Phần 103
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đồng ý với yêu cầu của Tiểu Đình là không tham gia vào bữa tiệc tối nay. Thật ra, tôi hiểu suy nghĩ của nàng, dù sao hai người đã từng có quan hệ mật thiết với nhau, nếu như bạn tình của nàng muốn xem mắt người mới, vô luận nàng có yêu ông hay không, dù sao cũng là một nửa người tình của mình, thì trong lòng luyến tiếc, không nói tôi cũng biết. Nếu như nàng cũng đến dự tiệc và nhìn thấy ba chồng và dì Trương nói chuyện vui vẻ, nàng sẽ không thể kiềm chế được mà lộ ra cái gì và bày ra bất cứ thủ đoạn nào! Vì vậy biện pháp hợp lý và ổn thỏa nhất là nàng chỉ có thể lảng tránh.
Khi tôi đến nhà hàng thì cha đã đến, khi thức ăn đã được dọn lên hết, tôi nói với cha tạm thời Tiểu Đình không thể đến vì có việc. Cha có một chút thất vọng và hiểu được sự khó khăn của nàng, có lẽ trong nội tâm của ông cũng biết nguyên nhân của sự tình, chỉ là trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ thương cảm vẫn bị tôi là người hiểu rõ nội tình bắt được.
Trên bàn ăn, vừa vặn bốn người, cha và dì Trương nói chuyện phiếm, tôi và con gái dì Trương cũng đang tán gẫu. Người trẻ có ngôn ngữ của thế hệ trẻ và thế hệ lớn có ngôn ngữ của thế hệ lớn. Con gái của dì Trương và tôi không nói gì hơn ngoài những chuyện ở nơi làm việc, trong khi cha và dì Trương nói về cuộc sống nông thôn và kinh nghiệm sinh hoạt v. V. Điều khiến cho tôi không ngờ tới là cha và dì Trương tựa hồ như rất có chung ngôn ngữ, đầu tiên đều xuất thân từ nông thôn, tiếp theo là tuổi tác tương đương nhau, cuối cùng, chính là trải qua cuộc sống giống nhau, đều là từ nông thôn đến thành thị, đều là góa bụa năm xưa, trong đó xoay vần và buồn vui, cảm thụ của hai người đều giống nhau. Hai ông bà trò chuyện, dường như có vô số chủ đề nói không hết. Nhìn thấy bộ dạng của hai người, tôi và con gái dì Trương nhìn nhau cười, xem ra giữa hai người không có ngăn cách gì. Miễn là cách sống phù hợp, không có vấn đề gì khác.
Nhìn thấy hoàn cảnh trên bàn ăn này, tôi cảm thấy may mắn là Tiểu Đình không có đến tối nay. Nếu như nàng tới, nhìn thấy cha và dì Trương hợp nhau, nhất định nàng sẽ buồn bực mà lộ ra một chút manh mối, thậm chí vẻ mất tự nhiên của nàng sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí hiện tại. Tuy nhiên, qua sự quan sát tỉ mỉ của tôi, khi cha đối mặt với dì Trương, trong mắt ông không hề có tình yêu, ông không coi dì Trương là người yêu, mà chỉ là bạn tri kỷ. Xem ra thông qua thời gian dài tiếp xúc thân mật với con dâu, dường như ông không có khả năng dễ dàng yêu người khác được, sau này dì Trương chỉ có thể cho cha sự chăm sóc và một ít an ủi tâm lý. Bạn già mà không phải bạn già, chỉ là một người bạn đồng hành!
Sức ăn của mọi người rất ít, ăn xong một lúc lại đặt đũa xuống. Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi đề nghị đi dạo quanh quảng trường thể thao, cho cha và dì Trương một thời gian nữa để giao tiếp. Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, hoặc cũng có lẽ là đối với dì Trương không có cảm tình, mặc dù cha và dì Trương nói chuyện rất nhiều, nhưng lại thiếu nhiệt tình như người yêu. Đến khoảng 10 giờ tối, cha và tôi đã tiễn mẹ con dì Trương. Khi tôi chuẩn bị bắt taxi về nhà, cha đã ngăn cản tôi.
