Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cha và vợ – Quyển 2 (Full)

Truyện Sex: Cha và vợ – Quyển 2 (Full)


Phần 64

Đêm hôm sau khi tôi và Tiểu Đình nói xong chuyện của ông, tôi có một số việc phải làm, vì vậy tôi đã sử dụng máy tính xách tay trên bàn cà phê để viết một ít văn bản và cô không ngừng đem trà nước, hoa quả bày lên bàn trà và ở bên tôi mọi lúc. Trong khoảng thời gian này, tôi thực sự cảm thấy mình được hưởng thụ đãi ngộ giống như hoàng đế, trà đến há miệng uống, không biết đây chỉ là tạm thời như vậy, hay là định cả đời của cô.
Tiểu Đình cứ ngáp bên cạnh tôi, ngồi trên ghế sô pha gọt cam cho tôi, gọt táo cho tôi, đặt tất cả trái cây đã gọt xong bên cạnh tôi, không dám quấy rầy tôi.

“Cô buồn ngủ thì đi ngủ trước đi…” Sau khi làm một hồi, tôi nói với Tiểu Đình.

“Không sao, em còn kiên trì được…” Tiểu Đình lắc đầu mỉm cười nói, bộ dáng của cô thật sự đã trở về lại quá khứ, nếu như ở giữa không có phát sinh chuyện này… thì tốt biết bao. Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện từ đầu đến giờ, được nhiều mà mất cũng nhiều, giữa những gì được và mất nên được đo lường.

“Đúng rồi, hôm qua bảo cô gọi điện thoại cho ông ta, hỏi tình hình gần đây của ông, cô có gọi chưa? Bây giờ ông ấy như thế nào?” Công việc của tôi cũng sắp xong, tôi gõ bàn phím bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm vào màn hình, giả vờ như vô tình nói.





“Có, bố không có ở trên đảo, sau khi anh xảy ra chuyện, bố đã bỏ việc ở đảo, đi rồi!” Sau khi Tiểu Đình nghe tôi nói, vẻ mặt đơ ra một lúc, sau đó thấp giọng nói.

Câu trả lời của Tiểu Đình khiến cho tôi có chút bất ngờ, sao ông ta lại từ chức công việc ở tiểu đảo? Công việc đó thực sự rất nhàn nhã, hơn nữa ông ta cũng thích công việc ở hòn đảo, liệu có quan hệ nhân quả nào giữa việc này và tai nạn của tôi không? Có lẽ đã xảy ra quá nhiều chuyện trên hòn đảo, có những hoài niệm ngọt ngào khiến cho ông ta lưu luyến nhớ nhung, cũng có những hồi ức đau buồn về vụ tai nạn giữa ông ta và tôi, ông ta từ chức công việc của hòn đảo là dự định nói lời tạm biệt với quá khứ sao? Vậy bây giờ ông ta sống ở đâu?

Ngón tay tôi dừng lại trên bàn phím, nhìn Tiểu Đình. Bởi vì kết quả quá bất ngờ, tôi không hề nghĩ tới.

“Bố không có nói…” Tiểu Đình nhìn tôi một cái liền cúi đầu, trong tay không ngừng nghịch quả cam.

“Chờ qua hai ngày rồi nói sau…” Trước mắt tôi chỉ có thể trả lời Tiểu Đình như vậy.

Ông có mất tích không? Ông nghỉ việc ở tiểu đảo, rời khỏi tiểu đảo, hiện tại sống ở nơi nào cũng không nói cho Tiểu Đình biết, có lẽ ông đang trốn tránh chúng tôi, có thể là đang tránh ánh đèn sân khấu, có lẽ ông tính vĩnh viễn không liên lạc với chúng tôi.

Đối với cha tôi, có thể không nhìn thấy ông ta nữa tự nhiên là tốt nhất, để cho tôi cùng Tiểu Đình trải qua thế giới của chúng tôi, trải qua những thăng trầm này, tôi thật sự có chút sợ. Cho dù cô ta cùng cha tôi thật sự có thể an phận thủ thường, nhưng hai người chỉ cần ở cùng một chỗ một mình, trong lòng tôi vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy yên tâm.

