Phần 121
Tôi không biết Tiểu Đình ở bên cạnh tôi nỉ non bao lâu, bởi vì trong khoảng thời gian này tôi vẫn lấy trạng thái hoàn hồn, không được nghỉ ngơi nhiều nên không thể kìm nén sự mệt mỏi của mình, tôi lại ngủ một giấc thật thoải mái. Đến khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, tôi mở mắt ra nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ. Tôi quay đầu nhìn thấy cô đang ngồi ở mép giường ngủ rất say, trong khoảng thời gian này có lẽ cô cũng rất mệt, lúc này cô yên lặng nằm sấp ở bên giường, tay vẫn nắm chặt tay tôi. Cô ngủ rất yên tĩnh, có lẽ trong giấc ngủ đã khóc nhiều, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Vốn dĩ trái tim tôi rất mềm yếu, tôi thường ghét nhìn thấy Tiểu Đình khóc nhất, chỉ là lúc này trong lòng tôi quá phẫn nộ và đau đớn đã triệt tiêu phần lớn trái tim mềm yếu của tôi rồi. Tôi lặng lẽ nhìn cô ngủ, giờ phút này cô có vẻ rất an tĩnh, giống như Tiểu Đình trước kia, nhưng ánh mắt tôi lại di chuyển xuống thân hình uyển chuyển vô song của cô, mắt tôi phảng phất như có thể nhìn thấu, làm cho tôi thấy được tinh dịch của cha tôi đã từng lưu lại trong cơ thể cô không biết bao nhiêu lần, chỉ khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm chán ghét. Tuy rằng đã qua nhiều ngày, tinh dịch kia đã sớm biến mất, nhưng phảng phất như những dấu vết tinh dịch đó đã lưu lại trong cơ thể cô cả đời, vĩnh viễn sẽ không tan.
Mắt tôi đảo khắp phòng nhưng không phát hiện bóng dáng cha tôi. Tôi nhìn đồng hồ trong phòng bệnh, lúc này vừa mới hơn 5 giờ sáng, dựa theo dĩ vãng, chúng tôi còn đang ôm nhau, uể oải nằm trong chăn ngủ say, có lẽ tối hôm qua tôi ngủ rất sớm, cho nên tỉnh dậy sớm. Bây giờ tôi đã không hoạt động trong một thời gian dài, cơ thể có hơi cứng ngắc, tôi muốn xuống giường. Tôi nhẹ nhàng rút tay về, rất chậm rất chậm, tôi không muốn thấy bộ dáng Tiểu Đình tỉnh lại. Có lẽ cô mệt quá, tôi rút tay về, cô chỉ bĩu môi, nhúc nhích đầu một chút rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Tôi nhẹ nhàng xuống giường, sau đó mang dép lê bước đi, cũng may mình hôn mê không lâu, thân thể không có cảm giác khác thường bao nhiêu. Bước chân tôi rất nhẹ, cuối cùng mở cửa phòng bệnh và đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, tôi đã thấy cha tôi ngủ trên ghế ngoài hành lang, lúc này ông ta đang tựa đầu vào tường, có lẽ ban đêm hành lang tương đối lạnh, trên người ông ta khoác áo khoác của mình. Nhìn bộ dáng quen thuộc của ông ta, ngoại hình hầu như không thay đổi ngoại trừ đã già đi rất nhiều, nhưng ấn tượng của ông ta trong tôi đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là đêm cuối cùng của hai người trên đảo, hai người mặc váy cưới, ấn tượng của tôi về hai người họ đã hoàn toàn thay đổi về chất.
Có lẽ là thời gian vẫn còn sớm, bệnh viện lúc này có vẻ rất yên tĩnh. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua số phòng bệnh của mình, nhớ kỹ, miễn cho lát nữa không tìm được đường về. Sau đó tôi bắt đầu đi lang thang trong bệnh viện, đây là một trong những bệnh viện tốt nhất trong thành phố, tôi từ từ đi đến hoa viên bệnh viện. Có lẽ mình hôn mê trên giường bệnh đã lâu, đi một lúc tôi đã thấy chóng mặt, trong khoảng thời gian này mình chỉ được tiêm chất dinh dưỡng, căn bản không có ăn cái gì, trong bụng rất đói.
