Phần 93
Sáng, tôi thức dậy trước chị, thường là vậy cho nên bao giờ cũng có thêm một chút thời gian nằm ngắm chị. Tưởng chừng có thể nằm mãi ở đây, nhìn chị ngủ thôi không cần làm gì cả, chỉ có những lúc như này mới bình yên, chị thức dậy rồi ít nhiều tôi cũng phải thêm suy nghĩ. Buổi sáng sớm, khi ánh nắng sớm chưa kịp chen vào phòng thì không khí vẫn lạnh lắm, lạnh hơn nhiều so với đêm khuya. Tôi khẽ kéo nhẹ cái mền bông dày đắp sâu lên người chị thì chị đưa tay nắm lấy bàn tay tôi.
– Tay nhóc ấm quá!
– Ờ! Nằm đè tay người ta cả đêm lấy gì không nóng.
– Chị nói là ấm chứ hổng phải nóng mà.
– Ừ thì ấm.
– Nhưng tay nhỏ xíu! Đồ con nít!
– Ừ!
Tôi cười, chị kéo tay tôi sâu hơn vào người xoa nhẹ nhẹ.
– Vết thương lành rồi nè, hổng còn sẹo nửa?
– Ừ!
– Nhóc còn đau hôn?
– Thi thoảng thôi.
– Nhóc khờ! Nhóc phải cử động ngón tay này nhiều lên, cứng ngắt rồi nè.
– Ừ! Nhóc sẽ cố!
Chị cầm ngón tay út phải của tôi xoay xoay kiểu như giúp tôi cử động nhiều hơn. Có lẽ chỉ có chị là biết hậu quả của lần đỡ chân em hôm ở quán đó là phần ngón tay út của tôi vĩnh viễn không còn cử động bình thường được nửa, bên cạnh đó ngón áp út cũng giống vậy nhưng nhẹ hơn và cả bàn tay phải cũng không khỏe như bình thường.
– Mình đi ăn sáng đi. Chị đói!
– Ừ!
Tôi đứng dậy rời khỏi giường, lạnh cả sống lưng khi chân vừa chạm xuống nền gạch lạnh buốt, biết vậy tôi đẩy chị nằm trở lại giường.
– Nằm đó, chờ nhóc chút!
Tôi chạy lại góc cửa lấy đôi dép nhựa đem lại giường.
– Rồi mang đi, sàn nhà lạnh lắm.
– Hihi!
– Cười gì đó? Mang vô đi!
– Hông!
Tôi lắc đầu, hôm qua còn sợ tôi giận, hôm nay đã giở trò nhỏng nhẻo.
– Được rồi! Hiểu rồi! Lên!
Tôi quay lưng lại ngồi xuống giường, chị vui vẻ leo lên lưng cho tôi cõng đi vào wc, tôi thả đôi dép xuống sàn rồi mới đưa để chị đứng xuống. Trong lúc chị giành đánh răng bằng cái bàn chải tôi mang theo thì tôi đành sử dụng bàn chải của khách sạn chuẩn bị sẳn, vừa đánh răng tôi vừa đi vòng ra ngoài ban công. Phía dưới đường, nhịp sống của ngày mới đang bắt đầu, tôi có thể ngửi thấy mùi sữa đậu nành nóng hổi của bà cụ ngồi dưới góc đường, cả tiếng rao của chị bán bắp luộc đi ngang qua. Đột nhiên có ai vỗ vỗ vai tôi sau lưng, vừa quay lại, gương mặt chị tít mắt cười, miệng đầy bọt kem trắng, chưa kịp hiểu chuyện gì chị đã phun cái phù bọt kem đầy mặt tôi.
– Phù! Cho chết! Hahaha!
Chị cười khúc khích chạy ào vào trong wc đóng cửa cái rầm lại. Tôi ngẩn người từ từ mở mắt ra đi vô trong phòng, nhìn qua cửa tủ có cái kính, chỉ biết lắc đầu thở phào vì trò nghịch của chị. Mặt tôi giờ lốm đốm bọt kem đánh răng như tên hề trong gương. Rót một ly nước to tôi đi trở ra bồn hoa ngoài ban công rửa mặt, súc miệng. Dòng nước lạnh ngắt khiến cả người tôi nổi gai ốc, tuy lạnh nhưng thoải mái, cộng thêm vị cay cay của bọt kem trên mặt làm tôi tỉnh cả ngủ. Xong xuôi tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài hành lang bấm điện thoại cho chị Thủy:
– Alo em nghe nè anh M nhớ anh quá hà. Moaaaaaaaaa!
Muốn nhũn nào với cái người này, không bao giờ thôi không trêu chọc tôi.
– Ờ ờ chị đang làm gì đó, bửa giờ có gặp Hân không?
