Phần 115
Sài Gòn… đêm lấp lánh ánh đèn, nhưng cơn gió thổi nhẹ, mọi thứ xung quanh đều ồn ào, huyên náo. Nhưng… tôi chẳng cảm thấy sự hiện diện của thế giới còn lại xung quanh, chỉ còn nghe được tiếng trò chuyện của chính mình, tiếng ly chén lanh canh va chạm vào nhau. Mặt tôi nóng bừng, đầu óc quay cuồng với nụ cười mĩm trên môi… giá mà say như thế này… không bao giờ tỉnh, liệu mọi thứ có hay hơn không? Ai mà biết được… nhỉ?
Cái thứ men này đã không uống thì thôi, uống vào rồi đến một mức nào đó con người ta sẽ không còn dừng được. Tôi uống nhiều, mặc dù không quen bia rượu, nhưng mục đích là thử say một lần cho nên quất tới bến. Tôi chỉ nói chuyện linh tinh với chị Thủy chứ không nhắc gì đến chị. Mọi thứ xung quanh rõ hình hài, chỉ riêng trong mắt tôi đang dần mờ đi, rồi tôi không còn nhìn thấy gì cả.
Giai điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào ngân nga đâu đó từ chiếc máy nghe nhạc đặt đầu giường, tôi từ từ mở mắt hít lấy mùi hương dễ chịu từ chiếc gối đang nằm, tôi khẽ nhăn mặt đưa tay lên vỗ vỗ đầu cho bớt đau. Sau một cơn say, người mệt mõi, đầu đau như muốn vỡ tung, nếu không nhờ mùi hương quen thuộc của căn phòng này có lẽ tôi sẽ không chịu nổi mất. Tôi ngơ ngác nhìn quanh, chẳng có ai trong phòng cả, khẽ ngồi dậy, khi ý thức được mình đang ở đâu, tôi vội nhăn mặt dùng tay vỗ một cái thật mạnh vào đầu.
Đi loanh quanh, ăn nhậu cho đã, cuối cùng không biết tại sao lại mò được về đây, chưa từng say, nhưng cũng ý thức được chắc chắn đêm qua tôi đã gây ra rất nhiều phiền phức cho chị. Tiếng cửa phòng mở, như một đứa trẻ đang lén lút sợ bị mẹ bắt gặp, tôi vội nhảy ngay lên giường cố sửa tư thế cho giống cũ rồi nhắm mắt. Cố lắng tai nghe từng tiếng động nhỏ và đoán chị đang làm những gì, quả thật việc này chẳng dễ dàng chút nào vì mọi thứ đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc mà thôi.
Chợt tôi nổi gai ốc khi chiếc khăn ấm được đặt nhẹ lên trán, không phải do độ nóng của khăn, càng không phải do tôi vừa mới hết say… mà là cảm giác gì đó lạ lắm, không rõ hình dung, không dám dùng từ nào để diễn tả… chỉ muốn mĩm cười. Bàn tay chị vuốt nhè nhẹ lên ngực tôi, cảm giác rõ từng ngón tay như đang nhấn phím đàn vô hình trên da thịt, để rồi hơi ấm nhẹ phả vào mặt, bờ môi mềm mại chạm vào môi, tưởng chừng nếm rõ được vị son môi luôn hằng quen. Mùi tóc thơm thoang thoảng, hương lavender từ căn phòng quyện vào nhau, ngọt ngào và bình yên.
Lần thức giấc thứ hai, lồng ngực nặng trĩu, vẫn mùi tóc thơm nhẹ nhàng, cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ. Có phải lần đầu tôi chị ôm tôi ngủ đâu nhưng cảm giác bây giờ khác nhiều quá, nửa muốn vòng tay siếc thật chặt, nửa muốn đẩy chị ra… vì người đang ôm tôi ngủ ngon lành đây dường như không còn là chị nửa, mà thực sự là nữ hoàng, là một cô gái, một cô gái thực sự không phải ở gần tôi để là chị. Mọi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu một thằng nhóc, chỉ muốn lại ngủ thật sâu, thật sâu để khỏi phải thức dậy mà làm tổn thương chị.