Sau khi dạo quanh khu vườn một lúc, tôi thấy một cái ghế dài và ngồi xuống. Dù còn rất sớm nhưng trong vườn đã có rất nhiều bệnh nhân như tôi đang tập thể dục cơ thể. Mà lúc này tôi không có hòa mình với họ mà nằm uể oải trên ghế nghỉ mệt, đồng thời trong đầu cũng đang suy nghĩ con đường tiếp theo. Lúc này tâm lý của tôi không có thay đổi, chờ sau khi mình khôi phục, sẽ giải quyết việc riêng, sau đó sẽ đưa Hạo Hạo cao bay xa chạy, giao cho luật sư xử lý thủ tục ly hôn, tìm một nơi không ai biết, một mình nuôi nấng nó lớn lên. Hai người cũng không tìm thấy được chỗ ở của tôi.
“Ông xã…”… “Kim Thành…” Nhưng tôi suy nghĩ chưa được bao lâu thì nghe hai giọng nói, một nam một nữ, tôi mở mắt ra và thấy hai người từ trong hành lang chạy ra, lúc này hai người có vẻ rất khẩn trương và bối rối, đúng là đang tìm tôi. Tôi không trả lời mà nhìn họ từ xa, hai người vừa chạy vừa nhìn dáo dác vừa gọi tên tôi. Tôi ngồi ở giữa vườn và chỉ một lúc sau hai người họ đã nhìn thấy tôi.
“Chồng ơi, anh làm em sợ chết khiếp… Tại sao anh lại tự mình lẻn ra ngoài?” Sau khi Tiểu Đình nhìn thấy tôi, nàng chạy nhanh tới, nhào vào trong ngực tôi khóc lên. Có thể thấy, cô rất sợ.
“Hiện tại cô sợ à? Nếu qua vài ngày nữa tôi mang Hạo Hạo rời đi, cô sẽ tự sát sao?” Lúc này ở trong lòng tôi mơ hồ nghĩ, không khỏi dâng lên một tia buồn bực.
“Kim Thành, sao con lại chạy ra ngoài một mình? Chúng tôi gọi con rất lâu mà sao con không trả lời? Làm chúng tôi sợ khiếp!” Lúc này mặc dù cha tôi biết tôi đã “mất trí nhớ”, nhưng vẫn không dám đối mặt với tôi, chỉ phàn nàn về tôi, tôi vẫn nghe ra trong lời nói của ông ta mang theo một tia sợ hãi.
“Tên tôi là Kim Thành à?” Lúc này với vẻ mặt nghi hoặc tôi nhìn cha tôi, giả điên giả ngốc truy vấn. Sau khi nghe tôi nói, ông ta rõ ràng sửng sốt. Đúng vậy, con trai mình bị mất trí nhớ, vừa tỉnh lại không bao lâu, hình như còn chưa nói cho nó biết nó tên là gì, lúc này ông ta không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ vì câu hỏi của tôi. Tôi sẽ không mắng ông ta tôi, cũng sẽ không trừng phạt ông ta, dù sao ông ta cũng là cha ruột của tôi, tôi sẽ không làm chuyện thất lễ.
Lúc này Tiểu Đình vẫn đang khóc trong vòng tay tôi, điều này cho thấy cô thực sự rất sợ. Trước kia, khi cô khóc trong vòng tay tôi, tôi sẽ ôm cô và dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô để thể hiện sự an ủi. Nhưng bây giờ, tôi không có bất kỳ động tác nào, hai tay rủ xuống hai bên cơ thể mình. Tựa hồ như cô cảm nhận được sự khác thường của tôi so với trước kia, càng khóc thương tâm thêm và không kìm được giọt lệ buồn rơi.
“Được rồi, chúng ta trở vào trong đi…” Có lẽ cha tôi chịu không nổi cảnh tượng lúc này, còn có tầm nhìn khác thường của người ta cho nên lên tiếng đề nghị.
