còn nhiều, tôi không có thời gian để xem màn hình máy tính. Trên đường lái xe về nhà, trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ban ngày hai người đã… hay là hôm nay căn bản không có gì xảy ra? Tất cả sẽ được biết khi về nhà.
Sau khi tới trước cửa nhà, tôi lấy chìa khóa ra, cẩn thận mở cửa, tôi cũng không biết vì sao mình lại cẩn thận như vậy. Sau khi mở cửa, tôi nhìn thấy Tiểu Đình đang ngồi ở bàn ăn đợi tôi như mọi khi, trên bàn còn có một bữa ăn thịnh soạn.
Bởi vì thanh âm tôi mở cửa rất nhẹ, hơn nữa thật cẩn thận, tuy rằng cửa mở ra, nhưng không phát ra nhiều tiếng động. Sau khi vào cửa tôi thấy Tiểu Đình chống cằm ngây ngốc ngồi ở bàn ăn ngẩn người, thậm chí sau khi tôi vào nhà mà nàng cũng không có phát giác. Nàng mở to hai mắt nhìn thức ăn trên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt không nhúc nhích.
Tôi đứng ở ngoài cửa nhìn Tiểu Đình đang thất thần, tôi không kêu lên, nếu như không phải là nàng quá đầu nhập, nhất định nàng có thể nghe được thanh âm cửa mở ra, hơn nữa bóng dáng của tôi đang đứng ở cửa, mà nàng lại không nhận thấy!
Tôi thở dài một hơi, khom lưng chuẩn bị cởi giày. Lúc trước, Tiểu Đình đều chạy đến cửa giúp tôi thay giày, hôm nay tôi đành phải tự mình thay.
Vào nhà không thấy bóng dáng của cha, cũng không có bất kỳ mùi hương đặc biệt nào, giống như hết thảy đều không có phát sinh, không có một tia giấu vết và hương vị tình dục, chẳng lẽ hôm nay Tiểu Đình đổi ý nửa chừng? Chẳng lẽ thật sự muốn đã khỏi hẳn rồi?
Đang lúc tôi suy nghĩ kỹ càng, khom lưng thay giày, nhìn thấy bên cạnh cửa có một đôi giày nam không phải của tôi, đôi giày đó được đặt trên giá giày, đó là điều bình thường, nhưng lại bị tôi chú ý, bởi vì tôi hiếm khi thay giày và tự đổi giày, nếu như Tiểu Đình thay giày cho tôi như thường lệ, tôi sẽ không nhận ra bất kỳ thay đổi nào trong đôi giày này.
Đôi giày này thuộc về cha, hơn nữa trên giày còn một ít bùn ướt, ở thành phố lớn này bùn đất là cực kỳ hiếm thấy, bùn dính vào giày của cha chỉ có thể đến từ hòn đảo nhỏ, ông trở lại, nhưng không có ở trong phòng khách… Tôi thay giày xong đi đến trước bàn cơm, Tiểu Đình còn chưa có phản ứng, phảng phất như đã trở thành một bức tượng.
Có phải tôi đang trở thành một người thủy tinh trong suốt không? Hoặc là động tác của tôi quá nhẹ nhàng. “Đa!” Cuối cùng tôi không còn cách nào khác, gõ ngón tay lên bàn ăn vài cái, rốt cục ánh mắt Tiểu Đình có một tia dao động, dường như một bức tượng sống lại vậy.
“A… Ch… chồng, anh…” Sau khi Tiểu Đình phản ứng lại, nhìn tôi một cái, trong nháy mắt bối rối đứng lên, trong mắt mang theo một tia kinh hách. Đúng vậy, là kinh hách, không phải kinh ngạc, lúc này nàng mới chú ý tới tôi, không biết tôi vào nhà khi nào, trong mắt mang theo hoảng hốt, miệng lắp bắp, không biết nên giải thích như thế nào.
“Em đang nghĩ gì vậy? Trong có vẽ nhập thần, anh vào nhà cũng không biết…” Tôi mỉm cười, đi qua bên cạnh Tiểu Đình, tới nhà tắm, thừa dịp đưa lưng tới nàng, làm bộ rất tự nhiên nói.
“Không… không có gì, rửa tay rồi ăn cơm đi…” Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Tiểu Đình, nhưng tôi nghe được tiếng run rẩy trong lời nói của nàng, tiếng run rẩy này lộ ra sự bối rối và khẩn trương của nàng lúc này.
Khi rửa tay, tôi nhìn vào cốc đánh răng, cốc vẫn như buổi sáng, tay cầm phản diện, hai tay cầm úp vào nhau. Cha trở về, lúc này không có ở phòng khách, có lẽ lúc này ông đang trốn trong phòng ngủ không dám ra.
