Phần 55
Sáng! Bình minh thức giất dưới cái lạnh sớm mai. Suýt tí tôi đã tự buột miệng: “Sài Gòn bình yên không nhỉ?”. Tôi xoay người trên ghế so-pha quay mặt ra phía ban công, ánh nắng len vào phòng một cách yếu ớt nhưng cũng đủ làm hồng đôi má chị đang ngồi ngủ ngon lành trong đống mền bông. Tôi đang cố nghĩ lí do sáng nào thức dậy cũng thấy chị ngồi ngủ dưới sô pha cạnh tôi, hoặc là chị sợ ma ngủ trên giường một mình không dám, hoặc văn vẻ hơn tí là “chị lo tôi một mình”. Lí do nào cũng hợp lí và cũng làm tôi bật cười khẽ một mình.
Ở Đà Lạt, người ta có lí do để ngụy biên cho cái tính lười tắm của mình. Tôi cũng vậy, thiệt là lười đi tắm dưới cái trời lạnh se này nhưng mà cả ngày hôm qua lăn lê bò lếch dưới đất với chị về là gục luôn trên ghế nên giờ cảm thấy cần phải tắm. Nhìn kỹ lại chị của tôi còn dơ hơn tôi nhiều, áo chị lấm lem màu đất, son môi, dầu mỡ của cá viên chiên, kẹo bông, có cả mấy cánh hoa li ti vương trên cổ áo. “Vô tư thấy sợ”… Lúc đó tôi quên mọi cảm giác lạnh, tôi ngắm chị, không phải ngắm chị vì chị đẹp hay ngắm tới cách nhìn tôi vẫn nhìn những người con gái xinh đẹp khác những lần cafe với đám bạn đực rựa. Tôi ngắm chị với cách nhìn của một thằng em đối với chị gái mình, từ nhỏ tôi thường nghĩ tôi không giỏi làm anh cho lắm, càng không thích uýnh lộn với thằng anh (nếu có), tôi thích có một người chị… vì sao ư… đơn giản nếu có một người chị gái tôi sẽ vừa được chị chia sẻ, chăm sóc bằng những điều một người chị sẽ làm với em trai mình và ngược lại khi cần tôi cũng sẽ che chở cho chị những khi chị yếu đuối vì dù là chị thì chị vẫn là một phái yếu.
Không thể tin được điều ước vu vơ lúc nhỏ giờ lại thành sự thật, không phải chị ruột nhưng cảm giác lúc này, tay chị nắm lấy tay tôi… thực sự ấm áp như một gia đình – điều tôi vẫn chưa bao giờ có kể từ lúc tôi đủ lớn để cảm nhận cuộc sống… Sau đêm qua tôi biết sẽ không mất nhiều thời gian nửa để nâng cấp mối quan hệ của chị và tôi từ hai người xa lạ quen biết nhau trở thành chị gái và em trai. Ngày em đi… có lẽ không quá tệ như tôi vẫn nghĩ vì tôi sắp tìm được “chị” .
Nằm nghĩ ngợi vu vơ, thi thoảng mĩm cười khi tay chị bất giác siết nhẹ nhẹ tay tôi. Đêm qua chơi mệt mõi nên giờ ngủ ngon như chú mèo lười. Tôi cũng mệt, nằm nghĩ về chị đã đời tôi nhắm mắt ngủ hồi nào không hay. Kệ sự đời, kệ chị ngồi ngủ dưới nền luôn, ai bỉu ngủ trên giường không chịu nhảy xuống ngủ dưới đất với tôi chi… ráng chịu!
Lại thức giấc, kiến bò rần rần trong bụng. Lần này thức dậy trời bớt lạnh hơn, nhìn đồng hồ cũng gần 12h trưa. Tôi ngồi dậy nhìn xung quanh, đống mền bông của chị nằm dưới nền còn chị thì chẳng thấy đâu, điện thoại cũng quăng bên cạnh tôi. Kệ, tôi đi tắm, thay đồ, hôm nay tắm đỡ khổ hơn vì cũng ngồi mò được cách sử dụng máy nước nóng… Tắm xong mà chị vẫn chưa thấy về, điện thoại quăng trên giường không chịu mang theo nửa lấy gì kiếm. Thôi kệ nằm chờ chị một tí rồi đi kiếm cũng được, thời tiết không được ấm áp nên nằm trong phòng cho khỏe.
