Phần 71
Không lẽ tính giựt đồ tôi hả trời, bộ đói ăn lắm sao đi kiếm tôi để giựt, giờ thân tôi có gì đâu cho giựt ngoài cái điện thoại với mấy trăm ngàn trong túi, muốn giựt được thì chắc phải đè tôi xuống lột quần mới thành công à, quần jean của em mua túi sâu và chắc lắm nhá. Chắc tôi lo hơi xa, anh chàng đó chạy theo nhìn tôi khoảng 100m rồi chạy chậm lại quay ngược đầu xe mất hút trong dòng người. Một chút khó hiểu hiện ra trong đầu nhưng rồi tôi cũng chẳng để ý làm gì, chuyện gì đến tôi đến vậy thôi.
Tôi chưa chạy xe về nhà vội, còn sớm chưa tới giờ quán đóng cửa nên ghé qua một tí. Giờ quán hết nhận khách nhưng khách có sẵn thì vẫn còn khá đông. Ông Kha thì đang ngồi nhịp nhịp đùi nói chuyện với chị Tiên. Chẳng biết hai ông bà tình cảm tiến triển tới đâu rồi mà dạo này thấy chị Tiên qua quán suốt. Ông Kha khác tôi ở chỗ ổng là quản lý chính nên cũng không có nhiều thời gian để rời khỏi quán nếu không quá cần thiết cho để gặp nhau thì chị Tiên phải chịu khó qua quán thường xuyên. Còn với những mối quan hệ của tôi ví dụ là em hay nhỏ Hân thì không cần thiết cho lắm vì dù gì tôi cũng không bị buộc phải ở quán nhiều, hết ca làm thì về, hôm nào nghỉ thì xin, ông Kha cần thì ổng sẽ kêu qua.
– Về sớm mậy?
– Ờ thì hết phim về sớm. Chị qua lâu chưa?
– Chị mới qua. Ủa em đi với con Hân hả?
– Dạ.
– Hèn gì chị kiếm nó đi chơi mà hổng thấy. Thì ra em bắt cóc tôi hả hihi …
– Em bị bắt thì có. Đi mua đồ tùm lum mệt muốn chết.
– Cái thằng! Đ.M được đi chung với người đẹp sướng thấy bà. Tau như mày là tau đi tới bến luôn…
– …
Tôi im ru không thèm trả lời lại ông Kha. Đơn giản thôi, thằng chả phun chữ mà quên rằng đang ngồi kế chị Tiên. Tôi là người ngoài thôi mà đã cảm nhận được sát khí đằng đằng của chị Tiên liếc nhìn ổng nói chi là người trong cuộc.
– Chị xử ổng từ từ ha. Em lấy nước uống cái.
– Ế! Từ từ mày…
Tôi đi vô trong quầy pha chế xin một ly caffe mang ra chỗ ông Kha ngồi chơi. Công nhận nghe ổng năn nỉ giải thích với chị Tiên đã con mắt thiệt, càng coi càng mắc cười ông anh mình, bên ngoài hùng hổ ăn nói như hét ra lửa mà giờ mất hết hình tượng. Đang khoái chí xem phim nịnh thần của ông Kha thì nhỏ Hân gọi điện thoại cho tôi.
– Nghe nè!
– A … n…h…Uhm M đang làm gì đó?
Tôi thề là nghe loáng thoáng từ anh… hay tại quán nhạc hơi to nên tôi nghe lầm.
– Đang uống caffe
– Sao chưa về nhà nửa hả?
– Ừ còn sớm ghé quán chơi chút về.
– Quán anh Kha hả?
– Ừ.
– Tưởng giờ này chạy đi uống caffe nửa. Mà tối rồi uống caffe chi cho khó ngủ. Mai hổng đi học sao?
– Ờ! Quen rồi không sao đâu. Sao Hân không ngủ đi ở đó nói M. Đi cả ngày trời…
– Biết lo nửa ha. Mệt thì mệt mà ngủ hổng được.
– Sao vậy?
– Nay gặp lại người đó đó.
– Người đó nào?
– Là người hồi nảy coi phim gặp đó.
– Ờ!
– Bạn trai cũ của Hân đó. Thấy sao?
– Uhm M không biết.
– Không biết ha không quan tâm.
– Ừ! Không quan tâm.
– …
– Đang buồn hả?
– Uhm… không phải. Tại tự nhiên nghỉ lại chuyện cũ thấy bực mình một chút. Thêm một người gì… vô tâm nửa…
– Hả? Ai vô tâm. Bạn trai cũ Hân hả?
– ….
– …
Tôi cũng im lặng không biết nói gì với nhỏ bây giờ. Gặp lại người xưa… mấy ai ngăn được suy nghĩ khác trong lòng. Bề ngoài nhỏ lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn vậy chứ cũng trong lòng chắc còn buồn lắm. Tôi chưa bao giờ biết rõ ràng chuyện vì sao nhỏ Hân chia tay bạn trai, nhỏ chỉ toàn tâm sự với tôi không đầu không đuôi và tôi chỉ im lặng lắng nghe chứ chưa bao giờ hỏi rõ.
– Nhỏ đi chung với ảnh… là bạn gái mới đó.
– Ừ!
– Nhỏ cũng là bạn Hân.
– Ờ!
– M có muốn biết lí do sao Hân chia tay ảnh không?
– Tiện thì nói. Còn thấy nói ra làm mình buồn hơn thì thôi… không sao đâu.
– Có buồn đâu. Buồn với lo vụ khác kia.
– Vụ nào nửa.
– Vụ hôm nay nè. Cho xin lỗi nha. Hồi nảy tại Hân sĩ diện nên lỡ làm vậy đó.
– Làm vậy là làm sao?
– Bộ hổng hiểu thiệt hả?
– Ờ không…
– Hihi hổng hiểu là hổng để ý chuyện đó nửa đúng hông.
– Ờ…đương nhiên không rồi. Hehe…
– Vậy ngủ đi… cái người gì…
– Người sao?
– Thôi hổng nói nửa. Hân ngủ trước đây.
– Ờ ờ.
Tôi cười nhẹ rồi cúp máy. Ừ thì ngốc chứ cũng đâu đến nổi không hiểu gì đâu. Hiểu thì đã sao, lại càng làm cho nhỏ Hân thêm suy nghĩ nửa mà thôi, cá tính của nhỏ là vậy, không thể để nhỏ cảm thấy xấu hổ vì nhỏ đã mượn tôi để che mắt người cũ. Không biết sắp tới sẽ xảy ra những chuyện gì nửa đây, bắt đầu cảm thấy sắp vướng vào một chút rắc rối mà tôi cũng chưa nghĩ ra được là gì rồi đó. Khách đã về gần hết, tụi phục vụ rục rịch dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, tôi cũng đứng dậy phụ một tay.
Đến khi người khách cuối cùng về hết tôi mới chào ông Kha chị Tiên về phòng. Đi cả ngày mệt lắm rồi… nay ngủ sớm hơn thường ngày một tí vậy. Sắp đến tết cổ truyền, tôi vẫn nghe tụi bạn trong lớp bàn tán như vậy, không biết còn bao nhiêu ngày nửa. Trước mặt vẫn bộn bề việc học hành, thuyết trình, tài liệu và cả các kỳ thi cuối môn sắp cận kề… ngày nào cũng rong ruổi với những mối quan hệ rắc rối này không biết có vượt qua hết được mấy môn học không đây…
Mọi chuyện vẫn không có vẻ gì rắc rối đến với tôi vì hai ba ngày nay tôi cũng học, làm bình thường. Chị của tôi từ hôm anh Phong được cho phép trở lại Sài Gòn thì cũng không dành hết thời gian hành xác tôi nửa, với lại hôm kia có than thở nhức đầu việc gì đó, chắc là lại bận công việc riêng đây mà.
…
Tôi nhét cuốn tài liệu vào tay nhỏ bạn giữ dùm rồi gỡ luôn một cúc áo cho đỡ ngột ngạt, vừa kết thúc xong buổi thuyết trình của tất cả các nhóm trong lớp. Nóng và mệt thiếu điều muốn tìm một cái hồ nước nhảy ào vào cho sảng khoái, cả buổi chui rúc trong góc để điều chỉnh âm thanh, hình ảnh, micro, điện đóm… cho cả buổi thuyết trình, giờ mới được tự do nên dẹp hết mấy cái hình ảnh sinh viên áo đóng thùng lịch sự từ đầu giờ. Trong lớp hơn 100 con người này, ban đầu có phân công theo nhóm nhưng do khả năng, tinh thần trách nhiệm… dần dần mọi việc về kỹ thuật, âm thanh, hình ảnh mỗi buổi học cũng như máy móc, trang thiết bị phục vụ việc học mỗi buổi đều do tôi phụ thầy cô lo lắng, mỗi buổi thuyết trình hay trình chiếu thì tôi lại yên vị trong góc với máy móc. Thi thoảng cũng có lớp trưởng hay một hai thằng nào đó thay thế vị trí tôi nhưng đa số đều do tôi phụ trách.
Chẳng phải siêng hay giỏi giang gì đâu mà tại phần đó cũng là sở thích, nếu phụ trách lo vụ kỹ thuật thì không phải ngồi dưới đối mặt với những câu hỏi, những trang tài liệu dày đặc, chiếm được cảm tình của giáo viên và nhất là ở cái góc đầy dây điện, máy móc thiết bị đó tôi sẽ luôn được im lặng một mình, không phải tranh luận, không phải nói nhiều, không phải quan tâm mình phải thân với ai, phải gia nhập nhóm nào…
– Làm gì cái mặt khó chịu dữ vậy?
Nhỏ Hân từ đâu bất thình lình xuất hiện kế bên đưa cho tôi ly trà sữa hình như nhỏ mới mua ở cái tiệm trà sữa nhỏ nằm góc đường gần chỗ tôi học. Căn tin cũng vắng người, chỉ có tôi, nhỏ bạn và một hai đứa khác nán lại chỗ học để tránh cái nắng nóng của buổi trưa Sài Gòn, sau giờ học là giờ nghỉ trưa nên nhỏ Hân vào đây cũng không có gì làm ồn ào cả. Nhưng hơi lạ là không hiểu vì sao nhỏ lại vào được đây vì nơi tôi học có công an canh gác nghiêm ngặt theo kiểu trừ khi là sinh viên, công an, người có công vụ, quân đội…thì sẽ không ai được quyền đến gần kể cả đậu đầu xe gần cổng cũng không được.
– Ủa sao vô đây được?
– Sao nghỉ học rồi hổng chịu về. Ở đây chi vậy? Chờ ngoài cổng cả buổi hổng thấy nên vô kiếm nè.
– Ờ ngồi chút về. Nắng quá làm biếng.
– Con trai mà cũng sợ nắng nửa hả?
– Ờ…làm biếng thiệt.
– Tối ngày làm biếng. Có về nhà mà cũng làm biếng rồi mai mốt làm ăn gì được.
– Ờ ờ mà qua kiếm chi vậy? Mai mốt có gì gọi M qua. Đừng vô trường nửa?
– Xí bộ quen Hân xấu lắm hả mà tối ngày đòi giấu.
– Nghĩ sao cũng được. M không muốn mọi việc giữa học và bạn bè bên ngoài lẩn lộn vào nhau vậy thôi.
– Xí. Hổng cho thì thôi mai mốt hổng thèm qua nửa
– Ờ!
– Người gì kỳ cục.
Nhỏ chu miệng ra vẻ khó chịu, thôi kệ nhỏ tôi cũng đang mệt vì nắng nóng chẳng thèm đôi co nhiều với nhỏ làm gì cho mõi miệng. Hút một hơi trà sữa cho đã khát tôi đứng dậy kéo tay nhỏ Hân.
