Phần 75
Tống Thanh Thư thầm than, Kim Cương môn chủ có một thân Kim Cương Bất Hoại, thần công ngay cả đao thương cũng bất nhập, huống chi là những loại động vật côn trùng này, mắt thấy Kim Cương môn chủ vận khởi Đại Lực Kim Cương Chỉ hướng cái trắng nõn của Lam Phượng Hoàng chộp tới, hiển nhiên đã có lạt thủ tồi hoa chi ý, hắn cũng không dám ngồi yên không lý đến, bàn tay giấu trong tay áo nhẹ tay nhẹ bắn chỉ ra, hai làn kiếm khí hướng phía sau ót Kim Cương môn chủ vọt tới.
Kim Cương môn chủ mắt thấy muốn bắt đến Lam Phượng Hoàng rồi, bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, vội vàng hướng bên cạnh lóe qua, lão tuy có Kim Cương Bất Hoại thần công, nhưng ót vốn chính là một trong vị trí yếu ớt nhất nhân thể, lão há lại lỗ mãng lấy thân mình ra chịu đựng.
Hai làn kiếm khí bắn tới trúng trên cây cột, mảnh gỗ vụn văng ra tung tóe, tạo thành hai lỗ tròn sâu hoắm, Kim Cương môn chủ thấy được đồng tử co rụt lại, không truy kích Lam Phượng Hoàng nữa, mà là quan sát bốn phía chung quanh:
– Là vị cao nhân nào núp trong bóng tối, xin mời hãy xuất hiện đi.
– Ha ha, môn chủ quả nhiên tai thính mắt tinh, ta vừa đến nơi này thì đã bị ngươi phát hiện.
Một thanh âm hào phóng truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một lão giả thân hình cao lớn dị vực từ trong rừng cây đi ra.
– Ta tưởng là người nào, nguyên lai là Bạch Đà sơn trang Âu Dương tiên sinh.
Kim Cương môn chủ chắp tay, thần tình càng ngưng trọng, Tây Độc uy danh bên ngoài, lão tuy rằng không đến mức sợ đối phương, thế nhưng là trong thiên hạ cũng không có mấy người nguyện ý chọc vào đối đầu với một nhân vật như vậy.
Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhỏm, may mắn Âu Dương Phong kịp thời chạy đến, miễn cho thân phận mình bại lộ. Hắn thân phận quan hệ trọng đại, nếu là tin tức giả trang Cổ Bảo Ngọc tiết lộ ra ngoài, sẽ gây nên sóng to gió lớn…
– Lần trước từ biệt tại tửu điếm kia, môn chủ phong thái vẫn như trước a, chỉ trong vòng mấy chiêu liền dồn ép một tiểu cô nương thúc thủ vô sách…
Âu Dương Phong biểu hiện ra là tán thưởng đối phương, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập mỉa mai chi ý, châm biếm Kim Cương môn chủ lấy lớn hiếp nhỏ.
Kim Cương môn chủ sắc mặt đen xạm lại, cũng không tiếp lời, mà hỏi:
– Âu Dương tiên sinh cùng các nàng này không thân chẳng quen, hà tất đến đây dây vào vòng vũng nước đục.
Âu Dương Phong cười nhạt:
– Môn chủ chẳng lẽ quên ngoại hiệu của ta là cái gì rồi sao?
Tây Độc Kim Cương môn chủ nhíu mày, trong lúc nhất thời có chút không rõ ràng cho lắm.
Âu Dương Phong nhìn Lam Phượng Hoàng liếc:
– Ta đời này ngoại trừ võ công, đối với độc dược thì cảm thấy hứng thú vô cùng, vị tiểu cô nương Ngũ Độc giáo này thủ pháp dụng độc tương đối cao minh, ta rất thưởng thức, cho nên không thể ngồi xem nàng bị ngươi bắt nạt.
Lam Phượng Hoàng kỳ thật đã có hai mươi chín, ba mươi niên kỷ, không còn tính là tiểu cô nương, bất quá Âu Dương Phong cùng Kim Cương môn chủ đều là người hơn nàng mấy chục tuổi, gọi nàng một tiếng tiểu cô nương cũng không sai.
Kim Cương môn chủ sắc mặt trầm xuống:
– Xem ra Âu Dương tiên sinh quyết tâm muốn làm khó cùng chúng ta rồi…
Âu Dương Phong cười nói:
– Lần trước tại trong tửu điếm chưa kịp lĩnh giáo thần công Kim Cương Bất Hoại của môn chủ, hôm nay cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
Kim Cương môn chủ hừ, cũng không đáp lời, nhưng toàn thân dần dần nổi lên một tầng kim khí, hiển nhiên đã vận khởi Kim Cương Bất Hoại.
Âu Dương Phong cũng không dám khinh thường, hai chân hơi hơi uốn lượn, dĩ nhiên bắt đầu vận chuyển Cáp Mô Công tùy lúc mà động.
Mắt thấy hai đại cao thủ đại chiến hết sức căng thẳng, Triệu Mẫn bỗng nhiên đứng dậy nói ra:
– Chậm đã… Âu Dương tiên sinh chuyến này có phải là vì hắn mà đến…
Ngón tay ngọc của nàng chỉ hướng Tống Thanh Thư đang ngồi cái bàn bên cạnh.
