Phần 115
“Bố, để con đỡ bố về.” Hai người ôm nhau thật lâu rồi dần dần tách rời nhau, nhìn nhau đầy phức tạp. Tiểu Đình cúi đầu nhìn qua đầu gối sưng tím của ba chồng nhẹ nói, ngữ khí một lần nữa trở lại dịu dàng.
Dưới sự dìu đỡ của con dâu, ba chồng khập khiễng đi về phía nhà. Nhìn hai người từ từ đi qua bên cạnh tôi, tôi nằm sấp trong bụi cỏ không khỏi bắt đầu suy nghĩ, tôi phải làm sao bây giờ? Rời đi hay trở lại đó? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên có một loại linh cảm đặc thù, cảm giác chuyện đêm nay tuyệt đối sẽ không đơn giản và bình yên như vậy, vạn sự đều sẽ có những bất ngờ, ai có thể cam đoan rằng đêm nay hai người sẽ ngủ trong phòng riêng một cách thành thành thật thật?
Suy nghĩ hồi lâu, trong lòng tôi vẫn không yên, nếu cứ rời đi như vậy thì không biết đêm nay sẽ xảy ra cái gì? Bị thôi thúc bởi sự tò mò và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi quyết định quay lại chỗ cha tôi để tiếp tục theo dõi. Phủi đám cỏ và bụi bẩn trên người, rồi dưới màn đêm bao trùm, tôi phải nhanh chóng trở lại nhà trước khi hai người quay trở lại.
Bởi vì đầu gối của cha bị thương, Tiểu Đình đỡ ông đi rất chậm, tôi vòng qua con đường nhỏ mà hai người họ đi, chạy hết một đoạn đường và cuối cùng trở về phòng ông ta. Sau khi trở về phòng, tôi vẫn núp sau rèm cửa như thường lệ, không biết tại sao, đằng sau rèm cửa có thể cho tôi một cảm giác an toàn hơn.
Đợi khoảng năm phút sau, Tiểu Đình đỡ ba chồng đi vào trong phòng, tôi nín thở phía sau rèm cửa sổ. Ông mặc quần lớn ngồi lên giường, Tiểu Đình lấy một cái khăn ướt ra, bắt đầu lau bùn đất trên đầu gối cho ông. Sau khi lau sạch, tôi thấy những vết bầm tím và sưng đỏ trên đầu gối của ông.
“Ài… Con đi lấy thuốc khử trùng cho bố nhé.” Tiểu Đình nhìn qua vết thương của ba chồng, tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng trong mắt nàng vẫn toát ra một tia đau xót. Nhà của ông ta đều là do nàng dọn dẹp, đồ đạc cất trong nhà, nàng dễ dàng tìm thấy mọi thứ như thuốc điều trị chấn thương.
“Thôi khỏi, Tiểu Đình, bị thương ngoài da, không sao đâu…” Cha giữ chặt tay nàng cự tuyệt nói, chỉ là lần này ông lại nắm tay của Tiểu Đình. Hơn nữa sau khi nắm, không buông ra, tựa hồ như muốn cảm thụ cảm giác và nhiệt độ cơ thể của nàng, quý trọng mọi cơ hội để tiếp xúc mỗi một khắc.
Sau khi bị ba chồng nắm tay, Tiểu Đình sửng sốt một chút, do dự, sau đó từ từ rút tay mình về. Cha cảm giác được sự cự tuyệt của nàng, mặt lộ ra thất vọng thở dài. Vừa rồi ở bên ngoài, ông đã đáp ứng nàng tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng nữa, nhưng tựa hồ như ông vẫn luyến tiếc nàng, vừa rồi cái nắm tay tựa hồ như muốn thăm dò coi nàng có phản ứng không. Ông cũng không dám ép buộc nàng nữa, có lẽ đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy khía cạnh cương liệt của con dâu.
Trong phòng đột nhiên rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, sau khi cha thở dài, ánh mắt ông bắt đầu quét qua khắp phòng. Cái chăn bông đại hỷ màu đỏ rực, trong phòng kết hoa, rèm cửa sổ đỏ, còn có những dòng chữ hạnh phúc lớn trên cửa sổ và tường, hết thảy đều báo hiệu một hôn lễ đặc thù sắp tới, mà ông ta là nhân vật chính, giờ phút này nhìn khắp trong phòng, nhưng không có bao nhiêu vui sướng, chỉ có luyến tiếc và thương tâm.
Tiểu Đình đứng trên mặt đất, cũng theo ba chồng tuần tra phòng, trong mắt nàng cũng không khỏi lộ ra vẻ u sầu. Hai người đều biết, hôn lễ bắt đầu, có lẽ là báo hiệu trước quan hệ của hai người sẽ chấm dứt, mọi thứ sẽ trở thành kỷ niệm đau buồn.
“Con qua phòng bên cạnh ngủ, bố cũng ngủ sớm đi…” Tiểu Đình cảm thấy bầu không khí trầm mặc, vì vậy nàng nói với ba chồng, đồng thời nàng cũng muốn trốn hoàn cảnh hiện tại, không muốn nhìn thấy gian phòng màu hồng này và những từ hạnh phúc kia. Tiểu Đình xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Đình.” Cha nghe Tiểu Đình nói, đột nhiên gọi nàng lại. Nàng bị ông ta đột nhiên hô lên, bước chân dừng lại, thân thể thanh tú khẽ run lên, nhưng không quay đầu lại.
“Có chuyện gì?” Tiểu Đình đưa lưng về phía cha trả lời, nàng không biết ông muốn gì, không biết nàng đang sợ hay đang mong chờ điều gì đó, bởi vì tâm tình khẩn trương, lúc nàng nói ba chữ này, thanh âm hơi run.
“Cái kia…” Cha cúi đầu lấy tay xoa xoa lông mày của mình, tay kia chà chăn bông, có vẻ nội tâm khẩn trương đến cực điểm.
Cảm nhận được sự khẩn trương của ba chồng, Tiểu Đình do dự muốn nói lại thôi, nàng xoay người nhìn ông, trên mặt mang theo khẩn trương và nghi hoặc. Có lẽ nàng sợ ông ta sẽ cầu hoan một lần nữa? Có phải chỉ sợ thôi sao? Trong lòng nàng không có kỳ vọng về sự cám dỗ tình dục sao?
“Tiểu Đình, con có thể thực hiện nguyện vọng cuối cùng của bố không… Chỉ cần con hoàn thành tâm nguyện của bố, đời này bố sẽ không còn hối hận nữa…” Cha biết rằng đêm nay chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu ông không đề cập đến nó ngay bây giờ, ông sẽ không có bất kỳ cơ hội nào trong tương lai.
“Tâm… tâm nguyện gì?” Hai tay Tiểu Đình nắm lấy góc áo, cũng run run khẩn trương hỏi, không biết ba chồng yêu cầu mình điều gì.
“Cái này…” Cha đang lấy tay chà chà ga trải giường, nhưng lại căng thẳng đến mức không nói ra được.
“Không phải là muốn cầu hoan nữa chứ?” Ở trong lòng tôi không khỏi nghĩ đến, dù sao vừa rồi ông đã hứa với Tiểu Đình ở bên ngoài sẽ không ép buộc nàng nữa, nhưng cầu nàng làm tình không tính là ép buộc, đúng không?
“Chỉ cần nói những gì bố muốn mà con có thể làm được, con sẽ đáp ứng bố.” Tiểu Đình không đoán được ý đồ của ba chồng, cho nên trả lời không quá chắc, để lại cho mình một con đường cự tuyệt.
“Nàng có thể mặc cái váy cưới trong tủ được không? Nàng đứng trước gương, để tôi nhìn nàng từ trong gương, tôi muốn in hình ảnh này mãi mãi sâu trong tâm trí của mình, đến chết thì mang vào quan tài. Tôi chỉ muốn nàng đáp ứng một tia nguyện vọng cuối cùng trong tim tôi, coi như để bù đắp cho sự tiếc nuối của tôi, bởi vì kiếp này tôi sẽ không bao giờ có được nàng…” Cha hít một hơi thật sâu. Sau đó thâm tình nói với nàng một cách trìu mến, trên mặt mang theo khẩn trương và kỳ vọng, không biết mình đưa ra yêu cầu có quá đáng hay không.
“A…” Tiểu Đình nghe được yêu cầu của ba chồng, không khỏi phát ra một tiếng thét, cũng may cuối cùng nàng che miệng lại. Nàng thực sự không nghĩ tới ông yêu cầu chuyện này và tôi đằng sau rèm cửa cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Đằng sau tấm rèm cửa, bộ não của tôi đang di chuyển với tốc độ cao. Cha biết kiếp này không cách nào làm vợ chồng với Tiểu Đình, ông sẽ sớm lập gia đình với một người phụ nữ khác. Ông yêu nàng và yêu đến khi chết, chỉ là trong lòng ông mất mát không cách nào thỏa mãn. Đêm nay không có ai khác, chỉ có hai người, ông yêu cầu nàng mặc áo cưới, đứng chung với ông, không chụp ảnh chung, chỉ ở trong gương nhìn, để giữ lại hình ảnh này ở trong đầu. Đêm nay, trong phòng tân hôn chỉ có hai người, một “hôn lễ” được tổ chức cho riêng hai người, hơn nữa còn là “hôn lễ” ngắn ngủi nhất, một “hôn lễ” không có sự chúc phúc của người thân và bạn bè, không có đăng ký “hôn lễ” không chính quy, hết thảy chỉ để thỏa mãn sự phù phiếm của riêng cha tôi và di sản không thể xóa nhòa trong tim ông.