“Đường về nhà cũng không xa lắm, chúng ta tản bộ một vòng về nhà đi.” Cha kéo tay đang định chặn taxi của tôi xuống, ân cần nói với tôi.
“Được rồi…” Tôi nhận thấy đêm nay cha có chuyện muốn nói với tôi. Thừa dịp tối nay cha con tôi không uống rượu trên bàn ăn, chỉ uống một ít nước khoáng, cho nên cha con tôi lúc này rất minh mẫn.
“Con cảm thấy dì Trương thế nào?” Cha tôi đi bộ và nói với tôi.
“Bố tìm bạn già, con có thể lạc quan, con không có bất kỳ ý kiến gì, ở công ty dì Trương là nhân viên dưới quyền của con, con biết một chút, nhân phẩm được lắm.”
“Chỉ cần các con không có ý kiến là được rồi. Đúng rồi, về chuyện bố chuẩn bị dọn ra ngoài, con đã an bài chưa?” Hai ngày nay cha vẫn nói chuyện này với tôi, tựa hồ như ông nóng lòng muốn chạy trốn khỏi gia đình này. Xem ra trải qua lần mang thai giả và cú sốc về cơn thịnh nộ của tôi, hai lần kinh hách, cha thật sự có chút sợ, có lẽ rời khỏi nhà này có thể làm cho cuộc sống của ông tự nhiên hơn.
“Bố nhất định phải dọn ra ngoài ở sao?” Mặc dù biết nguyên nhân tại sao ông muốn dọn ra ngoài, nhưng trong lòng tôi vẫn áy náy, tôi không khỏi muốn giữ ông lại một lần nữa.
“Nhất định phải dọn ra ngoài, coi như là cha chính thức đưa ra yêu cầu này với con, không có đường triệt hồi! Sống chung vẫn là bất tiện. Dù sao thói quen sinh hoạt cũng bất đồng. Hơn nữa, sống trong một cái nhà nhỏ là đủ rồi. Bố quen sống ở nông thôn.” Mặc dù cha không nhìn tôi khi nói những lời này, nhưng trong giọng nói của ông, tôi vẫn thấy được sự kiên quyết.
“Được rồi, ngày mai con sẽ liên lạc với anh “Tao Nhã” nhờ anh ta giúp thu xếp. Con sẽ an bài cho bố một nơi có môi trường tốt hơn để bố tiếp tục làm phụ hồ. Thứ nhất công việc không nhọc, bố cũng có việc để làm, thứ hai, bố cũng thích cuộc sống này, thế nào?” Cảm thấy sự kiên trì của cha tôi, tôi đành phải thỏa hiệp. Cha đã bị tai nạn trong công ty điện lực và theo lý thuyết, công ty điện lực không thể tuyển dụng cha tôi làm nhân viên nữa. Nhưng tôi có “Tao Nhã” là giám đốc điều hành nhân mạch, cho nên an bài vẫn không có vấn đề gì, cùng lắm thì giữ bí mật một chút, người canh gác không phải là nhân vật quan trọng gì, ai mà để ý.
“Được rồi, bố rất thích cuộc sống trên tiểu đảo Kojima. Nói thật, bố vẫn nhớ khoảng thời gian làm người canh gác ở đó.” Khi cha nghe sự sắp xếp của tôi, tâm trạng buồn tẻ ban đầu dường như đã tốt hơn rất nhiều. Đây là những lời thật lòng của ông, dù sao ông là người xa quê hương nhưng vẫn thích cuộc sống thôn quê, huống chi tiểu đảo nhỏ lại có sông núi, thích hợp hơn với người già dưỡng lão như cha.