Nằm được một chút thì có tiếng cọc cạch mở cửa phòng, một cái đầu xinh xắn đội mũ len trắng thò vào phòng nhìn xung quanh. Chà có gì mờ ám đây nè, vào phòng mà đưa đầu vô trước thăm dò. Được! Làm bộ ngủ coi chị giở trò lén lút gì không biết. Hình như thấy tôi vẫn còn nằm trên ghế nên chị yên tâm rón rén xách giày bước vào phòng, trên tay chị cầm cái khung gì vuông vuông. Đi ngang chỗ tôi nằm chị dừng lại ghé mặt sát vào ghế kiểm tra xem tôi còn ngủ không, hơi thở chị nhè nhẹ phả vào mặt tôi, thơm thật, người chị tỏa ra mùi hương nhẹ của nước hoa và cả mùi sương, ùi gió đà lạt nửa, phải chi không giả ngủ tôi đã ngồi bật dậy trêu chị rồi. Kiểm tra tôi xong chị quay lưng đi về phía tủ, sau đó xoay cái khung vuông vuông trên tay bước ra ban công đứng ngắm nhìn. Tôi cũng rón rén ngồi dậy xem xem chị đang say sưa ngắm cái gì mà đầu chị lắc qua lắc lại như trẻ con vậy.
Tôi cứ tưởng tôi đang mơ một giấc mơ đẹp thì phải, trước mắt tôi là hình ảnh chị đứng ngoài ban công, trên tay cầm một bức tranh màu chì. Tôi đứng cũng không quá gần chị nên chỉ thấy thấp thoáng hình vài cái cây, hoa và gương mặt một cô gái đang nhìn về phía xa. È hèm…chẳng lẽ chị của tôi biết vẽ hay sao nhỉ… thì ra nữ hoàng nhà ta cũng có tâm hồn nghệ sĩ lắm chứ giỡn à. Nghĩ đến đây tôi mĩm cười bật thành tiếng và tất nhiên chị cũng phát hiện ra tôi đang đứng sau lưng, âm thầm theo dõi hết cái bí mật nhỏ xíu chị cất công cất sức giấu tôi từ lúc về đến giờ. Vừa quay lại chị đã phùng mang trợn má la lên:
– AAAA! Đồ nhox con đáng ghéttttttttttttttt….
Tôi bật cười thành tiếng
– Haha gì mà mờ ám giấu nhox đó….
– Trời ơi!!! Đồ đáng ghét…tự nhiên thức chi dzạ….
– Cái giề!!! Đâu ra cái quyền không cho người ta thức dậy hử….
– Quyền cái đầu nhox á…huhu còn lén đứng sau lưng chị nửa…đáng ghét . AAAAA…
Nói xong chị chạy vào phòng nhảy lên giường trùm mền lại nằm im. Không biết là xấu hổ hay giận tôi nửa…người gì hành động lúc nào cũng kỳ lạ khó hiểu. Lớn rồi mà chẳng có tí nào người lớn hết, cứ như trẻ con… rất dễ thương. Tôi bật cười đi lại giường ngồi kế bên khẽ kéo kéo cái mền ra, chị thì cuộn chặt trong mền nhất quyết không hé đầu ra cho tôi nhìn thấy.
– Đồ đáng ghét!!! Nghỉ chơi với nhox rồi đi chỗ khác đi nha …
– Gì tự nhiên ghét nhox! Nhox có làm gì đâu …
– Thì ai bỉu nhox cứ…cứ …
– Cứ sao?
– Cứ theo dõi chị chứ sao …
– Ê cái này ngộ à. Nhox nằm im trong phòng, tự chị đứng ngoài đó trước mặt nhox nha …
– Nhưng mà hồi nảy sao hok chịu thức luôn đi. Tự nhiên…tự nhiên …
– Tự nhiên thức chứ gì… ngủ rồi sao mà biết cái bí mật của ai đó đó haha …
– AAA… mệt nhox quá nha… đồ đáng ghét, con nít mà ranh ma xảo quyệt gian thấy sợ… chọc chọc chọc hoài!!!
– Haha thì ai bỉu chị tỏ thái độ vậy chi… ai mà không chọc người đó bị khìn chắc…
– Nhox mới khùng đó! Đồ nhox con xạo sự…
Trời trời. Chưa thấy ai ngang ngược như chị, nói xấu tôi một cách trắng trợn công khai hôn nhiên như vậy. Tội này xứng đáng bị chọc quê nhiều hơn mới vừa. Tôi mĩm cười cầm bức tranh của chị lên tay ngồi nhận xét đủ to để chị nghe thấy.
