Phần 129
Đêm càng về khuya, sương càng nhiều, giờ thổi càng lạnh… tôi im lặng kéo tay chị leo xuống khỏi lan can cầu rồi vòng tay ôm lấy chị…
– Khuya rồi… mặc mong manh như vậy lạnh bệnh rồi sao?
– Hihi bệnh thì có anh lo, anh sẽ hổng bỏ em mà đúng hông?
– …
Tôi cười nhẹ, hít lấy một hơi dài mùi hương con gái từ mái tóc chị, thơm… dịu dàng, thân quen đến lạ.
– Sau tất cả… anh vẫn sẽ là của em. Em luôn biết anh đi loanh quanh lung tung, rồi cũng sẽ là của em. Vì em biết… anh yêu em nhiều ra sao.
– …
– Em còn một thứ cho anh coi nè… bảo đảm anh coi xong, anh sẽ phải là của em, hổng chạy đâu được luôn.
Chị đứng thẳng dậy, kéo tay tôi ra…
– Anh nhắm mặt lại đi! Nhắm đi!
– Ờ ờ…thì nhắm.
Tôi nhắm mắt, cảm nhận được hơi thở chị phả vào mặt như đang kiểm tra tôi có hí mắt nhìn lén không. Tay chị đang cầm vật gì đó đeo vào tay tôi, trời lạnh, cảm nhận như đang tiếp xúc một miếng kim loại lạnh ngắt, tôi khẽ rùng mình… vài giây qua đi, hình như chị vừa đeo xong thứ đó lên tay tôi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi tôi một cái rồi lên tiếng.
– Mở mắt ra đi…
Tôi từ từ mở mắt ra, khẽ đưa tay lên gần mặt nhìn sâu vào… một chiếc đồng hồ màu đen, màn hình sáng lên khi chị đưa tay bấm vào bên cạnh… chiếc đồng hồ Casio vẫn đang đếm từng giây, từng phút. Tôi ngẩn người… mọi thứ quay cuồng như đoạn phim chiếu chậm cuốn tôi đi ngược về quá khứ, tìm kiếm những ký ức tưởng chừng tôi đã từng quên.
– HeY! Monster… đồ Monster khó ưa!
– …
– HeY!… I’m Cherry!
Phố núi bối rối, ngỡ ngàng dưới những con gió bất chợt lướt qua, lạnh đên nao lòng, lạnh đến miệng cũng đóng băng, chẳng thể nói nên lời.
– Có người từng nói… là con trai phải biết giữ lời hứa, có người từng nói muốn trở thành người có trách nhiệm với lời hứa của mình.
– Sau này tui mà xinh đẹp hơn, cao hơn you… you có dám yêu rồi cưới tui hôn?
…
– Sau này lớn biết mặt tui. Mà tui nói trước là sau này tui đẹp hơn, cao hơn you sẽ phải yêu tui, xin cưới tui làm vợ…
…
– Thề đi!
– Thề gì?
– Thề đi hổng thôi you thua cái you nuốt lời sao?
…
– Ờ! Thề! Nuốt lời làm chó!
…
– You nhớ lời thách của tụi mình hôn đó?
– Nhớ mà.
…
– You đưa tui một thứ để làm bằng chứng đi, tui cũng vậy.
– Đưa gì? Tui có gì cho you đâu.
…
– Cái đó!
…
– Gì! Cái này hả… nhưng… tui có một cái đồng hồ này thôi à, mắc mắc lắm đó. Tui nhịn ăn sáng biết bao lâu mới mua được đó.
– Mệt quá! Vậy mới có giá trị để tui giữ chứ.
…
– Hổng được. Tui thích cái đó à, ai kêu you quý tôi nhất chi hihi
– Lấy cái áo đi, cái nón, hay cái móc khóa này đi được không?
– Hông! Cho tui cái đồng hồ đi…đi…nha..nha…
– Nhưng…
…
Chị đứng thẳng dậy, vỗ vỗ nhẹ vào hai má tôi, kéo đầu tôi hướng về phía chị, miệng mỉm cười, đung đưa người qua lại.
– Giữa em và anh, ai cao hơn?
– Ờ… thì…
– Giữa em và anh… ai xinh đẹp hơn?
– Ờ…
– Giữa em và cô lớp trưởng ngày đó của anh… ai hơn ai?
