Phần 37
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, Ngọc Lan khép nép sau lưng ông Lợi, cả hai cùng bước ra khỏi phòng tắm. Không hiểu vì sao cô bé gần như không dám nhìn vào mắt thằng Thiên, ngượng ngùng đến mức quên luôn cả hỏi thăm tình hình ông Lâm và lệnh truy nã của nó đang dán khắp mặt báo. Thằng Thiên cũng chẳng biết nói gì với Ngọc Lan. Quả thật nó hơi khó chịu chứng kiến cô bé rên rỉ trong vòng tay người đàn ông khác. Có lẽ chỉ là sự ích kỷ thông thường của đàn ông. Nhưng dù sao cảm giác nhìn Ngọc Lan làm tình với ông Lợi vẫn dễ chịu hơn nhiều so với ông Phương, kẻ bán nước đội lốt đẹp trai đạo mạo kia.
– Cô Ngọc Lan… tôi xin tự giới thiệu… tôi là hình cảnh quốc tế… chúng tôi cần tìm kiếm manh mối rất quan trọng trong công trình nghiên cứu của cha cô – Ông Phạm Ngọc Xuân. Thiếu đi manh mối này hoặc để phía kẻ thù tìm thấy… cả hai trường hợp đều gây tổn hại rất lớn cho an ninh quốc gia… Theo dự đoán, món đồ đó là một vật tuỳ thân của cô… tôi chờ cô cho phép để bắt đầu lục soát…
Ngọc Lan há hốc nhìn cô bé xinh đẹp, tuổi non choẹt đứng dỏng dạc nói từng lời đập vào tai cô như sấm sét nổ liên hồi. Ngọc Lan lại nhìn túi hành lý mình đặt sẵn trên giường, như chỉ chờ cô gật đầu thì mọi thứ sẽ bị xới tung lên. Cô lại nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô gái, chuyển sang bắt gặp ánh mắt chân thật khuyến khích của thằng Thiên. Ngọc Lan gật đầu khẽ.
Phương Trinh mỉm cười mừng rỡ, ngay lập tức bắt tay vào việc. Cô bé bắt đầu với túi xách tay trước, xem kỹ từng hộp son môi, chai nước hoa, chìa khóa nhà, đến ví cầm tay, điện thoại… Tất cả đều được xem xét kỹ càng đến từng đường kim mũi chỉ. Mười phút sau, cô bé lau mồ hôi rịn ướt trán, thở dài chán nản. Cô bé lại nhìn đồng hồ, lo lắng.
Máy bay đưa họ đến Phan Thiết mất 90 phút đồng hồ. Loay hoay tìm kiếm phòng của Ngọc Lan mà không ai biết, mất 20 phút. Chờ hai người họ thay quần áo bước ra mất 10 phút. Tổng cộng họ đã tiêu tốn hơn hai giờ đồng hồ. Trong khi ông Phương nếu dùng phương tiện như ôtô dù nhanh thế nào phải tiêu tốn ít nhất ba tiếng đồng hồ để đến đây. Như vậy họ chỉ còn lợi thế hơn vài chục phút để thực hiện cả hai việc. Một là nắm chắc thông số cuối cùng trong tay. Hai là sắp xếp một cái bẫy lớn chào đón ông ta.
– Cái cô cần tìm là vật gì? – Ngọc Lan chợt hỏi.
– Tôi không biết cụ thể… Cha cô… ông ta có để lại vật gì cô hay dùng làm vật tuỳ thân không? – Phương Trinh vừa hỏi, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm trong vali, vì hiện giờ Ngọc Lan đã trần trụi đến mức không thể trần trụi hơn, cả trang sức cô ta cũng không còn đeo trên người thứ gì.
– Tùy thân? – Ngọc Lan lẩm bẩm. – Cha tôi đâu để lại gì… có chăng thì ở nhà… tôi đâu có mang theo chứ?
– Có thể nói cho chúng tôi biết… – Ông Lợi chợt lên tiếng. – Manh mối mà cô tìm kiếm… có phải… có phải như bản đồ kho báu?
Phương Trinh giật mình quay phắt lại, nheo mắt nhìn ông Lợi thật sâu. Làm ông thấp thỏm sợ hãi như bị một con cọp dữ nhìn chằm chằm vào mình.