– Chà…để xem… cây này chắc là mấy cây thông, có hoa nửa nè… hoa này ngổ hổng biết hoa gì. Kệ… rồi cái này là mặt trời đúng không ta…. mặt trời nằm chỗ này cũng được. Còn cô gái này là ai… hổng lẽ là nữ hoàng nhà mình, chắc không phải, hổng lẽ vừa vẽ mà vừa xuất hiện trong tranh với lại nữ hoàng nhà mình đâu cí đẹp như cô gái này… nữ hoàng xấu…xí…..
”Bốp”
Một cú cốc đầu mạnh tối đa ngay trên trán làm tôi suýt bật ngửa té xuống giường. Hai tay tôi bỏ bức tranh ra ôm lấy đầu… chưa kịp thủ thế nửa chị đã ngồi bật dậy nhảy lên người tôi hai tay ra sức ngắt nhéo tôi…
– Nè đồ nhox con đáng ghét… cho chết luôn nè… dám chọc chị hả… đồ nhox con…!!!
– Trời ơi đau… thôi thôi xin lỗi… haha xin lỗi mà… uidaa….
– Xí còn cười nửa… chị ngắt cho chết lun…đồ nhox con xạo sự…
– Haha thôi không cười nửa… đau mà… ê đừng có ngắt chỗ đó… chết người đó….
– Cho chết luôn..xíiii
Con giun xéo lắm cũng quằn…đằng này cả thân người đè lên mình tôi lại còn ngắt nhéo lấy gì tôi chịu nổi, phải phản công mới được. Ngay lập tức tôi chọt hai tay vào hông chị… hiệu quả tức thì, chị phì cười nhảy khỏi người tôi…
– A…nhột mà..hihi đồ đáng ghét..cho chết nè….
Chị cầm cái gối nện túi bụi vào tôi, gối bông nên chị đánh cỡ nào cũng hổng thấm tôi. Kệ lỡ rồi chơi tới bến luôn. Tôi xăn tay áo lao vào ôm lấy chị đè xuống… mặc cho chị chống cự giẫy dụa tôi vẫn đè được chị (mệt phờ râu lun chứ đùa à) xuống để chọt cù léc…tất nhiên chị cũng không vừa hai tay chọt lại tôi…
– Hihi đồ vũ phu… thả chị ra…
– Thả cái gì… nảy hùng hổ lắm mà…
– Thả ra… đồ khó ưa… uýnh phù mỏ giờ… hihi nhột mà…
– Uidaa… kiu thả sao còn cắn ngtaaaa… đau…
Vậy là hai đứa giỡn làm rùm cái phòng lên… lăn lê từ trên giường tới dưới sàn, chăn mền ra giường gối nằm đều vứt tứ tung khắp phòng…. Hix lần đầu tiên gặp nhau cũng vô tư giỡn, lần này giỡn trong phòng riêng nên hai đứa càng có điều kiện thoải mái giỡn với nhau chẳng sợ ai nhắc nhở… đau thì có đau… vui thì có vui mà mệt thì mệt bở hơi tai… Sức người có hạn… tôi đành nằm im đầu hàng nhường phần thắng cho chị….
– Thôi chịu thua… mệt quá… phù phù… đó mún làm gì làm gì… nhox thở hết nổi rồi…
Tôi nằm dài ra… chị vẫn đè lên người tôi. Bảo đảm chị cũng mệt nên khi nghe câu đầu hàng của tôi chị cũng lăn ra một bên nằm thở
– Hihi chưa gì hết chịu thua rồi… hổng vui gì hết…
– Vui cái nổi gì…c hị cũng mệt mún chết còn làm bộ…
– Xí.. đủ sức uýnh thắng nhox là được rồi ha…
– Thôi nghĩ… đang đói mà còn giỡn kiểu này chắc đem chôn sớm quá….
– Xí! Chết lun cũng được. Ai bỉu nhox con chọc chị chi…
– Hổng cần ai bỉu… thích thì chọc thôi à…
– Mún bị nhéo nửa hả! Đáng ghét!!!Hihi…
Chị đưa tay nhéo vai tôi một cái, miệng thì cười khúc khích. Tôi cũng hổng đỡ làm gì… cười đáp lại. Tôi và chị nằm im nghĩ mệt. Tự nhiên nghĩ ngày nào cũng giỡn như trẻ con với chị thế này thì tốt biết mấy, chị em vui vẻ với nhau… không phải lo nghĩ về cuộc sống, về những điều xô bồ ồn ào bon chen giữa dòng đời… thoải mái biết bao. Có lẽ chỉ những lúc giỡn thế này người ta mới quên đi tất cả những âu lo… và nhất là quên những suy nghĩ về em.
…
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, nói thì nghe có vẻ to tát quá… giỡn cho đã rồi thì giờ hai đứa nằm im lặng nghỉ mệt. Chỉ còn tiếng xe, tiếng người, tiếng cuộc sống nhộp nhịp bên ngoài. Tôi giở bức tranh của chị ra, ký ức tôi không đủ để nhớ rõ từng chi tiết, nhưng gương mặt và ánh mắt xa xăm của cô gái trong ảnh khiến tôi cảm nhận điều gì đó… điều gì đó tiếc nuối và khao khát.
– Trả cho chị… chưa xong mà nhìn gì …
Chị giật bức tranh trong tay tôi nhưng mang tiếng giật chứ chị chỉ đưa tay cầm lấy bức tranh kéo gần về phía mình thôi.
– Chị vẽ hả?
– Uhm…
– Vậy là sáng nay dậy chạy đi vẽ tranh…
– Uhm…buồn ngủ lắm luôn…
– Đẹp đó…
– Cảm ơn nha. Nhox con biết gì mà bày đặt nịnh…
– Sao không biết con nhà nòi đó nha…
– Là sao…
– Máu nghệ sĩ đầy người nè…
– Xí…xạo sự…
– Xạo đâu… cha nhox là họa sĩ mà.
– Thiệt hôn…
Chị nằm quay mặt qua nhìn tôi tỏ vẽ thích thú …
– Thiệt….
Tôi ngập ngừng…
– Cha nhox là họa sĩ mà…
– Hihi vậy cha nhox là nghệ sĩ rùi…
– Ờ chắc vậy…vì là nghệ sĩ nên…
– Nên gì nhox…
Tôi bật cười…
– Nghèo!
Tôi mĩm cười… còn chị chắc hơi sock khi tự nhiên đang vui tôi lại mang cái chữ nghèo ấy ra phá tan không khí vui vẻ đang có trong căn phòng. Tất nhiên ngay lập tức tôi cảm nhận được mình vừa nói điều không nên nói… Tôi quay qua cầm bức tranh chị về gần trước mặt mĩm cười…
– Đùa đó… nhưng mà chị biết vẽ hồi nào vậy…
– Uhm chị mới học mấy tháng hà…
– Mấy tháng mà vẽ đẹp vậy rồi …
– Khỏi cần nịnh đâu ha. Chị vẽ còn yếu lắm bị thầy dạy vẽ cốc đầu hoài…
– Sao cốc đầu… gì như con nít vậy…
– Hihi tại chị toàn vẽ linh tinh không luôn
– Ờ giỏi… có tiềm năng thành nghệ sĩ rồi đó haha….
– Đáng ghét…
Chị cười xoay người nằm ngửa lên, tay kéo bức tranh lại gần mình….
– Đố nhox biết người trong hình là ai….
– È-hèm…nhox chịu thua. Chị đi vẽ lấy cảnh ở đâu nhox còn không biết lấy gì biết nhân vật là ai….
– Xí…đồ khờ. Hổng thấy mặt giống chị hả….
– Cái gì… chị vẽ mà giống chị chi. Đừng nói với nhox là chị tự vẽ mình à nha….
– Chứ sao. Thấy chị vẽ mình đẹp hông….
Hix chưa thấy họa sĩ nào tự vẽ mình như chị hết…. nếu có chắc tại tôi chưa biết hoa sĩ đó là ai.
– Trời đất! Rồi nảy giờ chị đi đâu vẽ đó …
– Chị ngồi ngoài bờ hồ nè…
– Rồi sao hổng thấy cái hồ đâu hết vậy….
– Hihi chị đâu có vẽ cái hồ… chị chỉ vẽ hình ảnh chị nghĩ ra thôi….
– Ờ… vậy thôi ta ở phòng vẽ luôn đi bày đặt chạy ra hồ ngồi vẽ chi cho mệt người.
– Kệ chị nha. Chị thích rồi sao…
– Thì hổng sao. Chưa thấy ai như chị … chạy ra hồ ngồi vẽ đã đời vẽ cảnh đâu đâu… lại còn lấy mình ra làm nhân vật chính nửa ….
– Hihi… tại chị thích mà….
Tôi im lặng cười… nhìn thẳng vào bức tranh, nét vẽ tuy còn khá lung tung nhưng vẫn có thể phân biệt đâu là cây đâu là người đâu là hoa.
– Haizz…vẽ thì cũng đẹp…vậy mà bày đặt giấu giấu chi không biết…
– Tại chị chưa vẽ xong mà….
– Chưa vẽ xong sao chạy về đây chi….
– Chị sợ nhox dậy hổng thấy chị nên chị mới về nè….
– Trời sao chị biết nhox thức giờ này mà về….
– Ai biết đâu đoán thôi….
– Chứ không phải đói bụng chạy về bắt nhox dẫn đi ăn hả…
Chị cười quay qua nhéo nhẹ vào vai tôi.
– Uýnh nhox chết giờ! Làm như chị là heo ham ăn nhứ nhox không bằng….
– Ừ…đoán thôi người ơi….
– Đáng ghét!
– Ủa mà chị bộ chị tính làm họa sĩ thiệt hả?
– Hổng có….
– Chứ sao tự nhiên học vẽ chi?
– Vì…vì…
– Vì gì mà khó nói dữ?
– Vì hồi trước chị coi cái phim đó đó rồi thấy nhỏ vai chính vừa xinh đẹp vừa biết vẽ …
– Ờ hiểu nên thích vẽ chứ gì….
– Hihi đúng rồi. Tại chị xinh đẹp rồi nên chị nghĩ chị phải học vẽ mới có được người yêu đẹp trai như nhỏ đó….
– Trời đất!
Tôi muốn á khẩu với câu trả lời chẳng biết là đùa hay ngây ngô của chị nửa.
– Có vụ tại chị xinh đẹp rồi nửa hả….
– Tất nhiên!
Chị nghênh mặt chăm chú nhìn vào bức tranh, miệng trả lời với gương mặt tỉnh rụi đúng với hai từ tất nhiên…ừ sự thật hiển nhiên là chị xinh mà.
– Cứ cho là chị xinh đi nhưng làm cái khác cũng có người iu vậy mắc gì cứ phải biết vẽ?
– Uhm chị cũng có suy nghĩ vấn đề này rồi. Nhưng mà nghĩ nhiều chị nhức đầu lắm. Chị thích có người iu như vậy, chị thích giống nhỏ đó… chị thích cái phim đó …
– Phim gì mà chị cuồng dữ vậy trời?
– Bí mật. Mai mốt chị cho nhox coi chung với chị…
– Èo có bộ phim thôi cũng bí mật…
– Chứ sao. Phim của chị mà…
– Gì phim của chị?
– Hihi quên! Phim của chị thích….
Hình như tự chị chưa hài lòng với câu trả lời của mình, ngay lập tức chị nói tiếp luôn…
– Nhưng nhất định tôi sẽ là phim của chị…
– Chưa hiểu lắm?
– Uhm. Chị sẽ làm nó thành phim của chị…
– Hix càng lúc càng rối rồi đó nghen. Làm thành phim của chị là sao … sao làm được cô hai. Bộ tính làm đạo diễn đạo phim của người ta hả?
– Hổng phải! Mà chị sẽ làm nó thành của chị …
– Nghĩa là sao
– Trời ơi ngốc quá nha nhox khùng. Thì ý chị là nó sẽ là câu chuyện của chị đó …
– …Ờ…theo nhox hiểu…thì chị tính đưa phim thành thật….
– Uhm…..
Tôi im lặng…không phải im lặng vì tính cánh thường ngày của tôi mà im lặng vì tôi đang ráng nhịn cười. Nếu không phải là tôi mà là ai khác cũng vậy, bảo đảm sẽ phì cười với câu trả lời rất thẳng cộng với gương mặt nghiêm túc của chị.
– Bộ chị tính làm thiệt hả?
– Thiệt….
– Nghiêm túc?
– Uhm!
Tôi thôi cười. Chị nói nghiêm túc thì nghĩa là chị sẽ làm, có thể đó là điều ngu ngơ mơ mộng, nhưng nếu là nghiêm túc thì ý định của chị không buồn cười chút nào. Chị quay qua nhìn tôi.