Sau khi tôi trở về phòng bệnh cùng họ, lúc này tôi không muốn nằm trên giường, tôi ghét bệnh viện, cũng ghét hoàn cảnh hiện tại, càng không muốn nhìn thấy hai người. Lúc này Tiểu Đình đang gọt táo cho tôi, mà cha tôi đã ra ngoài mua điểm tâm.
“Ông xã à, ăn táo đi…” Tiểu Đình cẩn thận gọt táo đưa cho tôi.
“Xin lỗi, tôi không muốn ăn…” Lúc này đối mặt với Tiểu Đình tôi rất lãnh đạm, trước kia tôi rất thích ăn táo, nhưng bây giờ lại không muốn ăn, có lẽ trong lòng tôi đang giận cô, tôi không muốn tiếp nhận bất kỳ ý tốt nào từ cô.
“Nếu anh không muốn ăn thì thôi, nhưng tại sao lại nói xin lỗi?” Nghe tôi cự tuyệt, Tiểu Đình sửng sốt một chút, cố gượng cười và hỏi. Có thể nhìn ra, giọng điệu xin lỗi từ chối của tôi đã khiến cho cô rất buồn, dù sao lời từ chối và xin lỗi của tôi đã hoàn toàn coi cô như một người xa lạ.
“Anh tên là Vương Kim Thành, là chồng của em, em là vợ của anh, em tên là Khúc Đình, anh luôn gọi em là Tiểu Đình…” Tiểu Đình thấy tôi không trả lời, sắc mặt tối sầm lại, sau đó lại dịu dàng thân thiện nói với tôi, như để đánh thức trí nhớ của tôi, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
“Cô là vợ của tôi? Nhưng tại sao trong lòng tôi lại không thích cô? Hơn nữa còn có có nhiều…” Tôi trực tiếp bày tỏ cảm xúc trong lòng mình, mặc dù lúc này tôi đang trong trạng thái “mất trí nhớ”, nhưng những lời này lại là lời tâm lý của tôi. Tôi có yêu Tiểu Đình không? Yêu, nhiều năm tình cảm sao có thể dễ dàng tan chảy chứ, vậy mà giờ đây tất cả tình yêu dành cho nàng đều bị sự phản bội của nàng và lòng hận thù của tôi vùi dập. Lời cuối cùng của tôi đã không nói ra, những gì không nói ra là: Còn có nhiều cố sự thật ghê tởm!
Sau khi nghe tôi nói, quả táo trong tay mà Tiểu Đình đã gọt một lúc lâu mới xong rơi xuống đất, nước mắt của cô không nhịn được theo khóe mắt chảy ra. Những lời này của tôi đã làm tan nát trái tim của cô. Khi quả táo rơi xuống sàn phát ra tiếng, cô mới phản ứng lại, hoảng hốt lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi cúi xuống nhặt quả táo.
“Không sao đâu, chồng à, hiện tại anh không nhớ gì cả. Sau này từ từ em sẽ kể cho anh nghe về chúng ta. Anh quên em cũng không quan trọng, đối với em không có cảm giác cũng không quan trọng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu nha…” Tiểu Đình rưng rưng nước mắt cười nói, sau khi cô nhặt quả táo lên, dùng dao cắt đôi. Cô giữ một nửa dính đất trong tay, còn một nửa sạch đưa cho tôi.
…”Ông xã, chúng ta bắt đầu ăn táo được không? Em ăn một nửa, anh ăn một nửa, chúng ta cùng nhau ăn…” Nói xong, Tiểu Đình đưa một nửa quả táo rơi xuống đất dính bụi bỏ vào miệng, nghiêm nghị cắn một cái, tay kia cầm táo sạch đưa ở giữa không trung. Thấy cô ăn quả táo bẩn, trong lòng tôi hơi bị xúc động một chút, chỉ là rất nhẹ. Tôi nhận nửa quả táo sạch cho vào miệng ăn. Đã lâu không ăn, trong miệng dường như cảm thấy đắng không có hương vị, táo bình thường quả thực rất ngọt ngào.