– Như bản đồ thì sao? Có thông tin gì? Nói đi. – Con bé gấp gáp, nói năng cộc lốc.
Ngọc Lan quay lại nhìn ông Lợi, cô bé hiểu ông đang muốn nói về vết bớt sau vai mình. Nhưng chuyện đó quả thật khó tin… Ngọc Lan mím môi quay người lại, áo choàng kéo trễ xuống một bên, đưa bờ vai mình ra.
– Vết bớt này… quả thật trước đây cha tôi có nói đùa rằng nó ẩn chứa một bí mật gì đó… nhưng chẳng qua là lời nói đùa thôi… – Ngọc Lan quay lại giải thích.
– Không phải lời nói đùa đâu… nó có thể đổi màu… còn ẩn hiện gì đó… tôi chính mắt thấy mà… – Ông Lợi nói xen vào.
– Hả? – Cả đám người bị câu nói của ông ta làm nhảy dựng lên, đều tập trung lại, ánh mắt dán chặt quanh bờ vai trần của Ngọc Lan.
– Sao không thấy gì hết? – Phương Trinh sờ nhẹ lên, thì thào.
– Tôi cũng chẳng biết… Khi nảy nó rất đỏ… có gì đó mờ nhạt hiện lên… – Ông Lợi cũng lúng túng.
– Khi nảy là… – Phương Trinh nhíu mày hỏi.
– Là lúc… lúc… chúng tôi làm tình… – Ông Lợi cũng đỏ mặt.
– Ah… vậy thì làm tiếp đi… – Phương Trinh dửng dưng.
– Không… sao như vậy được… – Ngọc Lan mặt đỏ như gấc chín, gắt lên.
– Không phải đơn giản như vậy…
Thằng Thiên chợt nói xen vào. Nó cười tủm tỉm bước lại sau lưng Ngọc Lan, nhìn chăm chăm vào vết bớt đỏ hồng.
– Tôi đoán không lầm… đây không phải là một vết bớt tự nhiên… – Nó nhếch mép cười hỏi.
– Ah… đúng… – Ngọc Lan gật gật đầu.
– Đây là một vết dán bằng thuốc cao… pha giữa mỡ trăn và vôi sống để trị sốt cảm thương hàn… bài thuốc dân gian miền Tây…
Thằng Thiên ánh mắt loé sáng cơ trí, chậm chậm phân tích. Giọng điệu và lời nói của nó vô thức thu hút ánh mắt si mê của Hiền Mai, Tuyết Nga, Phương Trinh và cả Ngọc Lan.
– Về phần góc vát nhỏ góc trên cùng… càng đơn giản hơn… vì người dán thuốc cầm miếng cao tại vị trí đó… không muốn tay mình bị bỏng nên không thoa vôi vào góc miếng cao… thế thôi…
Bốn cái đầu, tám con mắt tròn xoe nhìn thằng Thiên, gật gù liên tục. Cả ông Lợi cũng trầm trồ tán đồng, cũng may là ánh mắt ông ta chỉ có ngưỡng mộ không có si mê.
– Miếng dán này ngoài mục đích trị bệnh… còn là ký hiệu nhận biết… và đồng thời che giấu thông số cuối cùng của đồ án bên trong… Nếu tôi đoán không lầm… cha Ngọc Lan đã dùng sữa để xăm thông tin lên vai cô ấy trước khi dán miếng cao mỡ trăn… – Thằng Thiên gật gù như một Sherlock Holmes thật thụ.
– Sữa? Xăm lên vai tôi? – Ngọc Lan tròn mắt.
– Phải… Sữa… không phải sữa bình thường… mà là sữa con so… tức là sữa của phụ nữ sinh con lần đầu… hình xăm dùng loại sữa này có đường nét màu hồng nhạt, ẩn xuống da rất khó thấy… nhưng đến lúc người đó… ah hem – Thằng Thiên đằng hắng, đang lưu loát chợt ấp úng. – Khi người đó… làm tình… máu trong cơ thể nóng lên… những vết xăm sẽ chuyển sang màu đỏ… Đó là trường hợp bình thường… nhưng của Ngọc Lan… muốn nó nổi bật lên khỏi vết bớt hồng xung quanh thì khó càng thêm khó…
– Chính xác… Không nghĩ cậu Thiên còn nghiên cứu về nhiều thứ như vậy ah…
Đột nhiên một giọng nói trầm ấm từ bên ngoài vang lên.