– Nếu là bình thường nhóc sẽ nhìn chị thật lâu chứ hổng phải nhìn xa xăm vậy đâu. Nhóc hổng còn thích nhìn chị xinh đẹp khi ngủ nửa hả?
Khẽ giật mình khi nghe tiếng chị, có lẽ chị thức tự lúc nào, tôi mĩm cười luồn tay vào tóc chị xoa xoa như thói quen.
– Không phải. Chị vẫn đẹp khi ngủ mà, chị không đẹp thì ai đẹp nửa.
– Đồ nịnh đầm đáng ghét!
Chị đấm nhẹ vào ngực tôi rồi nằm lăn qua một bên, hai tay xoa xoa vào nhau tự nghịch tóc mình. Tôi lén nhìn qua, chị vẫn ở đây, gương mặt như chưa từng tổn thương, chưa từng khóc vì tôi, cảm nhận rõ chị hồn nhiên như mọi ngày, không biết là do chị đã bình thường lại hay do chị giỏi che giấu vì sợ cả tôi và chị lại buồn nửa.
– Nhìn gì đó?
– À nhìn chị ngửi tóc. Cho ngửi với!
– Hihi tóc chị thơm mà ai như nhóc, hôi rình. Nè nè hổng cho nhìn nửa, nhóc đi tắm đi, người gì toàn mùi rượu kìa.
– À ừ…thì tắm. Nhưng mà…
– Nhưng nhị gì, tắm nhanh đi con heo này, ở dơ thấy ghê luôn.
Chị xoay người qua đẩy đẩy tôi ra khỏi giường cứ như sợ tôi nằm thêm một giây là giường chị thành ổ heo thật vậy.
– Từ từ! Làm gì phân biệt đối xử dữ?
– Hihi! Nhanh đi, nhóc phải tắm rửa sạch sẽ chị mới làm đồ ăn ngon cho nhóc ăn. Quần áo chị để sẵn trong đó rồi đó, nhóc tắm đi.
– Ừ ừ.
Tôi đứng dậy đi vào phòng tắm, khi cánh cửa phòng đóng lại, cũng là lúc tôi ngắm nhìn mình trong gương, chẳng có gì đặc biệt cả ngoài thân hình gầy gòm, gương mặt non choẹt, tóc tai bù xù… vậy mà tôi vẫn ở đây, ngay căn phòng của chị, phía ngoài kia là nữ hoàng, là người có mơ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện tình yêu với chị.
Tôi quay mặt ra ngoài, chị đứng đó, cánh cửa phòng tắm tuy mờ đục nhưng vẫn nhìn thấy bóng chị đang dựa vào khung cửa kính. Tôi không biết chị đứng đó để làm gì, có thể chị muốn chờ tôi tắm xong ra để hù như ngày thường, cũng có thể chị chỉ muốn đứng đó, để tôi nhìn thấy chị đứng đó vì tôi, thế thôi. Dòng nước mát lạnh chảy ào ạt từ đầu đến chân, tôi ngửa mặt lên, mở nước thật to như một cách làm tỉnh chính con người mình, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi tắm lâu đến vậy, bên ngoài, bóng chị vẫn ở đó.
Tôi tắt nước, mặc quần áo vào…định mở cửa, rồi lại thôi, cứ ngập ngừng, để rồi tôi thở dài ngồi phịch xuống luôn dưới sàn dựa vào cửa kính. Một người đứng bên ngoài dựa lưng vào, kẻ bên trong ngồi nhìn ra. Chưa bao giờ, khoảng cách chỉ là tấm kính phòng tắm mờ mờ, đục đục lại rõ ràng hình dung nhau, chưa bao giờ chỉ vài centimet cửa kính thôi mà đối mặt một người lại khó khăn đến vậy.
…cộc cộc!