– Thôi về. Tới sắp tới giờ lớp ca chiều học rồi.
– Từ từ. Mới vô chưa nói được gì mà.
– Có gì ra quán ăn nói luôn. Đói bụng rồi.
– Cũng được.
Tôi dẫn nhỏ Hân xuống bãi lấy xe ở gần cổng ra vào. Nhỏ tươi cười chào anh công an đang ôm súng ngồi trong phòng gác, tôi im lặng dẫn xe ra ngoài mặc cho nhỏ Hân đang đứng nói chuyện với anh công an. Nhận ra tôi đang định đề máy xe chạy đi trước nhỏ Hân vội nói với theo.
– Nè từ từ chờ Hân với. Người ta hổng có xe đó!
– Hả? Vậy hồi nảy qua đây bằng cái gì?
– Đi taxi.
– Vậy nhanh lên, nắng quá nè!
Nhỏ vội quay lại chào anh công an rồi tiến lại ngồi lên phía sau tôi.
– Hổng có nón hả?
– Ờ đi có một mình hai nón chi mất công.
– Thì cũng phải để sẵn 1 cái nón trên xe đề rủi có chở ai nửa chứ.
– Khỏi cần. Không có đi chung với ai đâu mà chở.
– Người gì kỳ cục. Vậy Hân là cái gì?
– Hân là bạn đột xuất không tính. Giờ qua quán ăn có chút xíu à không sao đâu. Ngồi im đi.
– Bị công an bắt ráng chịu.
Không thèm đôi co với nhỏ nửa tôi cho xe chạy ào qua quán ăn quen thuộc của tôi những lúc tôi đi chung với bạn. Quán này khá nhiều món tự chọn, sạch sẽ lịch sự, nếu đi một mình thì tôi sẽ không qua quán này ăn thay vào đó sẽ chui vào tiệm cơm bụi bình dân hơn. Ăn trưa xong, người dần phục hồi năng lượng nên đầu óc cũng nhẹ nhõm thoải mái hơn, tôi chở nhỏ Hân qua một quán caffe cóc khá mát mẻ để ngồi tránh nóng chứ giờ nhỏ cứ theo tôi thế này làm sao mà về phòng ngủ hay đi chơi game chờ tới giờ đi làm được. Gọi caffe xong tôi ngả người ra cái ghế bố thưởng thức cái bóng mát rượi của mấy cây bàng trước quán.
– Sao nay tính làm gì mà qua tận lớp kiếm M vậy? Hỏi nảy giờ hổng nói.
– Bộ có chuyện mới được qua kiếm M hả?
– Không phải. Mà nhìn cái mặt là biết có chuyện rồi.
– Xí nay thông minh quá ha.
– Rồi sao có nói không?
– Từ từ người ta nói. Làm gì dữ vậy.
Rõ ràng sắp có chuyện muốn nhờ hay ép tôi làm đây nè. Nhìn cái thái độ là biết rồi. Tôi im lặng nhấp một ngụm caffe đá mát lạnh đưa ánh mắt nhìn ra đường, từng dòng xe hối hả lao nhanh đi nhưng cũng muốn trốn tránh cái nắng nóng của trưa Sài Gòn.
– Tối nay… cho Hân mượn M một ngày nha …
Muốn té ghế với nhỏ luôn vậy. Làm một câu bất ngờ còn hơn cái xe tải lao ầm trên đường kia nửa.
– Là là sao hổng hiểu?
– Thì mượn M đi với Hân một đêm.
– Nay bày đặt mượn nửa. Mọi khi vẫn đi chung bình thường mà. Nay tính mua gì nửa, bửa mới mua cả đống đồ rồi mà.
– Tài lanh nửa. Ai nói đi mua đồ.
– Chứ làm gì? Hix nghỉ làm hoài bị ông Kha la chết.
– Hổng sao đâu. Hân xin anh Kha rồi.
Hay nhỉ, tự tiện quyết định trước khi nói với tôi luôn, cái này là ép người vào đường không thể từ chối nè còn bày đặt mượn mướn nửa chi không biết.
– Mà đi đâu làm gì nghiêm trọng dữ vậy?
– Đi sinh nhật.
– Hả sinh nhật ai?
– Sinh nhật bạn Hân.
– Ờ M có quen không mà kiu M đi. Tự nhiên không mời đi làm gì?
– Có mời mà….
– …
– Nhờ hai người bửa trước gặp ở rạp chiếu phim hông?
– Ờ hơi nhớ.
– Nhỏ đó mời Hân đi sinh nhật.
– Rùi sao…
Nhỏ Hân cúi cúi đầu, tay bấm bấm vào nhau tỏ vẻ bối rối.
– Thì nó mới Hân với… với bạn Hân đi…
– Ý là kèm M luôn đó hả?
– Uhm…
– Kèm M chi. Quen biết gì đâu.
Hình như tôi ngố thiệt thì phải, càng hỏi càng thấy khó hiểu.
– Tại…tại…
– Gì tại tại hoài vậy?
– Mà M hứa M chịu đi với Hân đi.
– Nói gì úp úp mở mở vậy. Đi thì đi bạn bè có gì đâu mà nghiêm trọng dữ vậy.
– Bộ M quên bửa Hân nói người con trai đi với nhỏ đó là ai hả?
– Ờ không.
– Thì nhỏ đó. Tôi là người làm Hân với ảnh chia tay đó. Chuyện dài lắm. Nói chung… Hân… Hân không muốn đến đó một mình.
– Ờ…sao nửa?
– M đi với Hân nha… hổng phải đi kiểu bình thường. Mà cho Hân mượn M làm người yêu một ngày nha.
– Hả!!!
Nghe xong câu này còn muốn té ghế tập hai, đau tim ngang với việc giờ có chiếc xe tải nào đó lao vô người tôi luôn vậy.
– Thôi không giỡn. Tự nhiên sinh nhật rồi người yêu gì nửa?
– Nó … con nhỏ đó nó muốn làm Hân xấu hổ vì bị nhỏ lấy mất bạn trai. Hân không thể không đi.
– Chuyện đã qua rồi… chấp nhất những người đó làm gì cho khổ không biết. Cảm thấy đi được thì đi, không thì thôi việc gì đặt nặng hơn thua chi.
– Hân biết vậy. Nhưng hổng phải Hân tranh thắng thua với con nhỏ đó đâu. Nó hổng đáng cho Hân bận tâm nửa mà. Hân chỉ muốn chứng minh cho anh ta thấy không có anh ta Hân vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ và có người yêu thương.
– Biết là vậy nhưng…
– Hân biết làm vậy kỳ lắm. Nhưng Hân thực sự cần một người đi cùng.
– Biết nhiêu người bạn tốt hơn M sao hổng kêu. Đi kêu M làm người yêu. Có khi M còn làm xấu mặt Hân hơn nửa đó. Không thấy M thua xa người cũ của Hân về mọi mặt sao.
– Ai nói thua…
– Lùn hơn, xấu hơn, ngay cả quần áo rồi xe cộ nhìn sơ là lép vế hơn người ta rùi. Đem M theo chi cho thêm mắc cỡ. Hay là nhờ anh Phong đi. Anh Phong mà đóng vai người yêu Hân thì đố ai dám chê.
– Hân không cần anh Phong. Hân chỉ muốn mượn M thôi….
Nhỏ Hân có vẻ hơi xúc động và nhất quyết chỉ muốn tôi đóng vài người yêu đi sinh nhật với nhỏ. Thực sự tôi không thể hiểu nổi biết bao nhiêu người tốt hơn tôi, nhất là mấy anh chàng vệ tinh xung quanh nhỏ đều hợp vai hơn là thằng nhóc con như tôi kia mà. Tôi là tôi không có thích mấy cái trò này đâu, đóng giả rồi cố thể hiện mình hơn người khác để lấy uy…đâu có hợp với con người của tôi.
– Việc gì M cũng giúp Hân được. Nhưng chuyện này M thấy không ổn chút nào. Hân tìm người khác đi được không chứ M không hợp với những chuyện này đâu.
– Không muốn tìm người khác. Với lại đâu thể tìm người khác thay M được.
– Tại sao?
– M hổng nhớ bửa trước hai người đó gặp tụi mình hả. Hân lỡ nói với ảnh M là bạn trai mới của Hân rồi mà. Cách đây mấy bửa ảnh có nói liên lạc với Hân tỏ ý níu kéo muốn xin Hân thêm một thời gian để ảnh xác định lại tình cảm. Hân thì không còn yêu ảnh nửa, càng hổng thèm ngồi chờ ảnh xác định tình cảm làm gì vì Hân đâu có rảnh mà ngồi ngang hàng tranh giành tình yêu với con nhỏ kia. Hân muốn ảnh biết Hân đang sống tốt, Hân có người yêu rồi, Hân muốn ảnh nhìn thấy Hân có người yêu rồi để ảnh với con nhỏ đó tránh xa để yên cho Hân sống. Bởi vậy Hân mới muốn M đi với Hân, ý Hân là vậy đó hổng phải đòi M theo để ganh thắng thua với con nhỏ đó đâu.
– …
Tôi im lặng. Lý do nhỏ Hân đưa ra đúng là có chút hợp lý giải thích cho việc nhỏ chọn tôi vào vai người yêu của nhỏ. Nhưng dù lý do hợp lý như thế nào thì cái trò này cũng chẳng phải hay ho gì mà chỉ làm sinh thêm nhiều rắc rối không hay thôi chứ vui vẻ gì đâu.
– Mình là bạn mà. Đóng giả có một ngày chứ có bắt làm người yêu thiệt luôn đâu làm gì sợ dữ vậy.
Giọng nhỏ có vẻ buồn buồn.
– Không phải sợ. Tại hơi bất ngờ với thấy sao sao ấy.
– Vậy M vẫn từ chối phải không. Thực ra Hân cũng hổng muốn ép M. M suy nghĩ đi, nếu không được cũng hổng sao, Hân đi một mình cũng được.
– Đừng có vậy mà…. hix từ từ M nghĩ cách cho.
– Khùng quá. Ai cần M nghĩ cách. M suy nghĩ đi. Có gì cho Hân hay. Nhờ thì nhờ vậy chứ cũng biết M sẽ hổng dễ đồng ý đâu mà, yên tâm đi Hân hổng có giận M đâu.
– Ờ…thì từ từ để M tính…
– Mệt ghê. Thôi Hân về trước đây.
– Thôi mà. Tự nhiên làm vậy… chờ tính tiền M đưa Hân về…
– Khỏi. Hân đi taxi được rồi.
Ôi sợ nhất là con gái buồn kiểu này, lòng dạ sắt đá cỡ nào cũng phải ngán cái chiêu hạ giọng như thế này của con gái.
– Nói là chờ chút mà. M đưa Hân về….bất ngờ quá thì cũng phải cho người ta suy nghĩ chút chứ có ai nói nhất định từ chối đâu.
– Vậy sao?
– Đang mệt, thêm Hân nói cái giọng kiểu đó nửa. Về nghỉ đi chiều tính.
– …
– Lên xe nè! Ngồi đó xụ mặt xấu thêm chứ ích lợi gì đâu.
– …
Về đến cổng nhà nhỏ Hân bước vào trong đóng cổng đứng nhìn tôi. Trời Sài Gòn trưa nóng, tuy không bằng với những buổi trưa hè vì giờ cũng dịp sắp cuối năm nhưng mà sau cánh cổng là ánh mắt của nhỏ Hân nhìn tôi trong trường hợp này thì càng làm tăng thêm sự khó chịu trong tôi. Đành bấm bụng chạy xe đi thật nhanh tránh ánh mắt của nhỏ vậy. Dừng xe dưới gốc cây mát gần đó tôi lấy điện thoại dò tìm số chị.