Và ông ta đã làm được bao nhiêu tiền? Đã tiết kiệm được bao nhiêu? Ông đã cho chúng tôi tất cả số tiền ông ấy tiết kiệm được, ông đang ở trong khu vực địa phương hay ngoài thành phố? Ông ta đang chờ tôi gọi riêng cho ông ta sao? Tôi quyết định gác vấn đề này sang một bên.

Lăn lộn như vậy qua một tuần, trong khoảng thời gian này tôi không có nhắc tới chuyện của ông ta với Tiểu Đình, nhưng không có nghĩa là trong lòng tôi không quan tâm đến ông, chỉ là tôi không biết mở miệng như thế nào, tôi cũng không có bảo cô gọi điện cho ông ta, cũng không biết cô có chủ động gọi cho ông ta hay không.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Tiểu Đình đều sống cùng một chỗ với tôi, mỗi ngày cô đều tìm đề tài trong thời gian rảnh rỗi của tôi, cố gắng tìm các chủ đề mà chúng tôi đã đánh mất trong hai năm qua, theo thời gian trôi qua, công việc lại bận rộn, từ từ tôi quên dần phần đau đớn kia, cuối cùng cũng từ từ lành và dịu đi.

“Gần đây cô có liên lạc với ông không?” Đến tối hai chúng tôi nằm trên giường chơi điện thoại di động, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tôi nói với Tiểu Đình, mặt cô tựa vào vai tôi xem tôi chơi game.

Sau khi nghe tôi nói, bả vai tôi cảm giác được rõ ràng thân thể Tiểu Đình nhẹ run lên, tựa hồ như cô có chút khẩn trương. Nhìn thấy phản ứng của cô, tôi biết cô đã liên lạc với ông ta, nhưng cho dù liên lạc qua thì sao? Tôi cũng không có nói việc liên lạc với ông ta phải được sự đồng ý của tôi.

“Đã có liên lạc một lần…” Tiểu Đình dừng lại một lúc và trả lời.

“Cô không có hỏi địa chỉ của ông sao?” Điều tôi quan tâm chính là vấn đề này, Tiểu Đình không trả lời mà chỉ dụi mặt vào cánh tay tôi, khẽ lắc đầu phủ nhận.

Kế tiếp trong phòng lâm vào im lặng, sau khi chơi điện thoại di động một hồi, tôi và Tiểu Đình tắt đèn đi ngủ, Mỗi tối trước khi đi ngủ, tay cô đều nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực tôi, không biết thủ pháp của cô là học được trên mạng hay là cùng ba chồng rèn luyện, hay là nói thân thể của tôi trở nên mẫn cảm, mỗi buổi tối đều trêu chọc thiêu đốt dục hỏa trong lòng tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn khắc chế được.

Không phải tôi không có ham muốn tình dục, mà là tôi đang chờ, hiện tại còn chưa phải lúc, có lẽ tôi đang chờ thân thể Tiểu Đình theo thời gian trở nên trong sạch trở lại, có lẽ là nội tâm của mình còn chưa vượt qua cửa ải cuối cùng. Nếu như cùng cô phát sinh quan hệ tình dục chính là chấp nhận cô trở lại với tôi một lần nữa, nói tóm lại tôi một mực chờ, hơn nữa trong lòng tôi còn có một lý do khác, chỉ là mình không muốn thừa nhận mà thôi.

Từ sau khi mình tự hại mình bị thương, hạ thể của mình rốt cuộc như thế nào? Có phải có thể tiến hành sinh hoạt tình dục bình thường hay không, tuy rằng đôi khi tôi có thể cương cứng như một cái trụ kình thiên, nhưng không biết đến lúc đó mình có thể kiên trì được bao lâu, có phải nó chỉ là một đầu súng sáp không? Nhìn được không dùng được? Mình hơi sợ phải đối mặt với thực tế, có lẽ sau khi bị thương, mình đã không còn tốt như trước.