Tôi giật mình bởi tiếng gõ cửa.
– Nhóc ơi!
– Sao chị?
– Ra đây đi. Đừng trốn trong đó nửa.
– Đâu…đâu có trốn. Nhóc bị ướt đồ khô thôi…hehe!
Tôi cố cười chống chế. Cánh cửa phòng tắm mở, chẳng có ai hù tôi như ngày thường nửa mà là ánh mắt chị long lanh nhìn tôi.
– Làm gì tới ướt đồ nửa rồi cái tên hậu đậu này. Mệt ghê, phải tốn quần áo khác nửa nè.
Chị xoay lưng đi lại tủ kiếm một bộ quần áo khác cho tôi, lặng nhìn từ sau lưng, tôi mĩm cười nhận ra ngay cả một phần chiếc tủ quần áo to đùng trong phòng chị, giờ cũng toàn là quần áo tôi xếp ngay ngắn trong đó.
– Nè! Nhóc thay đi! Hổng được làm ướt đâu đó!
– Rồi rồi nhóc biết rồi.
Tôi lúng túng đi trở vào phòng tắm thay quần áo rồi nhanh chóng trở ra ngoài, lần này không diễn cảnh kẻ trong người ngoài như phim nửa. Chị nghiêm mặt nhìn rồi kéo tôi ra khỏi phòng tắm tự mình bước vào trong. Tôi im lặng nhìn theo, chị đang xếp một bộ quần áo dơ của tôi cùng bộ vừa bị ướt lại bỏ vào giỏ để quần áo dơ, chị nhẹ nhàng cầm chiếc áo trắng tôi để sang một giỏ khác bên cạnh.
– Ủa sao bỏ riêng vậy chị?
– Cái này là áo sơ mi trắng, phải giặt bằng tay mới sạch, hổng giặt máy được, hư áo hết.
– Ủa vậy hả?
Tôi giật mình, đến bây giờ tôi mới để ý điều nhỏ nhặt này của chị. Từ trước đến nay tôi đi học, đi làm, đi chơi về chạy qua đây, chui vào tắm rửa xong quần áo treo đó đề rồi mặc quần áo sạch chị chuẩn bị sẵn, tôi chưa từng để ý xem ai là người giúp tôi làm sạch quần áo dơ.
– Đứng đó làm gì nửa, đi xuống nhà đi, chị sẽ làm đồ ăn cho nhóc ăn hen. Nhóc đó say cả đêm, sáng giờ hổng ăn gì, một bị đau bao tử rồi sao. Hổng biết tự chăm sóc mình gì hết luôn á.
Chị nhăn mặt kéo tay tôi xuống nhà bếp, rồi lặng lẽ làm đồ ăn, tôi chỉ biết đứng bên cạnh nhìn, thi thoảng lấy giúp chị hộp gia vị, cắt khoai tây, cà rốt theo hướng dẫn của chị…. tuy vụng về nhưng cơ bản vẫn có thể dùng để ăn được. Lần này chị làm món tôi bít-tết tôi thích nhất, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn chị nấu ăn kỹ đến vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn phụ chị nấu ăn.
– Nhóc nếm thử coi vừa chưa?
– Ừ ừ!
Tôi cho luôn đôi đũa vào chảo chấm nước sốt rồi đưa lên miệng chép chép một cách ngon lành. Tôi mĩm cười nhìn chị, rõ ràng không cần nếm chị cũng đã biết nấu làm sao vừa miệng tôi, vậy mà chị vẫn muốn tôi nếm thử.
– Sao vừa ăn chưa?
– Rồi rồi! Ngon quá hehe!
Chị cười tươi rồi tiếp tục những công đoạn cuối cùng trang trí món ăn, tôi lặng nhìn từng cử chỉ của chị, lòng lâng lâng một cảm giác gì đó khó tả, lại không biết gọi tên là gì.
– Xong! Nhóc ăn đi hihi ăn nhiều lên, còn nhiều lắm nè.