– Ai? – Phương Trinh quay phắt lại, nhanh như chớp rút súng chĩa thẳng ra hướng cửa.
Cánh cửa bật mở. Trước ánh mắt ngạc nhiên hoảng hốt của mọi người, ông Phương cười tủm tỉm bước vào. Sau lưng ông tua tủa tỏa ra sáu gã sát thủ, mặt che kín bằng khẩu trang, họng súng hãm thanh đen ngòm chĩa thẳng vào đám người. Hiền Mai lúng túng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của chồng. Ông Phương cũng thoáng ngạc nhiên tức giận khi nhìn thấy cô.
Nhưng chỉ hai giây sau, ánh mắt ông thay đổi, nhìn Hiền Mai lạnh lùng như nhìn những người khác. Ngọc Lan nhíu chặt hàng lông mày, nhìn quanh. Mọi người có vẻ chỉ ngạc nhiên đôi chút về sự xuất hiện của ông Phương và những gã đàn ông bịt mặt lăm lăm súng. Cô bé chợt nhận ra dường như mình bị thiếu hụt thông tin trầm trọng về chuyện đang xảy ra.
– Ông… ông sao có thể nhanh như vậy? – Phương Trinh thì thào, bàn tay siết chặt khẩu súng.
Ông Phương dưng dưng trước họng súng của cô bé đang chĩa thẳng vào mình.
– Cô gái… tôi nghĩ cô buông súng xuống đi… chúng ta nói chuyện một cách văn minh ah… – Ông Phương nhếch mép nhìn Phương Trinh.
– Ông nên biết… với khoảng cách này tôi có thể bắn trúng một con ruồi bay ngang qua… – Phương Trinh nắm chặt khẩu súng bằng hai tay. – Tôi có thể cho đầu ông nở hoa bất cứ lúc nào.
– Ha ha… Vậy bắn đi… Tại sao không bắn? – Ông Phương thong thả, bước lại, đối mặt với khẩu súng trong tay Phương Trinh. – Không cần dối mình… Cô thừa biết nếu cô nổ súng bắn tôi… ngay cả bản thân mình cũng khó chạy thoát… đừng nói đến đồng bạn sau lưng cô…
– Tôi đếm đến ba… nếu cô không bỏ súng xuống… bạn cô sẽ có một người bị bắn… một… – Ông Phương nheo mắt nhìn chằm chằm ánh mắt chần chừ do dự của Phương Trinh, bắt đầu đếm.
Thằng Thiên bước lên che chắn trước Tuyết Nga và Hiền Mai. Ông Lợi nắm chặt tay Ngọc Lan kéo ra sau lưng mình.
– Hai…
– Ông bắn ai… tôi sẽ… – Phương Trinh nghiến răng, mặt đỏ bừng tức giận.
– Ba…
‘Chíu’ – Gã sát thủ ngay sau lưng ông Phương lạnh lùng bóp cò.
– Ahh… – Ông Lợi hét lên, ngã vật xuống, máu đỏ thấm ướt cả bờ vai.
– Anh… trời ơi… tôi đã nhìn lầm ông… ông là đồ điên… – Ngọc Lan khóc thét lên, hoảng hốt ôm choàng lấy ông Lợi.
– Ông dám… – Phương Trinh tức giận đến run rẩy, khẩu súng siết chặt trong bàn tay như muốn vỡ vụn ra.
– Sao… cô mới nói sẽ làm gì tôi? Ha ha… Tôi bước đi trên con đường này… sống chết đã là chuyện không đáng nhắc tới…
– Bây giờ lại là một người khác… – Ông Phương nhếch mép cười, tiếp tục đếm.
– Một…
– Cho dù ông bắn chết họ… tôi vẫn không buông súng… trước an nguy quốc gia… vài mạng người không đáng là gì… – Phương Trinh rít lên. – Nhưng tôi sẽ không lùi bước lần nữa… Cho dù phát đạn tiếp theo trúng ai đi nữa… thì tôi cũng bắn nát đầu ông…
“Mấy người làm gì chứ? Buông tay…”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Hai gã sát thủ khác đang giám sát bên ngoài, phát hiện ba thằng học trò lấp ló tò mò. Chúng dễ dàng bị tóm gọn, lôi xềnh xệch vào phòng như xách ba con gà nhỏ. Thằng Kiên, Trung và Mạnh bị ném ngã lăn quay trên sàn nhà, ngơ ngác nhìn quanh.
