Phần 61
Đám người Phùng Tử Anh, Liễu Tương Liên nghe vậy trợn tròn mắt, nhưng trong lòng lại có chút hả hê, nghĩ thầm ai kêu ngươi không nghĩa khí, gặp phải không may cũng đáng đời.
Tống Thanh Thư thiếu chút nữa tức giận sôi lên, nghĩ thầm cô nương này thật sự là ngứa da, lần sau nhất định tìm một cơ hội, hảo hảo đem cái mông tròn săn chắc của nàng vểnh lên đánh cho một trận…
Cái ý nghĩ này tuy rằng mê người, đáng tiếc hiện tại không có cách nào thực hiện, nhìn xem tới gần Huyền Minh nhị lão, Tống Thanh Thư lâm vào thật sâu do dự…
Hắn có vô số phương pháp để ứng phó với Huyền Minh nhị lão, nhưng ở đây có người thông minh, hắn không xác định có thể hay không bị người nhìn ra kẽ hở, dẫn đến thân phận bại lộ, xem như là bị thất bại trong gang tấc rồi…
Mặc kệ, chỉ có thể thử một chút, Tống Thanh Thư âm thầm gỡ xuống trên y phục một vài viên trân châu, ánh mắt quét mắt nhìn chung quanh, cuối cùng lựa chọn một góc độ kín đáo có thể bắn về phía Huyền Minh nhị lão…
Bất quá một chiêu này cũng rất dễ dàng khiến cho người hoài nghi, nhất là Triệu Mẫn so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, nói không chừng thì nàng sẽ suy đoán ra cái gì.
Tống Thanh Thư từ trong tay áo đang muốn bắn ra trân châu, bỗng nhiên một hồi tiếng động huyên náo truyền đến.
– Cổ công tử đang ở đâu?
Một tên thái giám õng ẹo hỏi.
Huyền Minh nhị lão liền dừng bước, cũng không phải cố kỵ tên thái giám, mà là cố kỵ đám thị vệ đại nội đi theo sau lưng tên thái giám kia.
Triệu Mẫn cũng là nhíu mày, nàng âm thầm giáo huấn mấy tên nha nội này thật cũng không là cái gì, bọn chúng tuy rằng gia thế hiển hách, dù sao thì cũng không có chức quan trên người. Nhưng đối với những tên thị vệ đại nội chính quy thì khác nhau, nếu là cùng đám thị vệ đại nội nổi lên xung đột, đến lúc đó ảnh hưởng có thể là rất to lớn.
Tiết Bàn đang nằm trên đất giả chết, vào thời điểm này lại nhanh nhẹn như thỏ, vừa lăn vừa bò chạy tới bên người tên thái giám kia:
– Công công cứu mạng a, bọn thảo dân này không biết từ nơi nào đến, lại dám tại ỷ thế hiếp người dưới chân thiên tử, hắn còn thêm mắm thêm muối đem chuyện đã xảy ra kể qua…
Tống Thanh Thư nghe được cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm vừa rồi mình biểu hiện cũng đã đủ vô sỉ, không ngờ Tiết Bàn này còn vô sỉ hơn đấy. Vừa rồi rõ ràng là Tiết Bàn thèm thuồng sắc đẹp của Hoàn Nhan Trọng Tiết tự đứng ra chặn ngang đối đầu, kết quả bị ăn đau khổ, cũng đã xuất ra thế lực gia tộc, nào ngờ đối phương cũng không quản tới. Thế nhưng tại trong miệng Tiết Bàn, không nói tới một chữ vừa rồi bọn hắn muốn lấy thế đè, mà lại nói trớ ra bọn hắn phát hiện đám người Triệu Mẫn có bộ dạng khả nghi rất giống phản tặc, vì an nguy triều đình bọn hắn tiến lên điều tra, bất ngờ đối phương có tật giật mình liền đấu võ, hoàn toàn là đổ hết lên đám người Triệu Mẫn thân phận phản tặc.
Tống Thanh Thư không khỏi cảm thán đám nha nội, quả nhiên là rất giỏi về lợi dụng quyền thế gia tộc, lòng dạ rất độc ác.
Tống Thanh Thư vẫn thay cho Triệu Mẫn lo lắng nàng, nào ngờ công công thái giám kia không để ý đến Tiết Bàn khóc lóc kể lể, ngược lại trực tiếp đi đến trước mặt Tống Thanh Thư:
– Cổ công tử, ta vừa mới chạy đến quý phủ, thì biết được công tử đã đến nơi đây, nên mới vội chạy tới…
Tống Thanh Thư thấy kỳ quái, hỏi:
– Không biết công công tìm ta có chuyện gì?
Tên thái giám cười nói:
– Cổ phi nương nương nghe nói công tử đã trở về, nên gọi công tử tiến cung vào gặp đấy.
– Cổ phi?