Tôi không nói gì gật đầu ngồi xuống ăn, chị lại ngồi bên cạnh chăm chú nhìn tôi thưởng thức món ăn chị nấu, trong mắt chị, tôi nhìn thấy niềm vui, có lẽ là một chút vui vẻ sau những tổn thương tôi mang lại cho chị. Cả chị và tôi đều im lặng, chỉ có nụ người nhẹ từ cả hai, tuyệt nhiên không nói với nhau câu nào, tâm trạng tôi ngổn ngang suy nghĩ, trước mặt chị, tôi chưa bao giờ giỏi đóng kịch, tôi không thể cố bông đùa trêu chọc chị như ngày thường, càng lúng túng để nói một lời nào với chị ngay lúc này. Bửa ăn kết thúc, chị nhẹ nhàng dọn dẹp, tôi im lặng ngồi nhìn.
– Nhóc hổng đi làm hả? Tới giờ làm rồi kìa.
– À ừ nhóc quên mất. Vậy nhóc… nhóc đi làm nha.
– Uhm! Nhóc đi đi!
Tôi lặng người khi nghe nhóc đi đi, có phải lời tạm biệt như thường ngày đâu, lại là nhóc đi đi, là nhóc đi đi đó. Tôi khẽ đứng dậy quay lưng rời khỏi phòng ăn, cố nhanh nhất có thể, cố không tạo ra tiếng bước chân êm nhất có thể.
– Nhóc!
– Sao chị?
Tôi khẽ quay lại, chị cũng khẽ quay qua nhìn tôi.
– Nhóc có yêu chị không?
Tôi mĩm cười… nụ cười buồn, tôi tự nhận ra nụ cười mình chắc chắn là một nụ cười buồn.
– Nhóc… không!
…
Cố chạy xe thật nhanh ra khỏi nhà chị, đường từ nhà đến quán ông Kha hôm nay… dường như dài hơn mọi ngày mặc dù tôi đang cố chạy thật nhanh… tưởng như tôi sợ rằng chạy chậm lại một chút sẽ nhìn thấy chị đang tổn thương vì tôi.
Quán hôm nay vẫn đông như hằng ngày, cuộc sống, công việc vẫn tiếp diễn cho dù tâm trạng tôi có tốt hay không. Tất nhiên không ai biết tôi đang mang trong lòng những tâm sự gì, không ai biết tôi đang làm việc với dư âm của trận say đêm qua trừ một người đó là chị Thủy. Không phải tự nhiên tôi nhớ đến chị Thủy đâu mà do chị đang đi vào quán vẫy vẫy tay tìm tôi.
– Ủa chị đi đâu đây?
– Hỏi lạ, em đi kiếm anh MMMMMMMM!
Cái tiếng M kéo dài làm tôi nổi cả da gà, biết nhiêu người ngồi gần đó như sững người quay lại nhìn về phía tôi. Lần nào gặp cũng chọc thiếu điều muốn đào lỗ mà trốn. Tôi vội kéo chị Thủy vào sâu trong quán, kiếm cái bàn nằm trong góc rồi ngồi xuống.
– Giỡn hoài. Qua đây chi vậy?
– Nè nè hỏi vô duyên, thì người ta đi uống nước, người ta đi kiếm anh MMMMMM của người ta chứ chi.
– Thôi mệt không giỡn nửa. Mà chị uống gì em kêu cho.
– Em muốn uống bia. Em thèm biaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
– Nhây thấy sợ. Thôi nhìn mặt này cho uống sinh tố đi cho bớt nhão. Vậy hen!
– Ê ê nói ai nhão hả? Người ta thể hiện tình cảm, mĩa mai gì mà nhão hả hả.
Tôi bật cười đứng dậy đi gọi cho chị Thủy một ly sinh tố bơ, mùa này quán nhập bơ ngon nên tôi tự quyết định luôn.
– Anh MMMMMMM đi nhậu nửa hôn?
– Hả thôi giỡn hoài, say gần chết giờ còn khó chịu nè.
– Ủa bộ nay hết tâm sự rồi hả?
– À ờ thì….
– Hihi làm như hổng ai biết anh MMMMMMMM có tâm sự vậy.
– Ờ nay hết rồi. Mà sao hôm qua nhậu xong em qua bên nhà chị Phương được vậy?
– Bộ hổng nhớ gì hết hả?
– Nhớ gì là gì?
– Trời… biết rồi nha, có người xĩn xong là quên hết mọi chuyện nè. Bộ hổng nhớ hôm qua nhậu xong tụi mình làm gì sao?
– Hả? Làm gì là làm gì?
– Thì…tụi mình lên giường với nhau đó. Anh quên hết rồi saooo!
“Phụt!”…Thiếu điều muốn sặc nước với cái bà này, tôi hoảng hồn bật dậy.
– Hả hả! Làm gì…làm gì có!
– Chối nửa. Bộ anh hổng nhớ hả? Anh kéo em vô khách sạn nè, rồi anh cởi quần áo em ra, rồi….
– Thôi thôi đừng kể nửa. Mà làm gì có, mệt quá giỡn hoài.
– Sao hổng có, vậy anh M nhớ qua nhậu xong làm gì hông?
– Ờ thì không nhớ!
– Đó! Hổng nhớ sao biết hổng làm gì em.
– Thì không nhớ, nhưng… nhưng mà làm gì có. Say gần chết, làm gì đâu mà có vụ đó.
– Hứ! Giờ anh tính chối bỏ trách nhiệm hả. Được rồi… nhớ anh đó, em hổng ngờ anh M tàn nhẫn với em như vậy. Uổng công người ta nói chuyện tâm sự với anh cả đêm.
Tôi cũng lúng túng thật, không biết chị Thủy thật hay giỡn nhưng rõ ràng tôi chẳng nhớ gì sau khi say tôi làm những gì.
– Coi cái mặt kìa, sợ đỏ mặt hết luôn hihihi.
– Thôi chị chọc em hoài, giờ nói coi sao em qua bên chị Phương được vậy.
– Thì có người nhậu xĩn, một hai hổng cho ai đưa về, xe thì chạy hổng nổi, tự đòi taxi chở qua nhà bé Phương, kêu về nhà đâu có chịu, phải qua nhà bé Phương mới chịu.
– Ủa ủa em đòi qua hả?
– Uhm! Kêu xĩn thôi qua khách sạn ngủ đỡ đâu có chịu, về nhà cũng hổng chịu, cứ đòi qua nhà bé Phương. Mà công nhận em hay thiệt, hỏi gì cũng hổng nhớ, nhớ được địa chỉ nhà bé Phương, haha!
– Rồi em có nói gì không chị?
– Khỏi hỏi, xĩn vô nói tùm lum hết luôn. Hihi! Lần đâu tiên thấy em xĩn, mắc cười ghê.
– Thì ai biết, nào giờ có hay say xĩn tới vậy đâu. Tại hôm qua có chuyện nên mới…
– Chị biết mà chàng trai. Hôm qua lúc xĩn em nói hết, hơi lộn xộn nhưng chị hiểu mà hihi.
– Nói…nói gì là nói gì.
– Bí mật! Hihi!
Tôi lắc đầu, làm như ai quen biết chị xong cũng lây luôn cái tính hay bí mật của chị hết thì phải. Tới cái bà nhiều chuyện này nay cũng bày đặt bí mật luôn.
– Chị nói em hỏi nè M.
– Dạ!
– Em có yêu bé Phương hông?
Tôi im lặng một lúc lâu suy nghĩ rồi mĩm cười.
– Em nghĩ là không. Chắc hôm qua em cũng nói hết với chị chuyện này lúc say rồi phải không?
– Uhm! Chị biết hết rồi, biết luôn em nghĩ gì nửa.
– Vậy chị cho em lời khuyên đi.
– Chị biết khuyên gì giờ, chuyện tình cảm, em phải tự giải quyết mới được. Chị nói với em cái này.
