Phần 136
“Bố ơi, mẹ bị sao vậy?” Hạo Hạo mang theo lo lắng và thương tâm hỏi.
“Không sao đâu, mẹ con sinh bệnh, qua vài ngày sẽ khỏi…” Tôi lau khóe mắt, mỉm cười nói với Hạo Hạo.
“Tâm trạng của bệnh nhân rất dễ xúc động, dựa theo bình thường liều thuốc an thần này đủ để nàng mê man, nhưng hiện tại nàng vẫn cố gắng duy trì ý thức của mình.” Bác sĩ nhìn tôi, lại nhìn nàng, trong mắt mang theo kỳ quái, cũng có một tia cảm động, đương nhiên, tia cảm động kia là cảm động ý chí cường đại của nàng. Lúc này tôi nhìn nàng cố gắng mở to hai mắt nhìn tôi và Hạo Hạo, tôi biết, lúc này Tiểu Đình rất sợ, sợ mình ngủ, sau khi tỉnh lại, chồng và con trai của mình sẽ biến mất, cho dù đây chỉ là một giấc mơ, nàng cũng cố gắng làm cho giấc mộng này dài hơn một chút.
Cuối cùng, Tiểu Đình vẫn ngủ thiếp đi, vào giây phút cuối cùng nhắm mắt lại, trong mắt mang theo một tia không cam lòng. Tôi đắp chăn cho nàng, sau đó từ từ dẫn Hạo Hạo ra ngoài. Bên ngoài, Lãnh Băng Sương với cha mẹ vợ đã chờ, vừa rồi lúc tôi vào phòng, Lãnh Băng Sương gọi cho bác sĩ trực chờ ở ngoài cửa, phòng ngừa vạn nhất, đó là lý do tại sao bác sĩ tiến vào kịp thời như vậy.
“Tình huống của nàng thế nào?” Tôi hỏi Lãnh Băng Sương, cô không trả lời tôi, mà nhìn về phía bác sĩ kia.
“Ông yên tâm, bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là trạng thái tinh thần rất xấu, cảm xúc rất có thể mất khống chế, cần ông và người nhà ở bên cạnh nàng nhiều hơn, hướng dẫn nàng, nàng có thể hồi phục rất nhanh.” Bác sĩ nhìn ánh mắt Lãnh Băng Sương, mang theo một tia sợ hãi mỉm cười giải thích với tôi.
“Liệu có để lại di chứng gì không?” Lúc này tôi quan tâm nhất là vấn đề này, nếu sau này nàng rơi vào bệnh thần kinh, thì gia đình này sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa, coi như là tôi hại nửa đời sau của Tiểu Đình.
“Cái này thật sự rất khó nói, lần này bệnh nhân uống rất nhiều dược vật, tuy rằng đã được cấp cứu, nhưng dược vật vẫn bị nàng hấp thu không ít, bởi vì dược vật nàng uống rất nhiều rất phức tạp, các loại dược vật tác dụng trong thân thể cũng không giống nhau, cho nên nàng có lưu lại di chứng hay không thật khó nói, chỉ có thể quan sát từ từ trong thời gian tới. Bất quá anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng chữa trị cho nàng…” Bác sĩ tâng bốc tôi, nhưng tôi biết, anh ấy không phải đối với tôi, mà là với Lãnh Băng Sương, dù sao thì bệnh viện này cũng là sản nghiệp của nàng.
“Làm phiền bác sĩ… Nhân tiện, chi phí đã được thanh toán chưa? Tôi có nợ tiền không?” Sau khi tôi đi, tôi không biết gì về tất cả mọi thứ, nhìn vào thiết bị và điều kiện của bệnh viện này, chi phí chắc chắn không thấp.
“Anh không cần phải lo về chi phí, bệnh viện này là của tôi…” Trước khi bác sĩ kịp trả lời, Lãnh Băng Sương ở một bên đã nói.
…”Anh lại đây, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh…” Không đợi tôi phản ứng lại, Lãnh Băng Sương nói với tôi.