– Gì đó nhox con?
– Đang làm gì? Ở đâu?
– Hổng làm gì. Nằm ăn hàng ở nhà nè.
– Sướng ta. Ở nhà mà cũng có đồ cho ăn hàng luôn.
– Hihi Phong mua cho chị đó.
– Vậy cho qua với.
– Hii qua thì qua đi. Mà qua chơi thì được hổng có giành ăn với chị đó.
– Ai thèm. nóng quá qua kiếm máy lạnh.
– Vậy qua nhanh nhanh nha. Chị chờ.
– Ờ đang chạy qua nè.
Tôi tắt điện thoại quay ngược đầu xe hướng về nhà chị. Chẳng hiểu sao lúc này lại muốn gặp chị, không phải tôi có ý tìm chị để hỏi ý kiến chị mà đơn giản gặp chị đầu óc tôi sẽ thoải mái trở lại để xử lý cho ổn tình huống nhạy cảm này. Tự nhiên đang yên lành phải đi đóng vai người yêu của một đứa bạn, mà còn là bạn thân của em nửa… thấy tào lao làm sao ấy. Cuối cùng cũng qua đến nhà chị. Dắt xe vào chào hỏi chú thím ba xong tôi đi thẳng lên phòng chị. Giờ việc tôi qua nhà chị chơi cũng không còn xa lạ với chú thím ba nửa, còn lên phòng chị thì đã trở thành cái đặc quyền từ lâu tôi sở hữu rồi.
Vào phòng đã thấy chị của tôi nằm vắt vẻo hồn nhiên trên giường, xung quanh lung tung đồ ăn vặt anh Phong mua từ Hà Nội mang về cho chị. Tôi cũng được chị cho mấy thanh socola và một hộp sấu gọi là món gì tôi chẳng nhớ, chỉ biết ăn thấy giòn giòn, ngọt ngọt, chua chua, mặn mặn khá là ngon (chính thức mê món sấu từ đó, nay qua chắc chôm thêm 1 hộp đem lên lớp ăn). Tai chị đeo cái headphone màu trắng to đùng dán mắt vào màn hình tivi. Chả hiểu vừa ăn uống ngay trên giường ngủ, vừa nghe nhạc thì lấy đâu ra tâm trí xem phim đang chiếu trên tivi không biết.
– Nè! Sung sướng quá ha.
Tôi lại gần kéo tai phone ra khỏi tai chị.
– Đừng có giành món này của chị nha. Nhox ăn cái đó kìa kìa. Chị ngán rồi.
Hết nói nổi luôn. Chưa kịp làm gì đã nói cứ như tôi qua đây là lao ngay vào giành ăn với chị không bằng, đón đầu trước luôn chứ không thèo nói chuyện chào hỏi dạo đầu gì hết. Toàn suy bụng mê ăn của mình ra bụng người khác không luôn.
– Ai thèm giành ăn với chị. Nay hổng làm gì sao nằm nhà sung sướng vậy.
– Hihihi có đồ ăn ngon làm chi mệt người.
– Ăn riết mập như con heo rồi khóc ha
– Xí! Đừng trù ẻo chị. Hổng mập được đâu, chị sẽ xinh đẹp hoài luôn đừng hòng nói xấu chị.
– Cái này là nói thiệt. Trù làm gì.
– Khỏi lo. Lo thân nhox kia. Ăn nhiều vô. Ốm nhôm như con ma.
– Biết con ma ra sao không mà so sánh đó.
– Biết!
– Dóc!
– Hihi đó…có nguyên con ma khùng trước mặt chị nè ple ple…
Chị chu miêng chỉ tay vào tôi rồi nằm xích qua một bên để nhường chỗ cho tôi. Chưa từng thấy người nào ăn uống hồn nhiên trên chính cái giường ngủ của mình. Không có thím ba chu đáo dọn dẹp thì chắc cái người này bị kiến tôi tha đi làm thịt từ lâu rồi. Tôi nằm dài ra kế bên chị nhắm mắt thờ phì một cái như trút hết mọi nóng nực, bực bội, khó chịu ra bằng một cái phì dài vậy. Phòng chị mát lạnh, yên lặng tách biệt hoàn toàn với cuộc sống ồn ào nóng nực bên ngoài. Chị nằm úp người lại chống cằm đút một trái sấu to vào miệng tôi.
– Bộ có chuyện gì bực hả nhox con.
– Sao biết hay vậy?
Tôi nhai trái sấu một cái ngon lành nhắm mắt trả lời không cần nhìn chị.
– Hihi vì chị là chị của nhox mà.
– Uh. Có chuyện rắc rối nè.
– Ai đem rắc rối cho nhox con vậy?
– Ờ thì nhỏ Hân.
– Hihi.
– Biết gì không chưa gì cười rồi.
– Nếu là từ bé Hân thì không phải rắc rối.
– Sao vậy?
– Vì chúng ta là những người thân thiết với nhau. Mọi việc lớn cỡ nào cũng không phải là rắc rối. Hihi.
– Ờ ờ…
Tôi chợt hiểu ra điều gì đó trong lòng từ lời nói của chị. Đã là bạn thân thiết của nhau vậy mà từ nảy tới giờ tôi lại nghĩ chuyện của nhỏ Hân mang đến với mình là rắc rối. Nói như vậy chẳng khác nào tôi xem nhỏ Hân là một cục rắc rối chứ đâu phải là bạn thân nửa, thêm một minh chứng cho cái tính bất cần, khó chịu khô khan của tôi.
– Nếu hổng phải rắc rối thì nói ra chị sẽ cùng nhox giải quyết nè. Không được mang cái mặt nhăn nhó mệt mõi đó trong phòng chị biết chưa.
– Rồi rồi…
– Ngoan.
– Nói đi
– Cho miếng nửa coi.
– Xí…miếng nửa thôi đó. Không cho nhox ăn nhiều đâu. Sắp hết rồi.
Chị bốc thêm một trái sấu to đút vào miệng tôi, mát lạnh, giòn tan.
– Hân kiu nhox đóng vai người yêu đi sinh nhật bạn với nhỏ. Để cái anh người yêu cũ của Hân biết Hân có người yêu rồi ấy mà.
– Nhox từ chối đúng không?
– Uhm. Nhox thấy không ổn. Với lại chị nhìn coi nhox có tốt hơn ông kia đâu. Thua sút đủ thứ từ ngoại hình tới điều kiện này nọ…
– Ai nói nhox thua hắn! … Nhox tốt hơn hắn rất nhiều.
– Biết ông kia sao không mà nói tỉnh bơ vậy. Nhox gặp rồi. Ông đó cao hơn nhox một chút, ăn mặc cũng sành điệu, đẹp trai lắm.
– Hắn ra sao kệ hắn chứ chị có thèm quan tâm đâu. Nhox hơn hắn chắn chắn rùi vì nhox là nhox con của chị mà hihi
– Sax…lí do lãng xẹt…
– Xí! Tại nhox tối ngày suy nghĩ khùng khùng như mấy người đó mới thấy vậy. Chị nói nhox hơn là nhox hơn.
– Ờ nói thì nói… hay là mượn anh Phong đi… thấy ảnh hợp hơn. Bảo đảm ăn đứt ông người yêu cũ của nhỏ Hân.
– Cái tên mê gái đó nói tới chi. Mà không được đâu. Bé Hân chọn nhox là có lí do mà đúng không. Nhox không được đẩy cho người khác đâu.
– Sao biết có lí do?
– Hihi tên vô tâm như nhox mà biết gì. Bộ bé Hân phải nói lí do rõ ràng nhox mới chịu hả?
– Lí do gì nửa. Thì Hân la tại hôm trước ông kia gặp nhox rồi nên không nhờ người khác được.
– Hết rùi hả?
– Ờ hết rồi. Bộ còn lí do nào nửa hả?
– Hihi mệt quá nhox biết vậy được rồi.
Chị cười, ngồi thẳng dậy rót nước ép trái cây ra ly.
– Chị hỏi nhox nhé. Nếu giờ bé Hân đi tới buổi sinh nhật đó một mình, nhox ngồi đây…cảm giác nhox sẽ ra sao. Hihi.
Chị đưa ly nước ép lên miệng uống một hớp rồi kéo tôi dậy đưa ly nước ép cho tôi, còn mình thì nằm xuống ôm lấy con gấu bông im lặng nhìn tôi. Còn phần mình, tôi ngơ ngác nhận ra mình đang đáng trách như thế nào. Tôi ôm cái tính cao ngạo bất cần của mình và quên rằng Hân là bạn của tôi, cô ấy gặp khó khăn và tôi đã ngập ngừng không sẵn sàng bên cạnh cô ấy, tất cả tại tôi ích kỷ, tôi mãi so sánh mình với bạn nhỏ Hân rồi sợ rằng mình sẽ thua. Ừ ngay bây giờ có lẽ tôi thua bất cứ người con trai nào trên thế giới này bởi vì tôi không dám bên cạnh khi bạn mình cần. Nhất là người ấy lại là nhỏ Hân. Câu hỏi của chị đơn giản nhưng làm tôi ngỡ ra nhiều điều trong lòng mình. Tôi uống một hơi hết sạch ly nước ép, trả ly về tay chị tôi mìm cười.
– Uhm nhox hiểu rồi.
Tôi lấy điện thoại ra bấm số nhỏ Hân.
– Hân nghe nè.
– Tối nay mấy giờ đi?
– Là sao…
– Thì mấy giờ đi M qua đón Hân.
– Thật hả… M đồng ý chịu đi với Hân hả?
– Uhm.
– Hihi
– Giờ mấy giờ đi. Sau này có chuyện gì ráng chịu nha … không có bắt đền M đó.
– Biết rồi hihi. 7h M qua đón Hân nha.
– Ờ. Thôi ngủ chút đây. 7h gặp
– Uhm. Ngủ đi.
Tôi cup máy. Vậy là ổn, lỡ rồi chơi tuốt luôn ngán gì ai. Cùng lắm là trao thân cho nhỏ Hân muốn làm gì thì làm, tự nhiên đang trong giai đoạn thất tình lại được có người yêu một ngày, lại đẹp nửa… trời thương ta rồi. Tôi tự trấn an dẹp mọi lo lắng ra khỏi đầu rồi nằm xuống im lặng nhắm mắt ngủ.
– Chị, nhox ngủ chút nha.
– Uhm. Chị cũng muốn ngủ.
Rồi chị cũng im lặng ôm con gấu bông nhắm mắt ngủ không nói thêm lời nào với tôi nửa. Đồ ăn vẫn lung tung trên giường, tôi cũng nhắm mắt, lòng vẫn không yên cho lắm… có điều gì đó tôi làm sai với ai đó thì phải. Không phải với em… mà thấy sai… sai với một ai đó khác không rõ hình dung nửa. Phù chắc tại tôi nghĩ ngợi nhiều quá thôi.
Thức dậy bởi ai đó đang sử dụng tôi làm trò nghịch. Chị chứ còn ai nửa. Chị đang cầm một lọ mứt dâu trên tay ngồi chăm chú quẹt dâu lên mặt tôi. Bị tôi phát hiện chị liền nhéo mũi tôi một cái rồi đứng dậy nhảy khỏi giường trốn tuốt phía sau mấy cái ghế sô-pha to đùng. Tôi lấy tay quẹt quẹt trên mặt, liếm liếm… hix cái mặt tôi còn ngọt hơn cái lọ mứt luôn chứ giỡn à.
– Ngon ha… nhắm chạy thoát không hả?
– Hihi dám qua đây hôn chị uýnh xỉu luôn đó.
– Đứa nào chạy là heo.
Tôi thủ thế phóng xuống giường quyết tâm bắt cho được chị. Đúng là chị đâu có chạy, bốc nguyên một nắm mứt nhỏ quăng luôn vô mặt tôi. Không ngờ được chị lại chơi cái chiêu không ai nghĩ ra thế này, tôi lãnh nguyên nắm mứt vô giữa mặt, ngọt, cay cay khóe mắt ôm mặt ngồi xuống vì không thấy đường. Lập tức tôi bị chị lao đến đè luôn xuống nền quẹt mứt túi bụi khắp đầu tóc mặt mũi. Dám tấn công người một cách trắng trợn, tôi vùng dậy ôm chị lại dụi tất cả những chỗ nào tôi biết có mứt vào người chị…
– Nè…chơi dơ hả
– Hihih bỏ chị ra … bớ người ta…dơ đồ chị…
– La vô ích…hừ hừ …
– Bỏ ra…dơ thiệt nè…hihi đồ mới đó…bớ người ta…cứu tui…hihihi…
Giờn vui thiệt…chỉ có giỡn với chị mới thoải mái thế này thôi. Đang vật nhau ra để quẹt mứt lên người nhau thì chị vôi giơ tay đầu hàng.
– Thôi thôi…hihi nghỉ giỡn…
– Sao … sợ rồi hả?
– Xí ai thèm…tới giờ nhox đi với bé Hân kia
Chết chưa, lo giỡn suýt tí quên mất chuyện quan trọng với nhỏ Hân.
– Mệt nhox ghê…người ta kiu cho dậy hổng cảm ơn thôi. Ăn hiếp chị nảy giờ luôn.
– Ai ăn hiếp hồi nào à.
– Nè…dính mứt hết luôn nè…ngứa muốn chết nè…
– Ai bỉu giỡn trước chi.
– Mệt ghê…hihi nhox tắm đi. Trễ rồi đó.
– Thôi rửa sơ xong nhox về nhà tắm thay đồ sau.
– Sao kịp. Nhox tắm đi. Chị kiếm quần áo cho thay.
– Hả. Chị làm gì có quần áo cho nhox mặc.
– Mệt nhox quá. Tắm đi. Chị lấy khăn với đồ ở nhà của chị cho mặc.
– Dẹp … Nhox là con trai đó nha.
– Hihi biết sợ hả…mệt ghê nhox tắm đi chị có đồ cho con trai chứ bộ. Mặc đỡ chút thui chị sẽ kiếm đồ cho nhox mặc đi sinh nhật.
– Được không đó.
– Được mà…nhanh nhanh đi…
Chị đẩy tôi vào wc rồi chạy vô tủ đồ nếu không muốn nói là cái phòng chứa quần áo giày dép túi xách của chị. Tôi tranh thủ tắm rửa cho thật sạch mứt trên người. Được một lúc chị gõ cửa phòng tắm.
– Nhox chị để đồ ngoài này nè. Chút đưa tay ra ngoài góc phải nhox là thấy nha.
– Ờ biết rồi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa phòng tắm, mờ mờ nhưng cũng đủ thấy bóng trắng của chị đi xa dần, tôi mở cửa lấy đồ vào. Là một cái quần cộc và áo sơ mi sọc ca-rô to thùng thình so với tôi. Kệ mặc đỡ chút ra ngoài tính cách cũng được. Mặc đồ xong tôi đi ra ngoài, chị quay lại nhìn tôi rồi cười ngặt nghẽo.
– Hihi đồ ngố tồ…đồ con nít…hihi
– Quê nha…
– Hihi đồ ngố đồ ngố…
Thật ngu khi chịu mặc bộ đồ này để làm trò cười cho chị, còn gì hình tượng lạnh lùng của tôi nửa chứ.
– Dẹp nghỉ giỡn. Rồi giờ sao. La có đồ cho nhox mặc đi sinh nhật mà, hổng lẽ mặc vậy đi @@.
– Hihi chứ sao. Mặc vậy đi…nhìn dễ thương đó. Hihi
– Zzz
– Chờ chút đi. Cho chị ngắm nhox chút. Hihi đồ con nít.
– Ai con nít hơn ai à. Mà chị tắm đi. Mình mẩy toàn mút không kìa.
– Chút. Đang chờ nè
– Chờ gì?
– Chút biết. Hihi cho chị ngắm nhox con chút coi. Hihi…
Chắc nhảy lầu ba tự tử cho xong đời chứ ngồi đây cho chị chọc hoài thế này còn quê hơn chết nửa =.=. Ngồi nói linh tinh, chịu trận bị chị chọc khoảng mười lăm phút thì có tiếng chuông cửa. Chị chạy ào xuống ra ngoài cổng, tôi đứng trên nhìn theo từ cửa sổ. Một anh nào đó trông khá lạ phóng chiếc xe LX độ màu trắng pha xanh lá cây vào sân nhà bước xuống vừa tươi cười vừa nói gì đó với chị, người đó rút chìa khóa đưa chị cùng với một bọc màu đen rồi đi ra cổng. Chị bước theo đóng cổng lại rồi tung tăng chạy trở lên phòng.
– Nhox nhox. Quần áo cho nhox nè.
– Đâu ra vậy?
– Hihi mới mua đó. Nè đẹp hen. Nhox con mà mặc vô là thành hot boy liền.
– Èo…làm quá không.
Chị lấy từ trong bọc ra một cái quần kaki trắng cùng chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, vừa nhìn đã thấy mê rồi nói gì mặc vào.
– Ai đem đồ cho chị vậy?
– Bạn Phong đó cũng là bạn chị luôn. Nảy chị gọi điện kiu ảnh mua giúp chị đó. Nhox mặc vô đi rồi ra đây chị làm tóc cho. Cái đầu bù bù như tên ngố xấu xí quá à.
– Thôi thôi chảy bình thường được rồi.
– Mệt! Nghe lời hok hả. Nhanh đi…
Chị đẩy tôi vào trong phòng tắm để tôi thay đồ còn mình thì ngồi hát la la la gì đó. Đồ đẹp thật, rất hợp với dáng người thấp, ốm như tôi, mặc vào trong tôi có vẻ lịch sự hơn, mập ra hơn một tí. Vừa thay đồ tôi vừa nói chuyện với chị.
– Sao anh đó biết mà mà mua đồ nha với vừa quá vậy chị?
– Xí! Chị chọn đồ đó.
– Sao chọn được?
– Đơn giản mà. Chị là chị nhox sao hổng biết nhox mặc ra sao cho đẹp được. Chị gọi điện chỉ ảnh chỗ mua với kiểu đồ mua đó. Nhanh lắm.
– Bộ ảnh ở gần hả?
– Hổng phải. Anh đó đang làm trong công ty gần đây thui. Nhà ảnh tuốt quận 8 đó.
– Hix ảnh đang làm việc hả. Tự nhiên chị bày chi cho phiền ảnh.
– Kệ. Chị hổng quan tâm chuyện đó. Nhox xong chưa? Ra đây.
– Rồi xong rồi.
Tôi bước ra, chị mĩm đang ngồi vắt vẻo trên thành ghế so-pha nhìn tôi, chị mĩm cười nhảy xuống xoay tôi qua lại xem xét.
– Hihi thấy chưa. Đẹp trai rùi nè. Nhox ngồi xuống chị chải lại tóc cho.
– Ờ ờ.
– … …
– Anh đó về rồi hả? Sao hổng mời vào chơi?
– Hihi qua đưa đồ xong hết chuyện rồi. Cho ở đây chi nhox?
Một câu nói thật lạnh lùng, cái người này đáng sợ làm sao @@.
– Rùi sao ảnh bỏ xe lại?
– Hihi chút nhox lấy xe đó chở bé Hân đi sinh nhật nha.
– Hả sao vậy?
– Xe chị mượn đó. Đẹp hok. Hihi …
– Rồi ảnh về bằng gì?
– Hổng biết. Đó là chuyện của ảnh hổng phải chuyện của nhox. Hỏi nhiều quá à ngồi im coi.
Hix tôi đang chung phe với cái người khủng khiếp thế này sao trời, tội nghiệp cái anh hồi nảy, vì tôi mà bị chị hành xác =.=.
– Đi sinh nhật thôi mà chị bày chi đủ thứ hoành tráng quá vậy.
– Hihi phải vậy mới được. Ngoại hình, xe cộ hổng quan trong nhưng trong tình huống này phải khác. Nhox ra sao với chị không quan trọng. Nhưng chị muốn với người khác nhox con phải tốt nhất trong mắt họ. Hôm nay nhox phải thiệt đẹp để bé Hân vui vẻ chứ hổng phải đẹp cho nhox đâu. Làm người yêu của người ta dù một ngày cũng phải làm thiệt tốt. Biết chưa.
– Biết rồi. Nhưng thấy ngại ngại sao ấy.
– Nhox khùng! Tự tin lên coi. Hôm nay phải hạ gục hết mấy người đó… hihi nhox mà đóng vai hổng đàng hoàng về chị uýnh phù mỏ đó… làm sao cho coi được đó nha nha.
– Biết rồi!
Có sai lầm khi qua đây gặp chị không trời. Làm cứ như ra trận hay đi biểu diễn văn nghệ không bằng, chăm sóc, đồ đạc xe cộ còn hơn ca sĩ diễn viên nửa. Mà dù giờ tôi có nghĩ hay nói gì cũng vô ích, chị của tôi muốn làm gì rồi là làm chứ chẳng thèm cho tôi cơ hội từ chối. Siêu ngang bướng là nữ hoàng đó chứ không ai ra đây so với chị được nửa đâu. Không biết có biết làm tóc không nhưng chăm chú nghịch cái đầu tôi cả buổi cuối cùng trông khá ổn, tóc tôi chị chải rẽ một bên trái, tạo kiểu lượn sóng nhìn mặt tôi cá tính hơn, lịch sự hơn. “Sắm tuồng” cả buổi xong, từ bàn tay của chị, tôi lột xác khác xa một thằng nhóc ngố bình thường hằng ngày. Đúng là người đẹp vì lụa mà.
Chị mĩm cười nhìn tôi, ánh mắt của chị toát lên niềm vui thực sự, tôi thấy điều đó. Chị nghiêng nghiêng mặt nhìn tôi, cả người chị vẫn bù xù quần áo đầu tóc, cả màu dơ bần của mứt dâu, đồ ăn vương trên người… hình như chị mải mê làm đẹp cho tôi mà quên mất bản thân mình.
– Xong rồi! Nhox con lãng tử đi đi. Chị phát hiện một điều rồi nha.
– Điều gì?
– Nhox con…không xấu như chị tưởng…lêu lêu…
Cái này khen thiệt hay chọc tôi đây nè trời, sao cũng được… biết nhận ra cái vẻ đẹp tuyệt vọng của tôi là tốt.
– Chứ sao… đã nói nhox có một vẻ đẹp tiềm ẩn mà.
– Hihi thấy ghê… tìm hoài mà nó ẩn suốt thì có. Phải có chị nhox mới đẹp được đó. Hôm nay bé Hân sẽ ngạc nhiên vì có người yêu khùng như nhox … ple ple…
– Kiếm chuyện hoài nha.
– Nhox đi đi. Sắp tới giờ kìa. Chừng nào xong về qua đây kể chuyện chị nghe nha.
– Ờ ờ.
– Đi đi! Chị chờ! …
Tôi đi xuống nhà ngồi lên chiếc xe độ của anh bạn chị. Trước khi đi tôi còn quay lại nhìn chị, chị đang đứng ở cửa sổ tươi cười nhìn tôi.
– Cho mấy người đó biết nhox của chị tốt như thế nào… cố lên nhox con
Đi dự sinh nhật, đóng vai người yêu nhỏ Hân thôi mà chị làm cứ như tôi đang đi thi nét đẹp thanh lịch toàn thành không bằng. Tướng tôi mà đi thi thì vòng gửi xe cũng không có vé vào luôn nhé. Tôi phòng xe ra khỏi nhà chị hướng về nhà nhỏ Hân. Hôm nay…là ngày đâu tiên tôi được chị chăm sóc chuyện ăn mặc… hôm nay là ngày đầu tiên sau nhiều ngày một mình… tôi sắp có người yêu nửa rồi…Hơ hơ… Sài Gòn đẹp nhỉ 😀
Hôm nay thời tiết khá mát mẻ vào buổi tối, mặc dù chen giữa dòng xe đông đúc nhưng không cảm thấy bực bội như bình thường. Qua đến nhà đã thấy nhỏ Hân đứng trước cổng đợi tôi, chắc nhỏ đã chuẩn bị đi từ sớm chứ không tôi lại phải ngóng cổ ngồi chờ ngoài đường như thường ngày rồi. Tôi ngừng xe lại, hai cặp mắt nhìn nhau và người đầu tiên lên tiếng trước là nhỏ Hân. Hôm nay nhỏ mặc chiếc quần jean đen bó sát với những đường cắt thấp thoáng da thịt trắng ngần, áo sơ mi sọc ca-rô mỏng tanh bỏ áo vào quần trông cực kỳ cá tính, không biết có phải trùng hợp hay không nhưng với đôi mắt thẩm mỹ sơ cấp của tôi cũng nhận ra tôi với nhỏ hôm nay đi chung hình như đẹp đôi vô đối ngoại trừ đôi giày cao gót của nhỏ đang dìm hàng chiều cao của tôi tàn nhẫn.
– Xe đâu vậy?
– Ờ mượn.
– Sao hổng đi xe kia.
– Ờ lên xe đi từ từ nói sau.
– Uhm.
Nhỏ leo lên xe, chờ nhỏ đội nón bảo hiểm vào xong tôi mới rít nhẹ ga cho xe lao vào dòng người. Novou luôn là chiếc xe tôi thích nhất từ lâu, giờ lại được chạy một chiếc còn độ khá công phu, sau lưng là cô bạn “người yêu” xinh đẹp, bản thân mặc đồ cũng trông khá ổn nên càng thấy tự tin hơn. Dù sao tôi cũng là một người rất trẻ nên giờ xe xịn, đồ đẹp, gái xinh cho dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng cũng có chút gì đó gọi là “ngông”. Sài Gòn dường như cũng hào nhoáng, xa hoa hơn ngày thường.
– Nè!
– Gì?
– Bộ mua đồ mới hả? Nay ai bày cho mà biết điệu nửa vậy?
Nhỏ Hân ghé sát vào nói nhỏ bên tai tôi.
– Ờ! Thấy cũng bình thường mà.
– Hihi hổng dám! Người như M làm sao biết lựa đồ đẹp được. Nè nói đi quần áo nay mặc của ai vậy?
– Bạn!
– Mua ha mượn?
– Mượn đó.
– Hihi…
– Sao cười?
– Cảm ơn nha.
– Chuyện gì?
– Vì M đã chịu đi với Hân lại còn chuẩn bị chu đáo đến vậy.
– Ờ… không có gì.
Tôi mĩm cười im lặng nhìn thẳng về phía trước. Tôi không biết nên nói gì thêm vào lúc này và cũng không muốn trả lời thật về những thứ hôm nay trên người tôi là do chị chuẩn bị. Có lẽ nên giấu nhỏ về việc tôi mang chuyện này ra nói với chị thì tốt hơn là nói thật.
– M nè!
– Sao?
– Hôm nay… tụi mình đổi cách xưng hô luôn nha.
– Là sao.
– Thì gọi nhau kiểu khác đó.
– Kiểu gì?
– Người gì chậm hiểu thấy sợ…. hôm nay mình làm… làm người yêu chứ bộ.
– Ờ rồi sao? Ý Hân muốn nói gì M hiểu chết liền ấy.
– Còn kêu tên nửa hả. Kêu khác đi. Ai đời đang yêu nhau mà kêu tên vậy hông?
Tôi gật gù, giờ mới nhớ…công nhận nhiều lúc cái đầu tôi cũng ngơ ngác thiệt…
– Ờ ờ! M biết…à quên…anh biết rồi.
Nhỏ khẽ để tay lên vai tôi bấm nhẹ…
– Hihi…
Tôi cho xe chạy thẳng lên một nhà hàng nhỏ nằm trong khu vực chuyện ăn uống tiệc tùng của quận 5. Nhà hàng nhỏ nên nhỏ nên bạn bè của nhân vật chính bàn nhau bao trọn buổi tối nay để tha hồ vui vẻ. Khách khứa cũng không qua nhiều, tôi cũng không có cảm giác xa lạ cao sang như lần tôi cùng em đi sinh nhật. Nói chung theo lời nhỏ Hân nói lúc trên đường đi thì khách của bạn nhỏ cũng bình thường, sinh viên có, nhân viên văn phòng có, thiếu gia, tiểu thư nhà giàu thì cũng một vài người. Nói thì nói vậy chứ tôi cũng biết nhỏ Hân chỉ cố trấn an tôi thôi, nhỏ cũng lo xa quá, lúc nào nhỏ cũng sợ tôi không quen với không khí của những buổi tiệc xa lạ này, với những người có điều kiện tốt hơn tôi nhiều lần. Cũng đúng thôi, không chỉ vào khoảng thời gian ấy mà mãi cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào quen được với không khí của những nơi ồn ào, sang trọng của Sài Gòn… tôi cũng không bao giờ muốn quen bởi vì tôi muốn giữ lại một chút gì đó “hai lúa” trong con người mình.
Đón tiếp tôi là anh chàng người yêu cũ của nhỏ Hân, tuy chỉ nhìn qua bề ngoài những theo tôi đánh giá có lẽ đây cũng là một người khá sành điệu bằng chừng là trang phục rất hợp dáng người, còn mái đầu thì hoàn toàn có màu khác, kiểu khác so với lần đầu tiên tôi gặp. Ngay khi bước vào cửa nhà hàng nhỏ Hân đã chủ động tìm lấy tay tôi khoác nhẹ vào, còn tôi thì im lặng bỏ tay vào túi quần như thói quen hằng ngày.
– Hi em! Sao tới muộn vậy
Anh chàng cười tươi bước ra khỏi bàn tiến về phía cổng giơ tay chào nhỏ Hân bằng chất giọng rất Sài Gòn.
– Ủa em thấy sớm 10 phút mà anh?
– Ừ ha anh quên coi đồng hồ. Chắc tại trông em nên thấy lâu.
– Tự nhiên trông em chi?
– Thì….
Có một chút bối rối trên gương mặt của anh chàng đó trước câu hỏi của nhỏ Hân. Ngay lập tức anh ta tìm qua tôi để né tránh câu hỏi chẳng biết có phải cố tình hỏi của nhỏ Hân hay không.
– Đây là…
– Người yêu của em. Hồi bửa anh gặp rồi mà
– Em có giới thiệu tên tuổi gì cho anh biết đâu.
– Uhm hen em quên. Anh gọi ảnh là M được rồi, ảnh nhỏ hơn anh 3 tuổi. Còn đây là anh Khoa người em nói với anh ở nhà đó.
Nhỏ vừa giời thiệu vừa quay qua bấm tay nhẹ vào tay tôi. Hiểu ý tôi khẽ chủ động đưa tay ra bắt tay anh Khoa.
– Chào anh.
– Ừ! Chào em. Bữa nay thấy em khác với bửa ở rạp chiếu phim đó nha.
– Cũng vậy mà anh.
– Anh thấy khác.
– Chắc tại quần áo đó chứ em thấy cũng bình thường mà.
– Ok. Vậy em có nghe cô bé này kể về anh chưa?
– Dạ em mới biết anh hồi bửa đi coi phim thôi.
– Ủa? Bộ Hân không kể về anh với em hay tại em không hỏi về anh.
– Ờ em không quan tâm.
Một lần nửa tôi nhìn thấy thái độ có một chút gì đó bớt vui trên gương mặt anh Khoa. Có lẽ câu trả lời của tôi hơi nặng thì phải, tôi chẳng có ý gì xấu với anh ta cả, chỉ là tôi nghĩ gì nói đó vậy thôi.
– Thôi tính đứng đây nói chuyện hoài hả anh Khoa.
– Ừ chết anh vô ý quá. Rồi hai người vào đây. Chọn chỗ đẹp cho em luôn ok chưa.
– Sao cũng được mà anh. Ủa nhân vật chính đâu?
– Dưới bếp. Đang nói chuyện gì đó với chủ nhà hàng.
– Quen hả anh?
– Ừ bà chủ là bạn của mẹ bé Mai.
Tôi và nhỏ Hân được anh Khoa dẫn vào ngồi vị trí gần nhất với vị trí đặt bánh kem sinh nhật. Tôi đoán cũng là vì trí của chủ nhân buổi tiệc ngồi vì anh Khoa cũng ngồi xuống cạnh đó, không biết là cố ý hay vô tình nhưng thực sự có vấn đề khi anh ta ngồi kế nhỏ Hân luôn. Buổi tiệc hình như cũng đang diễn ra từ từ vì trên bàn cũng đã có vài món ăn nhẹ. Đặt hai tẩy đá trước mặt tôi và nhỏ Hân, anh Khoa khui liền hai chai ken chủ động rót bia vào đầy ly của nhỏ Hân. Đến khi chuẩn bị rót cho vào ly trước mặt thì tôi khẽ đưa tay cản lại.
– Thôi cảm ơn anh. Em không uống được.
– Trời đất sao vậy thằng em. Sinh nhật vui mà uống đi chứ.
– Anh thông cảm, em…
– Không có lý do ý trấu gì hết. Uống với mọi người cho vui.
Tôi cũng không nói gì nửa, vậy là anh Khoa rót đầy ly bia của tôi rồi vui vẻ đứng dậy thay hô hào mọi người cụng ly. Tôi cũng im lặng cụng ly với mọi người rồi uống một ngụm nhỏ.
– Ý mấy người chơi kỳ hổng có tui ở đây dám cụng ly ầm ầm hả. Biết bửa nay sinh nhật ai hôn hả?
Mai, người hôm trước tôi gặp ở rạp chiếu phim chắc ở dưới bếp vừa lên tới tươi cười lên tiếng. Ngay lập tức vài tiếng trêu chọc rộn lên hướng về phía đầu bàn. Nhân vật chính xuất hiện làm cuộc vui trên bàn ngày càng ồn ào hơn. Khách khứa cũng hình như đến cũng đông đủ cho nên không lâu sau đó anh Khoa lại đứng dậy phát biểu làm chủ buổi sinh nhật.
Mọi người vui vẻ hát hò chúc sinh nhật Mai, một cô gái cũng khá sành điệu cũng như xinh đẹp không kém gì với nhỏ Hân. Không chỉ nhỏ Mai mà khách khứa còn lại cũng có khá nhiều trai xinh gái đẹp. Buổi tiệc diễn ra khá vui vẻ, mọi người đều ăn uống, cười đùa như bao buổi tiệc sinh nhật khác của bạn họ. Chỉ riêng tôi là lạc lõng giữa cái không khí vui vẻ ấy bởi vì tôi đến đây với tư cách là người yêu nhỏ Hân, ngoài ra tôi với những người có mặt tại đây đều hoàn toàn xa lạ với nhau. Giữa buổi tiệc, sau khi nhiều lần đưa ánh mắt về phía tôi và nhỏ Hân nhưng không tiện nói chuyện vì bận tiếp chuyện với bạn bè, giờ Mai mới lên tiếng.
– Sao bạn trai mày hổng uống Hân?
– Ừ ảnh ít uống bia rượu lắm.
– Kỳ vậy? Giả bộ ha hổng biết uống thiệt?
– Thiệt.
– Trời! Hiền quá vậy anh. Mà anh tên gì vậy?
– Gọi là M được rồi.
Tôi cười nhẹ.
– Uống với em một ly nha..
– Ờ cũng được..
Tôi đứng dậy cầm ly lịch sự cụng với nhỏ vì dù sao cũng là chủ buổi tiệc, uống một ly với nhỏ cũng được.
– Ghê nha anh trai. Vậy mà nói hổng biết uống, ực một hơi hết sạch hổng thèm chớp mắt luôn.
Tôi không nói gì ngồi xuống mặc cho nhỏ Mai lắc lắc ly trước mặt nói với tôi.
– Nè uống được hông đó?
– Ờ không sao. Một hai ly thì được.
– Được mới nói nha. Có gì chút Hân nói đỡ cho.
– Ừ.
– Nè ăn đi. Uống được thì uống, không thì thôi, chút mà xĩn đừng có la đó.
– Biết rồi.
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra, giờ thì nói chung đa số đã không còn giữ được đúng vị trí ngồi ban đầu của mình nửa, ly chén thì tiện đâu là cầm lên cụng đến đó trừ tôi, nhỏ Hân là vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu của mình, có vài chiến sĩ đã sắp rụng nụ khỏi bàn, có người mặt mày đỏ rần nhưng vẫn nhiệt tình tham gia cuộc vui, cũng có vài người ra về trước vì mệt hoặc có việc riêng. Đa số những người còn ở lại thông qua những câu trò chuyện tôi biết toàn là bạn bè thân với nhỏ Mai.
Trên bàn tôi chỉ im lặng ngồi uống ly nước lọc nhỏ Hân xin cho tôi, ăn nhưng món đồ ăn nhỏ Hân gắp cho ngoài ra chẳng tham gia vào bất cứ câu chuyện nào của mọi người, thi thoảng trả lời cho có mỗi khi anh Khoa và nhỏ Mai nói đến. Ngay cả việc anh Khoa trò chuyện với nhỏ Hân mặc dù ngồi kế bên nhưng tôi cũng chẳng thèm để ý nghe đến. Chỉ nhận ra thực sự có gì đó không bình thường giữa mối quan hệ của 3 người họ vì ánh mắt của nhỏ Mai cũng như anh Khoa rất thương xuyên nhìn chằm chằm vào nhỏ Hân.
Cuối cùng cũng gần tan buổi sinh nhật. Khách khứa đa số lác đác về, chỉ còn lại vài người thân thiết ở lại chuẩn bị cho tăng hai. Tất nhiên tôi không có ý kiến gì về việc phải tham gia tăng hai vì hôm nay là tôi đi theo nhỏ Hân kia mà. Quyết định về hay ở là chuyện của nhỏ. Hình như hồi nảy nhỏ cũng có ý muốn về nhưng anh Khoa với nhỏ Mai thuyết phục ở lại đi tăng hai thì phải. Điểm đến là một quán karaoke khá sang trọng nằm ở trong con đường nhiều quán karaoke nổi tiếng của trung tâm Sài Gòn. Giờ thì phải gọi là tăng hai của những cặp tình nhân mới đúng nếu tính luôn cả cặp tình nhân dỏm của tôi với nhỏ Hân.
Ngoài cặp tôi và cặp anh Khoa nhỏ Mai thì còn 4 cặp khác tham gia. Cặp nào ngồi gần với cặp đó nhưng điều đặc biệt là trong cái căn phòng lấp lánh đèn mờ này vị trí của anh Khoa và nhỏ Hân lại gần nhau như ở buổi tiệc ngoài nhà hàng. Rượu và đồ ăn lại được mang vào, lần này là hai chai rượu tây mà tôi thì chẳng quan tâm xem đó là hiệu gì. Nhỏ Mai cầm ly rượu đứng dậy chủ động hướng về phía nhỏ Hân và tôi để mời. Tất nhiên tôi cũng chỉ cầm lên để cụng chứ không uống hết ly. Nhỏ Mai đặt ly rượu đã hết của mình xuống bàn tỏ ý không hài lòng.
– Sao anh không uống hết đi. Đàn ông con trai gì mà yêu hơn đàn bà nửa vậy?
– Anh không có thói quen uống nhiều. Em thông cảm.
– Anh coi thường em quá đó. Yếu đuối vậy coi chừng không giữ được người yêu đó.
– Uống được rượu hay không liên quan gì việc giữ được người yêu?
– Em nói vậy thôi. Hôm nay em mời anh tới một là để làm quen anh. Hai là em muốn nhắc nhở anh một chút thôi. Hổng thôi ảnh hưởng tới chuyện của em với anh Khoa thì phiền lắm. Anh giữ chắc người yêu của anh thì cũng tốt cho em đó anh.
Giờ mới bắt đầu nói những lời như thế này, tôi không quá khờ đến nổi không nhận ra nhỏ Mai đang bắt đầu muốn kiếm chuyện rồi đó, không phải với tôi mà là hướng lời nói của mình về phía nhỏ Hân. Đúng là rượu vào lời ra, ông bà nói chẳng sai kia mà. Tôi còn hiểu ý nhỏ Mai thì Hân càng không thể không hiểu rồi.
– Sao mày nói vậy Mai? Ý mày đang nhắc khéo tau đó hả?
– Ủa tau nói chuyện với anh M mà. Mày có tật giật mình sao Hân?
– Thôi mà. Tự nhiên em nói lung tung gì nửa đó? Đang vui vẻ mà Mai.
Anh Khoa chen vào để xoa dịu hai cô nàng, nhưng vô ích càng như châm dầu vào lửa.
– Anh vui quá ha. Từ đầu tời giờ em để ý anh cứ nhìn nó hoài. Gặp lại tình cũ anh vui nhất rồi đúng hôn?
– Gì nửa? Cái này là em mời Hân chứ có phải ý anh đâu.
– Không mời làm sao kiểm tra được thái độ của anh. Thử anh thôi.
– Em làm gì mà thử anh. Lúc nào cũng lên cơn vậy ai mà chịu nổi.
– Anh chịu hổng nổi thì giỏi quay về với ai kia đi. Người ta có người yêu rồi đó…giỏi thì giành lại đi.
– Em!!!
Anh Khoa bực tức ra mặt. Nhỏ Hân lập tức chen vào.
– Nè nè. Chuyện của hai người cãi nhau làm gì thì làm đừng có lôi đây vào nha. Mày không thích thì mời tau làm chi. Tau về, đừng có ăn nói kiểu đó.
– Mời mày tới để giải quyết cho dứt chuyện này. Cho mày gặp người tình cũ của mày công khai phải vui mới đúng chứ người đẹp.
– Tau nói cho mày biết. Mấy tháng nay tau không có gặp ảnh lần nào hết. Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Yêu đương gì mà không tự tin giữ người yêu tối ngày lo sợ mất chứ gì. Sợ là đúng rồi, làm chuyện như vậy.
– Tau làm gì phải sợ mất. Ai mới là người làm mất người yêu ở đây đây.
– Chuyện xưa rồi bạn ơi. Xin lỗi mày chứ tau cũng phải cảm ơn mày. Không có mày chen vào chắc tau còn phải gắn bó cuộc đời với con người đáng quên này.
– Giữ hổng được bày đặt lên giọng. Giờ có suy nghĩ lại hông? Có gì tau nhường đó.
– Nè. Em ăn nói kiểu gì vậy hả. Uống vào say xin rồi kiếm chuyện phải không?
Anh Khoa lại ngắt ngang cuộc đôi co của hai cô nàng. Công nhận hai cô nàng này lúc đầu ngoài mặt có vẻ tươi cười bạn bạn bè bè vậy chứ giờ thì cứ như sắp đánh nhau tới không bằng. Đúng là rượu bia nói chuyện với nhau có khác, thật đáng sợ.
– Nói trúng tim đen nên anh nổi giận chứ gì. Vô ích anh ơi. Anh hổng nghe người ấy nói sao. Con người đáng quen đó. Giỏi thì cứ mơ mộng hão huyền nói lại tình xưa đi anh.
– Em điên vừa vừa thôi Mai. Tối ngày nói năng kiểu như vậy. Yêu đương con mẹ gì ghen ghen suốt.
– Giờ mới biết hả. Hối hận bỏ nó theo em chứ gì?
– Dẹp em đi. Chừng nào tỉnh đàng hoàng rồi nói chuyện với anh.
Anh Khoa tức giận đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại cái rầm. Còn lại trong phòng là một bầu không khí căng thẳng giữa nhỏ Hân và Mai, chỗ trống anh Khoa để lại giống như một quả boom sẵn sàng bùng nổ chiến tranh giữa hai cô nàng xinh đẹp bằng mặt nhưng không bằng lòng này. Nhỏ Hân vừa định lên tiếng gây chuyện trước thì tôi lập tức nắm tay nhỏ quay qua ngăn lại.
– Em!
Tôi cũng không ngờ nhỏ nghe lời tôi khác với thường ngày như vậy, im ngay tức thì.
– Tính nói gì hổng nói đi. Sợ hả?
– Tau hổng rảnh gây với mày nửa. Người yêu tau không thích như vậy.
Hix câu này còn dữ hơn là gây lộn tiếp nửa đó cô nương ơi, lôi tôi vào cuộc chiến lun rồi. Nhỏ Mai cũng tính lên tiếng, lập tức tôi nhanh miệng đóng vai sứ giả hòa bình bất đắc dĩ liền.
– Thôi cả hai say rồi. Đừng cãi nhau nửa. Hổi này còn đang vui vẻ mà.
– Bạn bè nói chuyện chơi thôi anh.
– Được rồi. Đừng nói chơi vậy nửa anh nghe anh còn sợ nói gì tụi em.
– Anh trai ơi anh ngây thơ quá. Em nói vậy cũng tốt cho anh đó. Biết đâu sau này anh phải cảm ơn bửa nay vì em giúp anh cảnh giác giữ người yêu mình không thôi mất đó anh. Có gì sợ, em có ăn thịt anh đâu… hen!
– Ờ! Thôi được rồi. Chắc anh về trước đây. Em với mấy bạn ở lại chơi vui vẻ nhé.
– Cái anh này. Tự nhiên về chi. Ở lại cho tụi em nói chuyện vui vẻ với nhau chút. Đâu phải dễ có dịp gặp nhau.
– Em thì nói chuyện vui ra sao là chuyện của em. Anh không quan tâm, nhưng anh không thích để bạn gái anh nói chuyện xàm xàm như vậy. Chào nha. Về em!
Tôi nắm tay nhỏ Hân đứng dậy đi thằng ra cửa mặc cho sau lưng nhỏ Mai cố nói với theo điều gì đó. Tôi không quan tâm và cũng không thèm cố lắng tai nghe tiếng nói của nhỏ giữa ồn ào tiếng nhạc làm gì. Điều quan trọng là tôi muốn đưa nhỏ Hân ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt vì tôi thực sự không thích chứng kiến một cuộc nói chuyện vui tào lao như vậy. Ra đến cổng tôi bắt gặp anh Khoa đang đứng hút thuốc trước cửa ra vào karaoke.