Nhìn thấy tôi ăn quả táo, cuối cùng Tiểu Đình cũng nở một nụ cười trong khi đang khóc. Một lúc sau, cha tôi trở lại với hộp điểm tâm. Sau khi ông ta vào phòng, hơi sửng sốt một chút, ông ta thấy cô vẫn đang rơi nước mắt và vẻ mặt lạnh lùng của tôi, hai người đang ăn táo. Trên mặt ông ta hơi giãn ra một chút, có lẽ mấy ngày nay thần kinh của ông ta quá căng thẳng, vẫn quan tâm đến tôi rất nhiều, chỉ là tại thời khắc dục vọng lên, đứa con trai này và người vợ đã mất, hết thảy đều bị ông không quan tâm đến mà vứt bỏ, trong đầu chỉ còn lại dục vọng được giao phối với con dâu xinh đẹp của mình.
“Ăn sáng đi…” Cha tôi chia điểm tâm thành ba phần, nhưng Tiểu Tình không muốn ăn, tôi chưa kịp gắp thì cô đã đưa đồ ăn vào miệng tôi, khiến cho tôi và ông ta sững sờ một chút.
“Em đút cho anh ăn!” Tiểu Đình dịu dàng nói nhỏ, cô gắp đồ ăn đưa đến miệng tôi. Cha tôi ở một bên, nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia ghen và chua xót. Có lẽ ông ta nhìn ra tình cảm của cô dành cho tôi, loại tình cảm này vĩnh viễn ông ta không bao giờ có, cũng vĩnh viễn không bao giờ hưởng thụ được, ông ta chiếm được thân thể cô, nhưng có lẽ vĩnh viễn không chiếm được tâm tình hoàn chỉnh của cô.
“Không cần, tôi sẽ tự làm!” Tôi “gắp” thức ăn từ tay Tiểu Đình, rồi ăn. Đối với loại không thức thời này của tôi, cha tôi âm thầm thở dài, trong khi trong mắt cô hiện lên một tia thất vọng, thương tâm, còn có chua xót. Sau khi “mất trí nhớ” tôi còn phản cảm như vậy đối với cô, tâm của cô có lẽ đã tổn thương rất nhiều. Tôi nhìn bộ dáng thương tâm của cô bằng dư quang, trong lòng tôi cũng đang thương tâm, chỉ là giữa cô và tôi, trong lòng hai người chúng tôi ai sẽ đau hơn?
“Tiện đây, tôi muốn hỏi các người một câu. Tôi bị thương như thế nào? Trước khi mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này, trong miệng tôi nhai đồ ăn, nhưng lời tôi nói ra rất rõ ràng. Đây quả thực là câu hỏi mà tôi muốn hỏi, vì không biết sau này hai người sẽ tìm lý do gì để dập tắt và lừa dối mọi người. Phải biết rằng, Tiểu Đình cũng theo tôi nhảy xuống vực, hơn nữa lúc đó cô vẫn đang mặc váy cưới, dì Trương không có khả năng không phát hiện ra váy cưới của mình đã bị cô mặc qua, hơn nữa lúc xảy ra sự cố ở trên đảo chỉ có ba người chúng tôi.
“Ờ…” Nghe câu hỏi của tôi, hai người không hẹn mà cùng ngừng nhai, ngây ngẩn cả người, nhất thời cũng khẩn trương lên, sau đó hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau, trong mắt mang theo sợ hãi. Lúc này tôi hỏi một câu như vậy cũng không có vẻ đột ngột, cũng không tiết lộ cái gì. Trong những trường hợp bình thường, điều đầu tiên người mất trí nhớ hỏi sau khi tỉnh dậy sẽ là: Tôi là ai? Điều gì đã xảy ra? Tại sao tôi lại bị thương và v. V.
Tôi nhìn hai người đang nhìn nhau với vẻ mặt “bối rối”, chờ những lời giải thích tiếp theo, chỉ là lời giải thích sẽ là lời nói thật hay nói dối…