Phần 145
Gia đình ba người tâm sự nặng nề ăn cơm tối, cha tôi trở lại phòng ngủ thu dọn, dù sao phòng ngủ của ông đã rất lâu không có người ở, ông đem hành lý chỉnh lý bỏ vào trong tủ. Mà tôi thì trở lại phòng tôi, sớm nằm trên giường chơi điện thoại di động, trong khi Tiểu Đình thì yên lặng thu dọn bát đũa. Lúc này tôi đang chơi điện thoại di động, nhưng nội tâm lại cực kỳ bất an, tôi không biết nên nói chuyện này như thế nào, nói với ai trước? Với cha tôi trước? Hay là với Tiểu Đình trước? Chỉ bằng cách nói chuyện với một trong hai người trước, tôi có thể thuyết phục người còn lại, tôi đang ở trong một tình huống khó khăn để quyết định.
“A…” Đang lúc tôi đang đang suy nghĩ, Tiểu Đình thu dọn đồ đạc xong đi vào phòng, nàng nhìn tôi một cái, cũng vừa lúc tôi nhìn về phía nàng. Tiểu Đình vội vàng tránh ánh mắt tôi, có vẻ rất khiếp đảm, không có sự ràng buộc của cha tôi, chúng tôi luôn có mối quan hệ tốt đẹp trong suốt thời gian này. Cả hai chúng tôi đều tránh mặt ông ta và chủ đề này, nhưng ông ta đã trở lại hôm nay, không thể nghi ngờ hai chúng tôi còn nhớ người cha này, và chuyện xảy ra trước kia, nàng không biết hiện tại tôi còn quan tâm chuyện trước kia hay không, cho nên lúc này có vẻ rất rụt rè và khiếp đảm.
Tiểu Đình mang tâm sự nặng nề tìm đồ ngủ, trong khoảng thời gian tu dưỡng và dưỡng ẩm tình dục, làm cho thân thể nàng dần dần khôi phục lại bộ dáng ban đầu, đầy đặn lại không có vẻ mập mạp. Sau khi nàng thay xong bộ đồ ngủ, liền bò lên giường. Chỉ là lần này không có chủ động dựa vào người tôi, mà ngửa mặt lên giường, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào tôi từ khóe mắt, tự hỏi bây giờ tôi cảm thấy thế nào, tựa hồ như rất sợ tôi. Tôi quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó vươn tay ra, Tiểu Đình ngẩng đầu gối lên cánh tay tôi, tôi thuận thế ôm nàng, nàng liền dựa vào ngực tôi.
“Em sao vậy? Sao có vẻ bận tâm như vậy? Sao lại có tâm sự trùng trùng điệp điệp vậy?” Tôi nhẹ hỏi Tiểu Đình, lúc này hô hấp của nàng dần dần không đều, có lẽ là đang xúc động, cũng có lẽ là đang khẩn trương.
“Không… không có gì…” Tiểu Đình trả lời, thân thể của tôi cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của nàng.
“Thật không có gì sao? Anh đã nói với em, sau lần thất bại này của chúng ta, chúng ta phải nói và có thể nói tất cả những gì chúng ta muốn nói. Có chuyện gì thì nói ra, nó sẽ giúp cơ thể em phục hồi…” Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm Tiểu Đình, trong mắt mang theo một chút nghiêm túc.
“Chồng à, anh có còn quan tâm đến những gì đã xảy ra trong quá khứ không? Bây giờ… bố ở đây và quá khứ luôn in lại trong não em. Em sợ, em sợ anh lại tức giận, bỏ em. Em sợ anh sẽ tiếp tục nghĩ về quá khứ, để mối quan hệ của chúng ta vất vả mới khôi phục lại cuối cùng lại tan vỡ, thật đấy… huhu.” Tiểu Đình vừa nói, vừa khóc. Nhìn bộ dáng nàng, tôi không có trả lời, chỉ dùng tay ôm chặt nàng. Đúng vậy, sau khi nhìn thấy cha tôi, mọi cảm xúc không thể kiềm chế của hai người nảy ra trong đầu tôi, nhưng trải qua lần thất bại này, đã phai nhạt không ít, hơn nữa hiện tại tôi có ý định để cho hai người “tái hợp”, như vậy phải vượt qua những chướng ngại tâm lý.