Tiểu Đình che miệng, mở to mắt nhìn ba chồng, nàng như đã hiểu được ý tứ và suy nghĩ trong lòng của ông. Tiểu Đình cảm nhận được và cảm động thật sâu, ông yêu nàng sâu đậm như vậy. Có lẽ nàng thật không ngờ ông lại tỏ tình với nàng sâu đậm như vậy. Nội tâm vốn kiên cố của nàng, lúc này hẳn là bị ông ta đánh một cú nứt ra một khe hở nhỏ.
Nước mắt bắt đầu chảy xuống khóe mắt Tiểu Đình, vừa cảm động vừa đau lòng. Mà tôi trốn ở phía sau rèm cửa sổ, cũng không khỏi chua xót trong lòng, đó cũng không phải là một hương vị ngon. Là con, tôi hy vọng nàng có thể đáp ứng cha tôi, thực hiện ước nguyện không cách nào đạt được này của ông, dù đó là một “đám cưới” giả cũng tốt, không muốn để cho cha già phải hối hận trong những năm tháng sau này. Nhưng là một người chồng, tôi không hy vọng nàng đáp ứng, mặc dù “đám cưới” này là giả, nhưng đại biểu ý nghĩa trọng đại, hơn nữa nếu nàng đáp ứng, như vậy hôn lễ cũng không còn là độc quyền của tôi nữa. Tôi đứng ở phía sau rèm cửa sổ do dự, cuối cùng khẽ thở dài, hay là tôi nên để nàng quyết định đi, vô luận nàng quyết định như thế nào, tôi cũng không trách.
“Tôi xin lỗi, tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng. Coi như tôi chưa từng nói qua, nàng đi ngủ đi.” Cha nói ra yêu cầu của mình, không hề ngẩng đầu nhìn Tiểu Đình, tựa hồ như không dám đối mặt với nàng, cũng sợ nghe được thanh âm nàng cự tuyệt. Mà lúc này tâm tình cô phức tạp che miệng khóc, cho nên không lên tiếng trả lời. Ông cho rằng nàng trầm mặc là im lặng cự tuyệt, cho nên vội vàng thu lời trở về, nhưng sự thất vọng nhìn thấy trên khuôn mặt của ông dày đặc và niềm ham sống trong người dường như đã mất gần hết, trong nháy mắt ông già đi rất nhiều.
“Con đáp ứng bố…” Một đạo thanh âm giống như trời cao vang lên trong phòng, thanh âm rất mềm mại, chỉ có bốn chữ đơn giản, vang vọng trong gian phòng, nhưng lời nói của bốn chữ này tạo thành rung động cũng không gì sánh bằng.
Cha không thể tin được, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn Tiểu Đình, ánh mắt mở to, trong ánh mắt mang theo vẽ không dám tin. Có lẽ chính ông cũng không có nhiều hy vọng, đã sẵn sàng bị từ chối, nhưng ông không ngờ nàng lại đột nhiên đáp ứng. Mà phía sau rèm cửa sổ, tôi lại thống khổ nhắm nghiền mắt lại, mặc dù tôi tôn trọng quyết định của nàng và mong nàng sẽ đồng ý, nhưng khi nàng chân chính đáp ứng, cơn ghen trong lòng tôi đã lên đến đỉnh điểm. Tôi biết, nàng đáp ứng cha tôi có thể không phải bởi vì yêu, mà là bởi vì ông yêu thương và tận tụy dành cho nàng. Tiểu Đình đáp ứng, hai chữ này có tác dụng quyết định, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể khống chế và muốn lảng tránh phần thống khổ kia.
“Được rồi, cảm ơn nàng, Tiểu Đình, cảm ơn rất nhiều…” Cha không giấu được kinh hỉ trong lòng, nhảy xuống giường, bước đi như bay đến bên cạnh tủ quần áo, nàng đáp ứng mang đến kinh hỉ, làm cho ông thậm chí quên đi hai đầu gối đang đau. Tiểu Đình bất ngờ đáp ứng ông, làm cho ông đã không quan tâm đối với tất cả mọi thứ khác.
Sau khi cha mở tủ quần áo ra, lấy ra lễ phục và váy cưới mà ông và dì Trương sẽ mặc trong ngày cưới, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường. Còn Tiểu Đình thì nhìn mọi thứ bằng ánh mắt phức tạp, trong mắt nàng cũng mang theo một tia rối rắm và không muốn, nhưng nhìn thấy bộ dáng của ba chồng, còn có những lời nói vừa rồi của ông và những gì phát sinh ở bên ngoài, nàng vẫn đáp ứng, có lẽ “hôn lễ” và “chụp ảnh chung” giả này, cũng làm cho nàng có một vết xích trong lòng.
Cha đem váy cưới vốn của dì Trương đặt ở trên giường bên cạnh Tiểu Đình, sau đó nhìn nàng, nếu nàng không cử động, ông cũng sẽ không mặc bộ lễ phục kia.
“Ừm…” Tiểu Đình chật vật một hồi. Nàng lặng lẽ thở dài, sau đó đi giày cao gót từ từ đến bên giường, rồi cầm lấy cái váy cưới trắng muốt và hoàn mỹ kia…