“À, được…” Tôi đưa Hạo Hạo cho cha mẹ vợ, rồi đi theo Lãnh Băng Sương về phía văn phòng.
“Kế hoạch của anh là gì?” Sau khi vào văn phòng, Lãnh Băng Sương đi thẳng vào chủ đề.
“Tôi còn có kế hoạch gì, tìm một việc một mới và cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình…” Mặc dù nền tảng gia đình ban đầu của tôi rất vững chắc do những nỗ lực không ngừng của tôi trong những năm qua, nhưng tôi không chịu nổi mấy lần giày vò này, cha tôi nằm viện, Tiểu Đình nằm viện, tôi nằm viện, đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm trong gia đình, chỉ có thể dốc sức bắt đầu lại từ đầu.
“Còn nàng thì sao?” Lãnh Băng Sương lại hỏi.
“Mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, gia đình, tình yêu, công việc, sự nghiệp…” Tôi nhìn Lãnh Băng Sương rồi đáp lại một cách khẳng định, trải qua bao nhiêu thăng trầm, tôi đã nghĩ thông suốt, hãy quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, gia đình đã trả giá quá nhiều.
“Được rồi, tôi đã tìm hiểu chi tiết về sơ yếu lý lịch và kinh nghiệm làm việc của anh. Anh có muốn làm việc ở công ty tôi không?” Lúc này, Lãnh Băng Sương lấy trong túi ra một ít tài liệu, bởi vì tôi cách nàng rất gần, tôi lén liếc nhìn một cái, phát hiện bao gồm cả sơ yếu lý lịch tôi đã nộp đơn xin việc trước đó, còn có bản sao hồ sơ nhân sự đều ở trên tay nàng.
“Làm việc? Làm… cái gì?” Nhìn thấy sơ yếu lý lịch và hồ sơ của mình đều bị Lãnh Băng Sương lấy được, tôi không khỏi có chút sợ hãi, làm việc dưới tay một người phụ nữ mạnh mẽ gần như không gì không làm được, tôi nghĩ cũng không nghĩ tới.
“Vậy phải xem anh có bao nhiêu thích thú…” Lãnh Băng Sương lại liếc nhìn tư liệu trên tay, đặt tất cả tư liệu xuống rồi nhìn tôi nói.
“Không nhìn vào năng lực sao?” Tôi muốn làm tổng giám đốc, chỉ là mình cũng không phải loại người tự đại đó, nền tảng quan trọng, năng lực càng quan trọng hơn.
“Chỉ cần anh chịu học hỏi, tôi có thể cung cấp cho anh cái nền tảng, điều đó phụ thuộc vào việc anh có thể chịu đựng được khó khăn và học hỏi nó hay không. Làm một nam nhân, hẳn là anh phải biết, không có gì là không thể, không có người vừa mới sinh ra đã là thượng nhân, ngoại trừ hoàng đế quý tộc cổ đại. Cho dù tôi sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền lực, nhưng tất cả những gì tôi có bây giờ đều là nhờ vào nỗ lực của bản thân mình để kiếm được…” Lãnh Băng Sương nâng cằm nhọn lên, trên mặt mang theo sự tự tin và tự hào. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, tôi không còn cảm thấy cô cuồng ngạo. Dù sao người ta cũng có tư cách cuồng ngạo, tôi còn nhớ một câu nói rất thô tục nhưng rất có lý của Đông Bắc: Không có thực lực giả vờ ngốc, có thực lực giả vờ kiêu ngạo.