– Dạ nói gì chị?
– Có những thứ tình cảm chính bản thân mình cũng hổng nhận ra…
– Dạ em từng nghe câu này rồi.
– Ở đâu?
– Hân nói với em.
– Uhm mà chị chưa nói hết, còn vế sau nửa?
– Dạ chị nói đi.
– …cho đến lúc người ta mất đi người đó. Đừng để ra nông nỗi vậy nha ông tướng. Người gì cứng đầu cố chấp quá trời.
Tôi im lặng mĩm cười, lúc trước Hân từng nói với tôi tương tự như chị Thủy nói. Rốt cuộc lại chẳng ai giúp tôi chỉ ra đó là tình cảm gì, ai cũng bắt tôi phải tự nhận ra, nhưng… tôi đã nhận ra được gì đâu, tôi nhận ra điều gì trong lòng mà chính tôi chưa biết chưa…càng tự hỏi, tôi càng không biết mình nghĩ gì, muốn gì, biết gì. Mọi thứ rối nùi như ly sinh tố bơ này và tôi chỉ biết tìm tới những ký ức về em để làm điểm tựa quên đi hiện tại. Chị Thủy về, tôi tiếp tục làm việc cho đến khi quán đóng cửa. Tối đó tôi chạy loanh quanh đến khu nhà em, ngồi góc cây, uống một ly caffe mua đại ven đường rồi quay trở về nhà ngủ.
Sáng, mọi thứ vẫn bình thường, tôi thức dậy rời khỏi phòng trọ đi học, trưa chạy thẳng luôn qua công ty làm vài việc linh tinh rồi xin về. Bụng đói cồn cào nhưng chạy khắp nơi chẳng biết ăn gì. Lại chạy xe qua nhà em, ghé một quán caffe đầu đường, kêu một ly caffe không đường và ánh mắt tôi cứ hướng về cổng nhà em. Tôi nghĩ nhiều lắm, nhưng nghĩ lung tung cả lên, không rõ mình muốn gì, nên làm gì tiếp theo.
…
– Nè…
– Nè…
– Nè nè! Nè! Tui kêu anh đó
Tôi giật mình ngẩn lên, là cô bé hàng xóm nhà em hôm trước, trên người đang mặc bộ đồng phục, chắc là vừa đi học về.
– À chào bé!
– Ê ê kêu ai bé đó. Tui lớn rồi nghen.
– Nhiêu tuổi mà đòi lớn.
– Nhiêu kệ tui. Sao anh qua đây hoài vậy?
– Đi uống caffe.
– Cả triệu quán hổng uống chạy qua đây, người gì kỳ.
Tôi cười, con nhỏ khiến tôi bật cười vì những câu hỏi ngang ngang, trẻ con giống như một bản sao nhỏ của chị.
– Ừ! Tại bửa gặp bé, thấy dễ thương nên qua kiếm được chưa.
– Hả! Kiếm tui chi cái anh này. Rảnh quá ha, bộ tính cua hả?
– Ừ!
– Anh! … Đồ…đồ! Hứ! Mệt hổng nói với anh nửa.
Con nhỏ chu miệng đi thẳng vô nhà, tôi bật cười vì thái độ xấu hộ, trẻ con của con nhỏ. Ngồi khoảng 15 phút con nhỏ lại đi ra, lần này mặc quần cụt, áo thun trắng ôm theo con cún. Vừa đến gần quán, con nhỏ liền thả con cún xuống đất, không biết có nhận ra người quen hay không nhưng ngay lập tức con cún chạy lại nhảy luôn lên người tôi quẫy đuôi, liếm lấy liếm để tay tôi. Con nhỏ đi lại gần kéo ghế ngồi xuống chống cằm nhìn tôi.
– Sao? Nhìn gì bé?
– Nhìn anh hổng giống bồ chị Thy miếng nào.
– Sao mới giống?
– Tui thấy hổng giống. Tui nói thiệt, nhìn anh hổng biết sao chị Thy quen anh nửa.
