Phần 118
Bình minh phố núi luôn mang đến cho người ta một cảm giác bình yên đến lạ. Căn phòng ấm áp bởi chiếc mền bông phủ lên người, tôi luôn là người thức sớm hơn chị, thường là vậy. Cảm giác lạ lắm, một chút vui vui, một chút phấn khích, một chút tò mò, một chút sờ sợ nổi cả gai ốc khi mở mắt ra, gương mặt như thiên thần đang ngủ của chị ngay trước mặt, gần đến nổi tôi có thể ngửi được mùi thơm con gái của chị, cái thứ mùi hương tôi hằng quen thuộc từ lúc nào không hay.
Tôi nằm như vậy rất lâu chỉ để nhìn chị, mĩm cười một mình như bị ấm đầu, tôi chẳng nghĩ gì cả, ngay lúc này tôi càng không biết trong lòng mình xem chị là gì nửa. Mọi thứ đều mơ hồ, kỳ lạ, khó tin như một câu chuyện trong bộ phim nào đó. Chị ở đây, ngay sát tôi, nhìn chị và tôi, không ai nghĩ có thể nằm gần nhau như thế này, ít nhất về ngoài hình, nhìn sơ qua cũng thấy vô lý. Bất giác tôi đưa tay luồn vào tóc chị xoa nhè nhẹ, mắt tôi bị thôi miên bởi đôi môi chị, như thỏi nam châm ma mị kéo tôi sát vào chị, để rồi tôi nhận ra môi tôi đã chạm vào môi chị, nhẹ thôi, rất nhẹ thôi, nhè nhẹ mà thôi. Tôi biết tôi đang làm điều không đúng, có lẽ vậy, ít nhất không đúng với lí trí của tôi, với những gì tôi nghĩ, nhưng…cảm giác lại chẳng thấy sai chút nào, phức tạp quá nhỉ. Tôi mĩm cười rời môi chị ra, đặt nhe một nụ hôn nửa lên trán chị rồi quay mặt nhìn sang con Ster mập nằm đè một bên tay tôi. Nhưng… bàn tay chị kịp vòng qua kéo mặt tôi xoay ngược về với chị, vẫn đôi mắt nhằm nghiền, giọng chị như nói thầm.
– Nhóc có yêu chị hông?
Tôi thở phì nhẹ.
– Nhóc… không!
Chị dụi đầu sâu vào người tôi hơn, tay siết chặt hông tôi, cấu nhẹ.
– Vậy sao hôn người ta?
– Bản năng mà.
– Bản năng gì?
– “Bánh mỳ phải có pa-tê, đàn ông phải có máu dê trong người”. Tại chị đẹp, nhóc dê thôi.
Tôi tỉnh rụi trả lời, chị ngẩn mặt lên mĩm cười tít mắt nhìn tôi.
– Hihi!
– Cười gì đó?
– Đúng là M của Na rồi.
– Là sao?
– Nhóc hổng nhớ hả? Lúc trước mỗi lần nhóc đòi hun, bị Na la nhóc toàn nói câu hồi nảy đó. Hihi!
– Ờ nhỉ, quên mất.
– Vậy nhóc có yêu chị hông?
– Nhóc… không!
– Hứ! Hông yêu kệ nhóc, dù sao nhóc cũng là của chị, hông yêu kệ nhóc.
– Nè nè đừng có tự tiện quyết định hết vậy chứ. Chị này, có thể có chút lầm tưởng về tình cảm thì sao, biết đâu do gần nhau nhiều quá nên có chút ngộ nhận. Nhóc tệ nhiều lắm, cũng hay làm chị buồn, nhất là chuyện của nhóc nửa, làm chị phải lo, rồi phiền chị nấu ăn, mua quần áo, lo tới mấy thứ nhỏ nhặt…tệ như vậy chị yêu làm gì. Nhóc thấy mình chưa làm được gì nhiều cho chị hết…nên….
Chị chu miệng ngồi dậy chui ra khỏi giường, chợt chị dừng lại nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Chị hổng cần nhóc thừa nhận yêu chị không đâu, chị biết rõ nhóc nghĩ gì, muốn gì, xin lỗi chứ người ta hỏi nhóc chơi thôi, có hay không yêu chị biết từ lâu rồi ple ple!!!. Nghe cho rõ nè: “Em sẽ làm anh nghiện em. Yêu thì còn có lúc hết yêu, nhưng một khi anh đã nghiện rồi thì mãi mãi anh phải là của em”. Nhớ chưa đồ ngốc!
Chị nhếch miệng cười bằng ánh mắt sắc lẹm rồi quay lưng đi ra khỏi phòng. Tôi rùng mình như có luồn điện chạy dọc sống lưng. Cái người này đúng là vô cùng đáng sợ, cực kỳ nguy hiểm chứ không đùa, chả biết học câu này ở đâu đem ra đe dọa tôi luôn. Trước giờ vẫn quen chị chị nhóc nhóc, lâu lâu anh anh em em càng thấy hơi sai sai, mọi chuyện càng ngày càng thấy vớ vẩn làm sao ấy (haha).
Sáng Đà Lạt, còn gì bằng khi được thưởng thức món mỳ quảng nóng hổi, sau đó nhâm nhi ly café đen nóng và ngắm nhìn thành phố trên từ con dốc nhỏ. Chiếc bàn gỗ màu trắng, ghế gỗ cũng màu trắng, dường như tất cả nơi chị ở mọi thứ chủ đạo đều là tông màu trắng. Sân nhà với tôi giờ như quán caffe nhỏ, có hoa, có thảm cỏ dưới chân, có chó và tất nhiên có cả chị ngồi kế bên, cuộc sống bổng chậm đi rất nhiều, nếu mọi thứ có thể mãi bình yên như vầy thì tốt biết mấy.
– M ăn được không con?
– Dạ ngon lắm sơ ơi, con tính quất hai tô luôn đó chứ.
– Sao không nói sơ lấy thêm cho.
– Người này có cho ăn nửa đâu.
Tôi chỉ chỉ sang chị, ngay lập tức bị chị nhéo một cái vào bắp tay.
– Hứ ai cho nhóc ăn nhiều chứ. Để bụng đi hàng với chị.
– Con bé này, vậy hôm nay không ăn cơm nhà với tui hả mà đòi đi ăn hàng.
– Có mà có mà. Phương đi chơi với hắn một xíu, trưa Phương về ăn với sơ mà.
– Thôi muốn đi đâu thì đi, nhớ về sớm ăn cơm với tui. Giờ vào nhà đóng gói mấy cây hoa bỏ vào thùng giúp tui xong rồi muốn đi đâu cũng được.
– Trời ơi lâu lâu người ta mới lên chơi, bắt người ta làm hoài luôn, hổng thương con cháu gì hết.
– Bây giờ đi làm hay muốn bị đòn?
– Biết rồi biết rồi. Thì Phương làm, tối ngày đánh đòn người ta. Hứ!
Chị xụ mặt đứng dậy ngoắc tay kêu tôi đi cùng.
– Rủ rê cái gì, cô đi làm một mình, để thằng M ở đây tui nói chuyện một chút.
– Nhưng hắn…
– Không nhưng nhị gì hết. Đi mau cho tui nhờ.
– Trời ơi làm một mình chắc chết, chắc chết thiệt luôn đó hix hix.
Chị vùng vằng đi vào trong nhà, miệng lầm bầm khiến tôi cũng phì cười với thái độ của chị. Giờ mới phát hiện ra có một người khiến cô chị nữ hoàng của tôi phải nghe lời một cách ngoan ngoãn như vậy.
– Con bé này, lớn đầu rồi cứ như con nít. Chắc bình thường bị Phương nó ăn hiếp dữ lắm hả con?
Tôi cười cười gãi đầu.
– Dạ…cũng quen rồi sơ. Chị là vậy mà.
– Lên đây khi nào, có ảnh hưởng việc học hành không?
– Dạ thì con cũng đi đại, về tính sau. Tại tự nhiên chị đi mất tiêu, liên lạc không được, lo quá con chạy đại lên đây kiếm, cũng không có xin nghỉ trước.
– Vậy sao? Cái con bé này, chút sơ mắng cho một trận mới được. Làm ảnh hưởng cả việc học hành của người khác.
– Dạ thôi cũng tại con làm chị buồn chị mới vậy, sơ đừng la chị tội nghiệp.
– Không được. Chuyện nào ra chuyện đó, tình cảm hai đứa là một chuyện, nhưng việc học hành là chuyện khác, đâu có được làm ảnh hưởng, như vậy là không đúng.
– Hả…dạ…ủa bộ sợ biết hết chuyện của tụi con rồi sao?
– Sơ có biết, con bé tôi kể cho sơ.
– Dạ. Nhưng có cái này con hơi thắc mắc. Hình như ở đây không ai lạ gì con hết. Lên đây chơi với chị hoài mà con không biết sơ với mấy đứa nhỏ luôn đó.
