Phần 2
Thành Côn trong lòng phát lạnh, lo lắng nói:
– Tại sao phải đánh ngất xỉu…
Nói đến một nửa, bỗng nhiên nhớ đến đối phương mới vừa nói bọn hắn không có quyền hỏi, liền ngậm miệng lại, nhưng lập tức thấy phản ứng như vậy cũng quá thấp kém, trong lúc nhất thời sắc mặt khó coi muốn chết.
– Đừng cho là ta không biết hai ngươi có chủ ý gì, trên thế gian này gian hoạt giống như các ngươi chỉ sợ cũng không có mấy người, muốn tùy tiện cầm chút đáp án mà muốn lừa gạt ta sao?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn qua hắn.
– Không dám…
Tình thế bây giờ người đang mạnh mẽ, Thành Côn cũng đành chịu thua.
– Viên Chân đại sư tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, chắc cũng nghe qua tên tuổi Cửu Âm Chân Kinh phải không?
Tống Thanh Thư bỗng nhiên nói ra.
– Nghe qua…
Thành Côn nhẹ gật đầu, sau đó cười lấy lòng…
– Lúc trước trên đại hội giết Sư, công tử đại sát tứ phương, cũng là dựa vào môn thần công này.
Đồng thời trong lòng cũng thấy kỳ quái, Cửu Âm Chân Kinh tuy rằng lợi hại, cũng sẽ không vượt qua Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, chính hắn cũng kiến thức được uy lực Dịch Cân Kinh của Trần Hữu Lượng, làm gì so ra mà vượt qua tu vi của Tống Thanh Thư khủng bố như vậy.
Đối với hắn tận lực lấy lòng, Tống Thanh Thư cũng không quản đến:
– Nếu như ngươi biết rõ Cửu Âm Chân Kinh, chắc hẳn biết rõ bên trong Cửu Âm Chân Kinh có công phu Di Chuyển Hồn Đại Pháp chứ?
Thành Côn cả kinh, vội vàng cúi đầu:
– Nghe qua, truyền thuyết cho là công phu này có thể đoạt lấy tâm trí…
– Vậy là tốt rồi…
Tống Thanh Thư gật gật đầu…
– Vậy là cũng biết ta không khó khăn khi thi triển Di Chuyển Hồn Đại Pháp với các ngươi đấy, nếu làm thế thì các ngươi đối với ta sẽ tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy), do đó không cần lo lắng các ngươi gạt ta, bất quá Di Chuyển Hồn Đại Pháp có một tai hại, đó chính là mục tiêu bị thi triển sau này sẽ bị ảnh hưởng đến thần trí, cũng rất có thể biến thành kẻ đần độn…
Nói xong Tống Thanh Thư cố ý dừng lại một chút, như có điều suy nghĩ nhìn Thành Côn.
Thành Côn gấp gáp nói:
– Mong rằng công tử giơ cao đánh khẽ, công tử muốn hỏi cái gì, ta tuyệt không dám giấu giếm.
Tống Thanh Thư lúc này mới tiếp tục nói:
– Ta cũng không muốn muốn hai người sẽ bị đần độn, vì vậy tạm thời sẽ không thi triển Di Chuyển Hồn Đại Pháp, bất quá tốt nhất ngươi hãy thành thật trả lời vấn đề với ta, lát nữa ta sẽ cứu tỉnh Trần Hữu Lượng sẽ hỏi lại vấn đề giống như trước đã hỏi, nếu như Trần Hữu Lượng trả lời không khớp với ngươi, để nghiệm chứng người nào dối trá, thì đừng trách ta vận dụng Di Chuyển Hồn Đại Pháp…
Cũng không trách hắn đe dọa như vậy, Thành Côn cùng Trần Hữu Lượng so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, so với độc xà còn ngoan độc không kém, nếu không chú ý đến hai người bọn họ, không cẩn thận thì không được a.
Thành Côn cười khổ nói:
– Ta hiểu rồi, công tử hỏi đi.
