Phần 7
Tống Thanh Thư vận chuyển huyền công khôi phục, vội vàng ngồi xếp bằng xuống bắt đầu bức độc, rất nhanh ngay từ đầu ngón tay bức ra một giọt màu vàng máu độc.
Chỉ bất quá Kim Ba Tuần Hoa là kỳ độc, lại triền miên tích tụ trong tạng phủ của hắn, nếu muốn đem máu độc bức ra hết sạch, chỉ sợ công sức không phải là trong một sớm một chiều.
Tống Thanh Thư không biết chân khí trong cơ thể khôi phục là chỉ tạm thời, theo công lực vận chuyển, toàn thân hắn dần dần toát ra nhè nhẹ bạch khí, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn bỗng nhiên rùng mình, bởi vì chân khí trong cơ thể đang vận hành bỗng nhiên lại có cảm giác mờ mịt không rõ ràng.
“Nguy rồi, xem ra cao hứng đã quá sớm.” Tống Thanh Thư vội vàng thu công, không dám tiếp tục bức độc, sợ rằng nửa đường chân khí đột nhiên biến mất, dẫn đến độc tính cắn trả.
Bất quá hắn tuy rằng cẩn thận, nhưng không nghĩ rằng chân khí biến mất lại nhanh như vậy, vừa có cảm giác mờ mịt, sau một khắc chân khí tuần hoàn bỗng nhiên liền đứt gãy, hắn cũng không kịp lúc thu công.
Không có chân khí áp chế, Kim Ba Tuần Hoa chi độc liền ngóc đầu trở lại, so với trước kia còn hung mãnh hơn vài phần, Tống Thanh Thư kêu lên một tiếng, sau đó cả người liền hôn mê bất tỉnh.
– Ngươi… ngươi làm sao vậy?
Thích Phương đang ngồi yên ở một bên, thấy Tống Thanh Thư bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, chân tay luống cuống…
– Vừa mới rồi không phải là hảo hảo sao?
Dò xét mạch đập đối phương, thấy mạch nhạy hỗn loạn dọa người, Thích Phương trong lòng suy nghĩ: “Chẳng lẽ là thời điểm bức độc, không cẩn thận nên bị tẩu hỏa nhập ma?”
Ngay vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập:
– Phu nhân… phu nhân…
Nghe ra là thanh âm của Đào Hồng, Thích Phương lại càng hoảng sợ, chột dạ quan sát Tống Thanh Thư, vội vàng kéo qua tấm bình phong ngăn cản tại phía trước người hắn, lúc này mới ra vẻ trấn định:
– Có chuyện gì?
– Có quan binh muốn lên thuyền điều tra, hạ nhân đến báo phu nhân biết trước…
Đào Hồng đáp.
Thích Phương nhướng mày:
– Báo cho ta làm cái gì, chẳng lẽ bọn chúng dám đến chỗ của ta điều tra hay sao?
Nếu là bình thường, nàng từ trước giờ không tự cao tự đại, thế nhưng lúc này trong phòng còn ẩn giấu một nam tử xa lạ, đối phương lại là tội phạm truy nã, nàng không thể không bày ra tư thái thiếu phu nhân của tướng phủ.
Đào Hồng thanh âm lo lắng truyền đến:
– Hạ nhân cũng cùng những người kia nói thân phận phu nhân, thế nhưng tên tướng quân đầu lĩnh vẫn không chút nào nhả ra, hắn nói đây là do mệnh lệnh của Lý đô đốc đấy, nghiêm khắc lúc soát toàn bộ đội thuyền rời khỏi Dương Châu, xe ngựa, người đi đường, một góc nào cũng đều không buông tha, không ngoại lệ cho bất cứ ai, hình như là vì đuổi bắt một tên tội phạm họ Tống quan trọng.
Trước đó những tên quân binh kia bị Tiểu Long Nữ dẫn dụ rời đi, về sau rốt cuộc nhận ra sau lưng nàng chỉ là hình nộm, Lý Khả Tú nhận được tin tức, tức giận vô cùng, hạ lệnh phong tỏa xuất nhập quan khẩu, đường thủy, điều tra nghiêm tất cả người ra ngoài.
Lý Khả Tú biết rằng một khi lần này Tống Thanh Thư chạy thoát, thì phiền phức của mình liền lớn, vì vậy biết rõ hành động lần này sẽ đắc tội không ít quyền quý hào phú, lão cũng không tiếc tất cả đại giới, ra mệnh lệnh quân binh sĩ mỗi một gian phòng đều phải kiểm tra.
– Cái gì?
Nghe được Đào Hồng nói, Thích Phương kinh hô một tiếng, mặt mày biến sắc nhìn qua bên kia bình phong. Đợi lát nữa đám quân binh kia tiến vào, chỉ là một tấm bình phong thì như thế nào che giấu được người?
Thích Phương vội vàng chạy qua lắc Tống Thanh Thư:
– Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.
Đáng tiếc đối phương một chút phản ứng cũng không có. Nàng cắn răng, vội vàng đem hắn một tay dựng lên trên vai, vịn hắn hướng bên giường đi đến.
Nàng đã từng học qua võ công, từ nhỏ lại từ trong sơn dã lớn lên, thể cốt cực kỳ khỏe mạnh, lúc này mới có thể kéo lấy một nam nhân đi đến bên giường.
Nàng phản ứng đầu tiên là muốn đem Tống Thanh Thư giấu dưới đáy giường, bất quá khi đã đến bên giường lại do dự, quân binh nếu như gian phòng của nàng cũng dám xông tới, nhất định sẽ chung quanh điều tra đấy, đáy giường tất nhiên cũng sẽ bị lục soát.
Nghĩ đến Tống Thanh Thư bị những tên quân binh kia phát hiện, Thích Phương không rét mà run, Tống Thanh Thư đang hôn mê bất tỉnh, nàng lại há mặc cho chứng kiến loại kết cục này, huống chi hắn còn là bằng hữu sư ca.
Một phương diện khác nàng một nữ nhân đã có trượng phu, hơn nửa đêm trong phòng lại cất giấu một nam nhân, một khi chuyện này lan truyền đi ra ngoài, làm cho nàng như thế nào gặp người.
Thích Phương cũng rõ ràng lấy tính cách Vạn Sĩ Tiết, quyết không bỏ qua sự hổ thẹn này của Vạn gia, mà Vạn Sĩ Khuê trượng phu nàng, thì nàng thật sự không có tin tưởng là hắn có thể bảo vệ mình.
“Không thể nào để cho hắn bị phát hiện” Thích Phương cắn bờ môi, trong lòng âm thầm nói ra.
Lúc này tình trạng nguy cấp cũng bất chấp nhiều như vậy, Thích Phương nâng Tống Thanh Thư để nằm vào trên giường mình, kéo qua cái chăn che tại trên thân hắn, sau đó đỏ mặt cũng chui vào ổ chăn.
Bất quá nàng lông mày rất nhanh liền nhíu lại, bởi vì nàng bất kể nỗ lực như thế nào, trong chăn dù sao vẫn là phình to đấy, nhìn qua thì thấy rõ ràng, liền biết trong chăn còn có thêm một người.
“Nên làm cái gì bây giờ” nghe được từ đầu bậc thang bên kia xa xa truyền đến thanh âm huyên náo, Thích Phương một lòng nhanh theo trong cổ họng nhảy ra ngoài, nàng biết rõ phải có một quyết định, hoặc là đem Tống Thanh Thư giao ra, hoặc là phải không có chút nào sơ hở, bằng không nếu là Tống Thanh Thư tại trong chăn của mình bị người phát hiện, đó mới là thật sự nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch.
Bỗng nhiên nàng ánh mắt dừng lại ở cách đó không xa thùng tắm vẫn còn ấm nóng, trong lòng khẽ động.
“Không nên… không nên, làm vậy thật sự là quá hoang đường.” Thích Phương khuôn mặt đỏ tươi như máu…
“Thế nhưng là dù sao hắn cũng đã hôn mê rồi, chắc cũng sẽ không thấy cái gì”
Thích Phương trong lòng lại do dự.
Sắc mặt âm tinh biến hóa, Thích Phương trong lòng suy nghĩ: “Giấu hắn ở trong chăn, sẽ bị người từ bên ngoài nhìn ra, nhưng nếu như giấu ở trong thùng tắm, những người kia cũng không tiện tiến đến trong thùng để lục soát…”
Cách đó không xa vang lên tiếng động lớn đang đến gần, Thích Phương nghe được Đào Hồng đang cùng những tên quân binh kia thương lượng, biết rõ không còn được phép do dự, hàm răng khẽ cắn, rốt cuộc hạ quyết tâm đến.
Đem Tống Thanh Thư nhét vào trong thùng tắm, để cho hắn tựa vào ở thành thùng gỗ, miệng mũi lộ ra mặt nước, không đến mức hít thở không thông khi thân hình ngâm nước, sau đó đem nơi tấm bình phong chuyển đến che chắn.
Nhìn qua trong thùng tắm nam nhân vẫn hôn mê, Thích Phương một bên đem những cánh hoa trong cái mâm bên cạnh rải vào trên mặt nước, một bên có chút do dự, âm u thở dài, nhẹ nhàng giải hết đai lưng, xiêm y tơ lụa trên người chậm rãi theo trên da thịt nàng rơi xuống.
Sau khi tháo cái yếm ngực và cởi ra ra cái tiểu nội khố, nàng nhẹ cắn môi, che ngực, đỏ mặt cũng bước vào bên trong thùng tắm.
Thân thể của nàng vừa vặn ngâm vào trên mặt nước không bao lâu, phía ngoài cánh cửa liền bị thô lỗ đẩy ra.
– Thiếu phu nhân, hạ nhân cùng bọn họ nói rất nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn muốn xông vào trong phòng điều tra.
Đào Hồng cũng cùng theo tiến vào, trong giọng nói tràn đầy phàn nàn chi ý.
– Lớn mật, các ngươi biết rõ ta là ai không?
Thích Phương cũng là tức giận vô cùng, nếu không có bọn chúng, mình há lại sẽ ra cái hạ sách này, rơi vào cục diện lúng túng khó chịu như thế.