Tôi cười, con nhỏ nói hơi thẳng nhưng đúng, nhìn tôi ai lại nghĩ em chịu quen một thằng nhóc như tôi.
– Nè! Hỏi thiệt, anh qua đây hoài vậy? Bộ anh nhớ chị Thy lắm hả?
– Uhm! Có nhớ!
– Trời chị Thy lấy chồng biết lâu, anh nhớ chi nửa. Có cần chung tình vậy hông trời. Kiếm người khác quen đi!
Tôi chỉ cười, con nhỏ đăm chiêu nhìn tôi. Tự nhiên nhìn thấy con nhỏ xa lạ này có một chút gì đó thú vị, thân quen mặc dù tính con bé nói chuyện hơi khó nghe.
– Nè bé! Có muốn nghe chuyện của anh không?
– Chuyện gì? Chuyện tình của anh với chị Thy hả?
– Ừ!
– Uhm! Anh kể đi, tui cũng tính hỏi.
Tôi lại cười, cũng chẳng biết sao tự nhiên muốn nói chuyện với con nhỏ này. Tôi ngồi nói, con nhỏ nghe chăm chú, thi thoảng hỏi vài câu chận đầu, cả con cún cũng thôi nghịch mà nằm im ngoang ngoãn trong lòng tôi. Tôi kể luôn chuyện vừa xảy ra với chị, dường như tôi muốn tìm một chút ý kiến của một người xa lạ, biết đâu ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn mặc dù con nhỏ cũng chỉ là một cô bé còn tuổi đi học. Trời chiều mát, những cơn gió nhẹ thổi qua như góp phần vào câu chuyện dần đi đến hồi kết.
– Đó! Giờ bé thấy anh được qua đây ngồi chơi chưa, hợp lý chưa.
– Uhm! Hèn gì mấy nay anh qua đây hoài.
Con nhỏ chăm chú suy nghĩ, dường như sắp đưa ra nhận xét hay lời khuyên gì đó, tôi cũng chuẩn bị tinh thần lắng nghe. Đột nhiên con nhỏ đứng dậy, duỗi duỗi người.
– Ngồi lâu mõi ghê, thôi tui vô nhà. Gặp sau hén!
– Ơ ơ!
Con nhỏ quay lưng đi thẳng, con cún cũng nhảy khỏi lòng tôi lon ton chạy theo sau lưng. Tôi ngẩn ngơ, chưng hửng lẩm nhẩm một mình.
– Ủa! Vậy thôi hả?
Một cô bé kỳ lạ, chính tôi cũng kỳ lạ không kém. Dù sao cũng được xả thêm một chút tâm trạng, với người lạ, đôi khi cũng tốt, vì ai biết được sau hôm nay tôi còn ghé qua đây nửa hay không.
Trời về chiều, tôi chạy xe trở về nhà thay quần áo để đi làm. Mọi thứ vẫn nhẹ nhàng trôi qua, công việc khiến tôi thoải mái hơn, lòng bình tâm hơn. Và khi lòng nhẹ đi, tôi lại vui vẻ tìm về nhà chị, dù sao cũng đi cả một ngày đêm, không biết chị ra sao, dù thế nào tôi vẫn lo cho chị, đơn giản chỉ là thói quen. Đang thay quần áo phục vụ ra chuẩn bị đóng cửa quán chạy xe qua nhà chị thì kiểm tra điện thoại, tin nhắn chị gửi từ lúc nào.
“Nhóc ơi! Chị phải đi rồi. Hihi”
Tôi ngẩn người vội vàng bấm gọi. Chẳng còn bài nhạc chờ quen thuộc đâu, mọi thứ chỉ còn lại tiếng tút tút và giọng đều đều của tổng đài thông báo không liên lạc được. Tôi ngồi phịch xuống ghế, tay xoay xoay chiếc điện thoại, khẽ cười lắc đầu.
“Chị này…thì cũng phải nói người ta biết là đi đâu chứ!”.