– Uhm hổng có.
– Vậy chị coi có gì kiếm nhỏ coi chừng giúp em. Tạm thời Hân không muốn gặp em, cho nên…
– Chị biết rồi! Để chút chị qua nhà nó coi coi, em đừng lo nha. Ủa mà hai người có chuyện gì vậy, bộ đêm đó hổng làm ăn được gì nó giận thiệt hả? Haha!
– Giỡn hoài chị! Em đâu có tệ tới vậy hehe. Chị với mọi người có gì rủ Hân đi chơi gì đó giúp em, em sợ cô ấy một mình rồi suy nghĩ linh tinh. Hôm đó em có hỏi chị về Thy đó, chắc chị cũng hiểu chuyện gì mà.
– À à nhớ rồi. Uhm hiểu rồi! Để con Hân chị lo. Haizzz mấy người này tối ngày khổ vì yêu, cứ tung tăng tự do như mình coi vậy mà khỏe. Nhưng mà ganh tị quá, ế tới nổi mốc luôn rồi nè, hổng ai thương!
– Thấy cũng nhiều người theo đuổi mà, than cái gì mà than.
– Toàn gì đâu không… thương anh M à!
– Thôi chị tha cho em, chọc hoài đau tim lắm. Thôi em cúp máy, có gì gặp sau, chị lo cho Hân giúp em nha.
– Ok! Nó như em chị mà, để chị lo. Bye anh M!
Tôi cúp máy quay trở vào trong phòng ngồi xuống thở phì nhìn vào màn hình điện thoại, dù sao cũng không thể không lo cho nhỏ, tôi làm nhỏ buồn nhiều quá rồi. Lục đục chờ chị sửa soạn cả nửa tiếng đồng hồ mới xuất phát đi ăn sáng. Hôm nay chị mặc một chiếc váy ngắn sọc ca-rô, áo cũng sọc ca-rô, chiếc tất chân đen ôm lấy đôi chân, một cái áo khoác màu trắng bằng bông và đôi giày boot màu đen khiến tôi ngẩn ngơ nhìn. Gu thời trang, cách phối đồ của chị thực sự luôn luôn làm người khác phải ngẩn ngơ chứ không riêng gì tôi. Vậy mà đi với chị lại chỉ là một thằng nhóc lùn xịt, ốm nhôm đơn giản trong chiếc quần kaki màu kem, chiếc áo sơ-mi trắng và đôi giày chị mua cho. Trong khi chờ chị thay đồ tôi đã gọi sẵn cho anh tài xế lái taxi đến sẵn.
– Nay đi taxi nha!
– Sao vậy nhóc?
– Muốn giới thiệu cho chị một người quen mới.
– Ai vậy?
– Là anh lái taxi nè. Lúc chị chưa lên, nhóc toàn đi xe ảnh.
– Sao nhóc quen ảnh?
– À! Đi bộ mỏi chân kêu đại taxi, thấy ảnh tốt bụng và thân thiện nên có thể gọi là quen.
– Hihi!
Tôi với chị ra xe, anh tài xế vừa đóng cửa xong liền quay lại tươi cười.
– Chà! Đâu ra cô bé xinh đẹp như hoa hậu vậy em trai?
– Hihi! Em chào anh! Em là người quản lý của hắn. Tên này hư lắm dám trốn lên đây chơi một mình giờ bị bắt được đó anh.
Tôi chưa kịp giới thiệu chị đã chen vào giành nói một tràng.
– Chào em! Dễ thương quá. Vậy là em trai không phải đi chơi một mình rồi. Mặt mày cũng tươi tỉnh ra so với hôm qua nhỉ?
– Dạ!
– Được rồi hai đứa đi đâu?
– Cho ra caffe gần bờ hồ để ăn sáng anh nhé!
– Ok!
Anh tài xế vui vẻ lái xe đi, đến cổng caffe tôi tính tiền chào một tiếng rồi rời khỏi xe, tự nhiên chị chạy ngược trở lại nói gì đó với anh lái taxi rồi mới vui vẻ đi theo tôi vào caffe. Hai đứa chọn một chiếc bàn nằm một góc riêng sát bờ hồ, tôi ăn bit-tết, chị là món bò lúc-lắc. Ăn uống xong xuôi, chị một cacao bọt tuyết, tôi thì khỏi cần nói, caffe đen đá không đường quen thuộc. Trước khi được uống ly caffe của mình, chị vẫn không quên pha chế món caffe son môi đặc biệt của mình cho tôi.
– Định cho nhóc uống caffe son môi hoài thật à?
– Uhm!
– Bản chất của caffe là rất đắng rồi, chị làm gì cũng không hết đắng đâu.
– Kệ chị! Chị thích làm như vậy, chị muốn mỗi giọt caffe đắng đi vào miệng nhóc, tôi phải pha một phần son môi của chị, chị muốn nhóc biết chị luôn ở cạnh nhóc. Hiểu hôn?
– Ừ! Hơi hiểu!
– Đồ ngốc! Hihi! Uống caffe đi nhiều chuyện.
Tôi bật cười, suy nghĩ luôn kỳ cục và trẻ con.
– Nhóc nè! Nhóc biết bé Hân yêu nhóc đúng không?
– Ừ! Nhóc biết!
– Biết hồi nào?
– Mới biết đây thôi. Còn chị?
– Hihi chị biết từ lâu rồi. Chị có một mình nhóc là đồ vô tâm hổng biết thôi. Ai cũng nhìn thấy cũng biết mà.
– Ừ! Chắc có mình nhóc vô tâm thiệt.
– Vậy nhóc yêu bé Hân chứ?
Tôi thở dài, đưa ánh mắt nhìn ra phìa bờ hồ.
– Chị biết rõ nhóc không nên và không thể mà.
– Chị hỏi nhóc có yêu hay không mà.
– Ừ! Không! Nhưng nhóc… thực sự khó xử lắm. Chị biết đêm trước khi nhóc bỏ lên đây đã xảy ra chuyện gì không? Nhóc đã say, Hân cũng say… nhóc không nhớ gì hết… nhưng nhóc nghĩ mình đã làm gì đó cùng Hân.
– Chị biết! Vậy nhóc sẽ suy nghĩ về chuyện chấp nhận tình cảm của bé Hân chứ?
– Không! Chị nghĩ sao?
– Chấp nhận hay không là chuyện của nhóc. Nhóc lớn rồi nhóc phải tự quyết định chuyện tình cảm của mình.
– Uhm!
Tôi lại đưa mắt nhìn ra ngoài bờ hồ, có lẽ tôi đang cố tránh ánh mắt khá lạ của chị.
– Chị thấy nhóc là người ra sao. Nhóc cảm thấy mình tệ và dở nhiều thứ lắm, vậy mà… yêu nhóc làm gì chứ.
– Nhóc tệ, nhóc là đồ xấu xa. Hihi! Nhưng đó là tại nhóc nghĩ vậy, bé Hân, bé Thy và mấy cô gái khác yêu nhóc, họ hổng nghĩ vậy đâu. Khi người ta yêu một người nào đó, dù đối phương là kẻ xấu hay dở tệ tới đâu, người ta cũng sẽ yêu. Nhóc của chị là một tên nhóc đào hoa, một tên xấu xa, nhóc sẽ không bao giờ ngồi yên được lâu với cô gái nào đó nếu như cô ấy hổng biết cách nắm lấy trái tim nhóc. Nhóc không phải kiểu người chung thủy, nhưng lại là một người chung tình theo cách riêng. Khi một cô gái yêu nhóc, họ sẽ phải luôn giữ nhóc bên cạnh nếu không muốn nhóc chạy đi mất. Chỉ cần họ không bao giờ rời xa nhóc trước, làm chuyện có lỗi với nhóc trước thì cô ấy sẽ mãi mãi yên tâm nhóc sẽ yêu thương cô ấy hơn cả bản thân mình. Nhưng nếu cô ấy rời xa nhóc trước, dù là lí do gì… nhóc sẽ nhanh chóng quên cô ấy và có ngay một người khác.
– Nhóc tệ dữ vậy hả?
– Chứ sao? Cho nên cách duy nhất giữ một kẻ như nhóc đó là phải luôn bên cạnh nhóc, tự nhiên nhóc sẽ hổng thể chạy đi đâu hết. Nè, hổng phải một mình chị nói vậy đâu, bé Thy cũng từng nói về nhóc như vậy đó.
– Thy có nói à? Cô ấy nói về nhóc như vậy thật hả?
– Ừ! Nhưng bé Thy chỉ nhìn thấy khuyết điểm xấu xa của nhóc chứ hông nhìn thấy được ưu điểm của nhóc.
– Ưu điểm nào?
– Chị nói rồi đó! Chỉ cần đừng rời xa nhóc trước, tự nhiên nhóc sẽ luôn luôn yêu rất dữ dội, yêu nhiều đến ngu ngốc luôn.
– Nói gì nghe thấy ghê.
– Hihi sự thật nhóc là người như vậy mà. Hổng phải vì bé Thy, nhóc sẵn sàng để mình bị tổn thương đó sao. Người nhóc còn cả đống bằng chứng nè!
