Phần 77
Thời học sinh
Những ngày đầu mùa hè cuối năm lớp 7, tôi háo hức cùng đám bạn trong đội văn nghệ thành phố biểu diễn thành công chương trình văn nghệ của thành phố tổ chức mừng ngày 27-7 (tôi nhớ rất rõ ngày này vì gần với một ngày rất đặc biệt đối với tôi) . Phần thưởng cho cả một năm tập luyện, biểu diễn nhiều chương trình do nhà văn hóa thiếu nhi thành phố tổ chức là một chuyến du lịch Đà Lạt trong 5 ngày. Tất nhiên tôi phải giấu gia đình, giấu cả người dì tôi sống cùng từ nhỏ để đi du lịch vì tôi biết chắc chắn dì sẽ không cho tôi đi. Tôi xin dì về quê nghỉ hè sớm chơi với mẹ, vậy là tôi sẽ thoải mái lên xe cùng đoàn đi du lịch Đà Lạt một chuyến trước khi thực sự trở về quê nghỉ hè. Tất nhiên khi vừa đặt chân xuống Đà Lạt tôi mới gọi về cho mẹ nói dóc là tôi đi thi diễn với đội văn nghệ của trường cấp hai ở tỉnh khác sợ dì không cho nên nhờ mẹ giấu dùm. Vậy là tha hồ tung tăng ở Đà Lạt chẳng sợ mẹ hay dì ý kiến bởi vì có cho hay không thì chuyện cũng đã rồi, cùng lắm là đánh, chửi phạt gì đó thôi.
4 ngày trôi qua một cách vui vẻ, tôi được cô chú phụ trách dẫn cả đoàn đi tham quan khá nhiều địa điểm ở Đà Lạt. Mùa đó trời không đến nỗi lạnh, chỉ lạnh vào sáng sớm và đêm không nhằm gì với dân bản xứ, nhưng đối với khách du lịch thì khác, cả đám tụi tôi đều được cô chú phụ trách dẫn đi mua áo lạnh, tôi chọn một cái áo lạnh màu kem có hình một con quái vật xanh xanh khá ngầu cầm chiếc đinh ba màu đỏ. Tối ngày thứ 4, nhóm những đứa lớn học cấp 2 được tự do đi chơi trong thành phố theo kiểu xả trại. Vậy là cả đám bàn nhau đi ra chợ ăn vặt, vô công viên chơi trò chơi.
Tính tôi thì ít nói và lạnh nên cũng không thích đi chung cả đám cho lắm, chỉ muốn đi một mình để tự do khám phá thành phố về đêm. Vậy là mặc tụi cùng nhóm rủ rê tôi quăng cái áo lạnh trên phòng, mặc đồ mong manh tách ra đi một mình để hưởng cái lạnh của Đà Lạt. Lang thang khắp chợ nhìn ngắm đồ đạc lung tung những chẳng dám mua gì vì sợ tốn tiền với lại các cô phụ trách dặn có mua gì thì chờ người lớn đi cùng, lóc nhóc loi choi như tôi mà mua đồ sẽ bị người ta chém, có mua thì chỉ mua đồ ăn hay mua vé trò chơi thôi. Tiền dành dụm của tôi cả năm trời cũng không nhiều nên tiết kiệm là quốc sách hàng đầu, còn phải để dành tiền mua một chiếc xe đạp leo núi nửa.
Cầm bịch đậu luộc với bịch sữa đậu nành nóng lang thang, xem hết cái này đến cái nọ đã đời tôi đi ra bờ hồ chơi. Sẵn sức trẻ tôi đi dạo luôn một vòng hồ cho mõi chân chơi rồi quay về chờ kiếm gì ăn no bụng là sướng. Đi được gần nửa vòng hồ, trời tối, phía bên này ít người hơn phía bên thành phố, thi thoảng mới có một vài người đi xe đạp đôi, đạp vịt, tập thể dục hay đi dạo ngang. Đột nhiên tôi phát hiện phía trước có một con ma màu trắng đang đứng ở mép hồ, cũng hơi sợ nhưng vẫn liều đi lại gần xem coi con ma mặt mũi ra sao chứ từ nhỉ tới giờ chưa được thấy ma lần nào.