– Bộ nhox hổng tin chị làm được hả ….
– Không phải không tin. Mà thấy nó sao sao ấy …
– Mơ mộng đúng hông?
– Uhm ….
– Chị biết mà. Phong cũng nói giống nhox vậy. Hắn còn cười ầm lên khi nghe chị nói vậy nửa đó. Bực mình dễ sợ….
– Ờ ờ… (tôi cũng suýt cười chứ giỡn à)
– Kệ! Chị thích chị sẽ làm. Nhox biết không! Chị thích làm những gì người ta nói không thể với lại…
– Sao?
– Với lại chị không thích cái kết của phim đó. Chị muốn làm cái kết khác…..
– Uhm nhox hiểu! Nhưng mà vì một phim mà chị tính thay đổi cuộc sống của mình sao?
– Hihi nhox khờ! Làm điều chị thích mới là chị đúng không nè ^_^
Chị cười cốc nhẹ lên đầu tôi. Tất nhiên câu trả lời đơn giản của chị rất thuyết phục khiến tôi không còn nghi ngờ gì về ý định có vẻ mơ mộng và mạo hiểm của chị. Ừ nhỉ cuộc sống xô bồ lắm, người ta chạy theo guồng quay hối hả của đồng tiền, danh vọng…mấy ai dừng lại và nghĩ rằng nên làm theo những điều mình thích, hay đơn giản là dám sống vài phút nào đó trong mơ mộng hay không? … Chỉ một chút thôi nhé vì giữa mơ mộng và thực tế cuộc sống rất khác nhau cũng như đời có thể là phim nhưng phim chưa chắc sẽ là đời. Nhưng với chị thì khác, có lẽ chị nhất quyết muốn biến điều không thể thành có thể, vẽ một bộ phim trở thành cuộc sống thật. Khó tin và viễn vông nhưng chẳng có gì sai cả, đó là chị kia mà haha.
– Bộ lúc nào chị cũng suy nghĩ mơ mộng như vậy hả?
Tôi mĩm cười hỏi chị, tất nhiên tôi vẫn sợ câu hỏi của tôi làm chị buồn và giận tôi. Nhưng không…
– Uhm. Nhox biết không. Chỉ khi nào chị suy nghĩ mơ mộng như vậy chị mới cảm thấy thoải mái hổng bị đau đầu đó nhox. Đi làm mệt lắm lúc nào cũng phải suy nghĩ, tính toán hết… nhiều lúc chị mệt mõi tới stress luôn… Hix nên lúc nào hổng phải làm việc chị muốn mình mơ mộng nè, suy nghĩ linh tinh, làm điều chị thích như vậy chị mới vui vẻ nè, làm việc mới tốt hơn nè.
– Nhox hiểu rồi! Hèn gì chị thích làm con nít!
– Hihi đúng rồi! Làm con nít mới vui đúng không nhox?
– Uhm…tất nhiên!
Tôi và chị im lặng. Nói linh tinh nảy giờ cũng nhiều… cũng chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều nửa. Mỗi người chọn cho mình cách để sống vui vẻ, cách để thư gian sau mỗi giờ làm việc mệt mõi, áp lực… và chị chọn cho mình cách mơ mộng, làm những điều người khác cho là không bình thường để tìm niềm vui. Tôi chưa biết công việc của chị là gì, nhưng có lẽ dù công việc gì người ta cũng mang rất nhiều áp lực và trách nhiệm. Có lẽ tôi nên học theo chị, học một chút mơ mộng, một chút cách sống trên mây như những bộ phim, những câu chuyện trong tiểu thuyết để tìm niềm vui sau những giờ học tập làm việc mệt mỏi.
Tôi với chị cứ nằm như vậy sau khi nói chuyện đã đời, mõi cả miệng. Chợt giật mình rằng hình như tôi đã khác trước rất nhiều. Giờ đây tôi đã biết tám chuyện nhiều hơn với người khác, ừ thì ai rồi cũng phải khác mà… nhưng cũng phải công nhận chỉ có chị là người làm cho tôi nói chuyện một cách thoải mái như vậy. Điều mà ngay cả em cũng chưa bao giờ làm được. Phải nói là với em…hai đứa đứa nào cũng im im, lạnh lạnh như vậy mới đúng là cặp đôi suýt hoàn hảo chứ. Chỉ là suýt thôi nhé vì…hai đứa đâu còn là của nhau nửa đâu.
…