Chị nắm lấy bàn tay phải của tôi xoa xoa…
– Chính vì người khác nhìn vào cách đối xử của nhóc với bé Thy, hổng chỉ bé Hân mà bất cứ cô gái nào khác cũng sẽ dễ quý mến và có tình cảm với nhóc. Con gái ai mà hổng cần một người đàn ông yêu thương cô ấy hơn bản thân hắn đâu. Ưu điểm này khiến cho người khác sẽ chấp nhận con người đa tình bay bướm của nhóc. Chỉ những người yêu nhóc thôi nha, chứ người khác là ghét nhóc kinh khủng hihi.
– Chị có ghét không?
– Ghét nhất luôn!
– Ờ! Thì ghét!
Tôi đừng dậy đi lại lan can chống tay hít một cái thật sâu, đôi mắt mơ màng nhìn ra phía xa bên kia bờ hồ, những hàng cây vi vu đón gió, mặt hồ xanh in sắc mây trời. Chị nói về tôi tự nhiên như chính tôi nói về mình, có khi chị còn hiểu tôi hơn chính chủ nhân của cơ thể này vậy. Chị đứng dậy đến cạnh, tay luồng vào tóc tôi mân mê từng sợi.
– Có thể nhóc là một tên xấu xa, dở tệ… nhưng với ai đó nhóc chính là người tốt nhất thế giới.
– Có sao?
– Có! Hihi…
Tôi ngả lưng thật sâu xuống dưới mặt hồ rồi bật thẳng dậy.
– Chị nói coi, nhóc càng tỏ ra mình xấu xa, lúc nào cũng làm tổn thương người khác… vậy mà cô ấy lại càng yêu nhóc… kỳ cục ghê.
– Bản chất của tình yêu là cảm xúc mù quáng mà nhóc. Hihi bé Hân nhìn thấy điều gì đó trong con người nhóc thì mới yêu được nè!
– Uhm! Nhưng dù sao nhóc cũng không thể là một nửa của cô ấy. Hân xứng đáng có một người tốt hơn nhóc. Chỉ là… nhóc không thể dứt khoát với Hân.
– Hihi! Đồ ngốc!
– Sao cũng được! Ngay bây giờ nhóc nghĩ mình còn yêu Thy, nhóc chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm của người khác.
– Vậy sao?
Chị nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác, gương mặt chị thoáng một chút buồn, giọng như có điều gì đó hụt hẫng. Tôi chỉ kịp cảm nhận một chút, một chút thôi, vội đưa tay nắm lấy tay chị.
– Nhóc chỉ muốn bây giờ quan tâm thật nhiều đến chị của mình thôi! Còn vấn đề khác, hãy để mọi thứ nằm yên đó chị nhé!
Chị quay mặt qua nhìn tôi, đôi mắt nhìn thật sâu vào mắt tôi mĩm cười.
– Đáng ghét!
Tôi cũng bật cười đi lại bàn cầm ly caffe lên uống cạn.
– Thôi mình đi chơi đi. Sau này chuyện về Hân, về Thy hay về ai đó khác… hãy để nhóc tự giải quyết, chị không được vì nhóc mà lo lắng nửa, ngồi yên đó cho nhóc quan tâm là được rồi biết không?
– Hihi chị biết rồi!
– Biết rồi thì tính tiền còn đi chơi nửa. Tính đứng đó hoài hả?
– Vô duyên! Tại sao chị phải tính tiền chứ?
– Chứ hồi nảy vừa xuống xe ai móc cái bóp tiền với điện thoại của nhóc giấu trong giỏ?
– Hihi! Vậy cũng biết luôn!
– Quen rồi ha!
– Hihi đáng ghét!
Chị cười tít mắt vui vẻ gọi nhân viên lại tính tiền sau đó cặp tay tôi đi ra khỏi caffe, tối ngày đi chung với nhau là móc bóp, móc điện thoại của tôi cho hết vào giỏ của mình, riết rồi thanh thói quen luôn.
“…Từ bây giờ khi nào đi với chị, nhóc không được để ai làm phiền hết, chị sẽ giữ điện thoại của nhóc biết chưa…”
Tôi lắc đầu mĩm cười khi nghĩ đến lời chị từng nói, có lẽ thế giới này chị có một mình chị là suy nghĩ ngang ngược như vậy.
– Cười gì đó?
– Có gì đâu?
– Nhìn mặt gian lắm. Nghĩ xấu chị hả?
– Không có!
– Có!
– Không!
– Có chắc luôn!
– Uidaaaa tha cho nhóc!
– Cho chết!
Tôi mãi xuýt xoa vết nhéo của chị mà không để ý mình đang bước vào chiếc xe nào. Muốn rụng tim khi gương mặt anh tài xế nhìn tôi cười khà khà.
– Có “quản lý” đi chung, vui vẻ hẳn ra nhỉ? Được rồi hai đứa đi đâu tiếp?
– Ủa! Sao anh còn ở đây? Tưởng đi chở khách rồi chứ, em có gọi anh đâu?
– Đây! Quản lý em kêu anh chờ nè!
– Trời đất! Bộ không chở khách khác sao mà nghe lời chỉ ngồi chờ?
– Haha! Em hỏi cô bé này đi. Giờ đi đâu nào?
Tôi ngơ ngác nhìn qua, chị của tôi tỉnh bơ:
– Anh chở tụi em đi chơi thác đi, thác nào cũng được miễn đẹp, nhất là đồ ăn ngon ấy hihi.
– Thác nào cũng được hả em?
– Chính xác!
– Rồi! Để đó anh lo!
Tôi ngồi kế bên tròn mắt nhìn chị và anh tài xế đập tay nhau, giờ không biết tôi hay là chị quen ảnh trước nửa rồi.
Về sau mới biết hôm đó chị đã đặt xe anh lái taxi trọn gói đến khi nào hai đứa rời khỏi Đà Lạt thì thôi. Nhờ có anh lái taxi mà hai đứa được đến những nơi có nhiều cảnh đẹp, đồ ăn ngon mà không phải ai cũng biết. Đến tối lại quay trở về caffe ngắm nhìn đường phố. Hôm nay không phải không thích đi quán caffe quen thuộc ấy, chỉ là chị muốn ngồi ngắm nhìn đường phố chợ Đà Lạt, hôm nay có cả những người vẽ chân dung, nhưng nghệ sĩ làm bong bóng bay, kẹo bông, ảo thuật… mọi thứ đều đầy màu sắc, nhộn nhịp vô cùng. Tôi và chị ngồi một quán caffe nằm trên cao nhìn xuống bên dưới đường, tôi thích kiểu caffe này, đúng chất caffe phố núi, còn với chị thì ngồi caffe lưng chừng con dốc kiểu chẳng khác nào cảnh trong phim Hàn, mà con gái thì đa số ai không cuồng phim Hàn.
– Nè! Nhìn thấy mấy chú họa sĩ vẽ đẹp nhỉ? Vậy có người học vẽ, vẽ được tới đâu rồi hay là chán bỏ qua một bên đó?
– Ai nói! Chị vẽ đẹp hơn nhiều. Đừng có xỏ xiên!
– Chứ dạo này có thấy ra đời tác phẩm nào đâu?
– Có mà, về Sài Gòn chị sẽ cho nhóc coi. Đẹp miễn chê.
– Tự tin ớn!
– Chứ sao! Chị biết mình là ai mà?
– Ai là ai!
– Là nữ hoàng xinh đẹp chứ ai.
– Lãng nhách! Tự nhiên nữ hoàng liên quan gì tới vụ vẽ.
– Thì chị là nữ hoàng biết vẽ chứ sao hihi!
Tôi bật cười, cứ nói chuyện kiểu này tới sáng chắc cũng toàn những câu nói không rõ đầu đuôi, kỳ lạ nhưng đơn giản. Thực ra tôi cũng chỉ cố gắng vui vẻ, chém gió với chị thôi chứ lòng cũng rối bời, thời gian tiếp theo chắc sẽ càng khó khăn hơn mỗi khi nghĩ tới em, lại phải đấu tranh giữa chờ và không, càng rắc rối hơn khi tôi không thể giả vờ vô tâm với nhỏ Hân nửa. Nghĩ đến nhỏ thì càng khó chịu hơn, chẳng biết đêm đó tôi và nhỏ đã đi đến đâu với nhau rồi, nhưng có lẽ chị Thủy chọc có khi đúng, đời có phải như phim đâu, hôm đó xĩn gần chết lấy đâu ra khả năng mà làm gì đó với nhỏ. Tất nhiên dù có xảy ra chuyện đó hay không tôi cũng chẳng thể chối bỏ trách nhiệm với nhỏ, dù sao lỗi cũng do tôi mà ra.
– Nhóc… đang nghĩ gì vậy?
– À không có gì?
– Tự nhiên cái mặt buồn thiu kìa, còn nói hổng có gì.
– Nhóc xin lỗi! Không nghĩ nửa, nhóc quên mất đi với chị thì không được nghĩ linh tinh.
– Biết vậy thì tốt! Nhưng nhóc có thấy chị làm vậy là vô lý hôn?
– Khờ quá! Chị làm gì cũng không vô lý hết, nhóc không sao, yên tâm.
– Uhm!
– Thôi hổng ngồi đây nửa. Tụi mình đi vòng vòng hồ chơi đi.
– Cũng được.