– Cô Lan… Thầy Phương… Họ… có súng…
– Chú Lợi… chú Lợi bị sao vậy?
– Im lặng… lui lại sau ngay… – Ngọc Lan gắt lên, nắm cổ áo ba đứa học trò còn ngơ ngác hỏi lung tung.
– Hai… – Ông Phương tiếp tục đếm, bờ môi vừa nhếch lên cười cợt như chơi đùa với đám trẻ nít.
Thằng Thiên nheo mắt, nhìn thẳng vào họng súng đen ngòm của gã sát thủ đối diện. Nó đoán được phát súng này là dành riêng cho nó. Có lẽ nó chẳng được may mắn như ông Lợi còn rên rỉ nhăn nhó bên kia. Nhưng hơn ai hết, thằng Thiên hiểu rằng khẩu súng trong tay Phương Trinh không thể buông xuống. Đó là hy vọng duy nhất, không chỉ những người trưởng thành, mà ở đây vừa có thêm ba đứa học sinh ngờ nghệch vô tội. Nó siết chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Tuyết Nga, ánh mắt kiên định, chờ đợi.
– Baaa…
– Đủ rồi… – Phương Trinh hét lên.
Con bé hai mắt long lên sòng sọc, nghiến răng, ném khẩu súng xuống.
‘Cạch’ – Tiếng khẩu súng đanh gọn rơi trên sàn nhà, làm thần kinh thằng Thiên buông lỏng, nhưng nỗi lo lắng khác lại dâng tràn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hai gã sát thủ bước tới, đá khẩu súng ngược ra sau cho đồng bọn. Từng bước tiếp cận Phương Trinh với ánh mắt đề phòng cao độ. Một gã chợt xoè bàn tay ra, bên trong là một viên thuốc nhộng xanh đỏ không nhãn mác.
– Uống vào… – Ông Phương nói.
– Đây là gì? Tại sao không dùng còng khóa tay tôi lại? – Phương Trinh nhíu mày, nhìn chăm chăm vào viên thuốc.
– Ha ha… Tôi đâu có ngu ngốc như vậy… Dùng còng số tám khóa tay một hình cảnh quốc tế sao? – Ông Phương bật cười.
– Đối với mấy người, một cái còng thép chỉ có giá trị trang trí thôi… Đây là thuốc tán công… uống vào… cô sẽ không sử dụng được công lực trong vòng 24 giờ… Dĩ nhiên uống hay không tùy cô… Cùng lắm thì thôi lại phung phí thêm một viên đạn thôi…
Phương Trinh mím môi, khẽ nhìn lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của thằng Thiên. Nó lén lắc đầu, ra hiệu cho con bé đừng uống. Phương Trinh nhếch miệng cười trấn an nó, cầm lấy viên thuốc đưa lên miệng nuốt vào.
– Tôi khuyên cô nên thành thật nuốt xuống… vì sự gian dối của cô sẽ làm cho người khác trả giá… – Ông Phương cười tủm tỉm nói.
Phương Trinh mím môi, viên thuốc đang giấu dưới lưỡi, đành nuốt vào thật. Cô bé nhắm mắt, lòng ngầm quan sát biến chuyển bên trong cơ thể. Viên thuốc vừa vào đến dạ dày, ngay lập tức vỡ ra. Một luồng hơi lạnh buốt tỏa ra, phong kín sáu huyệt đạo chủ chốt quanh đan điền cô bé. Loại thuốc này, cấp trên đã cảnh báo, chuyên khắc chế người sử dụng công lực kết hợp với võ thuật như Phương Trinh. Thiếu đi công lực phụ trợ, Phương Trinh chỉ còn là một cô gái yếu ớt, dù có giỏi quyền thuật nhưng đánh không ai đau.
