Phần 117
Lại phải để các bạn lội ngược dòng về quá khứ một chút
– HeY!
– Ờ nói đi!
– HeY!
– …
– HeYYYYYYYYYYYYYYYYYYY! Giận á tên kia.
– Rồi rồi thì HeY được chưa.
– Na dặn M bao nhiêu lần rồi, khi Na gọi HeY thì M phải HeY lại chứ, quên hoài luôn.
– Phát mệt! Có nhiêu cũng bù lu bù loa lên. Mà làm gì mê cái tự HeY dữ vậy?
– Vì Na thích gọi M như vậy. M nhớ đó, chỉ cần M nghe tiếng HeY, M phải biết đó là Na gọi hiểu chưa!
– Rồi rồi hiểu thưa cô Na!
– Nhớ đó! Hihi M ngoan! M đi học về rồi hả, ăn gì chưa? Chờ xíu Na cho M coi cái này, đừng tắt webcam nha hihi.
Thế là cô nàng biến mất, bỏ lại tôi ngẩn ngơ với màn hình webcam, bên kia là căn phòng ngủ quen thuộc của cô nàng tên Na – mối tình đầu của tôi. Người con gái gắn bó với tôi trên thế giới của yahoo, của blog 360 độ, yobanbe của những năm tháng học trò lang thang internet. Tôi chưa từng nhìn thấy rõ mặt Na, webcam của Na luôn chỉ nhìn thấy từ đôi môi trở xuống ngực, những tấm hình của Na gửi cho tôi cũng luôn chỉ được chụp từ phía sau lưng. Vậy mà tôi và Na đã luôn gắn bó với nhau suốt 3 năm. Chia sẻ với nhau tất cả chuyện học hành, buồn vui cuộc sống thường ngày. Tôi dành dụm tiền bạc mua một chiếc điện thoại trung quốc có thể sài được GPRS cũng chỉ để chat yahoo với Na những khi về nhà không thể ngồi net.
Na gắn bó với tôi suốt nhưng năm tháng tinh nghịch học trò, những buổi trốn học cày MU, Võ lâm truyền kỳ, Biệt đội thần tốc, Phong thần, Cữu long tranh bá … Tôi chơi game nào, Na cũng chơi game đó với tôi chỉ để hai đứa nói chuyện với nhau. Bất cứ game nào Na cũng bắt tôi phải chơi nhân vật nữ lấy tên Đường Nghi Phương, còn Na sẽ chơi nhân vật nam lấy tên Hoa Ngọc Nhi cho hợp với game kiếm hiệp… Học trò mà, dễ yêu, dễ thích một người. Học trò mà, thời đó đâu ý thức được tình ảo tình thật là khoản cách xa đến mức nào. Học trò mà, chưa quan niệm rõ ràng về sắc đẹp, gia cảnh hay những điều phức tạp như người lớn. Tôi chỉ biết Na là một cô gái dễ thương, tinh nghịch, nói chuyện vui vẻ, thu hút… vậy là thích, là yêu. Bao nhiêu chuyện vui buồn, bao nhiêu tâm sự đều chia sẻ với nhau, rồi cãi lộn, giận hờn về những chuyện linh tinh tuổi mới lớn… cứ vậy cô bé Na từ bao giờ là một phần cuộc sống của tên nhóc con như tôi.
Và một ngày Na biến mất. Tôi sụp đổ, đau khổ, điên cuồng lao vào những cuộc chơi tình cảm linh tinh học trò. Tôi tán tỉnh hết đứa con gái này tới đứa khác, quen vài ngày, vài tuần rồi bỏ đi. Ngay cả khi chị xuất hiện, tôi cũng mải mê mang cái danh boy vip đi chơi trò chơi tình cảm với nhiều người. Để rồi những ngày rời khỏi ghế nhà trường chuẩn bị lên Sài Gòn học, những ngày của “câu chuyện đời tôi” bắt đầu tôi mới ngừng nhưng cuộc chơi ấy lại. Đó là những ngày tôi quên được người tên Na, và vì đó là những ngày tôi sẽ lên Sài Gòn học, sẽ gặp chị. Tôi không muốn chị buồn vì tôi sống như vậy nửa.
Trở về lúc đang ở quán cafe
– HeY! HeY! HeYYYYYYYYYYYYYYY!!!
Vẫn tiếng gọi ấy tưởng chừng tôi không còn bao giờ nghe lại. Tiếng HeY của một người đã xa, ngay hôm nay lại vang lên, ngay đây, rõ ràng từng chữ bên cạnh tôi, ngay tại quán caffe này, từ một người tên “Chị”.
– He…Y…He…Y…HeY…
Tôi ngập ngừng khẽ đáp lại một cách ngập ngừng. Tôi xoay qua, đôi mắt nhìn sâu vào chị.
– Chị…chị là ai?
Chị chống cằm, một tay cầm ly caffe của tôi đưa lên miệng, ly caffe xoay vòng, xoay vòng, những vệt son môi thấm lên thành ly chỗ mờ chỗ đậm…rồi chị mĩm cười, đôi mắt vẫn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Quá khứ, đã lâu lắm rồi
Thành Tương Dương:
– Hoa Ngọc Nhi! Ngươi phải là phu quân của ta trong thời gian 100 vạn năm biết chưa? Ngươi hứa đi!
– Na lảm nhảm gì đó?
– Ngươi hứa đi! Hứa đi! Mau hứa nhanh lên!
– Rồi rồi hứa được chưa nói câu này cả trăm lần rồi. Mà này, chơi game thôi, nhiễm nặng lắm rồi nhá cô nương.
– Hihi kệ ta! Giờ ta với chàng đi xa phu qua Trường Bạch Sơn ngắm tuyết đi
– Trời ơi đang làm event ngắm cảnh cái gì, hix chơi game gì toàn đi ngắm cảnh?
– Nhanh lên! Ta PK ngươi giờ á?