Từ nhà tắm đi ra, dư quang của tôi nhìn thoáng qua cửa phòng cha, cửa phòng đóng chặt, không có ánh đèn. Chờ tôi ra khỏi nhà tắm, biểu tình của Tiểu Đình đã khôi phục bình thường, có lẽ vì khẩn trương, trên mặt nàng còn mang theo dư vị đỏ hồng. Ở trên bàn cơm, tôi không nói gì, chỉ lo ăn cơm, Tiểu Đình một bên gắp thức ăn cho tôi, một bên ăn cơm, chỉ là nàng ăn rất ít, ăn rất chậm. Chờ tôi ăn xong, nàng cũng buông đũa xuống, lúc mới ăn cơm, chúng tôi không nói một lời, toàn bộ phòng khách chỉ có âm thanh bát đũa.
Lúc vừa mới ăn cơm, tôi dùng dư quang chú ý đến lượng thức ăn mà Tiểu Đình ăn, tuy rằng lượng cơm không lớn, nhưng trong quá trình vừa mới ăn cơm rồi, Tiểu Đình chỉ ăn ước chừng 1/5 lượng cơm bình thường, tuy rằng nàng và tôi ăn cùng thời gian, nhưng lượng cơm và tốc độ ăn rất chậm, thấy những thứ này tôi biết, trước khi tôi về nhà khẳng định là nàng đã ăn rồi, hoặc là nói nàng không có khẩu vị gì.
Trên bàn cơm, tôi chỉ phát hiện hai bộ bát đũa, cha không ăn cơm tối? Có lẽ trước khi tôi về nhà, hai người đã ăn rồi như hai tình nhân. Tôi nhìn thức ăn vừa mới ăn xong, có lẽ thứ tôi vừa ăn là thức ăn thừa của hai người.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi không khỏi có chút cáu kỉnh, sau khi buông bát đũa xuống, tôi đứng dậy trở lại phòng ngủ, trong khi Tiểu Đình dọn dẹp bàn không nói một lời, ánh mắt và vẻ mặt có vẻ thận trọng.
Tôi nằm trên giường, trong đầu tự hỏi một hồi rốt cuộc có nên hỏi chuyện hôm nay của nàng hay không, rốt cuộc hai người có quan hệ vào ban ngày hay không? Hoặc là chuẩn bị xảy ra tối nay… khi tôi đang ở nhà.
Tôi nhớ lần trước cùng Tiểu Đình thảo luận thời gian quan hệ tình dục của hai người, cuối cùng cũng không có cách nào tốt, tôi không muốn nó xảy ra vào ban ngày và nàng cũng không muốn tôi ở lại công ty qua đêm, cũng không muốn ra đảo nên đành ở nhà, như vậy chỉ còn lại thời điểm tôi ở nhà, hai người cũng phát sinh quan hệ ở nhà…
Đây cũng là giải pháp duy nhất, chẳng lẽ đêm nay sẽ bắt đầu sao? Tôi tưởng tượng một hồi mình nằm ở bên này, vợ thì ở phòng bên cạnh với cha mây mưa, cho dù thanh âm của hai người nhỏ, ở trong phòng cách âm kém, ban đêm yên tĩnh như vậy, cho dù tôi có bịt chăn có lẽ cũng sẽ nghe được thanh âm!
Nếu như nghe được tiếng thở hổn hển của cha, tiếng rên rỉ dồn dập của Tiểu Đình, tiếng va chạm da thịt của hai người, thật sự tôi có thể chịu đựng được không? Nếu tôi nghe nó, tôi có phấn khích không? Hay chỉ có ảm đạm thương tâm? Đang lúc tôi suy nghĩ, Tiểu Đình đi vào phòng, tôi bị tiếng mở cửa đánh thức. Sau khi nàng trở về phòng, nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu đứng bên cạnh tủ bắt đầu thay đồ.
Ở trong phòng không có bất kỳ mùi hương hay giấu vết nào, trên cơ bản có thể loại bỏ khả năng hai người phát sinh quan hệ ban ngày. Tôi nhìn Tiểu Đình cởi đồ chỉ mặc quần lót và áo ngực, sau đó mặc váy ngủ bình thường, thân thể mềm mại gợi cảm lại bị váy ngủ che lấp.
Có lẽ Tiểu Đình đưa lưng tới tôi cũng đang rối rắm, có lẽ ở trong lòng nàng cũng ấp ủ cách nói chuyện với tôi một hồi, mà lúc này cha ở gian phòng bên cạnh cũng đang chờ, lòng nóng như lửa đốt…