– …
Tôi nhún vai, câu này chắc cũng không cần trả lời… vì tôi có biết cô lớp trưởng hồi đó của tôi đang ở phương trời nào đâu, nhưng có mang ra so chắc cũng không bằng chị, chắc chắn không bằng… nhưng không lẽ giờ phút này mang lớp trưởng ra làm cái cớ để phủ nhận lời nói của chị… à quên… phải gọi là Cherry mới đúng.
– HeY! Thay mặt cho chị của nhóc, Na của Mon… anh phải thực hiện lời hứa của Monster với Cherry. Anh hứa với em trước, anh là của em trước, em yêu anh trước, nhiều, lâu hơn tất cả các cô gái khác cộng lại… Anh hứa rồi, anh phải làm… anh phải yêu em biết chưa đồ ngốc!
– …
Tôi cười… cười thành tiếng thật sự… mọi chuyện giống như một giấc mơ, một bộ phim, một điều gì đó hoang đường, kỳ lạ… Nhưng vẫn đang diễn ra, giữa cuộc sống của tôi, rõ ràng hình hài, rõ ràng như chính cái lạnh len vào từng thớt thịt ngay lúc này, đã là mơ…sao tôi cảm giác được Đà Lạt lúc này lạnh như thế nào. Sau tất cả… chị vẫn luôn song hành cùng tôi, sau tất cả… chị vẫn luôn bên tôi… rất nhiều rất nhiều… rất nhiều năm.
– Em từng lấy của anh chiếc đồng hồ anh yêu quý nhất, giá trị nhất của anh… giờ là lúc em trả lại cho anh một món quà khác.
– Là gì?
– Là em!
Chị mỉm cười… nụ cười tinh nghịch… tôi nhìn chị, chiếc váy trắng xòe… rõ ràng… là Cherry của ngày đó, bờ vai này… là của Na ngày đó… cô gái này… chính là chị của tôi ngay bây giờ…
– Anh…có yêu em không?
Chị khẽ cuối sát vào người tôi, thầm thì…
Tôi mỉm cười, cầm ly caffe lên hút lấy một hơi rồi quăng ly caffe thật mạnh xuống mặt hồ.
– Giờ… vẫn hỏi câu này sao?
– Hì! Em thích hỏi… anh trả lời đi. Em biết anh là đồ cứng đầu, là tên ngốc, đến cả yêu em anh cũng hổng nhận ra dù rõ ràng em biết anh…
– …
Chị ngừng tiếng, không còn được nói thêm từ nào… vì… tôi đang kéo chị vào mình, đặt vội lên môi chị một nụ hôn… nụ hôn thật sự, không lén lút, không ngại ngần, một nụ hôn rất nhiều son môi, rất nhiều caffe, rất nhiều ngọt ngào, rất nhiều nước mắt chị lặn dài trên má… Khẽ rời chị ra, tôi thầm thì, tay siết chặt lấy hông chị, kéo thật sát vào người tôi.
– Thua rồi… là em thắng… thực sự… anh không thể mất em. Anh ngu dữ lắm, không nhận ra mình có yêu em hay không… nhưng anh biết… anh không thể mất em.
Chị cười, nụ cười pha với nước mắt lăn dài, như trẻ con… chị kéo đàu tôi sát vào mặt chị, khẽ cụng nhẹ mũi chị vào mũi tôi… hơi thở nhẹ nhàng phả vào môi tôi.
– Sau tất cả… anh là của em, anh hổng thể thiếu em… vì… anh đã nghiện em… đúng chưa?
– Ừ!…
– Hihi! Em yêu anh!
Chị lại cười, vừa cười, vừa khóc… nụ hôn lại đến tưởng chừng như bất tận, tưởng chừng như nụ hôn bù đắp cho thật nhiều chuyện cả hai đã cùng nhau đi qua. Thiên thần của tôi, chị là của tôi… đang ở đây, đang ở đây… Đêm yên lặng, phố núi chìm vào sâu hơn cái không khí lạnh buốt… sau tất cả… tôi đã nhận ra chị… thực sự… đã nhận ra…
“ I don’t know but I believe
That some things are mean to be
And that you’ll make a better me
Everyday I love You…”
Đà Lạt… bình yên lắm!