Phần 114
Đi trên con đường rừng, tôi cũng đang tự hỏi đêm nay mình nên làm gì, gió lớn như vậy, liệu người lái đò có cho thuyền ra khơi không? Hơn nữa đã trễ rồi, một hồi gọi điện thoại cho thuyền gia hỏi một chút, nếu thực sự không ổn, tôi chỉ còn tìm một khách sạn qua đêm trên hòn đảo này. Ngẫm lại cuộc gặp gỡ tối nay của mình, tôi không khỏi lắc đầu cười khổ.
Chỉ là tôi vừa ra khỏi rừng. Khi sắp đi tới cổng trạm điện, tôi nhìn thấy bóng của hai người. Tôi vội vàng nấp vào đám cỏ dại bên cạnh, may mà tôi phát hiện trước và phản ứng nhanh, bằng không bị hai người phát hiện thì hỏng. Quần áo màu đen trên người tôi cung cấp cho tôi sự yểm trợ thị giác tốt nhất vào ban đêm, tôi nhìn hai người thông qua cỏ dại.
Xa xa chỉ thấy hai người đang níu kéo, tựa hồ như họ đang nói cái gì đó, bởi vì tôi đang ở hướng hạ phong, vẫn nghe được mấy câu, “Buông tôi ra, ông đừng kéo tôi…”… “Con bình tĩnh một chút đi, đi thuyền bây giờ rất nguy hiểm…”
Để có thể nghe được rõ ràng lời nói của hai người, tôi phủ phục ở trong bãi cỏ bắt đầu bò tới, cũng may nơi này cỏ dày hơn, cơ bản sẽ không làm bẩn thân thể của mình, cũng sẽ không làm mình bị thương. Tôi cẩn thận bò trên bãi cỏ và tiếng gió thổi mạnh cung cấp cho tôi một vỏ bọc tốt nhất. Theo khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, tiếng nói của hai người cũng dần dần nghe rõ ràng.
“Ông còn muốn coi mình là bố chồng tôi, thì buông tôi ra, hãy để tôi đi, đêm nay tôi nhất định phải về…” Chỉ thấy Tiểu Đình không ngừng giật tay mình, muốn kéo ra từ trong tay ba chồng, gió thổi qua, nhấc lên mái tóc dài đã tán loạn của nàng lúc này. Chỉ thấy lúc này nàng rất kiên quyết, hình như vẫn còn hậm hực.
“Tiểu Đình, coi như bố van xin con được không? Vì sự an toàn của con, đừng có đi. Con yên tâm, tối nay con sẽ ngủ một mình trong phòng ngủ, còn bố sẽ ngủ phòng kia, tuyệt đối không vượt qua lôi trì một bước… Được không?” Cha gắt gao kéo nàng thật chặt, tận tình khuyên nhủ, thuyết phục nàng bằng cả trái tim. Lúc này gió lạnh đã làm cho hai người say rượu hơi tỉnh táo lại. Thông qua những lời của cha, tôi cảm thấy ông nói những lời này rất là chân thành.
“Haha, ông cho rằng tôi còn tin ông sao? Trong lòng ông nghĩ gì, ông tưởng tôi không biết sao? Cái đồ lừa đảo, buông tôi ra, tối nay tôi thà chết còn hơn ở lại đây…” Tiểu Đình nói với vẻ kiên quyết. Xem ra đêm nay bị ba chồng cưỡng bức còn xuất tinh vào trong nàng, khiến cho cho nàng rất phẫn nộ.
Những lời kiên quyết của Tiểu Đình chắc chắn là gây sốc cho cha. Chỉ thấy ông dừng lại và đứng sững ở đó không biết làm sao, trong khi nàng nhìn ông một cách kiên quyết. Có lẽ nàng thực sự đã hiểu sai ý của ông, đương nhiên chỉ có trong lòng ông biết là chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn thấy bộ dáng ông, cảm giác được bàn tay của ông buông lỏng, vội vàng giật tay ra. Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của ông, nàng biết vừa rồi miệng không từ nó ra những lời có thể đả thương ông, trên mặt nàng hiện lên một tia hối hận.