– Phản rồi phản rồi! Vợ cái gì tối ngày PK chồng là sao?
– Hihi đáng đời!
Trở về lúc đang ở quán cafe
– Ngươi đã hứa là chồng của ta trong 100 vạn năm. Ngươi là của ta, trong game và cả ngoài đời, biết chưa! Hihi! Em ơi tính tiền caffe!
Chị đứng dậy đi khỏi bàn sau khi ghé tai nói nhỏ một câu như kiếm hiệp vào tai tôi.
– Nhanh lên tính tiền chở chị đi ăn, đói lắm rồi nè!
Chị rời khỏi phòng đi khuất ra bên ngoài bỏ lại tôi ngẩn ngơ một mình, chợt tôi rùng mình vụt đứng dậy đuổi theo ra bên ngoài.
– Nè nè khoan! Đừng lại nói cho rõ ràng cái coi! Chị! Từ từ chị!
Chị chẳng thèm nghe tôi một tiếng, cắp tay sau lưng vừa hát vừa đi ra ngoài rồi leo vào chiếc xe màu trắng nằm trước cổng. Tôi lắc đầu lúng túng tính tiền, trong đầu bao nhiêu là câu hỏi quay vòng, chẳng để ý đến ánh mắt mọi người đang nhìn vào tôi, chẳng để ý đến câu hỏi của cô bé nhân viên. Phải đến khi cô nhân viên hỏi lần thứ hai tôi mới lấy lại bình tĩnh trả lời.
– Em nói sao?
– Hihi làm gì như người mất hồn vậy anh. Người anh chờ mấy hôm nay là chị ấy ạ?
– Ừ ừ!
– Chị ấy là người yêu của anh hả? Xinh và hát hay quá ạ!
– Thôi anh đi đây! Cảm ơn em!
Tôi vội đi ra ngoài, chị đang chống cằm lên cửa xe chờ tôi.
– Giờ đi đâu? Chưa nói xong chưa hiểu gì hết đi đâu mà đi.
– Đồ ngốc! Vậy cũng chưa hiểu. Mệt ghê giờ chị đói rồi nhóc phải chở chị đi ăn biết chưa.
– Ờ thì đi. Nhưng chị chạy trước đi nhóc đi sau, để về khách sạn trả xe máy đã.
– Gửi đó đi! Mai quay lại lấy. Chị hỏi xin cô chủ quán rồi.
– Vậy hả? Thôi sao cũng được.
Tôi chào chú bảo vệ rồi mở cửa xe.
– Tránh ra, còn ngồi đó làm gì nửa?
– Hihi!
Chị lè lười cười đôi mắt ra dấu về phía ghế còn lại.
– Ờ! Biết rồi!
Tôi đành đóng cửa đi vòng sang phía bên ghế lái. Hy vọng lái xe với tâm trạng này sẽ không bay xuống núi.
Tôi cho xe chạy về phía chợ cho chị mua đồ ăn, đói bụng gì toàn mua mấy món ăn vặt mang hết lên xe làm tôi phải mở cửa kính cho thoáng, đi ôtô mà gió lùa còn lạnh hơn đi xe máy. Sau đó tôi lái xe đi lên con dốc phía đầu thành phố, ở đây có thể nhìn rõ cả thành phố phía bên dưới không thua gì khi ngồi trong Đà Lạt Night. Ngừng xe ở một chỗ trống thuận lợi, tôi để đèn xe bật sáng rồi cùng chị leo lên đầu ôtô bày đồ ăn ra. Trời đêm, gió lùa, sương dày đặt vậy mà ngồi trong xe không chịu, cứ phải lên đây ngồi hứng sương gió, đúng là chị của tôi.
– Ủa ai lái xe lên đây vậy?
– Anh lái xe taxi bạn của papa.
– À cái anh hay đánh cờ với chú ba đó hả?
– Uhm!
– Rồi ảnh đâu rồi?
– Thì chị cho ảnh đi đâu chơi thì đi rồi hihi chừng nào về chị gọi ảnh lại lái xe về dưới.
– Ủa? Tưởng đi luôn rồi chứ, còn tính về dưới hả?
– Hứ! Muốn chị đi luôn lắm hả? Mệt nhóc ghê luôn, người ta buồn buồn muốn trốn đi chơi cho nhẹ đầu cũng hổng được. Đi lên đây kiếm chị chi hổng biết. Nhóc phiền quá à!
– Ai kêu nhắn có tin rồi chơi tắt điện thoại. Không kiếm mà được à?
– Làm như lo cho người ta lắm vậy.
– Không lo chị chứ lo ai. nói tào lao.
– Hứ! Đồ đáng ghét!
Chị ngả đầu vào người cắn nhẹ vai tôi một cái.
– Nè! Giờ trả lời đi. Chị là ai?
– Hì! Tên ngốc! Là Na nè!
Tôi ngẩn người rời khỏi xe đứng xuống đất, hai tay cho vào túi hít một hơi thật mạnh lấy lại bình tĩnh rồi quay mặt nhìn thẳng vào chị.
– Là Na! Thật không? Đúng là Na chứ?
– Là Na!
Tôi nhắm mắt đấm mạnh xuống xe.
– Tại sao lại là Na? Na…Chị…tại…tại sao Na quay lại đây làm gì khi đã bỏ M đi hả?
– Hai tháng!
– Hai tháng gì?
– Na chỉ bỏ M đi có hai tháng thôi nha.
– Hai ba năm luôn chứ hai tháng cái gì?
– Đồ ngốc! Na là Chị biết chưa!
Tôi giật mình, hai tay xoa xoa vào nhau, sự xúc động mạnh khiến tôi không giữ được bình tĩnh nửa. Chị là Na, ngay Na đi, hai tháng sau tôi quen chị, hai người rốt cuộc chỉ là một mà thôi.
