Phần 43
Cuối cùng thuyền rốt cuộc cập bờ, liền có một cỗ xe ngựa tinh xảo đang chờ ở nơi đó.
– Công tử mời!
Trương Tam đưa tay báo cho biết xe ngựa phương hướng.
Tống Thanh Thư gật đầu, đang chuẩn bị mang theo hai nàng lên xe, thì bị Lý Tứ ngăn lại.
– Như thế nào?
Tống Thanh Thư ra vẻ bất mãn hừ một tiếng.
Trương Tam vội vàng cười hòa giải:
– Công tử cũng biết chủ nhân quản công tử rất nghiêm, lần này chúng ta đã để cho công tử mang theo các nàng trở về nơi đây, đã là đã bốc lên cực đại phong hiểm rồi, nếu lại mang hai nữ nhân này cùng hồi phủ, bên trong quý phủ chỉ sẽ là ồn ào huyên náo, huynh đệ chúng ta chịu không nổi trách nhiệm này a.
– Người thì đã đã mang về đây, chẳng lẽ các ngươi bây giờ muốn đưa các nàng quay về lại Hiệp Khách đảo?
Tống Thanh Thư cả giận nói.
– Công tử đừng hiểu lầm, hai nàng khẳng định không thể cùng công tử hồi phủ rồi, chi bằng như thế này, chúng ta sẽ tìm một cái căn nhà thu xếp hai người bọn họ, công tử nếu lúc nào thương nhớ, thì có thể vụng trộm đi đến tìm nàng hoan ái.
Trương Tam thấy mồ hôi mình chảy ra trên chân tóc, trong lòng thấy kỳ quái, đối phương chỉ là một công tử ăn trụy lạc trác tang1, như thế nào đột nhiên có chút không giận mà còn phát uy nữa đây.
Tống Thanh Thư chau mày, bất quá cũng rõ ràng tình huống lúc này:
– Vậy được rồi, ta trước cùng các nàng nói qua một chút.
Trương Tam, Lý Tứ rất thức thời tránh qua một bên, Tống Thanh Thư lúc này mới nói với Chu Chỉ Nhược cùng Thích Phương tình huống trước mắt, sau đó nói tiếp:
– Các người trước nghe theo bọn chúng an bài, đến khi đêm xuống, các người lặng lẽ trốn đi, cao thủ Hiệp Khách đảo lực chú ý chỉ để tại trên người ta, lấy võ công Chỉ Nhược, muốn thoát thân cũng không khó.
– Thế nhưng là một mình ngươi tiến vào đầm rồng hang hổ…
Chu Chỉ Nhược lo lắng nói.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Yên tâm đi, công lực của ta đã khôi phục.
– Lúc nào khôi phục vậy?
Chu Chỉ Nhược vừa mừng vừa kinh ngạc.
Tống Thanh Thư cười cười, không tiện nói cho các nàng biết tình hình thực tế, chỉ nói:
– Nhờ trong khoảng thời gian này có Vạn phu nhân hỗ trợ…
Thích Phương ở một bên khuôn mặt lập tức đỏ lên:
– Chuyện này… có gì liên quan tới ta?
Chu Chỉ Nhược cùng Tống Thanh không hẹn mà cùng liếc nhìn hai bầu vú trước ngực Thích Phương, khiến cho nàng càng thêm quẫn bách.
Chu Chỉ Nhược hừ nhẹ một tiếng:
– Vậy được rồi, chúng ta sẽ ở trong thành tìm đến Hồng Tụ viện chờ ngươi, đến lúc đó ngươi phải hảo hảo nói rõ rút cuộc là như thế nào khôi phục.
– Hồng Tụ viện?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình.
Chu Chỉ Nhược cũng có chút xấu hổ, nhỏ giọng đáp:
– Là đệ nhất thanh lâu nổi danh của Lâm An thành.
– Hả?
Đừng nói Tống Thanh Thư ánh mắt cổ quái, ngay cả Thích Phương cũng giật mình kinh hô…
– Cái loại nơi đó ngư long hỗn tạp, rất thích hợp nhất giấu kín thân phận.
Chu Chỉ Nhược vội vàng giải thích nói.
– Được rồi, ta sẽ mau chóng ra đây cùng các người tụ họp, chính các người phải cẩn thận…
Đến khi ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ xuyên thấu qua khe hở cửa sổ quan sát ven đường, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ:
– Cũng không biết thân phận tên cẩm y công tử này cuối cùng là cái gì.