Thời gian trôi qua từng ngày, cuộc sống giữa tôi và Tiểu Đình mỗi ngày đều bằng tốc độ cực nhỏ kéo gần khoảng cách. Cô đang cố gắng, tôi cũng đang cố gắng, tôi không hỏi thăm chuyện giữa hai người nữa, bên kia tôi cũng không có ý định quản ông ta. Dù sao đã gần 60 rồi, không cần người chiếu cố, nếu như ông nguyện ý trở về, nếu như ông còn chờ tôi chủ động gọi điện thoại cho ông, tôi thật sự làm không được, nhiều nhất là để cho cô hỏi một chút. Hai người không giống nhau, khoảng cách giữa tôi và cha tôi, như thể cả đời này không thể xóa được, thời gian không thể hàn gắn vết nứt giữa chúng tôi.

Qua ước chừng ba tháng sau. Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, mỗi ngày Tiểu Đình ở bên tôi, hầu như cô không có thời gian rảnh rỗi, thật sự đã thực hiện lời hứa của mình. Tôi cũng dần dần yên tâm, mỗi buổi tối cô đều có ám chỉ cầu hoan, nhưng tôi vẫn ẩn nhẫn kiềm chế, có lẽ cô cho rằng tôi còn chưa hoàn toàn bình phục, cô sẽ không nghĩ đến điều đó nữa.

Trước và sau kỳ kinh nguyệt của Tiểu Đình là thời điểm ham muốn tình dục của cô mạnh nhất, sắc mặt sẽ trở nên đỏ bừng, trạng thái tinh thần có chút không bình thường, các triệu chứng của cô luôn tồn tại, nếu không có sự nuôi dưỡng của ba chồng, dục vọng của cô đã tích tụ tới đỉnh, nhưng tôi không muốn thỏa mãn cô, để xem cô sẽ làm gì. Cô đã cố chịu đựng hết sức có thể và cô chưa bao giờ có hành vi ngoại tình nào, chỉ là thỉnh thoảng cô thủ dâm ở trong nhà tắm, hơn nữa có đôi khi, cô nằm bên cạnh tôi thủ dâm, cô biết trong nhà có camera sẽ bị tôi phát hiện, nhưng lại không muốn tránh. Thứ nhất là bởi vì cô thật sự không chịu nổi, cần thủ dâm để giải tỏa, thứ hai có lẽ cô muốn chứng minh rằng bây giờ chuyện gì cô cũng không muốn giấu tôi, đều sẽ nói cho tôi biết, bảo trì con người thật của mình ở trước mặt tôi.

Kỳ thật tôi quyết định tốt rồi, còn chưa đầy một tuần nữa, chính là ngày thứ 100 tôi xuất viện, đợi đến ngày đó, tôi sẽ cùng Tiểu Đình một lần nữa sống đời sống tình dục để kiểm tra chức năng tình dục của mình hiện tại như thế nào. Mặc kệ như thế nào mình nhất định phải tiếp nhận hiện thực, thực tế, không chỉ có cô bị trầm cảm mà cả tôi nữa. Tôi không biết tại sao sau khi bình phục, nhu cầu tình dục của tôi lại mạnh mẽ hơn trước.

Trong khoảng thời gian này, mình cũng tìm ra rất nhiều vấn đề và dự định sẽ hỏi lại Tiểu Đình khi có thời gian.

Mới chưa đến một tuần, tôi nhận được một cuộc gọi, cuộc gọi này đã thay đổi tất cả cuộc sống hiện tại của tôi, cũng thay đổi nửa cuộc đời sau của tôi…

Một buổi chiều nọ, tôi đang bận rộn với công việc ở công ty, đột nhiên điện thoại di động của tôi reo lên, là một cái điện thoại di động khác của tôi.

