Phần 133
Nghe tôi muốn biết tình hình hiện tại ở nhà, vẻ mặt của Lãnh Băng Sương không khỏi giãn ra, vẻ mặt cũng thoáng cái thả lỏng rất nhiều. Dù sao đi nữa, tôi đã chủ động muốn biết tình hình ở nhà, điều đó chứng tỏ tôi còn có chỗ hòa hoãn, việc của nàng có thể được hoàn thành tốt hơn rất nhiều. Nếu không thuyết phục được tôi, nàng hoàn toàn có năng lực trói tôi về, nhưng nàng vẫn hiểu đạo lý cố kéo sẽ đứt dây.
Lãnh Băng Sương bắt đầu kể lại một cách chậm rãi và tôi chăm chú lắng nghe trong khi hút một thuốc. Thì ra sau khi tôi rời khỏi nhà, tôi gọi điện thoại cho mẹ vợ, bảo bà lập tức chạy tới nhà tôi thăm nàng. Mà cùng lúc đó, Tiểu Đình cũng gọi điện thoại cho Lãnh Băng Sương, nói cho Lãnh Băng Sương hẩy nể tình bạn nhiều năm hỗ trợ tìm tôi và Hạo Hạo, nhưng không có yêu cầu nàng đem chúng tôi về, chỉ nhờ nàng chiếu cố tốt hai cha con tôi, sợ chúng tôi ở bên ngoài chịu khổ hoặc gặp phải nguy hiểm gì, sau khi dặn dò ngắn gọn, Tiểu Đình liền cúp điện thoại.
Lãnh Băng Sương cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác giống như Tiểu Đình đang dặn dò hậu sự, hơn nữa trong lời nói ngắn gọn cô cũng không nói rõ nguyên nhân và hậu quả của sự tình. Khi Lãnh Băng Sương chủ động gọi cho cô, phát hiện điện thoại di động của cô đã tắt nguồn.
Trong lòng có linh tính không tốt, Lãnh Băng Sương vốn đã chuẩn bị nghỉ ngơi vội vàng dẫn người tới nhà tôi. Khi tới nhà tôi, nàng thấy cha mẹ vợ tôi đang ở bên ngoài nhà, cửa nhà khóa chặt, cha mẹ vợ tôi lo lắng gõ cửa. Sau khi Lãnh Băng Sương đến, nàng cũng biết cha mẹ vợ cũng vừa mới đến không lâu. Điện thoại di động của Tiểu Đình tắt, điện thoại di động của tôi cũng tắt, cửa phòng trong nhà khóa trái không mở được, gõ cửa lại không có ai trả lời. Cha mẹ vợ đứng ở ngoài cửa phảng phất như kêu trời kêu đất, lúc họ đang chuẩn bị báo cảnh sát thì Lãnh Băng Sương mang theo thủ hạ chạy tới.
Cha mẹ vợ đương nhiên biết Lãnh Băng Sương, lúc này phảng phất như bắt được rơm cứu mạng hướng nàng cầu cứu. Nàng ngăn ông bà gọi điện báo cảnh sát, sau đó để cho thủ hạ mở cửa. Thủ hạ của nàng có rất nhiều người đều xuất thân quân nhân của bộ đội đặc chủng, chẳng qua đều mặc thường phục mà thôi. Mở khóa đối với bộ đội đặc chủng mà nói là đồ ăn vặt.
Sau khi mở cửa, chỉ thấy trong phòng tối đen như mực. Bật đèn phòng lên, nhìn thấy Tiểu Đình ăn mặc rất chỉnh tề nằm trên giường của chúng tôi như đang ngủ, quan sát gần mới phát hiện, sắc mặt nàng tái nhợt, môi tái tím, người có chút kinh nghiệm đều biết nàng đã uống thuốc độc. Lúc ấy cha mẹ vợ sợ tới mức ôm lấy cô mà gào khóc, Lãnh Băng Sương bảo thủ hạ lập tức bế nàng xuống lầu, sau đó lái xe đến bệnh viện lớn quen thuộc và có quan hệ nhất của mình. Đồng thời, nàng cũng dùng điện thoại di động liên lạc với bác sĩ tốt nhất để chuẩn bị sẵn sàng, chờ khi nàng tới bệnh viện, tất cả bác sĩ và y tá liên quan đều chuẩn bị cùng nhau chờ.
Theo lời Lãnh Băng Sương nói, lúc ấy Tiểu Đình nằm trên giường của chúng tôi, trông rất trầm lặng, mặc đồ chỉnh tề và trang điểm, hai tay đặt trước ngực, trong tay cầm ảnh gia đình tôi, cô và Hạo Hạo. Trên bàn máy tính bên cạnh, đặt một di thư chỉ có mấy câu ngắn ngủi. Lúc Lãnh Băng Sương tự thuật, đem di thư kia của Tiểu Đình đưa cho tôi. Tôi mở di thư ra, nhìn tờ giấy nhàu nát kia, tờ giấy này khẳng định bị nước xâm nhập ướt, bất quá nhìn thấy dấu vết từng giọt nước phía trên, có thể tưởng tượng cô vừa lưu nước mắt vừa viết phần di thư này.
“Bố mẹ, đừng trách con gái bỏ đi mà không nói lời từ biệt, con gái đã làm sai, phản bội Kim Thành, phản bội tình yêu và hôn nhân của chúng con, làm những điều có lỗi với Kim Thành, tất cả đều này là do con gieo gió phải gặt bão, đừng trách Kim Thành. Kim Thành đã bỏ con, con không còn chồng con, con không còn gì để lưu luyến trên đời này, giờ con chỉ muốn làm hồn ma sau khi chết, lang thang bên cạnh chồng con, chỉ cần có thể nhìn thấy họ, yên lặng ở cùng họ con đã thỏa mãn. Bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, tha thứ cho con đã bỏ rơi bố mẹ.”
Con gái bất hiếu: Khúc Đình…
Ngoài ra còn có một bản di chúc, sau khi cô qua đời, cô dự định sẽ đưa tài sản và tất cả tiền bạc cho Hạo Hạo, để cho cha mẹ vợ thay mặt bảo quản. Sau khi đọc bức thư tuyệt mệnh này, mặc dù tôi giả vờ mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, ngẩng đầu lên để nước mắt không trào ra, mà chảy vào hốc mũi xuống cổ họng của mình, lần đầu tiên nếm được nước mắt của mình, hóa ra nước mắt của mình cũng mặn.
“Nàng thế nào rồi?” Sau một hồi ngẩng đầu kiềm chế cảm xúc, tôi cầm di thư cùng di chúc của Tiểu Đình không khỏi hỏi. Mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ tôi có thừa nhận hay không, trong lòng tôi vẫn yêu nàng như cũ, sở dĩ tôi làm ra quyết định như vậy, đơn giản là trách nhiệm sâu sắc của tình yêu, sau khi biết sự tình tôi quan tâm nhất chính là thân thể của nàng.
“Tiểu Đình đã tỉnh, cũng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, chẳng qua tuy rằng đã rửa dạ dày nôn hết thuốc ra, nhưng vì phát hiện không kịp thời, nàng vẫn hấp thu một ít thành phần dược vật, dẫn đến chức năng thân thể và não bộ của nàng bị kích thích nghiêm trọng, cụ thể như thế nào còn phải tiếp tục quan sát xem. Mặt khác, hiện tại Tiểu Đình thường xuyên ngủ say, lâu lâu mới miễn cưỡng tỉnh lại, ngay cả khi tỉnh lại cũng ngốc nghếch không nói gì, phảng phất như mất hồn phách, anh dẫn Hạo Hạo rời đi đã làm cho tinh thần của nàng hoàn toàn sụp đổ, chính vì vậy mà tôi tới tìm anh, tôi hy vọng anh và Hạo Hạo có thể trở về đánh thức nàng, khích lệ nàng, để cho nàng có lại ham muốn sống, dù sao người mà nàng vướng bận nhất chính là anh và Hạo Hạo. Nếu như các người không trở về, Tiểu Đình sẽ tiếp tục trầm cảm như vậy, dựa theo bác sĩ nói, cho dù thân thể không có vấn đề gì, trạng thái tinh thần như vậy, Tiểu Đình cũng không sống được bao lâu…” Lúc này tâm tình Lãnh Băng Sương nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có lẽ nàng cũng nhìn ra được tình cảm của tôi đối với Tiểu Đình lúc này, tôi còn yêu Tiểu Đình, cho nên không khỏi nói chuyện với tôi hòa khí hơn rất nhiều.
“Làm sao nàng có được chất độc? Độc dược không được quản lý nghiêm ngặt sao?” Lúc này tôi cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì trước khi đi tôi còn cố ý quan sát trong nhà, căn bản không phát hiện độc dược a?
“Tiểu Đình không uống thuốc độc, mà lấy tất cả các loại thuốc dự trữ trong nhà của anh, bao gồm cả thuốc cảm, thuốc tiêu hóa v. V. Tôi tìm thấy những hộp thuốc thành phẩm của nàng trên bàn cà phê trong phòng khách, nàng uống ước chừng có hai ba chén thuốc” Lãnh Băng Sương trả lời. Đúng vậy, trong ngăn kéo nhà tôi cất giữ rất nhiều dược vật, tất cả đều là thuốc mà nàng mua cho những trường hợp khẩn cấp. Dược vật bên trong còn có thuốc còn sót lại của cha tôi trước kia, Tiểu Đình thực sự đã uống hết thuốc kia, đó là hết thảy số thuốc, những thuốc đó cộng lại đủ để cho một người chết vài lần.
“Có ai đã đọc bức thư tuyệt mệnh chưa?” Lúc này, tôi không thể không hỏi, sự tình cuối cùng vẫn bại lộ, bất quá Tiểu Đình không nói rõ đối tượng mình ngoại tình là ai, tôi biết nàng muốn giữ lại danh dự cho cha tôi, miễn cho ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của ông ta và dì Trương. Nếu như nàng cũng tiết lộ ông ta trong bức thư tuyệt mệnh, phỏng chừng người chết không chỉ có một mình nàng, mà cả ông ta nếu không bị người đánh chết, cũng sẽ bị người phun nước bọt chết đuối.
“Bố chồng, dì Trương, bố mẹ nàng đều biết chuyện, đương nhiên còn có tôi. Không có ai khác. Dù sao đây cũng là chuyện hổ thẹn, cũng để bảo vệ danh dự của anh và Hạo Hạo.” Lãnh Băng Sương đáp, chỉ là trong biểu tình của nàng tựa hồ như có một tia bất thường, nhưng tôi không biết trên mặt nàng hiện lên một tia bất thường kia đại biểu cho cái gì. Cha tôi cũng biết? Tình hình của ông ta bây giờ thế nào? Phỏng chừng đã hối hận muốn chết, ít nhất cũng nên xấu hổ mới đúng. Tôi vốn định mở miệng hỏi nàng cha tôi thế nào, chỉ là lời nói đến miệng lại nuốt trở về, dựa theo sự khôn khéo của nàng, tùy thời đều có thể phát hiện sơ hở.
“Nghĩ kỹ chưa? Anh có định quay lại với tôi không?” Lãnh Băng Sương nhìn tôi thật lâu không nói gì, không khỏi hỏi, đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng lại tốn nhiều tâm sức để tìm được tôi.
“Tôi cùng cô trở về…” Tôi không có bất kỳ do dự nào, bây giờ Tiểu Đình như thế này, nếu tôi không quay về, phỏng chừng nàng sẽ chết sớm. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, tôi không thể không cứu nàng, hơn nữa trong lòng tôi vẫn còn yêu nàng, hiện tại Tiểu Đình gặp nguy hiểm, trong lòng tôi vẫn lo lắng không thôi.