Tống Thanh Thư giật mình, tiếp theo kịp phản ứng, đối phương trong miệng Cổ phi là tỷ tỷ của Cổ Tự Đạo, lúc còn trẻ đã có hình dạng xinh đẹp không tầm thường, lúc đó gả cho Khang vương Triệu Cấu làm Trắc Phi, một mực được sủng ái.
Về sau phát sinh Tĩnh Khang chi biến, chính thê là Hình thị của Triệu Cấu bị Kim quốc bắt đưa đến phương bắc, lúc ấy tất cả mọi người đều cho là vị trí hoàng hậu sẽ rơi xuống trên thân Cổ phi.
Ai biết Triệu Cấu đột nhiên hạ chỉ, vì tưởng niệm đến chính thê, nên từ nay về sau không hề lập lên hoàng hậu, Cổ phi một câu oán hận cũng không có, ngược lại còn tận tâm tận lực hầu hạ Triệu Cấu.
Triệu Cấu trong lòng cảm động, đối với nàng lại càng kính trọng, bởi vậy Cổ phi hiện nay tuy rằng lớn tuổi sắc suy, thế nhưng tại trong hoàng cung lại có địa vị vô cùng cao cả.
– Nguyên lai là cô cô a, vừa vặn ta cũng muốn đến thăm nhân gia, vậy mau đi nhanh đi.
Tống Thanh Thư phản ứng cũng là rất nhanh, đang lo không biết như thế nào ứng đối với cục diện rối rắm nơi này đâu rồi, ông trời liền phái tới một cứu tinh, về phần đợi lúc sau tiến cung, đụng phải sự tình gì thì tính sau, cứ rời khỏi mảnh đất thị phi này rồi hãy nói.
– Công tử bên này mời.
Tên thái giám cười đến ánh mắt híp lại, xoay người làm tư thế xin mời.
Tiết Bàn thấy rõ mọi chuyện từ đầu tới đuôi, lập tức trợn tròn mắt, đang tức giận muốn phản ứng, thì một bên Phùng Tử Anh đã lặng lẽ kéo hắn lại:
– Đừng tức giận, hắn là phụng ý chỉ của Cổ phi.
Liễu Tương Liên thời điểm này cũng nhích lại gần, nói:
– Trước thừa cơ ly khai khỏi nơi đây rồi hãy nói.
Tiết Bàn lúc này mới nhớ tới tên tiểu bạch kiểm kinh khủng hung dữ kia, rùng mình một cái, cũng không dám nói dài dòng cái gì, liền đi theo sau lưng những tên thị vệ đại nội rời đi, đám kia tùy tùng lẫn nhau cũng dắt díu đi theo.
– Quận chúa?
Huyền Minh nhị lão về tới bên người Triệu Mẫn, thấy thế hạ thấp giọng hỏi.
Triệu Mẫn lông mi dần dần giãn ra, hừ một tiếng:
– Coi như là bọn hắn lần này gặp may mắn.
Lại nói đám người Tiết Bàn đi theo một đoạn đường, bỗng nhiên tên thái giám xoay người lại nhìn bọn họ, có chút không kiên nhẫn nói:
– Ta nói các ngươi cuối cùng muốn cái gì đây?
– Ngươi…
Tiết Bàn vốn là nghẹn lấy một bụng tức giận, nghĩ thầm tên yêm nô này trước mặt bổn công tử cũng ra vẻ thần khí, vòng quanh tay áo đã nghĩ đánh đối phương.
Phùng Tử Anh cùng Liễu Tương Liên thấy thế vội vàng tiến lên một trái một phải đè giữ hắn lại, rồi hướng đến tên thái dám nói ra:
– Công công đừng trách, chúng ta sẽ rời đi ngay.
Tống Thanh Thư đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, Cổ Bảo Ngọc nếu là chỉ là đứng yên trầm mặc thì cũng quá kỳ quái, vì vậy liền bước ra hòa giải:
– Công công, bọn họ chẳng qua là vì tiễn đưa ta mà thôi.
Phùng Tử Anh cùng Liễu Tương Liên cũng thừa cơ phụ họa nói:
– Bảo Ngọc, chúng ta chỉ tiễn ngươi đến nơi đây, lần sau có thời gian lại tụ họp.
Tống Thanh Thư gật đầu, cùng bọn họ cáo biệt, rồi đi theo phía sau tên thái giám hướng hoàng cung đi đến.
Nhìn qua của bóng lưng bọn họ đi xa, Liễu Tương Liên mở miệng nói:
– Hừ… tên thái giám này là thủ hạ của công công nào, như thế nào ta lại không có ấn tượng gì cả…
Tiết Bàn hứ một cái:
– Có ấn tượng mới là lạ, hắn khẳng định cũng không nhận ra chúng ta, bằng không thì nào dám ngạo mạn như vậy.