Triệu Mẫn hạng gì thông minh, nàng làm gì mà tin Tây Độc, một nhân vật như vậy bởi vì một Lam Phượng Hoàng bèo nước gặp nhau mà lại cùng một cao thủ ngang cấp tử chiến, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Cổ Tự Đạo chi tử mới có đầy đủ lực hấp dẫn đến lão.
Âu Dương Phong khẽ giật mình, một câu hai ý nghĩa nói:
– Không tệ, lão phu lần này là vì hắn nên mới tới đây.
– Vậy các người không cần đụng độ nữa, ta đưa hắn giao cho Âu Dương tiên sinh là được.
Triệu Mẫn nói ra…
– Lộc tiên sinh, Hạc tiên sinh, quay trở về đi.
Lộc Trượng Khách cùng Hạc Bút Ông tung vội ra mấy chiêu bức lui Chu Chỉ Nhược, thừa cơ nhảy ra khỏi vòng chiến quay trở lại bên người Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược cũng bởi vì lời nói của Triệu Mẫn mà đôi mi thanh tú hơi nhíu, cũng không có đuổi theo…
Chớ nói đám người Âu Dương Phong, ngay cả Tống Thanh Thư cũng không hiểu ra sao, mặc dù xuất hiện thêm một Âu Dương Phong, nhưng dưới trướng Triệu Mẫn cao thủ cũng không ít, còn có ưu thế hơn người, tại sao phải chắp tay nhận thua đây?
Bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức lấy tâm tính Cổ Bảo Ngọc kinh hoảng kêu lên:
– Quận chúa, ta lần này là đi sứ Mông Cổ, ngươi sao có thể đem ta giao cho bọn họ…
Ai biết Triệu Mẫn chẳng quản mà liếc hắn một cái, đối với Âu Dương Phong, Chu Chỉ Nhược nói ra:
– Các vị xin mời cứ tùy tiện.
Nói xong cũng cũng đám thuộc hạ đi ra ngoài dẫn ngựa, chỉ để lại Tống Thanh Thư lẻ loi trơ trọi một mình ngồi tại chỗ cái bàn đó.
Tống Thanh Thư cũng không có khả năng làm giống như Cổ Bảo Ngọc chạy tới ôm đùi người Mông Cổ cầu khẩn thêm cái gì.
Đoàn người Mông Cổ thấy hắn ngồi tại nguyên chỗ trợn mắt há mồm, cũng không ai phát lên hoài nghi.
Hiện trường bầu không gian cực kỳ quỷ dị, trước một khắc còn giương cung bạt kiếm, sau một khắc lại hành quân rời đi lặng lẽ, Chu Chỉ Nhược cùng Âu Dương Phong tránh ra một bên, nhượng ra một con đường để cho người Mông Cổ rời đi.
Lên ngựa, Triệu Mẫn bỗng nhiên kéo một phát dây cương, quay đầu nhìn qua Chu Chỉ Nhược hỏi:
– Tống Thanh Thư cuối cùng còn sống hay chết?
Chu Chỉ Nhược ánh mắt xéo qua liếc nhìn Tống Thanh Thư, hừ lạnh một tiếng:
– Hắn sống hay chết, mắc mớ gì tới ngươi?
Triệu Mẫn nhìn không chuyển mắt, chăm chú nhìn nét mặt của Chu Chỉ Nhược, thấy được Chu Chỉ Nhược sắc mặt có chút không tự nhiên:
– Ngươi nhìn cái gì vậy?
– Một đoạn thời gian không thấy, ngươi tựa hồ dạo này thân thể sung mãn tràn trề, hồng hào xinh đẹp hẳn ra.
Triệu Mẫn bỗng nhiên nói ra.
Chu Chỉ Nhược không biết trong hồ lô Triệu Mẫn muốn làm cái gì:
– Ngươi cũng không kém, vẫn là một hồ ly khêu gợi tràn đầy quyến rũ…
Triệu Mẫn không chút nào tức giận, trên mặt ngược lại nổi lên nụ cười:
– Vừa rồi cái vấn đề kia cũng không cần ngươi trả lời, ta nhìn thấy tại trên sắc mặt của ngươi, nhìn không ra một chút nào lo lắng đến tính mạng của Tống Thanh Thư, hoặc là ngươi đã di chuyển tình không còn lưu luyến đến hắn, hoặc là ngươi đã biết hắn bình an vô sự. Hừ, tên hỗn đản đó quả nhiên phúc lớn mạng lớn.
Nói đến câu nói sau cùng, trong giọng nói đã tràn đầy hờn dỗi chi ý.
Chu Chỉ Nhược trên mặt nổi lên vẻ không vui, chính muốn nói gì, Triệu Mẫn lại đoạt trước nói:
– Chu Chỉ Nhược, sau này sẽ gặp lại, đúng rồi… nếu ngươi gặp Tống Thanh Thư, nhớ kỹ nhắc nhở hắn đừng quên ước định cùng với ta, ta vẫn là một mực chờ hắn đấy a.
Nói xong nàng chân kẹp lấy bụng ngựa nghênh ngang rời đi, chỉ để lại tràng cười vọng lại như tiếng chuông bạc…
Tống Thanh Thư trong đầu hiện ra phong thái Triệu Mẫn mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, trong lòng nóng lên, bỗng nhiên phát giác được một ánh mắt lợi hại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Chỉ Nhược mặt lạnh lùng nhìn mình lom lom.
Tống Thanh Thư lập tức cười khổ, ăn trong bát nhìn trong nồi có phải là bệnh chung của nam nhân hay không đây?