– Phù! Hiểu rồi! Nhưng cũng là Na bỏ đi, giờ là chị. Na có biết sau bao nhiêu năm, Na bỏ đi, M sống như thế nào không hả?
– Uhm! Biết chứ! Vì chị thay Na bên cạnh nhóc đến giờ mà, hỏi ngốc!
– Vậy đã luôn bên cạnh thì cứ bình thường đi. Mắc gì bày trò bỏ đi chi vậy?
– Hihi nè! Nhóc ý thức mình đang nói gì hông hả?
– Ờ thì…thì!
Tôi cắn nhẹ môi ngồi phịch luôn xuống đường. Tôi cũng không biết nảy giờ tôi nói gì nửa, lòng vòng, rối tù mù đến nổi không ý thức được lời mình nói luôn.
– Nhóc đó! M đó! Từ đó tới giờ, ngốc xít vẫn là ngốc xít hihi!
Chị leo xuống ngồi cạnh ôm lây vai tôi dựa vào.
– Na vẫn ở đây, có bao giờ bỏ M hồi nào đâu. Na là chị mà.
– Vậy giờ làm Na hay là chị?
– Là chị!
– Đã là chị, sao giờ gọi hồn Na là đây làm gì. Sao không để Na đi luôn đi.
– Nói thấy ghê. Vì nhóc nói nhóc luôn giữ lời hứa. Chị cho nhóc biết! Nhóc đã hứa những gì với Na, nhóc phải thực hiện tôi đi. Nhóc hứa với chị trước, nhóc là của chị trước biết chưa.
– Đừng có ngang nhé. Nhóc đã quên Na từ lâu rồi. Tự dưng giờ quay ra kêu hứa này hứa nọ. Ai biểu bỏ đi chi ráng chịu.
– Chị hổng biết! Nhóc hứa thì nhóc phải làm. Hổng biết đâu! Tin chị cắn nhóc chết hông hả?
– Nhức cả đầu. Đang rối, đừng có linh tinh!
– Hứ!
Tôi đưa mắt nhìn về phía dưới thành phố, có một cảm giác gì đó vừa nhoi nhói lại vừa bình yên trong lòng. Tôi yêu Na, ngày đó dù là học trò, nhưng tôi yêu Na. Tôi luôn nói với Na rằng lớn lên nhất định tôi sẽ cưới Na dù Na ở đâu. Lời hứa đó tôi vẫn nhớ, nhưng đó là Na. Còn đây là chị…giờ mọi thứ đã khác, tôi đã quên Na, tôi không muốn nhớ về Na nửa, tôi yêu em kia mà, Na đã đi rồi mà nhỉ. Mọi thứ rõ ràng một cách bất ngờ khiến tôi cũng rối mù theo. Thôi Na là chị hay chị là Na cũng được, tóm lại tôi kiếm được chị, không để chị bỏ đi mất là được rồi, nghĩ thêm nhiều chỉ đau đầu chứ ít gì.
Thành phố đêm càng lạnh hơn, trong đầu tôi loay hoay với những suy nghĩ riêng, về quá khứ, về hiện tại, mọi thứ lẫn vào nhau như cuộn phim cũ, vì cũ mà bị rối, vì cũ mà bị nhòa, vì cũ mà rất quen.
– Chị nè!
– Uhm!
– Nhóc nhớ chính nhóc là người chủ động làm quen chị mà, nhóc tìm ra chị trước mà? Sao lại trùng hợp tới vậy được.
– Do duyên!
– Duyên cái gì duyên, làm gì duyên dữ vậy.
– “Duyên là do người tạo ra”. Chị muốn nhóc tìm ra chị, là do chị để nhóc tìm ra chị. Hihi hổng phải trùng hợp đâu.
– Là sao?
– Chị là Na mà. Blog của nhóc là ai tạo cho?
– Na tạo.
– Uhm! Chị là Na mà!
– Trời ơi nói rõ ràng coi, cứ chị là Na chị là Na hoài!.
– Hihi! Chị là Na mà! Chị bên nhóc, chị nói chuyện với nhóc, chia sẻ với nhóc hết mọi thứ suốt biết nhiêu năm, hổng lẽ chị hổng hiểu nhóc sao. Chị biết nhóc thích nghe nhạc gì, ăn gì, thích chơi game gì, đọc gì, viết những gì. Chị chỉ cần post những thứ đó lên blog chị, nhóc nhớ đi, nhóc kiếm được blog chị ở đâu nè?
– Ờ thì trên trang chủ blog.
– Đó! Hihi chị post những hình ảnh nhóc thích nè, những bài blog như ý thích nhóc nè, chia sẻ nhạc nhóc mê nè… sau đó chị nhờ Phong liên hệ mua quyền ngôi sao cho blog chị xuất hiện liên tục trên trang chủ. Hihi vậy mà tới hai tháng nhóc mới chịu để ý tới blog chị làm quen. Làm chị chờ lâu khó chịu muốn chết, tưởng nhóc hổng thèm để ý tới chị luôn chứ.
Chị đấm đấm vào ngực tôi, nói chuyện kể lể cứ y như chính tôi là người có lỗi không bằng. Bày trò biến mất chi rồi tự làm khổ tôi, làm khổ chính mình.
– Ai kêu chị bày trò chi. Cứ yên ổn là Na không chịu. Mà tính toán ghê nhỉ? Lỡ nhóc không chủ động làm quen thì sao?
– Hihi chị chắc chắn nhóc sẽ làm quen chị mà.
– Vậy sao mới la sợ nhóc không để ý?
– Sợ thì sợ hihi nhưng chị tin rồi nhóc sẽ làm quen chị. Còn ai hiểu nhóc M bằng chị Na nửa hihi!
– Ờ hay lắm!
Tôi mĩm cười…vậy là rõ ràng mọi thứ, chị vẫn luôn là chị, thích làm những điều tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh. Mọi thứ không trùng hợp bao giờ, duyên là do người tạo ra, Na đi và chị xuất hiện, chung quy cũng do chị muốn mà thôi.
