Phần 128
Mặc dù Tiểu Đình đã dự cảm được cái gì, nhưng lúc này ở đây là chung cư, bên ngoài là đường cái đông người, nếu như bây giờ khóc nháo lên, nhất định sẽ bị người qua đường vây xem. Tôi đi ở phía trước, Tiểu Đình ở phía sau dẫn Hạo Hạo, đã có vẻ rất hoảng loạn thất thố, vừa mới băng qua vỉa hè, nàng dẫn theo đứa nhỏ thiếu chút nữa bị xe đụng, lúc này cô đã rất lơ đễnh, hết cách thôi, tôi đành phải dừng bước và đi bên cạnh cô và Hạo Hạo.
Lúc này trong lòng Tiểu Đình đã xác định tương lai của chúng tôi, chỉ là trong lòng cô còn có một tia ảo tưởng cuối cùng, tôi hy vọng cô sẽ hiểu sai. Từ từ về tới nhà, Hạo Hạo còn nhỏ, chỉ biết chơi đùa và xem TV, dọc theo đường đi nó nói ríu rít không dứt, căn bản không có cảm giác được bố mình khác thường. Nếu mọi người có thể vô tư như một đứa trẻ thì tốt biết bao?
Tôi ở trong phòng khách cùng Hạo Hạo xem TV, vốn định đêm nay thương lượng với Tiểu Đình chuyện ly hôn, nhưng lại nhớ tới có Hạo Hạo ở đây, nếu để cô kích động mà mất kiểm soát, rất có thể sẽ dọa đứa nhỏ. Vì vậy, tôi quyết định đưa nó trở lại trường học sáng sớm ngày mai và cố gắng hoàn thành mọi việc và thủ tục với cô trong khi nó ở trường. Trong khi cô chiếu cố cho hai chúng tôi, một hồi gọt hoa quả, một hồi giặt quần áo, có lẽ cô đang dùng lao động để làm tê liệt và đánh lạc hướng lực chú ý của mình, cũng có lẽ cô đang dùng nỗ lực cuối cùng để vãn hồi.
Buổi tối đã đến giờ đi ngủ, tôi bế Hạo Hạo trở lại phòng ngủ, đêm nay tôi quyết định cùng nó ngủ trong phòng với Tiểu Đình, rất có thể đây là đêm cuối cùng. Đây là một màn nghỉ ngơi gia đình rất bình thường trước kia, nhưng lúc này trong lòng tôi lại vô cùng chua xót. Lúc này cô đã không đoán ra được nội tâm của tôi, có lẽ chuyện hôm nay đã tra tấn cô đến phát điên, căn bản không đoán được mạch đập của tôi. Nhưng tối nay có tôi ngủ bên cạnh, cô rất hạnh phúc.
Trước đây, Hạo Hạo nằm ở bên trong cùng, Tiểu Đình ở giữa tôi và nó, hết cách thôi, bé ở bên trong thì an toàn hơn. Mà đêm nay, tôi cố ý đặt nó ở giữa tôi và cô, thứ nhất là để cách ly khoảng cách giữa chúng tôi, thứ hai là để cho nó hưởng thụ một chút thời gian cuối cùng cha mẹ song toàn. Thật ra, từ trước đến nay chúng tôi gặp rắc rối, nó là người bị thương nhiều nhất, còn bé, nó là người vô tội. Suy cho cùng, nếu một đứa bé lớn lên trong một gia đình đơn thân, tâm lý của nó nói chung có thể xuất hiện biến hóa, trẻ em trong các gia đình đơn thân so với những đứa trẻ bình thường sẽ luôn thiếu một cái gì đó.
Một đêm trọn, tôi có thể cảm giác được Tiểu Đình không có ngủ, tôi cũng vậy, nhiều nhất là nửa ngủ nửa tỉnh. Những kỷ niệm của chúng tôi liên tục lặp lại trong não tôi như một bộ phim, nghĩ đến thời gian ngọt ngào của chúng tôi trước kia, trong lòng tôi đối với việc sắp rời đi bày ra luyến tiếc nồng đậm, nghĩ đến cô với cha tôi trên đảo lại vô tình phá vỡ một tia mềm lòng và do dự trong lòng mình.
Tiểu Đình và tôi có một sự hiểu biết ngầm hiếm hoi vào lúc này, lần lượt thở dài, chỉ có Hạo Hạo, đứa trẻ không biết gì và không quan tâm, ngủ thiếp đi và ngáy. Đêm cuối cùng đã trôi qua, chúng tôi đều có đôi mắt đỏ ngầu. Tiểu Đình dậy sớm nấu điểm tâm cho con, còn tôi mặc đồ và rửa mặt cho nó. Vốn dĩ tôi định cùng Hạo Hạo bí mật rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, nếu như ủy thác cho luật sư xử lý mọi chuyện ly hôn, chuyện xấu nhà mình có khả năng sẽ bị tiết lộ ra ngoài, đến lúc đó hai người nên sống như thế nào? Sau khi tôi cân nhắc kỹ lưỡng, không muốn xảy ra những chuyện như vậy nên vẫn trực tiếp gặp mặt với cô và thỏa thuận ly hôn.