Sự ra đi của cha có ý nghĩa kiên quyết. Nhưng trong biểu tình của ông vẫn có một chút luyến tiếc không nỡ, phần luyến tiếc kia bao gồm đối với gia đình chúng tôi ba người, chỉ là đối với Tiểu Đình luyến tiếc lại rất nhiều. Suy nghĩ của ông có lẽ là đau dài không bằng đau ngắn, ép mình phải rời đi, dựa theo lẽ thường mà nói, là lựa chọn hợp lý nhất.
“Nhưng bố đừng…” Tôi nhớ lại lần tự tử trước đây của cha và không khỏi khiến cho tôi nhắc nhở.
“Yên tâm đi, lần này có bạn già ở chung, bố sẽ không ngốc như vậy nữa, lúc đó bị vướng bận, không phải sao?” Cha mỉm cười với tôi, cho tôi một sự trấn an, nhưng trong mắt ông lại hiện lên vẻ cô đơn, nụ cười trên khuôn mặt của ông thật lạc lõng lại nổi bật, như vậy không hợp.
Trong lúc nói chuyện với cha, chúng tôi đi bộ về đến nhà mới biết. Trở lại nhà, trong nhà đã tối om, xem ra Tiểu Đình đã ngủ sớm, cha đi thẳng vào phòng ngủ của mình, tôi bước vào phòng ngủ, thì thấy nàng đang ngủ ngon lành quay mặt về phía trong. Tôi thay đồ rồi đi vào nhà tắm. Khi tôi bước ra khỏi nhà tắm, tôi tò mò đi vào nhà bếp. Phát hiện đồ ăn đều đã nguội, nồi niêu xoong chảo đều chỉnh tề, xem ra không có dấu hiệu nấu cơm, chẳng lẽ nàng về nhà không có ăn cơm? Hay là nàng đã ăn ở ngoài?
Trở lại phòng ngủ, nhìn bóng lưng của Tiểu Đình, tôi không biết nàng có thật sự ngủ hay không, lúc tôi và cha vào cửa rất cẩn thận, hy vọng không làm ầm ĩ quấy rầy nàng ngủ. Tôi rón rén mở máy tính ra, sau đó mở video giám sát trong nhà ra, tôi muốn biết đêm nay nàng trở về nhà lúc mấy giờ, đồng thời nhìn nàng sau khi về nhà có phản ứng và biểu tình gì, từ đó phán đoán nội tâm chân thật của nàng. Tuy rằng hai người phát sinh quan hệ tình dục, xảy ra thân thể phản bội, nhưng tôi không muốn nàng sa sút về tinh thần, thân thể có thể chia sẻ với cha, nhưng trái tim nàng chỉ có thể thuộc về một mình tôi. Tôi quan tâm đến tình yêu của nàng, chứ không quan tâm đến tình dụ của nàng, tôi dở khóc dở cười trước thành kiến này của riêng tôi.
Tôi dừng video giám sát vào lúc Tiểu Đình tan sở về nhà, coi kết quả tối nay nàng thật sự không có đi nơi khác sau khi tan sở trước khi về nhà. Từ biểu tình của nàng vừa mới vào cửa, tựa hồ như nàng rất mỏi mệt, tinh thần có chút uể oải. Không giống như thường lệ, sau khi thay giày xong, thay vì nàng trực tiếp trở về phòng ngủ thay đồ ngủ như mọi khi, mà ném thẳng cái túi xách lên sofa rồi trực tiếp ngồi xuống ghế, cúi đầu không ngừng dùng hai tay xoa bóp huyệt thái dương của mình. Lúc này biểu tình của nàng có chút rối rắm, khi thì lông mày nhíu chặt có lúc thì thả lỏng, nhìn ra được nội tâm của nàng không bình tĩnh, tựa hồ như rất khó chịu.
Sau khi xoa bóp huyệt thái dương của mình một hồi, Tiểu Đình từ từ đi vào nhà bếp, có lẽ là để làm bữa cơm tối cho mình. Chỉ là vừa mới đi tới nhà bếp, lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nàng mới phát hiện mình còn mặc đồ làm chưa thay đồ ngủ. Nàng không khỏi tức giận lắc lắc tóc, mím môi, đặt nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, sau đó trở lại phòng ngủ thay đồ.