– Chị nè!
– Uhm!
– Nhóc muốn hỏi Na một câu, từ đó giờ vẫn luôn muốn hỏi.
– Hihi…vậy nhóc phải kêu theo cách của Na chứ.
Tôi bật cười, trong hoàn cảnh nào, chị vẫn luôn tinh nghịch như vậy.
– HeY!
– HeY! M ngoan!
– Tại sao Na bỏ M đi?
Chị đừng dậy, tay chắp sau lưng đung đưa người hướng mặt về phía bên dưới thành phố. Ngay lúc này, nhìn chị từ sau lưng, tôi cảm nhận sự quen thuộc từ rất lâu, rất lâu.
– Vì Na phát hiện mình yêu M.
– Yêu! Tại sao yêu còn bỏ đi?
– Na phải đi, Na không thể yêu M, M cũng hổng được yêu Na nhiều quá. Vì M phải là của một người khác.
– Lại linh tinh rồi đó. Ai nửa? Là của chị chứ gì, câu này nghe quen luôn rồi.
– Hihi! Đúng mà sai, sai mà đúng! Lêu lêu!
– Sao đúng mà sai.
– Vì người đó cũng là chị, cũng chính là Na.
– Này! Tới bao giờ mới bỏ cái vụ bí bí mật mật, hết trò này tới trò kia vậy hả?
– Nếu hổng phải vậy thì chị đâu phải là chị của nhóc đâu hihi ráng chịu đi! Đồ khô khan, đồ khúc củi ngốc xít!
Tôi chưng hửng lắc đầu với cái tính của chị, mà cũng đúng, nếu chị không như vậy thì không phải là chị nửa rồi.
“Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ,
màu lam tím Đà Lạt sương phủ mờ …
Từng đôi đi trên phố vắng … ”
Chị ngân nga hát, ca khúc quen thuộc, ngọt ngào, tình cảm nhiều như những ánh đèn phía bên dưới thành phố kia, không ai rảnh mà đếm hết được bao giờ.
– Nhóc nè!
– HeY!
– Sau tất cả…Nhóc có yêu chị không?
Tôi im lặng đứng dậy, ngồi dựa lên đầu xe, kéo chị ngồi xuống dựa vào mình, siết chặt…
– Nhóc không!
Chị không rời tôi ra, ánh mắt chị chẳng có một chút nỗi buồn nào, thay vào đó là ánh nhìn long lanh, ấm áp, tình cảm như chị vẫn luôn nhìn tôi từ trước đến giờ. Chị ngả đầu sâu vào vai tôi hơn, miệng thì thầm.
– Nhóc hổng yêu chị, vậy kiếm chị chi? Nhóc hổng yêu người ta, vậy sao còn ôm người ta chặt vậy?
Tôi mĩm cười, lòng nhẹ nhàng đến lạ, nhưng cơn gió của đêm phố núi chẳng làm tôi thấy lạnh chút nào…
– Nhóc chỉ biết…nhóc không muốn mất chị!
– Đồ đáng ghét! Đồ ngốc xít đáng ghét!
…………
– Nhóc có yêu chị không?
– Nhóc không!
– Nhóc có yêu chị không?
– Nhóc không!
– Hứ!
“May quá! Chị không hỏi có từng yêu Na không…Phù! May quá! Chị vẫn ở đây…
Đà Lạt…bình yên và ấm áp lắm! Thật đó!”
Phố về khuya, ngọn đèn đường mờ ảo, ẩn hiện giữa màn sương mờ, vài cơn gió nhẹ cũng đủ làm cả hai đứa run run vì lạnh. Vậy mà hỏi hai ba lần chị cũng không chịu cho tôi hạ cửa kính xe xuống, do lâu lâu mới lái xe một lần nên tâm lý tôi cũng khá căng thẳng, còn chị thì trông thoải mái lắm, chống cằm vào cửa xe đưa mắt nhìn ra phía ngoài, môi chị như đang mĩm cười.
– Nhóc nè!
– Sao?
Chị đột ngột lên tiếng, mắt vẫn quay ra phía bên ngoài cửa xe:
– Chị hiểu tại sao nhóc ít chịu lái xe rồi.
– Lại hiểu gì nửa? Không phải bửa trước mình nói về vấn đề này rồi sao. Không phải nghĩ linh tinh, khi nào tiện nhóc vẫn lái xe chị mà, nhóc không ngại gì đâu.
– Hổng phải chuyện đó, hihi giờ chị lại thích đi xe máy với nhóc hơn kìa.
– Rốt cuộc là chị thích chứ gì, lại còn bày đặt đổ thừa hiểu cho nhóc đồ. Nhiều chuyện!
– Hứ! Kệ chị đi! Sao nhóc hổng hỏi chị lý do. Nhóc hỏi đi!
– Rồi rồi, thì tại sao?
– Lúc nào cũng bắt người ta nhắc hết! Nhóc biết hôn, chị phát hiện đi bằng xe máy chị có thể ngồi ôm nhóc từ phía sau được nè, chị sẽ được dựa đầu lên vai nhóc nè, chị sẽ bỏ tay vô túi áo nhóc cho ấm nè…Còn đi ôtô như giờ hổng được làm những điều đó. Nhóc thấy chị nói đúng hôn?
Tôi bật cười, chị của tôi là vậy đó, bao giờ cũng có những suy nghĩ mơ mộng mà ta chỉ có thể tìm thấy trong những bộ phim, tiểu thuyết, những ngôn tình trên mạng. Tôi biết trong suốt thời gian qua, chị luôn từ từ tìm cách dung hòa khoảng cách về vật chất giữa tôi và chị, ví dụ như bây giờ, chị vẫn cố thuyết phục để tôi được thoải mái việc đi xe máy của tôi hay ôtô của chị. Tuy bên chị tôi đều dẹp hết những suy nghĩ thực tế vật chất đi nhưng dù ít dù nhiều cái khoảng cách ấy vẫn tồn tại, ít nhất từ người ngoài nhìn vào. Nếu khoảng cách hoàn cảnh gia đình giữa tôi và em là một thì giữa chị và tôi còn lớn hơn bốn năm lần.
– Nè! Nè! Tên kia!
– Hả hả sao?
– Nghĩ gì ngơ người ra luôn vậy? Người ta hỏi đúng hôn hổng trả lời, ngồi nghĩ gì đó?
– À à không có gì.
– Hứ! nói chuyện với khúc gỗ như nhóc chán muốn chết. Nhóc lái xe về đường…số… đi!
– Chi?
– Thì chỗ chị đang ở, hỏi lạ.
– Ờ ờ!
Tôi thở phì cho đầu ra phía ngoài nhìn nhìn để xác định phương hướng rồi lái xe đi về địa chỉ chị nói. Lòng vòng một lúc lâu mới chạy được tới nơi chị nói, là một căn nhà nằm trên một con dốc cách trung tâm thành phố vài km.
– Nhà này hả?
– Uhm! Nhóc đậu xe sát vô góc đường đằng đó đi.
– Ủa đậu chi? Thôi chị vô nhà ngủ đi, có gì mai nhóc lái xe lại đón.
– Hứ! Ai cho nhóc về khách sạn chứ, nay nhóc ngủ lại đây đi, mai phải dậy sớm chở chị đi ngắm bình minh nửa.
– Trời! Thì mai lại đón chị sớm, không lẽ mướn phòng cho đã bỏ không ở?
– Kệ nhóc chứ, giờ ngủ lại đây hôn hay muốn ăn cắn?
Chị dứ dứ nấm đấm chu miệng đe dọa, tất nhiên tôi làm sao mà cãi lời bà cô ngang ngược này được.
– Rồi rồi thì ngủ lại, từ từ làm dữ. Vậy hồi nảy không nói sớm để nhóc vòng qua khách sạn lấy đồ đạc luôn.
– Mai lấy rồi trả phòng cho người ta luôn.
– Thì cũng phải lấy quần áo mặc chứ không lẽ mặc đồ này ngủ.
– Khỏi lo, chút chị kiếm đồ cho nhóc mặc ngủ.
– Đồ đâu ra, kêu mặc đồ chị thì dẹp, lõa lồ còn hơn.
– Xí! nói chuyện thấy ghê. Mệt nhóc quá à, vô nhà nhanh đi!
– Rồi rồi! Mà nhà này nhà ai vậy? Sao đó giờ nhóc không biết?
– Hihi bí mật!
Chị ngoảnh mặt đi ra khỏi xe bỏ mặc tôi loay hoay lui xe vào sát lề nơi chị chỉ, sau khi kiểm tra mọi thứ ổn, tôi khóa xe đi về phía chị. Cổng nhà khá tây với hàng rào màu trắng nhỏ, bên trong là một ngôi nhà hai tầng theo kiểu kiến trúc đặc trưng của Đà Lạt. Mở cổng xong, chị kéo tay tôi đi vào trong, đến bậc thềm cửa chính chị dừng lại đưa tay lên miệng ra dấu với tôi:
– Suỵt! Nhóc tháo giày ra đi nhẹ nhẹ theo chị nha, mọi người đang ngủ đó!
– Ừ ừ! Mà mọi người nào vậy?
– Suỵt! nói nhỏ thôi! Theo chị!
Tôi gật gật đầu, không biết nay ở nhà ai mà nghiêm trọng dữ. Chị rón rén mở cửa kéo tay tôi đi vào trong, sau đó chị loay hoay đóng cửa, tôi cũng giúp chị khóa chốt dưới. Hai đứa lục đục cứ như đang đi ăn trộm không bằng, nhất là chị, thái độ như sợ ai phát hiện.
– Rồi! Theo chị lên lầu. Nhỏ nhỏ thôi nghen!
– Ừ ừ!
Tôi với chị rồng rắn nối đuôi nhau rón rén đi lên lầu, sàn nhà bằng gỗ, cầu thang cũng bằng gỗ cho nên càng dễ phát ra tiếng bước chân hơn. Đột nhiên trong bóng tối mờ mờ, tôi nhìn thấy hai bóng đen to to lao vụt về phía tôi, chưa kịp định thần, tôi đã bị hai bóng đen đó chặn lại, tiếng “gấu gấu” nhỏ nhỏ phát lên. “thôi chết cha rồi, nhà có chó!”. Tôi chỉ kịp nghĩ tới đó liền bị hai con chó to đùng chắn ngay trước mặt, lập tức tôi đứng im từ từ giơ hai tay lên đầu, mắt liếc liếc qua phía chị cầu cứu, hy vọng đi với chị sẽ không bị hai con chó làm thịt.
– Chị chị! Chó…chó kìa!
Nhận ra thái độ tôi, chị bịt miệng phì cười.
– Chó…chó có dữ không chị? Sao sao không nói sớm!
– Hihi đồ nhát gan!
Chị quay về phía hay con chó ra dấu:
– “Mon, Ster” lại đây xử hắn đi hai đứa!
– Nè nè! Không không giỡn nha, chết người đó! Nè nè….cứu cứu…ơ ơ…!
Tôi chỉ kịp nói có vậy để rồi lập tức bị hai con chó nhảy chồm lên người vật xuống sàn nhà, ngay khi tôi nghĩ rằng kỳ này chết chắc rồi, miệng định la lên thì liền bị chị đưa tay bịt mồm lại.
– Suỵt! Cấm la!
– Nhưng!!!
Thôi chết rồi, kỳ này bị chị lừa vào nhà giết thịt thật rồi, không biết thịt tôi đủ nhét đầy bụng hai con chó to đùng này không nửa. May quá, hai con chó chưa ăn thịt tôi vội mà liếm lấy liếm để mặt mày tay chân tôi, chắc là vệ sinh sát trùng trước khi thọc huyết đây mà. Hai con chó to quá, tôi mất hết khả năng chống cự, đành nằm yên nhắm mắt chịu trận. Bổng điện bật sáng, bất ngờ vì chói mắt tôi lấy tay bịt mắt. Chị cũng hét lên nho nhỏ.
– A! Chết!
Tiếng một người vang lên từ phía dưới cầu thang:
– Phương về rồi hả con?
– Dạ dạ con về rồi!
– Giỏi quá! Bửa nay dám đi tới giờ này hả con? Lên giường nằm đó cho tui!
– Dạ! Con biết rồi!
Tôi hí hí mắt ra nhìn, mặt chị tiu nghỉu xụ xuống trông rất buồn cười. Nhận ra tôi đang cười khì, chị liền đánh tôi một cái.
– Hứ còn cười nửa? Tại nhóc hết đó, tại nhóc làm chị sắp bị đánh đòn rồi đó. Đồ đáng ghét! “Mon – Ster”! Xử hắn cho chị!
Ngay lập tức hai con chó càng hành hạ thân thể tôi mạnh bạo hơn, lại còn cắn quần lôi tôi đi như đồ chơi nửa, không lẽ giờ cắn ngược lại tôi đây trời. Mà khoan, chị vừa kêu hai con chó là gì, hình như là Mon – Ster thì phải…Tôi ngồi phắt dậy.
– Này! Vừa kêu hai con này là gì hả?
– Mệt! Sắp bị đánh đòn kìa, hỏi gì hỏi.
– Đứng lại! Nè nè nói cho rõ coi! Kêu hai con chó này tên gì hả? Nè nè! Hai đứa mày buông tau ra coi!
Chị đi vội vào trong phòng phía cuối hành lan, tôi vội đuổi theo, còn hai con quỷ chó thì cứ quẫy với tôi như quen từ lâu, con chồm trước mặt, con cắn quần tôi phía sau, lê lếch cả buổi tôi cũng tới được cửa phòng cùng với hai con chó. Chị đang nằm úp mặt trên giường, mặt xù xụ chỉ chỉ tay qua bên cạnh.
– Nằm lên úp lên đây nè!
– Chi!
– Chờ bị đánh đòn chứ chi!
– Hả? Đánh đòn là sao? Ai đánh?
– Mệt! Chút biết! Nằm lên đi, hổng thôi chút bị đánh 100 cái ráng chịu. Nhanh lên!
– Nhưng…!
– Mon-Ster! Kéo hắn lên giường cho chị!
Lập tức hai con chó chồm lên cắn tay cắn quần kéo cho bằng được tôi lên giường, hết cách chống cự, tôi đành bị cưỡng bức nằm úp xuống.
– Nè! Kêu hai con này là gì hả?
– Mon-Ster chứ gì. Con này là Mon, còn con mập đó là Ster.
Chị kéo con Husky về phía mình, còn con Bug mặt xệ thì cứ quẫy đuôi cạp tay tôi không chịu buông.
– Này! Vừa phải thôi nha! Ai đặt tên cho hai con này hả? Sao dám…
– Hihi chị đặt đó làm gì chị!
– Quá đáng! Muốn gì! Bộ hết tên đặt rồi hả?
– Rồi sao? Chị thích đó làm gì chị? Quýnh lộn hôn? Mon-Ster xử hắn cho chị!
Ngay lập tức hai con quỷ chó lao lên người tôi cạp lấy cạp để, chỉ riêng con Ster mập thôi cũng đè tôi muốn tắt thở rồi nói gì thêm con Mon cũng to đâu kém. Đang loay hoay vật lộn với hai con chó thì tiếng bước chân người lên tới cửa phòng.
– Ai đây Phương?
Hai con chó ngừng lại, tôi cũng ngẩn mặt lên, một bà cụ mặc đồ ngủ đứng bên cạnh chị, tay cầm một cây thước gỗ dài, gương mặt nghiêm nghị nhìn tôi.
– Dạ là hắn đó!
– M hả?
– Dạ!
Tôi vội đứng dậy, phủi phủi quần áo cúi đầu:
– Dạ dạ con thưa bà…bà…con là…
– Rồi biết rồi! Là M hả con?
– Dạ!
– Là M thì lên nằm úp xuống kế con Phương luôn nha con!
– Dạ dạ là sao bà?
– Nằm úp xuống tui xử tội chứ sao nửa! Nhanh lên!
Bà cụ lên giọng làm tôi giật mình vội leo lên giường nằm úp kế bên chị.
– Nè! Ai vậy? Sao sao tự nhiên đánh đòn mình vậy chị?
– Im đi!
Chị chu miệng gạt phắt đi rồi ngẩng mặt lên nói với bà cụ bằng cái giọng năn nỉ.
– Sơ ơi tha cho Phương đi! Đừng đánh đòn Phương được hôn?
– Khỏi xin. Con gái con đứa đi chơi tới giờ mới về, riết rồi đâu có sợ tui.
– Con sợ mà hix hix! Sơ ơi sơ đừng đánh Phương mà. Hay sơ đánh hắn đi, tại hắn hết đó, hắn dụ Phương đi chơi đó, tại hắn hổng chở Phương về sớm đó.
– Này này!
– Im đi!
Chị lại qua chu miệng với tôi, “ Chát! Chát!”. Hai tiếng chát liên tục vang lên đồng nghĩa với hai roi lần lượt được bà cụ nhẹ nhàng xuống tay.
– Aaaaaa! Đau quá sơ ơi huhu! Chết Phương rồi huhu!
Tôi ngẩn người, “ơ hóa ra là bị đánh đòn thiệt à?”. Bên cạnh chị la như đúng rồi.
– Về trễ bị đánh đòn còn hung dữ nửa hả? 5 roi nha Phương!
– Huhu hai roi thôi hai rôi thôi nha Sơ!
– Không! 5 roi! Trả giá 10 roi.
– Huhu! 5 thì 5, mà sơ đánh hai roi rồi đó!
– Đếm nè! Đếm nè! Đi chơi về trễ nè! Mai mốt bỏ cái kiểu đi chơi về trễ nghe chưa!
“Chát…chát…chát!”. Ba roi tình cảm bà cụ chị gọi là Sơ thẳng tay giáng xuống mông chị, tiếng roi đánh nghe sao mà giòn giã làm sao. Cuối cùng cũng tìm ra người đánh đòn được chị nữ hoàng ngang ngược này rồi. Tôi nằm kế bên nhìn bà cụ dạy dỗ chị mà phì cười, rõ ràng chị bị đòn là thật, nhìn mặt chị mếu máo xụ xuống buồn cười vô cùng.
– Từ nay bỏ nghe chưa. Ở đâu làm gì kệ cô, lên đây với tui thì phải biết đi chơi về sớm nghe chưa! Mai mốt tái phạm đừng có trách.
“Chát…chát…chát…chát…chát”! Năm tiếng chát liên tục vang lên, tôi cong người lại trợn mắt nghiến răng.
– Còn cái thằng này người ta bị đòn mày nằm cười hả con! Cái tôi rủ rê người ta đi chơi khuya, không biết về sớm còn dám vác mặt vô nhà này. Lần sau còn…
Tôi gồng người chịu đau, mặt mày khổ sở lắng nghe lời giáo huấn của bà cụ, tưởng tôi khách chắc được tha ai dè bị đánh đủ năm roi mà không thèm cho tôi cơ hội giải thích, kể cả né đòn cũng không kịp luôn. Sau tầm mười lăm phút dạy dỗ bằng vũ lực và lời nói, cuối cùng bà cụ cũng kết thúc bằng hai roi bonus thêm xong mới để cây thước lên bàn đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng câu chốt:
– Hai đứa thay đồ đi ngủ, ngày mai xuống tui nói chuyện tiếp!
Tiếng bước chân bà cụ xa dần, chị vội chồm dậy ló đầu ra cửa nhìn, sau đó quay trở vào đóng sập cửa lại đưa hai tay lên ngực ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
– Sơ đi rồi! Hix hix tại nhóc hết đó! Làm chị bị đánh đòn.
– Thôi đi đừng có đổ thừa. Giờ thì biết tại sao kéo nhóc vô đây cho bằng được. Bị đòn một mình không chịu, kéo nhóc vô bị chung chứ gì.
– Hứ! Tại nhóc hết chứ bộ, ai kêu nhóc làm chị về trễ chi, bị đánh đòn đau muốn chết, mai sung mông hết ngồi luôn cho coi.
– Làm quá! Thấy đánh cũng đâu có mạnh đâu.
– Hứ! Nhóc hay quá ha, vậy nằm đó chị đánh nhóc thử coi, nằm đó!
– Thôi nha, tự nhiên bị đánh đòn oan nha, đau nha!
– Xí!
Chị lè lười với tôi một cái rồi đi lại mở tủ đồ ra, lục một lúc chị quăng đồ vào mặt tôi.
– Nè nhóc thay đồ ở đây luôn đi, chị sẽ vào wc thay quần áo.
– Ủa đâu ra có đồ cho nhóc sẵn vậy?
– Chị đi chơi ngoài chợ mua cho nhóc đó.
– Ừ!
Chị ôm quần áo đi ra ngoài, khép cửa lại rồi thay quần áo, là một cái quần short và áo thun màu đen khá dày. Mĩm cười nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc, rất vừa và thoải mái, đúng là tôi suy nghĩ lo lắng quá nhiều, thì ra chị đâu có định bỏ tôi đi đâu, chỉ là trốn đi chơi một mình, chị còn mua quần áo cho tôi đây nè. Nhiệt độ trong phòng không quá lạnh như bên ngoài, tôi đi lại bàn kiểm tra chiếc bình nước nóng có sẳn, may quá còn nước. Rót khoảng nửa ly nước nóng, hai tay ôm lấy thành ly lấy hơi ấm, tôi xuýt xoa vừa nhấm nháp nước vừa đi lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, căn nhà nằm trong góc của một con dốc nhỏ, mọi thứ đều im lặng, bình yên đến lạ. Bổng có tiếng động sau lưng, hai con Mon – Ster chạy lon ton vào phòng quấn lấy chân tôi, vội đi lại để ly nước nóng lên bàn cho khỏi đổ, tôi ngồi xuống vuốt ve hai con chó giống như quen biết từ lâu. Chị cũng bước vào trong, trên người mặc chiếc quần short ngắn dành cho con gái, áo thun tay dài màu trắng.
– Nhóc thay đồ xong rồi hả, hihi trời lạnh quá hen. M lại đây với chị!
– Kêu đứa nào?
– Hihi ai thèm kêu nhóc chứ! Mon mon lại đây nhanh!
Con Mon chạy ào nhảy lên người chị, con Ster mập cũng chạy theo, giờ thì hai đứa tôi đều quấn lấy chị, bỏ rơi tôi lẻ loi ngồi một mình. Đưa tay cầm ly nước lên nhấp một hơi, tôi hướng mắt về phía chị.
– Rồi! Giờ cho nhóc biết bà cụ là ai được chưa? Nhà này là nhà ai?
– Là Sơ của chị đó.
– Sơ! Là sao?
– Chị gọi là Sơ, ở đây ai cũng kêu là sơ hết. Sơ như bà nội của chị đó. Nhà này là nhà của Sơ.
– Sơ như bà nội là sao?
– Cho chị uống với!
Chị ngồi dậy đón ly nước từ tay tôi.