“Chúng ta cùng đưa con đi…” Sau khi ăn sáng xong, tôi mặc áo khoác cho Hạo Hạo, Tiểu Đình đứng ở một bên thất thần, muốn đi với chúng tôi lại không dám mở miệng. Tối hôm qua sau khi về nhà, cô chưa từng chủ động nói với tôi một câu, không phải không muốn nói, mà là không dám nói. Cô vẫn luôn làm việc nhà để làm tê liệt bản thân, cũng là người cuối cùng còn mở mắt.
Sau khi Tiểu Đình nghe lời nói của tôi, vui buồn lẫn lộn, hành động của tôi từ tối hôm qua đến sáng nay hoàn toàn lộ ra kỳ lạ nên cô không thể đoán được, thế nhưng cô vẫn mặc áo khoác và đưa Hạo Hạo ra ngoài với tôi. Đến trường, chúng tôi đứng chung một chỗ, mắt nhìn Hạo Hạo dần dần đi vào trong sân trường, mà cô tựa hồ như dự cảm được cái gì, ánh mắt gắt gao nhìn nó chằm chằm, chờ không thấy bóng nó mới thu hồi ánh mắt.
Hai chúng tôi trở lại xe, tôi lái xe mang theo Tiểu Đình yên tĩnh suy sụp đi về phía Cục Nội vụ, trong cặp của tôi đã dự bị tất cả giấy tờ thủ tục ly hôn. Trong quá trình xe di chuyển cô không nói một lời, nhìn thấy xe không đi đường về nhà, nhưng cô không nói gì. Hai ngày nay tôi rất ít khi nhìn biểu tình của cô, bởi vì biểu tình và trạng thái của cô sẽ khiến cho tôi sinh lòng không nỡ.
Dần dần, xe đến trước cửa Cục Nội vụ, cái gì nên đến phải đến. Khi xe đến cửa Cục Nội vụ, Tiểu Đình đang ở vị trí lái phụ cũng nhìn thấy, thân thể chấn động, có lẽ suy đoán trong lòng nàng đã được khẳng định. Tôi không có bất kỳ lời nói nào, tôi không có khả năng tiến vào Cục Nội vụ và nói chuyện với cô trong cuộc thách đấu, nên nói chuyện ở trong xe thì tốt hơn. Xe cách âm rất tốt, kính xung quanh đã dán phim, nhìn từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe.
Tôi lấy ra giấy tờ thỏa thuận ly hôn từ trong cặp ra, sau đó đưa nó cho Tiểu Đình coi. Khi đặt nó vào tay cô, thư thỏa thuận đưa lưng về phía cô, cho nên cô không biết là cái gì, nhưng cảm giác được. Hai tay cô run run cầm lấy thư thỏa thuận, sau đó lật bản thỏa thuận ra, cô nhìn rõ năm chữ lớn trên bìa của thỏa thuận… Hiệp Định Ly Hôn.
“Oa…” Sau khi Tiểu Đình nhìn thấy 4 chữ to kia, trực tiếp cầm tờ thỏa thuận ném đi, tựa hồ như thư hiệp định kia rất nóng và độc, sau khi cô ném qua cho tôi, cô mở to mắt nhìn tôi. Nước mắt giống như suối không ngừng tuôn ra từ trong mắt, cô nhìn tôi như vậy, trong mắt đầy tuyệt vọng và tĩnh mịch. Tôi thu hồi tầm mắt của mình, lúc này tôi không dám nhìn cô, bởi vì ánh mắt của cô lúc này làm cho người ta không cách nào kháng cự.
“Chồng à, em có thể gọi anh như vậy chứ. Em đã nghĩ có thể sẽ có ngày hôm nay, nhưng em vẫn còn ôm một tia ảo tưởng cuối cùng. Mặc dù không khí những ngày này rất nặng nề, nhưng em rất tận hưởng cuộc sống hiện tại, bởi vì có anh ở bên cạnh, chỉ là bây giờ em biết, đã đến lúc tỉnh dậy. Nhưng chồng ơi, tại sao? Tại sao anh không cho em một cơ hội? Em chỉ muốn chuộc lỗi, em chỉ muốn dùng nửa đời sau để chăm sóc anh và con, em không cầu anh tha thứ cho em trong tương lai, nhưng em nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh, anh có thể coi em là bảo mẫu xa lạ, anh có thể tìm tình nhân, sống chung với nàng v. V, đều được, em chỉ có một yêu cầu, để em ở bên cạnh anh, chỉ cần nhìn thấy anh mỗi ngày, chăm sóc cho anh, nghe giọng nói của anh, nhìn thấy mặt anh, em đã thỏa mãn… Đừng làm thế, được không?” Tiểu Đình nói với tôi trong nước mắt, có thể nói, những lời này của cô, nói ra tất cả tâm lý của cô, cũng có thể nói cô sẵn sàng trả giá lớn nhất của mình. Tôi nghĩ là một con người, chỉ cần còn có máu có thịt, cũng sẽ bị cảm động, chỉ là mấy ngày nay tôi đã hoàn toàn phong bế nội tâm của mình.