Từ sau khi tiếp quản vị trí của Lãnh Băng Sương, tôi tự làm cho mình hai cái điện thoại di động, một dùng cho công việc, một dùng ở nhà. Điện thoại ở nhà rất ít vang lên, chỉ có Tiểu Đình, cha tôi, cha mẹ vợ và một số ít người gọi cho tôi, mấy ngày nay bởi vì mỗi ngày cô ở cùng với tôi, cho nên điện thoại di động không biết đã bao lâu không có đổ chuông.

Lúc đầu, tôi nghĩ là Tiểu Đình gọi tới, nhưng khi tôi cầm điện thoại lên và thấy đó là một số lạ, một số ngoại thành, có thể là một cuộc gọi quảng cáo hoặc lừa đảo gì đó? Trước kia tôi đã từ chối vô số người, nhưng tôi vẫn nhặt nó một cách thận trọng.

“Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Vương Kim Thành tiên sinh không ạ…” Vừa nhấc máy, bên kia liền vang lên một giọng nam trầm khàn.

“Phải, anh là…” Mặc dù tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng tôi vẫn trả lời anh ta, không biết tại sao. Trong lòng tôi có một linh cảm chẳng lành.

“Vậy ngài có biết ông Vương*** không?” Người đàn ông trên điện thoại nói tên của một người đàn ông và lại là tên của cha tôi.

“Tôi biết, có chuyện gì?” Tôi do dự một lúc rồi đáp, khi tôi nói tôi biết ông ấy, tôi muốn nói ông ấy là cha tôi, nhưng không biết vì sao lời nói đến bên miệng lại thu hồi, có lẽ tôi không muốn thừa nhận ông ấy là cha của tôi.

“Chuyện là như thế này, ông ấy bị tai nạn tại công trường của chúng tôi và hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện, chúng tôi không thể liên lạc với gia đình và bạn bè của ông ấy. Cuối cùng, anh là người thụ hưởng trên giấy tờ bảo hiểm của ông ấy, tôi đã tìm được số điện thoại liên lạc của anh…” Sau khi người đàn ông nghe tôi trả lời, ông thở phào, sau đó giải thích lý do tại sao.

“Cái gì? Có chuyện gì? Bây giờ ông ta ra sao rồi? Ông ta ở đâu?” Sau khi nghe lời nói của đối phương, tôi không có phản ứng kịp, chờ sau khi phản ứng lại tôi mới vội vàng hỏi, dù sao ông ấy cũng là ruột thịt của tôi, nỗi lo lắng trong lòng tôi tự nhiên bùng phát.

“Hiện tại vẫn còn hôn mê, đang cấp cứu tại bệnh viện…” Sau khi anh ấy giải thích ngắn gọn, tôi hiểu được tình hình, cha tôi làm việc ở một thành phố khác, là một thị trấn huyện cách chỗ chúng tôi tương đối xa, đi xe nhanh nhất cũng phải mất ít nhất 3 tiếng đồng hồ. Người gọi điện thoại cho tôi là một nhà thầu, ông ta làm công nhân xây dựng tại công trường dưới tay anh ấy, sáng nay ông ta té từ trên cao xuống, hiện đang tiến hành cấp cứu tại bệnh viện.

Mà trước khi ông ta làm việc ở công trường tự mình mua một phần bảo hiểm khác, người thụ hưởng bảo hiểm điền tên tôi, cách làm của ông ta và ở tiểu đảo lần đó rất giống nhau, nhưng tôi đã không quan tâm đến những chi tiết này. Tôi vội vàng đem chuyện của công ty khai báo cho Lãnh Băng Sương rồi vội vàng ngồi xe chuyên dụng của công ty chạy tới thành phố kia.

Tài xế của công ty lái nhanh và ổn định, xe chạy với tốc độ cao, tôi sử dụng điện thoại trên xe để giải thích mọi thứ với người của công ty, có thể nói trên đường tôi cũng không có nhàn rỗi.

Bất tri bất giác xe đã đến thành phố nơi cha tôi đang ở, tôi vội vã đến bệnh viện thì gặp chủ thầu, ông ta vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi chỉ có thể chờ.

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút một, bởi vì bận rộn với công việc và chuyện của ông ta, tôi đã quên mất thời gian.

Đến hơn 9: 00 Đêm, điện thoại của Tiểu Đình vang lên, nhìn thấy hiển thị của cô, tôi mới nhớ ra mình đã quên thông báo cho cô. Lúc này khẳng định cô đến công ty đón tôi, nhưng bận rộn chuyện của cha tôi và công việc, mà quên báo cho cô.

Trong điện thoại, tôi nói cho Tiểu Đình biết tình huống hiện tại, khi nghe nói ba chồng gặp tai nạn, ở bên kia điện thoại cô im lặng hồi lâu, tôi có thể tưởng tượng được nhất định là cô sợ ngây người không nói ra lời. Sau đó giọng nói của cô run run hỏi tình huống, tôi cũng nói sự thật, tuy rằng biểu hiện của cô rất bình tĩnh nói chuyện rất chậm, nhưng tôi có thể cảm giác được sự bối rối và lo lắng của cô. Cô không yêu cầu tới bệnh viện, có lẽ lúc này cô còn sợ tôi để ý đến sự quan tâm của cô đối với ba chồng.

Trước khi cúp điện thoại, Tiểu Đình vẫn không không yêu cầu tới đây, cuối cùng vẫn là tôi chủ động phái tài xế đi đón cô. Và tôi đã chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật và nhận nhiều cuộc gọi khác nhau liên tục.

“Ting…” Theo tiếng vang nhẹ, đèn trong phòng giải phẫu thay đổi màu, tôi lập tức đứng dậy đi tới cửa phòng mổ. Lúc này Tiểu Đình còn chưa tới.

“Bác sĩ, tình hình thế nào?” Thấy bác sĩ đi ra, tôi liền bước tới hỏi.

“Tính mạng bệnh nhân được bảo vệ, chỉ là…” Bác sĩ tháo khẩu trang ra nói, nhưng cuối cùng anh ấy lại do dự.

“Chỉ là cái gì?” Lời nói của bác sĩ làm cho tôi có một linh cảm xấu.

“Chỉ là cột sống lưng của bệnh nhân bị gãy, tủy sống bạo liệt, nửa người dưới đã mất đi tri giác, chỉ sợ nửa đời sau sẽ…”

Bác sĩ nói xong liền lắc đầu bỏ đi, còn tôi thì sững sờ tại chỗ, tuy rằng tôi không hiểu y học, nhưng tôi cũng biết cột sống lưng bị gãy sẽ tạo thành hậu quả gì, đó chính là nửa người dưới mất đi tri giác trực tiếp tê liệt, đại tiện tiểu tiện không tự chủ cả đời phải ngồi xe lăn, có thể nói là sống không bằng chết.

Cuối cùng tôi cũng được trợ lý chào đón nên đã hoàn hồn trở lại, lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều mà chỉ đứng đó để cho mình tiếp nhận hiện thực. Dù sao đây cũng chỉ là bệnh viện huyện thành, thiết bị y tế có hạn, tôi vội vàng bảo người bên cạnh sắp xếp các thủ tục cho ông ta, đồng thời gọi điện cho Lãnh Băng Sương, hiện tại người có thể giúp tôi chỉ có cô ta.

Sau khi nghe được tình huống của ông ta, Lãnh Băng Sương ở bên kia thở dài một hơi và bảo tôi chờ một lát, không đến mười phút sau, cô ta nói cho tôi biết cô đã an bài xong, sẽ chuyển qua bệnh viện tốt nhất trong nước, đương nhiên cũng là bệnh viện của công ty chúng tôi. Hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào kỹ thuật y tế tinh tiến hơn, cột sống lưng gãy nếu như muốn đứng dậy một lần nữa, trừ phi có kỳ tích gì xuất hiện, bằng không hy vọng hiện tại là bệnh viện huyện thành này chẩn đoán sai.

