Phần 39
Tống Thanh Thư vẻ mặt đứng đắn nói:
– Trên biển quý giá nhất là nước ngọt, có thể chuẩn bị được một thùng nước tắm to lớn như thế này đã là rất xa xỉ rồi…
– Có thật là như thế không?
Chu Chỉ Nhược hồ nghi nhìn hắn.
Tống Thanh Thư gấp nói:
– Ta lấy nhân cách đảm bảo.
Bất quá ánh mắt lại nhìn xuống trên thân của nàng, bởi vì vừa rồi hao tổn chân khí, Chu Chỉ Nhược toàn ướt đẫm mồ hôi, xiêm y dính sát tại trên da thịt, thân mình uyển chuyển, thân thể như ẩn như hiện, mồ hôi rịn ướt trên cái yếm dán phồng lên đến bầu vú căng tròn, có một loại vũ mị khác thường.
– Nhân cách của ngươi…
Chu Chỉ Nhược hé miệng cười khẽ, bỗng nhiên cau mày nói…
– Vậy lát nữa còn Thích tỷ tỷ thì làm sao bây giờ?
– Chỉ Nhược của ta băng thanh ngọc khiết, trên thân thì làm mà bẩn, cùng tắm chung chắc chắn Vạn phu nhân sẽ không chú ý đâu.
Thấy nàng vẫn có chút do dự, Tống Thanh Thư vừa cười vừa nói…
– Muội không biết, quê hương của ta còn có một số người, thậm chí công khai tỏ thái độ nguyện ý uống nước tắm rửa của các mỹ nhân nữa kìa…
– Hừ, đúng là đồ lãng tử.
Chu Chỉ Nhược đỏ mặt gắt một cái…
Nàng không muốn cùng hắn tiếp tục nói đến chuyện này:
– Được rồi, ngươi tránh qua một bên đi.
– Vì cái gì a…
Tống Thanh Thư lập tức chợt nóng lên rậm rịch dục hỏa, muốn ôm lấy nàng…
– Đã là phu thê từ lâu rồi, làm gì mà thẹn thùng như vậy chứ…
Chu Chỉ Nhược mũi chân điểm một cái, lách mình tránh ra, làn váy bay lên, nhẹ nhàng như hồ điệp, lặng lẽ nhìn thoáng qua phương hướng Thích Phương, hạ giọng nói ra:
– Nàng đang ngồi sẽ nhìn thấy đấy…
Tống Thanh Thư trơ mặt ra nói:
– Nàng đang nhập định, không biết chuyện bên này đâu.
– Ngươi mau tránh ra, không cho phép hồ đồ…
Chu Chỉ Nhược cắn môi, đỏ mặt đẩy hắn ra.
Thấy nàng có chút tức giận, Tống Thanh Thư cũng chỉ đành đi tới cửa bên kia đưa lưng về phía nàng, nghĩ thầm Chu Chỉ Nhược quá rụt rè, chuyện khuê phòng muốn nếm thử niềm vui thú một chút, hoàn toàn đều mất hết mặt mũi.
Bất quá nghĩ lại, phần rụt rè thẹn thùng này, cũng là chỗ mị lực của nữ nhân a…
Tống Thanh Thư quả thật không có nhìn lén mình, Chu Chỉ Nhược lúc này mới mím môi lặng lẽ bắt đầu cởi bỏ đai lưng, tựa hồ sơ làm ra một tiếng động sẽ khiến cho trượng phu nổi lên tà niệm.
Xiêm y nhẹ giải, một cỗ thân thể hoàn mỹ vô hạ bại lộ trong không gian, Chu Chỉ Nhược gương mặt ửng đỏ, sau khi cởi cái yếm và tiểu nội khố ra, vội đem trọn thân thể bước vào trong thùng tắm, lúc này nàng mới thở phào.
Nàng hao tổn công lực trợ giúp Thích Phương đả thông kinh mạch, vốn muốn ngã đầu nằm ngủ đấy, bất quá bởi vì mồ hôi dính ráp bên dưới hạ thể khó chịu, nên muốn tẩy trừ, lúc này toàn bộ thân người ngâm tại trong nước nóng ấm áp, cũng không lâu lắm, nàng ngồi dựa vào tại bên cạnh thành thùng tắm bất tri bất giác mắt nhắm lại…
Nghe được sau lưng rì rầm truyền đến tiếng nước, Tống Thanh Thư trong lòng nhộn nhạo, bất quá lo lắng thê tử mặt non thẹn quá hóa giận, hắn cũng không có xoay người lại nhìn lén nàng.
Một lát sau, sau lưng một chút động tĩnh đều không có, hắn nhịn không được nữa, quay đầu lại, chỉ thấy Chu Chỉ Nhược đầu khẽ tựa vào cạnh bên thùng tắm đôi mắt lim dim, đôi bờ vai trắng như tuyết tinh xảo lộ ra mặt nước, làn nước long lanh, không biết có phải là do thân thể của nàng óng ánh tạo thành hay không.
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhẹ xoa nàng vai, một chút chân khí Hoan Hỉ lặng lẽ đưa qua.
– Um…
Đang trong giấc mộng, Chu Chỉ Nhược cảm nhận được bên dưới hạ thể của mình tựa như đang có một luồng chân khí tựa như cái đồ vật gì đó vuốt ve, bỗng nhiên cái đồ vật đó lại trở chứng chui tọt vào vào bên trong cái lỗ nhỏ âm động của nàng, làm nàng phải khẽ rên lên…
– Đều là do ta, làm hại Chu muội muội mệt mỏi thành như vậy.
Bên cạnh truyền đến tiếng nói của Thích Phương, thì ra nàng đã vận công hoàn tất…
– Không quan hệ, tại hạ hiện tại đang trợ nàng cố bản bồi nguyên, chỉ cần nàng nghỉ ngơi thật tốt thì có thể khôi phục như lúc ban đầu rồi…
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Thích Phương mỉm cười, bất quá khi nhìn thấy rõ bộ dạng nàng lúc này, ánh mắt liền ngưng tụ ngẩn ngơ.
Vừa rồi Chu Chỉ Nhược thay Thích Phương khơi thông kinh mạch, khiến cho toàn thân bị ướt đẫm mồ hôi, Thích Phương hôm nay càng trầm trọng hơn nữa, về sau nàng còn vận hành mấy chu thiên chân khí, mồ hôi trên thân người dường như ngâm qua trong nước giống nhau, vải vóc xiêm y dính sát đem thân thể thiếu phụ đẫy đà cân xứng không hề giữ lại toàn bộ thể hiện ra, nhất là hai bầu vú đang thời kỳ căng sữa trướng phình sung mãn, càng là gây chú ý đến ánh mắt của người.
– Vạn phu nhân cũng tới cùng tắm rửa đi…
Tống Thanh Thư nỗ lực sử dụng ngữ khí của mình bình thản một ít.
Thích Phương hai má đỏ lên, nhỏ giọng nói ra:
– Ta… ta chờ nàng… tắm rửa xong trước đi…
Tống Thanh Thư thanh âm trầm xuống:
– Bây giờ không giống trước đây, nếu vào thời khắc mấu chốt này, phu nhân bị nhiễm phong hàn, làm hại chân khí thật vất vả hình thành tản mất, chẳng phải là làm cho một phen tâm huyết của Chỉ Nhược trôi theo nước chảy?
– Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Thích Phương bị hù giật mình, nàng nếu bị nhiễm phong hàn thì cũng không sao cả, còn nếu thật sự làm hại uổng công Chu Chỉ Nhược một phen vất vả kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, nàng không thể không tự trách mình…
– Vốn bình thường tu luyện Nga Mi Cửu Dương Công chỉ sợ ít nhất phải mất từ ba năm cho đến năm năm mới có thể đạt được tình trạng bây giờ của phu nhân, bất quá phu nhân dù sao cũng là nhờ có ngoại lực tương trợ, kế tiếp vài ngày phải triệt để củng cố, nếu không chỉ sợ…
Tống Thanh Thư dừng một chút, tiếp tục nói…
– Nếu như trong lúc quan khẩn bị nhiễm phong hàn, thì khí thần sẽ hao tổn rất lớn, kinh mạch vừa được đã thông, cũng sẽ nhanh chóng héo rút trở lại như cũ…
– Ta… ta tắm rửa… là được rồi chứ…
Cho dù Thích Phương cảm thấy có chút gì đó không ổn, thế nhưng là nghe hắn nói được có bài bản hẳn hoi, cũng không dám mạo hiểm…
– Ngươi… ngươi có thể trước đi sang chỗ khác được không?
– Tại hạ đang cố bản bồi nguyên Chỉ Nhược, không có cách nào buông tay ra được…
Tống Thanh Thư nói…
– Huống chi phu nhân cần gì phải thẹn thùng, trên người của phu nhân đâu phải là tại hạ chưa từng xem qua này?
– Um… vậy được rồi.
Thích Phương cúi đầu, đành phải cố nén ngượng ngùng, bắt đầu giải trên thân xiêm y, toàn bộ quá trình không dám nhìn Tống Thanh Thư, dù là hai người đã có da thịt chi thân, nàng cũng không dám thoát ra sạch sẽ, cuối cùng trên thân vẫn còn bảo lưu lại cái yếm và cái tiểu nội khố, đỏ mặt bối rối bước vào trong thùng tắm.
– Phu nhân tắm rửa mà vẫn còn mặc đồ hay sao?
Rất nhanh bên tai truyền đến thanh âm Tống Thanh Thư trêu tức.
Thích Phương chấn động, kinh ngạc nhìn về phía nam nhân bên cạnh:
– Ngươi… ngươi như thế nào cũng vào đây?
Nguyên lai Tống Thanh Thư không biết lúc nào cũng cởi sạch y phục nhảy vào trong thùng tắm rồi.
– Miễn cho phu nhân thẹn thùng a, bây giờ tại hạ cũng xích lõa cho giống với hai người, ai cũng như nhau, chẳng ai hơn ai…
Tống Thanh Thư cười híp mắt nói ra.
– Vậy mà có thể nói là chẳng ai hơn ai sao?
Thích Phương tối phun một cái, bất quá chuyện cho tới bây giờ nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể yên lặng sớm chút tắm rửa cho xong rồi đi ra ngoài.
Tống Thanh Thư nhìn nàng cười cười, cũng không quản tới nàng nữa, liền tới bên người Chu Chỉ Nhược, thân thể cường tráng ôn nhu dán dính lại…
Đang mơ màng hưởng thụ vui sướng luồng chân khi kia như cái đồ vật đang thọc ngoáy bên trong âm động của mình, Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú nhăn lại, dường như đã nhận ra cái gì, đôi mắt đẹp phút chốc hơi mở ra, khi thấy rõ là trượng phu của mình, cắn môi bấm véo lồng ngực hắn một cái, ánh mắt mê ly nói:
– Đừng hồ đồ, Thích tỷ tỷ sẽ trông thấy đấy!