“Xin lỗi, tôi nói nặng quá. Nhưng đêm nay tôi thật không thể ở lại đây, chuyện của hai chúng ta đến bây giờ, chúng ta không thể đổ lỗi cho bất kỳ bên nào, có thể nói cả hai đều phải chịu trách nhiệm. Chuyện tối nay, coi như là một lời chia tay đi. Ông sắp kết hôn, tôi chân thành chúc ông hạnh phúc tuổi già. Hãy đối xử tốt với dì Trương. Sau này ông vẫn là bố chồng tôi, hy vọng chúng ta có thể quên tất cả những chuyện này càng sớm càng tốt, cả nhà hạnh phúc mỹ mãn.” Tiểu Đình chậm lại ngữ khí và nói với ba chồng, giống như là đang cáo biệt ông, nhưng cũng tự an ủi mình. Nhưng tôi biết, trong những lời nói này của nàng, có một số không thật lòng, trong lòng nàng hoàn toàn không có giống như những gì nàng nói, có một ít tình cảm mờ ẩn nàng còn chưa biểu đạt ra. Nếu tôi không xem mọi thứ như một người ngoài cuộc, nếu tôi không xem nhật ký của nàng trước đây, có lẽ tôi không bao giờ cảm thụ được những cảm xúc khác nhau trong lời nói của nàng.
Khi cha nghe những lời này của con dâu, ông biết rằng mọi thứ đã kết thúc, mặc dù trong lòng ông có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi ông thực sự nghe nàng nói như vậy và khi ông thực sự phải đối mặt với tất cả những điều này, ông vẫn thống khổ nhắm mắt lại và cơ thể bắt đầu run lên nhẹ, không biết là vì cơ thể lạnh hay trái tim lạnh.
Lúc này tôi nhìn không rõ khóe mắt cha, nhưng nghe được hô hấp của ông và đôi môi run run, tôi biết rằng ông đã kìm được nước mắt, không để cho nó chảy ra. Bộ dáng này của ông ta không phải là giả bộ đáng thương mà là cảm xúc chân thật trong lòng ông, ít nhất biểu tình bi thương của ông như vậy là không thể giả bộ, chỉ không muốn biểu hiện ra ngoài thôi. Ông làm một trưởng bối, ở trước mặt vãn bối khóc là chuyện mất mặt cỡ nào, nhưng lúc này ông ta không cách nào áp chế được tất cả những điều này.
Tôi không nhìn thấy bộ dáng cha, nhưng Tiểu Đình thì có. Nàng nhìn thấy bộ dáng ba chồng, biết mình đã làm tổn thương thật sâu trái tim ông ta, nhưng nàng kiên định cắn môi, sau đó nhẫn tâm xoay người đưa lưng về phía ông. Là một người đứng ngoài cuộc, tôi thấy rõ lúc nàng xoay người, lấy tay lau nước mắt. Ba chồng luyến tiếc đối với tình cảm của hai người, con dâu làm sao có thể biểu hiện tiêu sái như vậy chứ? Chỉ là nàng nhẫn tâm cự tuyệt tất cả, muốn triệt để chấm dứt hoàn toàn.
Tiểu Đình nhẹ cất bước đi về phía cửa lớn, nhưng nàng bước rất chậm, tựa hồ như không còn giống như vừa rồi, bước nhanh và kiên quyết. Nhìn thấy bước chân và bóng lưng của nàng, tôi cảm nhận được trong lòng nàng không kiên quyết như nàng vừa thể hiện, trong bước chân lộ ra một tia do dự, hơn nữa vai của nàng cũng khẽ run lên, tôi nhìn thấy bóng lưng nàng, biết rằng nàng cũng âm thầm nức nở khóc.
Còn ông thì nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng của con dâu, ông không biết phải làm thế nào để khuyên nàng đừng mạo hiểm nữa, ông lau mắt và cảm thấy bất lực, nhưng động tác chân tay lộ ra sự lo lắng trong nội tâm của ông, cuối cùng ông không biết phải quyết định cái gì, đột nhiên mang theo ánh mắt kiên quyết.
“Bịch…” Chỉ nghe một tiếng đập đất vang lên, chúng tôi không khỏi đồng thời quay đầu nhìn về phía cha tôi. Mọi thứ trước mắt làm cho chúng tôi sợ ngây người. Tôi nhìn thấy cha già đang quỳ trên mặt đất bất kể thân phận của mình, cúi đầu lau nước mắt, không biết tại sao mà phương hướng ông đang quỳ, đối diện với bóng lưng Tiểu Đình.