“Được, tôi nguyện ý học, cô muốn tôi làm gì…” Tôi hít sâu một hơi, nghiến răng. Tôi là người có sĩ diện nhưng cũng là người sống lý trí, hiện tại nhờ sự giúp đỡ của một nữ nhân để tiến, tôi đã gạt hết tình cảm chén cơm manh áo ra sau, cơ hội như vậy không nhiều lắm và tôi có thể có địa vị và kinh nghiệm, không nắm cơ hội như vậy thì quá ngốc. Lần đầu tiên gặp Lãnh Băng Sương, tôi còn ảo tưởng lợi dụng tình thế, hiện tại rốt cục có cơ hội, tôi nhất định phải nắm chặt, vì bản thân tôi, vì gia đình tôi, vì vợ con tôi…
“Được, tôi sẽ cho anh cơ hội này, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ cùng ở với nàng, thời gian rảnh rỗi tùy thời đến tổng bộ công ty tìm tôi và học tập năng lực tri thức quản lý doanh nghiệp, về phần anh có thể học được đến trình độ nào thì tùy anh…” Lãnh Băng Sương từ trên bàn ngồi dậy, từ trên cao nhìn tôi đang ngồi trên ghế sô pha.
“Cô còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc muốn tôi làm gì…” Lãnh Băng Sương yêu cầu tôi học hỏi, cô sẽ tự mình dạy tôi, trong lòng tôi không khỏi có chút kích động, phải biết rằng, ở công ty ban đầu tôi cũng xem như là cao tầng mà thôi, còn không phải là cao tầng nhất, mà quy mô công ty kia không lớn bằng thậm chí là công ty con của Lãnh Băng Sương Company.
“Tùy anh học được bao nhiêu, tôi sẽ sắp xếp vị trí cho anh theo khả năng của anh. Dù gì tôi cũng là người kinh doanh, tôi không có khả năng mướn một phế vật. Nếu anh có thể làm cho tôi hài lòng và tất cả những gì anh học được, tôi sẽ để anh làm giám đốc điều hành của tổng công ty của tôi, thậm chí ngay cả máy bay thương mại Gulfstream của tôi có thể được trang bị cho anh… Thế nào?” Một lần nữa Lãnh Băng Sương ngồi xuống, tựa hồ như biến thành bộ dáng một thương nhân, tuy rằng cô dùng phương pháp người xa lạ đàm phán với tôi, nhưng tôi biết, cô sẽ không cho một người xa lạ một cơ hội qua lớn như vậy.
“Lời này có thật không… CEO? Máy bay thương mại… Phối… Phối… giao nó cho tôi?” Lúc này tôi ngồi dậy khỏi ghế sofa, có chút không tin lỗ tai mình, đãi ngộ như vậy cũng quá lớn đúng không? Bây giờ thì cuối cùng tôi cũng hiểu Lãnh Băng Sương đã nói gì khi tôi xuống máy bay: Không cần nhìn nó nữa, có thể anh sẽ thường xuyên đi máy bay này trong tương lai…
“Bây giờ nói những lời này còn quá sớm, xem anh có thể học được bao nhiêu, năng lực như thế nào… Nếu anh không làm tôi hài lòng, mọi thứ đều là si tâm vọng tưởng…” Lãnh Băng Sương nhìn bộ dáng kích động của tôi, không có miệt thị tôi, dù sao phản ứng của tôi là phản ứng bình thường của một người, chuyện như vậy quá ngoài dự liệu.
“Được, tôi sẽ cố gắng học tập…” Lúc này tôi kìm hãm sự kích động trong lòng, hạ quyết tâm rất lớn, đến lúc đó nhất định phải mất ăn mất ngủ, tất cả mọi thứ đều phải học cho được, vô luận phải trả giá vất vả như thế nào.
“Mấy ngày nay trọng điểm của anh là ở bên cạnh nàng, tùy thời rảnh rỗi thì tới tìm tôi, tôi nên trở về công ty, trong khoảng thời gian này đã làm chậm trễ không ít thời gian của tôi…” Lãnh Băng Sương đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi… tôi có thể hỏi thêm một câu hay không…” Tuy rằng tôi biết lúc này mình không nên nhiều lời, nhưng tôi nhịn không được muốn hỏi một câu.