“Nếu cô thật sự vì tốt cho tôi, hai chúng ta nên thỏa thuận việc này đi, tôi không muốn chịu loại tra tấn này nữa, sự tình đã phát sinh, không cách nào vãn hồi, tôi không muốn suốt đời phải sống trong dằn vặt của ký ức. Tôi muốn tìm một nơi để bắt đầu một cuộc sống mới. Tất cả mọi thứ trong nhà, tôi chỉ mang đi một, đó là Hạo Hạo, phần còn lại tất cả tài sản, bao gồm cả nhà cửa, thẻ ngân hàng tất cả mọi thứ, xe hơi v. V, tôi để lại cho cô tất cả. Tôi chỉ mang Hạo Hạo đi thôi…” Mắt tôi nhìn vô lăng, cúi đầu than thở, lời nói của tôi bây giờ không còn mang vẻ tức giận của hai ngày trước, chỉ có thổn thức và cảm khái.
“Chồng à, không có anh và con, em làm sao sống nổi? Em không muốn gì hết, em chỉ cần anh và con. Em có thể chấp nhận anh ly dị, nhưng xin anh đừng đem Hạo Hạo đi bỏ em một mình. Sau khi ly hôn, anh có thể đối xử với em như một người lạ, một bảo mẫu, sống trong nhà anh để chăm sóc anh và Hạo Hạo, không cần phải trả công, lương làm việc của em cũng do anh nắm giữ, miễn là cho em một bữa cơm, điều này có thể được không?” Lúc này Tiểu Đình đã mất kiểm soát, cô nhào tới người tôi, hai má vùi trên vai tôi không ngừng khóc.
“Ý của tôi đã quyết… Không có bất kỳ đường xoay nào!” Hai tay tôi nắm vô lăng, nắm thật chặt, sau khi nói xong những lời này, tôi cắn môi, tựa hồ như sắp rách, khi tôi nghe Tiểu Đình nói những lời này, tim tôi lại chảy máu. Nói những lời này của cô không làm cho tôi xúc động là không có khả năng, tôi chỉ có thể ép bản thân không quay đầu lại. Câu nói của tôi rất ngắn gọn, nhưng nó đã nói lên thái độ của tôi.
Nghe những lời này của tôi, Tiểu Đình ngừng khóc, cô ngẩng mặt lên, lúc này trên mặt cô là lê hoa đái vũ. Cô ngừng khóc, rời khỏi vai tôi, có vẻ rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mặt.
“Đi thôi…” Tiểu Đình thở dài một hơi, nói ngắn gọn một câu.
Chúng tôi đi về phía nội bộ Cục nội vụ, khi ly hôn ký tên, tôi thấy tay Tiểu Đình đã run, cầm cây bút trên tay không hạ bút, trên mặt mang theo bất lực và tuyệt vọng không ngừng nhìn tôi bên cạnh. Lúc này tôi không nhìn cô, chỉ nhìn thẳng trước mặt, nhưng từ trong dư quang tôi có thể thấy mặt cô đã không còn huyết sắc.
Cuối cùng Tiểu Đình vẫn ký tên, chỉ là bình thường ký tên vô cùng tuấn tú xinh đẹp, bây giờ ký tên trong ly hôn lại xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng xấu xí, bởi vì lúc cô ký tên, tay đã không nghe sai khiến.
Làm xong thủ tục, chúng tôi sóng vai đi ra ngoài Cục nội vụ, Tiểu Đình phảng phất như mất hồn. Khi đi tới cầu thang trước cửa Cục nội vụ, cô trượt chân thiếu chút nữa té, may mắn thay giờ phút cuối cùng tôi đỡ được cô, tất cả trong nháy mắt, phản xạ tự nhiên, thân thể theo bản năng.
Sau khi đỡ thân thể Tiểu Đình, đôi môi cô run run muốn nói cái gì, chỉ là cô cũng không nói ra được, đôi môi vốn hồng nhuận, lúc này đã mất đi huyết sắc, cô biết, nam nhân trước mắt đỡ cô, đã không còn là người chồng yêu quý của mình…