– Ò e… ò e… ò e…
Xa xa chợt vang lên tiếng còi hụ của cảnh sát. Ông Phương nhíu mày nhìn sang Phương Trinh. Cô bé nhếch mép cười, gương mặt hơi tái đi, đôi môi run rẩy vì toàn thân lạnh buốt. Phương Trinh mừng thầm vì khi vừa xuống máy bay đã gửi đi điều lệnh hỗ trợ cấp một – cấp điều động khẩn cấp toàn bộ quân đội cảnh sát tại địa phương. Giờ đây, cả resort này, có lẽ một con ruồi cũng khó bay thoát. Dù mạng sống của tất cả mọi người vẫn đang bị đe dọa nhưng ít ra trước khi chết, Phương Trinh biết chắc rằng bí mật của quốc gia sẽ không đến tay nước thù địch.
Một gã sát thủ từ bên ngoài chạy vào, thì thầm nho nhỏ vào tai ông Phương.
– Mẹ nó… – Ông ta tức giận đút chiếc điện thoại vào túi quần.
Thông tin ông vừa nhận được là cả khu resort trên trời, dưới biển đều bị bao vây kín mít. Ngay cả mạng internet, sóng thiết bị di động cũng bị phá hủy tạm thời.
– #*##**…
Ông Phương ra hàng loạt các mệnh lệnh bằng Trung ngữ. Tám gã sát thủ tách ra các hướng hành động ngay lập tức. Thằng Thiên, Phương Trinh, Tuyết Nga, Hiền Mai, Ngọc Lan, Kiên, Trung, Mạnh và cả ông Lợi đã được cầm máu. Tổng cộng chín người. Tất cả bị xếp thành vòng tròn hướng mặt ra ngoài, tay nắm lấy nhau. Ông Phương và tám gã sát thủ bịt mặt đứng giữa trung tâm, ánh mắt dáo dác đề phòng có người chạy trốn.
– Đi… di chuyển… – Một gã nói bằng giọng khô cứng đơn đớt, dí súng vào lưng thằng Thiên.
Nó là đầu tàu đi trước. Có lẽ ngoại trừ Phương Trinh giờ không còn là mối lo ngại, thằng Thiên là kẻ duy nhất có thể phản kháng. Cả nhóm chậm chậm bước ra khỏi phòng như một khối người dính chặt vào nhau. Từ xa, thấp thoáng những bóng đen đang ẩn nấp, tia laser đỏ từ ống ngắm quét ngang dọc khắp nơi nhưng không tìm được mục tiêu. Đoàn người chậm chậm từng bước đi theo hướng dẫn của ông Phương.
Lớp sỏi trắng trên lối đi bị cày xới, xào xạo liên tục bởi những bước chân sợ hãi. Đi đến khu trung tâm giải trí của resort không quá xa mà cả đám người mất gần mười phút đồng hồ. Đối diện với họng những họng súng tứ phía, thần kinh ai cũng căng thẳng, mồ hôi rịn ướt cả lưng áo. Tòa nhà trung tâm là một khối kiến trúc to tròn chỉ cao một lầu, nhưng khá rộng. Đèn thắp sáng khắp nơi, nhưng bàn ghế trống trải không một bóng người. Có lẽ khách và nhân viên đã được cảnh sát sơ tán toàn bộ.
Chín người thằng Thiên lại bị lùa lên tầng 1 của tòa nhà. Ông Phương chọn căn phòng karaoke trung tâm làm cứ điểm chống chọi đến cùng. Căn phòng là một khoảng không gian quanh tròn thật lớn như bên trong một chiếc đĩa bay. Một dãy salon sang trọng cách khoảng với sáu chiếc TV màn hình OLED cong vòng ốp trên vách tường cách âm kiên cố.
Một chiếc bàn kính cường lực to lớn đặt giữa phòng, bên trên là một trái châu phản chiếu óng ánh. Chiếc bàn kính khổng lồ, nên gọi là một chiếc bục thì đúng hơn. Nó dường như không chỉ dùng cho mục đích phục vụ ăn uống mà còn biểu diễn múa lửa, thoát y như những tụ điểm ăn chơi thường có. Cả đám bị dồn sang phía đối diện với cửa ra vào. Riêng Hiền Mai bị ông Phương kéo lại đẩy ngồi xuống ghế bên cạnh ông. Cô định lên tiếng nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông Phương, đành ngồi im nín lặng.