– À! Do con bé nó giấu đấy. Nhà này ai cũng biết con cả. Lần nào điện thoại, liên lạc máy tính về đây con bé chả gửi hình đi chơi của hai đứa. Con bé còn bắt tụi nhỏ dạy hai con chó này quen với con nửa mà. Ôi giời tối ngày luyên thuyên M thế này, M thế nọ, bày đủ thứ trò làm bà già này cũng mệt theo. Nhưng thôi kệ, miễn con bé thích là được, thấy nó vui sơ cũng vui lây. Làm gì thì làm, đừng có phụ lòng con bé biết chưa.
– Dạ dạ … con hiểu.
– Thôi lỡ lên đây rồi, ở chơi nốt hôm nay rồi mai về dưới lo học hành làm việc đi, khi nào được nghỉ lại đưa Phương nó lên đây chơi với sơ.
– Dạ!
Tôi chỉ biết im lặng gật đầu cho qua chuyện, tôi không biết tôi có thể làm như lời sơ mong muốn không nửa. Chuyến đi lần này tôi lại gặp thêm được những người thân thuộc của chị, biết thêm được nhiều điều về chị mà nữ hoàng thích bày trò bí mật với tôi. Nhiều khi tôi nghĩ chị giống nhân vật trong phim, trong tiểu thuyết bước ra thì đúng hơn, chưa thấy ai luôn luôn bày trò như chị hết. Ngồi nghĩ một hồi tôi chạy vào trong nhà, chị đang hát lalala gì đó giữa đống hoa tươi, hình như chị cũng quen làm việc này rồi thì phải.
– Ủa chị, cái này là làm gì?
– Chị đang giúp sơ đóng gói hoa lại đó.
– Để làm chi?
– Hihi để gửi về mấy shop hoa dưới Sài Gòn bán chứ chi.
– Nói rõ hơn chút coi.
– Thì vậy nè, mấy shop hoa quen ở dưới SG thường đặt hoa lẻ của sơ, trên này sơ sẽ đi vào mấy vườn hoa để mua lẻ, xong về đóng gói gửi xe về SG cho người ta. Cái này là thu nhập chính của sơ đó. Hồi đó sơ làm trong cơ sở trồng hoa, giờ sơ lớn tuổi rồi làm chậm nên người ta cho nghỉ, phải ở nhà đóng hoa lẻ nè. Hihi papa chị lớn lên nhờ mấy cây hoa này đó.
– À hiểu rồi. Chỉ nhóc làm đi, phụ cho nhanh.
– Hihi lại đây. Nhóc giúp chị bẻ mấy cánh hoa bị hư đi nha. Nè nè, làm vầy nè.
Vậy là tôi cặm cụi ngồi chọn, bẻ bỏ những cánh hoa bị dập, héo đi rồi để sang bên cho chị và sơ đóng gói lại. Nhìn chị thật không thể tin được công việc này chị làm thành thục như vậy, hèn gì sơ tỉnh rụi bắt chị đi làm một mình. Người ngoài nhìn vào chị có lẽ sẽ đánh giá ngay chị là tiểu thư con nhà giàu suốt ngày chỉ biết điệu đà váy áo, son phấn làm đẹp… Nhưng thực ra chị biết làm rất nhiều thứ, chị có nghề nghiệp riêng, chị cũng biết việc nhà, biết nấu ăn (vì tôi), bây giờ biết cả việc làm hoa. Say sưa cười nói làm cả buổi cuối cùng cũng đóng xong được ba thùng hoa to. Nhìn lại đồng hồ cũng đã giữa trưa, vậy là kế hoạch đi chơi ăn hàng của chị bị phá sản, đổi lại tôi và chị được sơ thưởng cho một bửa ăn no nê với thịt nướng.
Buổi chiều hôm ấy, tôi và chị lãnh nhiệm vụ cùng cô Mai (cũng là trẻ mồ côi được sơ nhận nuôi, bây giờ cô tình nguyện ở lại chung sống và chăm sóc tụi nhỏ cùng sơ) đi vào các trang trại để mua hoa lẻ, chủ yếu đi theo chơi là chính. Tất nhiên với một người mê hoa như chị, giờ đi vào trang trại toàn hoa của người ta chẳng khác nào con nít được kẹo. Ngồi sau lưng tôi mà chị cứ như phát cuồng, đấm lưng tôi thùm thụp, chỉ hoa này, xuýt xoa trang trại kia, có lẽ thành phố này mới chính là nơi thích hợp với chị nhất.
Đêm cuối cùng tại phố núi, theo quyết định của sơ thì đây là đêm cuối cùng tôi với chị được ở chơi, sáng mai hai đứa phải quay trở lại SG để tôi đi học, đi làm. Tất nhiên chị không cãi lại sơ, chị cũng muốn về Sài Gòn vì không chơi trò mất tích với tôi nửa. Quán caffe quen thuộc chìm trong sương lạnh, xòe bàn tay đưa ra khỏi cửa sổ vài phút thôi, chị đã hứng được khá nhiều giọt sương để búng vào mặt tôi chơi. Tối ngày nghịch như trẻ con, vậy mà cũng chính cái người này cứ đòi yêu đương tình cảm. Nghịch sương cho đã, lại quay qua dựa sát vào người tôi im lặng đưa mắt nhìn xuống bên dưới thành phố.
– Chị thực sự rất vui vì nhóc đã đi tìm chị. Chị vui lắm nhóc biết hông?
– Lại lèm bèm gì nửa đó.
– Hihi chị hổng thích ở thành phố này một mình đâu.
– Thì ai kêu tự nhiên chạy lên đây một minh chi.
Chị gõ gõ tay vào tay tôi, xoa xoa, mặt dây chuyền của tôi lấp lánh dưới ánh đèn caffe.
– Nhóc biết hông. Bây giờ chị mời cảm nhận hạnh phúc thật sự là sao. Chị vẫn thích bày thật nhiều trò để làm cuộc sống đỡ chán đi. Lúc chị là Na đó, có lúc chị chán nhóc ơi là chán luôn, hihi nên chị mới chơi trò Na mất tích. Chị muốn làm gì đó để có cảm giác mới nè. Chị thích có một chuyện tình phải như trên phim nè, phải có nhiều kịch tính nè, nhiều cảm xúc nè…Nhưng bây giờ chị mới nhận ra hạnh phúc chính là bình yên như vầy.
– …
– Chị hổng thích bày trò nửa, chị hổng cần chuyện tình đẹp như trong phim nửa. Mỗi ngày ở gần nhóc, tranh cãi nho nhỏ, giận dỗi một chút, phiền phức một xíu, ngày nào cũng gặp nhau, ngày nào cũng nhìn cái mặt xấu xí nhàm chán của nhóc… hihi chán ơi là chán luôn… nhưng chị thấy an toàn, bình yên và vui lắm.
– …(caffe ngon quá)
– Có lần nhóc đi làm xa mấy ngày đó, bửa đầu tiên hổng có nhóc chị đi shopping nè, khỏi phải nấu ăn nè, tha hồ làm chuyện chị thích khi hổng có nhóc nè. Nhưng mà tự nhiên bửa sau chị khó chịu lắm luôn, làm cái gì cũng bực bội trong người… hihi chị thấy nhớ nhóc. Gặp hoài là chán, mà hổng gặp một ngày là nhớ, kỳ cục quá hen. Hihi…
– …(cho bình trà mới em ơi)
– Mami chị hay nói “nếu ngày nào đó con nấu một món ăn dở tệ mà có một người vẫn vui vẻ ăn hết, đó chính là người đàn ông của con”. Chị hổng quan tâm mami nói… hihi, nhưng giờ mỗi lần nhìn thấy nhóc ăn ngon lành đồ ăn chị nấu kể cả có mấy lần chị thử nấu dở ẹc, vậy mà nhóc cũng ăn hết luôn. Lúc đó chị mới hiểu niềm vui của mami khi nấu ăn cho papa. Nếu nhóc là ai đó đang theo đuổi, chị sẽ hổng cảm động đâu, vì hắn phải tìm mọi cách thể hiện để chinh phục chị, nhưng nhóc thì không.
– …(chà hết caffe rồi, làm ly nửa không nhỉ)
– Chị biết mình kiêu ngạo, tính tình thất thường, hay kiếm chuyện, ngang bướng, rất rất vô lý… hihi chỉ có nhóc luôn chấp nhận, chiều ý chị. Nhóc hay cằn nhằn, than thở, cãi nhau với chị… trước kia lần nào M cũng nhường Na thắng cũng như bây giờ lần nào nhóc cũng vui vẻ thua ý chị.
– …(chơi ngu rồi, trời lạnh uống caffe đá, teo héo)
– Nhóc ít nói, nhóc bất cần, nhóc thích một mình… hihi nhưng ngày nào nhóc cũng bị chị làm phiền, đòi hỏi vô lý, loanh quanh ồn ào nghịch phá như con nít. Chị biết có lúc nhóc khó chịu, bực lắm chứ, vậy mà nhóc vẫn chịu để chị nghịch, hổng bao giờ trút giận với chị hết.
– …
– Có nhiều lần chị gây chuyện, rõ ràng chị sai… nhóc luôn bất chấp tất cả bênh chị. Nhóc sẽ nổi điên lên nếu ai đó dám làm hại tới chị. Nhóc nhớ lần đó thằng kia đổ thừa chị phá bản vẽ nó hông, mọi người đều nói chị làm. Nhóc mới lên công ty hổng biết gì hết cũng nhào vô bênh chị. Chị còn nhớ nhóc nói là “Tui nói một lần nửa, cái này không phải chị tui làm, không có chứng cứ chứng kiết gì hết. Chị Phương nói ko làm, nghĩa là không làm. Không phải tào lao”.
– …
– Nhóc nói coi, một người đối xử với chị như vậy… có đáng để chị yêu hôn?
– Ờ…ờ thì ai biết.
– Hihi chị nói rồi, nhóc là của chị. Nhóc hổng có quyền chọn lựa đâu, ráng chịu đi. Hihi.
– Này này, đừng có lúc nào cũng tự quyết định hết vậy chứ.
– Hihi
– Cười cái gì. Mà nói hết chưa, bớt sến được rồi đó, nổi hết da gà.
Chị bật dậy chu miệng nhéo tôi một cái thật đau.
– Hứ! Muốn chết hả. Chỗ người ta đang tình cảm, nảy giờ thấy hổng nói cứ đâm chọt hoài nha.
– Ai chọt, tự nhiên ngồi nói một tràng… sến ớn cả người nè.
– Cắn nhóc chết giờ. Người ta tình cảm như vậy mà chê sến hả. Hứ! Sến đó rồi sao, dám hổng nghe hông. Nhóc là của chị biết chưa, ráng chịu đi.
– Nè nè nhắc lại nhé, đừng có tự quyết định một mình nhé, của chị hồi nào mà của.
– Xí! Chị nói của chị là của chị.
– Tự do bình đẳng nhá!
– Kệ nhóc chứ! Nói cho biết nha, chị luôn đúng biết chưa.
– Ngang ngược cả ra, vô lý hết chỗ nói.
– Hihi rồi sao, chị là vậy đó, đồ con heo.
– Ê! Xúc phạm nha. Nhìn kỹ lại đi! Tướng ngon lành vậy mập chỗ nào mà heo.
– Heo là ngốc như heo đó, ai nói mập.
– Ê quá đáng rồi đó nha.
– Đồ heo đồ heo….đồ con heooooooooooooooooooooooooo!
– (zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz)
– Đồ heo ngốc! Đồ heo ngốc!
– Về ngủ! À nhìn kỹ lại mới để ý, cỡ này ú ra rồi đó nhỉ, bụng mỡ rồi kìa!
– AAAAAAA chị giết nhóc giờ, dám nói chị ú hả. Đứng lại đó! Chị chưa cắn mà! Khoan về, đồ đáng ghét! Chờ với!
Tôi mĩm cười đi ra ngoài quầy tính tiền, bỏ lại sau lưng cô chị của tôi vừa kêu réo vừa tự mang giày vào. Đêm nay hai đứa mượn xe máy cô Mai đi chơi, chiếc dream cũ chầm chậm vòng vèo nhưng con dốc của phó núi về đêm, gió lùa lạnh buốt. Sau lưng chị vẫn luôn dựa vào vai tôi, mĩm cười ngắm nhìn xung quanh, thi thoảng lại la la la ca khúc quen thuộc. Bất giác chị thì thầm vào tai tôi…
– Những lời em nói… anh có lắng nghe hông?
Tôi khẽ quay lại…gật đầu.
– Có mà!
– Vậy…nhóc có yêu chị hông?
Tôi mĩm cười, rít nhẹ ga, chiếc xe vút đi nhanh hơn một chút.
– Nhóc không!
– Hihi!
Thật kỳ cục, có một người đòi yêu, có tên nhóc nhất định không, vậy mà cả hai đều cười. Thành phố về khuya, những ánh đèn lấp lánh trong sương mờ, bổng nhiên thấy bình yên đến lạ.
“Khi đến Đà Lạt cùng cô gái của mình, hãy đi bằng xe máy, để cô ấy có thể ôm chặt từ phía sau… ấm lắm.”
…