Tống Thanh Thư gật đầu, hỏi:
– Không phải trên đại hội đồ Sư na9m đó ngươi đã bị giam cầm tại Thiếu Lâm Tự hay sao? Như thế nào lại xuất hiện ở nơi đây?
– Là do Trần Hữu Lượng cứu ta ra đấy.
Thành Côn nhìn thoáng qua Trần Hữu Lượng bên cạnh.
– Nói hươu nói vượn…
Tống Thanh Thư nhướng mày…
– Thiếu Lâm Tự thủ vệ sâm nghiêm, cao thủ nhiều như mây, Trần Hữu Lượng có tài đức gì, mà có bản lĩnh đem ngươi bị trọng tôi như vậy, cứu ra được?
Gặp sắc mặt hắn bất thiện, Thành Côn trong lòng nhảy dựng, vội vàng giải thích nói:
– Trần Hữu Lượng không thông qua võ lực cứu ta, mà là mở miệng hướng phương trượng Thiếu Lâm muốn người, cuối cùng thì phương trượng Thiếu Lâm quyết định thả ta ra đấy.
– Trần Hữu Lượng có mặt mũi lớn như vậy sao?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn hắn.
Thành Côn nuốt một ngụm nước bọt, giải thích nói:
– Lại nói tiếp vấn đề này nguyên nhân cũng là bởi vì công tử.
– Nguyên nhân từ ta?
Tống Thanh Thư lạnh giọng nói ra…
– Ngươi thừa nước đục thả câu, có tin ta sẽ đoạn một chân của ngươi?
– Không dám… không dám…
Thành Côn vội vàng giải thích nói…
– Mấy năm qua này công tử cùng Thiếu Lâm nổi lên nổi lên xung đột mấy lần, người từ trên xuống dưới của Thiếu Lâm cũng đều biết, mà bây giờ thì công tử thanh thế càng lúc càng lớn, phương trượng Thiếu Lâm lo lắng một khi về sau ngươi chiếm đoạt được thiên hạ, thì kiếp nạn Thiếu Lâm sẽ tới, vì vậy về một phương diện phái cao tăng đi đến Mông Cổ giảng thuật cho các Vương tử về Phật pháp, kết nối với người Mông Cổ tình hữu nghị, nếu về sau người Mông Cổ có cướp lấy thiên hạ, cũng coi như đã sớm kết thiện duyên, về một phương diện khác tìm đến Trần Hữu Lượng, truyền thụ cho hắn Dịch Cân Kinh, cùng lúc âm thầm ủng hộ hắn chấp chưởng Cái Bang, nâng đỡ để cho hắn tranh đoạt thiên hạ, trong mức độ nhất định dùng để kiềm chế thế Kim Xà doanh phát triển, vì thế Trần Hữu Lượng liền thừa cơ đưa ra đề nghị để cho ta giúp hắn, người Thiếu Lâm cảm thấy ta dù sao cũng đã trở thành phế nhân, có muốn lật ra sóng lớn cũng khó mà có thể làm gì được, nên đồng ý với yêu cầu của Trần Hữu Lượng…
Nghe được Thành Côn trả lời, Tống Thanh Thư quả thực vừa sợ vừa giận, hai năm qua hoàn toàn chính xác hắn cùng Thiếu Lâm phát sinh mấy lần xung đột, bất quá đây đều là do đại địch hàng đầu là đế quốc cường đại thảo nguyên phương bắc, không muốn người của Thiếu Lâm không chỉ không nghĩ đến chuyện khu trừ Thát Đát, ngược lại còn cấu kết với kẻ thù bên ngoài, đem khí lực dùng để đối phó với đồng bào của mình!
Tống Thanh Thư mặt trầm như nước, trong mắt chớp động, thật lâu sau đó mới bình phục kích động tâm tình, sau đó lạnh lùng:
– Trên đại hội đồ Sư, ngươi rõ ràng đã bị Tạ Tốn phế đi công lực, vì sao hôm nay không chỉ là công lực phục hồi, mà còn càng mạnh hơn hơn lúc trước? Còn nữa… Hấp Tinh Đại Pháp lại là từ đâu học được?
– Lại nói tiếp vấn đề này cũng là nguyên nhân bởi vì công tử.
Thành Côn cười khổ nhìn hắn.
– Lại là vì ta?
Tống Thanh Thư ngón tay bắn chỉ phóng ra, Thành Côn lập tức ôm lấy chân kêu thảm…
– Đừng thừa nước đục thả câu.
Thành Côn cố nén đau đớn, rất nhanh nói ra:
– Có một ngày, có một nhân vật thần bí tìm tới chúng ta, nói là có thể chữa trị tốt thương thế của ta, còn nói có thể sẽ làm cho võ công của ta toàn bộ khôi phục lại, bất quá cần ta đáp ứng hắn một điều kiện. Ta lúc đó tựa như người rơi xuống nước nắm bắt được một cọng rơm rạ vậy, cho dù lý trí nói cho ta biết đây là điều không có khả năng, nhưng ta vẫn đồng ý, chỉ cần có thể làm cho ta khôi phục được công lực, đừng nói một điều kiện, chính là một vạn điều kiện ta cũng đáp ứng a. Người nọ thay ta điều trị kinh mạch, lúc đó ta nghĩ chỉ cần khôi phục lại được kinh mạch, sau đó vất vả khổ cực tu luyện tầm vài năm, tuy rằng không thể khôi phục lại như trước, thế nhưng miễn cưỡng như vậy cũng đủ rồi, nhưng có thể do hắn truyền cho ta công phu Hấp Tinh Đại Pháp, nên ta không đến một năm thì võ công đã là cao hơn lúc trước.
Tống Thanh Thư hừ lạnh:
– Vậy thì một năm qua chỉ sợ ngươi đã hút không ít nội lực cao thủ a…
Thành Côn ngượng ngùng nói:
– Đúng vậy, lần này cùng Trần Hữu Lượng quay về Cái Bang, trong bang có một số gia hỏa, đều bị ta âm thầm cho hút lấy nội lực…
Hắn biết rõ Tống Thanh Thư cùng Cái Bang có thù hận, nên nói ra mà không sợ khiến cho đối phương tức giận.
– Vậy người thần bí đến tột cùng là người nào?
Nếu Cái Bang Tương Dương của Hoàng Dung, thì Tống Thanh Thư có lẽ còn có thể ra mặt lấy lại công đạo, nhưng Cái bang Giang Nam phái Tịnh Y thì hắn thật đúng là không có gì hứng thú.
Thành Côn đáp:
– Ta cũng không biết tính danh người nọ, có hỏi mấy lần hắn cũng không nói, chỉ là nói cho ta biết chỉ cần tận tâm tận lực trợ giúp Trần Hữu Lượng, hỗ trợ đối phó Kim Xà doanh là tốt rồi. Ta ngay từ đầu còn tưởng rằng đó là bằng hữu của Trần Hữu Lượng, nhưng về sau thì biết không phải, bất quá dù sao ta đã khôi phục một thân võ công, hắn là ai cũng không có gì trọng yếu…
– Người nọ chỉ là muốn ngươi hỗ trợ Trần Hữu Lượng để đối phó ta?
Tống Thanh Thư cau mày, truyền thụ Hấp Tinh Đại Pháp, chẳng lẽ là Nhậm Ngã hành, thế nhưng lại không có đạo lý a. Âm thầm có một nhân vật ở trong bóng tối lợi hại nhìn chằm chằm vào mình, như vậy khiến cho người rất là khó chịu.
– Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới điều kiện của hắn đơn giản như vậy, kỳ thật coi như là hắn không nói, lấy ân oán chúng ta lúc trước, thì cũng sẽ có ý tưởng nghĩ cách để đối phó với công tử đấy.
Thành Côn cười khổ, nếu như sớm biết Tống Thanh Thư võ công kinh thế hãi tục như thế, thì sẽ không cho là điều kiện này đơn giản rồi…