Bốn gã sát thủ từ bên ngoài lui vào trong phòng, đóng cửa lại. Một gã đậm người có vẻ như trưởng nhóm, cúi gập người báo cáo với ông Phương. Phương Trinh giả vờ nhìn quanh, nhưng đôi tai cố nghe mẩu đối thoại bằng tiếng Trung của họ. Hàng lông mày cô bé khẽ nhíu lại, rất nhanh dãng ra, nhưng không tránh được ánh mắt sắc bén của ông Phương từ xa.
– Ha ha… Cô không cần giả vờ như vậy đâu… – Ông Phương nói lớn. – Tòa nhà này đã được cài bom… từng cánh cửa… từng ô kính… và cả những trụ bê tông chính… nếu cảnh sát quyết xông vào… thì cả đám chúng ta sẽ chết chung… ha ha…
– Ôi… hic…
Tuyết Nga sợ hãi bưng kín miệng nhưng không ngăn được tiếng nấc sợ hãi. Thằng Thiên siết mạnh bàn tay run rẩy của con bé cố trấn an. Kiên, Trung, Mạnh, ba thằng học trò xui xẻo, mặt mày tái nhợt cắt không còn chút máu. Cả ba đứa cứ co ro nép vào sau lưng Ngọc Lan, như cô bé chợt trở thành một tấm chắn an toàn nhất. Ông Lợi vẻ mặt còn tái xanh vì mất máu, nhưng cố tình đứng che chắn trước mặt Ngọc Lan.
Phương Trinh mím môi chắn trước mặt thằng Thiên. Cô bé nhíu mày suy tính thật nhanh, nhưng mọi phương án đưa ra đều chỉ có một kết cục. Đó là chết. Vì sao ư? Vì Phương Trinh biết rất rõ, quốc gia chưa bao giờ thương lượng với phần tử phá hoại an ninh đất nước. Trong trường bị bố ráp như thế này, án tử như đã được công bố cho nhóm ông Phương, chỉ là sớm hay muộn, kéo theo bao nhiêu người mà thôi. Nhưng nếu cảnh sát ập vào đây mà tòa nhà không nổ sụp thì sao? Có lẽ kết cục vẫn rất bi thảm, nhưng nhiều người chết, còn hơn không một ai sống sót. Phương Trinh chợt nhìn sang thằng Thiên và mọi người… mím môi quyết định.
Ông Phương bước lại, lấy một chiếc microphone trên bàn. Gã sát thủ sau lưng hiểu ý bước lại vặn volume lớn maximum. Ông đưa sang cho Phương Trinh, miệng cười tủm tỉm chẳng nói một lời. Cô bé thoáng chần chừ cầm lên.
– Các đơn vị chú ý… Tôi là Phương Trinh – mã hiệu AG 47… Các cửa ra vào, cửa sổ, kết cấu chịu tải của toà nhà đã cài bom… – Tiếng cô bé lanh lảnh thật lớn trong phòng, vang vọng ra khắp tòa nhà.
– Ha ha… – Ông Phương gật gù hài lòng, toan lấy lại chiếc microphone, chợt Phương Trinh lùi lại hét lớn.
– Tấn công từ trên mái nhà… Bất kể thiệt hại…
– Chát…
Một gã sát thủ lao đến, cướp lấy microphone, một cái tát trời giáng lên mặt Phương Trinh. Cô bé té nhào sang bên cạnh thì thằng Thiên đã kịp đỡ lấy. Ánh mắt nó long lên sòng sọc, đầy tơ máu nhìn gã đàn ông ngoại bang vừa ra tay. Khoé miệng con bé tứa máu, nhưng vẫn nhếch lên cười.
– Ha ha… Cô bé gan lắm… – Ông Phương ánh mắt loé lên sát khí nồng đậm, phẩy tay ra hiệu.
Bốn gã sát thủ ngay lập tức mở cửa phòng, tỏa ra cố thủ các góc đề phòng một đợt tấn công từ mái nhà. Thời gian như ngừng lại, hai nhóm người dù chờ đợi điều gì, tim cũng đập thật nhanh. Phương Trinh nhắm chặt hai mắt, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Văng vẳng xa xa là tiếng móc sắt bấu vào sàn sân thượng… tiếng dây thừng căng cứng cọt kẹt cọ sát… tiếng giày đinh chuyên dụng xào xạo thật khẽ đạp lên tường… Những âm thanh này phát ra như đồng loạt bao quanh tòa nhà… Phương Trinh nhẩm đếm ít ra hai mươi cảnh sát đang đột nhật tòa nhà từ hướng trần.
Tiếng giày đầu tiên trên trần nhà… tiếng thứ hai… thứ ba… nhưng không hề có tiếng súng… tại sao? Dùng bốn chống hai mươi người, khôn ngoan nhất là hạ gục từng mục tiêu khi họ còn chơi vơi chưa đặt chân an toàn… Phương Trinh nhíu mày nhìn sang ông Phương, ông ta nhếch mép nhìn cô, nhúng vai dửng dưng. Không để cho cô bé suy đoán lâu… ngay lúc người cuối cùng đặt chân lên mái bê tông sân thượng…
– Áhh… á… cháy… lui mau… lửa…
– Áhh… Khônggg…
‘Bịch’ ‘Bịch’ ‘Bịch’.
Phương Trinh đứng bật dậy, thản thốt. Tiếng la hét hốt hoảng, tiếng những cơ thể bốc lửa liều mạng lao xuống đất từ mái nhà, bình bịch nện vào tim cô bé đau nhói… Họ… tất cả bọn họ… đều thất bại thê thảm.
– Thông cảm… Chúng tôi đã dùng hết bom… đạn thì phải tiết kiệm ah… – Ông Phương nhúng vai trước ánh mắt sắc lạnh của Phương Trinh.
– Ông… Ông dừng lại ngay… trước khi hủy đi con đường thương lượng cuối cùng của mình không? – Phương Trinh hét lên giận dữ.
– Ha ha… Thương lượng sao? Cô cho rằng tôi bắt giữ con tin để tìm đường thương lượng sao? – Ông Phương cười cay đắng. – Quốc gia đã bao giờ khoan hồng với một kẻ phản quốc?
Phương Trinh mím môi nín lặng, lòng cô bé nao nao lo lắng. Nếu ông Phương đã nhận ra mình không còn lối thoát, liệu ông ta còn làm ra hành động điên cuồng nào nữa.
– Như tôi đã nói trước đây… Sự giả dối của cô sẽ khiến người khác trả giá… – Ông Phương chĩa khẩu súng lướt qua những khuôn mặt tái mét, đang cố ra vẻ cứng rắng, dừng lại trước ánh mắt tức giận của Ngọc Lan.
– Lôi bốn đứa đó ra đây… – Ông phẩy phẩy khẩu súng.
Gã bên cạnh lao ngay vào hàng người, kéo Ngọc Lan và cả ba thằng học trò ru rú sau lưng cô. Thằng Thiên xông tới sau lưng gã chưa kịp làm gì thì trước mắt đã loáng lên, khuôn mặt đau nhói, choáng váng ngã ngữa ra sau. Gã sát thủ toan quay lại bồi cho nó thêm một cú nữa, nhưng Phương Trinh đã chặn ngay trước mặt, bàn tay con bé chớp nhoáng đánh ra bảy đòn vào bảy huyệt đạo trước ngực.
Gã sát thù gầm gừ, chỉ lùi lại một chút vì lực đạo của Phương Trinh không đủ. Gã trừng mắt, vung tay đấm mạnh. Phương Trinh đưa tay lên đỡ, nhưng cả cánh tay con bé quật ngược vào mặt, cả người bắn ngữa ra sau. Thằng Thiên lao lên đỡ lấy cơ thể con bé. Lực đạo lớn đến mức nó cũng phải hự lên một tiếng đau đớn, té ngữa ra sau. Gã sát thủ lườm lườm ánh mắt sắc lạnh, tiếp tục kéo Ngọc Lan và Kiên Trung Mạnh rời khỏi nhóm.
Thằng Thiên nghiến răng nuốt xuống nụm máu tanh trong miệng, toan đứng lên, nhưng Phương Trinh lại ngăn cản nó. Nghĩa khí không thể mất đi, nhưng lấy trứng chọi đá không còn là nghĩa khí, mà là ngu ngốc. Đối với Ngọc Lan ông Phương còn e ngại vì bí mật sau vai, nhưng đối với thằng Thiên, ông ta sẽ chẳng ngại tặng nó ngay một viên đạn.