“Anh muốn hỏi gì?” Lãnh Băng Sương, người đã ra đến cửa, khẽ quay lại nhìn tôi…
“Chuyện đó… Sao cô lại làm thế với tôi?” Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng tôi, tôi không tin Lãnh Băng Sương coi trọng tôi, hơn nữa cho dù nàng và Tiểu Đình là quan hệ khuê mật, cũng không đến mức để cho nàng ra giá quan tâm nhiều như vậy, cho nên nhất định phải có nguyên nhân khác.
“Tôi chỉ cảm thấy mệt, không muốn tự mình quản lý công ty, tôi chuẩn bị ra nước ngoài du lịch, giải sầu, nếu ở nước ngoài gặp được một chỗ mình thích, có thể sẽ định cư ở đó, vĩnh viễn không trở về nữa… Cho nên, tôi cần thuê một người giúp tôi quản lý công ty, để tôi giải thoát hoàn toàn…” Lãnh Băng Sương nói với vẻ mong mỏi và lần đầu tiên tôi thấy một dấu vết mệt mỏi trong mắt cô.
“Tại sao lại là tôi?” Nếu Lãnh Băng Sương muốn thuê người quản lý công ty, loại đãi ngộ này của cô có thể thuê được các loại doanh nhân ưu tú hàng đầu trên thế giới, tuyệt đối sẽ không bao giờ thuê tôi, muốn có bằng cấp, trình độ học vấn cao, phải có tư cách, tư lịch tôi lại rất nông.
“Đừng suy nghĩ lung tung, cũng không phải là bổn cung có hứng thú với anh…” Lãnh Băng Sương nghe tôi liên tiếp hỏi, lúc này đã có chút mất kiên nhẫn.
“Thực xin lỗi, tôi không có ý đó…” Tôi vội vàng xua tay giải thích…
“Nếu như anh nhất định phải có một đáp án, vậy tôi nói cho anh biết, sở dĩ tôi cho anh cơ hội và nền tảng này chỉ vì anh có một số điểm giống anh ấy mà thôi, chỉ có một chút giống, có một chút bóng dáng của anh ấy, chỉ có vậy thôi…” Khi Lãnh Băng Sương nói những lời này, trên mặt cô ta hiện lên một tia bi thương, một tia nhớ nhung, sau khi nói xong trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, lưu lại vẻ mặt ngốc trệ của tôi.
Chỉ vì tôi hơi giống người đàn ông đó mà nàng lại đối xử với tôi như thế này? Địa vị của anh ta trong lòng nàng có thể tưởng tượng được và tôi trở nên vô cùng tò mò về anh ấy từ miệng của Lãnh Băng Sương.
Thời gian kế tiếp, tôi ở trong bệnh viện làm bạn với Tiểu Đình, sau khi nàng tỉnh lại vẫn ôm tôi và Hạo Hạo mà khóc, tình trạng này kéo dài được hai ngày mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Trạng thái tinh thần của nàng cũng bắt đầu hồi phục từ từ. Khi tôi đút cơm cho nàng ăn với cảm giác áy náy, nàng nhìn tôi rơm rớm nước mắt, mấy ngày nay tôi rất ít khi nói chuyện với nàng, nhưng tôi chiếu cố nàng làm cho nàng cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp. Trong lòng tôi biết, chỉ có tình yêu của tôi mới có thể hoàn toàn tìm lại Tiểu Đình trước kia.
Mà trong khoảng thời gian này, thừa dịp nàng ngủ say, tôi đều đến chỗ Lãnh Băng Sương học tập các loại kiến thức quản lý doanh nghiệp, có thể nói cơ bản là học lại từ đầu, làm cho tôi thật không ngờ chính là, cô rất kiên nhẫn dạy tôi, tôi tuyệt đối không ngờ một nữ nhân như Lãnh Băng Sương đối với tôi lại có kiên nhẫn như vậy. Đương nhiên cô cũng tương đối nghiêm khắc khi dạy tôi, học giỏi thì cà rốt, không học giỏi thì ăn gậy, cây gậy chính là nàng luyện taekwondo, cho tôi mặc trang phục Taekwondo và đá tôi như bao cát, đá tới quăng lui, tôi hoàn toàn trở thành túi thịt người của cô.