– Mạt tướng tham kiến Vạn phu nhân…
Tên đầu lĩnh cũng không có ngờ tới trong phòng là loại tình hình này, xuyên thấu qua tấm bình phong, loáng thoáng có thể nhìn thấy đối phương tựa hồ đang tắm rửa.
– Nếu như biết rõ là ta, các ngươi còn dám xông tới?
Thích Phương thấp thỏm trong lòng, đành ra vẻ hung dữ, muốn sớm chút đem đám người này đuổi ra.
– Bẩm báo Vạn phu nhân, lần này là đề đốc đại nhân tự mình hạ lệnh, bất luận là ai cũng phải tiếp nhận kiểm tra, không được ngoại lệ, đồng thời đề đốc đại nhân cũng đã trưng cầu ý tứ của tướng gia, tướng gia cũng đã đồng ý.
Tên tham tướng kia cũng không có bị ngữ khí của nàng hù đến, ngược lại một bên một hồi đáp, một bên nhanh lẹ nhìn quét cả gian phòng phòng, ánh mắt lợi hại vô cùng.
Nghe được Vạn Sĩ Tiết đồng ý việc này, Thích Phương hô hấp cứng lại, giờ cũng không cách nào mà dùng thân phận áp chế đối phương rồi, đành phải nói ra:
– Bổn phu nhân hiện tại đang tắm, các ngươi nhiều người như vậy xông tới, chẳng phải là hỏng danh dự ta sao?
Thích Phương vẻ mặt ảm đạm, nghĩ thầm trượng phu cũng hẳn là biết rõ việc này đấy, hắn rõ ràng cũng đồng ý để cho đám quân binh này càn quấy đến điều tra gian phòng của mình, cũng không có sợ thê tử chịu thiệt như thế này.
– Phu nhân cứ yên tâm đi, đã có tấm bình phong che chắn, cũng không có gì đáng ngại, chúng ta vào trong phòng điều tra xong liền đi.
Nói xong liền phất phất tay, bảo thuộc hạ dưới tay vào trong phòng kiểm tra.
Một đám người nối đuôi nhau mà vào, tất cả vô cùng thuần lục soát trong phòng, những nơi nào có khả năng giấu người, một chỗ đều không có bỏ qua.
Xuyên thấu qua bình phong, Thích Phương mơ hồ chứng kiến những tên quân binh kia còn đem chăn trên giường xốc lên tìm kiếm, trong lòng sợ không thôi: “May mắn không có đưa hắn giấu trên giường, bằng không thì xem điệu bộ này chắc chắn là đã bị bại lộ rồi…”
Lẳng lặng yên nhìn qua gần đó dung mạo nam nhân tuấn lãng, Thích Phương trái tim phanh phanh trực nhảy, càng không ngừng cầu mong: “Thời điểm này ngàn vạn đừng có tỉnh lại, ngàn vạn không muốn hắn tỉnh lại”
Rất nhanh những tên quân binh kia đem đã điều tra xong trong phòng, từng bước từng bước thu binh, đến gặp tên tham tướng lắc đầu, ý bảo không có phát hiện gì.
Tên tham tướng gật đầu, rồi mới hướng Thích Phương nói ra:
– Đã quấy rầy phu nhân, thuộc hạ cáo lui.
Nghe được hắn nói, Thích Phương thật dài thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng tên tham tướng đi tới cửa, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, xoay người lại nhìn qua bên kia tấm bình phong, hồ nghi hỏi:
– Vạn phu nhân, tại sao lại đến canh ba mới tắm rửa vậy?
Thích Phương một lòng lộp bộp, vội đáp:
– Vừa rồi phát sinh một ít chuyện, vì vậy thời điểm này ta mới tắm rửa…
– Phát sinh sự tình gì?
Tên tham tướng liếc nhìn Đào Hồng bên cạnh hỏi.
Đào Hồng có chút mất tự nhiên, đem sự tình vừa rồi đại khái kể ra…
– À, vừa rồi có kẻ xấu ban đêm xông vào hương khuê phu nhân…
Tên tham tướng như có điều suy nghĩ.
Thích Phương âm thầm kêu hỏng bét, đành phải ra một bộ ngữ khí lạnh nhạt:
– Không có gì, tên tiểu tặc kia đã bị giam cầm.
Tham tướng hỏi tên thuộc hạ bên người về tình huống tương quan, rất nhanh thì có một người đến bẩm báo, hắn liền lông mày nhíu lại:
– Tin tức truyền đến, tên tiểu tặc kia đã không còn có ở trong phòng giam rồi.
Thích Phương kinh hoảng, tham tướng cau mày liếc nhìn Đào Hồng, chỉ thấy trên mặt Đào Hồng cũng lộ ra mất tự nhiên, trong lòng lập tức điểm khả nghi bộc phát.
– Cũng có thể Vạn phu nhân lúc này đang bị kẻ xấu bức hiếp, thuộc hạ muốn vào bên trong tấm bình phong để nhìn một chút, nếu có chỗ mạo phạm, kính xin phu nhân thứ lỗi.
Hắn đem ánh mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn qua tấm bình phong…