“Yên tâm đi, sẽ không, hai chúng ta không có khả năng trốn bố cả đời, bố lớn tuổi rồi, công việc của anh cũng sẽ càng lúc càng bận hơn, đây là chuyện hết cách thôi. Hơn nữa…” Khi nói đến cùng, suy nghĩ trong đầu tôi thiếu chút nữa thốt ra khỏi miệng.
“Hơn nữa cái gì?” Mặc dù cuối cùng tôi đã thu lại, nhưng Tiểu Đình vẫn bắt được. Tôi có nên nói với nàng trước không, trước tiên nói một chút đi.
“Tiểu Đình, có phải em nên nghe lời chồng không? Yêu cầu của chồng em sẽ đồng ý chứ?” Tôi hít sâu một hơi, quyết định tìm điểm đột phá từ nàng trước.
“Đương nhiên a, chỉ cần chồng không bỏ rơi em, có điều kiện gì em cũng đáp ứng chồng…” Tiểu Đình nâng cằm nhọn lên, kiên quyết nói.
“Được rồi, vậy anh sẽ nói thẳng, anh muốn em với cha khôi phục lại mối quan hệ trước đây!” Ánh mắt tôi nhìn nàng không chớp, trực tiếp nói ra lời trong lòng, tôi chờ biểu tình tiếp theo, nàng trợn mắt há hốc mồm, trên thực tế quả thật là như thế, nàng trợn mắt há hốc mồm.
“Ch… chồng… chồng… anh… anh… anh… nói… cái gì?” Lúc này Tiểu Đình trợn mắt há hốc mồm, nói lắp bắp, trong mắt mang theo vẻ kinh hãi, căn bản không hiểu suy nghĩ của tôi ra sao, lúc này nàng sợ đến cực điểm.
“Nhỏ giọng một chút, bố vẫn còn ở phòng bên cạnh. Ý anh là để em với bố khôi phục lại mối quan hệ tình dục đó, anh đang nói là sự thật…” Tôi đặt ngón tay lên miệng, dùng cử chỉ “im lặng”, sau đó nói.
“Ư… Chồng à, em sai rồi, anh không nên làm như vậy, được không? Em rất yêu anh, em sẽ không suy nghĩ như vậy nữa, anh đừng thử em nữa, được không? Anh như thế này, em thật sự không thể sống nổi nữa, chồng à, làm ơn…” Tiểu Đình lập tức khóc lên, vùi mặt vào ngực tôi, khẽ khóc, chỉ là cố ý khống chế âm lượng. Lúc này nàng không tin tôi một chút nào, cho rằng tôi đang hạ thấp nàng, thăm dò nàng, cho nên nàng thương tâm khóc lên.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Đình, tôi biết chỉ nói khơi khơi là không cách nào thông suốt. Tôi cầm lấy cặp trên tủ đầu giường, lấy tờ hồ sơ bệnh án đã để trên gác lửng mấy ngày qua của nàng ra, sau đó đưa cho nàng, người đang có vẻ mặt khó hiểu và khuôn mặt như lê hoa đái vũ. Bảng hồ sơ bệnh án này chính là bảng bệnh án của nàng thay đổi sang nghiện tình dục, sau khi nàng đọc xong bảng hồ sơ bệnh án này, tôi giải thích nó thêm bằng một nửa nỗ lực. Tiểu Đình một bên nhìn hồ sơ, hai tay bắt đầu phát run, mắt mở càng lúc càng to.
“Không, không, điều này không đúng, tất cả đều là chẩn đoán sai, phải không? Chồng à, anh nói cho em biết, tất cả đều là chẩn đoán sai, phải không? Tất cả đều do anh làm giả, đúng không?” Tiểu Đình không ngừng lắc đầu, ném bệnh án đi, nàng không tin, nàng không thể tin được, nàng nắm lấy hai tay tôi và lắc, trên mặt mang theo không cam lòng. Là một người phụ nữ vừa mới lấy được tình yêu trở về, căn bệnh như vậy quả thực chính là sét đánh.
“Xin lỗi Tiểu Đình, em bình tĩnh một chút, anh đã giấu em. Trong khoảng thời gian này, thân thể của em như thế nào, em không biết sao? Em không thấy nó đặc biệt dễ xúc động? Hơn nữa trong đầu vẫn luôn ảo tưởng quan hệ tình dục?” Tôi ngồi dậy, hai tay đỡ bả vai Tiểu Đình, nàng quỳ gối ở trên giường đối mặt với tôi. Những lời này của tôi vừa nói ra, nàng đã choáng váng cả người, đúng vậy, trong khoảng thời gian này thân thể và nội tâm của nàng như thế nào, chính nàng rõ ràng nhất. Nàng ngây ngốc nghĩ lại, sau đó nước mắt chảy ra một lần nữa, nàng nhào vào lòng tôi, ôm tôi, gối lên vai tôi khóc, tôi vỗ lưng nàng để an ủi. Nàng mắc bệnh như vậy, có thể xem như tôi là đầu sỏ, sau lần thất bại này, chúng tôi giống như tân sinh, tôi còn có thể trách nàng cái gì chứ? Tôi chỉ hy vọng nàng có thể sớm bình phục, gia đình trở lại cuộc sống bình thường.
“Vợ à, anh không trách em, anh không coi thường em, cũng không ghét bỏ em, không ai muốn mắc bệnh này, hơn nữa chồng em cũng là lý do rất lớn cho tất cả những chuyện này. Em đã biết thân thể anh là như thế nào mà, anh không thể dùng tình dục để đáp ứng em, tất cả năng lượng của anh bây giờ phải được đặt tại nơi làm việc, em biết Lãnh Băng Sương đã cho anh một cơ hội tuyệt vời, anh phải nắm bắt nó, anh muốn cố gắng kiếm tiền nuôi sống gia đình, muốn kiếm tiền chữa bệnh cho em, muốn kiếm tiền dưỡng lão cho bố, muốn kiếm tiền cho Hạo Hạo đi học, tương lai có thể còn phải cho nó xuất ngoại, cho nên, anh không thể một mực ở bên cạnh chăm sóc em. Nhưng em bị bệnh này, nếu không thỏa mãn được thì tinh thần và cuộc sống của em sẽ bị ảnh hưởng, cách để điều trị căn bệnh này, là anh thỏa mãn em, nếu anh không thể thỏa mãn em, là làm cho em đi tìm bạn tình. Bao nhiêu gia đình hạnh phúc, bởi vì căn bệnh này, cuối cùng làm cho vợ chồng ly tan. Anh nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có bố mới có thể giúp em. Dù sao, em và bố đã từng có quan hệ, không cần quan tâm đến những gì xảy ra tiếp theo… So với người ngoài, anh vẫn chọn bố… Ài…” Tôi nhẹ giọng giải thích cho Tiểu Đình, những lời này đều là lời tâm lý của tôi, cũng là nội tâm bất đắc dĩ của tôi. Lúc tôi nói những lời này, từ đầu đến cuối nàng đều yên lặng nghe, trong giọng nói của tôi sự bất lực và thành khẩn không cách nào che giấu.
“Chồng à, không, em không muốn làm chuyện này, em không cần như vậy, chúng ta thật vất vả mới từ trong quá khứ đi ra, em có thể chịu đựng được, cho dù em chết, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với anh nữa. Em không muốn lại mất đi anh, thật mà, vì anh, em có thể từ bỏ bất cứ thứ gì!” Trong giọng nói của Tiểu Đình mang theo kiên định, lời nói của tôi chẳng những không làm cho nàng đồng ý, ngược lại còn làm cho nàng càng thêm kiên định vì tôi thủ tiết. Chỉ là cơn nghiện tình dục của nàng chưa có phát tác, nếu cơn nghiện không được thỏa mãn, tích góp đến cực hạn, nàng sẽ không khống chế được bản thân!