Khi trở lại nhà bếp, Tiểu Đình cầm nguyên liệu và con dao làm bếp lên, nhưng khi con dao làm bếp được nâng lên, trên mặt nàng lộ ra vẻ do dự, nàng nhìn dao thái lát, sau đó nhìn nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng thở dài, yên lặng đặt nguyên liệu nấu ăn và dao thái lát trở lại vị trí củ. Có thể thấy nàng có vẻ rất khó chịu và không có cảm giác đối. Sau khi dọn dẹp nhà bếp, nàng bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Có lẽ nàng nhân việc dọn dẹp để chuyển hướng tâm tình của mình.
Chỉ là khi Tiểu Đình thu dọn đến ghế sô pha, giường ngủ của chúng tôi, nhà tắm, tới phòng ngủ của ba chồng, nàng có chút khựng lại, nàng nhìn sô pha, nhà tắm, phòng ngủ của chúng tôi và giường ngủ của ba chồng, ngớ ngẩn, không biết đang suy nghĩ cái gì, trên mặt mang theo mê ly, dấu vết của ký ức, thỉnh thoảng lộ ra ngọt ngào, thỉnh thoảng lộ ra thâm tình rối rắm. Nàng mang theo tâm tình rối rắm phức tạp, vừa nhớ lại vừa thu dọn.
Nhìn Tiểu Đình đang dọn dẹp phòng, nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng lộ ra khi nhìn thấy những món đồ đó, có lẽ nàng đã nghĩ đến quá khứ với ba chồng, làm tình trên ghế sofa, ở trong nhà tắm triền miên, ở trên giường của chúng tôi và giường ông, vật nhau trên ga giường với ông. Không thể nghi ngờ, ông đã cho nàng một cuộc sống tình dục trong đời nàng chưa bao giờ có, hồi ức cao trào và khoái cảm kia mỗi lần nghĩ lại, sẽ làm cho nàng ngọt ngào, mà dư vị thì vô tận, nhưng mọi thứ đã kết thúc, những hồi ức kia có lẽ sẽ vĩnh viễn trở thành hồi ức.
Sau khi Tiểu Đình thu dọn phòng xong, nàng đứng ở giữa phòng khách, ngây ngốc đứng ở đó, mắt của nàng đảo qua đảo lại trong phòng khách tuần tra, tựa hồ như còn đang kiếm chuyện gì mình có thể làm, để không nghĩ đến chuyện phiền não nữa. Chỉ là phòng đã được thu dọn một cách ngăn nắp, thật sự không có gì khác để làm nữa.
Tiểu Đình đặt dụng cụ dọn dẹp lại chỗ cũ, rồi liếc nhìn đồng hồ điện tử phía trên cửa ra vào của phòng khách. Có lẽ nàng đang nghĩ đến cặp đôi ba chồng và dì Trương đã vào khách sạn bắt đầu chiêu hôn, tình nhân của mình sẽ thuộc về một người khác. Giống như búp bê mình yêu bị người khác cướp đi, cảm giác không cam lòng và vướng víu mà lúc này nàng không cách nào tránh và khống chế được.
Tiểu Đình nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó lại nhìn bức chân dung gia đình phía trên phòng khách, tuy rằng mắt nàng có thể bao trùm toàn bộ bức chân dung gia đình, nhưng tôi tin rằng lúc này lực chú ý của nàng nhất định là toàn bộ đặt lên bóng dáng ba chồng. Cuối cùng nàng nhẹ nhàng lắc lắc tóc, dường như để xóa tan những suy nghĩ rối rắm kia ra khỏi đầu, cuối cùng thở dài, từ từ trở lại trong phòng ngủ của chúng tôi, nhìn bóng lưng, thân thể mềm mại mang theo đường cong mê người, xuất hiện một bóng cô đơn hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh và vẻ ngoài đẹp đẽ chút nào…