Tôi gọi tính tiền rồi cùng chị đi về phía bờ hồ, trời mát lạnh, dòng người lác đác trên bờ hồ chỉ đủ để người ta không cảm thấy vắng vẻ. Những ngọn đèn đường soi bóng, một chút sương, một vài chiếc lá cây, vài con vịt của du khách khuấy động mặt hồ, chỉ có vậy thôi mà khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, bình yên lắm. Đi dọc theo hồ mảng sáng của thành phố đã ở lại sau lưng, tôi với chị mất khá lâu mới được hơn nửa vòng hồ, phía bên này thưa thớt người, vắng đi nhiều ánh sáng. Đột nhiên chị dừng lại đứng im, hồi lâu thì từ từ bước xuống khỏi nên gạch lót đường, đôi giày cao gót của chị lún sâu vào nền cỏ khiến chị loạng choạng. Tôi vội chạy lại nắm tay đỡ chị.
– Nè! Tự nhiên xuống đó làm gì, coi chừng té xuống hồ luôn giờ!
Chị nắm chặt tay tôi quay mặt lại mĩm cười.
– Có nhóc ở đây mà! Té xuống hồ chị cũng hổng sợ đâu hihi!
– Hay quá!
Lấy lại thăng bằng chị đẩy tay tôi ra từ từ đi xuống sát mép hồ, hai tay vòng sau lưng xoay xoay người qua lại cứ như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi đứng im phía sau lặng im nhìn, chỉ lúc này mới cảm nhận chị nhỏ bé so với tôi làm sao, đơn giản thôi, chị đang đứng bên dưới, tôi đứng phía trên bờ cỏ kia mà. Rồi chị quay lưng lại nhìn tôi mĩm cười:
– Nhóc có thấy mọi thứ ở đây quen hôn?
– Ờ quen!
– Xí! Biết gì hôn mà quen, toàn trả lời đại. Đồ vô tâm!
– Ơ! Tự nhiên nói nhóc vô tâm.
– Thì nhóc đúng như vậy mà hihi…
Chị lại quay lưng nhìn ra phía bờ hồ bỏ lại gương mặt tôi ngẩn ngơ sau lưng chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết cười trừ lắc lắc đầu vì sự kỳ lạ của chị. Tôi ngồi bệt luôn xuống đất, chưa kịp nóng chỗ đã nghe tiếng chị hét nhỏ nhỏ:
– Ý! Chết rồi nhóc ơi!
– Sao vậy?
Tôi giật mình đứng dậy chạy xuống, chị xoay xoay người nhìn xung quanh dưới đất.
– Chị làm rớt cây son môi rồi?
– Trời đất làm hết hồn. Tự nhiên lôi cây son ra chi rồi rớt.
– Đâu rồi? Cây son chị thích nhất đó!
– Được rồi lên trên đứng đi nhóc kiếm cho, mang giày cao gót xoay xoay một chút rớt xuống hồ bây giờ.
– Nhưng!
– Đi lên trên đi, nhóc kiếm cho. Đi đi!
Tôi đẩy chị đi lên trên còn tôi thì lui cui tìm kiếm xung quanh, chẳng thấy cây son đâu cả, tôi khom người ráng nhìn xuống hồ, cũng không thấy cái gì là cây son, trời thì tối, ánh sáng ngọn đèn đường chẳng giúp gì được nhiều. Tôi mãi mê tìm kiếm, còn chị vẫn đứng im phía trên, tự nhiên chị nói nhỏ:
– Đồ ngốc!
– Hả? nói gì hổng nghe?
– Chị nói nhóc là đồ ngốc!
– Hay quá! Ngon xuống đây kiếm ha!
– Hihi!
Tôi cặm cụi kiếm tiếp, làm như cây son có chân chạy thì phải, kiếm mòn cả mắt cũng không thấy đâu.
– Hihi thôi hổng kiếm nửa!
– Sao vậy?
– Chắc mất luôn rồi. Chị mỏi chân quá, mình về đi nhóc!
– Nhưng cây son chị thích nhất mà! Từ từ nhóc kiếm thêm một chút.
– Thôi! Chị muốn về!
– Ờ nhưng!
– Về nha!
– Ờ ờ thì về!
Tôi miễn cưỡng đi lên, mặt vẫn cố xoay xoay lại kiếm, chị nắm tay tôi kéo đi, gương mặt cười cười không giống người mới mất đồ chút nào. Hai đứa lên xe đi về khách sạn, đi chơi cả ngày có vẻ mệt nên chị vừa nằm lên giường được một chút là ngủ. Tôi đắp kín mền cho chị xong rồi mặc áo khoác đi xuống dưới lấy chiếc xe máy sử dụng cho thuê tôi dặn chủ khách sạn từ lúc về, cầm theo cây đèn pin tôi chạy ù ra chỗ cũ để kiếm cây son. Hồi nảy tối mờ mờ, hy vọng có đèn pin sẽ kiếm được.