Lại gần mới biết đó hổng phải con ma mà là một nhỏ con gái, mặc váy ngắn màu trắng, áo khoác cùng màu trắng và đội cái mũ len cũng màu trắng tinh, tay nhỏ đang ôm một con gấu bông hồn nhiên đi chầm chậm gần mép hồ. Tôi thấy lạ nên đi theo sau lưng, dù không đi theo thì nhỏ cũng đang đi cùng hướng với tôi mà. Vừa đi hình như nhỏ vừa hát, hát tiếng anh mới ghê chứ. Nói chung là kiểu đi dạo của nhỏ hồn nhiên, khác người thường lắm vì chẳng đứa con gái nào độ tuổi đó dám đi ra phía bờ hồ vừa tối vừa ít người qua lại thế này mà không có người lớn đi cùng.
Đang hát vu vơ, chợt con nhỏ không để ý nhìn đường, tôi nhớ lúc đó con nhỏ mang giày bốt khá cao nên bị vấp cục đá hay vấp gì đó. Hậu quả nhỏ té lăn mấy vòng rồi lọt đùng luôn xuống hồ. Tôi hoảng hồn quăng luôn bịch đậu với sữa trên tay chạy lại định kéo nhỏ lên, do vội quá tôi bất ngờ bị con nhỏ kéo rơi luôn theo, hơi hoảng nhưng nói chung hồi đó tôi rất tự tin vào tài bơi lội của mình cộng với tình hình nguy cấp, tôi cũng đâu có đầu óc đâu đứng yên suy nghĩ được Hồ Xuân Hương là hồ sâu và nguy hiểm như thế nào.
Con nhỏ chới với tay đập loạn xạ, chính vì vậy con nhỏ lâu chìm hơn, cộng thêm nhỏ mặc đồ trắng nên tôi vẫn thấy được con nhỏ dưới mặt hồ tối om. Mới té nên con nhỏ cũng không bị trôi ra xa bờ hồ cho lắm nên tôi tóm ngay được cái áo nhỏ kéo vô, may là tôi tóm được áo chứ tóm ngay tay nhỏ là thế nào cũng bị nhỏ kéo theo xuống thăm hà bá chắc luôn. Dùng hết sức bình sinh một tay tôi nắm đại cỏ hay nhánh cây trong bờ, một tay tôi lôi con nhỏ vào. Con nhỏ la hét cầu cứu toàn bằng tiếng anh, càng la nhỏ càng bị sặc nước
– Help…Help me…
Hix người đã nặng lại còn la hét, tay đập loạn xạ lên người tôi, vừa mỏi vừa đau tôi bực mình
– Im coi …
– Help…huhu…ặc ặc…help …
– Im…tui nói im coi…
Tôi hét hết công suất vô tai nhỏ, giật mình, nhỏ im bặt
– Nắm cỏ nè…
Nhỏ im nhưng vẫn chới với vì sặc nước. Tôi ráng hết sức một tay bám vào cỏ một tay cố kéo đầu nhỏ lên khỏi mặt nước.
– Im…La hoài…ráng nắm cỏ tui đẩy lên nha…
Tôi nói như hét, tình hình lúc đó rất nguy vì tôi rất mõi. Nhỏ hình như cũng hiểu nên gật gật đầu, hai tay không còn quơ loạng xạ nửa mà nắm lấy cỏ cố sức leo lên. Tôi nhăn mặt vì nhỏ vụng về, bờ lại cao, leo hoài không lên được…
– Đạp lên đầu tui leo lên…nhanh…đạp nhanh…
– Ừ…ừ…
Con nhỏ ngập ngừng một hai giây rồi đạp lên vai tôi cố sức leo lên. Tôi hít một hơi thiệt sâu, tay ráng nắm bờ cỏ mong manh, ngụp đầu xuống nước để nhỏ leo lên cho dễ. Nhờ tôi để đầu hẳn xuống nước nên nhỏ vòng chân ngồi luôn lên đầu tôi, chân nhỏ mang giày bốt nên đạp lên vai rất đau. Cuối cùng nhỏ cũng leo lên được bờ nhờ sự giúp sức của tôi, hậu quả tôi tuột tay khỏi cỏ, mõi nhừ, đau rát, người tôi ướt lại mặc nguyên quần áo rất nặng, hầu như không thể bơi được.