“Được rồi, chúng ta lập tức khởi hành bay trở về…” Lãnh Băng Sương nghe tôi nói, trên mặt nàng nở một nụ cười, có thể thuyết phục tôi chủ động quay về là điều nàng muốn nhất.
“Cho dù tôi không trở về, cô cũng sẽ trói tôi mang về đúng không?” Từ dưới đất đứng lên, tôi không khỏi cười khổ hỏi Lãnh Băng Sương.
“Không, tôi sẽ không trói anh, thuyết phục không được, có thể anh không về, nhưng Hạo Hạo nhất định phải theo tôi trở về. Anh có thể rời khỏi nàng, nhưng anh không thể tước đoạt quyền làm mẹ của nàng. Không có anh, ít nhất tôi phải ở bên cạnh nàng lưu lại một thứ khiến cho nàng lưu luyến, kích thích nàng sống.” Lãnh Băng Sương đứng dậy chuẩn bị triệu hồi thuộc hạ khởi động máy bay, nhưng nàng vừa đứng dậy còn chưa ấn bộ đàm, liền lập tức ngừng lại, tựa hồ như lại nhớ tới chuyện gì.
“Đúng rồi, còn có một chuyện tôi quên nói cho anh biết, dì Trương đã đi rồi, hiện tại không biết ở đâu…” Lãnh Băng Sương nhìn tôi nói, trên mặt có một tia nghi hoặc.
“Cái gì? Dì Trương đi rồi à? Khi nào?” Lúc này, tim tôi lại quặn thắt, dì Trương đột ngột rời đi. Chẳng lẽ…
“Ngay sáng ngày thứ ba bà rời đi, chỉ là trước khi bà rời đi có đưa cho tôi một mảnh giấy, nói cho tôi biết nếu tìm được anh, bảo anh gọi số này cho bà, còn dặn tôi nhất định phải tìm được anh. Tôi cảm nhận được, lúc đi bà rất thương tâm, tựa hồ như rất lo cho anh…” Lãnh Băng Sương đưa cho tôi mảnh giấy, phía trên là chữ viết tay của dì – Trương Quyên Tú, còn có số điện thoại mới. Lúc này tôi có một dự cảm không tốt, tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi lại cho dì, dì Trương vẫn là người tôi cực kỳ tôn trọng, tôi không muốn có chuyện gì xảy ra.
“Tôi đi xem Hạo Hạo trước, anh ở chỗ này gọi điện thoại đi. Gọi xong đi ra nói cho tôi biết, tôi sẽ cho máy bay cất cánh, chúng ta sớm trở về…” Lãnh Băng Sương chủ động lảng tránh, để lại toàn bộ văn phòng cho tôi. Lúc này, tôi mới phát giác một tia biểu tình bất thường vừa rồi của Lãnh Băng Sương đại biểu cho cái gì, có lẽ nàng đã nghĩ ra điều gì. Tiểu Đình ngoại tình, dì Trương rời đi, nếu đem những chuyện này xâu lại, rồi liên tưởng một chút, rất có thể đoán được về hai người. Phỏng chừng Lãnh Băng Sương cũng nghĩ đến khả năng này, chỉ là nàng không muốn tin mà thôi, có lẽ nàng cũng cảm giác được mình suy nghĩ quá nhiều, dù sao chân tướng sự tình cũng không thể dựa vào suy đoán.
Tôi nghĩ đến cái nhìn sắc sảo của Lãnh Băng Sương, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc đóng chặt, tôi tuần tra trên dưới văn phòng một chút, nhìn xem không có camera giám sát gì không, vạn nhất gọi điện thoại bị nghe lén thì làm sao?
Bất quá ngẫm lại, tuy rằng Lãnh Băng Sương là nữ nhân, nhưng làm việc đều là đại thủ bút, có một loại khí phách như đàn ông, nàng khinh thường đi làm loại chuyện trộm gà trộm chó này.
Tôi lắc đầu, lấy điện thoại di động ra với tâm trạng vô cùng phức tạp, sau đó bấm số điện thoại trên tờ giấy, điện thoại kết nối, tôi chờ người bên kia bắt máy…