“Anh sẽ không quan tâm đâu. Vì anh đã đề xuất ý tưởng này, anh sẽ không truy cứu bất cứ điều gì. Nhưng mà, em phải đáp ứng anh, ngàn vạn lần đừng nghĩ lung tung, em phải kiên cường sống, không vì cái gì khác, vì anh, vì Hạo Hạo, anh cần em giữ cái gia đình này cho anh, Hạo Hạo cần em lo lắng và nuôi nấng, nếu như em vứt bỏ hết thảy, vậy thì anh không còn lời nào để nói. Bây giờ anh nói với em ở đây, nếu em không thể chịu đựng được, thì tìm bố, đó là bổn phận của bố đã được chỉ thị, ông ta cũng đã biết tất cả rồi. Bây giờ ông ấy muốn xứng đáng với anh, vì vậy mọi thứ đều nghe theo anh. Nhưng em đừng bao giờ suy nghĩ là không được, càng không được đi ra ngoài tìm người lạ… Trong hai ngày nữa, có thể anh phải đi công tác với Lãnh Băng Sương, tất cả mọi thứ hãy diễn ra theo tự nhiên… Thân thể của em là quan trọng nhất. Thực ra, điều đó cũng không quan trọng, làm một lần cũng làm, làm một trăm lần cũng là làm đúng không? Mọi thứ phụ thuộc vào chính em, chỉ cần em khỏe mạnh, cái giá nào anh cũng nguyện ý trả…” Tôi biết ở đây tiếp tục dây dưa cũng vô ích, thái độ của tôi đã nêu ra rõ ràng, hết thảy đều nhìn vào Tiểu Đình. Tôi đẩy nàng ra, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng, không biết có phải vì lời nói của tôi làm nàng cảm động hay không, cũng không biết có phải vì lời nói của tôi mà nàng thẹn hay không, lúc này nàng đỏ mặt.
Đúng lúc này, tôi cảm giác đầu gối của mình có chút ẩm ướt, tôi cúi đầu nhìn xuống thì thấy tôi đang ngồi xếp bằng trên giường, Tiểu Đình quỳ gối trên giường, hai chúng tôi ôm nhau, háng nàng đặt trên đầu gối của tôi, mà đầu gối của tôi lúc này có chút cảm giác lành lạnh. Tôi nhìn thấy chất nhờn trên đầu gối, tôi biết cuộc trò chuyện vừa rồi lại khiến cho nàng động tình, âm hộ của nàng tiết ra ái dịch, ái dịch từ âm đạo tuôn ra, thấm ướt quần lót, dính ướt đầu gối của tôi.
Ánh mắt Tiểu Đình theo mắt của tôi nhìn lại, tự nhiên nàng nhìn thấy ái dịch trên đầu gối tôi, lúc này nàng cũng biết phản ứng thân thể của mình bị tôi phát hiện, thì ra nguyên nhân chủ yếu khiến cho nàng đỏ mặt là vì động tình, sau khi tôi nói ra ý nghĩ để cho nàng với cha tôi, thân thể nàng có phản ứng tự nhiên, hết thảy đều là bằng chứng tốt nhất, không cách nào giải thích hay che giấu…
“Chồng, em, em, em…” Mặt nàng càng đỏ hơn, miệng lắp bắp không biết giải thích thế nào, trên mặt mang theo hoảng loạn, tựa hồ như sợ tôi giận.
“Không sao đâu, vợ, phản ứng bình thường của chứng nghiện tình dục. Em vẫn chưa đi làm, nếu em và đồng nghiệp nam của em bắt tay, cũng sẽ xuất hiện tình huống này, cho nên anh không để ý.” Tôi cười an ủi Tiểu Đình, vuốt ve tóc nàng, hiện tại nàng biết bệnh của mình, cho nên tôi muốn chăm sóc và yêu thương nàng nhiều hơn để cho nàng biết rằng tôi không ghét bỏ nàng. Nếu nàng mắc căn bệnh này và hiểu lầm rằng tôi coi thường nàng, thì rất có thể nàng sẽ bị áp lực quá lớn và chọn cách tự tử.
“Vợ à, chúng ta ngủ đi…” Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Đình, thân thể nàng theo đó mà run lên, dục vọng của nàng lại nổi lên.
“Vợ à, em đang động tình đó, có muốn qua phòng bên cạnh không?” Tôi nằm trên giường ôm Tiểu Đình vào lòng, ngón tay tôi sờ âm hộ của nàng, nó đã ướt sũng, tôi không khỏi trêu nàng.
“Thấy ghét, anh mới qua đó…” Theo một cú đấm nhỏ của Tiểu Đình, cả phòng ngủ lâm vào yên tĩnh, lúc này chúng tôi đều có tâm sự nặng nề…