“Chồng…” Đang lúc tôi sắp xếp mọi chuyện, phía sau truyền đến giọng nói của Tiểu Đình, tài xế đã đưa nàng đến bệnh viện.

“Chuẩn bị đổi bệnh viện, chẩn đoán lại rồi nói sau…” Tôi chỉ đơn giản trả lời Tiểu Đình một câu, không có nói gì thêm, tôi cũng không biết tại sao mình không nói về tình hình của ông ta cho cô biết, chẳng lẽ mình sợ nhìn thấy biểu tình thương tâm muốn chết của cô sao?

“Ồ…” Tiểu Đình gật đầu đáp ứng, nhưng trong mắt lại tràn ngập lo lắng. Chỉ là cô ẩn nhẫn không biểu hiện ra ngoài thôi.

Hết thảy thủ tục đã hoàn tất, việc còn lại chỉ là chờ, xe cấp cứu và các bác sĩ từ bệnh viện bên kia đã vội vã tới, chuẩn bị đón cha tôi, chiếc máy bay của Lãnh Băng Sương cũng đang chờ ở sân bay, chờ nhân viên y tế chạy tới nơi này.

Tôi ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, ông ta đang ở trong phòng cấp cứu đặc biệt, qua cửa kính tôi nhìn cha tôi ở bên trong mà tâm tình hỗn tạp, Tiểu Đình vẫn ngồi bên cạnh nắm tay tôi, như thể đang cho tôi dũng khí hoặc an ủi tôi, nhưng thỉnh thoảng nàng quay đầu đi chỗ khác, tôi biết nàng đang lau nước mắt. Trong trường hợp này tôi không trách cô, dù sao tình cảm của cô và ông ta rất phức tạp, tuy rằng trong lòng tôi hận cha tôi, nhưng nhìn thấy bộ dáng bi thảm của ông trong phòng bệnh, nghĩ đến cuộc sống sau này của ông ta, trong lòng tôi vẫn tràn ngập lo lắng.

Nếu như ông ta bị liệt, như vậy sẽ trở thành một phế nhân, sau này ông sẽ không thể tự chăm sóc cho bản thân và cần có người lo, tôi không quan tâm đến chi phí tiền bạc, nhưng ai sẽ chăm sóc cho ông ta? Tôi phải đi làm, vì vậy chỉ còn Tiểu Đình là người duy nhất để chăm sóc cho ông ta, có thể nàng phải chăm sóc cho ông ta cho đến khi ông qua đời.

Nếu đổi lại là tôi, tôi thà chết chứ không sống như thế này, cảm giác này ngoài sức tưởng tượng của tôi, hơn nữa thông qua chủ thầu tôi được biết chính cha tôi là người rơi từ nóc nhà đang xây dở, nhưng thực tế có thật vậy không? Có thể là ông ta cố tình té xuống? Có phải bảo hiểm đó thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không?

Đang lúc tôi suy nghĩ, nhân viên y tế và xe cấp cứu từ bệnh viện của công ty tôi cuối cùng cũng chạy tới. Lúc này đã là nửa đêm, thời gian khẩn cấp, dưới sự phối hợp của rất nhiều nhân viên, cha tôi bắt đầu tiến hành chuyển viện, các loại thiết bị và nhân viên bắt đầu hoạt động, tôi và Tiểu Đình cũng bận rộn theo, còn chuyện bảo hiểm của cha và những việc khác, tôi để trợ lý của tôi đi làm. Bây giờ tôi chỉ có một hy vọng, tất cả những điều này đều là chẩn đoán sai, ông ta sẽ bình an vô sự, mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng trong lòng tôi có một kỳ vọng âm hiểm này, là cha tôi sẽ bị liệt, đối với tôi có lẽ có chỗ tốt…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng