Phần 16
Pạch… Pạch…
Thầy Phước vẻ mặt hung tợn gõ cây thước xuống bàn. Ánh mắt quét quanh lớp học, làm cả đám học sinh im phăng phắt.
– Điểm danh… Chuẩn bị… Kiểm tra mười lăm phút… – Hắn hét lên như muốn phát tiết bao nhiêu uất ức mấy ngày nay.
– Dạ… Thầy ơi… – Lớp trưởng ấp úng đứng lên.
– Chuyện gì?
– Dạ… bạn… bạn Tuyết Nga đang… đang… còn trong phòng thay đồ…
– Hả? Bây giờ là mấy giờ rồi hả? – Hắn bật dậy, hét lên làm cả đám con gái tái mặt.
– Dạ… Bạn… Bạn Nga hơi mệt nên… Để em đi gọi bạn ấy… – Con bé lớp trưởng khá thân thiết với Tuyết Nga, cố năn nỉ.
– Hừ… Đi nhanh đi…
Con bé Lớp trưởng lau mồ hôi lấm tấm trên trán, co giò chạy đi thật nhanh. Con bé vừa chạy tới trước Phòng Thay đồ, chợt thấy thằng Thiên đang đứng ngoài cửa. Tay nó nắm tay cầm cửa, chân nhỏm lên, người chồm tới như chuẩn bị mở cửa bước vào trong.
– Anh Thiên… Anh… Anh không vào trong được đâu… – Con bé hoảng hốt ngăn lại.
– Tại sao không? – Thằng Thiên ngạc nhiên, ‘đứng’ lại.
– Ah… Có người… Tuyết Nga… Tuyết Nga đang… đang… ở trong đó… – Con bé ấp úng.
– Tuyết Nga? Tôi được kêu lại đây sửa bóng đèn… Tuyết Nga làm gì thì làm… Tôi chỉ làm chuyện của mình thôi… – Thằng Thiên toan xoay nắm cửa.
– Ah… khoan đã… Bạn Nga đang tắm… Anh không vào được đâu… – Con bé gấp đến muốn khóc.
– Hả? Tắm trong giờ học sao? Ha ha… Bé gái… bé lại đùa rồi…
– Không… Em không đùa… – Con thấp thỏm lo lắng nhìn quanh như tìm người cầu cứu.
– Ha ha… Tắm thì cứ tắm… Công việc sửa đèn đôi khi cũng nhàm chán lắm… Vừa sửa vừa nhìn không tốt hơn sao? – Thằng Thiên liếm liếm mép, vẻ mặt thật bỉ ổi.
– Anh… Đồ… đồ… Anh đứng yên đó… Anh mà bước vào thì không yên đâu…
Con bé Lớp trưởng quay đầu chạy. Nó vừa đi được vài bước, sau lưng chợt vang lên âm thanh như cánh cửa sập lại. Con bé quay phắt lại, trước cửa Phòng thay đồ, bóng dáng thằng Thiên đã biến mất. Nó sợ hãi, gấp đến muốn khóc lao thẳng về lớp.
Từ sau vách tường bên cạnh, thằng Thiên ló đầu ra, nhìn theo nhếch mép cười. Nó chợt nhìn lại cánh cửa vẫn đóng im ỉm, lòng bồn chồn khó chịu.
– Có tiếng gì vậy?
Gã Tôn ngẩng đầu lên nhìn, mặt hắn đỏ bừng phấn khích.
– Không có gì đâu… Mình tiếp tục đi… – Tuyết Nga ánh mắt loé sáng như nhận được tín hiệu để tiến hành bước kế tiếp.
– Ừm tiếp tục…
Hai cánh tay con bé nắm lại, vươn thẳng ra sau, vòng qua cổ gã Tôn. Hắn ở phía sau, dùng đầu gối chống vào lưng con bé, đầu kéo ra sau, làm lưng con bé uốn lại cong vòng, ngực ưỡn ra phía trước. Hai tay hắn đặt nhẹ lên vòng eo, từ từ vuốt lên, miệng diễn giải:
– Em ít vận động quá… Xương khớp cứng hết rồi… Tư thế này… Phải hít sâu vào… Kéo không khí vào ngực… Thế…
Hai bàn tay hắn run rẩy đặt lên ngực Tuyết Nga bên ngoài lớp áo, mân mê nhè nhẹ. Lòng bàn tay hắn xoa xoa hai điểm nhô cao dưới lớp áo con bé.
– Thầy… Đừng mà… – Con Nga lí nhí, mặt đỏ lên.
– Ah… Thầy chỉ muốn xem em hít thở thôi… Hít sâu vào… Hít sâu vào… – Hắn nghiến răng trèo trẹo, tay xoa nắn hai bầu vú con bé.
– Không được… Áo vướng víu quá… Không hiểu nhà trường… tại sao lại chọn loại đồng phục… thể thao lùng nhùng như thế này chứ… Hay là… – Hắn nắm vạt áo Tuyết Nga kéo lên thật chậm như chờ con bé phản ứng.
– Ư… Kì lắm… Không được đâu… Thầy ơi… – Con Nga rối rít nhìn xuống áo mình đang nâng lên.
– Không kì… Cũng như em… em tập thể dục không… không mặc áo… áo ngực thôi… – Hắn lim dim cảm nhận hai bàn tay mình trượt dài trên da thịt mát rượi của con bé.
Con Nga nhắm mắt lại, gò má đỏ bừng. Hai bàn tay gã Tôn ôm kín lên hai bầu vú căng tròn trần trụi của con bé. Tay nó lỏng dần, buông xuống, đặt lên tay hắn, ngăn cản một cách yếu ớt, hời hợt.
– Thầy… Em nhột mà… – Con Nga rít lên thật khẽ.
– Không sao… Thầy giúp em… hô hấp tốt hơn thôi… – Hai tay hắn say mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn, lòng bàn tay chà sát nhè nhẹ lên núm vú con bé.
Tuyết Nga nhắm tịt hai mắt, hơi thở gấp gáp, ngữa đầu ra sau gối lên vai hắn. Ngực con bé ưỡn ra, hai tay buông lỏng, mặc cho hắn vuốt ve sờ mó hai bầu vú.
– Cái gì? Em nói… thằng Thiên… xông vào? Mẹ nó… Nó gan bằng trời…
Thầy Phước lao ra cửa lớp nhanh như chớp, chạy về hướng phòng thay đồ. Con bé lớp trưởng lại hồng hộc chạy theo. Chợt hắn dừng lại giữa đường.
– Em mau lên mời thầy Hiệu trưởng xuống chứng kiến… Ah… không được… Để tôi lên mời… Lần này xem mày có chết không… Hắc hắc…
Hắn tự nói, tự trả lời, rồi cắm cổ chạy ngược lại. Bỏ con bé Lớp trưởng dồn chân một chỗ, gấp như gà mắc đẻ.
– Ôi… ngực em đẹp quá… Cho thầy… Cho thầy…
Gã Tôn hổn hển, gấp gáp. Hắn đỡ Tuyết Nga nằm xuống sàn, hai tay không rời xoa nắn hai bầu vú con bé, nước miếng nuốt ừng ực liên hồi.
– Thầy ơi… Em khó chịu quá… Đừng làm vậy nữa được không? – Con bé ư ử mê man.
– Thầy cho em… dễ chịu ngay thôi… – Hắn vụt xuống, vùi mặt vào giữa ngực con bé hít hà.
– Ư… đừng như vậy… Đừng hôn ngực em… mồ hôi không à…
– Không sao… Thơm lắm… ngon lắm…
– Ư… thầy… Để em tắm đã… Được không? – Con bé thở hổn hển, tay che ngang ngực, nài nỉ.
– Hả… Tắm… Được… Được chứ… Thầy sẽ tắm cho em… – Hắn gật đầu như gà mổ thóc.
Tuyết Nga đứng lên, quay lưng lại tránh ánh mắt thèm thuồng của gã, thoáng chần chừ. Cơ thể con bé chỉ còn duy nhất chiếc quần thun ống dài bên dưới. Tuyết Nga nhắm mắt, nghĩ đến nét cười tự tin lưu manh trên mặt thằng Thiên, chậm chậm kéo quần xuống. Gã Tôn hít hít thật sâu như không khí xung quanh chợt loãng đi thật nhiều. Ánh mắt hắn toé lửa nhìm theo cạp quần thun tuột dần trên bờ mông căng tròn trần trụi không nội y của con bé. Con bé hơi khom người lên trước, hai múi thịt đỏ hồng nhẵn thín bên dưới khe mông lộ ra trước mắt hắn. Tuyết Nga không dám quay mặt lại, sải chân bước thân nhanh đến vòi sen trên tường.
– Thầy… Thầy không tắm với em sao?
Tuyết Nga chợt quay lại, mặt đỏ hồng như mận chín, hai bàn tay vặn vẹo che chắn trước vùng tam giác nhỏ phía trước. Thân thể con bé không còn mảnh vải che chắn trước ánh mắt nóng bỏng của hắn. Những tia nước long lanh chảy dài xuống cơ thể trần truồng của con bé. Hai bầu vú to tròn cân xứng, hai cái núm đỏ hồng nhỏ nhắn, vòng eo thon gọn, hông nở vồng lên cân xứng, cặp đùi tròn lẳng trắng muốt và sau hai bàn tay hờ hững thấp thoáng vùng mu hồng hào lúng phúng lông tơ. Hạ thể hắn căng cứng, chật chội, máu sôi lên bốc khói. Hắn vội vã cởi hết quần áo trên người, dương vật cong cớn bật tung ra ngoài, lao tới.
– Anh không thấy tôi có khách sao? – Thầy Hiệu trưởng tức giận vì gã Phước xông vào phòng, quên cả gõ cửa.
– Em… Em xin lỗi… – Gã Phước thở hồn hộc. – Có chuyện rất gấp… Rất gấp…
– Cái gì mà gấp? Tôi đang tiếp thầy Phương – Hiệu Phó mới của trường…
Gã Phước giờ mới bừng tĩnh nhìn vào trong. Trên ghế salon đã ngồi sẵn hai người, một nam một nữ. Người đàn ông đứng lên, dáng người dong dỏng cao, điển trai, đeo kính gọng vàng sang trọng đang mỉm cười với hắn. Phước chợt nhận ra người này chỉ chạc 30 tuổi. Hắn thầm hít sâu một hơi, thản thốt, tuổi trẻ như vậy mà đã là Hiệu phó một trường Trung học lớn tại Sài Gòn là cực kỳ hiếm.
– Chào anh… Tôi là Hồng Phương… Tân nhiệm Hiệu phó của trường…
– Dạ… Chào thầy Phương…
Một cái bắt tay đơn giản mà Phước thấy lòng bàn tay mình muốn rịn ướt cả mồ hôi.
– Ah… Còn đây là vợ tôi… Hiền Mai… – Phương tránh sang một bên giới thiệu.
– Chào anh…
Phước thấy đầu óc mình ong ong. Nếu nói hắn ngạc nhiên vì tuổi trẻ và phong độ của Phương bao nhiêu, thì bây giờ là choáng ngợp trước sắc đẹp của người phụ nữ trước mặt gấp mười lần. Từ khuôn mặt tuyệt đẹp đến vóc dáng hoàn mỹ đến cả phong thái kiêu sa, không có lời nào để tả hết. Một người phụ nữ hoàn hảo nhất mà hắn đã từng gặp. Cô ta chạc 26 tuổi, ánh mắt lơ đễnh khinh thường nhìn vẻ sửng sốt của Phước.
– Cô Mai là người tôi đang vận động để về trường dạy đấy? Nhưng chỉ e là cô chê mức lương ở đây không xứng với bằng tốt nghiệp sư phạm Anh quốc của mình thôi… – Thầy Hiệu trưởng rào trước đón sau.
– Thầy cứ giỡn với em… – Hiền Mai che miệng cười, giọng nói thánh thót êm tai. – Thật ra… Em chỉ sợ anh Phương không thích vợ chằm chằm vào ảnh cả ngày thôi… Em nghe nói ở trường chúng ta cũng có nhiều giáo viên nữ độc thân xinh đẹp… phải không thầy?
– Ha ha… Có… Cũng có… nhưng tôi nghĩ tầm mắt thầy Phương cao lắm… – Thầy Hiệu trưởng bật cười.
– Mà này… Mới nảy thầy Phước nói có chuyện gì rất gấp mà… – Phương chợt quay sang hỏi.
– Ahhh… Chết… Rất gấp… Rất gấp rồi…
Gã Phước sực tỉnh, nhảy dựng lên như gà mắc đẻ.
– Ưmm… Thầy ơi… Em nhột lắm… Đừng làm vậy nữa được không?
Tiếng nài nỉ yếu ớt của Tuyết Nga vang lên xen lẫn với tiếng nước vòi sen rì rào. Trong phòng căn phòng tắm, hai thân thể lõa lồ bóng loáng dính chặt vào nhau. Tuyết Nga mắt nhắm chặt, hai bàn tay đặt trên bờ vai của gã Tôn, hơi thở con bé đã gấp gáp đến khó chịu nổi. Hắn lại quỳ gối, hai tay đặt lên ngực con bé, bóp nắn vung lên, miệng tham lam ngấu nghiến chùn chụt.
Gã hả hê sung sướng rà quét bộ râu mép lởm chởm của mình quanh hai núm vú đỏ rực ray rứt của con bé. Miệng há rộng, ngậm lấy chúng luân phiên trái phải, lưỡi khao khát vờn chúng đến săng cứng lên. Hai tay gã mò mẫm xuống dưới, mân mê cặp mông mát rượi tròn trịa, kéo dãn chúng ra, vuốt sâu vào trong.
– Ưm… Ôi… Đừng mà…
Tuyết Nga bưng kín miệng, thổn thức. Ngón tay to dầy của hắn đang miết dọc, day day hai mép âm hộ đã sớm ướt đẫm của con bé. Con Nga chỉ cố bình tĩnh, vái trời cho kế hoạch sắp đến điểm dừng.
– Ôi… Em tuyệt quá…
Gã Tôn đứng lên, hôn khắp cổ, lên cả khuôn mặt xinh đẹp của con bé. Tuyết Nga thoáng nhăn mặt, nhưng vẫn hé môi cho cái lưỡi của hắn chui vào. Một vật to cứng đang chỏi vào khe giữa hai đùi. Con bé khép lại thật chặt, nhưng không ngăn được dương vật gã tiếp tục chà sát dọc hai mép âm hộ của nó.
– Cho thầy đi… Thầy sẽ làm em sung sướng…
Hắn thở hổn hển, mặt đỏ như say rượu. Cánh tay hắn thật mạnh mẽ, kéo một bên đùi Tuyết Nga giở lên, thân thể hắn đè ép con bé dựa chặt vào tường. Một vật thật cứng, nóng hổi cọ sát tìm đường vào cửa mình con bé.
– Ưm… thầy ơi… Đừng… Ưmm…
Tuyết Nga chới với, cảm nhận âm hộ bị chèn vào từ từ. Hắn lại hít hà sung sướng vì sự khít khao, ấm áp đang bao quanh đầu dương vật. Tiếng chuông điện reo vang, báo hiệu hết giờ học buổi sáng. Ngón chân con nha đã nhón cao hết mức, mỏi mệt, run rẩy…
“Ầm”
Chợt một tiếng động rất lớn vang lên, cánh cửa phòng bật tung. Tuyết Nga như chỉ chờ giây phút này, đẩy thật mạnh làm gã Tôn ngã ngữa ra sàn. Con bé chui vào góc phòng tắm, tự lúc nào đã móc sẵn một cái khăn tắm lớn.
– Dừng lại… mày dừng lại ngay… – Giọng gã Phước oan oan đắc ý.
Hắn sải chân bước vào, sau lưng là thầy Hiệu trưởng và cả thầy Phương nét mặt hầm hầm. Về phần con bé Lớp trưởng đã sớm bị đuổi về lớp. Hiền Mai vợ thầy Phương lại là phụ nữ và chưa phải giáo viên của trường nên không tiện tham gia vụ việc này.
Cả đám người, đặc biệt là gã Phước chết sững trước quan cảnh bên trong. Nhân vật chính thay vì thằng Thiên lại đổi thành thầy Tôn. Hắn còn bần thần ngơ ngác, vừa lồm cồm đứng dậy, dương vật cứ tênh hênh dựng đứng trước mặt bao nhiêu người.
– Thầy Tôn… Tôi thật không ngờ… – Hiệu trưởng gầm lên giọng run run.
– Anh Tôn? Tại sao? – Gã Phước ngạc nhiên thốt lên.
– Cứu em với… Thầy Tôn muốn… muốn cưỡng bức em…
Tuyết Nga mếu máo, mặt mũi đỏ bừng, khăn quấn ngang ngực bước nhanh tới. Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, không chú ý đến cử chỉ nhỏ nhặt của Tuyết Nga, dù sao con bé là nạn nhân. Duy chỉ có gã Tôn chợt nhận ra, con bé khoác tay thầy Phước, vẻ mặt nhìn hắn không che giấu vẻ đắc ý. Gã Tôn chợt mơ hồ hiểu ra điều gì… Hắn run run chỉ tay vào mặt gã Phước, môi mấp máy một hồi mới nói ra được.
– Mày… mày dám cài bẫy tao?
– Cái gì? – Gã Phước đang sướng lâng lâng, vì được nhìn hai bầu vú no tròn của con Vi sát bên, chợt ngơ ngác hỏi lại.
– Ha ha… Mày ngon lắm… Mày dám cài bẫy tao… Tao muốn tao chết… Tao cũng phải bắt được mày đi theo… – Ánh mắt gã Tôn giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống thầy Phước.
– Khoan đã… Anh Tôn… Anh hiểu lầm rồi…
Thầy Phước chột dạ, rút tay ra khỏi con Vi, cố phân bua. Gã Tôn không nói một lời, đi lại đống quần áo. Nhưng hắn không mặc đồ vào, chỉ rút chiếc điện thoại trong túi quần.
– Có chuyện gì từ từ nói… Mày điên rồi sao? – Thầy Phước bừng tỉnh, lao đến muốn dằn lại cái điện thoại.
– Không… tránh raaa…
– Mẹ… mày là thằng ăn cháo đá bát… Không phải tao giới thiệu mày vào làm ở đây sao? – Gã Phước cố dằn lấy cái điện thoại.
– Giới thiệu hả? Vậy 20 triệu mày ăn vào rồi, không tính hả?
– Im ngay…
– Thầy Hiệu trưởng… Tôi muốn tố cáo thằng này… tội đột nhập trường, ăn cắp laptop, hủy để thi… Mục đích vu khống anh Thiên – Bảo vệ. Mọi chứng cứ còn lưu trong tin nhắn của tôi.
– Đụ mẹ… Tao giết mày…
Hai gã đàn ông vật lộn trong phòng tắm trước ánh mắt ngạc nhiên thú vị của ba người. Gã Phước ngồi lên, đũng quần đè chặt dương vật cương cứng của gã Tôn. Bốn cánh tay tranh giành chiếc điện thoại. Chợt thầy Phương bước tới, giật lấy nó, đút vào túi quần. Gã Phước chán nản, rũ người, ngã sấp lên người gã Tôn.
Tuyết Nga che miệng cười, lén chui vào góc phòng, mặc lại quần áo, lẻn ra ngoài. Kế hoạch của thằng Thiên thành công mỹ mãn, nhưng nhân tố quan trọng nhất vẫn là diễn xuất của Tuyết Nga.
Này này… Tui đâu có liên quan gì tới vụ này…
Thằng Thiên nhăn nhó bị thầy Hiệu trưởng lôi đi xềnh xệch. Nó cố ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Tuyết Nga vừa khuất sau lối ra sau trường. Nó có hẹn với con bé, thực hiện phương án giải tỏa áp lực tình dục sau kế hoạch.
– Không cần nhìn… Con bé là vị thành niên, không tiện lộ diện trong việc này… – Thầy Hiệu trưởng kiên quyết.
– Haizz… Vậy tui phải đứng ra nhận là gã Tôn cưỡng bức tui sao? – Thằng Thiên lải nhãi.
Đột nhiên thầy Hiệu trưởng dừng lại, ông nheo mắt nhìn thằng Thiên. Nó chột dạ, nhớ lại câu nói vô ý của mình.
– Tôi chưa hề nói về chuyện vừa xảy ra, tại sao cậu biết? – Ánh mắt ông ta như xuyên thấu suy nghĩ của thằng Thiên.
– Hắc hắc… Cần ông nói sao? – Thằng Thiên nhe răng cười. – Công việc của tui là gì? Bảo vệ ah…
– Nếu anh biết tại sao không cứu con bé? – Ông ta nheo mắt, giọng trầm lại.
– Tui cũng không biết chắc ah… Nhưng chính con bé lớp trưởng ngăn cản tui mà… Ông không tin có thể hỏi nó… Nó bảo con Nga đang tắm… lỡ tui xông vào thấy con bé đang tắm thật… rồi ép tui chịu trách nhiệm cưới nó… tui chưa muốn cưới vợ ah…
Ông Hiệu trưởng phải nén cười với kiểu nói năn lảm nhảm của thằng Thiên. Nhưng hơn ai hết, ông biết nó đang tự làm ra vẻ nông thôn ngơ ngác. Ngay ngày hôm trước, chính nó đã dùng lập luận sắc bén của mình đập tan âm mưu vu khống của thầy Phước. Và chuyện hôm nay… Điều khúc mắc duy nhất của ông là… Động lực nào thúc đẩy con bé Tuyết Nga gài bẫy thầy Tôn… Và dường như thòng lọng còn dương sẵn cho thầy Phước đưa cổ vào… Ông chợt rùng mình nhìn qua khuôn mặt rám nắng ngây ngô của thằng Thiên.
– Đi thôi… Cậu chỉ cần viết đơn giải trình chuyện cậu bị thầy Phước vu khống hôm trước thôi… – Thầy Hiệu trưởng bước tới.
– Ahhh… Đúng rồi… Đúng… Chính hắn vu khống tui… thầy Hiệu trưởng thật thông minh… Thầy Hiệu trưởng thật sáng suốt… Ông là Bao công xử án…
– Immm… bước nhanh… cấm nói…