Phần 106
Cảm ơn xong tôi vui vẻ đi ra lấy xe chạy về quán, vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ. Có thể người khác nhìn vào sẽ cười tôi là dại gái, thích thể hiện, khùng điên hay tài lanh làm chuyện dở hơi… nhưng lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều đến vậy, đơn giản tôi muốn làm chị vui không hơn không kém. Đầu tôi chỉ có suy nghĩ làm cách nào để tháng sau gom đủ tiền mua sợi dây về tặng chị. Suy đi tính lại thì tháng sau tiền lương hai chỗ làm cộng với tiền tôi được nhà trợ cấp đi học thì vẫn chưa đủ, lại không có thói quen mượn tiền ai trên này, khá căng. Nhưng rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra cách, chắc sẽ đủ thôi, cùng lắm hỏi mấy thằng chí cốt dưới quê coi trấn lột tụi tôi phần tiền còn thiếu. Về tới quán tôi lôi ông Kha qua ra một góc.
– Anh ra em hỏi cái này.
– Muốn gì nói đi, đang ăn cơm lôi lôi kéo kéo cái gì. Trời đánh tránh bửa ăn nha mậy.
– Bửa nghe nói bên quán nhậu nhà anh thiếu nhân viên hả?
– Ờ thì thiếu, bửa giờ thằng em tau nó vể quê lo con bệnh thành ra đéo ai phụ quán làm tau thức chết cha đây. Hỏi chi mậy?
– Vậy em làm cho được không?
– Cái gì? Biết làm tới mấy giờ hông ông thần?
– Biết, tới 3-4h khuya chứ gì.
– Bộ mày tính nghỉ làm quán này hả?
– Không, vẫn làm.
– Sao làm quán nhậu được mậy?
– Thì bên này tan ca 10h30, xong em chạy qua quán nhậu làm luôn.
– Bộ mày bị cái công ty gì gì đuổi rồi hả?
– Bậy cha, còn làm bình thường.
– Hay nghỉ học rồi ?
– Vẫn học.
– Cái Đ.M mày muốn chết hả thằng điên, sức đâu mà mày làm.
– Được hết, làm đỡ một tháng thôi chừng nào em anh lên thì em nghỉ. Đi cho em làm đi.
– Đ.M nói khai thiệt đi, thiếu nợ hay cần tiền làm gì đòi làm dữ vậy, hồi sáng còn đòi lãnh lương sớm nửa.
– Không có thiếu nợ, mà tháng sau đang cần tiền thiệt.
– Làm gì.
– Thôi có gì từ từ xong em nói cho nghe, giờ bí mật.
– Bí mật con khỉ. Giờ cần nhiêu tau cho mượn, mày tính làm cho chết hả?
– Thôi không mượn, để em làm kiếm tiền có nghĩa hơn, muốn giúp thì trả lương em cao cao chút được rồi hehe.
– Đ.M cứng đầu hả, rồi tau cho mày làm, để coi mày làm nổi mấy bửa.
– Đại ca yên chí, sức em trai tráng ngủ ít một chút nhằm nhò gì.
– Ờ mày ngon, để coi, tau nói cỡ mày làm được cỡ ba bửa là chạy cong đuôi.
– Yên chí yên chí hehe! Quyết định vậy đi, chút tan ca em qua quán anh làm luôn nha.
– Biến!
Tôi vui vẻ chạy vào trong thay đồ ra làm công việc phục vụ như thường lệ. Tan ca, tôi chạy tuốt qua quán nhậu nhà ông Kha để nhận việc luôn. Công việc của ổng giao tôi làm cơ bản cũng không khác mấy bên caffe, đơn giản là trông coi nhân viên khác làm việc, để ý bưng bê giúp nếu tiện tay, sắp xếp bàn ghế mời khách vào sẵn ngó ngó thu ngân nó tính tiền vì dù sao tôi cũng là người ổng tin tưởng. Ngày đầu tiên làm việc ở quán nhậu, mọi thứ xô bồ và bận rộn hơn so với caffe, hơi khó chịu vì không quen với cái không khí ăn nhậu, bia rượu, thuốc lá, mùi khói, mùi đồ ăn… nhưng làm việc thì phải chịu, chắc vài ngày sẽ quen thôi. Quán đông khách chè chén ăn uống kéo dài đến tận gần bốn giờ sáng mới kết thúc, tôi lục đục dắt xe về thì ông Kha đi lại vỗ vai tôi.
– Sao mậy làm nổi không?
– Nổi mà.
– Đừng có nói cứng, mai mốt là mệt liền, tau còn mệt nói chi mày.
– Anh làm được là em làm được, yên tâm.
– Nhưng mà tau đéo có đi học, bên caffe tau quản lý, muốn ngủ nghỉ chừng nào cũng được, còn mày khác.
– Biết rồi, em làm đỡ một hai tháng thôi không sao đâu. À mà nè đừng có cho chị Phương biết nha mất công làm ầm lên là chết.
– Liên quan gì tới nó nửa?
– Liên quan sao không, nói chung anh đừng cho chị biết là được rồi. Làm đỡ một tháng thôi, anh lộ ra chỉ la em chết.
– Rồi rồi nói ra làm chó. Mày liệu coi được không được thì thôi có gì tau cho mượn tiền.
– Được mà, có gì làm hết nổi em mượn.
– Ờ thôi về ngủ đi mày. Hai chị em mày riết cứng đầu y chang nhau.
– Ok bye đại ca. Nhớ đừng cho chị Phương biết nha ông.
– Biến mày!
Tôi nhe răng cười đề máy con dream chiến của mình chạy ra khỏi quán, sẵn tiện ghé quầy bánh bao khuya mua một cái rồi mới về nhà. Ngày đầu tiên làm khuya, chưa thấm mệt, lại nôn nao suy nghĩ nên tôi cũng chưa muốn ngủ ngay mà cầm bánh đi ra ban công nhà ngồi chơi. Vừa ăn vừa tính đi tính lại tiền lương sẽ được nhận tháng sau, gom lại thì có lẽ đủ, nhưng vì đang ăn bánh bao nên chợt nhớ ra một việc chưa tính đó là tiền ăn uống sinh hoạt. Giờ trong túi còn vài trăm, tính ra là không đủ chi tiêu trong một tháng. Có một chút lo lắng khi chắc chắn tháng tới tôi sẽ phải ăn uống tiết kiệm, mì gói dài hạn, có khi phải uống caffe ít lại.
Tuy nhiên chút lo lắng đó không làm tôi bớt vui, càng không làm tôi có một chút nào đó hối hận vì đã quyết mua cho được sợi dây chuyền cho chị. Suốt cả tháng đi làm mệt nhọc, nhịn ăn nhịn uống đó và mãi cho đến bây giờ, khi nghĩ lại việc làm này, tôi ý thức được quyết định của mình là bốc đồng, trẻ con, thậm chí là hơi điên… nhưng dù có đánh đổi nhiều hơn để mua sợi dây chuyền đó, mọi chuyện chỉ đơn giản giống như khi còn nhỏ chỉ vì muốn mua một chiếc đồng hồ hay xe đạp leo núi tôi cũng rất vô tư làm tất cả để đạt mục tiêu, hơn nửa đây là vì chị cho nên dù hoàn cảnh nào cũng luôn cảm thấy “đáng”.
Và thực sự tôi cảm thấy vui vì điều này, đôi khi ta nhìn nhận một sự việc từ cách nhìn của người khác, có thể tôi điên, có thể tôi dại gái hay đại loại là vậy nhưng khi là người trong cuộc, tự nhiên cách nhìn sẽ khác đi rất nhiều, mà có khi làm những việc như vậy mới đúng là con người tôi, thích thì làm, miễn bản thân cảm thấy thoải mái là được.
Tôi mĩm cười khi nghĩ đến việc cái bánh bao này tính ra cũng là một món ăn xa xỉ trong một tháng tới đối với tôi đây, bánh cũng đã ăn hết, tôi đành quăng miếng giấy lót bánh bao vào thùng rác rồi đi ngủ, một giấc ngủ ít ỏi mở đầu cho một tháng khá mệt sẽ đến. Chưa biết tôi có chịu nổi lịch làm việc, sinh hoạt bận rộn như vậy không nhưng trước mắt là thấy Sài Gòn… hơi điên rồi đó.
Kể từ hôm đó, dù muốn dù không tôi đều phải đến lớp trong tình trạng thèm ngủ và thường xuyên phải sử dụng tấm lưng của mấy đứa ngồi trên làm bình phong cho việc ngủ gục trong lớp. Lịch làm việc, đi học của tôi gần như kín mít suốt cả tuần, tất nhiên khoản ăn uống của tôi cũng tiết kiệm đến mức tối đa, gần như cả ngày tôi chỉ ăn một bửa cơm, còn lại là mỳ gói. Hơn một tuần dài như cả thế kỉ trôi qua cũng là hơn một tuần tôi không gặp chị, với chị đó đã là quá nhiều. Sáng chủ nhật, ngày duy nhất tôi được ngủ một cách thoải mái cho đến chiều mới phải đi làm bên quán caffe mà không phải lo lắng việc học, việc ở công ty, đang nằm ngủ ngon lành thì có ai đó nhéo mấy cái vào hông tôi.
– Thôi nha để tau ngủ không có giỡn nha.
– …
– Đã nói để tau ngủ bù, làm mệt chết bà tụi mày còn giỡn dai nửa.
– …
– Thằng trời đánh nào vậy?
Tôi nổi nóng bật dậy, mắt còn chưa nhìn rõ ai là ai vì ngái ngủ nhưng mũi đã ngửi được mùi hương con gái quen thuộc.
– Ủa chị hả?
Xong tôi uể oải nằm xuống vùi mình vào cái mền ngủ tiếp, lúc này tôi bắt đầu tỉnh ngủ, mùi hương này, gương mặt và cái kiểu nhéo này…”chết tôi rồi, là chị”. Ngay lập tức tôi bật dậy lần nửa dụi dụi mắt.
– Hả là chị hả? Sao nay qua tới đây rồi?
– Hứ! Hổng qua đây làm sao bắt được tên đáng ghét nhà ngươi chứ. Dám trốn chị cả tuần. Muốn chết hả!
– Trốn đâu, mắc công chuyện thiệt mà.
– Công chuyện cái đầu nhóc á, riêng chuyện thì có.
– Ờ thì riêng chuyện thiệt mà.
– Riêng riêng riêng! Bỏ người ta cả tuần, biết chị chán lắm hông hả? Chị muốn ăn gà rán, chị muốn ăn pizza, chị muốn ăn ốc, chị muốn ăn kem, chị muốn….Phập!
– Uidaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Đau…thả nhóc ra, chảy máu bây giờ. Trời ơi thèm ăn gà hay thèm thịt người mà cắn nhóc vậy hả? Đau…thả nhóc ra đi…
Công nhận chị lớn rồi mà vẫn còn giữ cái tuyệt chiêu cắn người như trẻ con này, in cả hai hàm răng đều như bắp lên vai tôi luôn.
– Muốn ăn thì cũng phải từ từ, chờ nhóc tắm rửa thay đồ cái đã.
– Nhanh đó!
– Rồi rồi…Cắn đau muốn chết!
– Đáng đời!
Tôi tiu nghỉu lếch xác vào wc để vệ sinh cá nhân, đang nóng, gặp ngay dòng nước mát lạnh tuôn vào người, cảm thấy mệt mõi cũng tan đi nhanh chóng, đầu óc tỉnh táo hẳn ra. Chị qua hôm nay là chủ nhật cho nên phòng giờ chỉ có mình tôi, thằng “xác chết” cuối tuần nào cũng về quê, mấy thằng kia sáng chủ nhật là tụi tôi đi caffe xong kéo nhau mài mòn cơ ngoài quán bi-a, bình thường tôi tham gia kèo caffe rồi về nhưng dạo này bận nên ở nhà ngủ luôn. Thay quần áo xong xuôi đi ra ngoài, chị đang xếp lại chỗ ngủ của tôi, góc để đồ của tôi xuất hiện vài món lặt vặt khác như kem đánh răng, gel vuốt tóc, nước hoa, vài hộp viên vitamin C sủi…
– Xong rồi hả? Nhóc lại đây!
– Ờ ờ!
Chị kéo tôi ngồi xuống rồi lấy gel vuốt tóc mới ra xoa xoa lên đầu tôi.
– Nhóc đó tối ngày để đầu tóc bù xù, hổng thấy nhóc chải tóc bao giờ hết vậy hả?
– …
– Chai nước hoa này chị trộm bên nhà tên Phong ấy, hihi nhóc nhớ sài nha.
– Ba cái này nào giờ nhóc có quen sài đâu, thôi khỏi đi.
– Hổng quen thì giờ sài cho quen, tính để hôi như heo hoài hả?
– Ơ chê hôi đi chung hoài chi.
– Thì giờ sài nước hoa cho hết hôi nè đồ con heo, cấm cãi.
Tôi lắc đầu cười khì, có con heo nào ốm như đâu mà la tôi heo trời.
– Tóc nhóc dài quá trời rồi nè, hổng biết đi cắt tóc nửa hả?
– Ủa dài rồi hả? Ai biết, để chiều đi cắt.
– Tóc mình mà cũng hổng biết, cái đồ lôi thôi.
– Ờ tại bình thường ở nhà có mẹ để ý tóc dài thì cắt cho, giờ xa nhà nhóc cũng quên mất tiêu.
– Ủa bộ ở nhà mẹ nhóc toàn tự cắt tóc cho nhóc không hả?
– Ờ toàn bị mẹ bắt cắt, hồi nhỏ xin tiền đi tiệm cắt cho đẹp cũng không cho, hehe nhưng cắt ở nhà riết rồi cũng quen. Có dạo gần đây mẹ nhóc cũng lớn tuổi, tay hay bị đau khớp nên không cầm kéo cắt tóc cho nhóc được nửa thành ra phải ra tiệm cắt.
– Cái đồ lôi thôi, tóc tai của mình mà cũng phải đề người khác nhắc nhở nửa. Chiều nay nhóc sẽ cắt tóc kiểu gì hả?
– Ờ vẫn như cũ?
– Là sao?
– Cắt ngắn cho gọn lại chứ ai biết kiểu gì mà cắt.
– Xí! Hèn gì lúc nào đầu tóc cũng xấu hoắc.
Tôi cười khì khì, thực ra trước giờ có bao giờ quan tâm đầu tóc kiểu này kiểu nọ đâu, ra tiệm toàn để thợ cắt tóc thích cắt cho tôi kiểu nào thì cắt, với lại thường thì cắt cao, mái trước vẫn để dài che cả mắt…bởi cái tính cách của mình, tôi vẫn thích kiểu tóc gần như che đi đôi mắt hơn.
– Xong! Giờ nhóc phải dẫn chị đi ăn đền bù biết chưa.
– Rồi thì đi.
– Khoan!
– Gì nửa?
– Mới dặn quên liền vậy hả?
Chị nghiêm mặt một cái quay người lấy chai nước hoa xịt xịt lên người tôi, ngửi ngửi kiểm tra rồi mới vui vẻ kéo tay tôi đi xuống nhà.
– Bày đặt linh tinh.
– Hihi kệ chị!
Bà cụ chủ nhà đang ngồi uống nước với mấy bà cụ hàng xóm trước nhà, hai chị em đi xuống lễ phép thưa rồi mới leo lên xe chạy vội đi vì sau lưng là lời trêu chọc của các cụ, bắt nguồn cũng từ câu đùa của bà chủ nhà.
– Con Phương qua dẫn chồng đi chơi hả cháu. Như thế là tốt, thanh niên trai tráng chủ nhật ai lại chui rúc ở nhà ngủ bao giờ.
Mấy cụ lớn tuổi rồi mà vẫn còn vui tính thiệt, tôi lắc đầu cười, sau lưng chị vui vẻ hát khe khẽ.
– Nảy qua bằng gì vậy?
– Chị đi taxi, hôm nay papa chở mami đi coi kịch rồi hihi.
– Chà hai người đó cũng biết hẹn hò chủ nhật nửa à.
– Hẹn hò đâu, chị kêu hai người đi chơi mà cứ từ chối hoài luôn, chị phải đặt trước vé, dặn bé Xíu bắt hai người đi chơi, sáng dậy chị trốn đi taxi, vậy là papa hết được đòi đưa chị qua đây hihi.
– Biết chú thím ba có thích không mà bày đặt ép đi coi kịch đó.
– Sao hổng thích, mani với papa thích coi kịch nhất luôn.
– Vậy tốt, coi vậy mà cũng chu đáo quá.
– Xí! Chị tốt nào giờ, hổng có vô tâm như nhóc đâu ha. Nhóc chị muốn ăn bánh tráng trộn.
– Ơ nay ai chỉ cho biết ăn món đó đó?
– Chị Thủy chứ ai hihi.
– Rồi thì đi.
Tôi cho xe chạy luôn ra ngoài hồ Con Rùa, ở đó người ta hay bán đồ ăn vặt nên tôi đoán sẽ có bánh tráng trộn cho chị, ngoài ra còn nhiều món ăn thỏa sức cho chị ăn hàng, đỡ phải chạy vòng vòng cho xa. Lê la ăn hàng đã đời chị lại đòi đi ăn kem, xong kem đi ăn ốc, người thì eo thon, bụng phẳng đúng chuẩn đẹp mà sao cái bao tử như không đáy, ăn quá trời mà chưa thấy chị chán trong khi tôi chỉ ăn ké mà no thở không nổi.
Trời trưa nóng, cả hai quyết định đi vào rạp xem phim cho mát, vẫn nơi xem phim quen thuộc kể từ lần đầu tiên đi xem phim cùng chị, chưa bao giờ tôi và chị thay đổi địa điểm xem phim. Hôm nay chị chọn một bộ phim hài hước nhẹ nhàng, tôi thở phào vì sẽ thoát khỏi cảnh bị tra tấn bởi những ngón tay của chị. Tất nhiên là phim hay, nhưng vì trong rạp tối, mát, tôi cũng mệt mõi vì thiếu ngủ cho nên tôi ngủ gục khi nào không hay. Đến khi chị đánh thức tôi dậy cũng là lúc phim đã kết thúc, trong rạp chỉ còn hai chị em tôi và một vài người nhân viên dọn vệ sinh chuẩn bị cho suất tiếp theo. Hai đứa chở nhau đến một quán caffe gần đó ngồi chơi, đi cả ngày giờ mới được thưởng thức cái món yêu thích của tôi.
– Gần đây nhóc có việc gì giấu chị đúng hôn?
– Làm gì có.
– Chắc chắn có. Hôm nay nhóc có vẻ rất mệt mõi, sao vậy?
– Ờ thì tại hơi bận nên nhóc mệt, không có gì đâu chị đừng lo.
– Hổng giấu gì, vậy tại sao ngày nào nhóc cũng gần sáng mới về nhà ngủ hả?
Tôi giật mình, chưa gì hết chị đã phát hiện việc tôi đi làm đêm rồi, đúng là không chuyện gì tôi giấu được chị lâu.
– Ờ ờ thì tại bên quán nhậu nhà ông Kha thiếu người, nhóc đi phụ ấy mà.
– Thiệt vậy hôn?
– Thiệt mà, không tin hỏi ổng biết liền.
– Nhóc có biết làm như vậy hại sức khỏe lắm hôn?
– Rồi rồi nhóc biết mà, chỉ làm đỡ một tháng, chừng nào đủ người nhóc nghỉ liền, yên tâm.
– Chờ một tháng còn gì nói nửa, sức khỏe nhóc đang yếu còn đi làm vậy nửa, có biết người khác sẽ lo lắm biết hông?
– Yếu đâu, coi nè nhóc vẫn khỏe như voi nè.
– Khỏe cái đầu nhóc đó!
– Hehe thôi đừng la nhóc nửa. Nói nghe nè, tạm thời trong thời gian tới nhóc sẽ làm phụ ông Kha, hết tháng nhóc sẽ nghỉ liền. Mấy nay do bận nên nhóc mới không qua với chị được, chị đừng giận nhóc nhiều nha. Thực ra nhóc có chuyện cần phải làm, tất nhiên bây giờ nhóc chưa nói với chị được, nhưng chị phải tin nhóc không làm chuyện xấu, càng không phải chuyện có lỗi với chị, nên chị phải yên tâm nhé. Được không?
Chị chống cằm lên bàn, gương mặt xù xụ mĩm môi
– Chị biết rồi. Nhưng nhóc phải giữ sức khỏe đó, phải ăn uống thật đầy đủ đó.
– Nhóc biết mà. Cười cái coi, đi chơi mà xụ mặt vậy… xấu xí rồi sao.
– Hứ!
Ngồi chơi thêm khoảng nửa tiếng nửa thì tôi đưa chị về để chuẩn bị cho ca làm ở quán caffe. Hôm nay chủ nhật, chắc chắn quán đông khách nên tôi không thể nghỉ làm được. Đi chơi cả ngày với chị, vui thì vui nhưng giờ lại có chuyện khá đáng lo, còn được mấy trăm để sài tới hết tháng mà giờ thì sạch túi, trong một ngày đi chơi thôi mà sài hết tiền, giờ còn được mấy chục ngàn sống tới hết tháng. Có khi phải mượn tiền ông Kha sài đỡ, chỉ sợ mượn, hết tháng lãnh lương trả ổng rồi không đủ tiền mua dây chuyền cho chị, thôi kệ tới đâu hay tới đó.