Cũng chẳng hiểu làm vậy để làm gì, chỉ biết là cây son của chị thích thì tôi nhất đình phải kiếm ra, rủi đó là cây son để pha caffe cho tôi uống thì sao. Vậy là hơn tiếng đồng hồ tôi lùng sục từng ngọn cỏ, bụi cây, cả phía dưới mặt hồ gần đó để kiếm, rốt cuộc cây son cũng chẳng thấy đâu. Trời càng về khuya càng lạnh, tôi đành bỏ cuộc quay trở về khách sạn vì sợ chị thức dậy sẽ không thấy tôi đâu, sáng quay trở lại kiếm cũng được. Trả xe, trả đèn pin, tôi nhẹ nhàng lên phòng, rón rén mở cửa đi vào, đang lui cui tháo giày thì nghe mùi thơm thoang thoảng sau lưng.
– Nhóc đi đâu đó!
Tôi giật mình quay lại, suýt đứng tim vì chị đứng khoanh tay sau lưng cứ như chờ sẵn để bắt tôi vậy.
– Ờ ờ thì đi xuống dưới sảnh kiếm trà uống.
– Trà đâu?
– Ờ ờ uống xong rồi.
– Trong phòng có trà sao hổng uống?
– Ờ thì…
– Xí! Coi người nhóc kìa, uống trà kiểu gì đầu tóc, quần áo ướt hết vậy hả?
– Ờ thì nhóc đi…
– Im đi! Xạo sự hoài. Nhóc đi kiếm cây son cho chị phải hôn?
– À ừ thì…!
– Đồ ngốc! Vô đây coi coi, ướt sương hết rồi nè. Ai mượn nhóc đi kiếm hoài chứ, chị đã kêu nghỉ kiếm rồi mà.
– Ờ thì nghe chị nói thích cây son đó lắm nên…
– Đồ ngốc!
Chị nghiêm mặt nhéo tôi một cái rồi cởi áo khoác ra cho tôi, đẩy tôi leo lên giường.
– Khuya rồi đi lung tung bệnh rồi sao. Nhóc mệt hôn?
– Ừ cũng mệt!
– Vậy nằm úp xuống đi chị massage cho.
– Hehe đã!
– Ham hố!
– Chứ sao.
– Nằm ngay ngắn coi.
– Biết rồi biết rồi!
Chị kéo áo tôi lên rồi bắt đầu xoa xoa, bóp bóp, đấm đấm, gãi gãi tuy không chuyên nghiệp (thực ra tôi cũng không rõ chuyên nghiệp là sao) nhưng cũng thoải mái vô cùng, cả tiếng đồng hồ lui cui kiếm mõi lưng gần chết. Nhờ vậy tôi chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay, ngủ ngon và say lắm.
Buổi sáng dậy, người mõi nhừ cứ như bị ma đè, mở mắt ra mới biết chị nằm ngủ ngon lành trên ngực tôi, hèn chi khó thở quá chừng, coi như đêm qua massage công cốc, người mõi hoàn mõi. Cũng muốn để chị ngủ thêm, nhưng cái bụng đói cồn cào đành phải gọi chị dậy. Loay hoay cả tiếng đồng hồ mới xuất phát đi ăn sáng, xong xuôi kéo nhau đi chơi khắp nơi trong thành phố, tối mịt quay trở về số 4 Đống Đa. Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng lưu lại Đà Lạt, đối với tôi cũng chẳng còn gì ở Sài Gòn để trốn tránh, cũng đã quyết giữ cho mình lời hứa riêng, chị cũng ở đây, lòng tôi thanh thản hơn nhiều. Có chờ đợi hay không thì cuộc sống vẫn tiếp diễn, tôi vẫn phải sống như bao người vậy thôi. Căn phòng caffe hôm nay lung linh ngọn nến nằm bên trong bình thủy tinh, một chậu hoa cúc nhỏ theo yêu cầu riêng của chị, bình thì của quán nhưng hoa là do chị mang theo.
Chị vẫn thích loài hoa giản dị nhỏ bé ấy, trái ngược hoàn toàn với nữ hoàng, nhưng vì chị thích nên tôi buộc phải xem đó là loài hoa xinh đẹp nhất. Những câu chuyện không đầu không đuôi kéo thời gian nhẹ nhàng trôi đi, mọi âm thanh cuộc sống dường như nhường chỗ cho tiếng piano ngọt ngào sâu lắng. Tôi và chị tạm dừng trò chuyện để lắng nghe, người nghệ sĩ say sưa hát cứ như đây là lần cuối cùng chị ấy được cất tiếng đàn hát, bất giác tôi giật mình tự hỏi nếu hôm nay là ngày cuối cùng… liệu ai sẽ là người tôi gọi tên.
– Mai mình phải về hả nhóc?
– Ừ!
– Nhưng chị còn muốn ở lại đây chơi. Sài Gòn ồn ào lắm, ở đây chị thấy thoải mái hơn.
– Nhóc cũng thích ở đây. Nhưng phải về đi học nửa, quan trọng nhóc có một người nửa không thể bỏ mặc mà trốn hoài.
– Nhóc nói bé Hân hả?
– Ừ! Dù sao nhóc cũng làm cô ấy tổn thương, cũng phải làm gì đó cho cô ấy vui.
– Uhm! Con người nhóc đó, thực sự nhóc có cố gắng tỏ ra mình bất cần bao nhiêu thì hành động của nhóc lại ngược hoàn toàn.
– Là sao?
– Nhóc luôn bất cần, lạnh lùng… nhưng thực ra bên trong con người nhóc là trái tim rất ấm. Nhóc có biết nhóc như vậy càng khiến người khác yêu nhóc nhiều hơn bất chấp nhóc xấu xa đa tình hông hả?
– Ờ ờ! Nhóc cũng không nghĩ nhiều tới vậy. Nhóc chị biết nhóc không muốn nhìn thấy ai buồn vì nhóc hết, cảm giác đó khó chịu lắm. Kệ… từ từ tính tiếp.
– Đồ ngốc!
– Ừ!
Tôi quay mặt nhìn ra ngoài bờ tường, nơi đó khung cửa kính còn lưu dấu mờ từ hơi thở của chị. Tôi biết mình đang rơi vào tình thế dù vô tình hay hữu ý, cách sống của mình càng làm tôi bối rối với cách đối xử với những người con gái xung quanh. Phải làm sao để không ai phải tổn thương mà vẫn giữ được lời hứa của riêng mình, chỉ là riêng mình tôi thôi nhé, tôi không bắt em phải giữ theo đâu. Tôi im lặng móc bức thư của em ra đưa vào ngọn nến trước mặt, mảnh giấy từ từ bốc cháy, tôi hé cửa sổ ra, gió lùa vào, ngọn lửa ngập ngừng nửa muốn tắt để giữ lại chút gì đó hy vọng nửa muốn cháy bùng xóa nhòa tất cả. Tôi cầm mảnh giấy cháy cho tay ra ngoài cửa sổ, đến khi lửa táp vào tay, mảnh giấy cháy đến không còn gì để cầm tôi mới buông. Chị thầm thì vào tai tôi…
– Nóng tự khắc sẽ buông!
Chị kéo tay tôi vào thổi nhè nhẹ, ánh mắt nghiêm trách tôi để tay mình suýt bị bỏng.
– Nhóc đốt thư của ai vậy?
– Thy!
– Sao nhóc đốt nó?
– Vì…nhóc không muốn đọc nó, càng không muốn giữ nó.
– Nhóc chưa đọc sao?
– Ừ! Chưa!
– Nhưng nhóc chưa biết bé Thy nói gì với nhóc mà.
– Nhóc không quan tâm, nhóc chỉ muốn làm việc mình muốn làm… dù sao nhỏ Hân cũng từng xé nó một lần không muốn nhóc đọc, giờ đốt đi cũng không khác mấy.
– Đồ ngốc!
Chị mĩm cười cốc nhẹ vào đầu tôi, chị lúc nào cũng luôn suy nghĩ khác thường, làm những điều kỳ lạ và chính tôi đôi khi cũng luôn làm những điều càng kỳ cục không kém. Một bức thư rất quan trọng của người yêu vậy mà tôi chỉ đọc một câu đầu và câu cuối rồi đốt đi… tự thấy mình kỳ cục và điên một cách khó ngờ. Chớp mắt một cái, người đi xa đã thực sự xa, chớp mắt một cái người ở xa… lại rất gần. Tôi cứ tưởng rằng đã bắt đầu cuộc sống mới vào cái ngày em lên xe hoa theo người ta về bên ấy nhưng đến bây giờ tôi nhận ra dường như tôi mới thực sự bắt đầu. Mảnh giấy cháy phai tàn vào gió, kết thúc đôi khi chính là sự khởi đầu. Tôi im lặng để một tay nằm yên trong tay chị, tay còn lại cầm ly caffe lên uống.
“ Em à! Anh sẽ giữ trong lòng mình những ký ức đẹp về em, giữ cho riêng mình lời hứa có lẽ chỉ mình anh cố chấp hy vọng… cho đến khi nào trọn vẹn yêu thương”
Đà Lạt đêm đổ sương mờ thành phố, tôi và chị quay trở về khách sạn, mỗi người đều im lặng chìm vào suy nghĩ riêng. Cảm giác mọi thứ mới thực sự bắt đầu luôn trống rỗng và hoang mang, ngày mai trở về Sài Gòn liệu những điều gì xảy ra tiếp theo.