– Hai người đi đâu vậy?
– Đi về chứ đi đâu.
– Em cho anh xin lỗi. Tự nhiên Mai nó lên cơn vậy anh cũng hổng biết làm sao.
– Là do anh chọn mà anh phải biết làm gì với bạn gái anh chớ. Có nhiêu mà hổng biết làm gì thì anh yêu đuối quá. Em thất vọng về anh lắm… thiệt đó. Sẵn em nhắc luôn từ nay cũng đừng nhắn tin ha gọi cho em làm gì nửa mất công con Mai nó biết rồi kiếm chuyện với em phiền phức.
– Thôi em đừng có nói sock anh nửa. Chuyện qua lâu rồi bộ em còn giận anh nhiều dữ vậy sao.
– Em đâu có rảnh. Anh hổng thấy bạn trai em ở đây hả?
– Ừ…ừ anh quên. M cho anh xin lỗi nha. Tự nhiên đang vui vẻ vậy mà thành ra thế này.
– Không sao đâu. Thôi em về trước đây.
Tôi quay lưng đi ra cổng, nhỏ Hân im lặng nắm chặt tay tôi theo sau. Đường Sài Gòn, dòng người vẫn vội vã trên đường trừ tôi.
– Sao im ru vậy?
Nhỏ Hân khẽ nói nhỏ vào tai tôi.
– Chứ nói gì giờ?
– Hồi nảy thấy sao?
– Về cái gì?
– Chuyện với con nhỏ đó đó.
– Ờ…
– Sao?
– Thấy tào lao.
– Xí! Chưa biết hết chuyện gì nói như đúng rồi hổng bằng.
– Chuyện gì cũng được. Hơi đâu ngồi đó mà đôi co.
– Hổng thấy tôi kiếm chuyện sock trước hả?
– Không thích thì đi về. Ngồi nói qua nói lại toàn sock linh tinh thua hai đứa con nít. Gặp mấy người nói xàm xàm vậy im ru đi luôn cho khỏe. Tính ở một hồi uýnh lộn mới chịu hả?
– Sợ nó chắc.
– Ờ ngon!
– Xí! người ta bị ăn hiếp đó hổng bênh thì thui còn bày đặt cằn nhằn. Bộ giận hả?
– Đó là chuyện của Hân. Sau này có muốn đi cãi nhau linh tinh vậy đừng lôi M vào. Chuyện gì giúp cũng được hết còn đi nói chuyện kiểu đó…M không thích.
– Hihi biết rồi biết rồi mai mốt không thèm nói chuyện với mấy người đó nửa được chưa. Bửa nay ngầu quá hen.
– Ờ.
Chợt nhỏ nhỏe miệng cười ghé sát người tôi hơn. Chắc tưởng tôi giận nên cố nhìn cho được cái mặt tôi từ phía sau để thăm dò đây mà, giận thì ko có chỉ là thấy mọi chuyện thiệt tào lao vớ vẩn vậy thôi.
– Nè!
– Gì!
– Từ nay đừng kêu tên nửa hen.
– Chứ kêu sao.
– Kêu giống nảy giờ đi.
– Sao vậy? Hồi trước không thích gọi vậy mà.
– Giờ khác. Tính ra gọi vậy cũng đúng, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn em mà. Kêu vậy thấy cũng dễ nghe.
– Đổi tính bất tử vậy?
– Thì kêu vậy nghe hiền hiền. Kệ cho làm anh đó.
– Nhưng kêu tên quen rồi. Đổi chi.
– Nói thì nghe đi. Hỏi nhiều quá à. Làm mặt ngầu được làm hoài hả.
Nhỏ nghiến răng thiếu điều tôi nghe luôn được tiếng gió xé sau lưng.
– Ờ thì sao cũng được. Gọi tên cũng mấy người đòi, giờ gọi anh em cũng hổng phải tại bên này à.
– Biết rồi. Được kêu anh khoái muốn chết bày đặt.
– Không có à nha.
Nhỏ mĩm cười, tôi cũng thấy nhẹ trong lòng một chút, dù sao cũng thông cảm cho nhỏ vì đã phải đến dự buổi tiệc mà nhỏ biết là không vui, lại còn bị người ta nói này nói nọ. Lỗi trong chuyện này không phải do nhỏ, có chăng là do cá tính riêng của mình, nhỏ không bao giờ chịu ngồi yên để người ta tổn thương mình mà ngay lập tức sẽ xù lông nhím đấu tranh với họ.
– Nè anh!
– Gì!
– Đi chơi vòng vòng chút đi.
– Thôi nảy thấy em uống cũng nhiều với lại gặp chuyện không vui. Về nghỉ sớm đi.
– Sao vậy. Em đâu có mệt đâu.
– Biết vậy. Mà gần 12h rồi. Về còn trả xe cho người ta nửa.
– Vậy hả. Ừ thì về.
– Đừng có làm cái giọng bí xị đó. Về ngủ đi. Mai mốt đi bù.
– Anh nói đó nha.
– Ờ.
Nhỏ có vẻ miễn cưỡng. Nhưng tôi cũng không muốn đi thêm nửa vì giờ này đã gần khuya, tôi thực sự muốn nhỏ Hân về nhà nghỉ vì cả buổi tôi thấy nhỏ uống khá nhiều. Có lẽ đó chỉ là cái cớ thôi chứ giờ này trong đầu tôi thấy khá bồn chồn vì… tôi lo chị của tôi vẫn đang chờ ở nhà. Ai chứ chị mà nói chờ là chị sẽ chờ cho dù đó là lời nói vu vơ theo kiểu xả giao… khuya rồi, chắc bà cô đó trông tôi về để được nhiều chuyện lắm đây. Về đến nhà, nhỏ bước xuống xe, dáng đứng có vẻ liêu xiêu, hình như thấm say chứ còn gì nửa, bắt về nhà ngủ là đúng. Tôi gạt chống xe dìu nhỏ qua vào mở cổng. Nghe tiếng xe và tiếng khóa mở cổng, chị nhỏ bước ra nhìn nhìn rồi chạy lại đỡ nhỏ từ tôi.
– Sao xĩn dữ vậy nè.
– Dạ sinh nhật mấy người kia bắt uống suốt.
– Em là bạn trai nó hả?
Chị nhỏ nhìn tôi cười cười.
– Dạ hổng phải. Em là bạn thân thôi.
– Phải không đó ông tướng. Thấy đưa đón đi chơi suốt. Hổng phải bạn trai chắc cũng đang tán chứ gì. Phải hông Hân.
– Mệt chị quá. Nói gì đâu không.
Nhỏ xua tay đi vào trong nhà. Chị nhỏ vội đỡ nhỏ không quên quay lại nói với tôi.
– Vô nhà chơi em.
– Thôi khuya rồi. Em về.
– Ừ bửa nào qua chơi nha.
– Dạ.
Tôi lên xe đề máy phóng xe hòa vào dòng người. Đây là lần thứ hai tôi nói chuyện với chị nhỏ Hân mặc dù tôi qua chở nhỏ Hân đi chơi, công việc khá nhiều. Lần trước cũng bị điều tra vậy mà lần này nói chuyện cũng bị điều tra y như lần ghé nhà trước. Bà chị này coi bộ cũng khá vui tính đây mà. Nhắc đến chữ chị thì lại nghĩ đến bà cô nữ hoàng, thôi chạy nhanh qua chứ để chị thức khuya quá không tốt.
Qua đến nhà đã thấy cổng nhà chị mở sẵn, đèn bên trong khuôn viên vẫn sáng. Chị đang ngồi bó gối trên chiếc ghế sô-pha dài màu trắng ôm con gấu bông, trên bàn có hai ngọn nến, một hộp bánh poca, giỏ trái cây và bình nước bằng thủy tinh mà tôi đoán bên trong chắc là coca hoặc nước ép trái cây. Tôi phóng xe vào thẳng gara rồi đi trở ra chỗ chị ngồi. Nhận ra tôi về chị đứng dậy nhảy khỏi ghế chạy lại kéo tay tôi như con nít mừng người thân mới về.
– Nhox nhox…sao đi lâu quá dzạ. Chị tưởng nhox hổng về lun chứ.
– Thì tan tiệc chạy về liền nè.
– Hix lâu quá chừng.
– Bộ chờ nhox thiệt đó hả?
– Uhm. Chờ lâu ơi là lâu. Suýt chút nửa ngủ mất tiêu luôn.
– Hay quá. Ai mượn chờ rồi than. Sao hổng ở trong phòng chui ra đây ngồi chi cho sương xuống lạnh bệnh rồi sao?
– Ở trong phòng buồn muốn chết.
– Ra đây ngồi một mình hổng buồn hả?
– Hông! Ra đây ngồi thoải mái hơn. Hihi papa khiên ghế ra cho chị ngồi nửa nè.
– Hèn gì nay có ghế êm ngồi sướng ha.
– Chứ sao. Hổng lẽ nhox bắt nữ hoàng ngồi dưới đất chờ nhox hả. Đừng hòng.
– Ê! Ai mượn chờ rồi kể công.
– Kệ chị! Nhox ngồi đi. Nè bửa nảy uống rượu nửa hen.
– Ờ bị ép mấy ly.
– Hổng biết uống bày đặt.
– Ờ bị ép. Có mấy ly thôi không sao mà.
– Xí! Tưởng nhỏ đi lâu mê nhậu lun. Về xĩn mà quậy chị uýnh phù mỏ lun.
– Rảnh quá. Ngồi suy diễn lung tung.
Tôi ngồi xuống ghế, chị líu ríu ngồi xuống theo, tay cầm bình thủy tinh lên rót đầy một ly nước đưa cho tôi.
– Nhox uống đi. Ăn bánh hôn?
– Ờ thôi nảy ăn còn no quá.
– Sướng hen. Được đi ăn tiệc, chị ở nhà ăn có một hộp bánh này thôi nè. Thấy tội nghiệp chưa?
– Thiệt không. Khó tin quá.
– Thiệt chứ bộ.
– Vậy để vào hỏi thím ba coi hồi tối chị có ăn gì khác không nha.
– Ý…khoan…
– Gì đó? Để đi hỏi?
– Hỏi chi. Má ngủ mất tiêu rồi đừng hòng.
– Vậy hỏi chú ba. Bảo đảm chú ba chưa ngủ.
– Sao biết.
– Chứ ai hút thuốc đó.
Tôi cười chỉ tay vào trong, chú ba đang đi ra tay cầm điếu thuốc và một dĩa gì đó, lại gần mới biết là dĩa gà rán còn nóng ran bốc hương thơm lừng. Tôi tủm tỉm cười, còn chị thì chu chu cái miệng xụ mặt đứng dậy chạy lại đón đường chú ba.
– Mệt ba ghê…tự nhiên ai mượn ba ra chi dzạ.
– Ủa? Bả nói cô kiu làm gà cho cô ăn chờ cậu M mà?
– Có đâu có đâu. Mệt quá… ba đi vô ngủ đi… đi đi…
– Tui biết rồi. Còn gà nè, hai đứa ăn đi ở trỏng còn đó.
– Đi vô ngủ đi … đi đi…ghét ba quá à…
Chị cầm dĩa gà, tay còn lại đẩy lưng chứ ba bắt chú đi vô ngủ.
– Cậu M ở chơi tui vô ngủ trước.