– Coi chừng nóng!
– Hihi!
Uống nước xong chị kéo tay tôi leo lên giường, cuộn người vào mền, hai con Mon-Ster cũng leo lên nằm chung, bốn đứa chen chúc nhau trên cái giường bông coi bộ hơi chật thì phải, con quỷ Ster mập hình như mê đè tôi hay sao mà cứ quấn lấy nằm lên người tôi.
– Nhóc biết hôn, đây là nhà ba chị sống hồi nhỏ. Sơ là người chăm sóc nuôi nấng papa chị.
– Ủa? Vậy ba chị là…
– Uhm! Papa chị là trẻ mồ côi. Ông bà nội mất từ hồi papa 5 tuổi. Sơ là người nhận papa về nuôi. Hồi đó Sơ sống ở Sài Gòn, rồi chiến tranh tùm lum, Sơ dẫn theo papa chị cùng hai cô chú khác cũng mồ côi như papa lên đây sống nè.
– Tại sao kêu là Sơ?
– Chị hổng biết, papa nói Sơ kêu papa kêu là sơ chứ hổng nói tại sao. Papa đoán chắc hồi xưa Sơ là sơ trong nhà thờ đó.
– Nếu là sơ sao không sống trong nhà thờ nhỉ?
– Chị cũng hổng biết nửa.
Tôi mĩm cười, tay kéo sát lại người mình hơn, có một chút gì đó vừa xúc động, vừa bất ngờ.
– Phòng này là phòng cũ của papa đó nhóc. Sơ ở phòng dưới chăm bé Bon với bé Ti.
– Con nít hả?
– Uhm! Ngoài ra còn ba đứa nửa lớn hơn, tất cả đều là trẻ mồ côi Sơ nhận nuôi. Tính luôn chị nửa là sáu đứa mồ côi luôn.
– Lại nhớ papa nửa rồi đúng không?
– Hihi!
Chị nép sâu vào người tôi hơn, hai con Mon-Ster cũng nằm im, thi thoảng liếm liếm tay tôi, vẫy đuôi nhè nhẹ.
– Thương Sơ lắm, cả đời Sơ sống có một mình hà, rồi nhận nuôi trẻ mồ côi, ai cũng được Sơ chăm sóc như con ruột, ăn học tới thành đạt, cưới chồng cưới vợ hết luôn. Hihi nên chị coi Sơ như bà nội của chị đó!
– Ừ! Nhóc hiểu rồi! Hèn gì mấy lần trước lên chơi, lần nào chị cũng đi mất cả hơn nửa ngày trời, có phải chị đi lại đây không?
– Uhm! Chị về thăm mấy Sơ với mấy đứa nhỏ.
– Sao chị không cho nhóc theo? Giờ mới thèm cho nhóc biết.
– Vì chưa tới lúc. Chỗ này chỉ có người trong nhà mới được biết thôi, nhóc là người ngoài, ai thèm cho nhóc biết chứ.
– Ơ vậy giờ sao cho vô đây ngủ luôn.
– Hihi vì đây là nhà. Người trong gia đình thì nên được trở về nhà. Đã tới lúc nhóc biết chỗ này rồi.
– Là sao?
– Đồ ngốc! Tự hiểu đi ha.
Tôi ngẩn ngơ, chị cười tủm tỉm, hai con Mon-Ster cũng thè lè lưỡi như chia sẻ với tôi.
– Hình như… Sơ cũng biết nhóc phải không?
– Uhm! Mọi người ở đây đều biết nhóc hihi kể cả hai con này nè, tụi nó cũng biết nhóc là gì của chị luôn mà.
– Là gì?
– Là nhóc của chị. Là người thân của chị.
Tôi mĩm cười xoa đầu con Ster mập, còn con Mon không chơi chung do tôi nằm phía bên chị, lại tên Mon nên tạm thời cho nó ra rìa.
– Nhóc nè!
– Sao?
– Từ nay, nhóc hãy coi đây là nhà mình nha. Giống nhà chị đó.
– Ừ!
– Từ nay khi nào rảnh, nhóc sẽ đưa chị về đây chơi nha được không?
– Ừ!
– Từ nay chỗ này là chỗ bí mật của mình nha nhóc? Hổng được chỉ người khác biết đó. Khi nào nhóc mệt mõi, khi nào chị buồn phiền, mình sẽ về đây thăm Sơ và tụi nhỏ nha nhóc. Chỗ này sẽ là nơi bình yên của tụi mình nha nhóc!.
– Ừ!
– Ngày mai chị sẽ đưa nhóc gặp mọi người nha nhóc. Ai cũng dễ thương hết đó.
– Ừ!
Tôi mĩm cười khi nhìn vào chị, giờ đôi mắt chị như híp cả lại vì buồn ngủ, vậy mà vẫn cố nói chuyện với tôi. Chẳng nhận ra chị nữ hoàng đâu cả, tự nhiên thấy chị nhỏ bé, mong manh làm sao. Mỗi một ngày, tôi càng nhận ra, thành phố này có ý nghĩa như thế nào đối với chị, đâu phải tự nhiên lúc nào chị cũng đòi về đây chơi, đây chính là nhà chị kia mà… tự lúc nào, chính tôi cũng dần yêu nơi này mất rồi.
– Còn nhiều thắc mắc nhóc muốn hỏi chị lắm. Nhưng thôi giờ ngủ đi, mai tính.
– Rồi nhóc sẽ biết mọi chuyện à, hihi từ từ chị sẽ kể nhóc hết bí mật của chị.
– Không muốn giấu nửa hả?
– Không!
– Tại sao?
– Vì…mình là…
– Là gì?
…… …
– Gia đình!
Tôi thở phì nhẹ một cái, mĩm cười nhìn chị từ từ chìm vào giấc ngủ. Từ gia đình… làm đêm phố núi thêm bình yên lắm. Thật đó!