“Bố, bố làm gì vậy?” Chỉ thấy Tiểu Đình ngây người một chút ngắn ngủi, liền vội vàng chạy lại chuẩn bị đỡ ba chồng dậy, nhưng thân thể nàng mảnh khảnh mềm mại, làm sao có thể nâng thân thể ông lên được. Chỉ có thể dùng biểu tình mang theo nước mắt hỏi ông.
Nhìn thấy bộ dáng này của cha, thiếu chút nữa tôi cũng đứng dậy từ trong bụi cỏ, ông ta đang hướng về Tiểu Đình bồi tội sao? Chỉ là phương pháp bồi tội như vậy không khỏi có chút quá đáng? Có phải là ông ta cố ý giả vờ làm tất cả những chuyện này hay không? Nếu như ông ta cố ý làm như vậy, muốn lấy lại trái tim của con dâu, vậy thì trong lòng tôi cha không khỏi là một người quá dối trá và đáng sợ. Nghĩ đến những điều này, tôi đối với ông ta đột nhiên xa lạ rất nhiều, tựa hồ như cảm giác được ông đáng khinh, bởi vì tôi tuyệt đối không nghĩ tới ông ta lại không để ý thân phận của mình dùng loại phương pháp cực đoan này để giữ nàng lại.
“Tiểu Đình, van xin con, ngàn vạn lần đừng có đi. Bố không cho con đi, không phải là có ý đồ khác, thật sự là bởi vì hiện tại căn bản không có cách nào cho thuyền ra khơi, nếu như con nhất định muốn đi, bố có thể lái thuyền đưa con đi, chỉ là vạn nhất xảy ra chuyện gì, mạng của bố không quan trọng, nhưng vạn nhất con có chuyện gì, bố lấy cái gì để chuộc tội a? Hãy tin tưởng vào kinh nghiệm của bố, bố van xin con, tuyệt đối không được mạo hiểm.” Cha co quắp chân cầu xin Tiểu Đình. Nghe vậy, tôi không khỏi nhẹ nhõm, thì ra là như thế. Vì ông ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới ra hạ sách này, vừa rồi ông khuyên nàng thật lâu, nhưng căn bản nàng không nghe lời khuyên, bức ông không còn cách nào khác, cho nên ông chỉ có thể dùng loại phương pháp cực đoan này để khuyên nhủ nàng.
Ý kiến của cha tôi là đúng, với tầm nhìn kém ban đêm và gió sông dữ dội như vậy, thuyền lại nhỏ, dưới tình huống như vậy nếu ra khơi cũng giống như một chiếc lá trên sông, cho nên tôi không nghi ngờ những gì cha tôi nói, hơn nữa vừa rồi ông ta chỉ mặc một cái quần liền lao ra để ngăn trở Tiểu Đình, là vì tất cả những chuyện này.
“Lời bố nói hoàn toàn là thật lòng, tuyệt đối không có mục đích gì khác, xin con hãy tin bố. Bố không muốn con gặp nguy hiểm vì con đang giận mất khôn.” Vô luận Tiểu Đình đỡ như thế nào, cha không đứng dậy.
“Được rồi, được rồi, tôi tin ông, tôi không đi nữa, ông đứng lên trước được không?” Tiểu Đình đỡ không nổi ba chồng, nhất thời luống cuống tay chân, một trưởng bối quỳ xuống trước mặt mình, nàng cảm thấy rất đột ngột, làm rối loạn suy nghĩ của nàng. Vì để cho ông nhanh chóng đứng dậy, nàng không quan tâm đến những thứ khác, vì vậy nàng hứa với ông. Dù sao thì tối nay tôi cũng đi công tác, không có ở nhà, cô không có gì phải lo lắng.
“Hừm…” Nghe được rốt cục Tiểu Đình cũng đáp ứng, cha không khỏi thở dài nhẹ nhõm, với sự hỗ trợ của nàng, ông từ từ đứng dậy.