Tuy rằng cùng Lãnh Băng Sương sớm chiều ở chung, thế nhưng cô đối với tôi cũng chỉ là loại quan hệ dạy dỗ mà thôi, cùng giữ khoảng cách rất tốt với tôi. Vốn dĩ trong lòng tôi vẫn có ảo mộng viển vông, dần dần, tôi biết trong lòng cô vẫn luôn có một nam nhân chiếm cứ, bất luận kẻ nào khác đều không cách nào lay chuyển được, nhiều nhất xem như là một lựa chọn thay thế cho anh ấy, thay thế ở cấp độ thấp nhất, không có gì hơn.
Sau nửa tháng, Tiểu Đình đã hoàn toàn bình phục và có thể xuất viện, về phần có để lại di chứng gì hay không, cần về nhà từ từ quan sát, thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra lại là được. Tôi và mẹ vợ ở trong phòng bệnh đang thu dọn hành lý cho nàng, Tiểu Đình và Hạo Hạo chơi đùa, lần này sau khi nàng nằm viện, cảm giác tâm tính trẻ hơn không ít, có thêm một tia ngây thơ không tương xứng với tuổi tác.
Trong khoảng thời gian này, cha tôi thừa dịp Tiểu Đình xuất viện đến bệnh viện thâm một lần. Cha mẹ vợ đã nói với ông ta rằng tôi đã về, ông không có can đảm hay mặt mũi nào để gặp tôi vào lúc này, ông giải thích với cha mẹ vợ rằng các cơ sở điện trên đảo nhỏ đang sửa chữa, không thể rời đi, vì vậy vẫn không có cơ hội đến bệnh viện.
Có tôi chiếu cố, ông ấy cũng yên tâm, mà mỗi lần tôi đến chỗ Lãnh Băng Sương, tôi đều nói cho cha mẹ vợ biết tôi sẽ thuận tiện ghé qua thăm cha tôi. Trên thực tế tôi cũng chưa từng đến chỗ ông, bởi vì tôi cũng không biết nên đối mặt với ông ta như thế nào, hai cha con chúng tôi không thương lượng tốt nhưng lại rất “ăn ý” lừa gạt cha mẹ vợ, có lẽ quan hệ cha con chúng tôi phải duy trì như vậy rất lâu.
Về phần dì Trương rời đi, tôi chỉ có thể giải thích là dì không chịu nổi thăng trầm và mưa gió của gia đình này lựa chọn trốn tránh và rời đi, tuy rằng giải thích như vậy đối với ảnh hưởng của dì rất không tốt, nhưng đây cũng là lý do duy nhất có thể giải thích, cũng là lúc ấy ở trong điện thoại dì Trương nói cho tôi biết và bà đã cảnh báo cha tôi như vậy trước khi đi.
Vợ chồng vốn là chim đồng lâm, đại nạn trước mặt còn tự bay, có một số phu thê còn như thế, huống chi dì Trương với cha còn chưa thành hôn, biết rõ thực tế xã hội này cha mẹ vợ cũng chỉ thở dài một tiếng không có bất kỳ lý do hoài nghi nào…
Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi lái xe Mercedes – Benz của tôi chạy về nhà, từ sau khi tôi rời nhà, Tiểu Đình nằm viện, trong nhà vẫn không có người, nhìn nàng ở ghế sau xe cùng Hạo Hạo chơi, tôi đang có tâm trạng rất phức tạp. Thỉnh thoảng nàng cũng nhìn trộm tôi, khi thấy tôi đang nhìn nàng từ gương chiếu hậu, nàng vẫn rụt rè tránh ánh mắt của tôi, sau khi khôi phục nàng rất cẩn thận, sợ lại chọc tôi.
Xe đang di chuyển từ từ, càng lúc càng gần đến nhà, lẽ nào mọi thứ thực sự trở lại như trước…