– Dạ. chào chú!
Tôi tủm tỉm cười trước thái độ mờ ám giấu giấu một cách vụng về của chị.
– Xí! Ai cho cười. Cười gì hả?
– Cười chơi. Cười cái người mờ mờ ám ám chứ cười cái gì.
– Uýnh chết giờ. Người ta chờ, dặn làm gà cho ăn, để dành nước cho uống còn cười người ta nửa.
– Ờ… cảm động ghê. Bởi vậy mới phải hỏi rõ chú ba coi chị có ăn tối chưa để nhox còn biết mà lo lắng nửa nè.
– Lo gì hả?
– Thì nhường hết gà cho ăn không giành.
– AAA… mệt nhox quá… hổi nảy hổng có tính là ăn tối.
– Haha chứ sao …
– Lúc đó là ăn chiều. Còn tối hổng có ăn.
– Ờ…rồi…coi như hợp lý.
– Coi cái đầu nhox á. Giờ ăn gà hôn hay ngồi chọc hoài hả?
– Thì ngồi xuống đàng hoàng đi. Ai phạt đâu đứng hoài vậy.
– Xí hổng thèm ngồi chung với nhox nửa.
Chị để dĩa gà xuống, phủi phủi tay kéo cái gối trên ghế quăng xuống đất rồi ngồi xuống luôn. Cái người này vẫn nghịch như thường ngày, gối sạch người ta để lót lưng giờ đem quăng xuống nền cỏ ngoài sân ngồi xuống vô tư như trong nhà vậy.
– Tự nhiên ngồi trên ghế không ngồi nhảy xuống đó chi vậy?
– Ngồi trên đó cho nhox chọc chị hoài hả?
– Ai rảnh đâu chọc hoài. Mà ngồi đó cũng chọc được vậy?
– Nhox! AAA…tức quá…cắn chết giờ.
Tôi chưa kịp phản ứng chị đã kéo tay tôi lại há miệng cắn một phát muốn lủng thịt tôi thiệt luôn.
– AAA….đau…trời ơi cắn thiệt hả…nhả ra…thôi thôi không chọc nửa…nhả ra đi…đau…đau nhox.
– Hừ hừ!
Chị nhả tay tôi ra, cái mặt tủm tỉm cười coi bộ vừa lòng hả dạ lắm. Tôi ôm tay suýt xoa, nguyên dấu răng đều như hai hàng bắp in rõ trên bắt tay tôi, không biết có chạy nọc viêm nhiễm về sau không nửa đây.
– Chơi gì chơi cắn.
– Ai bỉu chọc chị chi.
– Ai bỉu nói dóc chi.
– Dóc đâu. Mệt nhox ghê chị nói vậy nhox phải tin là vậy, hổng có được nghi ngờ biết chưa.
– Nói dóc cũng bắt người ta tin. Ngang ngược nhỉ?
– Hihi kệ chị đi. Ai bỉu nhox là nhox con của chị chi.
– Đây là của đây. Không có sở hữu của ai hết, của chị hồi nào.
– Không biết. Không biết…hihi chị đã nói sẽ quản lý nhox rồi mà.
– Cái người này…ứm…
– Đồ nói nhiều ăn đi nè!
Chị không cho tôi nói nửa nhét nguyên cái cánh gà vô miệng tôi suýt ngộp thở luôn, cãi nhau không lại là cứ ý như rằng sẽ sài tới bạo lực để khuất phục tôi. Lắc đầu cầm lấy miếng gà ăn ngon lành, chị cũng vui vẻ ăn một cánh gà khác ngon lành như trẻ con mặc dù trên dĩa thím ba có chuẩn bị sẵn mấy cái nĩa. Thực ra tôi cứ tưởng chị sẽ chờ tôi về để hỏi dồn dập chuyện đi giả làm người yêu của nhỏ Hân vậy mà cả buổi trời toàn cãi nhau linh tinh với tôi chẳng nghe chị đá động gì đến chuyện đó hết.
Chị không hỏi thì tôi cũng không nhắc đến làm gì vì cũng chẳng có gì hay ho với lại tính tôi vốn ít nói nhất là về chuyện người khác, nghĩ thì nghĩ vậy chứ người khác hỏi tôi có thể ậm ừ cho qua nhưng nếu là chị thì nhất định tôi sẽ kể rõ mọi chuyện. Cả buổi đi dự cái tiệc sinh nhật toàn người xa lạ lại phải chứng kiến cái chuyện tranh cãi vớ vẫn, cộng thêm mấy ly bia rượu làm đầu tôi khá căng thẳng, giờ về đây với chị, ăn gà, uống nước trái cây, tranh cãi, cười đùa vu vơ với chị gái…thực sự thấy nhẹ đầu, vui vẻ thoải mái rất nhiều.
Ngồi vừa ăn vừa nói chuyện một hồi chị cũng khai thiệt là hồi chiều có ăn với chú thím ba rồi bày đồ đạc ra đây ngồi chơi chờ tôi luôn. Sáng dậy chú ba nói chị cứ bắt chú ba phải để cổng mở sẵn cho nên chú ba đành mở cổng đó rồi ngồi vòng vòng ngoài vừa chăm sóc vườn cây cũng vừa trông bà cô nhiều chuyện này luôn, trời tối, đường khá vắng mở cổng thế này chú ba không dám để chị ngồi một mình sợ xảy ra chuyện không may. Anh Phong cũng có ghé qua chơi mua trái cây cho chị, ngồi được một chút rồi cũng bị chị đuổi về. Chị là vậy đó, nói làm gì thì nhất định sẽ làm cho dù đó chỉ là lời nói thoáng qua.
Cuối cùng dĩa gà rán cũng vơi đi hơn phân nửa, cả trái cây nửa. Chị lười đến nổi không thèm leo lên ngồi ghế mà dựa hẳn người vào chân tôi, hai chân duỗi thẳng ra nền cỏ.
– Nhox kể đi.
– Kể gì?
– Chuyện nhox đi sinh nhật đó.
– Tưởng quên luôn chứ.
– Hihi quên đâu. Nhox kể đi.
– Ờ thì kể. Mà ngồi lên ghế đi. Ngồi dưới lạnh bệnh bây giờ.
– Hổng có lạnh. Có cái gối nè. Ấm lắm.
– Ờ!
Tôi bắt đầu kể, tính vốn không thích nói nhiều nhưng với chị thì tôi lại kể rành mạch từng hành động, từng lời nói từ lúc qua chở nhỏ Hân cho đến khi tan tiệc đưa nhỏ về nhà. Vừa kể vừa ăn trái cây vừa uống nước. Cũng định kể hết từ đầu tới cuối cho chị nghe đó chứ nhưng mới được nửa câu chuyện thôi đã phát hiện chị của tôi ngả đầu lên đùi, hơi thở phập phồng nhè nhẹ, tay còn cầm trái táo cắn dở, tay kia vòng ôm lấy chân tôi ngủ ngon lành.
Mái tóc dài của chị xõa xuống, đung đưa nhẹ trong gió heo may khô hanh của đêm Sài Gòn chầm chậm bước vào mùa tết. Con gấu bông nằm ở một góc ghế sô pha cứ như đang mĩm cười nhìn vào tôi và chị. Chắc chị đã mệt lắm vì ngồi ngoài sân chờ tôi cả buổi tối, không biết chị có quan tâm đến việc tôi đi sinh nhật với nhỏ Hân không, hay chỉ đơn giản là chờ tôi về chơi với chị mà thôi. Ngồi nhìn một hồi tôi mới lấy khăn giấy lau tay cho mình xong gỡ trái táo trên tay chị xuống, lau sạch tay cho chị rồi dùng hết sức nhẹ nhàng vòng tay ôm chị đi vào trong nhà.
Ốm yếu thì ốm yếu nhưng không đến nổi không nhấc được chị đi quãng đường cũng không quá dài từ sân vào trong phòng. Có hơi đuối một chút ở khúc đi lên cầu thang thôi, tới phòng tôi nhẹ nhàng đặt chị xuống giường, vuốt mấy cọng tóc đang phủ lên mặt chị, kéo mền đắp đàng hoàng lại rồi mới đi trở xuống sân dọn đóng cổng dọn dẹp. Vừa xuống cầu thang đã bắt gặp chú ba.
– Ủa sao chú chưa ngủ?
– Tui chờ cậu với cô Phương ngủ tui mới ngủ được.
– Dạ. Mất công chú quá.
– Chuyện phải làm mà cậu. Thấy hai người vui vẻ tui cũng vui dùm cô Phương.
– Dạ…chị em không mà chú.
– Ờ! Cậu lên ngủ đi để tui đi đóng cổng, câu hổng biết đóng đâu.
– Dạ. Vậy để con ra dọn cái bàn.
– Khỏi cậu lên với cổ đi. Cậu biết chỗ nào đâu mà dọn mất công. Để tui biết tui dọn cho.
– Dạ vậy cảm ơn chú. Con lên với chị trước.
Tôi toan quay đầu bước trở lên cầu thang thì dừng lại gãi gãi đầu nhìn chú Ba
– À chú?
– Chuyện gì cậu?
– Dạ…con…cứ lên ngủ trong phòng chị hoài…có gì bất tiện không chú? Dù sao cũng trai với gái mà.
– Tui hiểu. Không sao, cô Phương cho phép thành ra có chuyện gì tui cũng hổng ý kiến. Trong nhà này cái gì cổ đồng ý nghĩa là cổ muốn vậy, hổng ai nói này nói nọ đâu.
– Dạ. Tại con thấy chú thím cũng coi chị như người nhà nên.
– Tui biết cậu muốn nói gì. Yên tâm, cô Phương nói cậu như em cổ thì tui tin vậy. Tui biết tính cô Phương mà, còn theo tui thấy cô Phương chơi với cậu vui thiệt, hai người có gì hơn chị em tui thấy cũng an dạ. Nói thiệt bụng tui với bả thấy cậu cũng hiền đàng hoàng cô Phương mới cho lên phòng chứ bình thường cũng nhiều cậu tới chơi cổ chỉ cho ngồi ngoài sân. Tui mang tiếng người làm trong nhà lẽ thường hổng được xen vô chuyện của cô chủ nhưng trong bụng tui với bả coi cổ như con cháu thành ra tui nói cậu đừng giận, ai dám làm hại tới cô Phương tui mà biết tui đập đầu nó liền, chịu tội sao tui ưng bụng hết.
– Dạ! Con biết rồi. Thôi con lên với chị.
– Ờ chào cậu!
Tôi quay lưng đi lên phòng, chú ba thì lẳng lặng đi ra đóng cổng, tắt bớt đèn rồi dọn dẹp bàn ăn của tôi với chị. Đứng nhìn xuống sân qua khung cửa kính phòng chị tôi tự hiểu sau này tôi chỉ được làm chị vui, nói dí dỏm một chút là muốn cái đầu còn nguyên thì đừng có làm hại đến chị. Cảm thấy vui trong lòng vì ít ra chị cũng có chú thím ba yêu thương chăm sóc chứ không riêng gì tôi và anh Phong. Còn người thân của chị ngoài ba mẹ ruột quá cố, tôi không biết họ đối xử với chị như thế nào nửa vì chưa bao giờ chị nhắc đến cũng như suốt thời gian dài tôi qua nhà chị chơi đến giờ chưa bao giờ tôi nhìn thấy sự xuất hiện của người thân chị ngoài chú thím ba. Đứng ngẫm nghĩ một hồi tôi mới đi lại giường xem xét chị một cái rồi mới ngả lưng lên chiếc ghế sô-pha dần quen thuộc để ngủ.