“A…” Cha vừa mới đứng lên, liền loạng choạng, ông vừa mới quỳ quá mạnh, hơn nữa còn quỳ lâu như vậy, hai đầu gối đã đỏ tím, tuổi lớn xương yếu, vừa rồi quỳ lâu làm cho ông đau không nhẹ. Ông loạng choạng, Tiểu Đình vội vàng đỡ. Bởi vì hai người mặt đối mặt với nhau, ông ta lảo đảo nhào tới trước, kết quả đổ người lên người nàng, mà nàng lại chủ động tiến lên đỡ ông, cả hai vô tình ôm nhau như một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Dưới sự yểm hộ của gió, tôi lại bò tới trước một khoảng, từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy hai bên cha. Hai người đang ôm nhau đột nhiên ngẩn ra một hồi, có thể thấy là cả hai đều vô tình, nhưng lại trùng hợp xảy ra.
Lúc này thời gian như ngừng trôi, chỉ có cỏ cây đung đưa, dòng sông dâng trào và gió lạnh, cho thấy thời gian vẫn đang dần qua đi. Hai người ôm nhau, không ai cự tuyệt ai, không ai xô đẩy ai, cứ lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau. Cảm xúc chôn vùi bấy lâu trong lòng hai người tựa hồ như muốn phát tiết vào giờ khắc này, cha đối với con dâu yêu luyến, nàng đối với ba chồng luyến tiếc, nàng không muốn từ bỏ ông, vừa rồi ông ta quỳ xuống cầu xin nàng tránh hiểm mà cảm động. Vào giờ khắc này, thông qua xúc cảm thân thể lẫn nhau, toàn bộ đều trút hết ra ngoài.
Hai người ôm nhau càng lúc càng chặt, cuối cùng tựa đầu vào vai nhau. Hai tay ôm lưng nhau. Lúc này hai người không có bất kỳ ngôn ngữ hay thanh âm nào, chỉ có thân thể của nhau tiếp hợp truyền đạt tình cảm nội tâm của nhau, có lẽ lúc này im lặng còn tốt hơn âm thanh.
“Tiểu Đình, tôi thật sự luyến ái nàng. Tuy rằng tôi chưa từng nói lời yêu nàng, vì nàng là… Bởi vì tôi không dám nói yêu, cũng không có tư cách để nói yêu, chỉ có thể chôn chặt trong lòng, chỉ là tôi không nói bây giờ sẽ không có cơ hội nữa. Tôi sẽ không phá hư tình cảm của nàng và Kim Thành, cũng không thể làm như vậy và tôi biết tất cả đã kết thúc, hiện tại tôi chỉ nói với nàng một lần này thôi, về sau vĩnh viễn sẽ giữ nó trong lòng.” Đột nhiên cha thổ lộ tâm sự với nàng, tuy rằng không nói ra ba từ đó, nhưng tôi biết đó là “anh yêu em” ba chữ. Nhưng cho đến bây giờ ông không có dũng khí nói ra, cũng không bao giờ có thể nói ra, tựa hồ như cũng là phần lễ giáo trong lòng làm cho ông vĩnh viễn không nói ra lời, nhưng mà ở đêm cuối cùng ông lại biểu đạt ra với nàng, cũng quên đi thân phận mình.
“Con biết, nhưng tình yêu của con chỉ thuộc về Kim Thành, ngoại trừ quan tâm bố, con không thể cho bố bất kỳ tình yêu nào. Kiếp sau đi… Có lẽ… Có thể… Thật ra, ngay từ đầu chúng ta đã làm một sai lầm… Một sai lầm khiến cho chúng ta say mê nhưng lại thâm độc và vô cùng đau khổ…” Tiểu Đình vùi đầu vào vai ba chồng lẩm bẩm, câu nói cuối cùng khiến cho lòng tôi chua xót, không biết là nàng đang an ủi ông ta hay là lời nói thật lòng của nàng.
…”Bố, bố có nghĩ con là một người phụ nữ xấu không?”
“Không, con là một nữ nhân tốt, người đồi bại là bố, bố không phải là một ông bố có tư cách, hết thảy sai lầm đều ở bố, nếu như chúng ta đều chết đi, bố hy vọng con có thể lên thiên đường, để bố xuống địa ngục, hết thảy trừng phạt đều để cho một mình bố nhận…” Cha nói những lời tình cảm tê tái, trong lúc vô tình phảng phất như từng chút từng chút muốn phá hủy tuyến phòng thủ kiên quyết của Tiểu Đình.
Hai người thủ thỉ những lời tình cảm, không phải những lời yêu đương, tâm sự với nhau về những cảm xúc trong lòng và những lời tâm sự…