Tim đập thình thịch vì sợ, người run bần bật, dấu hiệu của đuối sức và rất đau ở vai, tất nhiên tôi không dễ dàng buông xuôi, ráng hết sức bình sinh ngoi đầu lên hít một hơi sau đó tôi để mình tự do chìm, cong người lại tháo vội đôi giày, kéo dây nịt lột luôn cái quần dài. Vùng vẫy cuối cùng cũng thoát được cái quần dài nặng nề, như thoát được cục chì đeo chân tôi dễ dàng bơi ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Vừa ngoi đầu lên đã nghe tiếng con nhỏ la hét cầu cứu vì thấy tôi chìm
– Cứu…help….ai cứu…cứu…huhuhu…
Tôi lên tiếng
– Nè hổng sao…đừng có hoảng!
Tôi bơi vào sát bờ cố với tay nắm cỏ để leo lên, nhưng tay tôi bị xước, đau nên không thể leo lên, chỉ có thể vịn nhẹ đủ để nổi trên mặt nước đỡ bị đuối sức.
– Nè…kéo tui lên được không?
– Ừ ừ…
– Mà lột đôi giày ra…té xuống nửa giờ.
– Biết biết rồi…
– Mà thôi cởi cái áo khoác ra quăng một đầu áo xuống đây…hiểu hông?
– Hiểu hiểu…
Nhỏ vội cởi áo ra quăng luôn xuống trùm luôn nguyên cái đầu tôi, vậy mà la hiểu hả trời @@
– Trời ơi quăng một đầu thôi!
– Ừ ừ biết rồi…
Tôi cố đưa một đầu áo lên cho con nhỏ, tôi nắm lấy đầu còn lại, con nhỏ dùng hết sức kéo, tôi một tay cố bám nhẹ vào cỏ, một tay nắm tay áo để nhỏ kéo, chân cố với lên bờ… hix hix sức nhỏ con gái làm sao kéo nổi tôi… ơn trời, chợt có một vài người nghe kêu cứu chạy lại, một chú chạy xe ào tới quăng xe cái rầm lao xuống nắm tay tôi kéo lên bờ.
Tôi thở phào vì thoát nạn, lại nhìn thấp thoáng trong bóng tối gương mặt con nhỏ mếu máo khóc làm tôi suýt phì cười. Nếu không mệt vì đau lại bị chú kia xoay người qua lại hỏi thăm thì tôi đã cười chọc con nhỏ rồi. Nói chung kể thì nghe có vẻ to tát vậy chứ cũng không có gì nguy hiểm nhiều, tại con nhỏ hoảng quá đâm ra tôi cũng rối theo chứ ở dưới quê tắm kênh tắm sông, đi chơi ao hồ cũng lôi mấy đứa đuối nước vào bờ hoài.
Sau khi kéo tôi lên hỏi vài câu xong, chú bắt hai đứa lên xe chở ào vô một nhà gần bờ hồ. Tôi và con nhỏ được người lớn lau khô, băng vết xước và hỏi han đủ thứ. Giờ con nhỏ hết hoảng sợ, hết khóc nên trả lời rất bình tĩnh, tôi cũng vậy… người lớn cũng la hai đứa vài câu cho có lệ, đòi đưa về nhưng con nhỏ từ chối, chỉ nhờ gọi giúp một chiếc taxi để hai đứa tự về khách sạn. Tôi với nhỏ lên taxi, lúc này tôi với con nhỏ mới bình tĩnh quan sát, nói chuyện với nhau.
– Mấy người hồi nảy kỳ cục tự nhiên la mình …
Tôi khá cộc tính…
– La đúng rồi! … Đi đứng kiểu đó ai mà hổng la…
Con nhỏ sững người ngạc nhiên nhìn tôi, chắc bất ngờ vì tưởng tôi cùng phe ai dè bị tôi la luôn
– Dám lớn tiếng với tui hả…
– Sao hổng dám! Đi đứng một mình lo hát hổng nhìn đường suýt chết đó thấy chưa…
– Đáng ghét! Tưởng cứu người ta rồi muốn nói gì nói hả…
– Thấy sao nói vậy…
– Vừa phải nha. Xưa giờ chưa đứa con trai nào dám la tui đó nha…
– Giờ có rồi đó…
– Đồ khó ưa…đồ…đồ…
Tiếng chú lái taxi chen ngang…
– Thôi thôi hai đứa đừng cãi nửa. Giờ về đâu nói chú chạy này?
– Dạ chú cho con về đường…số….
– Khoan … chú chở con về số…đường trước…
Con nhỏ chen ngang, chú taxi cười…
– Chổ của nhóc này gần hơn đấy, về đó trước nhá?
– Dạ…dạ …
– Không! Chú cứ chạy về chổ con trước…
– Nhưng chỗ tui gần hơn mà…
– Không cần biết… về chỗ tui trước…
– Vừa phải thôi nha.
– Im!
– Không!
– Im…con trai phải nhường con gái.
– Nhưng…
– Nói nhiều!
– Con gái gì ngang ngược dzậy?
– Kệ tui! Kệ tui! Kệ tui!
Tôi hết biết nói gì trước cái mặt chu ra nhắm tịt mắt kệ tui ngang ngược của con nhỏ. Thôi dù sao cũng là con trai, nhường con nhỏ một bước cho khỏe, đỡ cãi nhau nhiều mất mặt nam nhi. Vậy là tôi quay mặt qua một bên chẳng thèm nhìn con nhỏ nửa, làm ơn mắc oán, con gái gì vừa ngang ngược vừa hung dữ… tôi hậm hực. Vậy là taxi đành phải chạy về chổ ở của con nhỏ trước. Đúng như chú taxi nói, chổ con nhỏ khá xa, chạy gần 15 phút mới tới. Một căn nhà khá to và đẹp, tuy trời tối nhưng nhờ đèn đường tôi có thể nhìn thấy được bên ngoài cổng căn nhà, (căn nhà là hồi đó tôi nghĩ vậy chứ bây giờ thì phải gọi đó là villa mới đúng). Con nhỏ bước xuống không quên nói với chú tài xế
– Chú chờ con chút!
Rồi chợt nắm tay tôi kéo xuống.
– Gì nửa?
– Xuống đây!
– Chi! Để tui về kéo đi đâu nửa.
– Xuống đây! Nhanh!
Con nhỏ trợn mắt… chẳng hiểu sao tự nhiên tôi hổng dám làm trái lời, líu ríu leo xuống xe. Nhỏ bấm chuông, một lúc sau có người mở cửa, là một phụ nữ khá trẻ và đẹp, nhìn có thể đoán trẻ hơn mẹ tôi…chắc là mẹ con nhỏ. Ngay lập tức người phụ nữ bước vội ra ôm chầm lấy nhỏ, hai người đối thoại với nhau bằng tiếng nước ngoài và tất nhiên là tôi không hiểu, về sau con nhỏ dịch lại đại khái là mẹ nhỏ lo lắng vì con nhỏ trốn đi chơi buổi tối… Sau khi nhỏ giới thiệu gì đó về tôi với mẹ, cô bước đến thanh toán tiền taxi, nắm tay tôi khẽ cuối đầu chào nói với tôi bằng tiếng Việt, giọng hơi là lạ không thuần giọng người Việt
– Chào con! … Vào nhà chơi với cô!
– Dạ dạ…
Tôi ngẩn người đi từ từ theo sau lưng, con nhỏ tung tăng ôm cánh tay mẹ, lại còn quay lại lè lưỡi trêu tôi một cái nửa chứ.
– Ngồi đó chờ tui chút nha…
Con nhỏ chỉ tay xuống cái ghế bông giữa phòng. Tôi đứng tần ngần không dám ngồi vì cái ghế đẹp mà người tôi lại đang ướt sợ dơ ghế. Một lúc sao mẹ con nhỏ đi ra trên tay là một cái khăn bông to đùng nhẹ nhàng nói với tôi.
– Sao con không ngồi?
– Dạ! … Con sợ ướt ghế.
– Khờ quá! Được rồi con vào đây với cô.
– Dạ dạ!
Mẹ nhỏ dẫn tôi vào một căn phòng mà tôi đoán là phòng tắm. Có một chiếc bồn tắm (lần đầu tiên tôi nhìn thấy tận mắt) màu trắng, đang được hai chiếc vòi nước xả nước vào bồn. Mẹ nhỏ nhìn tôi mĩm cười rồi bước lại gần đưa tay cởi khóa áo của tôi.
– Được rồi. Cô sẽ giúp con tắm nước nóng.
Tôi giật mình lùi lại.
– Dạ dạ để con tự tắm.
Mẹ nhỏ vẫn cười nhẹ nhàng kéo tôi lại gần.
– Đừng ngại. Hãy để cô giúp con!
Tôi khá rụt rè bước lại gần mẹ nhỏ mà không thể từ chối thêm nửa bởi vì giọng nói và vẻ bề ngoài đẹp một cách dịu dàng khiến tôi ngẩn ngơ nghe lời mẹ nhỏ như bị ru ngủ. Tôi đứng im ru để mặc mẹ nhỏ cởi quần áo cho tôi, người vẫn run run vì cái lạnh.
– Được rồi, hãy bước vào bồn tắm nào.
Tôi bước vào bồn, ngồi xuống…cả người được bao phủ với dòng nước ấm khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu. Mẹ nhỏ lấy một chai nhỏ đổ vào bồn, hương thơm nhẹ nhàng càng làm tôi thấy thoải mái hơn, phải chi được ở mãi trong chiếc bồn nước ấm này thì đã biết mấy. Mẹ nhỏ lấy một chiếc khăn trắng rồi nhẹ nhàng chà lên người tôi. Giật mình tôi lùi ra phía bên kia bồn… nhưng mẹ nhỏ lại dùng cái nụ cười dịu dàng mím môi ra hiểu với tôi hãy lại gần.
– Yên nào. Đừng sợ!
Tôi rụt rè trở lại gần mẹ nhỏ, mẹ nhỏ xoay người tôi lại rồi chà nhẹ lên lưng. Cảm giác vừa êm vừa lạ khiến tôi cứ như người bị mê ngủ, từ từ nhắm mắt. Đang ngon lành hưởng thụ sung sướng thì mẹ nhỏ lên tiếng.
– Cherry! Con không được nhìn lén như vậy!
Tôi giật mình đứng dậy quay phắt lại. Cánh cửa phòng tắm đang hé mở, tôi thấy rõ cái đầu con nhỏ lấp ló sau khe cửa. Tự nhiên con nhỏ la lên.
– Mẹ! Con cũng muốn được….AAAAAAAA!!!
Tôi chột dạ nhìn xuống rồi cùng hoảng hồn la lên ngồi thụp xuống.
– AAAAAAAAAAA!!! Đi chỗ khác!!! Trời ơi!!!
Con nhỏ cũng vừa la vừa chạy đi, tiếng bước chân chạy của con nhỏ lẫn vô tiếng la của hai đứa khiến căn nhà trở nên ồn ào hơn hẳn và tất nhiên mẹ con nhỏ cũng bật cười thành tiếng. Thôi xong, cha mẹ tôi, ông bà ngoại, các dì, cô y tá và mẹ nhỏ là người lớn không tính… nhưng nếu nói bị một đứa con gái nhìn thấy là mất zin thì tôi biết chắc cái thời điểm tôi bị mất zin là khi nào rồi đó .…(cũng may hồi đó còn nhỏ chưa biết zin là gì chứ ko chắc trở ra hồ tuẫn tiết rồi quá). Vậy là phần còn lại của buổi tắm diễn ra mà cái mặt tôi cứ nóng rần rần vì mắc cỡ, thêm vào mẹ nhỏ vừa giúp tôi tắm mà còn cười khúc khích như trẻ con nửa chứ.
Tắm xong, mẹ nhỏ giúp tôi lau khô rồi dẫn lên một căn phòng phía trên lầu mặc cho tôi một chiếc áo màu trắng kiểu áo mà mấy diễn viên trong những phim tôi thường từng xem đã mặc lúc tắm xong hoặc lúc chuẩn bị ngủ. Áo dày và rất ấm.
– Được rồi con hãy ngồi đây chờ một tí.
Mẹ nhỏ bước ra ngoài hồi lâu rồi quay trở lại cầm một chiếc máy sấy tóc (lúc đó tôi vẫn chưa biết đó là cái máy sấy tóc). Mẹ nhỏ nhẹ nhàng khởi động máy làm khô tóc cho tôi.
– Quần áo con cô đang làm sạch, chờ một tí sẽ khô ngay.
– Dạ!
– Tóc con mềm hơn tóc bé Cherry của cô nửa..
– Dạ!
– Cảm ơn con rất nhiều. Cherry là tất cả thế giới của cô… mất Cherry gia đình cô sẽ không biết ra sao nửa, cô sẽ không bao giờ sống nổi. Cảm ơn con…cảm ơn con chàng trai trẻ… Thực sự ngoài việc này ra cô chưa biết phải làm gì khác để cảm ơn con…cô…
Mẹ nhỏ nói với tôi bằng cái giọng run run xúc động, tôi quay lại khẽ giật mình vì nhìn thấy gương mặt mĩm cười nhưng nước mắt đang lăn dài từ mắt mẹ nhỏ. Bất giác tôi nhận ra tôi vẫn còn quá nhỏ để ý thức được việc tôi đã làm với gia đình nhỏ ý nghĩa như thế nào, tôi càng chưa đủ lớn để cảm nhận tình yêu của mẹ nhỏ đối với nhỏ lớn như thế nào… tôi chỉ biết đó là lần thứ hai tôi nhìn thấy một người phụ nữ khóc trước mặt tôi. (Người đầu tiên không ai khác chính là mẹ tôi). Tôi vội đưa tay lau nước mắt cho mẹ nhỏ.
– Cô ơi cô đừng khóc! Cô đừng nói vậy… người khác nhìn thấy cũng sẽ giúp bạn đó mà. Con… chỉ…
– Khờ quá Hai đứa chỉ là những đứa trẻ… Con có biết con đã mạo hiểm mạng sống của mình vì một người lạ… nếu không có con…Cherry sẽ sẽ…
– Dạ! … Dạ! Con…
Tôi cũng bối rối trước sự xúc động của mẹ nhỏ. Thực sự tôi cũng không nghĩ quá nhiều vì lúc đó tôi còn nhỏ, mọi việc trong mắt tôi rất bình thường, hồi ở quê tắm sông đuối nước tụi tôi cũng giúp qua giúp lại lôi nhau vào bờ. Đến giờ nghĩ lại tôi mới thấy rùng mình vì sợ, với sự nguy hiểm của cái lạnh và sâu, tôi và con nhỏ thực sự đã rất may mắn khi vẫn sống sót được khi bị té xuống hồ Xuân Hương.
– Cô ơi! Cô đừng khóc nửa…
– Uhm… cô không sao. Thật xấu hổ khi khóc trước mặt một đứa trẻ. Được rồi… tóc khô rồi đó. Con hãy xuống nhà trước cô sẽ xuống ngay.
– Dạ!
Tôi đứng dậy đi xuống nhà. Có tiếng chân người chạy phía ngoài khi tôi đi lại gần cửa. Xuống tới, tôi đưa mắt nhìn quanh, con nhỏ đang ngồi trên ghế ôm con gấu bông màu trắng dán mắt vào màn hình tivi, bên cạnh là những hộp bánh kẹo, trái cây khắp trên bàn. Tôi còn chưa biết làm gì thì đã bắt gặp ánh mắt con nhỏ nhìn tôi. Chột dạ, tôi vội cúi xuống kéo kéo cái áo lại cho chắc ăn vì sợ con nhỏ lại nhìn thấy lần nửa. Nhận ra hành động của tôi, con nhỏ cũng vội quay mặt ra chỗ khác, tay bốc một cái bánh ăn cắn một cái rồi chu miệng.
– You ngồi đó đi.
Con nhỏ chỉ tay vào cái ghế sô-pha bên cạnh vuông góc với ghế con nhỏ đang ngồi. Tôi nhẹ nhàng đi lại ngồi xuống. Hai đứa im lặng, tôi im lặng vì máu đang rần rần trong người vì mắc cỡ. Con nhỏ cũng không có khá hơn gì tôi nhưng vẫn làm bộ dán mắt vào tivi, cái tay xé bánh ăn không mà cũng run run làm rớt là đủ hiểu rồi. Dám tò mò nhìn lén trai tắm mà bình tĩnh sao được chứ hả… Thời gian chầm chậm trôi qua… cũng hơn mười phút hai đứa im lặng như vậy, hình như cũng bình tĩnh trở lại con nhỏ đưa một cái bánh quy màu đen có kem về phía tôi mắt vẫn nhìn vào tivi.
– Nè! Quên mời you ăn!
– Ờ ờ… được rồi… không ăn đâu.
– Cầm lấy nhanh. Bánh ngon lắm. Tui mời you mà… cầm… nhanh!
Cái con nhỏ này đúng là vừa ngang, mời bánh người ta mà cứ như ra lệnh không bằng, lại còn mời cái bánh con nhỏ mới cắn một miếng nửa chứ. Bó tay luôn. Nghĩ thì nghĩ vậy tôi cũng đưa tay cầm cái bánh con nhỏ đưa nhưng không ăn vì hơi ghê ghê, cái bánh con nhỏ cắn ăn rồi sao tôi dám ăn (hồi đó còn ngây thơ nên tinh thần vệ sinh răng miệng cá nhân rất cao 😀 ). Con nhỏ quay mặt qua liếc nhìn tôi.
– Sao you hổng ăn đi. Chê bánh của tui hả.
– Hổng phải…tại…
– Hổng tại gì hết! Ăn đi!
– Nhưng…!
– Ăn!
Tôi bị con nhỏ quắc mắt la một tiếng vội đưa cái bánh lên nhắm mắt cắn một miếng, tôi thề đó là lần ăn bánh kinh khủng nhất trong đời vì phải ăn chung cái bánh của một đứa con gái đã cắn rồi. Trời à đây mà hổng phải nhà con nhỏ chắc tôi sẽ không có nghe lời tới vậy đâu, ỷ nhà mình rồi ngang ngược ăn hiếp tôi (haizzz).
– Ngon hông?
Con nhỏ vừa cắn một cái bánh khác vừa nhìn tôi hỏi.
– Ờ ờ! Ngon!
– Vậy ăn nửa đi…bánh của tui mà hihi!
Tôi bị con nhỏ giám sát ăn bánh một cách trắng trợn nên đành ngậm đắng nuốt ngọt ăn hết cái bánh.
– Ngon hen! Nè ăn nửa đi!
Cái con nhỏ này, không có biết vô tình hay cố ý đầu độc tôi hay sao mà toàn mời bằng cái bánh vừa cắn trên tay trong khi xung quanh đâu có thiếu bánh kẹo nguyên vẹn không dính enzin của con nhỏ. Hồi nhỏ đi học tụi trong lớp đồn ăn chung với đứa khác là bị sida, mặc dù chưa biết rành sida là bệnh gì nhưng mà đứa nào cũng sợ thành ra giờ bị con nhỏ ép ăn bánh kiểu này, rầu nhũn ruột chứ có biết bánh ngon dở ra sao đâu. Mùi bánh socola nhân kem dâu có ngon cách mấy thì cũng trở thành ác mộng trong mắt tôi lúc đó. Buổi ăn bánh nhớ đời chẳng ngon lành gì với một thằng con nhóc lớp 7… mà con nhỏ cứ chu chu cái miệng lên vui vẻ mới ngộ chứ…