Phùng Tử Anh vừa cười vừa nói…
– Trong hoàng thành thái giám không có một vạn cũng là tám nghìn, cũng có người mà chúng ta chưa từng thấy qua đấy, mọi người chớ vì điểm ấy sự tình mà hỏng mất tâm tình, chúng ta tìm nơi khác uống một chén đi.
Tống Thanh Thư cùng theo tên thái giám từ một bên cửa tiến vào hoàng cung, trong lòng lập tức xúc động thật lâu, mấy năm qua dấu chân của hắn có thể nói là trải rộng hoàng cung các quốc gia rồi, lúc này tiến vào hoàng cung so với về nhà cũng không sai biệt lắm.
Cho dù là hoàng cung Nam Tống hắn là lần đầu tiên đến, hắn chỉ cần giản lược quét bốn phía một lần thì trong lòng đã có đại khái hình dáng của hoàng cung Nam Tống.
Những tên thị vệ đại nội đến bên ngoài thành thì ngừng lại, kế tiếp tên thái giám tiếp tục mang theo Tống Thanh Thư vượt qua vài cửa cung, sau đó thay một cung nữ dẫn đường khác.
Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy kỳ quái, chợt nghĩ đến Nam Tống có nhiều lễ nghi phiền phức cũng nằm trong dự liệu, cuối cùng thì cung nữ đưa dẫn hắn tới một chỗ trong cung điện, sau đó nói:
– Cổ phi nương nương sẽ lập tức đến, làm phiền công tử tạm thời trước ở chỗ này chờ một chút.
Nói xong liền cáo lui.
Cái gì Cổ phi gọi ta tới đây, kết quả là nàng không có mặt, đây là cái ý tứ gì a. Tống Thanh Thư buồn bực, bất quá hắn tới đây là để hóa giải nguy cơ tại Lâu Ngoại lâu, chứ thực sự không phải là muốn gặp Cổ phi.
Huống chi hắn cũng không phải là thật sự Cổ Bảo Ngọc, cũng không biết vị cô cô này đối với Cổ Bảo Ngọc quen thuộc đến cỡ nào, theo lý nàng lúc còn trẻ đã gả vào hoàng thất, đối với Cổ Bảo Ngọc sự quen thuộc cũng không có khả năng vượt người trong phủ, thế nhưng là thế sự không có cái gì là tuyệt đối, quỷ mới biết có thể hay không đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tại trong đầu nghĩ sẵn khi gặp Cổ phi thì ứng phó như thế nào, bất tri bất giác đã vượt qua nửa canh giờ.
“Đến cùng còn phải đợi bao lâu đây?”Tống Thanh Thư đang không bình tĩnh đợi tiếp được, thì ngoài cửa ra vào truyền đến ầm ĩ tiếng bước chân.
“Rốt cuộc đã tới…” Tống Thanh Thư tinh thần phấn chấn, phỏng đoán lấy tâm tính Cổ Bảo Ngọc, cung kính khom người chờ nghênh đón cô cô.
Kỳ quái, như thế nào chỉ có một người tiến đến, những cung nữ kia toàn bộ lại tránh ra bên ngoài, Tống Thanh Thư không ngẩng đầu nhìn, vẻn vẹn bằng vào lỗ tai liền đem tình huống bên ngoài nghe được rành mạch.
Cổ phi hình là uống rượu say đi lão đảo, Tống Thanh Thư phát hiện nữ nhân tiến đến bước chân có chút không vững vàng, trong lòng càng là kỳ quái, thuận miệng nói một câu:
– Chất nhi ra mắt cô cô.
Liền ngẩng đầu nhìn lại.
Nào ngờ đập vào mi mắt không phải là Cô phi như trong tưởng tượng, mà là ánh mắt mê ly nũng nịu của một vị cô nương.
Điều này vẫn không phải làm cho Tống Thanh Thư giật mình, mà làm cho hắn giật mình nhất chính là vị cô nương trước mắt này thì hắn nhận thức được, đó là Lý Nguyên Chỉ lúc trước tại Dương Châu thành không tiếc danh dự nữ nhi gia cứu hắn.
Lý Nguyên Chỉ tính tình tinh quái, vì vậy thường ngày nếu không nữ giả nam trang, thì cũng là một thân y phục nhẹ nhàng ngắn gọn, nhưng hôm nay nàng lại đang mặc bộ xiêm y cung trang, cung trang có cổ áo hở rộng, lộ ra cái cổ tinh xảo trắng như tuyết, làm cho toàn bộ người nàng lộ ra cao quý trang nhã đồng thời lại toát ra nhàn nhạt vũ mị.
– Nóng quá…
Lý Nguyên Chỉ dường như không nhìn thấy Tống Thanh Thư vậy, một bên cởi bỏ xiêm y trên người, một bên lẩm bẩm tự nói…
– Nhanh chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa…